- Bình luận
- 48
- Số lượt thích
- 167
- Fan não tàn của
- Diệp Thần ngầu lòi đẹp trai
[Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023] Shade of Green
[Trung tâm Vương Kiệt Hi] Kẻ chinh phục và thứ gã chinh phục
Link: [王杰希中心] Conqueror and His Conquered[Trung tâm Vương Kiệt Hi] Kẻ chinh phục và thứ gã chinh phục
Tác giả: lyndol.lofter.com
Edit: TsunaX
_______
Anh dừng lại để nhìn kỹ hơn: vóc dáng trông giống như Vương Kiệt Hi.
"Vương đội," anh lên tiếng chào hỏi, "Anh muốn đi chung không?"
Vương Kiệt Hi quay lại.
"Đi đâu?"
"Đi chơi bowling." Dụ Văn Châu chỉ vào đôi giày thể thao dưới chân, "Tôn đội của Bách Hoa triệu tập. Anh có muốn đi chung không? Nếu muốn thì thay giày đi."
Vương Kiệt Hi đứng ngược chiều sáng, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt: trông tĩnh lặng như mặt hồ, lại tựa như phản chiếu muôn vàn biến ảo của áng mây trên trời đêm xa xôi. Dưới chân hai người trải dài cùng một tấm thảm, trên mặt lớp vải nhung đỏ sẫm phủ một tầng bụi mỏng.
"Sân chơi bowling có cung cấp giày. Đi chơi mà không mang giày thể thao cũng được."
Vương Kiệt Hi nói.
Dụ Văn Châu sửng sốt rồi bật cười.
"Ha ha ha, tôi chưa chơi trò này bao giờ. Bị anh nhìn cái là biết rồi."
Vương Kiệt Hi cũng cười, thân thể lại giống như ẩn sâu vào bóng tối.
"Tôi không đi đâu. Cậu mau đi đi."
Dụ Văn Châu chớp mắt.
"Tôi biết anh có việc cần làm nhưng thú thật, nếu có đi thì cũng không mất bao nhiêu thời gian. Hiếm khi có Ngôi Sao Tụ Hội nên mọi người đều ra ngoài chơi hết rồi, Vương đội cũng nên đi thư giãn."
Thang máy tới phát ra tiếng 'ding-dong', cánh cửa nứt ra, để lộ ra ánh sáng trước mặt anh.
"Sắp thành công rồi."
Trong giây phút trước khi cửa thang máy đóng lại, Dụ Văn Châu loáng thoáng nghe thấy giọng của Vương Kiệt Hi.
Dụ Văn Châu trong lòng lộp bộp một tiếng.
Lúc cửa mở ra lần nữa thì đã xuống sảnh của khách sạn. Dưới ánh đèn chùm vàng son lộng lẫy, Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi ường ra trên ghế sofa da đen đứng dậy.
"Sao lâu dữ vậy? Thay giày thôi mà cũng không nhanh lên được hả? A ha ha đội trưởng tui đùa thôi mà, tui đâu có nói chân anh cũng tàn đâu, tự dưng tui mới nhớ cột dây giày phải dùng tay... ui da!"
Bị gõ gáy, Hoàng Thiếu Thiên làm bộ la đau, bước theo sau Dụ Văn Châu ra khỏi cửa đi vào trong đêm.
Sân nhà của Ngôi Sao Tụ Hội mùa năm là thành phố K, giờ phút này vẫn đang còn chìm trong cái rét buốt của mùa đông, đèn đường vốn mang sắc vàng ấm đã bị đông lại thành màu trắng lạnh. Bên kia góc phố có mấy người tụ tập ven đường đang lén lút nhìn về phía này. Sợ là fan theo dõi, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên liếc nhau một cái, đổi hướng chạy trốn vào góc tối, biến mất không thấy đâu.
"Tôi thật ra rất sợ, rất sợ anh ta thật sự tìm được bí quyết..." Dụ Văn Châu nói, "Nhưng lại không đành lòng nhìn anh ta cứ đứng trong thung lũng. Anh ấy rõ ràng là cao thủ. Có thể nói là tất cả chúng ta đều ra mắt dưới hào quang của anh ta."
"Đúng vậy," Tiêu Thời Khâm dùng khăn lông trên cổ lau mặt, phụ họa nói, "Đã nửa mùa giải rồi, anh ấy vẫn luôn cố gắng thay đổi đấu pháp mà chẳng hề giấu diếm ai, mục đích cũng quá rõ ràng... Nhưng cũng chẳng suôn sẻ gì cho cam, kể cả tỷ lệ thắng lôi đài gần đây cũng tụt dốc. Đó là Vương Kiệt Hi. Là một đối thủ, tôi nên mừng mới phải, nhưng là một tuyển thủ chuyên nghiệp, tôi vẫn cảm thấy... đây không phải là cách."
Trái bowling va vào con ki vang lên tiếng lạch cạch, tiếng reo hò của Hoàng Thiếu Thiên truyền đến từ xa.
"Ừ." Dụ Văn Châu gật đầu, "Cậu có biết tiền bối Phương Sĩ Khiêm trừng mắt nhìn Vương đội bao nhiêu lần trong lúc họp báo không? Nhìn ảnh có vẻ giận dữ lắm."
"Không phải lúc nào ảnh cũng trợn trừng nhìn Vương đội sao?"
"Hồi trước là theo thói quen."
"Nói cũng phải," Tiêu Thời Khâm vui vẻ nói.
"Gì vậy, đang nói về Phương thần với đội trưởng của bọn em hả?" Lý Diệc Huy là người thứ ba thua Hoàng Thiếu Thiên, lúc này cũng xuống sân.
"Đúng vậy," Dụ Văn Châu nhích ra cho cậu có chỗ ngồi, "Vương đội các của các em sao rồi?"
"Sao là sao?"
"Em hiểu ý anh mà."
Lý Diệc Huy nóc ngụm nước, lắc đầu.
"Còn đang trong hoạn nạn." Cậu vắn tắt.
"Nói nghe đi."
Dụ Văn Châu ôn hòa, có ý khích lệ nhìn cậu.
"Thay đổi đấu pháp, nói nghe thì dễ." Mắt Lý Diệc Huy nhìn thẳng tắp về phía trước: "Phong cách cá nhân không phải nói đổi là đổi, đằng sau phong cách là cả một bộ kỹ năng mà mình đã hiểu rành rọt. Dùng bộ kỹ năng này cho thành thạo rồi hòa thêm yếu tố cá nhân vào mới được gọi là phong cách. Đội trưởng đã là tuyển thủ mang phong cách thành thục, giờ muốn ảnh đổi chẳng khác gì xây lại nguyên cái hệ thống khác. Căn bản là nhổ cỏ tận gốc. Nói dễ hơn làm."
"Mấy em phối hợp với anh ấy chắc cũng phải vất vả lắm." Tiêu Thời Khâm cảm thán.
"Không vất vả bằng đội trưởng." Lý Diệc Huy cắn chặt miệng chai nước: "Hết cách. Tụi em chỉ ghét bản thân mình không thể bay... Nhưng cho dù có căm ghét nhiều tới cỡ nào thì tụi em vẫn không thể nào bay được. Nếu tui em làm được thì Liên minh có thể đã có một Ma Thuật Sư thứ hai rồi... Tiền bối Phương Sĩ Khiêm mạnh như vậy mà đấu đoàn đội xong còn giận tới nỗi quăng bể ly. Ảnh không ghét đội trưởng, mà là ghét chính mình."
"Anh ấy vậy mà quăng bể ly..." Tiêu Thời Khâm cực kỳ sốc.
"Trong phòng riêng của ảnh, em tình cờ nhìn thấy," Lý Diệc Huy cười, "Anh đừng nói với ảnh đó nha."
"Sao mà dám nói."
Đèn trân trên sân chơi sáng rực, quả bóng nặng trịch lăn theo đường băng mang theo tiếng sấm rền.
"Người có thể bắt đầu thay đổi chính mình à," Dụ Văn Châu cảm thán, "Bản thân chuyện này cũng đủ vĩ đại rồi."
