Hoàn [Lẩu Thập Cẩm][Hoàng Thiếu Thiên] Thiếu Niên Bất Tri Sầu

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Sản phẩm thuộc project Lẩu Thập Cẩm

[Hoàng Thiếu Thiên] Thiếu Niên Bất Tri Sầu

Edit: Vic
Beta: @Neko-chan
Lời dẫn.

Giang hồ phân tranh, tự cổ chí kim chưa bao giờ ngừng.

Trong cái thời người này múa kiếm, kẻ nọ thiện đao, kẻ này toan tính, người kia giương cung, ngươi tới ta đi, ngươi tiến ta lùi vô cùng náo nhiệt, vẽ thêm một nét, gieo gió tung mưa khắp kinh thành cho những tháng năm không hưng thịnh cũng chẳng loạn lạc. Cuối cùng thu kiếm vào vỏ, gạt đi máu tươi cùng tuyết vụn vương trên vành nón, thở ra một hơi nóng bỏng, ngang tàng và ngông nghênh. Thế nhân đều ngưỡng mộ những hiệp khách ấy, trên cái bàn cờ lung tung lộn xộn chẳng lần thấy đường ấy người người đồn thổi, mỗi kẻ đều như gửi gắm nhiệt huyết của chính mình lên vài vị khách giang hồ ấy.

Các bang phái cũng chẳng thể mãi trong sạch, thành lập sớm thì lấy tiền của người này làm việc cho kẻ nọ, hắc bạch đều nhận. Về sau lão hoàng đế hữu dũng vô mưu không chịu nổi ván cờ đen trắng hỗn loạn này liền hăng hái ra vài đạo thánh chỉ, tốc hành truyền tới các vị bang chủ, hơn nữa còn vừa đấm vừa xoa mới miễn cưỡng kéo đám bang phái cả to lẫn nhỏ kia về chính đạo... ít nhất người đời cho rằng vậy. Sắc bén là thế, họ đã trở thành những thanh gươm giúp triều đình giữ cân bằng cho thời thịnh thế này, trở thành những hình tượng anh hùng mà bao nhóc con đầu đường cuối ngõ ước ao.

Ngoài ra, lão hoàng đế vẫn lo bọn họ rảnh tay tinh lực dư thừa, hạ lệnh tổ chức giải đấu tỉ võ hằng năm giữa các bang phái, quy tắc chi tiết rườm rà nhưng lại khiến chúng khách giang hồ đổ xô tới - tỉ võ do hoàng đế tổ chức đâu phải chuyện đùa, ai chẳng muốn đoạt hạng đầu, trước không đề cập đến triều đình sẽ thưởng cho bao nhiêu tiền bạc của cải, cũng không nhắc đến một năm ròng bang phái nhà mình sẽ nhận được bao nhiêu danh sách quà cáp, càng khỏi phải nói đến ánh nhìn kính ngưỡng ước ao của bình dân bách tính, chỉ cần mỗi cái danh bang phái đoạt giải nhất năm nay đã là vinh quang lớn lao rồi. Cho nên năm này qua năm kia, các bang phái đều ngầm hiểu và cam tâm tình nguyện giúp lão hoàng đế giữ thế cân bằng vi diệu này, bất chấp vì cái vinh quang đầy vẻ giả tạo kia mà mài giũa bản thân.

Không,

Nhắc đến các bang phái có tiếng trong giang hồ, không thể không kể đến Lam Vũ Các.

Từ thuở ban đầu khi giang hồ còn hỗn loạn chưa đâu vào đâu, Lam Vũ Các đã được một kiếm khách tên Ngụy Sâm một tay dựng nên. Đám tiểu bối thì chưa từng nghe qua nhưng nếu hỏi vài kẻ của thế hệ trước, bọn họ nhất định sẽ than ngắn thở dài kể cho ngươi về việc so chiêu với tên kia là chuyện buồn nôn đến nhường nào - không kể đến thủ đoạn nhỏ ngốc nghếch đến mức ấu trĩ mà Ngụy các chủ yêu thích là lớn tiếng hét "bên phải" sau đó đâm bên trái thì hàng loạt động tác giả tầng tầng lớp lớp phối hợp với những lời trào phúng sang sảng đến đúng lúc sẽ khiến ngươi không những bị kiếm đâm mà còn bị chọc cho tức hộc máu.

