Hoàn [Vương 2023 - Green][Vương Chu] Waterbed but not bad

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
[Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023] Shade of Green

Waterbed but not bad

Tác giả: Sunflower_5280
Edit: Phong
Beta: Chou
Warning: R18
Summary:​

I wanna drown instead​

I'd rather make love in your waterbed​

I'm into deep over my head​

Baby, let's dive into your waterbed​

Sau hôm đón sinh nhật mười tám tuổi, Chu Trạch Khải lấy can đảm bước vào quán bar. Trước đó tụi bạn xấu đùa là sẽ gọi một bạn trai bao đến chấm dứt đời trai thuần khiết cho cậu. Dù có hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn nghiêm túc nói: "Tự tôi chọn."​

Là một người nói được làm được, đêm hôm sau cậu liền đến một quán bar cho người đồng tính rất có tiếng ở khu vực gần đó. Trong quán rất thanh tịnh, cũng không có nhiều người lắm. Người ngồi trên băng ghế thưa thớt như mảnh sứ vụn, chỉ có tiếng trò chuyện xầm xì. Chu Trạch Khải hơi cảm thấy ngạc nhiên, cho là mình tới quán cà phê. Chuông cửa vang lên, cậu vừa vào đã bị không ít người nhìn ngó vì vẻ ngoài quá mức nổi bật. Cậu không quen với những ánh mắt như vậy, bèn hấp tấp bước tới bên quầy bar, ngồi xuống quay lưng về những vị khách khác.​

Cậu lơ đãng gọi một ly Long Island iced tea*, cũng không biết là rượu gì, rồi liền chuyên tâm nhìn bartender pha chế rượu như biểu diễn ảo thuật. Chuông cửa lại vang lên, lần này người đi vào là một người đàn ông mặc áo ngắn tay và quần cụt. Dưới ánh đèn lờ mờ, Chu Trạch Khải thấy được chiếc mũi cao thẳng của anh, cùng ánh mắt sắc bén… Còn có đôi mắt bên to bên nhỏ nữa.​

(*Một loại cocktail New York – chi tiết tại đây)

Người có đôi mắt bên to bên nhỏ với aura mạnh mẽ kia đảo qua một vòng, cuối cùng cũng tiến về phía quầy bar, ngồi xuống trước quầy, cách cậu một chiếc ghế.​

"Cuba Libre*, cảm ơn."​

(*Một loại cocktail được đặt tên ngay khi Cuba được giải phóng khỏi ách đô hộ của Tây Ban Nha – chi tiết tại đây)

Giọng của anh cũng lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Chu Trạch Khải cúi đầu nhấp một miếng rượu, sau đó chống cằm ngẩn người. Cậu tới thì nhanh nhưng lại chẳng có kế hoạch nào, giờ chắc chỉ cần có ai đó bắt chuyện, xong thì cậu theo người đó đến ngay Hán Đình bên cạnh cũng được, không thì Thất Thiên*, nhanh gọn lẹ quất một buổi 419.​

(*Tên các chuỗi khách sạn nổi tiếng tại Trung Quốc – chi tiết tại đây)

Ngồi đây được năm phút rồi mà vẫn chưa có ai đến bắt chuyện, Chu Trạch Khải cảm thấy hơi luống cuống, đành nhìn sang người có đôi mắt không đều ngồi cạnh mình. Cậu thầm nghĩ nếu uống xong ly này mà vẫn không có người đến mở lời thì cứ chọn anh ta đi.​

Ly Cuba Libre đã bày ra trước mặt người đàn ông kia, nhưng anh lại không hề chạm vào nó mà chỉ cúi đầu chăm chú nhìn ly rượu một chốc, còn tay phải gõ bên trái cậu: "Chào cậu, chúng ta làm quen một chút được không?"​

"Được." Chu Trạch Khải buột miệng, khi sực nhận ra hình như mình đã trả lời quá nhanh thì lại ủ rũ cúi đầu.​

Người kia cười khẽ một tiếng: "Lần đầu tiên tới?"​

"… Khách quen."​

Hai người tùy ý tán gẫu mấy câu, trong quá trình đó họ cũng uống hết rượu. Khi anh đề nghị ra ngoài đi dạo, Chu Trạch Khải biết ngay đã đến lúc, thế là thuận theo anh đi đến một khách sạn cách đó không xa. Trong lúc chờ trước sảnh cậu quan sát một vòng, không phải là Hán Đình, cũng không phải là Thất Thiên, mà là một khách sạn lạ lẫm với cách bày trí vô cùng đậm chất châu Âu. Tên của người đàn ông kia là Vương Kiệt Hi, ảnh trên thẻ căn cước của trông cực kỳ trẻ, để đầu đinh, nhưng sắc mặt vẫn lạnh tanh hệt như bây giờ.​

