- Bình luận
- 337
- Số lượt thích
- 2,063
- Location
- Bắc Kinh
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
[Vi Thảo]
Light Chaser
Tác giả: 妄图成为说书人(在清稿版)
Raw: 【微草中心/末世pa】隙光
Editor: @Huyenanh0901
Sản phẩm nằm trong [Project][Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023] Shade of Green
Light Chaser
Tác giả: 妄图成为说书人(在清稿版)
Raw: 【微草中心/末世pa】隙光
Editor: @Huyenanh0901
Sản phẩm nằm trong [Project][Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023] Shade of Green
Note: AU tận thế, trung thiên 10 chương (tầm 27k), quan trọng là noncp >///<
Bên cạnh, phó lái Vương Kiệt Hi vẫn điềm tĩnh, hạ cửa kính xuống theo Đặng Phục Thăng. Vừa nghe Lý Diệc Huy càu nhàu, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt như tấm màn nhung, lác đác điểm xuyết vài ngôi sao không ngừng tỏa ánh sáng ấm áp chói mắt, chỉ ra phương hướng cho vô số kẻ đi tìm ánh sáng (Light Chaser).
Chương 01
Liễu Phi, người mới gặp Lâm Kiệt ở phòng giáo viên, đã sớm thoát ra khỏi đó, vừa đi dạo qua dãy các lớp học, vừa ngáp uể oải.
Trong lớp, thầy giáo đang giảng lịch sử cho lũ nhỏ, những thứ nằm ở sách giáo khoa kia cũng đã từng hành hạ cô như thế, nhưng hiện tại, giá trị từ đống kiến thức này có lẽ chỉ nhỉnh hơn tí so với nửa mẩu bánh mì, thậm chí còn không sánh nổi một chai nước.
Giọng nói vương chút ngây ngô của các em học sinh vang lên chầm chậm từng câu từ quen thuộc nằm trong quyển sách giáo khoa sơ đẳng. Nó ghi chép sự kiện náo loạn phát sinh từ một trăm năm trước, các nhà sử học miêu tả đoạn thời gian đó không khác gì tận thế. Kể từ ngày hôm đấy, liên lạc giữa các khu vực trên thế giới dần trở nên khó khăn, kéo theo là sự xuất hiện của một thuật ngữ tàn khốc lóe lên trong suy nghĩ của những người sống sót.
____Dự án bảo vệ nhân loại.
Sách lược tự cứu mà các quốc gia âm thầm từng bước triển khai và thực thi vào những năm đầu, bởi nội dung trong đấy có thông tin liên quan đến ngày tận thế, mà mấy thông tin này đâu thể tiết lộ cho toàn bộ dân chúng. Xem xét các tình huống có khả năng xảy ra, nên rất ít người biết đến sự tồn tại của sách lược này, mà họ chính là những người có quyền hạn cao nhất về việc chuẩn bị cũng như đề xuất các phương án dự trù.
Dựa trên tiền đề đó, một kế hoạch được nêu ra vào thời điểm ấy, cũng chính là lí do hình thành nơi trú ẩn ớ dưới lòng đất này.
Light Chaser, tổ chức được trưởng khoa Kim ở trung tâm nghiên cứu thành lập ra. Bọn họ đặc biệt, bọn họ không phải sống trong lòng đất tối tăm như hầu hết mọi người. Đổi lại, họ chính là những người rời khỏi nơi trú ẩn dưới lòng đất, đến nơi đã từng thuộc về tổ tiên ở Thế giới cũ, rồi tự mình đối mặt với khung cảnh hoang tàn trên đó, kiếm tìm dấu vết của Thời đại mới… Đây chính là sứ mệnh tồn tại của Light Chaser.
Nhờ thông tin mà Light Chaser đem về, trưởng khoa Kim đã lập thêm “Phòng nghiên cứu Mặt Đất”, “Tổ thám hiểm”, “Trạm Mặt Đất” và các phòng ban khác để hoàn thiện các thủ tục hành chính, cũng như đóng góp nhân sự phục vụ cho kế hoạch thăm dò, đặt nền móng cho quá trình khám phá Thế giới cũ.
Liễu Phi cũng là Light Chaser, thành viên thuộc tiểu đội Vi Thảo.
Khác với “Tổ thám hiểm” tiến hành thăm dò những khu vực xác định, và “Trạm Mặt Đất” đóng quân ở trên Mặt Đất, nhiệm vụ của Light Chaser diễn ra trong thời gian dài cùng tần suất thấp bởi họ sẽ phải xông pha vào những khu vực chưa được khám phá, mãi mãi là những mũi tên tiên phong.
Phóng xạ, ô nhiễm, sinh vật dị biến là những hiểm nguy luôn đi theo bọn họ, được gắn cho cái mác “Light Chaser” cũng là điều hiển nhiên. Trung tâm nghiên cứu sẽ ấn định một ngày để xuất phát, các đội ngũ tập kết ở lối ra của nơi thoát hiểm, hướng đi của mỗi đội được dựa vào quy định đo chỉ số phóng xạ của “Phòng nghiên cứu Mặt Đất”.
Ngay cả khi như thế, đôi lúc vẫn phát sinh việc có đội lạc mất phương hương chạm mặt một đội khác dù tỉ lệ rất thấp. Hơn nữa, thông tin từ máy do thám trên những chiếc xe đối với các nhà nghiên cứu không thể đi tới Mặt Đất mà nói, vẫn có giá trị.
Vì quy định xuất phát cùng lúc, cho nên thời gian trở về cũng sẽ tồn tại hạn chế, buộc họ phải cố gắng quay lại trong khoảng thời gian nhất định, nếu qua thời hạn đến cả liên lạc cũng thất bại thì sẽ được thông báo là mất tích, và nhiệm vụ tìm kiếm người mất tích được giao cho một tiểu đội Light Chaser khác.
Đặc thù nhiệm vụ gặp rất nhiều bất cập, nhưng quá trình khám phá các thành phố của Thế giới cũ trên Mặt Đất của nơi trú ẩn mới chỉ là bề nổi, còn không đề cập đến khoảng thời gian bị cắt đứt liên lạc, hay về vấn đề nhiên liệu phương tiện cũng như nhu yếu phẩm. Với tình hình hiện tại, họ chỉ có thể mang theo một số dụng cụ sửa chữa và ít nhiên liệu dự phòng, nhưng nhiêu đó thì không thể cầm cự lâu dài, mà ở ngoài đó dù là đồ ăn hay nước uống tìm được đều có khả năng nhiễm phóng xạ.
Khoa trưởng Kim nhận thức được rằng đối với nhiệm vụ thăm dò là vô cùng bất lợi, việc các thành viên lỡ mất thông tin quan trọng bởi sự cố năng lượng trong mấy năm qua, cũng không phải hiếm.
Trương Giai Lạc thuộc đội Bách Hoa đã từng cố gắng đưa ra ý kiến về tình huống đặc thù dành cho các nhà thám hiểm có thể được vi phạm quy định, nhưng dĩ nhiên là đã bị từ chối. Khoa trưởng Kim đương thời, người phụ trách sắp xếp công việc của tất cả Light Chaser, đã chỉ trích gay gắt hành vi của Trương Giai Lạc tại cuộc họp tổng kết nhiệm vụ của các đội trưởng. Đối với những con người đã ngủ đông dưới lòng đất gần trăm năm như họ mà nói, thời gian tồn tại dường như bị lãng phí bừa bãi, nhưng những Light Chaser có năng lực và kinh nghiệm thăm dò thì không phải.
Nếu phải chọn giữa giữ hay bỏ, đương nhiên là ưu tiên việc bảo toàn tính mạng, dù sao thì hai chữ “sống sót” chính là nguyên nhân mà “Thành phố ngầm” này tồn tại.
Bước vào thang máy, tầm mắt Liễu Phi hướng về bảng điều khiển ở góc.
Cô quẹt thẻ căn cước của mình ở phía dưới cùng của bảng điều khiển thang máy, các nút tầng trệt thuộc khu vực gần Mặt Đất đều không sáng, nhưng bây giờ chỉ sau một tiếng "Ting", các nút tầng tương ứng nhấp nháy vài lần, và chuyển sang trạng thái có thể hoạt động giống như các khu vực khác.
Sau khi nhìn qua một lượt, Liễu Phi không hề do dự chọn tầng trệt, vươn tay nhấn nút. Toàn bộ bảng điều khiển trước mặt cô nhấp nháy vài lần, màn hình phía trên hiển thị. Danh tính đã được xác minh và thang máy tạm thời đóng cửa.
Đối với Liễu Phi, người sống trong Thành phố ngầm từ khi được sinh ra, việc này vốn đã trở nên quen thuộc. Về sau là thành viên thuộc đội Light Chaser, quyền hạn tương ứng với danh tính của cô khó có thể so sánh với những cư dân khác của nơi trú ẩn. Nếu mọi người ở với cô đúng lúc này, họ sẽ được thông báo tạm thời không được phép sử dụng thang máy và bị cưỡng chế ra ngoài, ưu tiên nhiệm vụ đưa các thành viên Light Chaser đến khu vực gần Mặt Đất.
“Thang máy đến tầng 0, xác nhận lại danh tính của người bên trong.”
“Ting__ nhận dạng khuôn mặt, thông qua, Liễu Phi, thành viên của Vi Thảo.”
“Kính gửi Light Chaser, vẫn còn hai mươi phút trước thời gian tập kết theo lịch trình. Chúc bạn có một hành trình thú vị."
Giọng nữ cứng nhắc vang lên qua loa, Liễu Phi nhịn không được mà nhếch môi, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, ngước nhìn bảng điện tử nhảy tới số của tầng trệt.
Cụm "hành trình thú vị" bắt nguồn từ tư liệu của Thế giới cũ, đó là tư liệu được Diệp Thu cùng các thành viên trong đội Gia Thế phục chế lại từ con tàu hỏng trong nhiệm vụ thám hiểm đầu tiên vào bảy năm trước. Thời điểm đó, toàn bộ nơi trú ẩn không còn ai là những người sống sót của Thế giới cũ và thế hệ trẻ với tư cách là người kế thừa chỉ có thể ngầm hiểu và phân tích dựa trên kiến thức hiện có.
Đối với những người đã và đang sống ở Thành phố ngầm này, dường như họ chẳng thể nắm rõ hàm ý của từ "hành trình", kể cả lấy từ điển làm cơ sở. Sau khi nghiên cứu, mọi học giả coi đây là một lời chúc phúc tựa như lá bùa may mắn.
Cách đó không xa, người phụ trách canh gác cổng thuộc bộ phận an ninh của Văn phòng nghiên cứu bề mặt của Trung tâm nghiên cứu, đương nhiên cũng biết Liễu Phi. Chào hỏi với đối phương xong, cô nhanh chóng quẹt căn cước vào ổ khóa điện tử. Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, cánh cửa màu trắng bạc chậm rãi mở ra, lộ ra khung cảnh sau Trạm kiểm soát.
Một đại sảnh lớn đủ để chứa mấy chục chiếc xe việt dã và hàng trăm người xuất hiện ngay trước mắt Lưu Phi. Nơi này khác với những chỗ kia, toàn bộ đại sảnh cực kỳ tối tăm, ngoại trừ đèn được lắp trên mỗi chiếc xe, cũng chỉ có lẻ tẻ vài chiếc đèn treo tường chiếu sáng chỉ đủ để mọi người có thể phân biệt được đồng đội bên cạnh mình.
Trái ngược với bên ngoài chốt kiểm soát chỉ có một vài nhân viên bảo vệ, phía trong hội trường rất sôi động. Lần này, những Light Chaser có nhiệm vụ ra ngoài kia đều tập kết ở đây, cũng may chỗ này đủ rộng nên cũng không quá ồn ào.
Khi cánh cổng của Trạm kiểm soát được mở ra, các thành viên thuộc một số đội lân cận tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Phi đang đi tới, những Light Chaser cùng khóa với cô đã nhao nhao chào hỏi, còn chỉ giúp cô vị trí của đội Vi Thảo.
Liễu Phi vui vẻ vẫy tay đáp lễ đối phương, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo ở cửa ra vào, cây kim mảnh dài từng chút, từng chút tiến đến giờ đã định. Còn vài phút nữa, cô vô thức tăng tốc và chạy về hướng được chỉ.
So với Vương Kiệt Hi đứng quay lưng về phía cửa, thì Diệp Tu ở đối diện đương nhiên sẽ nhanh chóng nhận ra có người chạy ra đây, ngay lập tức ngừng trò chuyện, hất cằm với Vương Kiệt Hi, bảo:
“Cô nhóc đội chú đến rồi kìa.”
Nghe câu này của Diệp Thu, Vương Kiệt Hi gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, kết thúc cuộc nói chuyện phiếm trước khi khởi hành với đội trưởng Gia Thế, quay về vị trí chiếc xe việt dã có logo của Vi Thảo. Anh với Liễu Phi đồng thời đến cạnh cửa xe, kéo cửa lấy ra một cây súng lục trông có vẻ cũ kỹ từ ghế phụ lái, đưa cho Liễu Phi: “Đây là khẩu súng mà em sẽ mang bên mình, còn súng bắn tỉa được cất ở cốp xe, em ngồi sau có thể vươn tay lấy.”
“Đã rõ!” Nghe xong lời căn dặn của đội trưởng, cảm giác như mình mang theo một sứ mệnh vô cùng quan trọng, lúc trả lời không kiềm chế được âm lượng.
m thanh trong môi trường đóng kín không những truyền nhanh, lại còn kha vang nữa. Điều đó đã thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh. Cảm nhận được ánh mắt từ mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, Liễu Phi xấu hổ rụt cổ lại.
Đúng lúc cô định nói thì có một mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa ló ra ở hàng ghế sau chiếc xe việt dã của đội Gia Thế, nhìn về phía cô cười, lại còn tán thưởng: “Tinh thần tốt nha!”
Liễu Phi nhận ra cô gái đó, Tô Mộc Tranh thuộc Gia Thế, một trong những Light Chaser hiếm hoi là chuyên gia máy móc và súng ống. Để chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này, cô đã tới trường nghe hai buổi tọa đàm của đối phương về bảo dưỡng, sửa chữa máy móc. Được tiền bối mình kính trọng tán thưởng, dĩ nhiên ai cũng sẽ cảm thấy tự hào, nghiêm túc đáp lại người ta, rồi nhanh chóng tập trung thu dọn đồ đạc cá nhân của mình.
"Đừng quên thắt chặt dây an toàn." Vương Kiệt Hi nhìn phía sau, nhắc nhở.
Cho dù không nhắc đích danh, nhưng Lưu Tiểu Biệt và Liễu Phi vẫn giật mình, vội vàng làm theo.
Lý Diệc Huy với tư cách là một nhà thám hiểm có nhiều kinh nghiệm, việc đầu tiên phải làm khi lên xe theo quy định là thắt dây an toàn. Nhưng hắn không thèm nhắc hai đứa vì muốn trêu chúng.
Đặng Phục Thăng vẫn luôn quan sát ba người ghế sau qua gương chiếu hậu, đương nhiên vẻ mặt vương chút ý xấu của Lý Diệc Huy làm sao qua mắt được y, cười nhẹ an ủi: “Đừng lo lắng, kinh nghiệm của hai đứa chưa nhiều, sẽ không có yêu cầu quá khắt khe đâu.”
Đặng Phục Thăng vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng rè không biết từ đâu truyền ra, vang rõ trong không gian đầy tiếng xì xào bàn tán. Tất cả các đội Light Chaser có mặt ở đây ngay lập tức im lặng, các nhóm nhỏ tụ tập để trò chuyện và chảo hỏi cũng nhanh chóng giải tán, trở về đội của mình. m thanh lạ đó tự nhiên lại to hơn, kéo dài mất ba-bốn phút cho đến khi nghe được giọng nói ngắt quãng phát ra.
“Alo… Cái này đã… được kết nối chưa?”
“Được rồi?...”
Giọng nam xen lẫn trong tiếng rè có vẻ bất ngờ và xa lạ, đối phương hình như không quen với cách giao tiếp này, cứ xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần. Qua những lần xác nhận, giọng nói cũng dần thay đổi không còn đứt quãng.
“Là Khoa trưởng Phùng đúng không?” Lưu Tiểu Biệt chăm chú lắng nghe, tìm ra chủ nhân của giọng nói, lẩm bẩm kể với Lưu Phi.
“Tui nhớ năm ngoái trước khi xuất phát cũng là lão Phùng phát biểu.” Liễu Phi cũng nói nhỏ lại, cùng Lưu Tiểu Biệt trao đổi “thông tin”: “Cứ coi như thông lệ đi, nhưng không biết năm nay sẽ kéo dài bao lâu."
Phùng Hiến Quân hiện là người phụ trách chính liên quan đến công tác thăm dò bề mặt, và ngài được coi là tổng lãnh đạo của Light Chaser, Phòng thí nghiệm nghiên cứu bề mặt, Tổ thám hiểm và Trạm Mặt Đất. Hiếm khi mọi người mới được diện kiến vị tai to mặt lớn này, nhưng vào dịp đặc biệt như hôm nay, ngài vẫn muốn ra ngoài quan sát.
“Quả là thói quen khó bỏ từ Thế giới cũ.” Lý Diệc Huy nghe được những lời bàn tán của hai đứa hậu bối, vô cùng tự nhiên góp lời “Dạy cho mấy nhóc tiếng lóng hay dùng ở Thế giới cũ, ‘Sĩ diện’, đây là từ anh học được khi thực hiện nhiệm vụ bên ngoài.”
Đống phát ngôn của Lý Diệc Huy lọt vào tai của hai người phía trên, nhưng bất ngờ là Vương Kiệt Hi và Đặng Phục Thăng lại chẳng phản bác gì, điều này chứng minh đến bọn họ cũng đồng tình với ý kiến của hắn. Tuy nhiên, mọi người đều đã quen với việc này trước mỗi lần rời đi, họ biết rõ chứ nhưng chỉ âm thầm đếm thời gian trong lòng.
Qua mười phút, tiếng nói của Phùng Hiến Quân đột nhiên dừng lại, có vẻ ngài cũng bồi hồi.
Một khoảng lặng nhỏ tựa như muốn nhắn nhủ điều gì đó, khiến ba vị Light Chaser dày dặn kinh nghiệm bỗng dưng chấn chỉnh lại tư thế và tác phong. Sau đấy, Liễu Phi nhanh chóng hiểu rồi làm như họ, mà Lưu Tiểu Biệt nhìn cô như vậy cũng thuận theo.
Giọng nói của Phùng Hiến Quân len lỏi truyền qua mọi ngóc ngách ở bãi đậu xe, tiếng người từ loa được xử lý bằng mấy tầng dữ liệu bị bóp méo “Chuyển đến” màng nhĩ của mỗi người.
"Cuối cùng... Các Light Chaser, chúc các bạn có một hành trình thú vị."
Câu nói này giống như chìa khóa mở ra cánh cửa, đánh thức lá chắn cuối cùng giữa hầm trú ẩn và mặt đất, các âm thanh đùng đùng vang lên làm ta liên tưởng đến những tài liệu mô tả tiếng sấm nổ ở Thế giới cũ. Nhưng cũng chỉ đến thế thôi vì ngay cả Diệp Thu và Hàn Văn Thanh được coi là thế hệ tiên phong của nhà thám hiểm còn chưa bao giờ được chứng kiến mưa hay sấm sét trên Mặt Đất.
Tiếng gầm của những chiếc xe địa hình lần lượt vang lên, lái chính Đặng Phục Thăng điều chỉnh thuần thục mọi thứ trong xe, bộ ly hợp dưới chân khẽ di chuyển khiến con quái vật thép phấn khích run lên. Sau khi thích ứng với nhịp điệu của con thú khổng lồ phía dưới, y vươn tay bấm còi, âm thanh trong trẻo và chói tai, như thể đáp lại lời động viên của Phùng Hiến Quân dành cho họ trước khi chia tay.
Vài chiếc xe đồng thời bật đèn pha, ánh đèn tựa như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua bóng tối vô tận trong đêm dài, hãy để thành phố vốn yên tĩnh tiễn những vị khách vừa quen vừa lạ đi một lần nữa rời đi.