"Phải. Nhưng thứ đội trưởng muốn không phải là vĩ đại, mà là thành công."
Lạch cạch!
Lý Diệc Huy nhìn dáng người nhảy cẫn lên của Trương Giai Lạc sau khi strike, giọng điệu nghiêm túc.
Chơi Bowling chán chê, vì cả đám lên tận mười thằng nên Trương Giai Nhạc la lên đòi đi nhậu.
Phồn Hoa Huyết Cảnh khi ấy trải qua sự bất bại trong mùa thứ ba và điều chỉnh vào mùa thứ tư, trạng thái đã trở lại đỉnh phong, cộng thêm một số kỹ năng và kinh nghiệm tích góp được — đó chính là thời điểm mà Trương Giai Lạc hăng hái nhất. Lúc này đây, nụ cười và dáng vẻ tung tăng của hắn thoáng mang vẻ cự tuyệt quyết liệt, như thể hắn muốn tự dối lòng — để mình tin rằng tất cả chông gai ở con đường phía trước đã bị chặt bỏ, tương lai hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ gian khổ.
Mà cùng một đêm, Tôn Triết Bình tống hết cả đám vô cái xe Land Rover của mình, khứa nào nhét không lọt thì bắt thêm cái xe khác đi theo, quẹo bảy tám lần rồi đi vô cái ngõ nhỏ. Tầm rạng sáng, Dụ Văn Châu ra ngoài một mình, đứng ngay ngã tư gọi điện cho Vương Kiệt Hi.
"Anh có thể lái xe tới rước bọn tôi được không? Ai cũng uống bia, tôi thấy an ninh chỗ này cũng không được cho lắm, không biết xe của Tôn Triết Bình có để qua đêm được hay không..."
"Được. Cần một cái xe thôi sao?"
"Ừm. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh ngay."
Vương Kiệt Hi tới nơi thì thấy Tôn Triết Bình đang nằm chết giấc trên cái ghế dài. Ai còn đủ tỉnh táo để đi lại bình thường thì đều tự bắt xe về, ở hiện trường ngoại trừ Dụ Văn Châu ra thì chỉ thấy mỗi Hoàng Thiếu Thiên và Trương Giai Lạc đang đứng trên ghế chơi oẳn tù tì. Đứng ngay sát bên đầu Tôn Triết Bình. Lớp da ghế cũ mềm đã rách vài đường, nhìn mà lo: nếu bước hụt một cái là sẽ đạp thẳng vô mặt Tôn Triết Bình.
"Tôi không muốn nhờ tài xế chỉ định vì sợ lỡ như bị nhận ra rồi lên báo thì..." Dụ Văn Châu giải thích ở phía sau, "Đêm khuya rồi, thật ngại quá."
"Không sao."
Vương Kiệt Hi phụ đỡ Tôn Triết Bình lên ghế sau, Dụ Văn Châu ngồi ở ghế phụ chỉ đường cho hắn.
"Để hai người kia ở lại có sao không?"
"Không sao đâu. Thiếu Thiên không có say, cậu ấy có chừng mực."
Họ chậm rãi dừng lại trước cây đèn đỏ. Mấy ngày nay tiết trời cực kỳ lạnh nên dọc đường không chẳng có mấy ai. Không khí trong xe hơi dần dần ấm lên, còn màn đêm bên ngoài trông thật mờ ảo.
"Sao lại đi nhậu vậy," Vương Kiệt Hi dừng một chút, "Có chuyện vui hả?"
Dụ Văn Châu chỉ cười.
"Tay trái của Tôn Triết Bình không tốt lắm, sợ là sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. Anh nhìn ra được đúng không? Dù không có mắc lỗi nặng nhưng tính ổn định đã giảm đáng kể."
Vương Kiệt Hi gật đầu.
"Hồi nãy Trương Giai Lạc còn cãi nhau với ảnh về chuyện này..." Dụ Văn Châu thở dài, "Anh ta phải nghĩ dưỡng sức. Nhưng anh ta không chịu rút lui và làm dự bị."
Xe chậm rãi nổ máy chạy vút qua màn đêm dày đặc.
"......Có thể hiểu được."
Tay Vương Kiệt Hi vẫn cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng tới trước.
Thế còn anh?
Dụ Văn Châu nhìn hắn rồi nhìn bản đồ trên màn hình điện thoại, biết điều không hỏi thêm câu nào nữa.
Mùa thứ năm đi được nửa đường, thế cục Liên minh ngày càng khó dò. Mùa trước, lứa tân binh nổi lên như nấm mọc sau mưa — chính là cái nhóm sau này được mệnh danh là "Thế hệ Hoàng kim" — trải qua một năm khổ luyện, đa phần đều đã trở thành trụ cột cho chiến đội của mình. Các tuyển thủ mới ra mắt mùa giải này cũng không hề kém cạnh chút nào, nơi nơi đều có điểm đáng khen: Luân Hồi có một thiện xạ, mới nửa mùa giải thôi mà đã được nhiều người kỳ vọng nắm chắc giải Tân binh xuất sắc nhất; Hô Khiếu có một vi đạo tặc; Hư Không có vị quỷ kiếm sĩ thứ hai; Gia Thế có thêm một vị ma kiếm sĩ mới, bổ sung cho điểm mù giữa pháp sư chiến đấu và bậc thầy pháo súng, cải thiện khả sân khống chế sân tầm trung. Chiến đội kỳ cựu Gia Thế, đương kim vô địch mùa giải trước Bá Đồ, và Bách Hoa mang Phồn Hoa Huyết Cảnh một lần nữa càn quét Liên minh, ba chiến đội duy trì ưu thế tương đối trên bảng xếp hạng — nhưng không một đội nào có thể kéo dài khoảng cách với hai đội kia, có nguy cơ bị vượt mặt bất cứ lúc nào.
Chuyện Tôn Triết Bình không muốn chơi dự bị, ngoại trừ sự cố chấp của bản thân ra, có vẻ như còn có sự bi tráng của việc không thể không làm.
Mà Vi Thảo chẳng khác nào bãi biển tối đen như mực trong đêm khi thủy triều rút xuống, lặng lẽ bước đi trong bùn lầy.
Ma Thuật Sư mùa thứ ba tỏa ra hào quang vạn trượng, kẻ chinh phục, dần bại lộ khuyết điểm không thể phối hợp với đồng đội trong đấu đoàn đội, bắt đầu cố gắng điều chỉnh trong mùa thứ tư nhưng vẫn chưa đạt được mục tiêu lý tưởng. Các nhà báo từng tung hô rầm rộ giờ đây lật đật đổi hướng: trước đây ca ngợi bao nhiêu bây giờ bỏ đá xuống giếng bấy nhiêu. "Vương Kiệt Hi thay đổi đấu pháp thất bại, Vi Thảo đứng đầu mùa giải một thời nay tàn như sao băng", cái tiêu đề bắt mắt như vậy xuất hiện bất thình lình trên trang đầu của tạp chí eSports Weekly.
Chiếc xe chạy băng băng qua ngã tư. Dụ Văn Châu nhìn thoáng qua xe thì thấy bảng đèn LED cực kỳ lớn treo ngoài trung tâm thương mại, ở ngay đối diện với nhà thi đấu không một bóng người, đang chiếu cảnh tổ hợp Phồn Hoa Huyết Cảnh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Trong màn đêm tĩnh mịch không một tiếng động, chỉ thấy hình ảnh Bách Hoa Liễu Loạn rải sáng muôn nơi, Lạc Hoa Lang Tạ vung kiếm đen nhánh, chém liên tiếp ba đội viên của Vi Thảo dưới lưỡi kiếm.
Thành phố K là sân nhà của Bách Hoa, phát sóng những trận thắng của Bách Hoa không có gì đáng trách. Nhưng sao vừa lúc lại là Vi Thảo? Dụ Văn Châu trong lòng lặng lẽ lộp bộp. Có lẽ là bởi vì tông màu của hai đội tình cờ trùng hợp là hai màu đỏ lục tôn cho nhau, làm nổi lên vẻ lãng mạn hoa lệ trên chiến trường đẫm máu. Hoặc bởi lẽ, thế sự luôn như thế, trong lòng lo cái gì ở ngoài sẽ hiện ra cái đó; trong lòng sợ cái gì trong mơ sẽ mơ thấy cái đó.