"Chụp hồi trước, xấu." Vương Kiệt Hi lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay: "Không bằng cậu, cậu là nam sinh đẹp nhất tôi từng gặp đấy."​

"Xin hỏi, tôi có thể biết tên cậu được không?"​

"Tôi gọi cậu là Tiểu Chu nhé."​

Sau khi cắm thẻ từ vào khe, căn phòng mờ tối sáng lên, Chu Trạch Khải theo anh tiến vào. Ngay khi cửa vừa đóng lại, cậu liền bị người đàn ông kia đè lên cánh cửa.​

Chất cồn chậm rãi ăn mòn lý trí của cậu, cảm giác khô ráo ấm áp trên bờ môi khiến cậu thoáng hoàn hồn. Ở khoảng cách gần như vậy, Chu Trạch Khải có thể ngửi được mùi nước hoa hương gỗ trên người anh. Cậu len lén mở mắt ra, liếc nhìn hàng mi dày của anh.​

Vương Kiệt Hi chỉ vuốt nhẹ cậu, cũng không vừa vào đã mở đầu bằng một nụ hôn dài nồng nàn. Từng động tác của anh đều mang đến cảm giác áp đảo, thế nhưng Chu Trạch Khải có thể cảm nhận được sự quan tâm và dịu dàng của anh. Thật kỳ quái, thế mà cậu lại có thể nhận thấy sự dịu dàng từ đối tượng tình một đêm. Vương Kiệt Hi ghé sát vào, quan sát khuôn mặt ửng đỏ của cậu, khẳng định: "Nhóc người mới, nhóc không biết uống rượu rồi."​

"Làm không?" Chu Trạch Khải hỏi.​

Có vẻ Vương Kiệt Hi cũng là một người thích tự mình trải nghiệm như cậu. Hai người hôn nhau đến tận phòng tắm, cuối cùng cái tay chơi đùa vỗ về eo nhỏ của cậu cách lớp quần jean nãy giờ cũng chui vào vạt áo tay ngắn. Chu Trạch Khải sợ ngứa, không ngừng né sang bên trái. Vương Kiệt Hi cũng cười, cảm thấy không hôn tiếp được nữa nên liền đưa tay xả nước vào bồn tắm.​

"Không biết uống còn gọi Long Island iced tea." Vương Kiệt Hi cọ cọ cổ cậu: "Người cậu có mùi rất thơm, mùi gì ấy nhỉ?"​

"Tôi cho rằng đó là trà…" Cậu kéo dây buộc quần của Vương Kiệt Hi, nhưng lại bị anh đè tay xuống: "Gấp cái gì, đêm nay còn rất dài."​

Buổi đêm rất dài bắt đầu từ khi hai người trần truồng cùng tiến vào bồn tắm, Chu Trạch Khải nằm trong ngực anh, hai tay nắm chặt lấy bờ vai anh, để mặc tay anh nương theo dòng nước ấm mở rộng cho phía sau của cậu.​

Cảm giác này thật sự rất khó chịu. Dù đã chóng mặt và chếnh choáng men say nhưng cậu vẫn thấy xấu hổ, quay mặt sang chỗ khác để đè nhỏ tiếng rên. Vương Kiệt Hi nghiêng đầu chỉ thấy được một vòng xoáy trên đỉnh đầu của cậu. Đúng là ngoan thật mà. Chẳng hiểu sao trong lòng anh lại chợt có cảm giác tội lỗi, nhưng một cái tay khác thì vẫn rất thành thật lần mò tới thân dưới cậu, tóm chặt lấy gậy thịt đã nửa cương cứng của cậu rồi xoa tròn trên đỉnh.​

"Tiểu Chu." Vương Kiệt Hi đột nhiên gọi cậu. Chu Trạch Khải vô thức quay đầu lại, thấy môi anh khẽ cong lên liền tự giác tới gần. Lần này anh hôn cực kỳ sâu, cạy mở hàm răng cậu rồi cẩn thận lướt qua hàm trên cậu. Phía sau đã tăng lên ba ngón tay, cậu bất giác ưỡn người, chẳng khác nào muốn trốn hình phạt như dùng dao cùn cắt thịt này.​

"Đau không?" Vương Kiệt Hi hỏi, anh buông bàn tay phía trước cậu ra, nhưng lại đè thắt lưng cậu xuống: "Không cho trốn."​