Về sau, Ngụy các chủ bị kiếm khách Dụ Văn Châu do chính tay mình nuôi lớn, hiện giờ phải gọi là Dụ các chủ, thế chỗ. Thế hệ trước khi nhắc đến Ngụy Sâm cũng sẽ thở ngắn than dài kể cho ngươi rằng lần tỷ võ đó khiến cả giang hồ kinh hãi. Người ngoài nhìn thấy Ngụy các chủ đang như mặt trời ban trưa thế mà thua liên tục ba lần trong tay đồ đệ Dụ Văn Châu, không bao lâu sau thì Lam Vũ Các liền tuyên bố Ngụy Sâm từ chức các chủ, bạn chí cốt Phương Thế Kính của hắn ở lại tiếp tục chèo chống Lam Vũ. Qua vài xuân nữa thì các chủ biến thành Dụ Văn Châu. Thế nhưng Ngụy Sâm còn để lại một ái đồ nữa, tên Hoàng Thiếu Thiên, về sau làm phó các chủ Lam Vũ Các.

Ngụy Sâm ra đi cũng khiến không ít hiệp khách từng bị hắn làm buồn nôn phải than thở không thể địch nổi năm tháng đi qua... Ai cũng biết sau lưng một Ngụy Sâm quát tháo giang hồ là sự giằng co tranh đoạt tuổi trẻ với thời gian. Nhưng cho dù Ngụy Sâm đã quy ẩn, phong cách của hắn vẫn thấm nhuần và ảnh hưởng đến Lam Vũ Các - bụng dạ nham hiểm biết tính kế để lại cho Dụ các chủ Dụ Văn Châu, mà mũi kiếm sắc bén với mấy lời lảm nhảm liến thoắng nẫu ruột não lòng thì để lại cho một ái đồ khác của hắn, chính là Kiếm Thánh đương thời, giang hồ xưng hiệu "Dạ Vũ Thanh Phiền", Hoàng Thiếu Thiên.

Vậy nên hôm nay kể một chút về câu chuyện của vị Hoàng Thiếu Thiên kia...

Một,

Năm ấy, khi được Ngụy các chủ nhặt về rồi gia nhập Lam Vũ Các, Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn chưa lớn. Ngày đó Ngụy Sâm từng rất thích ba hoa bên tai Hoàng Thiếu Thiên chuyện cũ khi ấy, chọc cho Hoàng Thiếu Thiên đỏ mặt xù lông đá tung cửa ra ngoài tìm người đấu kiếm, để lại một Ngụy các chủ thật ra khi đó vẫn chưa tính là già, giả vờ giả vịt vuốt vuốt bộ râu vốn không tồn tại, cảm thán năm tháng qua thật nhanh.

Đó là một đêm mưa rào xối xả, tựa như nước mưa ông trời tích góp cả năm giờ mới ròng trút xuống nhân gian.

Ngụy các chủ, người vừa theo chỉ thị của một tên mệnh quan thối tha nhét một phong thư uy hiếp vào phủ của kẻ thù hắn, đội nón tre, một thân đồ đen bước trên những viên ngói vảy cá bị mưa làm ướt sũng, vượt nóc băng tường, đạp lên mái của những tiểu lâu vội phi về Lam Vũ Các. Tâm trạng của Ngụy các chủ hôm nay vốn còn rất tốt, nói cho cùng thì trong mắt đám hiệp khách giết người như ngóe này thì đưa thư uy hiếp chỉ là một hành động ngây thơ đến không thể ngây thơ hơn, nhưng âu cũng là một lần hành động ung dung nhẹ nhàng chẳng khó khăn, Ngụy các chủ cũng chẳng muốn vì kiếm tiền mà để hai tay dính máu, tanh chết đi được.

Trong khi hắn đang sung sướng lâng lâng đi được nửa đường thì bầu trời âm u đột nhiên đổ mưa, nước trút ào ào dội hết lên đầu Ngụy các chủ chẳng chút lưu tình khiến hắn lạnh thấu tâm can. Ngụy các chủ rất buồn phiền, luống cuống lấy nón tre ra đội, chỉ đành tiếp tục ra vẻ tiêu sái nhảy tới nhảy lui nhanh chóng lên đường tiếp. Ngụy Sâm từ thời điểm ấy đã dự liệu trước được phần nào việc hắn không vượt qua nổi ranh giới của tuổi tác nên đã sớm bỏ rất nhiều thói hư tật xấu, nỗ lực dưỡng sinh, mặc dù hiệu quả chẳng được bao nhiêu.

Cũng chính sự chậm trễ này khiến hắn gặp được Hoàng Thiếu Thiên khi ấy thậm chí còn chưa được tính là thiếu niên.

Ngụy Sâm bị sự huyên náo đang dần trở nên ầm ĩ hơn thu hút sự chú ý. Thính lực của người luyện võ nhiều năm đương nhiên tốt hơn người bình thường ba phần, Ngụy Sâm bắt được có điều sai sai trong cái ầm ĩ có vẻ bình thường kia. Có giọng thiếu niên lanh lảnh nói không ngừng rất ồn ào, nghe kĩ thì lại mang chút nức nở bất khuất mà cao ngạo. Còn có tiếng leng keng như đao kiếm va nhau dưới dòng sông băng lạnh buốt, tăng thêm ý lạnh rờn rợn của người thiếu niên kêu khóc. Ngụy Sâm quanh năm giao du với hắc bạch lưỡng đạo, liếm máu trên lưỡi đao nghe tiếng loáng thoáng đã hiểu rõ, đây là đang nhận tiền của người khác đi diệt khẩu. Tuy miễn cưỡng có thể coi là đồng đạo nhưng Ngụy các chủ vẫn có giới hạn của mình, việc ra tay với trẻ con cũng khiến hắn bất bình tức giận.
Bản chất của Ngụy các chủ vẫn là một người chân thành nhiệt tình, mũi chân vẫn đang nhanh chóng đáp nhảy chuẩn xác hạ xuống trên mái ngói chợt khựng lại, sau đó hơi thay đổi phương hướng rồi phóng thẳng về nơi đang ồn ào náo động.

Về sau khi nhắc lại chuyện này Ngụy Sâm cảm thán hắn sẽ mãi chẳng bao giờ quên được cảnh tượng đó.

Càng đến gần tiếng gào khóc ầm ĩ kia, trước mắt Ngụy các chủ đang tăng tốc cảnh tượng vừa đẹp tới kinh ngạc lại vừa lạnh lẽo thấu xương trở nên rõ ràng. Vừa nhìn thấy rõ, hắn sững sờ đến quên mất mình tới đây làm gì.

Hắn nhìn thấy một đứa bé thấp hơn mình mấy cái đầu, khuôn mặt ngây thơ non nớt bị mưa rào dội ướt nhẹp. Tiểu thiếu niên cầm một thanh kiếm tốt từ xa đã nhìn thấy hàn quang lóe lên, khuôn mặt đầy máu đen với tiếng khóc nức nở nghẹn ngào lẫn với tiếng la hét liên tục không ngừng tạo thành một thứ tạp âm nghe mà phiền lòng, ở giữa vòng vây của đám người áo đen kiếm kiếm thấy máu, cả người biến thành một vòng xoáy vừa sáng ngời vừa đáng sợ của sự sắc bén và sát ý. Mà trong sân viện này, trên mặt đất sau lưng hắn là vài người cả nam lẫn nữ cả người toàn máu đen nằm la liệt, nhìn trang phục thì hẳn là người nhà của hắn.

Người khác nhìn chỉ thấy một đứa trẻ nói nhiều lại mạnh miệng ở giữa vòng vây của đám người áo đen với một thanh kiếm nhuốm máu, nhưng Ngụy Sâm mắt sắc, lập tức nhận ra điểm khác thường. Đứa bé này có vẻ ồn ào, câu nào nói ra cũng khiến người ta thấy phiền, thế nhưng kiếm nào cũng trúng sơ hở của địch, tuy còn nét ngây ngô nhưng vẫn có thể thấy được kiếm phong mang sát ý lạnh buốt khủng khiếp kia. Nếu không phải vì tuổi còn quá nhỏ, sức lực không sánh được với người trưởng thành, hắn tuyệt đối có thể lấy một địch nhiều thành thạo hơn.

Ngụy Sâm kinh ngạc một thoáng rồi vội vàng hét lớn một câu "To gan!", giọng nói dõng dạc đường hoàng kia dọa cho đám người áo đen đang bao vây thiếu niên kia run lên, cho rằng mình đụng phải chỗ dựa thâm tàng bất lộ gì đó của nhà này, quay qua nhìn nhau một cái rồi lập tức co giò chạy. Ngụy Sâm nhíu mày đánh giá tốc độ di chuyển của đám người này, cảm thấy mình từng này tuổi rồi chắc chắn không đuổi kịp, vì thế im lặng từ bỏ ý nghĩ báo thù cho tiểu thiếu niên.

Kiếm chưa kịp ra khỏi vỏ đã lại phải thu về, Ngụy Sâm chắp tay, đứng trên nóc một gian nhà trong viện tử thê thảm kia, mãi mới nhớ ra mà nhìn lại thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn mình kia. Tiểu thiếu niên thấy hắn một thân đồ đen thì ngẩn ra, rồi chợt ý thức được hắn không phải người xấu mới nhẹ giọng nói một tiếng "cảm ơn", sau đó hai tay gắng gượng chống kiếm, không kìm được mà quỳ trên mặt đất, lần đầu trở nên im lặng sau kiếp nạn.

Ngụy các chủ thở dài, phi thân xuống đất, đi tới trước mặt đứa nhỏ, "Ngươi có ổn không?"

Thiếu niên cúi đầu xuống, lại bắt đầu lan man dài dòng, câu từ xổ ra không gì cản nổi, giả vờ mạnh mẽ nhưng lại không kìm nổi mà run rẩy, "Ta rất khỏe... Ta không sao cả... Ta lợi hại thế này sao mà có chuyện gì được. Ngươi thấy không, ngươi thấy không, ta suýt thì đánh bại được đám khốn kiếp kia... Phi, bọn họ chính là bại tướng dưới tay ta. Ta... Ta nếu lợi hại hơn chút nữa... Cha và mẹ... Đều tại ta". Nhìn lại kết cục bi thảm lộn xộn kia hắn dường như đang gắng chịu đựng, hai tay dùng sức nắm chuôi kiếm đến nổi gân xanh.

Ngụy Sâm dù đã từng thấy vô số máu và nước mắt vẫn ngẩn ra. Hắn đã gặp không ít đứa nhỏ sau một đêm trở thành cô nhi, không ai không phải là ôm người khác òa khóc không biết mai này nên làm sao. Nhưng đứa trẻ vừa thoát chết trước mắt này sau khi được cứu thì ý nghĩ đầu tiên lại là mình vốn có thể mạnh mẽ hơn nữa.

Ngụy Sâm lên tiếng, hiếm khi nghiêm chỉnh thế này, "Nhóc con, tên ngươi là gì?"

Thiếu niên với mái tóc màu nâu nhạt mặc kệ cơn mưa như trút nước ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn đáp, "Ta tên Hoàng Thiếu Thiên."
"Ây, Thiếu Thiên à, tên rất hay."

Ngụy Sâm kéo đứa nhỏ đang quỳ trên đất lên, nói từng chữ từng chữ một, "Niên thiếu độc hành, tá duệ khí phách khai nhất phiến thiên (Tuổi trẻ một thân, dùng khí phách sắc bén mở ra một vùng trời cho mình). Tên rất hay."

Hoàng Thiếu Thiên há miệng, vẫn bướng bỉnh "ha" một tiếng, "Này, lão quỷ, ông muốn nói gì."

Ngụy các chủ bị gọi là lão quỷ giận quá hóa cười, "Đến Lam Vũ Các đi, lão phu dạy ngươi nghịch kiếm."

Hắn liếc nhìn Hoàng Thiếu Thiên đang muốn nói gì đó, dùng một câu chuẩn xác ngăn lại tiếng kháng nghị, "Ta giúp ngươi tìm mấy tên kia, để ngươi báo thù."

Cứ như thế, thiếu niên trong cơn mưa rào ngơ ngác đi theo một tên cà lơ phất phơ về nhà.

Hai,

Trong mấy tháng đầu Hoàng Thiếu Thiên đến Lam Vũ Các, Ngụy Sâm dần dần phát hiện đứa trẻ này không chỉ thích ồn ào lúc giết địch mà là mỗi thời mỗi khắc đều muốn nói chuyện - tên hắn nhanh chóng trở thành từ đồng nghĩa với ồn ào ở Lam Vũ Các. Thế nên Ngụy Sâm cũng thuận thế thu Hoàng Thiếu Thiên làm đại đồ đệ, đích thân dạy dỗ.

Ban đầu Hoàng Thiếu Thiên còn gọi Ngụy Sâm là "lão quỷ", "lão quỷ" liên tục, còn nhỏ mà xấu miệng vô cùng, ngày nào cũng rêu rao mình sẽ trở thành kiếm khách đệ nhất giang hồ, cũng không bỏ Ngụy các chủ râu ria xồm xoàm trong mắt. Mãi về sau Ngụy Sâm không nhịn được túm hắn đá lên võ đài đích thân so kiếm với hắn, dựa vào kinh nghiệm vừa dày dặn vừa cay độc cùng phong cách vô cùng buồn nôn không hạn cuối đánh ba trận liên tiếp với một Hoàng Thiếu Thiên không hề biết chút gì về tâm tư "hiểm ác" của người trưởng thành, từ đó Hoàng Thiếu Thiên liền đổi giọng hùng hục theo đuôi hắn gọi "lão đại", đồng thời còn thề rằng phải học thông hiểu thạo phong cách của Ngụy các chủ, câu chuyện nhỏ này khi truyền tới tai các bang phái khác liền khiến quần chúng đổi sắc mặt: một tên Ngụy Sâm đã đủ buồn nôn rồi, van cầu Ngụy các chủ rộng lượng bỏ qua, đừng có dạy hư trẻ con mà!

Ngoài dự liệu của mọi người, Ngụy Sâm cũng không nhồi nhét cho Hoàng Thiếu Thiên bí quyết "10 cách làm đối thủ buồn nôn" của hắn, mà lại nghiêm khắc đến hiếm thấy bắt hắn từng bước từng bước xây dựng nền tảng. Mấy tháng luyện tập khô khan khiến một người vừa hoạt bát vừa thoải mái như Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi.

Ngụy các chủ đang vò đầu bứt tai thổi râu trừng mắt với đống công văn lằng nhằng trong phòng thì bên tai vang lên một tiếng "ầm", cửa phòng bị đá văng, Ngụy Sâm ngước mắt, không hề ngạc nhiên nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên tay cầm kiếm thở hổn hà hổn hển.

"Lão đại lão đại lão đại ta làm sao mà ông cứ bắt phải luyện cái tư thế khởi đầu này vậy hả, cái này quá nhàm chán quá nhàm chán ta không cần cái kiếm pháp phức tạp rườm rà này cũng có thể đánh bại hết đám trẻ con ở Lam Vũ Các lão đại ta thật sự không muốn luyện cái này tiếp nữa..."

Ngụy Sâm đặt bút lông xuống, nhìn Hoàng Thiếu Thiên. Nắng chiều chói chang chiếu xiên vào phòng riêng của Ngụy các chủ, khiến hắn như nhìn thấy nhiệt huyết tuổi trẻ bốc lên trên người thiếu niên đang la hét, nóng nực cũng không cản nổi tuổi thanh xuân tỏa sáng rực rỡ. Tuổi trẻ thật tốt, Ngụy Sâm thầm thở dài, sau đó đứng dậy thong thả đến trước mặt hắn như một ông già .

"Thiếu Thiên, nói cho lão phu biết, kiếm của ngươi gọi là gì."

Hoàng Thiếu Thiên chẳng hiểu gì, "Gọi là Yêu Đao. Nói thật ta cũng không biết vì sao cha ta lại chọn cái tên này rõ ràng là kiếm nhưng lại gọi là đao..."

"Bởi vì nó 'yêu' đấy." Ngụy Sâm chợt cười to, đưa tay vò loạn tóc Hoàng Thiếu Thiên. Hoàng Thiếu Thiên giật mình, bởi đây là lần đầu hắn nhìn thấy râu ria xồm xoàm cùng những nếp nhăn không giấu được trên mặt Ngụy lão đại ở khoảng cách gần. Hắn trước giờ luôn lải nhải lại thấy hoảng hồn, rõ ràng Ngụy lão đại vẫn còn là một mũi kiếm sắc bén anh minh thần võ, nhưng vì sao hắn vẫn nhạy bén bắt được sự không cam lòng cũng như đau xót thoảng trong tiếng cười bất kham kia làm hắn hốt hoảng.

"Thiếu Thiên, từ lần đầu thấy ngươi lão phu đã biết mình chắc chắn không nhìn lầm. Kiếm của ngươi tên Yêu Đao, là một thanh kiếm tốt, cũng xứng với ngươi. Chậc chậc, ánh mắt của tiếu tử ngươi độc thật, kiếm vung ra vừa xảo quyệt vừa có sát khí bức người."

Hoàng Thiếu Thiên ngơ ngác nhìn Ngụy Sâm một thân lam bào thắt eo, thấy hắn chuyển đề tài liền lập tức chìm trong sự nghiêm túc đoan chính lần đầu gặp.

"Nhưng Thiếu Thiêu ngươi tự ngẫm lại xem, mỗi chiêu mỗi kiếm ngươi chém ra là vì mục đích gì? Một nhát kiếm trúng địch là đang muốn bức lui hay áp chế hắn?"

Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được, "Thế nhưng ta chưa từng thua mà..."

Ngụy Sâm, "Có cái rắm, ngươi thua ta."

Nghĩ đến đây Ngụy Sâm không khỏi có chút hớn hở, trừng mắt nhìn tiểu tử nóng nảy này tiếp tục dông dài, "Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, mấy cái chiêu số loạn xì ngậu kia có đủ để ngươi sống đến già không? Nói trắng ra, tiểu tử, ngươi đây là đang cậy trẻ làm bừa."
"Lão phu bắt ngươi luyện kĩ cơ bản là để ngươi đừng ỷ vào mình còn trẻ tuổi mà mù quáng lãng phí. Luyện cho thật giỏi vào, không chỉ giúp ngươi tiết kiệm không ít sức lực , còn có thể làm ít ăn nhiều. Đừng như ta."

"Tuổi trẻ thì có gì hay, phi." Ngụy Sâm quay lưng với Hoàng Thiếu Thiên nhỏ giọng chửi, cũng không biết là đang răn hắn hay đang oán mình.

Người người đều nói các chủ Lam Vũ Các Ngụy Sâm, tay cầm hàn kiếm Lời Nguyền đại danh đỉnh đỉnh vui đùa cợt nhả cũng có thể dễ dàng lấy một địch chúng, nơi hắn đi qua đều trở thành một mớ lộn xộn.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên nghẹn lại, hắn nhìn thấy người tiền bối vốn ngang ngược phóng túng lại nhẫn tâm lén tự kết thúc sự nghiệp của mình. Tất nhiên, đó là chuyện của sau này.

Ba,

Tiểu kiếm khách Hoàng Thiếu Thiên được đích thân các chủ dạy dỗ nhanh chóng nổi danh trong đám người mới ở Lam Vũ Các, ngày nào cũng được một đám tiểu đệ vênh váo tự đắc chạy sau rêu rao gọi "Hoàng thiếu".

Mà Hoàng Thiếu Thiên từ sau khi bị Ngụy Sâm răn dạy một trận cũng không nhắc lại chuyện bỏ tập mấy bài cơ bản nữa, mỗi chiều đều sẽ luyện nghiêm túc cẩn thận, trốn đến nơi không người vung Yêu Đao, mồ hôi đổ như mưa.

Cũng trong khoảng thời gian này, Dụ các chủ, kẻ khiến không ít hiệp khách giang hồ hiện giờ vừa nghe đã sợ mất mật, gia nhập Lam Vũ Các. Thế nhưng lúc đó, hắn vẫn chỉ là một vị công tử nho nhã không nóng không lạnh của Dụ gia, một Dụ Văn Châu nhỏ bé thân mặc bạch y bay bay mặt đầy ý cười để mặc một đám trẻ hỗn do Hoàng Thiếu Thiên cầm đầu cười nhạo.

Ngày đó ve kêu ầm ĩ, vạn vật đều ỉu xìu.

Hoàng Thiếu Thiên thành thực đàng hoàng luyện xong lượng kiếm thuật của một ngày, Yêu Đao vào vỏ đeo bên hông, thần thái sáng láng đi đến phòng của Ngụy lão đại... nhịn cả một buổi trưa không tán gẫu với ai về việc hắn lĩnh ngộ kiếm thuật sâu thêm một tầng đối với Hoàng Thiếu Thiên mà nói quả thật chính là cực hình, chung quy thì chịu đựng việc không nói gì cũng khiến hắn chịu đủ rồi.
Hắn ba bước biến hai chạy lên cầu thang, mũi chân điểm nhẹ ung dung nhảy tới nhảy lui, một tiếng "Ngụy lão đại..." chợt ngưng ở đầu lưỡi, loáng thoáng âm thanh nói chuyện truyền vào tai hắn, khiến hắn không thể không cắn đầu lưỡi để nuốt ngược lời định nói vào trong.

Ây da sao lại tìm Ngụy lão đại đúng lúc này cơ chứ...

Đầu óc Hoàng Thiếu Thiên điên cuồng lóe lên các loại suy đoán, nhưng vẫn lập tức chỉnh thành trạng thái "đêm hôm lén nhảy ra ngoài cửa sổ, vượt nóc băng tường kiếm đồ ăn ngon", hạ eo như mèo, tay nắm chuôi kiếm để tránh đập xuống đất, một cái đầu nhỏ với mái tóc nâu nhạt rối bời thò ra từ mái nhà.

Cũng may cũng may, Ngụy lão đại với một nam tử lạ mặc bạch y đều đang quay lưng lại nên không phát hiện. Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu soi xét kĩ càng. Nam tử kia tuy một thân tố y nhưng quan sát kĩ thì sẽ phát hiện khắp bộ đồ đều có hoa văn mạ vàng thêu chìm giá cả không hề thấp, hẳn là chức quan không thấp.

Ngụy lão đại đây là đang tìm một vị đại tài chủ cho Lam Vũ Các sao? Vậy chẳng phải là sẽ có càng nhiều đồ ăn ngon hơn sao? Hoàng Thiếu Thiên hai mắt đảo láo liên, ngọn lửa bát quái trong lòng bốc lên hừng hực, bất chợt đối diện với ánh mắt của thiếu niên áo trắng đang đối diện Ngụy Sâm kia. Hoàng Thiếu Thiên khựng lại một nhịp.

Đó là một đôi mắt trong veo mang ý cười ấm áp tựa xuân về.

Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy da đầu tê dại như bị đóng đinh. Từ trong đôi mắt ấy, hắn bị kéo về cõi vĩnh hằng mơ hồ, về đêm mưa sảng khoái, rồi lại vùng vẫy giữa không trung.

Đừng hiểu lầm, Hoàng Thiếu Thiên không phải nhất kiến chung tình với hắn. Đôi mắt trong veo mang ý cười ấy khiến người tâm tư nhạy bén như hắn cảm nhận được áp lực vô biên khiến người ta kinh hoảng.

Tiểu kiếm khách Hoàng Thiếu Thiên gần đây mới trở nên nóng bỏng tay ở Lam Vũ Các thường ngày thích nhất là được tâng bốc giác quan thứ sáu nhạy cảm đến tột cùng của mình. Mấy tên côn đồ cắc ké quanh Lam Vũ Các nhìn hắn khoanh chân ngồi trên hành lang, trừng trừng mắt nghe hắn khoác lác lung tung.

Nhưng nhìn cảnh trước mắt, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng bắt đầu nghi ngờ sự chính xác của giác quan thứ sáu của mình. Suy cho cùng thì vị công tiểu tử áo trắng bay bay này trông cũng quá hiền lành vô hại.

Bạch y thiếu niên trông thấy Hoàng Thiếu Thiên thập thò trên mái, trong mắt như lóe lên chút kinh ngạc, hơi cúi đầu giấu đi, lần nữa ngẩng đầu lên đã đổi về nụ cười dịu dàng đúng mực như trước, chỉ còn khóe miệng còn hơi cong lên khiến Hoàng Thiếu Thiên biết được mình sự có mặt của mình đã bị phát hiện.

Kẻ này không đơn giản, lại chẳng thể nói ra được chỗ nào không bình thường.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hoàng Thiếu Thiên.

Trong mấy ngày tiếp theo, Hoàng Thiếu Thiên như vô tình lại tựa cố ý tiếp cận Dụ Văn Châu, sau khi bị đối phương khéo léo đưa đẩy như ông cụ non cũng lờ mờ đoán được một hai.

Hắn quả thật là một công tử con nhà giàu, là Dụ gia - thư hương thế gia tiếng tăm lẫy lừng trong kinh thành, mà lại khăng khăng thích tập võ. Trước sự ngăn cản của người trong nhà, hắn chỉ nở một nụ cười bất biến không nói một lời nào, người nhà đành bất đắc dĩ đưa hắn đến đến Lam Vũ Các.

Có một lần Hoàng Thiếu Thiên không khỏi hỏi hắn.

"Này, ngươi là người từ hoàng thành đến hả?"

"Đúng thế."

"Vậy tại sao nhà các ngươi không cho ngươi đến Vi Thảo Đường? Chỗ đấy gần hơn mà. Sao cứ phải xuôi Nam đến Lam Vũ Các chúng ta?"

Dụ Văn Châu mỉm cười đầy thâm ý liếc hắn một cái.

"Sao lại không thể nhỉ?"

- Một chiếc end miễn cưỡng coi là end -

Lời tác giả:

Quá trình trưởng thành của Tiểu Dụ Văn Châu và Tiểu Hoàng Thiếu Thiên vốn trong dàn ý cũng có nhưng tui không muốn viết...

Đón chờ phần tiếp theo "Tiêu dao du" nha.

Hỏi:

Khi Hoàng Thiếu Thiên mới về Lam Vũ Các thì gọi Ngụy Sâm là gì?
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2

Bình luận bằng Facebook