Dụ Văn Châu lặng lẽ nhìn bên mặt của Vương Kiệt Hi một cái, mà có vẻ như Vương Kiệt Hi chỉ tập trung nhìn về phía trước.
Vì nhìn nghiêng nên cả đặc điểm hai mắt lớn nhỏ không đều của Vương Kiệt Hi cũng mất đi, trông điềm tĩnh lạ thường. Đường viền từ tai đến cằm của hắn vốn cứng cáp hơn người thường vài phần, mà lúc này đây dưới ánh đèn đường nhàn nhạt lại chẳng trở nên mềm mại thêm chút nào.
"Là do tôi."
Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng họp nhỏ, trực tiếp trả lời câu hỏi của phóng viên.
Trước mặt hắn có một cái máy tính bảng, chẳng quản ngại gì chiếu lại trận đấu đoàn đội mà Vi Thảo thua. Vương Bất Lưu Hành trên màn hình với cái áo choàng xanh phiêu diêu, trông như đang bay chậm lại: trên người hắn xuất hiện sự non nớt khó tin của một cao thủ đứng đầu, y như một con ngựa bay bị dây thừng trói chặt bốn chân. Vương Bất Lưu Hành bị một phát pháo bắn trúng hông, lại bị phát tiếp theo bắn thẳng vào ngực. Hắn nghiêng ngả hai cái rồi rơi xuống đất.
Lời chỉ trích rợp trời kín đất. Vương Kiệt Hi — nhà báo táo bạo nhất nói — rốt cuộc là cậu muốn khiến cho Vi Thảo thua tới khi nào?
"......Tôi đã không thể làm cho đấu pháp của mình hòa nhập vào Vi Thảo hoàn toàn từ trong một thời gian dài, dẫn đến việc chúng tôi bị cắt rời trong các trận đấu đoàn đội. Đó là do tôi. Tôi vẫn đang tìm phương pháp mới, có được một số tâm đắc, cũng có rất nhiều khó khăn. "
"Có đau không? Có lẽ là có, nhưng không phải là suy sụp tâm lý. Tôi biết rằng sự lựa chọn của bản thân hiện tại là dựa trên nhu cầu của đội."
"Vâng. Nó khó hơn tôi nghĩ nhiều."
"Biết kết quả. Cũng biết phương pháp. Nhưng cũng cần nhiều thời gian."
"Tôi đang làm liên lụy đội? Cũng không thể nói như thế được. Với Vi Thảo bây giờ mà nói, tôi vẫn là chiến lực không thể thiếu. Khi sức mạnh cá nhân của hai đội có độ chênh lệch lớn thì năng lực của riêng tôi có thể đạt được vài điểm cho đội. Nhưng nếu đội của đối thủ có hệ thống chiến thuật hoàn chỉnh và sức mạnh cá nhân của tuyển thủ khá tốt thì chúng tôi sẽ không có bất kỳ ưu thế nào."
"Tuyển thủ ra mắt mùa giải trước phần lớn là tuyển thủ đội mạnh. Kể cả Lý Diệc Huy từ đội của chúng tôi cũng đảm nhận nhiệm vụ quan trọng không thể thiếu."
"Diệc Huy đã giúp tôi rất nhiều. Phương Sĩ Khiêm cũng vậy."
"Đây là chuyện mà ai cũng biết, không có gì để giấu cả."
"Tôi đang thử làm gì mọi người cũng đã thấy."
"Cảm ơn lời chúc của mọi người. Tôi cũng tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ thành công. Tất nhiên là nếu không có niềm tin vào chiến thắng thì căn bản sự thay đổi sẽ không bắt đầu."
"— Cậu đâu cần phải lúc nào cũng ôm hết lên người mình."
Phương Sĩ Khiêm đứng ngoài phòng họp báo, Vương Kiệt Hi vừa ra thì gã đã giận dữ lên tiếng.
Vương Kiệt Hi nhìn gã lắc đầu.
"Đó vốn do tôi."
"Cậu tưởng cậu ôm hết trách nhiệm lên người," Giọng Phương Sĩ Khiêm càng khó nghe, "là bọn tôi vui hả?"
Vương Kiệt Hi trầm mặc giây chốc.
"Tôi xin lỗi."
"Không cần." Phương Sĩ Khiêm không kiên nhẫn chặn ngang, "Đấu đoàn đội không phải sắp thành công rồi sao? Dạo này cậu đang làm cái gì vậy? Phong cách đấu lôi đài mà cậu cũng muốn đổi? Cậu đang cố giết chết Ma Thuật Sư đấy hả?"
"Phải."
Vương Kiệt Hi gật đầu.
Hắn cứ nói toẹt ra: không hề giấu diếm, chẳng hề báo trước, tự rút đi bậc thang của bản thân — đồng thời làm cho Phương Sĩ Khiêm cứng họng.
Phương Sĩ Khiêm há miệng, rồi khép lại, lại há ra, rồi lại khép lại, tức giận tới mức cắn đầu lưỡi.
Gã ôm một bụng tức chuẩn bị phun lửa, khiến cho Vương Kiệt Hi cứng họng thốt không ra từ nào.
"Không thắng thì phong cách cá nhân có nghĩa lý gì? Tôi sẽ không bao giờ quên vì lý do gì mà tôi bắt đầu chơi Vinh Quang."
Vương Kiệt Hi nhìn gã y như rằng hắn không hề hay biết gã đang giận dữ tới nhường nào.
"Cho nên anh không cần phải lo. Anh chỉ cần chiến đấu cùng tôi là được."
Phương Sĩ Khiêm không trả lời hắn, còn hắn thì tiến tới vỗ vỗ vai Phương Sĩ Khiêm.
"Đừng nghĩ nhiều." Hắn nói, "Tôi rốt cuộc cũng nghĩ ra cách để chúng ta bắt đầu thắng. Tối nay tôi về cải tiến, sáng mai lúc huấn luyện sẽ thảo luận với mọi người."
Hắn đi xa dần dọc theo hành lang.
Phương Sĩ Khiêm ngẩn người tại chỗ hai phút, rồi giơ chân đạp mạnh lên tường mấy cái.
Uổng công cái miệng nói năng lanh lợi hai mươi mấy năm, gã vậy mà lại có một ngày bị người ta làm cho nghẹn họng, mà đối phương còn là cái thằng Vương Kiệt Hi không đội trời chung nữa chứ — thật sự là tức chết gã.
Phương Sĩ Khiêm ngồi xổm xuống, bực bội chùi đi dấu giày trên tường, đút tay vô túi rồi giận dữ bỏ đi.
Đèn tiết kiệm năng lượng trên đầu thắp sáng hết mấy chỗ xung quanh. Diệp Tu ngậm đầu thuốc trụi lủi, ném tạp chí lên bàn.
"Vương Kiệt Hi này thật tình."
Gã ngồi trước bàn trong phòng chiến thuật, trước mặt là đống giấy nháp vẽ sơ đồ chiến thuật bị dẹp sang một bên và cái cốc hình Rilakkuma mà Tô Mộc Tranh vừa nhẹ đặt lên bàn.
"Anh uống đi." Tô Mộc Tranh đan chéo chân, ngồi xuống bên cạnh anh, "Vương Kiệt Hi sao vậy?"
Diệp Tu nhấp một hớp: "Cái này là trà xanh hả em?"
"Là trà hoa cúc Pu'er. Tú Tú giới thiệu nói cái này thải dầu mỡ, rất hợp với loại người hay ăn thịt nướng đêm khuya rồi ngồi luôn không nhúc nhích như tụi mình."
"Hèn gì nói sao vị nó khác."
Tô Mộc Tranh cười.
"Mà Vương Kiệt Hi sao vậy?"
Diệp Tu chỉ vào tạp chí trên bàn. Tô Mộc Tranh nhanh tay cầm lên lật ra.
"Hỏi gắt thế? Đổ hết lỗi cho anh ta."
Diệp Tu lắc đầu.
"Ai biểu phóng viên cứ muốn săn tin theo cái hướng đó chi. Một hai phải xác thực cho bằng được là Vi Thảo lún trong bùn không bò lên được, cậu ta cũng không cãi. Không biết lại có bao nhiêu người sẽ bị cậu ta lừa đây."
"Hả?" Tô Mộc Tranh hỏi. "Lừa người? Ý anh là sao?"
"Em nghĩ sao?"
Tô Mộc Tranh cau mày suy nghĩ trong chốc lát.
"Bọn mình gặp Vi Thảo hai tuần trước, không phải Vương Kiệt Hi dùng thẳng box-1* giết ra sao?"
*box-1: tách tướng khỏi đội hình chỉnh thể, rồi có 1 nhân vật đội mình kèm người bị tách ra.
Diệp Tu rút ra một điếu thuốc: "Sao phải dùng box-1?"
"Hả?"
Tô Mộc Tranh bất ngờ, không rõ dụng ý của câu hỏi này.
"Vương Kiệt Hi là tuyển thủ nòng cốt nhất của Vi Thảo, dùng box-1 để bám lấy nòng cốt của đối phương, dùng kiểu đấu pháp khiến cậu ta tách ra khỏi hệ thống đội thì không hợp lý tí nào..."
"Mùa trước chúng ta cũng dùng box-1 với mà Vi Thảo đúng không?"
Diệp Tu lắc đầu, không chờ Tô Mộc Tranh trả lời:
"Hồi trước lúc đấu với Vi Thảo, chúng ta căn bản không cần box-1. Để Vương Kiệt Hi mở đầu tiết tấu, tự mất liên lạc với đội. Hiện tại vì chúng ta cần gì box-1?"
Tô Mộc Tranh ngẩn ra chậm rãi gật đầu.
Thì ra là vậy...
"Hèn chi Dụ Văn Châu và mấy đàn anh trong nhóm chat cứ nói đừng xem thường Vương Kiệt Hi..."
"Bọn họ quá rõ mà." Diệp Tu nghiêng người về phía trước, "Em có bao giờ thắc mắc tại sao mấy người đó cứ nhắc đi nhắc lại trong nhóm không? "
"Tại sao?" Vẻ mặt Tô Mộc Tranh nghiêm túc.
"Em nghĩ xem, nếu như đối thủ có một điểm yếu, em may mắn biết được thì tất nhiên là tốt cho em. Nếu đối phương có điểm mạnh mà em biết cách đối phó thì không cần phải nói, vì nếu như em nói ra, người ta sẽ quan sát cách chơi của em rồi học được cách giải. Nhưng nếu em biết đối thủ có điểm mạnh mà em lại bó tay — em sẽ làm gì?"
"Nói ra," Tô Mộc Tranh hiểu ý của gã, "Để cho mọi người chú ý tới điểm này, cùng nhau tìm cách, không chừng sẽ có người nghĩ ra cách đối phó."
"Đúng." Diệp Tu cười, "Tim em bẩn thật đấy."
Tô Mộc Tranh mỉm cười.
"Vậy còn anh." Một lát sau cô nhẹ nhàng hỏi, "Anh nghĩ ra chưa?"
Diệp Tu ngửa đầu lên, trầm mặc hồi lâu, cho tới tàn thuốc rớt lên mũi gã.
"Nếu như có một ngày cậu ta làm được," Giọng gã hơi bi thương, "Đành phải dựa vào thực lực của anh đây để nghiền ép người ta chứ sao giờ."
Tô Mộc Tranh cười lên.
"Mộc Tranh em đừng có cười." Diệp Tu cười nhếch miệng, "Tới lúc đó mà còn cười được là tốt rồi."
Màn đêm ngoài cửa sổ bất tri bất giác trở nên âm u hơn.
Rất nhiều năm sau, cho đến khi giải nghệ rời khỏi Ba Lẻ Một, Lý Diệc Huy vẫn còn nhớ như in cái cảm giác ẩm ướt ập vào mặt cậu lúc xuống sân bay ở sân nhà Bá Đồ vào cuối tháng tư mùa giải thứ năm.
"Phản ứng đầu tiên của tôi là, sao ẩm dữ vậy nè, sắp có sóng thần hả — là người thành phố B nên tất nhiên là tôi căn bản chẳng biết gì về sóng thần hết. Sau đó, tôi có nói chuyện với Tân Kiệt, cậu ấy nói với tôi rằng trước khi sóng thần ập đến, mực nước ven biển thường sẽ hạ xuống, phải lộ ra chỗ cạn nước trên diện tích rộng trước, rồi cơn sóng thần mới ập đến. Tôi rất ấn tượng với câu này nên nhớ rõ cho tới giờ."
"Đúng vậy, ý tôi là vậy đó." Cậu gật đầu với phóng viên trước mặt, "Tuyển thủ Liên minh chuyên nghiệp trong mùa giải thứ năm đều chứng kiến giai đoạn tụt dốc kéo dài hơn nửa mùa giải của Vi Thảo."
"Nhưng tất cả ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."
"Bất kể có kết thúc ở nơi nào, tôi vẫn rất vinh hạnh được ra mắt tại Vi Thảo. Tôi sẽ không bao giờ quên mùa hè năm đó. Cái mùa hè thuộc về Vi Thảo, chúng tôi theo chân đội trưởng tiến vào sân đấu."
"Sau lưng chúng tôi có sóng thần nói gót theo sau."
"Thế nào rồi?" Phương Sĩ Khiêm dùng chân đá tung cửa phòng chờ sân thi đấu Bá Đồ, tay cầm hai chai nước uống axit amin, cực kỳ tốt bụng cho Vương Kiệt Hi một chai.
Vương Kiệt Hi nhận lấy, tiện tay bỏ lên cái bàn bằng kiếng trước mặt. Hình như trước khi Phương Sĩ Khiêm bước vào, hắn chẳng làm gì cả, chỉ ngồi trên ghế sô pha: hai tay đan vào nhau trước mặt, mắt vô định nhìn về phía trước.
"Có lòng mua cho cậu đó, uống một miếng cái coi."
Vương Kiệt Hi không thèm so đo với gã, mở nắp ra uống một ngụm.
"Nè," Phương Sĩ Khiêm đá cái sô pha bên cạnh hắn, "Cậu có làm được không hả?"
"Làm được cái gì?" Vương Kiệt Hi nghi hoặc.
"Nói chuyện bộ không hợp tác được hả?" Phương Sĩ Khiêm y chang người già không có chuyện gì làm nên kiếm chuyện làm, "Lúc nên nếu ý kiến, bộ không nói ok liền được sao?"
Vương Kiệt Hi cười.
"Được."
"Như này mới được."
Phương Sĩ Khiêm hài lòng.
"Chút nữa đừng có nói là tôi cố ý làm khó làm dễ cậu đó!"
Hắn chập chững bước tới cạnh cửa sổ, huýt sáo một điệu trống đồng Bắc Kinh. Một khúc Bạch Đế Thành, nếu nghe kỹ thì quả thật vương chút buồn. Hơn nữa thời tiết ẩm ướt muốn chết, ngay cả ông trời ngoài cửa sổ nhìn cũng lờ mờ không rõ. Phương Sĩ Khiêm là người bản xứ phố B, cái sự ẩm thấp này khiến gã thật sự khó chịu.
Nhưng vậy thì sao?
Họ vốn là lứa tuyển thủ chuyên nghiệp đời đầu. Những thứ mà họ vốn để tâm đã rất ít; trừ chiến thắng ra, suy cho cùng thì họ chẳng hề đoái hoài đến thứ gì cả.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, Phương Sĩ Khiêm chỉ huy?
Ngay sau khi trận đấu bắt đầu, trên khán đài đã nổi lên tiếng xì xào bàn tán. Lý Nghệ Bác vừa giải nghệ chuyển sang làm khách mời livestream cũng nhanh chóng chỉ ra điểm này.
"Chúng ta đều thấy Phương Sĩ Khiêm ra lệnh trên kênh," Phan Lâm nắm chắc đề tài, "Theo như tôi biết thì từ khi Lâm Kiệt giải nghệ cho tới nay, chỉ huy của Vi Thảo luôn là Vương Kiệt Hi. Hình như đây là lần đầu tiên đấu pháp này xuất hiện. Chỉ đạo Lý, anh nghĩ sao? Ai cũng biết là Vi Thải đang cố chuyển mình mùa này, liệu lần thử nghiệm hôm nay có phải là một phần của quá trình chuyển mình hay không?"
"Chắc vậy." Lý Nghệ Bác nói, "Đối với Vi Thảo, Vương Kiệt Hi là trung tâm tấn công có một không hai không thể nghi ngờ. Hệ thống chiến thuật của Vi Thảo luôn xoay quanh Vương Kiệt Hi, cho dù chỉ huy có là ai thì lối nghĩ này cũng sẽ không đổi. Tuy nhiên không thể nói Phương Sĩ Khiêm làm chỉ huy ngày hôm nay là một điểm đột phá. Trong Liên minh cũng có một số đội có trị liệu đảm nhiệm chức chỉ huy, ví dụ như Bá Đồ hay Luân Hồi. So với họ, Phương Sĩ Khiêm mang phong cách khác: thay vì đảm bảo an toàn cho toàn đội thì cậu ấy có chút sở trường trong việc hỗ trợ tấn công, nên hầu hết thời gian cậu ấy đứng gần đằng trước hơn so với trị liệu thông thường. Tôi tin đây là một lợi thế để làm chỉ huy."
"Cảm ơn chỉ đạo Lý đã phân tích."
Nghe có lý thật, Phan Lâm không khỏi gật đầu.
"Giờ chúng ta hãy tập trung vào trận đấu nào. Phương Sĩ Khiêm ra lệnh trên kênh đội. Vương Kiệt Hi nhận lệnh mau chóng điều khiển Vương Bất Lưu Hành đi đến góc trên bên trái của bản đồ. Mục đích của lệnh này..."
Hắn đặt kỳ vọng vào Lý Nghệ Bác, liếc mắt nhìn hắn ta, hy vọng đối phương tiếp lời. Ai ngờ Lý Nghệ Bác nghiêng mắt sang chỗ khác, làm bộ không thấy.
"...... còn chưa rõ lắm."
Phan Lâm đành phải tự nói hết câu:
"Bá Đồ giữ chặt đội hình. Song phương đang vững nhịp áp sát. Với ưu thế là tốc độ bay của mình, Vương Bất Lưu Hành chưa gì đã tới chỗ Phương Sĩ Khiêm chỉ định trong nháy mắt."
"Có lệnh tiếp kìa, yêu cầu Vương Bất Lưu Hành tiếp cận đội hình Bá Đồ từ phía sau... phía sau?"
Giọng điệu Phan Lâm mang rõ sự ngạc nhiên.
"Cái này... làm được sao? Nếu không phải Vương Kiệt Hi đang ở trên sân thì tôi còn nghi là viết sai lệnh rồi cơ, mà cho dù người nhận lệnh là Vương Kiệt Hi — chúng ta hãy xem xem cậu ấy định làm gì... Ồ, Vương Bất Lưu Hành ngay lập tức đổi hướng, xoay một góc 150 độ, hình như làm theo mệnh lệnh thiệt kìa. Vương Bất Lưu Hành tự dưng dừng bay, nhảy xuống chổi. Cậu ta... cậu ta đổi vũ khí?!"
Phan Lâm không hề ý thức được bản thân la lên.
"Trong ba lô cậu ta có một cây gậy phép?! Cậu ta... dùng Blink. Ép kỹ năng lên vũ khí. Nhưng Blink thôi là không đủ, kỹ năng này cooldown lâu cực. Ơ, Vương Bất Lưu Hành đổi sang cây gậy phép khác. Blink thêm một cái nữa."
Lý Nghệ Bác cực kỳ ngoan cố giữ im lặng.
Phan Lâm tiếp tục: "Gậy phép rất nhẹ, thể lực Vương Bất Lưu Hành cũng không thấp, tăng thêm chút trọng lượng hẳn là không thành vấn đề. Chúng ta vừa thấy ba... ba lần Blink. Vương Kiệt Hi đổi sang Diệt Tuyệt Tinh Trần bay lên. Với tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp, ba lần Blink này gần như liên tục. Kính thưa quý vị khán giả, tôi phải nói rằng đây là lần đầu tiên tôi thấy cách di chuyển như vậy trên đấu trường chuyên nghiệp."
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
"Vương Bất Lưu Hành một mình vòng ra sau chắc là muốn quấy nhiễu.... Gì thế, tấn công?!" Phan Lâm vừa tịnh tâm lại thì liền nâng giọng: "Sao lại là tấn công được — Đông Trùng Hạ Thảo có ra lệnh tấn công sao?!"
Lặng ngắt như tờ biến thành ồn ào náo động.
Dù cái cách hắn thành công vòng ra sau lưng đội hình Bá Đồ cực dị, nhưng sao Vương Kiệt Hi lại dám một mình một chổi solo nguyên chiến đội Bá Đồ — ở ngay sân nhà của chiến đội quán quân năm ngoái?!
Giết! Cả khán đài rống giận không chút lưu tình.
"Đông Trùng Hạ Thảo ra lệnh tiếp, là tọa độ. Vương Bất Lưu Hành không chút do dự rút lui ngay lập tức. Cuộc tấn công vừa rồi khiến cậu ta vô duyên vô cớ mất 16% máu. Bá Đồ vẫn giữ nguyên đội hình, không bị lay động mảy may." Phan Lâm máy móc giải thích về hiện trạng trên sân, "Nói thật thì tới giờ tôi vẫn không rõ ý đồ của Vi Thảo. Phong cách chỉ huy của Phương Sĩ Khiêm quá buông thả... còn khó đoán hơn Ma Thuật Sư."
Lý Nghệ Bác siết chặt nắm đấm đập lên đài phát thanh, làm mấy sợi dây micro bằng cao động đậy.
Hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
"Đúng vậy," Hắn nói bằng giọng khàn khàn một cách bất thường.
Cảm thấy đối phương là lạ, Phan Lâm không tiếng động ngạc nhiên nhìn hắn.
Đã là một khách mời bình luận viên, lẽ ra sự an toàn của đội nhà trong quá khứ không nên tạo ra bất cứ dao động cảm xúc nào. Huống chi đây chỉ là một mùa giải bình thường mà thôi.
Nhưng Lý Nghệ Bác không tài nào giải thích được sự hoảng loạn vô lý của bản thân: ngẫm lại thì thấy lạ thật, nhưng lúc đó hắn rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, thủy triều dâng lên, đến tận cổ họng, đặc quánh thành một khối tanh ngọt.
"Cái này là thủ thuật che mắt."
Hắn làm bản thân mình nói tiếp. Hắn tin vào những gì mình thấy, và lần này hắn đã đúng.
"Chúng ta ngay từ đầu đã biết Phương Sĩ Khiêm làm chỉ huy của Vi Thảo trên kênh đội, nhưng Bá Đồ thì không biết."
"Cho nên?" Phan Lâm vẫn chưa hiểu.
"Mục đích của Phương Sĩ Khiêm là khiến cho Bá Đồ tưởng Vương Kiệt Hi còn đang tự do hành động." Giọng nói của Lý Nghệ Bác rốt cuộc cũng bình ổn lại, "Vấn đề lớn nhất từ trước tới nay đối với Vi Thảo chính là các đội viên khác hoàn toàn không thể dự đoán được hành động tiếp theo của Vương Kiệt Hi. Ngày hôm nay, họ dùng cách này, tuy vụng về nhưng hiệu quả, xóa bỏ vấn đề một cách gượng ép."
"Thật sao?!" Phan Lâm không kiềm được ngưỡng mộ, "Không hổ danh là chỉ đạo Lý!"
Mà Lý Nghệ Bác không còn nói gì nữa.
Liệu họ có qua mặt Trương Tân Kiệt được không?
Dù khán giả là fan Bá Đồ hay fan Vi Thảo, ai có mặt ở đây cũng đầy lo lắng.
"Giờ chúng ta đã hiểu tại sao Phương Sĩ Khiêm chỉ ra lệnh cho có mình Vương Kiệt Hi." Phan Lâm cảm thấy tim mình không biết sao mà cứ nhấp nhô một cách vô cớ, anh cố giữ vững vẻ điềm tĩnh trong giọng mình: "Đội viên còn lại luôn đứng chung chỗ với Đông Trùng Hạ Thảo. Bây giờ hầu hết các nhân vật từ hai đội đều sắp đụng độ. Chạm trán rồi. Dưới làn đạn hỗ trợ của thiện xạ, Dính Y Bay Loạn xông lên quấn lấy Đại Mạc Cô Yên. Sợ là sẽ ở trong trạng thái giằng co một thời gian. Tạm thời không có lệnh cho Vương Bất Lưu Hành, nên cậu ta quăng rất nhiều đạo cụ ma thuật vô trận địa của Bá Đồ, như là Bình Dung Nham, Băng Khô Mưa Axit..."
Đông Trùng Hạ Thảo đi tới vị trí chủ chốt.
Hành động của toàn bộ Vi Thảo tự dưng tạm dừng nửa giây, như là bị một thứ ma lực chặn lại vậy.
Sau đó, kênh đội của Vi Thảo xuất hiện hai mệnh lệnh cuối cùng của trận đấu này:
Đông Trùng Hạ Thảo: Vương, tách La Tháp ra
Đông Trùng Hạ Thảo: Toàn đội, tấn công
La Tháp nhìn Vương Bất Lưu Hành trồi lên từ mặt đất, như dung nham trào ra khỏi khe đất.
Vừa mới nâng góc nhìn lên thôi thì bóng dáng của Vương Bất Lưu Hành cấp tốc lao xuống trong nháy mắt. Né đi tia sét xẹt qua đỉnh đầu, cả người lao thẳng tới mặt La Tháp như tên bắn. Cậu trơ ra nhìn Vương Bất Lưu Hành với khuôn mặt vô cảm trong màn hình nhanh chóng to ra, chính bản thân Bạch Ngôn Phi trong khoang thi đấu cũng không khỏi ngửa người ra sau theo phản xạ — cậu liền ngồi thẳng lại, hai tay di chuyển cực nhanh, muốn dùng Vòng Quang Điện cắt hết kỹ năng cận chiến của Vương Bất Lưu Hành. Không ngờ tốc độ của Vương Bất Lưu Hành còn vượt qua cả sao băng. Toàn bộ cơ thể nhân vật biến thành đầu đạn khổng lồ, tựa như thiên thạch, còn vương tàn ảnh của đuôi sao chổi, đâm thẳng vào ngực của pháp sư nguyên tố.
Khán đài vang lên tiếng thản thốt.
Không có bất kỳ kỹ năng nào, này chỉ là một pha đổi hướng liên tục cực nhanh được buff tốc độ mà thôi. Vương Kiệt Hi lấy cơ thể Vương Bất Lưu Hành làm vũ khí, đánh bay La Tháp ngoài.
"Ảo, ảo thật sự! Ảo như cái pha Blink ba lần vừa rồi—"
Phan Lâm hét lên; còn chưa dứt câu thì chuyện ảo ma hơn đã xảy ra —
Đông Trùng Hạ Thảo từ trên trời giáng xuống, làm cho cát bụi dưới chân bay nhẹ lên, đứng ngay chính giữa La Tháp và đội Bá Đồ đang vội chạy tới ứng cứu.
"Chuyện gì thế này? Đông Trùng Hạ Thảo?! Anh ta nhảy từ đâu ra vậy!?" Phan Lâm hoảng lên, "Hai bên làm gì có sườn núi hay tháp cao, cũng đâu có địa hình để làm cho ảnh nhảy xuống đâu?!"
Đông Trùng Hạ Thảo vừa rơi xuống đất, đầu gậy đã dấy lên một Ngọn Lửa Thần Thánh. Người gần hắn nhất là Sơn Phùng Địa Liệt, mà đường cứu viện cũng ngay lập tức bị phong tỏa. Nhân lúc đối phương quay gấp, Đông Trùng Hạ Thảo ngâm xướng Thăng Thiên Trận, không chút hoảng loạn ép lên vũ khí.
La Tháp và đồng đội bị cắt đứt liên lạc hoàn toàn.
Phan Lâm đã vỗ bàn.
"Lúc trước người dùng kiểu đấu pháp cực kỳ kích động này chỉ có Vương Kiệt Hi, hôm nay chúng ta được tận mắt chứng kiến cậu ta với Phương Sĩ Khiêm và đồng đội cùng nhau hoàn thành bố cục chiến thuật này. Đây không phải là sự trùng hợp! Đây là thành quả của sự phối hợp! Nhu đạo của Lý Diệc Huy rất nhây, tuy không thể giúp tấn công nhưng đã thành công quấn chặt lấy Đại Mạc Cô Yên bên đầu kia. Thạch Bất Chuyển cũng bị hạn chế hành động, khoảng cách hồi máu lại không đủ — lỡ như mà mất La Tháp thì Bá Đồ sẽ mất đi năng lực tấn công tầm trung và xa... Chỗ cậu ta đứng vốn không có nguy hiểm, cho dù bị Vương Bất Lưu Hành tấn công một mình cũng không thể gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng thật không ngờ —"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, La Tháp đã bị tách ra focus, hết cách phục bàn.
Cho đến khi avatar của cậu chuyển xám, đạo diễn mới tìm thấy mấy góc nhìn chủ chốt từ vài giây trước, hóa giải bí ẩn Đông Trùng Hạ Thảo từ trên trời giáng xuống.
Nói trắng ra thì cũng không có thần thông gì hết. Trước tiên gã dùng Đôi Cánh Thiên Sứ, nổi lên trên trời; mà Vương Bất Lưu Hành húc La Tháp vô ngay dưới chỗ gã đang lơ lửng.
Trước đó, thành viên còn lại của Vi Thảo liên tục sử dụng đủ hiệu ứng kỹ năng đặc biệt khác nhau để cản trở góc nhìn của Bá Đồ, nhất là Thạch Bất Chuyển. Dưới sự che chắn có chủ ý, lúc Đông Trùng Hạ Thảo nổi lên trời, không hề hiện lên trong màn hình của bất kỳ đội viên của Bá Đồ nào hết.
Hàng ngàn người trên khán đài mắt chữ A mồm chữ O, lại chẳng ai nói nên lời.
Thời điểm Vương Kiệt Hi dẫn đội ra khỏi khoang thi đấu, bắt tay với Hàn Văn Thanh, mọi ánh đèn trên sân khấu dường như nương theo kết cấu không khí tụ lại với nhau, thắp lên từng ngọn lửa trầm lặng dọc theo bước chân của hắn.
Hàn Văn Thanh dẫn đầu vỗ tay trước hàng ngàn khán giả, tiếp theo là Trương Tân Kiệt và đội viên đằng sau hai người. Sau đó bắt đầu lan rộng ra cả khán đài.
Vương Kiệt Hi cụp mắt xuống, nhưng khóe miệng không kìm được thoáng nở nụ cười.
Đây là chiến thắng mà họ đã trông ngóng từ lâu —
Đồng thời cũng là một khởi đầu đáng nhớ trong lịch sử.
"......Chúng ta đã thua Vi Thảo trong trận đấu đoàn đội ngày hôm nay là bởi vì Vi Thảo đã giải quyết hiệu quả vấn đề về sự nhất quán giữa đội viên và Vương đội... Cậu ta không còn là người phá tan hệ thống chiến thuật nữa. Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, tôi hiểu rất rõ trong quá trình này cậu ta phải trải qua biết bao gian khổ và nỗ lực... Tất nhiên đây là thành quả của sự kiên trì từ toàn bộ Vi Thảo. Chúng tôi không lấy đây làm cớ, thua bọn họ một cách tâm phục khẩu phục. Đương nhiên chúng tôi phải nói ra rằng phương pháp Vi Thảo sử dụng hôm nay rất khó bắt chước. Tôi tin rằng họ sẽ tiếp tục cải thiện trong tương lai."
Trong cái nóng oi ả cực kỳ khó chịu đầu hè, Phương Sĩ Khiêm cắn cây kem sắp tan hết, trừng mắt nhìn Trương Tân Kiệt trên màn hình tivi:
"Thằng này nói cái giọng ta đây quá ha?" Gã nhai miếng kem nát bấy, "Không phải nó chỉ là thằng tân binh năm hai sao?"
"Cậu ấy là tân binh năm hai của đội vô địch." Vương Kiệt Hi trả lời.
Phương Sĩ Khiêm liếc hắn một cái.
"Cậu nói chuyện có duyên thật."
"Tôi cũng cảm thấy vậy."
"Cậu tự biết mình quá ha?"
"Hồi đó không có biết." Vương Kiệt Hi cực kỳ trung thật.
Phương Sĩ Khiêm không muốn trả lời hắn nữa nên quay đầu đi, vừa xem màn hình đưa tin đặc biệt về Vi Thảo, vừa chờ xe tới đón hai người.
"Trận này đánh ngu quá." Phương Sĩ Khiêm ngậm đồ ăn trong miệng, nói không rõ chữ, "Y như con sói tới rồi* vậy. Lần sau không thể vậy nữa."
* theo mình thấy đây là đánh đồng giữa hành động nói dối của người chăn cừu trong truyện Cậu bé chăn cừu và chiến thuật còn vụng về trong trận này của Vi Thảo. Nói hai cái đều ngu ngốc. Mình nghĩ vậy chứ không chắc, bạn nào có cách giải thích khác thì nói mình nha
"Tôi đồng ý." Vương Kiệt Hi trả lời, "Nhưng đây cũng là lúc chúng ta bắt đầu thắng lợi."
Phương Sĩ Khiêm hiểu ý của hắn.
Vì để thắng Bá Đồ, trước đó họ thảo luận một cách chỉnh chu nhất, diễn tập vô số lần, nhưng lúc thực tiễn chi tiết thì còn lắt léo và rớt nhịp. Xuống dốc lâu ngày luôn khiến con người ta cần chiến thắng như một liều thuốc kích thích để vực tinh thần dậy. Đây là một màn kịch được chuẩn bị trước, mà họ đồng lòng giành lấy vinh quang.
Và rồi sau đó Vi Thảo dần bỏ đi những mánh khoé thừa thãi. Nhưng họ thực sự giành được thắng lợi: trong ba tuần liên tiếp, đối thủ bất kể mạnh hay yếu, trận đấu có tỷ số thấp nhất là 8-2; đấu đoàn đội từng được coi là điểm yếu của Vi Thảo chuyển mình thành nơi cướp điểm. Ba trận đấu đoàn đội không sót một cái nào, toàn lấy trọn điểm.
Ngày đó, Phương Sĩ Khiêm rốt cuộc cũng tới gõ cửa ký túc xá của Vương Kiệt Hi.
"Cậu hứa với tôi là khi nào làm được thì đi mua đồ với tôi!"
Vương Kiệt Hi ngẫm lại trong đầu, hình như là có hứa thật.
"Vậy đi thôi."
Đối với Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm là một người thật khó hiểu. Có lần sau cuộc họp vài tháng trước, Phương Sĩ Khiêm dùng cái giọng dữ như chằn tinh yêu cầu hắn. Vương Kiệt Hi không hiểu nổi thái độ này, cũng như nội dung yêu cầu — không hiểu sao lại phải mua quần áo, sao phải mua quần áo với gã, càng không hiểu tại sao phải chờ tới khi chắc chắn thỏa mãn được điều kiện mới đi mua.
Nhiều năm sau hắn nhớ lại, cảm thấy trong đời hiếm khi được gặp một người như Phương Sĩ Khiêm: như thể mình đang mắc nợ gã vậy, nên gã tự động cho rằng mình có quyền vênh mặt hất hàm sai khiến rồi đòi này đòi nọ không ngừng.
Hình như Phương Sĩ Khiêm chẳng có kế hoạch gì cả, mua tá lả âm binh. Hai tay Vương Kiệt Hi xách tới bảy tám cái bịch: quần áo mùa hè với dép lê còn có lý, áo khoác trái mùa được giảm giá cũng tạm chấp nhận, nhưng còn thêm hai cái quần mùa thu, một đôi giày chống trợt, và nguyên một bộ trang bị leo núi chắc chẳng bao giờ sờ tới.
Nặng muốn chết.
Những ngày đầu của tháng Năm, ông trời nắng nóng một cách bất thường. Ai cũng đội nón đeo kiếng râm đi dạo phố, nên chỉ đi có chút xíu thôi mà trán với mũi đã đầy mồ hôi. Vậy mà trông Phương Sĩ Khiêm vui như trúng số độc đắc, hai tay trống trơn, mở app xe grab bắt xe rồi đi tới trước màn hình TV, giống hệt như lần đầu tiên anh thấy Trương Tân Kiệt, cực kỳ nhập thần đứng xem.
Điện thoại trong túi quần run lên. Vương Kiệt Hi cố gắng chuyển hai bịch sang cái tay kia, thấy người nhà gọi nên bắt máy.
Lúc chiếu hết nửa tập phim Phương Sĩ Khiêm mới quay đầu lại. Vương Kiệt Hi đang nghiêng nửa người, tay này thì cầm điện thoại áp lên tai; tay kia cầm hết túi, đốt ngón tay bị siết tới nổi lằn đỏ lét.
Bảo hiểm tay của Vương Kiệt Hi, ngay cả mức bồi thường tối thiểu thôi cũng ̣đã nhiều một cách đáng sợ.
Một sự khó chịu quá chi là quen thuộc bùng lên trong lòng Phương Sĩ Khiêm.
Gã giục que kem rồi lao tới giựt hết mấy cái bịch. Vương Kiệt Hi đang nghe điện thoại nên không thể nói lên tiếng được, chỉ biết hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn gã.
Hai người giằng co trước cái tường bằng kiếng của trung tâm mua sắm, mà một người thì còn đang gọi điện thoại nữa chứ. Dòng người qua lại không ngớt, ánh sáng và hơi nóng ánh lên tấm kiếng sát bên, chói mắt vô cùng.
Phương Sĩ Khiêm tự dưng tức dễ sợ.
Có thứ gì đó nghèn nghẹn ở trong lòng, đằng sau mũi có luồng nhiệt trào lên.
Gã giơ tay xoa xoa đầu Vương Kiệt Hi.
"Chắc cậu chỉ có điểm này là dễ thương thôi."
Vương Kiệt Hi ngờ ngợ nhìn sang, loa điện thoại vẫn vang lên tiếng của mẹ.
"Tiểu Vương nè."
Vương Kiệt Hi cúp máy, nghe thấy Phương Sĩ Khiêm kêu hắn.
Phương Sĩ Khiêm cố ý không xoay lại, làm bộ quay lưng muốn tạo cái dáng cho chất.
Thế nên Vương Kiệt Hi tiến lại gần, lấy lại mấy cái túi từ trong tay Phương Sĩ Khiêm rồi lui về sau một bước, chờ Phương Sĩ Khiêm nói.
Nhưng Phương Sĩ Khiêm không nói ngay. Họ đi bộ mấy bước tới gần con đường cái. Chung quanh là cầu vượt đan xen nhau, đám người tụ lại dưới bến xe tản ra hơi nóng, dây chuyền và bông tai của cô gái đung đưa dưới tia nắng dần ngả về Tây, trong tháng Năm tỏa ra ánh sáng lóng lánh.
Một lúc lâu sau, Phương Sĩ Khiêm cuối cùng cũng nói.
"Cậu biết không, anh đây vẫn rất ghét cậu, tới hôm nay vẫn còn ghét."
"Nhưng dù gì thì cũng coi như cậu có cố gắng, cho dù anh có ghét cậu tới cỡ nào thì cũng không thể nói là không nhìn ở trong mắt."
"Hôm nay, cậu giúp anh xách túi, coi như là chịu đổ mồ hôi vì anh."
"Sau này anh đây coi như rộng lòng giúp cậu đánh bẹp thiên hạ"
Vào ngày phát sóng báo động lần đầu tiên về cơn bão "Nghịch Triều" trên Biển Đông, mùa đánh thường của mùa thứ năm công bố kết thúc.
Chiến đội Vi Thảo toàn thắng cả năm vòng đấu cuối cùng và tiến vào trận tứ kết với vị trí thứ tư. — Vào thời khắc đó, nhân vật nổi bật nhất và được chú ý nhiều nhất, một mặt là Vương Kiệt Hi đạt được sự thay đổi đột phá, và Phương Sĩ Khiêm với cái danh Thần Trị Liệu càng ngày càng nổi như cồn. Mặt khác, người đại diện cho đội trưởng của Bách Hoa đoạt được giải thưởng quan trọng nhất của vòng đánh thường, MVP Trương Giai Lạc.
Cơn điên của Trương Giai Lạc chẳng hề dừng lại trong vòng đánh thường. Trận đầu tiên của Vi Thảo trong vòng tứ kết là trận đấu trên sân khách ở thành phố S; mà ngay ngày hôm qua Bách Hoa vừa đánh bại Yên Vũ với tỷ số cách biệt. Người được mệnh danh MVP vẫn là Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc lại không hề cảm thấy hồi hộp tí nào.
Máy bay bị trì hoãn trên diện rộng. Phương Minh Hoa nhận được thông báo từ quản lý đội là tuyển thủ Vi Thảo đã lên máy bay muộn ba tiếng đồng hồ. Trong cơn mưa như trút nước, máy bay mau chóng hạ cánh, chiếc xe chuyên dụng của câu lạc bộ Luân Hồi phái tới vội phi qua con đường ngập nước đến nhà thi đấu.
Thời gian cho tới khi trận đấu bắt đầu có hạn. Phương Minh Hoa tự ra cửa sau gần làn đường. Cách cửa cũ kỹ của sân thi đấu thấm nước cả trong và ngoài, mùi ẩm mốc như cái mùi lá rụng chất thành đống dưới gốc cây sau mưa bốc lên từng đợt. Phương Minh Hoa cầm hai cái dù cán dài trong tay, đang phân vân thì có một bóng người xuất hiện đằng sau duỗi tay thay gã đẩy cửa ra.
"Giao cho tôi."
Chu Trạch Khải lặng lẽ bước ra ngoài. Đồng phục màu vàng nhạt và đen tuyền bao lấy vóc người cao ráo, có hình viên đạn sắc lẹm trên vai.
Cậu cầm lấy cây dù từ trong tay Phương Minh Hoa, bung ra thành cái mái vòm đen, bước vào màn mưa. Chiếc xe được cử đến đón người vừa hay phanh gấp trước bậc thềm, khiến bùn đất văng tung toé; còn Chu Trạch Khải được ánh sáng mờ nhạt bao lấy lại tăng tốc bước đi.
Trong màn hình là một vùng tuyết trắng rợp trời.
Cơn gió bất định khiến cho tuyết bay tán loạn, ngay cả mũ trùm đầu cũng không thể ngăn không cho bông tuyết vương lên trên mi của Nhất Thương Xuyên Vân.
Tuyết rơi khắp chốn không chỉ khiến nhân vật không thể nhìn rõ, mà dưới lớp tuyết đọng còn che giấu vô số hung hiểm. Có rãnh mương, thung lũng, bẫy thú; tuy đây là bản đồ công khai nhưng rất ít ai nhớ hết được các điểm kích hoạt.
Tất nhiên là Chu Trạch Khải chắc chắn nhớ rõ. Đây là bản đồ mà sân nhà Luân Hồi chọn.
Nhưng cậu không sử dụng Phi Súng, ngược lại cậu dùng một tư thế khá cẩn trọng, hai tay cầm chắc khẩu súng lục hướng về phía có khả năng gặp phải Vương Kiệt Hi trong phạm vi 90 độ. Vương Kiệt Hi không bị uy hiếp quá lớn từ mặt đất, cậu biết rất rõ. Hầu hết bẫy chỉ được kích hoạt khi bị giẫm lên, nhưng trang bị bạc của Vương Bất Lưu Hành khiến thời gian hắn ở trên không dài một cách biến thái, ban cho hắn khả năng bay liên tục trừ phi hắn nhảy. Đây là một trận lôi đài, mà cậu và Vương Kiệt Hi đều là người thủ lôi đài cho tới giây phút cuối cùng. Cậu vừa mới dứt điểm đội viên pháp sư chiến đấu của Vi Thảo, bị thương nhẹ, lượng máu khởi đầu là 88%.
Vương Kiệt Hi nói, có lẽ do hấp thu đủ kinh nghiệm từ hai trận trước nên trái lại bắt đầu biết lợi dụng địa hình rồi. Nhưng nếu là Vương Kiệt Hi — căn bản là có nên đoán hay không?
Chu Trạch Khải yên lặng tính toán.
Nhất Thương Xuyên Vân bỗng nâng họng súng, không hề do dự bắn ngay một phát về phía chấm đen không phân rõ được là gần hay xa bằng mắt thường. Máy ảnh phóng to ra, đó là ngay chính vị trí hai mắt của Vương Bất Lưu Hành dưới nón chóp nhọn.
Tiếng trầm trồ vang lên từ khán đài theo đường đạn.
Vương Kiệt Hi phản ứng như thường. Đổi hướng né đòn, áp sát, thăm dò khoảng cách bằng Bình Dung Nham, hạn chế chuyển động bằng Sao Khúc Xạ. So với lối chơi thông thường của ma đạo học giả ở khắp nơi cũng không khác gì.
Nhất Thương Xuyên Vân lao tới trong tích tắc, liên tục bắn ra Bắn Gập, Bắn Tốc Độ, Súng Máy Gatling. Vương Bất Lưu Hành điềm tĩnh né đạn, chỉ ăn sát thương từ hai viên, phóng ra Phấn Hàn Băng rồi lao xuống tung ra Cú Vỗ Gia Tốc Trọng Lực.
Nhất Thương Xuyên Vân lập tức chuyển động, tung Tập Kích Gối rồi bồi thêm hai phát Phi Súng, nhân tiện né kỹ năng với tạo ra một khoảng cách thoải mái. Một viên đạn bay vòng lại, không nghiêng không lệch bắn thẳng vào mặt Vương Bất Lưu Hành.
Máu văng ra, rơi vào cơn gió tuyết rít gào.
"Có vẻ như Vương Kiệt Hi không có ý định sử dụng đấu pháp sở trường Ma Thuật Sư của mình trong trận lôi đài này." Phan Lâm bình luận, "Chỉ đạo Lý nghĩ thế nào về chuyện này?"
"Cột kỹ năng cần thiết cho đấu pháp Ma Thuật Sư không giống như ma đạo học giả bình thường, vả lại nó cực kỳ tốn sức. Chắc là bữa nay Vương Kiệt Hi muốn giữ lối suy nghĩ nhất quán của mình trong mấy trận cuối cùng, đấu pháp rất là bình thường. Xem ra là muốn ưu tiên cho sự phát huy của toàn đội."
"Chỉ đạo Lý nói chí phải."
"Nhưng tôi không biết Vương Kiệt Hi có nghĩ tới hay không." Lý Nghệ Bác gõ nhẹ ngón tay lên bàn, "Nếu đối đầu với một tuyển thủ trẻ tuổi có sức bạo phát cực mạnh như Chu Trạch Khải —"
Chuyện gì sẽ xảy ra với Chu Trạch Khải?
Chu Trạch Khải chớp mắt trong khoang thi đấu. Tựa như muốn xóa đi cái ẩm nặng nề đọng lại trên mi.
Nhất Thương Xuyên Vân nâng tay lên.
Bông tuyết như bị cái cảm giác nguy hiểm đẩy đi, từ mi mắt, bay loạn ra xa.
Last edited: