Hoàn [The Challenger - Song Diệp 2023] [Diệp Tu - Diệp Thu] Đồng Hành (Accompany)

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#1
Đồng Hành (Accompany)
Sản phẩm thuộc project The Challenger mừng sinh nhật Song Diệp 2023
Tác giả: Syncogon
Nguồn: AO3
Editor: Kazuki

~Fic dịch đã được sự đồng ý của tác giả~

Văn án:
Vào đêm đông giá lạnh ấy, Diệp Tu cảm thấy bớt cô đơn phần nào.

Cạch cạch, tạch tạch …
Khi Diệp Thu mở mắt ra ở thời không mới, thứ đầu tiên hắn thấy là những ngón tay linh hoạt múa trên bàn phím và chuột. Diệp Tu ngồi trên ghế gaming, lưng xoay về hướng hắn, sự chú ý hoàn toàn tập trung vào màn hình chói lóa.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thu bỗng nhớ lại giáo viên dạy đàn dương cầm trước kia của họ. Nếu bà ở đây chắc hẳn sẽ tặc lưỡi trước sự lãng phí tài năng của anh hắn.

Diệp Thu lặng lẽ tiến lên, đôi chân vô hình đưa hắn đến ngay sau lưng Diệp Tu. Trong khoảnh khắc đó, hắn đứng sững người quan sát người trước mặt mình. Đây là anh trai hắn trong thế giới anh ấy xưng bá. Với niềm đam mê bản thân Diệp Thu chưa từng tìm được. Đó là loại năng lượng thu hút người xung quanh với sự hấp dẫn khó cưỡng và Diệp Thu, bất chấp sự nỗ lực của hắn, chỉ là một trong số những người bị cuốn vào vòng xoáy đó.

Diệp Tu không hề để ý đến hắn. Diệp Thu của quá khứ sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ chen lên trước, giành lấy sự chú ý của anh ấy từ màn hình máy tính … nhưng bây giờ, dường như năm tháng đã khiến hắn chín chắn hơn, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là hắn hiểu Diệp Tu hơn.

Cho nên thay vào đó, Diệp Thu cuối cùng dời tầm mắt lên khuôn mặt của anh trai, một hành động hệt như nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân. Anh trai song sinh của hắn … chỉ có điều giờ anh ấy lại là người nhỏ tuổi hơn. Diệp Thu của ngoài 30 tuổi nhìn chằm chằm vào gương mặt của mười năm trước.

Đây là một giấc mơ về quá khứ, Diệp Thu chợt nhận ra, những điều bất khả thi mà hắn vẫn đang phớt lờ bỗng có thể hiểu được. Nhưng ngay cả khi phát hiện ra điều này, khung cảnh trước mặt vẫn sừng sững ở đó. Xem ra hắn sẽ không thức dậy trong thời gian ngắn.

Hắn ngập ngừng rồi thì thầm: “Ca ca.”

Diệp Tu giật mình. Khác với những lần chơi game bình thường, lần này cậu không đeo tai nghe - giống như cậu sớm đoán trước được mình sẽ bị quấy rầy. Cậu nhìn quanh phòng nhưng ánh mắt lướt qua người Diệp Thu. Sau một lúc, cậu lại chú ý vào trò chơi, sự mất tập trung vừa rồi không hề ảnh hưởng đến trận đấu.

Diệp Thu nhìn xuống đôi bàn tay hắn có thể cử động nhưng không thể nhìn thấy. Hắn chỉ là một bóng ma trong giấc mơ này, một vị khán giả theo dõi câu chuyện không có sự góp mặt của hắn.

Ngay lúc đó, cửa phòng chợt mở ra và một cô gái quen thuộc ghé vào. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của họ hàm chứa sức nặng mà người ngoài như Diệp Thu sẽ không bao giờ hiểu được.

“Tới rồi?”

“Tới rồi.”

Diệp Tu rút Nhất Diệp Chi Thu khỏi máy đọc thẻ lần cuối cùng.


Anh trai hắn chưa từng kể chi tiết về đêm rời khỏi Gia Thế ngay cả khi Diệp Thu gặng hỏi. Hắn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên việc liên kết thông tin từ những mẩu tin tức và bình luận là một chuyện, việc đứng trong phòng họp đó, nghe những lời định mệnh đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Diệp Thu nhìn tay anh trai run lên và thầm nghĩ hắn quả thật biết quá ít về gánh nặng của Diệp Tu.

Hắn luôn ngưỡng mộ Diệp Tu, nếu không hắn đã không dành nhiều thời gian thuyết phục anh ấy về nhà đến vậy. Ngược lại, Diệp Tu vẫn luôn cố gắng bảo vệ hắn, điều này cuối cùng Diệp Thu cũng chịu thừa nhận. Khoảng cách ba phút ấy đã chuyển hóa thành vai trò ăn sâu vào tính cách và mối quan hệ của hai người họ.

Nhưng ai là người bảo vệ anh, khi anh ở ngoài đây?

Hắn theo Diệp Tu đi xuyên qua hành lang vắng lặng của tòa nhà đã từng là nhà của anh ấy trong hơn một phần tư cuộc đời. Tô Mộc Tranh theo sau họ một bước, hai tiếng bước chân vang vọng trong sự im lặng nặng nề. Mãi cho đến khi bước tới ngưỡng cửa, họ mới dừng lại, đôi vai Diệp Tu di chuyển dưới chiếc áo khoác.

Ngoài trời tuyết đang rơi, một cảnh tượng hiếm gặp ở thành phố H đầu tháng 12. Hơi thở của họ hóa thành sương hòa vào không khí lạnh. Tô Mộc Tranh khóc rấm rứt.

“Nghỉ ngơi một năm, sau đó trở về.”

Diệp Tu rời ngôi nhà thứ hai của mình với nụ cười trên môi, nụ cười vẫn luôn trấn an rằng Anh là anh trai của em, vì vậy đừng lo lắng cho anh. Cậu xoay người lại vẫy tay, rồi tiếp tục mãi cho đến khi đã cách đủ xa tòa nhà Gia Thế mới cúi gập người, hà hơi vào bàn tay trần.

Diệp Thu không quen nhìn anh trai mình thiếu chuẩn bị cho thời tiết đến vậy. Trước đây, Diệp Thu luôn là người chạy giữa trời đông chỉ với lớp quần áo phong phanh. Đã bao lần mẹ của họ bắt Diệp Tu mang thêm một chiếc áo khoác cho hắn, bao lần Diệp Thu lè lưỡi với anh nhưng vẫn đồng ý mặc vào.

Và Diệp Thu nghĩ về việc anh trai rời khỏi nơi đó, không mang theo gì trừ bộ quần áo trên người. Suy nghĩ duy nhất của anh ấy là rời đi nhưng tuyết rơi càng ngày càng dày, buộc Diệp Tu phải dừng bước và nhìn xung quanh. Diệp Thu cũng vậy và ở hướng kia là một tòa nhà quen thuộc, ánh đèn vàng ấm áp rực rỡ trong đêm.

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Tu nấn ná ở ngoài. Người người tấp nập ngược xuôi trước mặt cậu, ôm chặt vạt áo và khăn quàng cổ trên người, đầu cúi xuống để chống lại cái lạnh. Đằng xa, từng chiếc xe cẩn trọng lăn bánh trên con đường băng giá, tiếng kèn xe vang lên cảnh cáo. Nhưng bằng cách nào đó, những bông tuyết nhẹ rơi như bóp nghẹt mọi góc cạnh sắc nhọn của thành phố, mọi tiếng ồn và chuyển động. Trong giây phút đó chỉ có cậu, bông tuyết, và chiếc bảng hiệu đèn neon đỏ phủ lên người anh thứ ánh sáng ấm nóng.

“Vào trong đi,” Diệp Thu nhỏ giọng nói, “anh sẽ bị cảm đấy.”

Giọng hắn như phá vỡ khoảnh khắc ấy. Diệp Tu phủi xuống tuyết đọng trên người, bước qua ngưỡng cửa tiệm net Hưng Hân.
 
Last edited:

Cuồng Vương ba ba

Phó bản trăm người
Bình luận
135
Số lượt thích
231
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Vương ba ba Vương ba ba Vương ba ba Bá Đồ
#2
óa óa này ý là lão Diệp die ở tuổi hơn 30 hẻ Q^Q
 

Bình luận bằng Facebook