"Chuyên quyền." Chu Trạch Khải đã say thật rồi, hai tay cậu trượt dọc xuống theo đường eo gầy gò của Vương Kiệt Hi, chạm tới dương vật vẫn luôn căng cứng của anh. Đầu dương vật hơi dinh dính, nói chung không phải do dính nước trong bồn tắm. Chu Trạch Khải cười rồi lại mỉa mai anh một câu: "Giả vờ đứng đắn…"​

Cậu giật mình không dám thở mạnh, bên tai truyền đến tiếng Vương Kiệt Hi cười: "Nói cứ như tôi là kẻ độc tài vậy."​

Người này nghiêm trang nói ra lời trêu chọc nhưng động tác tay bên dưới vẫn không dừng lại chút nào, một trước một sau giáp công làm lý trí cậu gần như hỏng mất. Khi ngón tay thứ tư luồn vào thân thể thì rốt cuộc Chu Trạch Khải cũng không nhịn được nữa. Một tay cậu chống lên trước ngực anh, một tay khác thì kéo cái tay đầy nhẫn nại mở rộng cho cậu nãy giờ ra, nhỏ giọng lầm bầm: "Được rồi."​

Không biết cái gì đã chọc cho Vương Kiệt Hi khẽ cười một hồi lâu, sau đó anh mới rút tay ra khỏi lỗ nhỏ của cậu, đỡ lưng cậu để cậu nửa nằm sấp nửa ngồi: "Suýt là cười mềm luôn rồi. Chu Trạch Khải, sao cậu lại biết chọc người thế hả."​

Đột nhiên bị gọi đầy đủ họ tên, Chu Trạch Khải tỉnh táo lại trong phút chốc, nhưng rồi cậu ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có mà…"​

"Tập trung nào." Nói xong anh liền nắm lấy phần eo mềm dẻo của cậu, kéo cậu ngồi xuống. Vương Kiệt Hi hôn lên đuôi tóc thấm ướt mồ hôi dán bên cổ cậu, vừa dịu dàng lại vừa kiên trì tiến vào cậu, cảm giác căng chặt trên từng cm khiến hai người đều bất giác rên nhẹ.​

Lần đầu tiên dập cả cây vào, Vương Kiệt Hi khá thận trọng, khẽ khàng hỏi cậu có đau không. Chu Trạch Khải nắm lấy vai anh, tò mò cúi đầu đánh giá nơi hai người gắn liền. Bàn tay trắng rộng lớn của Vương Kiệt Hi đang chậm rãi nắm lấy dương vật của cậu, cảm giác bị lấp đầy phía sau rất lạ lẫm. Cậu nhẹ nhàng di chuyển, đổi lấy một tiếng thở dốc từ phía Vương Kiệt Hi.​

Vương Kiệt Hi nghiêng đầu hôn cậu, những nụ hôn rải rác trải dọc từ lông mày đến chóp mũi rồi rơi xuống xương quai xanh. Cậu thấy hơi nhoi nhói, trên xương quai xanh đã lưu lại một dấu đỏ do dùng sức mút vào.​

"Không động à?" Chu Trạch Khải cúi đầu cọ lên môi anh: "Có hơi trướng."​

Dấu chân bọn họ trải dài từ phòng tắm đến phòng ngủ, Chu Trạch Khải hoàn toàn không biết câu nói ngắn ngủi kia của mình đã chứa lượng thông tin lớn đến mức nào. Vương Kiệt Hi bế cậu trong tư thế để hai chân cậu cong lên, vừa đi vừa "làm" đến lúc ngã thẳng lên giường, dương vật trượt ra ngoài một nửa lại nhanh chóng đâm vào. Sự kiềm chế của Vương Kiệt Hi thể hiện rõ trong giọng nói: "Chuẩn bị xong chưa?"​

Anh cũng chẳng đợi câu trả lời của cậu đã tự nhiên bắt đầu thúc theo tiết tấu của chính mình. Chỉ còn lại ánh đèn dìu dịu trong tầm mắt mờ nhòa của Chu Trạch Khải, thế là cậu quơ tay hai cái trên không trung rồi bị Vương Kiệt Hi nắm lấy cổ tay, đặt lên bên hông anh.​

Chu Trạch Khải như bắt được khúc gỗ nổi, ôm chặt lấy anh, từ thở hổn hển chuyển sang thở đứt quãng vì cái ôm đó. Hai chân cậu bị cưỡng chế gập lại ép sát người, như bị mở ra hoàn toàn. Dưới thân cậu là tấm nệm mềm mại dập dềnh, lành lạnh. Cảm giác vui sướng mộng ảo khiến cậu như đang ở trong một giấc mơ.​

