- Bình luận
- 323
- Số lượt thích
- 2,198
- Team
- Gia Thế
- Fan não tàn của
- Tán Tu Tán
Tuyết điểm
(Snowdrop)
Author: Băng Ly
Fic thuộc PJ Lẩu Thập Cẩm - Toàn viên cùng ăn lẩu
Cre: Ryuuo Jiro (Phong's commission)
(Snowdrop)
Author: Băng Ly
Fic thuộc PJ Lẩu Thập Cẩm - Toàn viên cùng ăn lẩu
Cre: Ryuuo Jiro (Phong's commission)
1.
Trên bảng xếp hạng các món ăn được hoan nghênh nhất nhà ăn Gia Thế, sủi cảo Tam Tiên và mì trường thọ tranh đua nhau sát sao vị trí số 1, sau một cuộc bình chọn khốc liệt trong nội bộ câu lạc bộ thì sủi cảo Tam Tiên đã chính thức giành chiến thắng oanh liệt với ba phiếu hơn.
Vậy còn món nào đứng cuối danh sách ư?
Không cần phải tranh cãi gì hết, mọi người đều thống nhất ý kiến…
Và món “vinh dự” này không gì khác, chính là bánh trung thu nhân rau thơm thịt bò với sô cô la quả hạch của chị Hạ.
Món này “danh tiếng” lan xa, cả chiến đội vừa nghe tên đã thấy không rét mà run.
Vì đội trưởng của bọn họ, kẻ mà giang hồ xưng tụng là “bạo quân”, đã chính thức chọn món bánh này làm “quà thưởng” cho thanh niên nào huấn luyện kém nhất tuần.
Chị Hạ vốn họ La, quý danh Ngọc Yến, tức Hạ phu nhân, “nóc nhà” đương nhiệm của ông chủ câu lạc bộ Gia Thế hiện tại, Hạ Trọng Thiên.
Tất nhiên bảng xếp hạng này tuyệt đối không được đến tai vợ chồng anh Hạ, nếu không cuối tháng tất cả sẽ bị cắt lương đó, tư bản nắm quyền sinh sát mà, đi làm công ăn lương nào ai dám đắc tội ông chủ cơ chứ, nhất là một “thê nô” như ngài giám đốc đây.
Nói cho vui vậy thôi, chiến đội kinh qua giông bão trở về Liên Minh, mọi người đều thân thiết gần gũi, không ai tỏ vẻ xa cách phân biệt giai cấp, tính cách anh Hạ lại nhẹ nhàng bình dị, quan tâm đội viên như các em trai em gái trong nhà.
Thái thượng hoàng hiền thì dân chúng không sợ, trong lúc trà dư tửu hậu, những kẻ nhân viên lẫn đội viên không sợ trời không sợ đất ở chiến đội nào đó lại chụm đầu bàn tán, ngang nhiên dám lạm bàn về “con đường tình duyên” của ông chủ và phu nhân, chuyện kể tuy có tam sao thất bản, thêm mắm dặm muối, nhưng vẫn là hấp dẫn ly kỳ, thu hút không ít người vây xem, mỗi lần lại có thêm những chi tiết mới.
“Tiên sinh” kể chuyện ở Gia Thế tuổi vừa thành niên, mới 18 cái xuân xanh, cha mẹ đặt tên Văn Lý, tự Văn Khê Lưu Cảnh, giang hồ tôn xưng Văn Hi Phượng, người trong đội cung kính gọi một tiếng “mợ hai”.
Mợ hai Gia Thế dung mạo thanh tú, hoạt bát lanh lợi, mày mắt sáng như sao, có chiếc lưỡi uốn được trăm đường, không ai dám sánh tài kể chuyện. Tuy tính cách không sắc sảo thảo mai như mợ hai phủ Giả năm xưa nhưng phong cách trị gia thì có thể so được vài phần.
Đừng nhìn mợ bình thường luôn thoải mái cởi mở, vui vẻ nói cười, khi cần quản đội mợ cũng cứng rắn không khác gì “bạo quân”. Cần thưởng thì thưởng, cần phạt thì phạt, ra tay quyết đoán, tuyệt không lưu tình. Lên được sân đấu, xuống được hậu trường, động viên đồng đội, tiếp sức đội trưởng, phân tích chiến thuật, trả lời phỏng vấn, không gì không thể.
Nói đến chuyện khéo ăn nói giao thiệp với phóng viên và quen biết rộng các tuyển thủ cùng thời, Văn Hi Phượng thuộc hàng nhất nhì, không ai không biết.
Quản lý hậu phương không kém gì đội phó Gia Thế đời đầu.
Khéo léo nói năng có thể so đội phó Gia Thế đời hai.
Khiến Tào Quảng Thành rơi nước mắt tạ ơn trời đất, thần linh ban phước.
Đến cả Vinh Quang đệ nhất nhân khi nhắc đến cậu thiếu niên cùng nghề thiện xạ này cũng có chút ấn tượng, miệng vàng buông cho phóng viên hai chữ “Rất tốt”.
Từ đó danh tiếng Văn Khê Lưu Cảnh vang xa.
2.
Về ông chủ Gia Thế hiện tại, cũng là một truyền kỳ bí ẩn.
Hạ Trọng Thiên, con trai thứ hai của tổng giám đốc Hạ Đông Nam tập đoàn Trà Xanh Sấy. Trà Xanh Sấy là một công ty tư nhân sản xuất và kinh doanh trà và thức uống, bán rất chạy trên khắp toàn quốc, chiếm phần lớn thị trường ở thành phố H.
Đội viên Gia Thế hiện tại gọi ông chủ của mình là anh Hạ. Anh Hạ trong game chơi pháp sư chiến đấu, trình độ thường thường bậc trung, nhà không thiếu tiền nên hay thuê người luyện cấp giùm, vì ổng bận việc công ty không có nhiều thời gian chơi, đó là ổng nói thế.
Hạ Trọng Thiên là cậu út nhà họ Hạ, điều này ai cũng biết. Nhưng thực ra ít người biết, Hạ Trọng Thiên là con ngoài giá thú, không phải do Hạ phu nhân thân sinh. Mẹ ruột của hắn chưa từng được cưới hỏi chính thức, xét theo địa vị trong nhà quả thực không cao bằng cậu cả, cay nghiệt hơn gọi một tiếng “thấp kém” cũng không phải là vô lý.
Thứ xuất.
Hai từ nặng nề áp đặt lên số phận của Hạ nhị thiếu cả đời.
Một đứa con riêng, sinh ra đã không được thừa nhận đàng hoàng.
Mẹ cả chướng mắt Hạ Trọng Thiên cũng là lẽ thường, không có người phụ nữ bình thường nào lại yêu thương được cái gai trong mắt như nhị thiếu gia.
Hạ Đông Nam cũng thường tỏ ra lạnh nhạt, không quá thân thiết với con thứ của mình cho lắm.
Đáng buồn là, đến chính Hạ Trọng Thiên cũng không biết mẹ ruột của mình là ai.
Vì mẹ ruột đã từ bỏ hắn từ khi vừa mới chào đời.
Ông nội của hắn, Hạ Cảnh Hằng, tức chủ tịch Trà Xanh Sấy kể lại rằng ngày hôm đó có một người phụ nữ trung niên bế theo một đứa bé tìm đến cửa nhà họ Hạ muốn tìm cậu hai Hạ Đông Nam, ông đã mời bà ấy vào nhà ngồi uống nước.
Cậu Hạ nhận ra đó là mẹ của người thương xưa, sắc mặt tái nhợt, sớm đã đoán được chín phần điều mà người phụ nữ sắp nói là gì.
Quả nhiên, đứa bé bà ấy bế theo là con trai của cậu.
Người phụ nữ thở dài nhìn cậu: “Cậu Hạ, nếu cậu không nhận đứa bé này, gia đình tôi sẽ gửi cháu vào trại trẻ mồ côi, tuyệt không dính dáng đến cậu nửa phần. Chúng tôi biết cậu đã có gia đình, cậu có thể không nhận con, chúng tôi không trách cậu. Con gái tôi cũng có gia đình riêng của nó, nó không muốn đứa trẻ này. Chồng nó chỉ biết rằng, bên bệnh viện thông báo, đứa con đầu của vợ chồng nó chết yểu trong bụng mẹ, đã đem đi hạ táng, đứa trẻ này không liên quan đến nó. Là chúng tôi hoặc cậu tình cờ nhặt được nó, tùy cậu lựa chọn.”
Hai tay Hạ Đông Nam dưới ghế run rẩy xiết chặt thành nắm đấm, không nói được nên lời.
Cô ấy không muốn đứa bé này.
Cậu đã có người vợ danh chính ngôn thuận, cưới hỏi đầy đủ, con trai đầu lòng của hai người cũng đã một tuổi rồi, mấy nay cô ấy bế con về nhà ngoại chơi vài ngày.
Vợ cậu quá tốt để có thể phải chịu đựng chuyện như thế này.
Nhưng con trai của cậu, cũng không thể bỏ mặc nó.
Dám làm dám chịu, Hạ Đông Nam là một thằng đàn ông ngẩng cao đầu nhìn đời, sao có thể chối bỏ trách nhiệm với chính con của mình?
Cậu gật đầu, hai tay bế lấy đứa trẻ.
“Đứa bé này mệnh số thân phận do cậu quyết, không liên quan gì đến nhà chúng tôi nữa.” Người phụ nữ lạnh nhạt quay đầu bỏ đi, không chút luyến tiếc cháu ngoại ruột của mình.
Hạ Đông Nam không muốn giấu diếm vợ, nhưng chuyện động trời thế này e rằng ít có người phụ nữ nào đủ bình tĩnh để thản nhiên như không cho được.
Bà ngoại đứa trẻ đã về, Hạ Đông Nam ôm con trong lòng, ngồi thừ ra trên ghế, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hôn sự của cậu là hai bên gia đình sắp xếp, môn đăng hộ đối đúng chuẩn, vợ cậu là tiểu thư thứ ba của nhà họ Phong kinh doanh tơ lụa ở thành phố H, thiên kim lá ngọc cành vàng.
Phong Yên thanh nhã thông minh, tính cách dịu dàng, rất biết cư xử với hai bên nội ngoại, học trà đạo giúp chồng kinh doanh, từ khi cưới về lễ nghĩa chu toàn, kính trên nhường dưới, không có điều gì không phải, lại sinh con đầu lòng cho cậu.
Hạ Đông Nam cũng biết chấp nhận thực tại, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với vợ, lâu dần nảy sinh tình cảm thực sự, không lưu luyến gì tình cũ thời tuổi trẻ nông nổi nữa, coi như là sai lầm nhất thời mà cho qua thôi.
Chỉ là sai lầm này, lại không thể cho qua dễ dàng như vậy...
Cậu Hạ nhìn trời, bảy giờ tối, bên ngoài bóng tối phủ lên vạn vật, đen huyền như mực.
Đứa trẻ trong tay khóc ré lên... cậu lúng túng vỗ về con, vội vàng đi pha sữa cho nó uống. Dỗ bé ngủ rồi, cậu bế nó vào phòng đặt lên giường mình, sau đó vào thư phòng của bố.
“Bố... con...”
Một cái tát không chút lưu tình đập thẳng lên má trái của cậu.
Chát.
“Con đã có vợ rồi, còn dám làm loại chuyện trăng gió này bên ngoài? Đến mức người ta bế con đến nhà bắt nhận như vậy hả? Gia quy ở đâu, mặt mũi nhà ta còn cần nữa không? Hả?”
Tiếng cuối cùng như dùng toàn lực hét lên, giận dữ không thể kìm chế được.
Hạ Đông Nam quỳ xuống trước bàn thờ gia tiên.
Hạ Cảnh Hằng giận đến đứng không vững, tay chống gậy cũng run rẩy.
Con trai ông được giáo dục nghiêm khắc, luôn thanh khiết giữ mình, không có chuyện phong lưu nào bên ngoài, lại một lòng đối tốt với vợ, ông nghĩ nó là một đứa mẫu mực, không ngờ...
“Bố... chuyện này là ngoài ý muốn, là lỗi của con, nhưng không phải con cố ý lừa dối Tiểu Yên.”
“Vậy thì làm sao đứa trẻ này lại xuất hiện? Nó từ trên trời rơi xuống hả?”
“Con... là một lần lầm lỗi nhất thời...”
“Ai?”
“Mối tình đầu của con thời Đại Học.”
“Cô ta dụ dỗ con?”
“Không phải. Là tại con, con...”
“Được rồi, không cần nói nữa. Bây giờ con nói ta nghe, con định xử lý mọi chuyện như thế nào?”
“Con nghĩ đưa đứa nhỏ ra nước ngoài một thời gian… Khiêm Khiêm vẫn còn nhỏ, con sợ tâm trạng của Tiểu Yên không ổn.”
“Con sợ con dâu sẽ gây bất lợi với đứa nhỏ?”
“... Vâng.”
“Muốn giấu vợ hậu quả phong lưu của mình, bố có thể hiểu được. Nhưng tương lai nếu Tiểu Yên phát hiện ra, con định làm như thế nào?”
“Giấu mấy năm đã ạ, khi đó cô ấy có lẽ cũng đã ổn định tâm trạng hơn.”
“Con định đặt tên đứa nhỏ là gì?”
“Con trai thất đức, nhờ bố đặt tên cho cháu.”
“Nhân sinh quý thị nam, trượng phu trọng thiên cơ. Đặt tên là Trọng Thiên đi, để con luôn tự răn mình, cái gì là đức của bậc nam tử.”
“Con ghi nhớ.”
Hạ Trọng Thiên chưa đầy một tuần tuổi, được bố bế xuất ngoại sang Canada, từ nhỏ đến lớn chưa từng đặt chân về nước.
Hạ Đông Nam đời này có hai người con trai.
Hạ Trọng Khiêm ra đời, là muôn vàn yêu thương và chúc phúc, người có máu mặt ở đất Giang Hàng đều tới tiệc đầy tháng của cậu, vô cùng xa hoa rầm rộ, hai mươi mấy năm sau lớn lên trong sự nuông chiều chăm sóc của mẹ cha.
Hạ Trọng Thiên ra đời, là mẹ ruột chối bỏ, cha ruột giấu diếm, chưa đầy tuần tuổi đã bị bế xuất ngoại, đến nơi đất khách quê người, cô đơn lạnh lẽo, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng được cha mẹ ruột nuôi nấng dạy bảo.
Hạ Đông Nam thuê bảo mẫu và giúp việc chăm sóc con, nhưng vì muốn giấu kín không cho vợ biết nên không thể chuyển nhiều tiền qua, chỉ âm thầm chuyển mỗi tháng một chút, thành ra Hạ Trọng Thiên ở xứ người sống rất bình thường, trong một căn hộ thuê tầm trung, chi phí sinh hoạt đều bình dân, hoàn toàn không phải một cậu ấm xa hoa nhung lụa. Từ nhỏ đến lớn không gặp cha được mấy lần, tình cảm cũng chẳng lấy gì làm đậm sâu.
Hạ Trọng Thiên lớn lên một chút, đến tuổi đi học, giám đốc Hạ trở thành Tổng giám đốc, càng phải giữ danh tiếng cá nhân, không thể để lộ chuyện đời tư, sẽ trở thành vũ khí công kích của các cổ đông khác và công ty đối thủ.
Ông không thể tự mình làm người giám hộ cho con, huống chi Hạ Trọng Thiên đã được nhập tịch Canada, nói tiếng Anh thông thạo hơn tiếng Trung nhiều. Ông Hạ thuê giáo viên dạy con tiếng Trung tại nhà, sau đó cố gắng dựa vào quan hệ của mình khi đi du học Canada để tìm một gia đình gốc Hoa nhận giám hộ cho cậu Hạ.
Cuối cùng may mắn thay, ông tìm được liên hệ với bạn học cũ của mình thời Đại Học, cũng là một cậu ấm Trung Quốc sang đây du học và định cư, La Vân Hùng.
La Vân Hùng lấy vợ người Sing gốc Hoa, hai người hiện chưa có con nên thoải mái đồng ý lời đề nghị giúp đỡ của Hạ Đông Nam. Hạ Trọng Thiên được dắt tới nhà họ La chào hỏi bố mẹ nuôi, sau đó dọn tới ở căn hộ cạnh nhà La Vân Hùng.
Hắn nói đã quen sống một mình, không muốn làm phiền bố mẹ nuôi, chỉ cần họ đi họp phụ huynh và ký các giấy tờ giám hộ là được.
Mỗi tháng cha Hạ gửi tiền chu cấp cho con đầy đủ, hắn cũng không thiếu thốn thứ gì, sinh hoạt hàng ngày đã có dì giúp việc lo liệu.
Con trai thứ tính cách lạnh nhạt, trước giờ vốn không dễ thân thiết với ai, bạn bè rất ít, cha Hạ mấy năm qua không gần gũi con nên cũng không biết phải khuyên con như thế nào, đành chiều theo ý nó.
Hạ Trọng Thiên quả thực rất ngoan, cũng rất thông minh, từ bé đã ý thức được hoàn cảnh của mình, trước giờ không đòi hỏi. Hạ nhị thiếu khi đến trường đúng chuẩn là học sinh “năm tốt”, trường phái cao lãnh cấm dục một lòng học tập, chẳng ai lay động được trái tim sắt đá của thiếu gia họ Hạ. Thời gian không đến trường, hắn học gia sư tiếng Pháp và đọc báo kinh tế. Hắn cũng sống riêng, không quá thân thiết với cha mẹ nuôi.
Bốn năm sau khi nhận nuôi hắn thì vợ chồng bố La có em bé riêng của họ.
Là con gái, đặt tên Jenny, tên tiếng Trung là Ngọc Yến.
La Ngọc Yến.
Hạ Trọng Thiên tính cách lạnh lùng, nhưng kỳ lạ thay lại rất nuông chiều cô em gái này, thường xuyên sang nhà bố mẹ nuôi hơn hẳn, rất tích cực phụ giúp việc bế ẵm em, dỗ em ngủ, chơi đùa với em.
Ngọc Yến chỉ kém Thiên ca của cô bốn tuổi, từ nhỏ học chung trường với hắn, luôn coi hắn là người thân trong nhà, đương nhiên gần gũi thân thiết.
Cô biết hắn không phải anh ruột của mình, hắn là con trai của chú Hạ, mỗi năm chú đều đến thăm hắn một lần. Nhưng vậy thì sao chứ, cha mẹ nghiêm khắc, chỉ có Thiên ca chiều chuộng dung túng cho cô đủ bề, cô cứ quấn quanh hắn thì làm sao.
Ngày tháng yên bình cứ trôi qua như vậy, Hạ Trọng Thiên dần lớn lên.
Mười lăm tuổi, ngoài học hành ra thì con trai tuổi này dành thời gian cho những sở thích riêng. Hạ Trọng Thiên không có bạn gái, sức khỏe của hắn cũng không quá tốt, so với những người bạn Âu Mỹ cao to khỏe mạnh thì hắn không sánh bằng, nên không dám cùng chơi bóng rổ với họ, mà họ cũng không muốn cho hắn chơi cùng.
Phân biệt chủng tộc dù không nói ra miệng, nhưng từ ánh mắt và hành vi cũng ngấm ngầm bộc lộ rõ ràng.
Học giỏi, cô độc, ít bạn, tuổi mới lớn.
Hắn bắt đầu lên mạng nhiều hơn, và sở thích chơi game cũng bắt đầu từ đó.
Dĩ nhiên là không xao nhãng chuyện học hành, chỉ chơi trong thời gian rảnh, coi như một thú vui riêng, một hình thức “nổi loạn ngầm” của thuở thiếu thời.
Tốt nghiệp loại ưu Upper Canada College, Hạ Trọng Thiên trúng tuyển Đại học McGill khoa Quản trị kinh doanh. Chuyển tới Montreal, Quebec sinh sống, không ở cạnh cha mẹ nuôi và Ngọc Yến nữa. Nhưng dù sao thì hắn cũng quen với cô đơn rồi. Vẫn có game làm bạn trong những giờ rảnh rỗi sau khi lên lớp.
Năm ba Đại Học, một ngày tình cờ hắn xem được quảng cáo của một game Trung Quốc rất nổi tiếng, đang thịnh hành khắp cả nước, tên là Vinh Quang.
Hạ Trọng Thiên chưa từng về nước, nhưng cũng đọc sách báo và xem video tìm hiểu về đất nước cội nguồn của mình.
Học Tiếng Trung mười năm, hơn nữa khi ở nhà bố mẹ nuôi cũng nói chuyện với hắn và em gái bằng tiếng Trung nên cậu Hạ rất thành thạo tiếng mẹ đẻ.
Và như một lẽ tất nhiên, hắn muốn chơi Vinh Quang.
Hắn liên hệ một người bạn Trung Quốc quen trên mạng, tìm mua một tấm thẻ tài khoản.
Cậu ta hỏi hắn muốn thẻ nghề gì, hắn trả lời muốn nghề nghiệp hot nhất.
Cậu ta nhiệt tình hào hứng nói với hắn, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu vừa đoạt quán quân lần thứ nhất giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, đưa Gia Thế thành chiến đội nổi bật nhất Liên minh Vinh Quang hiện tại, fan qua đường nhìn một lần phong thái uy vũ của Đấu Thần lập tức quỳ bái thành fan chân ái.
Nên là, chơi pháp sư chiến đấu đi.
Hạ Trọng Thiên không hiểu lắm, thôi thì đã hot như vậy, chọn nó đi.
Từ đó Hạ nhị thiếu bắt đầu con đường đam mê Vinh Quang không lối về.
Thế giới Vinh Quang vui vẻ, hoành tráng, rực rỡ, nghề nghiệp phong phú, kỹ năng sáng tạo, kết thêm nhiều bạn bè, có chiến đội mình yêu thích, có thần tượng mình theo đuổi, dường như cuộc đời tươi đẹp hơn nhiều lắm.
Màu đỏ thắm của lá phong trong game và trên những cung đường Quebec chồng lên nhau trong mỗi phút thất thần của hắn, xua đi lạnh giá của cuộc sống cô độc.
Hắn thành fan Gia Thế, một lần đặt tâm, là cả một đời.
Gia Thế, Nhất Diệp Chi Thu, là bạch nguyệt quang trong tâm thiếu niên, là tình cảm mãnh liệt gửi gắm về nơi cố quốc.
Năm hắn học năm cuối Đại Học, trận tổng chung kết mùa giải thứ hai của Liên Minh Vinh Quang chuyên nghiệp, Khước Tà đen tuyền sắc lạnh, đại sát tứ phương, chiến bào đỏ rực màu máu của Nhất Diệp Chi Thu phần phật tung bay giữa bốn phương khói lửa.
Từng giọt máu nhỏ xuống từ đầu mũi mâu đen tuyền biến thành hỏa diễm.
Gia Thế đánh bại Bá Đồ, nâng cao cúp quán quân lần thứ hai.
Kẻ luôn bình tĩnh như Hạ Trọng Thiên hôm ấy phấn khích đến nỗi lần đầu mua rượu về uống, đập vỡ mấy cái chén, điên cuồng hò hét trong phòng cách âm, chỉ hận không thể hét lên cho cả thế giới biết.
Công hội Gia Vương Triều hôm đó mở hội ăn mừng rộn rã, người qua kẻ lại ai nấy đều phấn khích không thôi, bỏ qua hết vướng mắc để cùng reo hò niềm vui chiến thắng, video quay cảnh fan mặc áo đỏ tràn xuống đường giương băng rôn biểu ngữ chúc mừng, vây kín trụ sở Gia Thế ở thành phố H lan tràn trên mạng.
Hạ Trọng Thiên thấy mắt mình cay cay, lệ nóng trào ra, từng giọt tự động rơi xuống.
Thắng rồi!
Quán quân Gia Thế, MVP Diệp Thu.
Diệp Thu, Diệp đội trưởng, Đấu Thần!
Một lòng kính ngưỡng, dùng toàn bộ chân thành của ta tôn kính Người!
Chỉ là vị cao thủ đệ nhất này rất thần bí, trước giờ hoàn toàn chưa từng lộ mặt!
Lời đồn tất nhiên có rất nhiều, ví dụ Diệp Thu rất xấu chẳng hạn, có đứa fanti lại nói có khi ổng gầy yếu quá nên không dám ló mặt ra, sợ ảnh hưởng hình tượng vạm vỡ oai phong của Nhất Diệp Chi Thu, có người lại nói ổng là người nổi tiếng hoặc con nhà chính khách nên lộ mặt sẽ gây rắc rối lớn, nói chung rất lắm các suy luận được thám tử mạng đưa ra.
Hạ Trọng Thiên chẳng để tâm cho lắm.
Kể cả dung mạo có không được ưa nhìn hay thân hình thanh mảnh đi nữa thì riêng kỹ thuật đỉnh cao kia đủ để đại sát tứ phương, đáng để ngưỡng mộ rồi.
Ngày hôm đó đột nhiên trên kênh thế giới của khu ba có một tài khoản pháp sư chiến đấu max cấp gắn tag Gia Vương Triều mua 999 cái loa phát liên tục câu nói:
“Gia Thế Quán Quân! Nhất Diệp Chi Thu!!! Vĩnh viễn Đấu Thần!”
Quả là người có tiền...
Không cần biết là ai nhưng các fan Gia Thế nhìn thấy loa liên tục phát cũng lập tức kéo nhau rào rào bình luận lặp đi lặp lại câu nói này, spam kín hết kênh thế giới.
Hô hào xong còn kéo nhau lập hội đi đánh boss, đoàn kết khí thế rầm trời.
Mưu Đồ Bá Đạo và Lam Khê Các bị spam chiếm chỗ tức giận nhảy vào gõ lời rác rưởi phản đối, lập tức bị các bình luận “Gia Thế quán quân!” kế tiếp nảy lên liên tục gạt xuống.
“Hôm nay chúng mày ăn may cắn thêm một được cái cúp nữa nên to mồm, coi như chúng mày giỏi, ông đây nhịn! Mùa sau ông cho chúng mày biết tay!” Ngụy Sâm trong phòng huấn luyện Lam Vũ vừa phì khói thuốc lá vừa nghiến răng chửi rủa.
Đáng tiếc là sau mùa giải thứ hai, Ngụy đội giải nghệ, sau đó bặt vô âm tín, có lẽ cũng không còn cơ hội báo thù!
3.
Hai mươi hai tuổi, Hạ Trọng Thiên về nước. Lặng lẽ như một cái bóng, sống riêng bên ngoài.
Sau bữa tiệc sinh nhật Hạ Trọng Khiêm tròn hai mươi ba tuổi, Hạ Đông Nam dè dặt ướm hỏi ý vợ về đứa con riêng, vốn tưởng phu nhân nhẹ nhàng hiền thục, không ngờ lại phản ứng dữ dội như thế. Phong Yên khóc cả một đêm, nói rằng cứ tưởng gả cho người chồng vừa tốt vừa chung thủy, không ngờ lại có cơ sự như vậy trước hôn lễ, còn giấu diếm bà một thời gian dài. Con trai bà vừa mới đầy năm, con riêng của chồng đã được bế đến nhà, bà không chấp nhận được sự dối trá này. Nay đứa con kia đã trưởng thành, sắp về nước, không thể giấu được nữa nên mới nói với bà.
Hạ Đông Nam bị vợ đuổi khỏi phòng ngủ, thất thểu ngủ ở thư phòng.
Bà nói tuyệt đối không chấp nhận đứa con riêng nhận tổ quy tông.
Đáng tiếc ông Hạ Cảnh Hằng vẫn là người truyền thống, coi trọng huyết mạch, huống chi lại là một đứa cháu trai, nên vẫn cho phép Hạ Trọng Thiên được về gặp ông và quỳ lạy gia tiên.
Hạ Trọng Thiên tự biết mình có bao nhiêu thấp kém, số lần về nhà hiếm hoi vô cùng cẩn thận giữ lễ, không dám sai sót chút nào.
Một đứa nghiệt chủng như anh, mẹ không thương cha không yêu, vốn không nên tồn tại trên đời. Duy trì huyết mạch, không phải bố đã có một đứa con trai cả rồi sao, anh ấy danh chính ngôn thuận, lớn lên được yêu thương chiều chuộng biết bao. Những thứ ấy với hắn mà nói là cực kỳ xa xỉ.
Hạ Trọng Khiêm không biết về sự tồn tại của Hạ Trọng Thiên, cho đến năm 23 tuổi.
Hạ Trọng Khiêm sinh ra đã được chăm chút nuông chiều mọi thứ, tính cách lại không thuộc dạng ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại thích tự do bay nhảy. Hắn tụ họp với hội bạn lập thành nhóm bốn cậu ấm thích du lịch, chụp ảnh, quay phim, tự do khám phá những vùng đất mới.
Hạ Trọng Khiêm trái ngược hoàn toàn với kỳ vọng về hình mẫu người thừa kế hoàn hảo mà Hạ Đông Nam và Phong Yên mong chờ, không chú tâm học hành, chỉ thích chụp ảnh và đi bụi khắp nơi, lôi kéo cả mấy cậu quý tử nhà khác thành hội nhóm đi cùng. Tuổi mới lớn thì thả cho chơi bời một chút cũng được, nhưng đến tuổi 18, phải tốt nghiệp cao trung, đi du học, về kế nghiệp gia đình, không thể để nó lông bông như vậy mãi được. Nay đã 23 rồi còn không nên thân.
Hạ phu nhân rất không yên lòng, nhưng tính nết Hạ Trọng Khiêm thoải mái hiện đại, ai mà kiên nhẫn ngồi học trà đạo. Pha trà chỉ biết đổ nước sôi vào ấm, không biết phân biệt các loại trà ra làm sao, còn bảo trà nào chẳng như nhau, nào Bích La Xuân rồi Long Tỉnh đắng ngắt khó uống muốn chết, Đại Hồng Bào thì lén đổ cả bình trà đi không uống, chẳng quan tâm đến giá tiền “vương giả” của nó, khiến phu nhân tức giận đến suýt ngất xỉu. Từ cách đun nước, cầm ấm, rót sương trong ống trúc, rót trà, nâng ly đến cách đặt nắp và quai ly đều có ý nghĩa riêng biệt, phải tỉ mỉ và chú tâm học tập mới tạo ra phong thái tao nhã cổ điển của dân sành trà. Tiếc là, Hạ Trọng Khiêm quả thực không làm nổi.
Hận sắt không rèn thành thép, Hạ phu nhân bất lực với con trai mình, Hạ Đông Nam thì bảo nếu nó không muốn thì không nên ép buộc.
Như một lẽ tất yếu, không làm được để người khác làm.
Hai mươi hai tuổi, Hạ Trọng Thiên làm lễ nhập gia phả.
Phu nhân nhìn Hạ Trọng Thiên không vừa mắt, yêu cầu hắn chỉ là “con thứ”, không được xếp ngang hàng với “đích dòng”.
Chuyện này cũng là hợp lý, tôn ti trật tự trong nhà đã thiết lập sẵn, tự dưng có đứa con trên trời rơi xuống làm “người thừa kế”, quả thực sẽ khiến phu nhân và cậu cả mất mặt, Hạ Đông Nam không cần nghĩ ngợi đã đồng ý với đề nghị này.
Chênh nhau chỉ một tuổi, ai đích ai thứ, thực ra cũng không quan trọng lắm.
Nhất là với tính cách thoải mái tùy tiện của Hạ Trọng Khiêm.
Tự dưng có một em trai, Hạ Trọng Khiêm chẳng những không tỏ ra giận dữ, còn vui mừng khôn xiết, kéo Hạ Trọng Thiên đi giới thiệu với hội anh em, rủ nhau đi quẩy mấy chỗ thú vị và du lịch bụi mấy bữa. Hạ Trọng Thiên không thích đi bar, cũng không thích quẩy, lại càng không thích ứng với chuyện đi du lịch bụi. Vốn cha mẹ nuôi cũng sống chuẩn mực gia giáo, hắn chưa từng uống rượu nhảy sàn, không rõ các thú ăn chơi xa xỉ, cũng chưa từng lái xe máy đi hàng ngàn cây số đến vùng núi rừng đẹp để chụp ảnh quay phim.
Đi cùng nhau mấy bữa, Hạ Trọng Khiêm cũng không phải người không tinh ý, nhận ra Hạ Trọng Thiên rất mệt và không vui với những thú chơi này, chỉ đang cố gắng chiều theo ý mình, nên cũng sớm bỏ cuộc, không rủ cậu đi chơi cùng nữa, nhưng vẫn hay khoe “thành phẩm” phim ảnh và các món đồ lưu niệm mua ở những vùng đất mà hắn đi qua.
Nhìn đứa trẻ thanh lãnh nghiêm túc trước mặt, Hạ Đông Nam nhìn ra được mình của ngày xưa. Đứa bé này, quả thực giống ông như đúc, khí chất đạm như sương lại nhã như trà.
Phu nhân dĩ nhiên không yêu thương Hạ Trọng Thiên, chỉ là hắn luôn cẩn thận giữ mình. Hắn sống riêng bên ngoài, ngày ngày đi học chăm chỉ, một tuần về nhà ba buổi tối, theo ông nội đi tới phòng trà học phân biệt trà, pha trà, cách đặt ly...
Hắn vẫn rất nhớ cha mẹ nuôi, nhớ không khí nhà họ La, nhớ tuyết Quebec, nhớ rừng phong đỏ, nhớ trường trung học, và hơn hết, là nhớ Tiểu Yến xinh xắn vui vẻ luôn quấn lấy hắn gọi “ Thiên ca.”
Hắn thở dài, huyết thống cũng không thể phủ nhận, nhà họ Hạ mới đúng là “nhà”. Hắn sắp xếp dịp nghỉ lễ đặt vé bay sang thăm cha mẹ nuôi, Tiểu Yến buồn bã nói nhớ ca ca, bị cha mẹ kín đáo nhéo tay bảo không nên nói thế làm ca ca khó xử.
Hắn hiểu chuyện, hắn cư xử chuẩn mực, nhưng không có nghĩa là hắn không có cảm xúc và sở thích riêng. Hắn học về trà là nghĩa vụ của con cháu họ Hạ, kế nghiệp công ty gia đình, cũng rất hưởng thụ cách pha trà và hương vị của từng loại.
Nhưng thực sự đặt hết chân thành, có lẽ vẫn là, Gia Thế, và Vinh Quang!
4.
Hạ Trọng Thiên dùng tên giả, lấy thân phận thực tập sinh tới rèn luyện ở phòng Marketing. Từ thực tập sinh trở thành nhân viên chính thức, dần dần thăng lên trưởng phòng, rồi được bổ nhiệm làm Giám đốc Marketing của Trà Xanh Sấy. Năm ấy, hắn hai mươi sáu tuổi.
La Ngọc Yến là thư ký kim bài của tập đoàn Trà Xanh Sấy, cánh tay phải đắc lực của Giám đốc Hạ Trọng Thiên.
Cô gái này luôn xuất hiện ở công ty với vẻ ngoài sắc sảo thanh lịch, trang phục nhã nhặn, trang điểm tinh tế, mái tóc đen dài vấn gọn. Cô đối nhân xử thế rất có chừng mực, không quá xa cách nhưng cũng không thân thiết quá mức với ai.
Năng lực chuyên môn của cô rất tốt, nhưng trong công ty có vài lời xì xào rằng cô dựa vào quan hệ để đi cửa sau vào công ty, lại có lời bàn tán rằng cô đang cố quyến rũ cậu út nhà họ Hạ để trở thành nhị thiếu phu nhân.
Thư ký La biết rõ mọi người thường nói gì về mình, nhưng đều xem như không nghe thấy.
Vì thực ra, cô cũng khó lòng phản bác được lời họ nói.
Cô quả thực có quan hệ trên mức đồng nghiệp với anh Trọng Thiên, nhưng không phải chuyện tình cảm nam nữ.
Anh ấy vẫn thường gọi cô là Tiểu Yến, hoặc Jenny do quen miệng.
Là con út của Tổng giám đốc, lại nắm giữ chức vị cao, nhưng Ngọc Yến thấy Thiên ca của cô vẫn sống bình thường như cũ. Hắn sống trong căn nhà hai tầng đi thuê, trang phục là hàng nội địa giá bình dân, không dùng đồng hồ đắt tiền, đi xe công ty cấp, ăn uống mua nguyên liệu ở siêu thị về tự nấu nướng.
Lương tháng của giám đốc không thấp, cô rất tò mò không biết Thiên ca dành dụm vào chuyện gì. Anh ấy sống giản dị là để tiết kiệm tiền sao? Tiết kiệm cho mục đích gì?
Cô không có quyền tra xét sổ sách Kế toán để thăm dò lương bổng của mọi người, nhưng với mức lương thư ký như cô cũng có thể sống thoải mái hơn anh, liệu có phải vì anh ấy đã quen sống “bình thường” từ nhỏ nên sinh ra thói quen ghét tiêu xài phung phí?
Cho đến một ngày cô nhìn thấy một hạng mục ở phòng Marketing, “Hợp đồng tài trợ chiến đội Gia Thế - Trò chơi Vinh Quang”, cô tò mò lật ra xem thử các tài liệu liên quan.
Không có.
Báo cáo tài chính theo quý cô luôn đọc kỹ từng trang, không hề tồn tại điều khoản chi phí nào liên quan bên phần “Có”.
Có kế hoạch tài trợ và báo cáo hiệu quả tuyên truyền, nhưng không nhắc tới dù chỉ một chữ về mặt chi phí tính vào định khoản.
Tiền ở đâu ra? Ai xuất tiền? Kế hoạch này đã kéo dài suốt bốn năm, vậy là không phải mới đề xuất, mà trên thực tế đã tồn tại và vẫn đang diễn ra.
Cô lặng lẽ tìm trên trang web chính của Gia Thế số điện thoại liên hệ, sau đó giả danh làm người của bộ phận Marketing công ty Trà Đào An Nhiên muốn tài trợ cho Gia Thế.
Quả nhiên người nghe máy đến từ bộ phận tiếp nhận xử lý thông tin khách hàng lễ phép tươi cười nói bọn họ không thể suy xét đề nghị của cô, nếu đồng ý sẽ là vi phạm hợp đồng.
Bọn họ nghe đề nghị của cô như một trò cười, còn thiện chí nhắc nhở hợp đồng với Trà Xanh Sấy vô cùng ưu đãi, kéo dài theo từng năm, chưa từng gián đoạn, tạm thời không có khả năng ký kết với công ty đồ uống cùng ngành.
Thông thường nếu một nhà tài trợ đề xuất muốn tài trợ, chiến đội sẽ tiếp nhận và suy xét, sau đó mới trả lời. Họ cần cân nhắc bên nào tốt hơn.
Chỉ riêng lần này, Gia Thế nổi tiếng coi trọng danh tiếng và nguồn lực tài trợ lại thẳng thừng phang một chữ “Không” với các công ty đồ uống.
Vì người của hai bên trực tiếp đàm phán và làm việc với nhau đã bốn năm, hiểu nhau còn hơn bạn bè, ai cũng biết hợp đồng giữa Gia Thế và Trà Xanh Sấy hoàn toàn là danh nghĩa.
Không yêu cầu phải có cúp quán quân, không yêu cầu đội viên cầm chai trà đi khắp các sân thi đấu hay căng tin chiến đội chỉ được bán những loại đồ uống do Trà Xanh Sấy sản xuất. Hoạ chăng thỉnh thoảng sẽ đưa ra yêu cầu quay vài video ngắn hoặc chụp bộ ảnh quảng cáo các sản phẩm trà.
Yêu cầu ít ỏi, kim ngạch tài trợ ổn định, chưa từng gián đoạn, thậm chí còn cả điều khoản K.O.
Đó là một hợp đồng không đề cao về mặt lợi ích, một hợp đồng không quan tâm đến lợi nhuận.
Nói trắng ra thì, đó là tiền riêng của Hạ Trọng Thiên, là số tiền mà fan hâm mộ chi cho chiến đội mà không đòi hỏi được báo đáp.
Ngọc Yến lặng người lại, Thiên ca vẫn luôn có nhiều bí mật hơn cô nghĩ.
Không cần hỏi lý do vì sao người của bộ phận Chăm sóc khách hàng Gia Thế lại quyết liệt từ chối cô.
Sẽ không có một nhà tài trợ nào không cần lợi nhuận.
Chỉ là người tài trợ cho bọn họ vốn không phải Trà Xanh Sấy.
Đơn giản chỉ là Hạ Trọng Thiên.
Phải rồi, hắn làm sao có quyền yêu cầu công ty xuất tiền tài trợ cho một chiến đội Vinh Quang mà không kèm theo một bản hợp đồng chặt chẽ? Thế thì hiệu quả ở đâu ra? Ai hiểu được trò chơi Vinh Quang là gì? Chủ tịch và Tổng giám đốc đâu có quan tâm tới game, các cổ đông thì chỉ nhìn vào cổ tức và tình hình hoạt động của doanh nghiệp. Tiền chi ra phải có hiệu quả thu về, ai cho phép hắn dùng công quỹ để thoả mãn đam mê của một người hâm mộ đơn thuần?
Đơn thuần? Thương trường là chiến trường, mọi hợp đồng tài trợ đều gắn với lợi ích hai bên, không ai chấp nhận cho đi mà không nhận lại cả.
Hạ Cảnh Hằng có thể coi trọng cháu trai, Hạ Đông Nam có thể nuông chiều Hạ Trọng Khiêm, nhưng kể cả là Hạ Trọng Khiêm chính danh đích dòng cũng không thể yêu cầu công ty xuất quỹ chi tiền cho các chuyến du lịch chụp ảnh theo đam mê cá nhân khi nó không phục vụ lợi ích của doanh nghiệp.
Thiên ca, Vinh Quang là gì? Gia Thế là gì trong lòng anh?
Muốn hiểu Thiên ca hơn, buổi tối hôm đó Ngọc Yến bắt đầu thử tìm kiếm thông tin về Vinh Quang trên Baidu, đọc một hồi hết các trang báo, cuối cùng cũng nắm được một số thông tin quan trọng về trò chơi này, về Liên minh chuyên nghiệp, về lịch sử hình thành chiến đội Gia Thế và tình trạng của nó hiện nay.
Cô không ngờ, trụ sở chính của chiến đội này ở ngay tại thành phố H, là một toà nhà bề thế, khang trang có logo lá phong đỏ mà cô rất thường đi qua nhưng vốn không chú ý tới, chỉ nghĩ là công ty lớn nào đó mà thôi.
Cô tìm đại một tiệm net ở gần đây tên là Hồng Thái, muốn tìm mua một tấm thẻ tài khoản Vinh Quang. Nhân viên tiệm net Hồng Thái nhìn cô gái ăn mặc sang chảnh rõ ràng là dân văn phòng lại tìm mua tài khoản cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi cô muốn nghề gì. Nhớ lại những thông tin mà mình tìm hiểu, sánh vai bên cạnh Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu là bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong, bọn họ được bình chọn là “Cặp đôi hợp tác tốt nhất” trong mấy mùa giải liền, cô không nghĩ ngợi mà chọn mua thẻ bậc thầy pháo súng.
Lên mạng ngay tại tiệm net là điều mà cô chưa từng thử qua, nhưng nơi này có máy đọc thẻ.
Mấy người ngồi xung quanh thấy cô lần đầu chơi không hiểu gì, lại bị mấy nhiệm vụ đơn giản hành như gà, lập tức ngó qua chỉ bảo hỗ trợ. Chẳng mấy chốc, cô đã qua được Tân Thủ Thôn.
Trò chơi này thực sự rất thú vị, tuy cô chơi gà nhưng cũng thấy nó rất hấp dẫn.
Cô tìm xem mấy video về Gia Thế trên mạng, kỹ thuật của bọn họ rất cao, phục sức và vũ khí trong game cũng là thứ mà cô khó lòng đạt tới, nhưng nghĩ lại mình chỉ là một người chơi nhỏ bé muốn tìm niềm vui và hiểu hơn về người quan trọng bên cạnh mình mà thôi.
Ngọc Yến đã 22 tuổi, cô hiểu được lòng mình hướng về ai. Không phải thanh mai trúc mã, không phải anh em tình thâm, tình cảm của cô dành cho Thiên ca vốn đã nảy mầm, chỉ là khi cô đã lớn thì nó càng thêm mãnh liệt.
Sống ở thành phố H, lại chọn nghề bậc thầy pháo súng giống với đệ nhất mỹ nữ Liên minh, không ai hỏi cô muốn gia nhập công hội nào.
Đương nhiên, là Gia Vương Triều.
Mấy ngày sau, cô lén lút vào phòng Giám đốc để nhìn xem tài khoản của Thiên ca trong game là gì vào lúc hắn ra ngoài ăn trưa, cũng may hắn luôn để mặc định chứ không thoát game nên cô dễ dàng biết được. Cô lại lặng lẽ gửi lời mời kết bạn qua.
Được chấp nhận luôn, điều này đúng là khiến cô bất ngờ.
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, pháp sư chiến đấu dẫn cô gia nhập tổ đội cùng một số anh em trong công hội đi đánh quái. Các vị huynh đài thấy là một cô gái mới qua Thôn Tân Thủ, tất nhiên là biết không có kỹ năng giỏi, đều vô cùng bảo vệ cô. Cô chủ động PM qua chào hỏi, hắn đáp lại rất lịch sự, trò chuyện thân thiện vui vẻ.
Những bạn bè khác của hắn trong công hội đối xử với cô rất khách sáo, không hề có ai tán tỉnh cô dù biết cô thực sự là một mỹ nữ, lại chưa có bạn trai. Bọn họ chỉ thích trêu chọc tán tỉnh một cô gái khác cùng đội, cô nàng cũng rất thanh tú, tên là Kim Hương, nhân vật tất nhiên cũng là bậc thầy pháo súng. Cô nàng này sắc sảo đanh đá, nhiều lần trêu ngược lại bọn họ, chọc cả đội cùng cười. Ngược lại, nhân vật của anh Hạ lại cực kỳ giữ khoảng cách với cô gái kia.
Còn một điều kỳ lạ nữa là nhân vật của Thiên ca đạt max cấp và trang phục tương đối tốt, dùng vũ khí cam level 55, trong khi hắn rất bận rộn, có ít thời gian cày game.
Sau khi tìm hiểu cô mới biết, hoá ra còn có một dịch vụ tên là cày cấp thuê, chỉ cần bỏ tiền ra thuê thì max cấp và full đồ tốt là chuyện rất nhỏ. Tiệm net Hồng Thái có nhiều người kiếm tiền thuê bằng công việc này, có lẽ cũng kiếm được không ít. Còn có người trông mặt bắt hình dong, trực tiếp hỏi cô có muốn thuê anh ta cày cấp không, đảm bảo phối đồ trông na ná Mộc Vũ Tranh Phong, trong vòng hai tuần là max cấp. Cô do dự một chút rồi đồng ý, giá mà anh ta đưa ra cũng không cao, cô trả được.
Còn một chuyện cô không biết, văn phòng của Hạ Trọng Thiên có gắn camera, kết nối trực tiếp với điện thoại của hắn, trong phòng xảy ra chuyện gì hắn đều biết. Hắn hiểu rõ thân phận mình đặc thù, luôn sống rất khiêm tốn, nhưng tâm đề phòng tuyệt không thể thiếu.
Chỉ là người đó là Jenny, hắn để mặc cô tham dự vào cuộc sống riêng của mình, tìm hiểu về sở thích và đam mê thực sự của hắn. Hắn nhận ra cô ngay khi cô gửi lời mời kết bạn trong game, thoải mái nói chuyện với cô, dẫn cô cùng chơi, lại giới thiệu cô với huynh đệ trong bang. Tất nhiên bọn họ hiểu cô là “bạn gái” của hắn nên không dám trêu đùa cô, chỉ lén lút chọc ghẹo ghen tị với Hạ Trọng Thiên có thể quen cô gái tốt như thế.
Không có gì ngạc nhiên, cô trở thành fan Gia Thế, không do ảnh hưởng của Hạ Trọng Thiên, chỉ là cô thích trò chơi này, thích chiến đội này, thích công hội này.
Mỗi lần đi qua trụ sở chính của Gia Thế, cô đều lặng lẽ ngắm logo lá phong rất lâu, lại nhìn thấy máy bán nước tự động ở cửa phụ chỉ bán các loại trà và đồ uống của Trà Xanh Sấy, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Không đưa ra yêu cầu, nhưng chiến đội luôn tôn trọng nhà tài trợ của họ.
Hạ Trọng Thiên không xé tấm màn giữa hai người, chỉ lặng lẽ đóng vai bạn game, nhưng người mở lời trước lại là La Ngọc Yến. Cô cũng lờ mờ đoán ra sự thân thiện và bảo vệ hết mực của hắn với cô trong game là vì hắn biết cô là ai.
Hạ Trọng Thiên không ngạc nhiên khi Ngọc Yến nói cho hắn biết chuyện cô chơi game và chủ động tiếp cận mình, hắn chỉ mỉm cười ấm áp xoa đầu cô, nói rằng cô thích chơi thì cứ nói với hắn, sau này bọn họ vẫn luôn là anh em, đồng nghiệp tốt, bạn chơi game cùng nhau như cũ.
Ngọc Yến không cam lòng, tại sao anh vẫn luôn xem em là em gái nhỏ, rõ ràng em đã trưởng thành, có thể làm đồng nghiệp của anh, có thể đứng bên cạnh anh chiến đấu trên thương trường, lại sát cánh với anh trong game. Em có gì không tốt chứ?
Ngày trả lương tháng kế tiếp, La Ngọc Yến đặt một bản photo của hợp đồng tài trợ Gia Thế xuống trước mặt Hạ Trọng Thiên,
“Em tham gia”.
Giám đốc Hạ: “….”
Hạ Trọng Thiên tái mặt, “Làm sao em biết?”
Bí mật hắn luôn vất vả che giấu bấy lâu nay, không hề có thông tin gì trên sổ sách kế toán, làm sao cô biết?
“Làm sao em biết? Trà Xanh Sấy là nhà tài trợ cấp bậc kim cương của Gia Thế, em mặc đồng phục công ty đứng trước cửa trụ sở, bảo an còn gật đầu chào em, máy bán nước tự động của bọn họ toàn bộ đều là sản phẩm của Trà Xanh Sấy. Mộc Tranh nữ thần quay video giao lưu với fan còn uống hồng trà của chúng ta, ông chủ của bọn họ đăng ảnh “Người Trung Quốc thích thưởng trà là ăn vào trong gen, đến tuổi trung niên tôi mới biết câu này là thật”, rõ ràng trà trên bàn là hàng limited Long Tỉnh do chúng ta sản xuất số lượng ít để biếu các lãnh đạo cao cấp. Em gọi điện đến dịch vụ chăm sóc khách hàng Gia Thế giả làm người của hãng đồ uống khác, bọn họ từ chối em không do dự chút nào. Trên sổ sách đúng là không có thông tin, nhưng mức lương của anh và chất lượng cuộc sống của anh không phù hợp với nhau, anh tiết kiệm tiền để tiêu vào việc gì? Hợp đồng này đóng dấu mộc đỏ, hai bên ký tên, ngày tháng và kim ngạch rõ ràng, điều khoản liệt kê chi tiết, em không nhìn thấy sao? Chú Hạ còn không biết Vinh Quang là gì, có lý do gì để tài trợ chứ? Em có thể hiểu những điều này, anh đừng coi em như con nít nữa. Jenny đã trưởng thành rồi, có thể chia sẻ với anh mà.”
Câu cuối cùng, là cô ôm lấy hắn mà nói. Giống như Jenny của hơn hai mươi năm nay luôn thích ôm lấy Thiên ca làm nũng vậy.
Đối với cô gái mà mình đã ôm vào lòng từ khi cô mới sinh ra, Hạ Trọng Thiên không chút cự tuyệt sự thân thiết của cô.
Đối với hắn mà nói, Jenny là bảo bối, là em gái, là người thân, là ánh sáng, sau này lại là đồng nghiệp, là đồng đội, là người đồng hành cùng hắn. Hắn không có tình cảm gì khác với cô sao? Có chứ, nhưng thân phận thấp kém, làm sao hắn xứng với cô gái nhỏ tươi sáng như ánh mặt trời ấy cơ chứ? Hắn sẽ luôn yên phận làm một anh trai tốt che chở cho cô cả đời, hi vọng cô được hạnh phúc. Chỉ có trước những chiến hữu trong game, những người lạ không quen biết ngoài đời, hắn mới dám vọng tưởng nói cô là bạn gái của mình.
Hắn vòng tay ôm lấy cô vào lòng mình, giống như ngày nhỏ nhẹ nhàng vuốt lưng cô dỗ dành, “Jenny đừng khóc, Thiên ca thương em mà.”
Là thương em sao? Tại sao không thể là thích em chứ?
Hai người bọn họ dù đã rất gần, nhưng vẫn có một rào cản không ai dám vượt qua.
“Em cũng thương Thiên ca. Jenny trưởng thành rồi, có thể chia sẻ với anh. Em sẽ góp phần tài trợ cho Gia Thế, được chứ? Anh đừng quên, em cũng là thành viên của Gia Vương Triều, cũng là fan Gia Thế, là fan của Mộc Vũ Tranh Phong.”
Hạ Trọng Thiên khẽ cười, dung túng cho cô vô điều kiện, “Được.”
Sau khi trò chuyện thẳng thắn với Thiên ca, La Ngọc Yến không chút giấu diếm công khai phổ cập Vinh Quang cho cả phòng Marketing, sau đó vung tay sắm máy đọc thẻ lắp trên mỗi một chiếc máy tính của cả phòng.
Nhìn còn tưởng máy đọc thẻ là công cụ bắt buộc cho công việc quảng bá danh tiếng của Trà Xanh Sấy.
Cả phòng marketing của bọn họ ấm áp vui vẻ, hạnh phúc đồng lòng cùng chơi Vinh Quang, cùng tự hào xưng là fan Gia Thế.
Đó là năm Gia Thế thứ bảy.
Vậy là “Trà Xanh Sấy” đã tài trợ Gia Thế được tròn bốn năm.
Không ai biết, đó là sự yên bình trước bão.
...
Last edited: