Hoàn [Lẩu Thập Cẩm][Diệp Dụ/Vương Dụ] Đêm nay trời quang mây tạnh

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
[Diệp Dụ/Vương Dụ]
Đêm nay trời quang mây tạnh


Một sản phẩm trực thuộc project Lẩu Thập Cẩm

CẢNH BÁO!
  1. Tam giác kinh điển Diệp Dụ/Vương Dụ, motif cực kỳ cực kỳ cũ, không phải 1x1
  2. Nếu thấy không hợp xin hãy click back, đừng tìm tôi gây sự, tôi thích thì tôi viết thôi.
  3. Có rất nhiều thiết lập của riêng mình, ooc siêu nhiều, siêu siêu nhiều, siêu siêu siêu nhiều
  4. Cảnh báo viết kỹ lắm rồi, lỡ đạp trúng mìn đừng có tìm tôi
  5. Đừng chửi, tôi gà lắm, viết văn cũng siêu gà, chửi là bé khóc đó
Đừng có lướt qua, xin đấy.​

Giọng Diệp Tu run rẩy nhưng mắt anh chưa từng rời khỏi giường.

Anh thì thào: “Văn Châu, anh về rồi, chúng mình kết hôn nhé?”

(Một)

Khi Vương Kiệt Hi bước vào phòng bệnh, Dụ Văn Châu đang đọc sách, thấy anh tiến lại gần thì cười tủm tỉm chào.

"Chào buổi sáng, ăn sáng gì chưa?"

"Ăn rồi." Dụ Văn Châu đáp. Nụ cười của cậu vẫn hiền lành dịu dàng như vậy, tựa tia nắng ấm áp ngoài kia. Ngày thường, cậu ngồi lủi thủi đợi trong phòng bệnh, có người đến thăm thì nói đôi ba câu, không có người thì lại ngồi đọc sách một mình, không thì đeo tai nghe xem phim.

Lần đầu gặp cậu, Vương Kiệt Hi phải cảm thán: “Người đàn ông này đẹp thật.” Tiếc rằng chỉ giây sau từ cảm thán đã thành cảm khái.

Người như vậy, ấy mà lại bị tai nạn xe cộ.

Thân là bác sĩ, chuyện như này anh đã gặp nhiều, nhiều đến nỗi Vương Kiệt Hi không còn sức để cảm khái câu thứ hai. Anh chỉ vội vàng thay quần áo rồi bước vào phòng phẫu thuật.

Ca phẫu thuật cũng tạm coi như thành công, giữ lại được hai chân cho Dụ Văn Châu. Tuy nhiên điều khó giải quyết ở đây là vấn đề bị tổn thương thần kinh, cậu vẫn cần phải điều trị thêm bằng thuốc và tập luyện hồi phục một thời gian.

Vương Kiệt Hi mang theo tin tức ra khỏi phòng phẫu thuật, hỏi người nhà bệnh nhân là ai. Một người đàn ông đi mặc u phục ngồi đợi trên ghế đi tới, đáp lại: “Là tôi.”

Mặt anh ta mỏi mệt, đến nỗi dưới mắt còn có hai quầng đen, không có chút nào dáng vẻ của giới tinh hoa. Vương Kiệt Hi thở dài, nhưng vẫn bình tĩnh nói kết quả chẩn đoán bệnh cho người đối diện. Người kia khẽ gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ, dù có mất bao tiền, chỉ cần em ấy hồi phục là được.”

Anh ta đặt căn phòng đơn đắt nhất bệnh viện. Phòng hướng Đông, mở cửa sổ ra là có thể thấy vườn hoa phía sau bệnh viện. “Ca phẫu thuật đã kết thúc, lát sẽ ra. Hôm nay người nhà có thể ở lại trông nom.”

Vương Kiệt Hi nói xong rồi đi. Quay về phòng làm việc, đầu anh lại vô thức nhớ tới gương mặt cậu bệnh nhân.

Do khi phẫu thuật chỉ tiêm thuốc tê vài chỗ nên mới đầu ca, Dụ Văn Châu vẫn giữ được tỉnh táo. Cậu lẳng lặng nhìn Vương Kiệt Hi, khẽ hỏi: “Bác sĩ, chân em giờ tệ lắm ạ?”

“Không hẳn, đến vừa kịp.” Vương Kiệt Hi đáp.

“Vậy thì tốt rồi.” Cậu thì thầm.

Ánh mắt kia như thể nhìn xuyên thấu nội tâm Vương Kiệt Hi, đến nỗi khi quay lại phòng làm việc anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Một chàng trai thật đẹp.

Vương Kiệt Hi thán thầm.

Mà lúc này Dụ Văn Châu đã đóng sách lại, cậu nhìn anh: “Bác sĩ Vương, hôm nay vẫn phải làm kiểm tra hằng ngày ạ?”

“Không, tôi đến để xem cậu hồi phục đến đâu thôi.”

Vương Kiệt Hi bấm ngòi bút, hỏi mấy vấn đề, Dụ Văn Châu cũng thật thà đáp lại. Sau đó, cậu lại hỏi: “Bác sĩ, giờ chân em hồi phục thế nào rồi?”

“Không tệ lắm, ít nhất trước mắt vẫn trong dự tính.” Vương Kiệt Hi nói tiếp: “Nhưng dù sao cũng là thương tổn đến thần kinh, nếu muốn hồi phục hoàn toàn thì vẫn cần thêm khoảng thời gian nhất định, không gấp được.”

Dụ Văn Châu gật đầu: “Vâng.”

“Vậy cậu đọc sách tiếp đi, tôi đi sang thăm phòng khác.”

Nói xong, anh quay lại, bắt gặp Diệp Tu cầm túi táo đứng ở cửa ra vào. Người kia gật đầu ra vẻ chào hỏi lịch sự, Vương Kiệt Hi cũng gật đầu chào lại.

“Quýt lần trước em còn chưa ăn hết mà anh đã mua táo đến rồi.”

Giọng Dụ Văn Châu dù tỏ vẻ trách cứ nhưng cũng tràn đầy niềm vui, khác hoàn toàn với dáng vẻ một thân một mình hàng ngày. Còn Vương Kiệt Hi ra khỏi phòng thì dừng bước một lúc lâu ở hành lang rồi mới đi tiếp sang phòng bệnh khác.

Có vẻ Diệp Tu là người yêu Dụ Văn Châu.

(Hai)

Vương Kiệt Hi rất hay bắt gặp Diệp Tu đến thăm Dụ Văn Châu. Có hôm thì buổi sáng, hôm thì buổi chiều, thỉnh thoảng còn đến cả tối. Người đàn ông ấy ngồi trên ghế, đầu gối lên tay Dụ Văn Châu, bộ u phục vừa nhìn đã biết hàng xa xỉ được choàng cẩu thả trên vai. Đèn nhỏ treo trên nóc tỏa ánh sáng dịu dàng khiến con người ta không nỡ lòng phá tan mảnh an bình trong phòng.

Mới đầu tiến độ hồi phục của Dụ Văn Châu không ổn định cho lắm. Hai chân phải điều trị bằng thuốc của cậu thường xuyên có cảm giác đau như kim châm làm Diệp Tu phải thức trắng đêm chăm sóc cậu. Anh ôm cậu vỗ về an ủi để cậu bớt đau. Giám đốc Diệp hào nhoáng bên ngoài giờ lại trở thành Diệp Tu tỉ mỉ, chịu thương chịu khó. Anh đỡ để Dụ Văn Châu lật người, giúp cậu giặt quần lót bẩn. Chỉ vì một lần Dụ Văn Châu buột miệng nói thèm ăn trứng tươi mà hôm sau xách hộp giữ nhiệt đến.

Anh giấu đôi bàn tay đầy băng cá nhân sau lưng, còn miệng vẫn huênh hoang: “Quá đơn giản, anh làm hai lần là biết.”

Mỗi sáng Diệp Tu đến, anh sẽ đẩy xe lăn đưa Dụ Văn Châu dạo quanh vườn hoa dưới tầng. Dụ Văn Châu khó cử động, anh cũng đỡ cậu lên, giúp cậu cử động từng động tác một. Anh còn hỏi xin ý kiến Vương Kiệt Hi liệu làm vậy có giúp Dụ Văn Châu hồi phục hay không, nhận được câu trả lời “Có” đầy thuyết phục thì càng chăm sóc cậu kỹ tính hơn. Anh đút cơm cho cậu, kể cậu nghe chuyện lý thú ở công ty dỗ cậu vui. Các y tá trong tổ khi đó rất ngưỡng mộ, đầu năm đàn ông tinh tế vốn đã ít rồi, giờ còn chăm đến tận giường bệnh.

Nhưng dù Diệp Tu có săn sóc cẩn thận cơ nào, tiến độ hồi phục của Dụ Văn Châu vẫn chậm như cũ. Việc này vốn không vội được, Diệp Tu rất hay tới hỏi Vương Kiệt Hi nhưng dù cho hỏi thế nào, câu trả lời vẫn như một: “Để hồi phục hoàn toàn thì cần thời gian.”

“Đừng lo, anh sẽ chăm em.” Trong một lần kiểm tra phòng nào đó, Vương Kiệt Hi tình cờ bắt gặp Diệp Tu đang chăm bệnh. Anh tựa trán Dụ Văn Châu, nói với giọng nhẹ nhàng: “Dù có hết bao nhiêu tiền, mất bao nhiêu thời gian, anh đều sẽ chạy chữa cho em. Hãy yên tâm.”

Vương Kiệt Hi đứng lặng thinh ngoài cửa hồi lâu, nhưng rốt cuộc không vào quấy rầy đôi tình nhân.

Thoáng cái đã thấm thoát gần nửa năm, điều trị hồi phục của Dụ Văn Châu chưa từng ngừng nghỉ, nhưng người lại gầy đi rất nhiều. Cũng do ở trong phòng quá lâu mà làn da vốn trắng nõn của cậu giờ lại càng trắng bệch, hệt như trang giấy.

Ban đầu, Diệp Tu gần như ngày nào cũng đến. Nhưng càng về sau tần suất càng giảm dần, rồi dần dần lại ít hơn trước. Không rõ là phía công việc có phải tự nhiên tất bật hay không mà hầu như lần nào tới, anh cũng chỉ ngồi nán lại một chút, gõ laptop lạch cạch trong phòng, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình trạng cậu rồi đi. Diệp Tu vừa đi, Dụ Văn Châu lại như một món đồ chơi hết pin, quay về dáng vẻ lầm lũi trước kia, ngẩn người ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.


Cái lầm lũi lẳng lặng kia ngày càng nặng. Dù cho mỗi ngày đến kiểm tra phòng, cậu vẫn mỉm cười trả lời các vấn đề, dù cho Diệp Tu có đến hàn huyên với mình, nhưng Vương Kiệt Hi có thể nhìn ra, sâu trong đôi mắt kia vẫn ẩn chứa vẻ cô đơn, như làn gió lướt qua mùa thu. Cậu nhìn nhánh hoa tàn lụi trong vườn, nhìn lá hòa với cành rụng xuống hóa thành bùn đất. Nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ lạnh lẽo, chiếu lên người cậu như thể mạ vàng bức tranh.

Vương Kiệt Hi vốn không nên bước vào gian phòng Dụ Văn Châu lúc này.

Hôm nay là ca trực của anh, phòng làm việc chỉ còn một mình, nhàm chán buồn tẻ, thành ra anh đi loanh quanh ra ngoài, nhưng bước chân lại không sao kiểm soát nổi bước đến phòng Dụ Văn Châu. Anh định gõ cửa đi vào nhưng chân lại khựng lại khi mở. Cả căn phòng lặng lẽ như thể không cho ai tới gần. Anh đứng trước cửa, dựa khung ngắm nhìn bóng lưng cậu. Anh không hiểu sao mình lại làm vậy, cũng không hiểu sao mình lại mê mẩn ngắm nhìn bóng lưng một người.

Gió thu bỗng nổi cơn, hơi lạnh ùa vào phòng. Dụ Văn Châu ho khụ khụ gọi linh hồn anh trốn đâu chơi quay lại. Anh cất bước tiến vào, đóng cửa sổ giúp cậu. Rồi quay người lại quen thói dặn dò, "Trời trở lạnh rồi, cậu mặc mỏng vậy dễ cảm."

"Vâng." Dụ Văn Châu đáp.

Vương Kiệt Hi bấy giờ mới chú ý đến người kia vẫn chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh. Có vẻ như đã lâu rồi Diệp Tu không đến đưa quần áo cho cậu.

Còn cậu lại như thể có thể đọc hiểu được anh đang nghĩ gì, giải thích: "Sáng anh ấy vừa đến, bảo mở cửa đón gió nhưng phải đi gấp thành ra quên đóng."

Vương Kiệt Hi không nói gì, quay người rời khỏi phòng bệnh về phòng làm việc, lục ngăn kéo cả buổi mới tìm thấy một chiếc áo gile, mang cho Dụ Văn Châu.

"Cảm ơn bác sĩ Vương." Cậu nhận, khách sáo nói cảm ơn.

"Ăn tối chưa?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Cậu lắc đầu.

Vương Kiệt Hi hơi suy nghĩ, nói: “Tôi đưa cậu tới nhà ăn chút đi, tiện thể ra ngoài luôn. Cậu chắc hẳn lâu rồi chưa ra ngoài.”

Lâu lắm rồi, sâu trong con mắt cậu. anh mới thấy tia sáng hạnh phúc.

(Ba)

Dụ Văn Châu ngồi xe lăn, Vương Kiệt Hi đẩy cậu, hai người đi qua vườn hoa bước tới nhà ăn công nhân. Mấy bác gái nhà ăn chào hỏi bác sĩ Vương nhiệt tình, chuẩn bị hai phần cơm tối cho anh.

"Nhà ăn công nhân nên đồ chỉ khá đơn giản, đừng ghét." Anh đẩy một phần đến trước mặt cậu, nói: "Cậu nếu không thích ăn có thể bỏ ra ngoài."

"Đâu có, cảm ơn anh." Cậu nói, tay cầm đũa gắp hai cọng rau, đột nhiên nhìn anh hỏi: "Bác sĩ Vương, bệnh nhân nào anh cũng chăm sóc chu đáo đến vậy à?"

"Sao vậy?" Vương Kiệt Hi hỏi, "Chăm sóc bệnh nhân chu đáo là nhiệm vụ của chúng tôi, cậu không cần để ý làm gì."

"Ra là vậy..." Cậu khẽ gật đầu: "Biết là vậy nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh."

"Khách sáo rồi." Anh nói.

Sau đó cậu không nói nữa, cho đến tận lúc ăn xong. Vương Kiệt Hi định đưa cậu về lại phòng bệnh, nhưng khi đi qua vườn hoa, Dụ Văn Châu lại nói muốn ngồi chỗ này một chút.

"Bác sĩ Vương nếu bận thì về trước đi, tôi ở đây một mình không sao đâu." Cậu mỉm cười.

"Ừm... Tôi cũng không bận cho lắm, chỉ là giờ trời tối rồi, gió đêm lạnh, cậu đừng để bị cảm." Anh lại nói tiếp: "Không thì tôi ngồi đây với cậu một lát đi."

Cậu không từ chối, anh đẩy cậu đến chỗ ghế dài kia. Hai người cứ ngồi riêng phần mình, lẳng lặng ngắm mặt trời lặn về phía Tây. Bỗng nhiên Dụ Văn Châu mở lời: "Bác sĩ Vương, anh ấy sẽ không tới nữa... đúng không?"

Cậu không nói "anh ấy" là ai nhưng anh rất rõ.

Diệp Tu, hẳn là sẽ không tới nữa. Ngày hôm qua công bố tin tức anh đính hôn với thiên kim tiểu thư của một nhà giàu nào đó, hai bên môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân. Truyền thông đua nhau đưa tin Kim Đồng Ngọc Lữ được ông trời tác hợp, đứng hot trên thanh tìm kiếm toàn cả thế giới, đến nỗi chỉ tiếc không thể thông báo cho toàn thiên hạ.

Duy chỉ gian phòng giường đơn này không biết, tựa như một chiếc lồng thủy tinh, ngăn hết thảy tin tức bên ngoài.

Anh nín lặng hồi lâu, phân vân không biết có nên nói sự thật cho cậu hay không. Nhưng tự nhủ từng ấy thời gian, có lẽ cậu cũng đã có câu trả lời cho mình. Cậu cười khẽ khàng: "Rồi, em hỏi vấn đề khác nhé. Bác sĩ Vương, bao lâu nữa chân em mới hồi phục?"

"Tiến độ hồi phục của cậu rất tốt, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì có thể hè năm sau sẽ ổn." Vương Kiệt Hi nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu chu đáo."

Dụ Văn Châu hơi sửng sốt, nhưng cười dịu dàng: "Cảm ơn anh, bác sĩ Vương,"

Và cũng kể từ ngày đó trở đi, Diệp Tu không tới bệnh viện thăm Dụ Văn Châu nữa. Tuy nhiên, Vương Kiệt Hi lại thân thiết với Dụ Văn Châu hơn. Một ngày ba bữa anh đưa cậu đến nhà ăn, xong việc lại đẩy cậu đi tham quan, khích lệ cậu vịn xe lăn tập đi. Mỗi khi phải trực ca đêm, anh cũng dừng lại ở phòng cậu một lát, hàn huyên với cậu cuốn sách mới đọc gần đây.

Cả hai đều rất ăn ý tránh đi Diệp Tu, quãng thời gian ở chung ngắn ngủi an bình.

(Bốn)

Lần đầu tiên Dụ Văn Châu đứng lên mà không cần mượn ngoại lực, Vương Kiệt Hi thậm chí còn kích động hơn cả cậu. Anh đứng cạnh cửa sổ cổ vũ cậu cố không vịn đồ bước từng bước, nhưng mới đi được bước đầu đã mất trọng tâm. Mắt thấy sắp ngã, Vương Kiệt Hi vội vươn tay đến đỡ.

"Tiến bộ rất nhanh, tập đi tập lại là được." Vương Kiệt Hi nói, "Chúc mừng cậu."

"Cái này phải cảm ơn bác sĩ Vương đã hết lòng chăm sóc." Cậu mỉm cười đáp.

Anh đỡ cậu đi chầm chậm về giường rồi ngồi xuống. Dụ Văn Châu nhìn đàn bồ câu trắng bay qua ngoài khung cửa sổ, trong mắt mang vẻ hâm mộ. Vương Kiệt Hi vỗ vai cậu: "Đừng vội, cậu sẽ hồi phục nhanh thôi."

Nhưng cậu lại lắc đầu: "Thật ra em thà rằng mình đừng hồi phục. Giờ ra viện, em cũng không biết đi đâu."

Anh im lặng. Mãi mới nói: "Nếu như không ngại, tôi..."

"Bác sĩ Vương." Cậu ngắt lời anh, ánh mắt kiên định, nhìn anh trầm ngâm: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em đã nhận sự giúp đỡ của anh quá nhiều rồi, thật sự không muốn phiền anh nữa."

"Tôi chỉ... muốn chăm sóc cậu." Vương Kiệt Hi hít sâu: "Tôi từng nói rồi, tôi sẽ chăm sóc cậu chu đáo."

Cậu lắc đầu, "Nhưng với tình trạng em hiện giờ thì chỉ làm phiền người khác thôi."

"Sẽ không." Anh nắm chặt tay cậu, tuyên bố hùng hồn: "Tôi sẽ chữa khỏi cho em. Văn Châu, em hãy tin tôi."

Cậu giật mình hoảng hốt: "Anh... anh mới gọi em là gì?"

Vương Kiệt Hi lúc này mới nhận ra mình lỡ lời. Anh nóng lòng gọi thẳng tên của cậu, không khỏi xấu hổ, khù khụ hai tiếng: "Tôi... Tôi đi kiểm tra phòng trước đã, tối nay đến thăm cậu sau."

"Bác sĩ Vương." Dụ Văn Châu gọi anh lại: "Chẳng phải lúc mới tới anh bảo là đã kiểm tra các phòng khác xong rồi sao?"

Vương Kiệt Hi hận không thể xuyên về một tiếng trước bịt chặt cái miệng mình lại.

Anh đành phải ngồi lại, ngồi bên cạnh Dụ Văn Châu. Mắt cậu tràn ngập ý cười, dường như lâu rồi cậu chưa được vui vẻ như vậy. Không hiểu sao, Vương Kiệt Hi lại không thấy lúng túng chuyện vừa rồi nữa.

"Cảm ơn anh, bác sĩ Vương." Dụ Văn Châu lại nói cảm ơn.

Nắng ngoài sân tắt dần, trời mùa đông luôn tối sớm. Vương Kiệt Hi vai kề vai ngồi bên cậu, ngắm cảnh gió bắc thổi cành khô ngoài kia. Không biết là ai nắm tay ai trước, lòng bàn tay ấm áp nứt nẻ ấp lấy đôi tay lạnh lẽo. Vương Kiệt Hi nâng cằm cậu, vuốt nhẹ rồi hôn.

Mới đầu còn là vẻ rụt rè do dự, tuy vậy Dụ Văn Châu không hề từ chối, anh coi như là ngầm đồng ý. Đầu lưỡi anh lướt qua vành môi cậu, đảo qua hàm răng cậu. Anh ôm cậu vào lòng, hơi thở giao hoà, quấn lấy nhau trong một nụ hôn dài.

Đột nhiên, từ cửa, một tiếng vật nặng rơi xuống đất cắt ngang cảnh hai người thân mật. Dụ Văn Châu quay đầu nhìn lại. Một bóng người quen thuộc đứng trước cửa ra vào, túi trong tay rớt xuống, những quả táo đỏ mọng lăn đầy đất. Cả người Diệp Tu nhếch nhác, trên mặt thậm chí còn có mấy vệt máu, quần áo cũng bị xé tơi tả, như thể vừa từ nơi ẩu đả nào đó về.

Quả thật, anh vừa về từ nơi ẩu đả. Bố bắt anh kết hôn với vị tiểu thư kia, nhưng anh không chấp thuận. Thế là ông ta tịch thu hết thẻ căn cước lẫn điện thoại rồi nhốt anh trong nhà, cắt cử mười bảo an thay phiên trông coi, trừ đưa cơm nước thì không cho ai tiến vào phòng. Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bất lợi, cuối cùng Diệp Tu thừa dịp giữa trưa các bảo an thay ca, nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ chạy. Ấy vậy không ngờ vẫn bị bắt được, chỉ có thể xông vào quần ẩu, sau đó chạy trốn. Sắp đến bệnh viện anh mới nhận ra hai tay mình trống trơn, chỉ có thể mò trong túi ra mười đồng đi mua bốn quả táo.

Nhưng nào có ai ngờ, hắn khéo thay lại gặp phải cảnh tượng này.

Trời chiều vẫn còn lưu lại hơi ấm, nhưng người trong tấm hình kia đã thay đổi. Cảnh lúc này kẻ ngoài cuộc dường như lại là Diệp Tu.

Anh lần từng bước vào phòng, giọng run rẩy, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi giường bênh.

"Anh mới trốn từ nhà ra." Anh thì thào: "Văn Châu, anh về rồi. Chúng mình kết hôn nhé?"

----FIN----
 

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#2
Cần lắm một cái kết huhu. Cớ sao lại OE :sauk
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Hự!!! 1 fan Diệp Dụ vừa ôm tym vừa ráng lết đến cuối!!! Má ơi tưởng happy happy 3 người hành, ai dè là miểng chai từng bước…..

Thật ra nếu lỡ cẩu huyết rồi thì ngừng chỗ “như lại là Diệp Tu” thì hơn🤔
 

Bình luận bằng Facebook