Hình như Vương Kiệt Hi có ghé vào tai cậu nói gì đấy nhưng cậu không nghe rõ. Giây kế tiếp cả người cậu bị lật lại, bị chỉnh thành tư thế quỳ sấp. Dịch bôi trơn và dịch do hai người tiết ra bắn tung tóe, khiến cho ga giường cũng bị ướt. Vương Kiệt Hi nằm trên lưng cậu, tư thế từ phía sâu đâm vào càng sâu hơn. Anh điều chỉnh góc độ mấy lần, cuối cùng cũng tìm được chỗ quan trọng kia.​

"Vương, Vương…"​

"Sao lại giống chó con thế này*?" Vương Kiệt Hi cười, ý xấu nhanh chóng sinh sôi như cỏ dại. Anh đẩy tốc độ nhanh hơn, cúi đầu hôn lên xương cánh bướm nhô ra sau lưng cậu.​

(*Vương đang chơi chữ: Vương (王) đọc là wáng, gần giống tiếng kêu của chó là wāng (汪). Chu kêu hai chữ Vương liên tiếp nên nghe mới giống tiếng chó sủa.)

Thành ruột ấm áp chặt chẽ vây lấy anh, còn Chu Trạch Khải chôn mình trong gối nghẹn ngào. Đòn tấn công vào chỗ hiểm đến quá mức đột ngột. Cậu chưa từng biết một nơi mỏng manh đến thế lại có thể chịu được những cú dập mãnh liệt như vậy, cũng chưa từng nếm qua sự cám dỗ khiến con người vừa sợ sệt tránh né theo bản năng vừa tha thiết đón nhận thế này.​

Vương Kiệt Hi bị cậu kẹp chặt đến tê cả da đầu, một tay lần mò dần lên tuốt dương vật của cậu. Phản ứng của Chu Trạch Khải khiến anh hết sức hài lòng. Cơ thể vừa ngây ngô vừa thẳng thắn của cậu đã nói rõ anh biết cậu đạt cực khoái rồi, Vương Kiệt Hi lại thúc vào thêm hai cái nữa, dương vật trong lòng bàn tay anh như tuân lệnh lập tức giật hai phát, phun tinh dịch trắng đục ra.​

"Không làm nữa…" Chu Trạch Khải thở hổn hển, như thể giây tiếp theo cậu sẽ lập tức ngủ mất. Giai đoạn trơ ì sau trận hoan lạc kéo đến rất nhanh, nhưng vách ruột phía sau lại làm trái ý chủ nhân, vẫn vô thức siết chặt không muốn để cho dương vật của anh rời đi.​

"Không do em quyết định đâu, Tiểu Chu." Vương Kiệt Hi cúi đầu nhìn vệt đỏ xuất hiện nơi bắp đùi và eo cậu vì lực nắm mạnh của anh, một thoáng đau lòng toát ra từ đáy mắt. Nhưng thấy cậu thật sự buồn ngủ, lương tâm Vương Kiệt Hi chợt muộn màng xuất hiện. Thoáng thở dài, anh chỉ đành nhanh chóng thúc thêm một chốc rồi đột ngột rút ra, bắn tinh dịch tung tóe lên lưng cậu.​

Anh dừng động tác, giật lấy khăn giấy trên tủ đầu giường cẩn thận giúp cậu chùi tinh dịch dính trên người. Mặt Chu Trạch Khải ửng hồng, thấy Vương Kiệt Hi nhìn cậu, cậu còn cười với anh.​

Vương Kiệt Hi dở khóc dở cười, đỡ cậu tới phòng tắm tẩy rửa, lại lấy danh nghĩa tẩy rửa mà náo loạn trong bồn tắm thêm gần một tiếng đồng hồ mới ra ngoài. Lần này Chu Trạch Khải đã thật sự không còn sức nữa, bị anh nửa đỡ nửa ôm đặt xuống giường, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa. Bấy giờ cậu mới phát hiện cái giường bồng bềnh dưới thân thế mà lại là giường nước.​

"Waterbed." Chu Trạch Khải lẩm bẩm nói: "Giường nước."​

"Ừ, cảm giác thế nào?" Vương Kiệt Hi ngửa mặt gối đầu bên cạnh cậu, một tay vuốt ve cổ tay cậu, mang theo cảm giác lưu luyến sau khi hành sự.​

"Waterbed but not bad."​

"Just not bad?"​

Chu Trạch Khải vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Perfect sex."​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook