Hoàn [Vương 2023 - Green][Vương Kiệt Hi] Một đường ánh sao rực rỡ.

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#1


♡ ~ ♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡

Một đường ánh sao rực rỡ

Tác giả: 锦言
Editor: Sản
Sản phẩm nằm trong project
[Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023] Shade of Green

♡ ~ ♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡

Có lẽ một lúc nào đó, làn gió xuân sẽ làm sống dậy ngọn cỏ vinh quang bé nhỏ héo úa.
.

Sáng nay Liễu Phi dậy rất sớm, nhìn sắc trời thì vừa mới sáu giờ. Cô lên đồ đơn giản chuẩn bị đi căn tin mua sữa đậu nành cho bữa sáng, đến lúc cô chạy giảm cân nửa vòng về, đi ngang qua phòng huấn luyện thì thấy đám trai Bắc Kinh ung thư lười thời kì cuối lại đang túm tụm châu đầu với nhau, nghiêm túc thì thầm thảo luận cái gì đó.

Liễu Phi gõ lên cửa vài cái, vốn là động tác bình thường mà mấy người đồng đội như mèo bị dẫm phải đuôi mà giật bắn, thấy rõ là Liễu Phi, Viên Bách Thanh là người thứ nhất đứng lên thở phào.

“Liễu Phi, cậu làm tớ sợ muốn chết!”

Liễu Phi nhún vai, nghiêng nguời vào nhìn, phát hiện ra đám này đang quây quanh đồ vật gì đó trên bàn, không khỏi chỉ vào tò mò hỏi: “Nhát cái gì đấy? Ý, đợi tí, cái gì đây?”

“À…thì nó là một bí mật.” Tiêu Vân làm bộ làm tịch, thậm chí còn dùng tay che lại, không muốn cho Liễu Phi nhìn thấy. Liễu Phi không có ý kiến gì, nhưng không có nghĩa là cô không tò mò, thấy Tiêu Vân che mất rồi thì đi tới đẩy Lưu Tiểu Biệt đang cố chặn đường ra, “Ù ôi bí mật gì cơ? Anh Kiệt ơi sao em lại đi học xấu với đám này rồi, không cho chị Liễu tí mặt mũi luôn… Rốt cuộc là cái gì đừng có giấu… Ý? Sổ tay?”

Lưu Tiểu Biệt đỡ trán thở dài: “Vãi, lại thêm người.”

Là lương tâm duy nhất của Vi Thảo, Cao Anh Kiệt ngại ngùng giải thích cho Liễu Phi: “Ừm sáng nay Lưu Tiểu Biệt tiền bối đánh thức em lúc năm giờ sáng… bảo là anh ý đã phát hiện một bí mật to lớn… ừm… về đội trưởng.”

Nghe đến đây, Liễu Phi cũng hiểu đám này sáng sớm tụ tập làm cái gì, cũng không định nghe tiếp, ánh mắt dán chặt vào quyển sổ trên bàn, một bộ dạng “tui không nghe tui không nghe, tui chỉ muốn đọc”.

Lưu Tiểu Biệt: “Tui biết mà, mấy người chỉ có một loại phản ứng thôi.”

Liễu Phi phản bác: “Vớ vẩn, chẳng lẽ ông không tò mò hả?”

Lưu Tiểu Biệt: “Tui tò mò! Nhưng tui không dám đụng vào! Đó là sổ ghi của đội trưởng! Tui có thể làm gì chứ!”

“Nhưng mà… chị Liễu ơi, em cảm thấy bọn mình đùng nhìn lén đồ riêng tư của đội trưởng… nó không tốt lắm.” Cao Anh Kiệt nhỏ giọng nói, mong có thể thức tỉnh được hội tiền bối điên cuồng này, trong khi Chu Diệp Bách lắc đầu: “Mặc dù tui rất tò mò, nhưng chúng ta có thể sẽ bị đội trưởng mắng đấy.”

“Thỏ đế.” Lương Phương nói.

Tiêu Vân trợn mắt xem thường, nhường ra: “Đến đến, Lương Phương đại đại lên nào.”

Lương Phương: “...’

“Không được, nếu mà tui không biết được trong này viết cái gì tui nhất định sẽ ăn không trôi ngủ không yên, chịu thì chịu, để tui!” Lưu Tiểu Biệt quyết tâm, hiên ngang lẫm liệt.

Liễu Phi hớp ngụm sữa đậu nành nóng, chớp chớp mắt nhận ra mình không có đủ tay để tặng cho Lưu Tiểu Biệt một tràng pháo tay cổ vũ, đành phải ủng hộ tinh thần: “Tiểu Biệt cố lên!” Cao Anh Kiệt vừa thấy tiền bối của mình một bộ dáng khẳng khái hy sinh, đang định nói cái gì đã bị Viên Bách Thanh Chu Diệp Bách Lương Phương Tiêu Vân nhốn nháo cổ vũ át luôn.

“Tiểu Biệt ngầu nhất!”

“Tiểu Biệt tiền bối cố lên!”

“Tiểu Biệt tiền bối làm đi!”

“Cao thủ tốc độ tay siêu đẹp trai! Đẹp trai ngất trời luôn!”

Cao Anh Kiệt từng nghĩ rằng mình đã tham gia vào một đội Vi Thảo giả.

Lúc này, cửa phòng huấn luyện lặng lẽ mở ra, người tới sững sờ nhìn một đám yêu ma nhảy nhót trong phòng huấn luyện, quay đầu nhìn người phía sau: “Đây là sao vậy? Đội trưởng? Bọn họ uống phải rượu giả à?”

Liễu Phi thính tai, quay đầu, thấy Vi Thảo chính phó đội trưởng đứng ở cạnh cửa bày ra vẻ đồng tình trìu mến đối với trẻ em thiểu năng nhìn mình, nhịn không được vỗ cái bốp vào lưng Viên Bách Thanh, lại duỗi tay túm Lưu Tiểu Biệt.

“Túm tui làm gì! Can đảm của tui bay hơi hết rồi!” Lưu Tiểu Biệt trừng mắt nhìn Liễu Phi, không phát hiện ra khuôn mặt thanh tú của cô nương này đã méo mó hết cả để nhắc nhở hắn, Viên Bách Thanh quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt to nhỏ hơi hơi không đồng tình của đội trưởng, giật mình hét toáng lên.

“Đội, đội, đội trưởng!”

Trong nháy mắt, phòng huấn luyện đang quần ma loạn vũ lặng ngắt như tờ.

Lưu Tiểu Biệt cảm thấy lúc mình lên sân thi đấu cũng không căng thẳng như lúc này, cậu cúi đầu, không ngừng vò góc áo của mình, trong đầu tưởng tượng ra một trăm lẻ tám loại hậu quả, cuối cùng nghẹn ngào nói ra được một câu.

“Xin lỗi… đội trưởng, em sai rồi.”

“Hả?” Hứa Bân nhìn Lưu Tiểu Biệt, sau đó nhìn Vương Kiệt Hi, bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy? Sáng sớm túm tụm với nhau mà không huấn luyện?”

“Không, không có gì…” Lưu Tiểu Biệt lí nhí, cố gắng che cuốn sổ lại. Tiếc là hôm nay Hứa Bân tinh quá, liếc mắt đã thấy quyển sổ ghi chép trên bàn, không khỏi hỏi: “Hình như là kia là sổ ghi của đội trưởng đúng không?”

Lưu Tiểu Biệt sắp khóc, cậu chưa từng gặp người nào phản bội nhanh như vậy. Cậu nhìn xung quanh, những đồng đội cùng chiến hào đã lủi ra xa mười mét từ bao giờ, tỏ rõ muốn vạch ra ranh giới.

Lưu Tiểu Biệt thầm mắng họ phản chiến, cuối cùng đặt hi vọng vào lương tâm tương lai Cao Anh Kiệt, cậu nhóc nhận được ánh mắt thành khẩn của tiền bối, cả người run lên, thành thật nói với Vương Kiệt Hi, “Báo cáo đội trưởng, bọn em đang thảo luận… ừm… cái… cuốn sổ ghi… à… còn chưa xem qua…”

Đôi mắt của Lưu Tiểu Biệt tối sầm, cậu cảm thấy Cao Anh Kiệt không còn lương tâm nữa, tim em ấy đã đen rồi.

Đen sì.

Vương Kiệt Hi nhìn các đội viên của mình run như cầy sấy, nghe Cao Anh Kiệt nói cuốn sổ ghi hắn còn chưa hiểu mô tê gì, vì thế đến cạnh bàn cầm cuốn sổ bìa da màu đen lên, lật qua lật lại, đột nhiên bật cười.

“À… cái này hả.” Vương Kiệt Hi cong môi, “bộp” một tiếng đóng cuốn sổ lại, liếc mắt nhìn bọn nhỏ còn đang tò mò, lắc lắc cuốn sổ: “Làm sao? Muốn biết đến thế luôn?”

Liễu Phi là người đầu tiên gật đầu, Vương Kiệt Hi vẫn luôn dịu dàng với con gái và không quá khắt khe, đó là lí do vì sao Liễu Phi rất to gan. Vương Kiệt Hi buồn cười nhìn bọn họ, gõ nhẹ cuốn sổ lên đầu Lưu Tiểu Biệt, “Được rồi, ăn xong anh sẽ cho xem. Trong đó không có gì đâu, chỉ là nhật ký hồi anh còn ở trại huấn luyện và một ít ý tưởng chiến thuật sau này thôi.”

“Nhật ký của đội trưởng?” Cao Anh Kiệt trợn tròn mắt, hơi rén: “Thôi thôi khỏi đi ạ, đọc mấy thứ riêng tư như vậy là không nên đâu… Em đi huấn luyện trước đây.”

Vương Kiệt Hi cảm thấy không có việc gì, ngồi xuống vẫy tay với đội viên tội nghiệp muốn xem nhưng không dám nói: “Anh không ngại, Anh Kiệt em lo lắng cái gì chứ? Anh không ngại, có vài chuyện có lẽ cùng thú vị, dù sao lúc đó còn trẻ tuổi. Đi ăn cơm trước đi, dậy sớm như vậy nhưng toàn đi hóng hớt đúng không? Đi đi đi, nhanh lên.”

Lưu Tiểu Biệt là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Đội trưởng nói rồi đó nhá! Không được lươn lẹo! Đi ăn cơm đi! Ăn xong về đọc nhật ký của đội trưởng!”

Mọi người vội vã rời đi, Liễu Phi vẫn ở lại háo hức nhìn Vương Kiệt Hi vì cô đã ăn sáng xong rồi. Vương Kiệt Hi cảm thấy buồn cười, bảo cô ngồi xuống, sau đó quay sang Hứa Bân: “Hứa Bân cũng lại đây xem cùng đi, cậu không phải người ngoài.”

“Đội trưởng, tâm tình của anh hôm nay tốt như trúng số độc đắc ý? Em còn tưởng anh sẽ mắng bọn em.” Vương Kiệt Hi đang lật xem cuốn sổ, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy: “Anh cứ tưởng mình làm mất quyển sổ này rồi, không ngờ hôm nay tìm được nên rất vui.”

Anh lật quyển sổ lại và mở trang đầu tiên.

Trên trang tiêu đề trắng tinh viết mấy chữ: Vi Thảo - Vương Kiệt Hi.

.

Vương Kiệt Hi năm mười bảy tuổi chưa có được nét chữ sắc bén như bây giờ, cùng lắm chỉ có thể xếp vào loại sạch sẽ dễ nhìn. Lúc bắt đầu Vương Kiệt Hi cũng đi con đường giống với rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp khác, chống lại lửa giận của người nhà mà mang hành lí đến trước cửa trại huấn luyện của Vi Thảo, kiên trì mang theo ý nghĩ "mình yêu trò chơi này" giữa những tiếng cười nhạo của người khác, bước ra bước đầu tiên đuổi theo ước mơ.

"Xin chào, tôi là Vương Kiệt Hi." Hắn nói, ngẩng đầu nhìn nhân viên công tác trước mặt. Vương Kiệt Hi mười bảy tuổi còn chưa cao đến mét tám của sau này, trong mắt hắn là ánh sáng chờ mong đối với tương lai mơ hồ không rõ, cùng với dũng khí kiên trì đương đầu với mọi khó khăn phía trước.

Ngày đầu tiên vào trại huấn luyện, một mình hắn lật qua lật lại không ngủ được, sau đó hắn mò mẫm mở đèn bàn lên, lấy một cuốn sổ da màu đen từ hành lý, viết xuống trang thứ nhất những con chữ run run.

Vi Thảo - Vương Kiệt Hi.

Đại khái là hồi đó hắn còn hơi kiêu căng, thiếu nhiên chưa bao giờ bị đả kích và suy sụp, từ sâu trong lòng cảm thấy tương lai mình chắc chắn sẽ khoác lên đồng phục Vi Thảo, nhất định có thể quang minh chính đại giới thiệu với mọi người mình là Vi Thảo Vương Kiệt Hi. Đáng tiếc là hắn quá mức kích động, nhìn chữ ở trang đầu xiêu xiêu vẹo vẹo lại không nỡ xé đi, chỉ có thể tự nhủ là chính mình vẫn chưa có đủ định lực, lại ở phần chính văn viết xuống đoạn nhật ký đầu tiên của mình.

"Hôm nay là ngày đầu tiên ở trại huấn luyện Vi Thảo, vốn nghĩ là bản thân mình đã đủ bình tĩnh rồi, không ngờ vẫn còn quá kích động. Tay cứ run lên. Sau này thi đấu tuyệt đối không thể để có tình huống như vậy.

Tuy rằng mọi thứ còn chưa bắt đầu, nhưng mình sẽ đi đến cuối cùng."

Vương Kiệt Hi gấp quyển sổ lại, xếp gọn gàng lên ngăn tủ, tắt đèn bàn trở lại giường.

Hắn nói với chính mình: "Ừm, mình sẽ đi đến cuối cùng."

Hồi đó Vi Thảo còn chưa phải là đội hào môn mạnh như bây giờ, bị tài khoản thần cấp thực thụ Quét Đất Dâng Hương của Hoàng Phong đè đầu, tương lai của Vi Thảo không được mấy người coi trọng. Ngày hôm sau, một đám thiếu niên choai choai chen chúc trong phòng huấn luyện, đội trưởng Lâm Kiệt lần lượt nhìn từng người một, cười nói: “Không tệ nhỉ, còn có nhiều người đến thật. Hi vọng mọi người có thể nỗ lực để ở lại đây, điều kiện để được chọn vẫn rất khắc nghiệt đấy.”

Tính tình Lâm Kiệt tốt lắm, đây là ấn tượng đầu tiên của Vương Kiệt Hi đối với anh. Trong hoàn cảnh Liên minh thời kì đầu, Lâm Kiệt được cho là bình thường so với các vị đội trưởng khác, nhưng có vể cũng có chút tầm thường. Vương Kiệt Hi không biết anh có gì không tốt, vì Lâm Kiệt là một người đội trưởng hết mình vì phận sự - sau này Vương Kiệt Hi tận tâm tận sức cho Vi Thảo có phần lớn là do anh ảnh hưởng.

“Đội trưởng, đợt này nhiều ma đạo học giả thật đấy.”

Lâm Kiệt cười cười: “Tốt quá rồi còn gì? Tất cả mợi người cố gắng lên nhé, nói không chừng ngày náo đó một người trong số các em sẽ tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành.”

Mắt Vương Kiệt Hi sáng rực lên.

Buổi tối về phòng hắn mở nhật kí ra viết: “Vương Bất Lưu Hành - đây chính là tài khoản cấp thần, nếu có một ngày mình có thể sử dụng nó, giống như mơ vậy. Hơn nữa, tên này quá ngầu - mười bước giết một người, ngàn dặm không để bóng.”

.

“Phì.” Hứa Bân nhìn đến đây không nhịn được mà cười ra tiếng, Vương Kiệt Hi nhìn mấy đội viên khác muốn cười mà dám cười, bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Nhưng ngày hôm sau tôi đã phát hiện cái tên này hố người rồi, mà vẫn bị tiền bối cười nhạo miết.”

.

Quả nhiên, đến ngày thứ ba trong nhật kí, chữ của Vương Kiệt Hi hiếm khi viết ngoáy, hoàn toàn có thể nhận ra tâm trạng sụp đổ của đương sự.

“Tới giờ mình mới biết Vương Bất Lưu Hành là tên thuốc trung y! Còn là, còn là, ầy… Người đặt tên lúc trước nghĩ như thế nào vậy hả, trong tương lai chẳng lẽ sẽ có cả tên hoàng liên trong Vi Thảo hả??? Sao tên thuốc nào cũng dùng vậy trời!!!”

.

“Ha ha ha ha ha ha ha, đội trưởng anh khi đó sao đáng yêu thế!" Liễu Phi là người đầu tiên cười chết, Lưu Tiểu Biệt cảm thấy mình có thể không có get được điểm cười của Ma Thuật Sư, dù rằng cậu cũng rất muốn cười.

Vương Kiệt Hi nhướng mày: “Cho nên anh đã nói rồi, có mấy chuyện thú vị… Đừng cười nhiều quá đau sốc hông giờ.”

Cao Anh Kiệt: “Nếu không thì chúng ta lập cái tài khoản tên Hoàng Liên luôn?”

Vương Kiệt Hi: “Anh Kiệt, em học hư rồi.”

.

Ngày tháng ở trại huấn luyện tuy buồn tẻ nhưng không có gây khó khăn quá lớn cho Vương Kiệt Hi, nhật ký về sau này lẻ tẻ hơn, trong đó có sự lên án đối với nước đậu xanh của căng tin lẫn với sự buồn rầu khi không có tuyết lê ướp lạnh, sự thay đổi lớn duy nhất là chữ của Vương Kiệt Hi không còn quá vuông vức thẳng thớm, đường đưa bút sắc xảo hơn, nhưng vẫn giữ được nét hồn nhiên trẻ trung.

Rất nhanh sau đó, Vương Kiệt Hi thuận buồm xuôi gió đụng vào bức tường đầu tiên - đội trưởng Vi Thảo, Lâm Kiệt.

Vương Kiệt Hi ở trong trại huấn luyện gần như cá gặp nước, đấu pháp của hắn biến hóa kỳ ảo, phản ứng siêu nhạy và cả tốc độ tay siêu nhanh khiến hắn luôn dẫn đầu mọi hạng mục, thành tích xuất sắc như vậy rất nhanh đã thu hút đội trưởng chiến đội, Lâm Kiệt soi phiếu điểm nửa này rồi quyết định: “Tôi đi xem thằng nhóc này đây, giỏi quá thể.”

Vì thế đội trưởng nhảy dù xuống phòng huấn luyện, bảo là muốn đánh với Vương Kiệt Hi một trận.

Khi đó phản ứng của Vương Kiệt Hi rất bình tĩnh, hắn đứng lên chào hỏi Lâm Kiệt: “Chào đội trưởng, em là Vương Kiệt Hi.” Ngữ điệu của hắn không khác gì lúc mới tới Vi Thảo hai tháng trước, ánh mắt bình tĩnh, không giống như thiếu niên được đội trưởng điểm danh sẽ bày hết sự hưng phấn và căng thẳng lên mặt.

Lâm Kiệt ngồi xuống khoát tay với hắn: “Đừng căng thẳng, ngồi đi. Đều là ma đạo học giả… Ừm, điểm kĩ năng của cậu ít quá, vào đấu luyện đi.”

“Vâng.”

Vương Kiệt Hi lên tiếng đáp lại, đeo tai nghe lên. Trận đấu này thu hút rất nhiều người vây xem, ngay lúc này mấy tuyển thủ chính thức của Vi Thảo cũng mở clone vào xem, Vương Kiệt Hi đoán trước trận này mình có khi thua, vì thế mở chế độ ghi hình lên trước, chờ sắp xếp xong xuôi hết hắn mới hỏi: “Đội trưởng, đã bắt đầu được chưa?”

“Bắt đầu đi.” Lâm Kiệt nói, Vương Bất Lưu Hành đột nhiên vọt lên, phóng thẳng đến nhân vật của Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi lập tức né ra, Vương Bất Lưu Hành đuổi theo không rời, phong cách cực kỳ sắc bén, trong khoảng khắc đó Vương Kiệt Hi không né được, chỉ đành phi thẳng lên, chổi của Vương Bất Lưu Hành quét ngang, Vương Kiệt Hi vung chuột bay xéo ra, là góc độ xảo quyệt thường thấy của hắn. Lâm Kiệt sửng sốt, nhưng tay không dừng lại, dự đoán góc bay của Vương Kiệt Hi mà bọc hậu, chiêu hệ phép có thời gian ngâm xướng, một chiêu Sao Khúc Xạ bắn ra, đánh chính xác vào nhân vật của Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi trốn không được, đôi mày nôn nóng thoáng cau lại, thao tác chịu thân rồi nhanh chóng bay lên lần thứ hai, đuổi theo Vương Bất Lưu Hành rắc Phấn Hàn Băng rồi bùng nổ tốc độ tay đánh ra chuỗi mười bảy liên kích. Hiệu ứng hai ma đạo học giả đánh nhau chói lòa trên mang hình, đến tận lúc Vương Kiệt Hi tháo tai nghe, bụi mù trên sân đấu tản đi, bọn họ mới nhìn rõ Vương Bất Lưu Hành còn đứng ở đó.

Chỉ có Vương Bất Lưu Hành.

“Rất lợi hại.” Lâm Kiệt buông tai nghe, dụi dụi mắt, cười nói: “Ở tuổi này mà em đã có thể có ý thức và kỹ năng như thế cũng không dễ chút nào, em hiểu được nhược điểm của mình, cho nên thử vận dụng tốc độ tay để giành chiến thắng. Ý tưởng này rất được, chỉ tiếc là em đã đánh giá thấp anh rồi.”

“...” Vương Kiệt Hi nhất thời không biết nói gì, im lặng một hồi mới nói: “Cảm ơn đội trưởng chỉ dạy.”

Lâm Kiệt cười phì.

“Cảm ơn cái gì?” Hắn nói: “Em còn có rất nhiều chỗ chưa đạt, mấy chỗ thiếu trong ý thức thì đấu không có được trong ngày một ngày hai, nhưng mà tâm lý của em tốt lắm, dám học dám nhận thua, là chuyện tốt.”

“Vì em chưa đủ giỏi.” Vương Kiệt Hi vẫn bình tĩnh. Mặc dù hắn như đứa con được trời thiên vị trong trại huấn luyện này, nhưng Lâm Kiệt, người đội trưởng luôn bị bên ngoài chỉ trích ấy, đã tự lấy thân mình chỉ cho hắn biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn. Vương Kiệt Hi không cảm thấy hụt hẫng cho lắm, nói không chừng là do cái lối suy nghĩ thiên mã hành không của cung cự giải thể hiện vô cùng rõ ràng trên người hắn, người bên cạnh còn đang mập mờ chỉ trỏ, hắn đã mở video ghi lại trận đấu ra nghiên cứu.

“Đúng rồi.” Lâm Kiệt gần ra đến cửa lại vòng lại, hắn vỗ vai Vương Kiệt Hi, chủ động dừng video, ra hiệu cho hắn bỏ tai nghe xuống. Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên lại nghĩ tới phút chót bị Sao Xạ Tuyết quét cạn máu, đáy mắt rốt cuộc không nhìn được mà hiện ra chút khó chịu.

“Vâng?” Vương Kiệt Hi vội quay đầu giấu đi sự hụt hẫng, khôi phục bình thường. Lâm Kiệt không bỏ qua ngọn lửa hừng hực và ánh sáng trong mắt cậu thanh niên, hắn cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh muốn cho em vài lời khuyên, Liên Minh mới lập nên không có nhiều tài liệu tham khảo, nhưng ba mươi mấy trận trước đây dù có ưu khuyết điểm gì cũng đáng để học tập, anh đề nghị em phục bàn các trận đấu đó, nâng cao ý thức của bản thân.”

Vương Kiệt Hi mở to mắt, nhưng lại không cười nổi: “Cảm ơn đội trưởng.”

Lâm Kiệt không vạch trần sự khó chịu của hắn, còn nói: “Nhưng động tác giả cuối cùng kia và lần phá vây lúc trước nữa làm tốt lắm, cực kì xuất sắc. Vương Kiệt Hi,” hắn nói, “Tiếp tục cố gắng.”

Vương Kiệt Hi: “Vâng.”

Ngón tay giấu trong áo đã siết đến trắng bệch, trên mặt lại vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Lần sau sẽ thắng.

Vương Kiệt Hi nghĩ, viết vào nhật ký: “Mình tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây. Mình sẽ thắng.”

.

Vương Kiệt Hi lật qua trang này, miêu tả bâng quơ: “Lần đó thua rất thảm, lần đầu tiên anh đánh Vinh Quang mà cảm giác được không thể khinh thường trò chơi này. Sau đó anh xem rất nhiều replay, cuối cùng nhận ra lúc trước mình còn kém rất nhiều chỗ.”

Hắn nhìn những đội viên cũng đang tâm trung vào mình, cười cười: “Nhưng cũng không chỉ như thế. Anh cảm thấy rằng - người đã tưng vượt qua thất bại chưa chắc đã mạnh mẽ, nhưng người mạnh mẽ nhất định có thể vượt qua được thất bại. Cho nên dũng cảm đương đầu với thất bại là một bước rất quan trọng trong quá trình trưởng thành của một con người.”

“Sau đó,” Vương Kiệt Hi dừng một chút, ánh mắt chứa đầy hoài niệm.

“Anh thắng đội trưởng.”

.

Lâm Kiệt bỏ tai nghe xuống, bình tĩnh nói: “Anh thua.”

Lần so tài này không chính thức lắm, giờ nghỉ trưa đám học sinh trong trại huấn luyện kề vai sát cánh đi ăn, Vương Kiệt Hi ngồi nguyên tại chỗ nghiên cứu video Nhất Diệp Chi Thu - hắn không thể đếm được đây là lần thứ bao nhiêu nữa rồi, bởi hắn có thể đọc làu làu từng động tác của Nhất Diệp Chi Thu ở mỗi phút mỗi giây. Lúc này Lâm Kiệt bỗng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, đội trưởng Vi Thảo im lặng một lúc, mới từ tốn nói: “Vương Kiệt Hi, em muốn tái chiến không?”

Lúc đó thành tích của Vi Thảo trong mùa giải không tốt lắm, đã đi được nửa chặng đường nhưng vẫn đang dao động ở vị trí 13 14. Nhiều người không lạc quan về việc Lâm Kiệt tiếp tục dẫn dắn Vi Thảo, thậm chí trọng tại huấn luyện còn có người ngấm ngầm đặt câu hỏi liệu đội trưởng có thể đưa họ đến chiến thắng được hay không.

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy giữa mày và đôi mắt của vị đội trưởng hơn anh bảy, tám tuổi này tuy mỏi mệt nhưng lại sáng ngời. Trong đó, Vương Kiệt Hi nhìn thấy đôi mắt của mình cũng đang chứa cùng loại ánh sáng.

Thứ ánh sáng cháy bỏng.

Là tất cả những yêu thương nồng nhiệt dành cho trò chơi này.

Vì thế Vương Kiệt Hi gật đầu, hắn không giống lứa trẻ thế hệ sau rất nhiều mùa giải như Đường Hạo phát ngôn ngông cuồng “Lấy hạ khắc thượng”, hắn rất khiêm tốn “Vâng, mong đội trưởng chỉ dạy.”

Mười phút sau, Lâm Kiệt bỏ tai nghe xuống, nói ra câu nói mở đầu kia.

“Anh thua.” Lâm Kiệt cười cười, hắn không cảm thấy bị người mới đánh bại thì có gì xấu, ít nhất vị tân nhân trước mắt này khiến hắn thấy được tương lai đầy hi vọng của Vi Thảo. Từ tận đáy lòng, hắn cảm thán rằng thế giới này cũ mới thay đổi vô thường, thiếu niên trước mắt còn nét ngây ngô trên mặt, nhưng đến lúc sẽ trở thành cột chống vững chắc nhất của Vi Thảo. Lâm Kiệt lại than thở rằng mình không thể cùng đồng hành một đoạn đường với hắn, mỗi trận đấu bây giờ đối với hắn giống như giẫm lên mũi dao, nếu không cẩn thận, thì kết quả là đến vụn xương cũng không còn.

Già rồi.

Lâm Kiệt tự nhủ trong lòng.

Khi đó hắn còn có một ý tưởng bí mật mà điên cuồng, hắn không thể dẫn dắt Vi Thảo chiến thắng, vậy thì sao hắn không đi tìm một đội trưởng thực thụ có thể đưa Vi Thảo đến vinh quang? Lâm Kiệt nhìn Vương Kiệt Hi không cảm thấy hắn là thiếu niên xương cốt còn gầy yếu, mà là viên ngọc quý sẽ tỏa ra ánh sáng huy hoàng trong tương lai.

Bả vai Vương Kiệt Hi nhỏ gầy, nhưng linh hồn của hắn lại chứa đầy thứ sức mạnh mà người khác không thể nắm giữ.

Lâm Kiệt gật gù, hắn rất kích động vì ý tưởng mới rồi. Hắn vươn tay với Vương Kiệt Hi, nở nụ cười dịu dàng trước sau như một, "Em rất mạnh, vài năm nữa thôi, không, có lẽ cùng lắm là nửa năm, em sẽ trở thành người nổi tiếng lẫy lừng trong sách sử Vinh Quang. Anh không nói quá, cũng không khen em, Vương Kiệt Hi, anh muốn mời em gia nhập chiến đội Vi Thảo."

"Đúng như em nghĩ," Lâm Kiệt nói, "Từ mùa giải tiếp theo, em sẽ trở thành đội viên chính thức."

Vương Kiệt Hi lẳng lặng nhắm mắt lại, đến khi mở ra lần nữa, giữa đầu mày cuối mắt đầy vẻ sắc bén, hắn nắm chặt tay Lâm Kiệt, nói: "Em phải cảm ơn sự tán thành của đội trưởng."

Vương Kiệt Hi nói: "Chuyện này rất quan trọng với em."

Nhật ký hôm đó chỉ có vài từ, nhưng từ con chữ đều tỏa ra nhuệ khí hừng hực, như những góc cạnh vô hình trên người hắn.

Vương Kiệt Hi viết: "Ngày đầu tiên."

Đó là lúc khoảng cách giữa hắn và sân khấu chân chính của Vinh Quang ngắn nhất, ngày hôm sau Lâm Kiệt đã đưa hắn từ trại huấn luyện đến phòng huấn luyện của chiến đội. Từ nay về sau, Vương Kiệt Hi cùng các tiền bối vấp trái ngã phải, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, nhìn thấy các tiền bối vượt mọi chông gai vào đến quý hậu tái, nhìn họ dừng bước chân ở vòng tứ kết, hắn đứng một bên lẳng lặng nhìn Lâm Kiệt, giật mình phát hiện ra Lâm Kiệt đã không còn phấn chấn như hồi mùa một nữa.

Từ một góc của thế giới, hắn thoáng thấy sự mệt mỏi và tuyệt vọng mà tất cả đội trưởng phải trải qua. Sau đó các tiền bối nói là không muốn tự ngược nữa, thả cho Vương Kiệt Hi một mình đến xem trận tổng chung kết, Vương Kiệt Hi quay đầu lại nhìn Lâm Kiệt, Lâm Kiệt vẫy tay với hắn, không quay đầu lại mà đi mất.

Khi đó Vương Kiệt Hi có một loại dự cảm khó nói thành lời. Vương Kiệt hi tạm gác lại mối lo về sự cô đơn của đội trưởng, hắn đi vào sân thi đấu, tiếng hò hét cổ vũ cho Gia Thế vang dội làm hắn cảm thấy đinh tai nhức óc.

—— Diệp Thu.

—— Nhất Diệp Chi Thu.

“Mình có dự cảm.” Vương Kiệt Hi viết vào sổ: “Một ngày nào đó mình sẽ đứng ở nơi đó, lắng nghe tiếng hoan hô dành cho mình, cho Vi Thảo.”

“Mình muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.”

“Mình muốn cùng Vi Thảo giành được quán quân.”

.

Đôi mắt Liễu Phi khi nhìn đến dòng này đã đỏ bừng.

Họ luôn cảm thấy Vương Kiệt Hi là vô địch, đội trưởng của họ có thể cân cả thế giới, vậy nên khi thông qua những dòng chữ ít ỏi này nhìn thấy một tâm hồn sống động, nhiệt huyết, một mình đối mặt với thế giới, họ không nhịn được mà sống mũi cay cay.

Liễu Phi cảm thấy, may mà thế giới này không cô phụ Vương Kiệt Hi.

Không phụ nhiệt huyết thiếu niên của hắn.

Không phụ hắn đã vác gánh nặng tựa núi sông.

“Đội trưởng.” Liễu Phi gần như nức nở: “Chúng ta sẽ đạt được rất nhiều rất nhiều lần quán quân nữa.”

“Thuộc về chúng ta - thuộc về Vi Thảo.”

Vương Kiệt Hi cười nhẹ, hắn vuốt mái tóc mềm mại của Liễu Phi, nói: “Đúng.”


“Vi Thảo, sẽ có thêm rất nhiều quán quân nữa.”

.

Vương Kiệt Hi ngồi trên khán đài xem trận chung kết giữa Bách Hoa và Gia Thế. Hắn thấy Nhất Diệp Chi Thu lao ra từ một góc chặn lại hai người Phồn Hoa Huyết Cảnh, hắn nghe thấy tiếng fan Gia Thế thét chói tai, Vương Kiệt Hi lại lạc quẻ im lặng giữa khung cảnh ồn ào náo động, hắn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu bị vây trong Phồn Hoa Huyết Cảnh, hắn nghĩ nếu là mình thì sẽ thoát ra như thế nào.

Cắt vào.

Phấn Xua Tan.

Phấn Hàn Băng.

Chổi Lốc Xoáy.

Vương Kiệt Hi gõ gõ đầu gối, khép hờ mắt. Lúc này, hắn nghe thấy tiếng hai thiếu niên nói chuyện khe khẽ ở hàng trước, một người trong số đó đang cực kỳ kiêu ngạo chỉ trích lỗi sai của Diệp Thu, Vương Kiệt Hi nhíu mày, chợt nghe thiếu niên còn lại nói: “Đừng nói gì, nhìn kĩ.”

Hắn lướt qua bả vai thiếu niên mà nhìn vào quyển sổ trong tay cậu, trên đó ghi rất nhiều tọa độ bản đồ. Vương Kiệt Hi mơ hồ nhận ra được thiếu niên muốn làm cái gì, đến khi màn hình chiếu ra tọa độ vị trí của Nhất Diệp Chi Thu lúc này, hắn nghe thấy tiếng thở phào gần như không có.

. . . Ra là như vậy.

Trên màn hình, những sắc hoa hỗn độn dần rơi xuống, hoàn toàn bị chiến thuật tinh diệu của Diệp Thu quét sạch nhanh như chớp. Vương Kiệt Hi đã hiểu được các điểm bố trí của trận đấu này, đột nhiên nghe thấy người ngồi trước nói: “Đây là chiến thuật.”

Vương Kiệt Hi rốt cuộc không nhịn được chen lời, hắn nghiêng người ra trước hỏi: “Cậu cho rằng Diệp Thu chỉ làm được đến thế này thôi?”

“Đương nhiên không.” Mặt mày thiếu niên sạch sẽ trong trẻo, người ngồi bên cạnh cậu cũng quay lại, hai người đều còn rất trẻ, và trong mắt đều chứa thứ ánh sáng giống nhau.

Vương Kiệt Hi khi đó đã biết.

Hai người kia, từ nay về sau sẽ là đối thủ của hắn trong sự nghiệp thể thao điện tử, trở thành những người bạn không thể chia cắt.

“Cậu là…”

“Vi Thảo, Vương Kiệt Hi.”

"Lam Vũ, Dụ Văn Châu."

"Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên."

Vương Kiệt Hi không bỏ sót tia sáng trong mắt Dụ Văn Châu, anh nhận ra hai người này có tính cách trái ngược với mình - đặc biệt là Hoàng Thiếu Thiên quá ồn ào. Hoàng Thiếu Thiên tuyên bố mùa giải sau sẽ cho hắn hiểu biết cái gì là Ngân Quang Lạc Nhẫn chuẩn hơn cả thần chết, Vương Kiệt Hi chỉ cười.

“Thế thì mùa sau gặp.”

Hắn nói, phất tay tạm biệt bạn bè sau này trong cơn gió hè. Đi xa mùa giải thứ hai, đi xa quán quân, đi tiếp với Vi Thảo và tương lai của hắn.

Vương Kiệt Hi nghĩ: Năm tiếp theo, hạ gục tất cả mọi người trên chiến trường này đi.

Đó là đoạn nhật ký cuối cùng trước khi Vương Kiệt Hi trở thành đội viên chính thức, hắn ghi lại lần đầu tiên gặp Lam Vũ Dụ Văn Châu và tên nói nhiều Hoàng Thiếu Thiên, hắn ghi lại Nhất Diệp Chi Thu và Diệp Thu, hắn cũng ghi lại Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ. Hắn viết rất nhiều, nhiều năm sau cùng đồng đội đọc lại những dòng đó, hắn không khỏi buồn cười vì những câu nói trẻ con của mình.

“Dụ Văn Châu rất đáng chú ý, cậu ta sẽ là một đối thủ khó chơi.”

“Hoàng Thiếu Thiên,... tên này thật phiền. Tuy rằng cậu ta theo chủ nghĩa cơ hội, nhưng mà nói nhiều quá.”



“Hẹn gặp lại vào mùa tới.”

Vương Kiệt Hi viết dòng cuối, cất cuốn sổ vào vali trong ký túc xá, rồi bắt đầu kì nghỉ hè cuối cùng của mùa hai.

.

Kì nghỉ kết thúc, Vi Thảo trải qua sự thay đổi lớn về nhân sự. Khi Vương Kiệt Hi được gọi đến văn phòng, hắn đột nhiên nghĩ đến bóng dáng của Lâm Kiệt ở ngoài nhà thi đấu hồi vòng chung kết mùa hai, hắn lẳng lặng nhìn người đàn ông đã dạy hắn sự thất bại, nghe được giọng nói mang cười trước sau như một của hắn: “Lát nữa có cuộc họp báo, về mùa giải thứ ba. Kiệt Hi, em đã sẵn sàng chưa?”

“Tất nhiên ạ.” Vương Kiệt Hi trả lời, nhưng trực giác mách bảo hắn điều Lâm Kiệt muốn nói không phải cái này. Vẻ mặt tươi cười của Lâm Kiệt càng thêm dịu dàng, hắn gật đầu, đứng lên nói: “Vậy đi thôi.”

“Đội trưởng…” Vương Kiệt Hi theo sau hắn, nhất thời không biết nên nói gì, Lâm Kiệt đã lắc đầu: “Rất nhanh thôi, anh không phải là đội trưởng nữa.”

Vương Kiệt Hi kinh ngạc dừng lại, hắn luôn thông mình, chỉ vài từ thôi nhưng hắn nghe hiểu ẩn ý của Lâm Kiệt. Vốn hắn muốn nói gì đó, nhưng khi giờ phút này thật sự đến, tất cả niềm vui trong lòng đếu bị cướp đi, chỉ để lại nỗi đau thấu tim.

Không ai muốn rời bỏ thứ mình yêu thương sâu đậm.

Không ai cả.

Vương Kiệt Hi thở dài, Lâm Kiệt mỉm cười bên cạnh, quay sang xoa đầu hắn.

“Sao em lại thở dài? Giống ông cụ non vậy.” Lâm Kiệt nói, “Kiệt Hi, anh tin tưởng em, em cũng phải tin vào chính mình.”

“Nhưng đội trưởng…” Vương Kiệt Hi vẫn cố gắng nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể. Lâm Kiệt không nói nữa, đi thẳng về phía trước.

Vương Kiệt Hi nhìn thấy bóng dáng cô đơn và mệt mỏi của đội trưởng Vi Thảo.

Vương Kiệt Hi không nói gì, im lặng đi theo. Đến tận khi Phương Sĩ Khiêm và hắn chiến tranh lạnh trong phòng chờ, đến tận khi họ cùng nhau bước ra khỏi đó, Vương Kiệt Hi mới nhẹ nhàng nói:

“Đội trưởng, Vi Thảo của chúng ta nhất định sẽ đoạt quán quân.” Hắn nói, “Em chắc chắn, chắc chắn sẽ cùng mọi người cầm cúp đến cho anh.”

“Em thề.”

Lâm Kiệt đã dạy hắn sự thất bại.

Bây giờ, lại dạy hắn về trách nhiệm.

.

Ma Thuật Sư mười tám tuổi như trời giáng, bức tường tân binh khiến người khác đầu rơi máu chảy lại không là gì đối với hắn. Lần đầu tiên Vương Kiệt Hi tỏa sáng trên sân là trận lôi đài, hắn phát hiện ra bản thân mình không hoảng sợ, thậm chí lúc Phương Sĩ Khiêm biệt nữu gây áp lực, hắn còn có thể lạnh lùng lườm qua. Phong cách thiên mã hành không, biến hóa khôn lường của hắn đã tàn bạo nghiền nát tôn nghiêm của Quét Đất Dâng Hương.

Vương Kiệt Hi đứng trong buổi họp báo giới thiệu thành viên mới, nói với mọi người: “Tôi là Vương Kiệt Hi, đội trưởng mới của Vi Thảo, người điều khiển của Vương Bất Lưu Hành.”

Hắn nói: “Tôi sẽ dốc toàn lực để đưa Vi Thảo đến chức vô địch.”

“Bằng tất cả những gì chúng tôi có thể.”

Nhưng năm đó Vương Kiệt Hi vẫn chưa đi được đến trận chung kết. Mặc dù Ma Thuật Sư đã chiếm hết hào quang sân khấu, nhưng kỳ lạ thay đấu pháp biến ảo của hắn không giúp được nhiều cho Vi Thảo khi đánh đoàn. Vương Kiệt Hi nhận ra nguồn gốc của vấn đề, hắn tỉnh táo và lí trí hơn bất kỳ ai, khi được các tiền bối an ủi, hắn chỉ lắc đầu: “Đó là vấn đề tại em.”

“Đáng lẽ ra em không nên chơi như vậy.” Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng huấn luyện xem đi xem lại trận đấu gần nhất của Vi Thảo, Vương Bất Lưu Hành luôn bị Box-1, cũng thấy mọi người cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể phối hợp với hắn. Vương Kiệt Hi ý thức được hắn cần bỏ phong cách này đi, hắn cần thay đổi chính mình.

Hắn ngồi dưới đêm hè cuối tháng bảy, khẽ khàng nhắm mắt lại.

Lúc này hắn nghe thấy có người nói: “Vương Kiệt Hi, cậu muốn làm thế nào?”

Phương Sĩ Khiêm luôn chống đối Vương Kiệt Hi, nhưng giờ khắc này cả Vi Thảo cũng chỉ có một mình hắn ở lại hỏi chuyện Vương Kiệt Hi giờ phải làm sao. Vương Kiệt Hi hơi híp mắt nhìn hắn, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

“Để chiến thắng.” Hắn nói, “Thay đổi đấu pháp, không tách rời đoàn đội.”

“Không thể được,” Phương Sĩ Khiêm gằn giọng nói chém đinh chặt sắt, anh hung hăng đập bàn, “Cậu phải hiểu rõ, cậu dùng đấu pháp này bao nhiêu năm rồi, cậu sửa kiểu gì? Thói quen ngấm vào xương rồi thì muốn cũng đổi được, sao cậu cứ muốn đi lệch đường thế hả?”

“Không đổi được cũng phải đổi.” Vương Kiệt Hi ngồi thẳng tắp, nhìn vào mắt Phương Sĩ Khiêm: “Bởi vì tôi muốn Vi Thảo đoạt được quán quân, không phải là riêng Vương Kiệt Hi. Cho nên tôi phải thay đổi phong cách của mình, anh cũng biết đấy - cả Vi Thảo phối hợp với tôi hay tôi thay đổi, bên nào khó hơn.”

“Tôi chưa bao giờ lấy Vi Thảo ra đánh cược.” Hắn nói, “Tôi cược là mình có thể làm được.”

Phương Sĩ Khiêm im lặng nhìn Vương Kiệt Hi một lúc lâu, bỗng nhiên nổi sùng lên đạp ghế: “Đội trưởng Vi Thảo toàn là đám cuồng hi sinh, điên rồi, tất cả đều điên hết rồi!”

“Ông đây không tin đấy. Cậu đổi? Cậu đổi kiểu gì ông cũng bơm máu được được! Mẹ nó cậu tự phong mình làm thánh mẫu hả, cần bọn ông làm gì nữa!” Phương Sĩ Khiêm rống lên, ngón tay sắp dí vào mũi Vương Kiệt Hi: “Ông biết cậu mạnh rồi giỏi rồi, bướng lắm, nói không được cậu, đi, đi, đi đổi đi, ông mẹ nó nếu trị liệu làm cậu chết trong trận một lần, tên Phương Sĩ Khiêm của ông đây sẽ viết ngược!”

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu, ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, hắn đứng lên đè lại bả vai đang run lên vì giận của Phương Sĩ Khiêm, gần như là kéo anh đến bên cửa sổ. Mây đen u ám kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng tan, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt khó gặp trong thành thị.

Có sao.

Vương Kiệt Hi nói: “Cảm ơn anh.”

Phương Sĩ Khiêm không còn run nữa, vị tiền bối này của hắn - tuy rắng trước giờ luôn đối nghịch hắn - bây giờ xoay người, hung hăng ôm lấy hắn.

“Vương Kiệt Hi.” Tiếng nói của anh nghẹn ngào, Phương Sĩ Khiêm nói: “Cùng nhau đoạt được một lần quán quân đi.”


Vương Kiệt Hi bật cười.

Hắn nói: “Một cái sao mà đủ chứ?”

.

Phòng huấn luyện của Vi Thảo im ắng, Vương Kiệt Hi quay đầu lại cười nói: “Mùa bốn anh nhiều việc bề bộn, cứ chăm chăm đi tìm cách đổi lại đấu pháp trước kia, cho nên không có thời gian viết nhật kí nữa, chỉ còn vài chữ viết ngoáy thôi.”

Không ai nói chuyện.

Cao Anh Kiệt bỗng nhớ tới hồi trước Vương Kiệt Hi từng nói với cậu: “Dùng cách mà em thấy thoải mái nhất để thi đấu.” Cậu chà xát lau đi nước mắt, nói: “Đội trưởng, bọn em, bọn em sẽ không làm anh thất vọng đâu.”

“Sao lại nói nặng như vậy?” Vương Kiệt Hi trái lại có vẻ không có cảm giác gì, lật tiếp mấy trang nữa, cảm thán: “Lại đây nào, xem vài cái vui vẻ. Thật ra thay đổi cũng không khó lắm, không đến mức như các em nghĩ đâu, Phương Sĩ Khiêm cứ làm ầm lên thôi, anh lúc đó cũng chẳng biết nói gì.”

“Đây không phải là hi sinh.” Vương Kiệt Hi nói: “Đây là lựa chọn của anh.”

.

Mùa giải thứ tư rất nhanh đã kết thúc. Song hạch của Lam Vũ từ trên trời rơi xuống, lúc đấu với Lam Vũ Vương Kiệt Hi có đón tiếp bạn của mình. Hoàng Thiếu Thiên vẫn lải nhải ầm ĩ như thế, Vương Kiệt Hi không nghĩ tới người này có thể ép Liên Minh phải sửa quy tắc đã có mấy năm trời.

Quá giỏi, bội phục.

Vương Kiệt Hi rất rõ ràng tình hình năm nay của Vi Thảo, cách đánh của hắn vẫn còn hơi non, không có khả năng giành được chức vô địch. Nhưng không có tiền bối nào của Vi Thảo cảm thấy không ổn, họ nói không sao cả, năm nay không có thì năm sau sẽ có, họ không ngại chờ.

Tất nhiên, Vương Kiệt Hi không thể để họ chờ mãi được. Hắn biết rất rõ mỗi phút mỗi giây của các tiền bối bây giờ đều rất quý giá, vì thế hắn hết lần này đến lần khác vào game nếm trải thất bại để rèn luyện chính mình, hắn cố tình ép tốc độ tay của mình chậm lại, ép không móc vào những góc độ khó lường nhất mà cố gắng vận dụng những gì căn bản nhất, thỉnh thoảng lại có tí bóng dáng cổ quái của riêng Vương Kiệt Hi, dung nhập vào đoàn đội. Trận đoàn chiến năm phút bị hắn kéo thành mười, chỉ vì mình có thể cọ sát nhiều hơn, có thể trưởng thành nhanh hơn.

Phương Sĩ Khiêm bắt đầu gọi hắn là đội trưởng.

Vương Kiệt Hi viết vào nhật kí. Sau vài năm, nét chữ non nớt trước kia đã hoàn toàn trở nên sắc sảo, nhìn lướt qua không giống chữ của thiếu niên tuổi mười chín mà càng giống của người trưởng thành hai lăm hai sáu.

Vương Kiệt Hi viết: “Mùa giải tiếp theo, bắt đầu lại một lần.”

Vì thế hắn thật sự đi lại từ đầu. Những tiền bối đã ở bên cạnh hắn từ lúc ra mắt vẫn chưa rời đi, Vương Kiệt Hi quyết tâm giành được quán quân năm nay để báo đáp những người bạn đã luôn kề vai sát cánh. Vòng đấu đầu tiên, Vương Kiệt Hi đánh nổ lôi đài của Lôi Đình, sau đó lại lấy ra chiến thuật mới toanh nhanh chóng hòa hợp với đồng đội, đánh tan kế hoạch của Tiêu Thời Khâm đang ngỡ ngàng, đạt được thẳng lợi với điểm số cách biệt lớn. Thi đấu sân khách thắng lợi đã đặt ra một khởi đầu tốt cho Vi Thảo, lúc tụ tập ăn mừng Phương Sĩ Khiêm còn bưng rượu hét lên với Vương Kiệt Hi: “Đội trưởng Vương Kiệt Hi! Đưa chúng ta giết thẳng đến trận tổng chung kết!”

Vương Kiệt Hi giơ cốc uống cạn, hô lên: “Được!” Dưới ánh mắt của đồng đội, hắn đập mạnh xuống bàn, tuyên bố: “Tôi muốn năm nay mọi người trong Vi Thảo đều có thể đeo nhẫn quán quân về nhà!”

Trong phút chốc tiếng hoan hô hưởng ứng nhiết liệt, đồng đội của hắn gào theo: “Quá tốt! Ôm quán quân về nhà! Đội trưởng! Chúng tôi tin cậu!”

Vương Kiệt Hi cạn thêm lần nữa, gào lại: “Tôi cũng tin mọi người!”

Năm đó Vi Thảo thế như chẻ tre, Bá Đồ xử lý Gia Thế, Bách Hoa xử lý Bá Đồ, Lam Vũ xử lý Hô Khiếu, Vi Thảo xử lý Lam Vũ.

Cuối cùng --

Trận tổng chung kết.

Quán quân - chỉ cách một bước nữa.

Vương Kiệt Hi đứng ở đó, đối mặt với Bách Hoa mà họ từng thua nay chỉ còn một Trương Giai Lạc đang chiến đấu, hắn nhớ rõ lúc đấy Tôn Triết Bình đã nói: “Cậu chỉ có một người, còn chúng tôi có hai.” Mà hiện tại -

Phương Sĩ Khiêm ở bên cạnh hắn.

Mọi người trong Vi Thảo đều ở đây.

Vương Kiệt Hi nói: “Tôi muốn thắng.”

Hắn nói: “Tôi sẽ thắng.”

.

Mùa giải thứ năm --

Quán quân - Vi Thảo.

Sân nhà của Bách Hoa bỗng chốc trở thành sân nhà của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi đứng trên sân thi đấu, nhận lấy chiếc cúp từ tay trọng tài, lại nhìn về phía đồng đội của mình.

Hắn thấy Phương Sĩ Khiêm, thấy Lí Diệc Huy, thấy các tiền bối của mình, hắn nhìn ra xa, … hắn thấy Lâm Kiệt ở trên khán đài, thấy tiền bối đã giải nghệ, thấy fan nước mắt chảy đầy mặt, thấy bức vẽ hoặc băng rôn ghi chữ “Vua tôi xưng bá”.

Vương Kiệt Hi lẳng lặng đứng, nắm tay siết chặt, chầm chậm giơ thẳng lên.

Tiếng nói của hắn thông qua micro vang vọng khắp hội trường.

Hắn nói: “Vi Thảo - quán quân.”

.

Liễu Phi lúc này thật sự khóc ra tiếng. Mùa giải thứ sáu cô mới đến Vi Thảo, không biết được đằng sau ánh hào quang rực rỡ năm ấy của Vi Thảo là biết bao mồ hôi nước mắt. Vương Kiệt Hi nhìn đám đội viên mắt đỏ bừng, nhẹ nhàng gõ bàn.

“Không phải vừa nói chuyện vui à? Sao đứa nào cũng sắp khóc thế này?”

Hứa Bân lắc lắc đầu, mắt hắn cũng đỏ - cho dù hắn là người đến muộn nhất, nhưng hắn cũng là đội phó không thể thay thế của Vi Thảo, hắn cười khổ: “Đội trưởng, nghe chuyện này dễ rơi nước mắt, tôi cũng sắp chịu không nổi.”

“Có gì đâu chứ?” Vương Kiệt Hi gấp sổ lại: “Đều là chuyện đã qua, vốn tưởng mang ra nói thì sẽ khiến mọi người thả lỏng hơn, không nghĩ tới lại làm mấy đứa khóc. Không sao, không sao hết, đừng khóc nữa.”

“Đội trưởng, lúc anh đạt được quán quân anh có khóc không?”

Cao Anh Kiệt đột nhiên hỏi, cậu đã lau nước mắt, nhưng cứ cố chấp nhìn vào Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi bị hỏi giật mình, hắn nhớ lúc kết thúc mùa năm mỗi người bọn họ uống một chai bia, hắn nhớ Phương Sĩ Khiêm vừa khóc vừa cười ôm vai của hắn, hắn nhớ lúc đưa tiễn khi hết màu giải thứ bảy trong mắt mọi người đều lóng lánh nước, nhưng mà -

Hắn thì sao?

Vương Kiệt Hi lắc đầu, hắn nói: “Khóc? Vì sao phải khóc? Anh vui còn không kịp, vì sao phải khóc chứ?”

Vương Kiệt Hi đứng lên, nói với mấy đứa trẻ: “Muốn khóc không? Thế thì giữ nước mắt lại cho ngày giành quán quân, lúc đó không ai chê cười mấy đứa hết.”

Hắn nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau lấy thật nhiều quán quân cho Vi Thảo.”

.

Có người cô đơn đi cả một đường, nghiền nát nửa dải ngân hà, phấn sao rơi khắp người, soi sáng bóng tối trước bình minh.

Hắn đã làm điều đó cả đời.

Có ngôi sao cùng đi, có hơi ấm làm bạn.

Tương lai của hắn --

Rực rỡ ánh sao.


-End-
♡ ~ ♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡~♡
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#2
Lâm Kiệt cười cười: “Tốt quá rồi còn gì? Tất cả mợi người cố gắng lên nhé, nói không chừng ngày náo đó một người trong số các em sẽ tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành.”

Mắt Vương Kiệt Hi sáng rực lên.

Buổi tối về phòng hắn mở nhật kí ra viết: “Vương Bất Lưu Hành - đây chính là tài khoản cấp thần, nếu có một ngày mình có thể sử dụng nó, giống như mơ vậy. Hơn nữa, tên này quá ngầu - mười bước giết một người, ngàn dặm không để bóng.”
Hình tượng đội trưởng nghiêm nghị trong tương lai sụp đổ :))))
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#3
Hắn thấy Phương Sĩ Khiêm, thấy Lí Diệc Huy, thấy các tiền bối của mình, hắn nhìn ra xa, … hắn thấy Lâm Kiệt ở trên khán đài, thấy tiền bối đã giải nghệ, thấy fan nước mắt chảy đầy mặt, thấy bức vẽ hoặc băng rôn ghi chữ “Vua tôi xưng bá”.

Vương Kiệt Hi lẳng lặng đứng, nắm tay siết chặt, chầm chậm giơ thẳng lên.
xin lỗi nhưng đọc đoạn này não tự động hiện thành Lâm Kiệt giơ băng rôn "Vua tôi xưng bá" :yao Bỗng dưng có cảm giác giống mấy vị phụ huynh đi họp phụ huynh cho con
 

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#4
xin lỗi nhưng đọc đoạn này não tự động hiện thành Lâm Kiệt giơ băng rôn "Vua tôi xưng bá" :yao Bỗng dưng có cảm giác giống mấy vị phụ huynh đi họp phụ huynh cho con
cái câu này tốn nhiều tế bào não của em nhất xong chị bảo thế này thì cũng chịu :yao
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#5
Có lỗi. Dù là fan nhà Cỏ nhưng đến hiện tại, chị mới đi đọc các sản phẩm trong PJ :sos Mong chị em tha tội :why

Cảm ơn Hóng với Sản đã chọn trú fic này xuất hiện trong PJ để mọi người được thấy những khía cạnh khác của Vương. Đây là trú fic lúc chị mang về rồi nhờ chị Pông đăng lên 4rum. Chị vô cùng tâm đắc. Hình ảnh của Vi Thảo với của Vương ở trong này chính là viễn cảnh chị thích nhất.

Không quá bi lụy nhưng ngập tràn cảm xúc, cùng với những quyết tâm vững bước đến tương lai của những người trẻ tuổi giống Vương năm nào. Đội trưởng à trời không cô phụ anh, quán quân nhất định sẽ là của chúng ta, của một Ma Thuật Sư cùng những mầm non trở thành đại thụ chống trời.:vt
 

Bình luận bằng Facebook