Ongoing [The Challenger - Song Diệp 2023] [Diệp Lạc] Không Không Ca

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


KHÔNG KHÔNG CA

Tác giả: Bạch Mộng Trạch
Dịch: Lá Mùa Chu
Tên khác: 00k

Một tác phẩm đậm chất võ hiệp, dung hòa giữa triết lý cứng nhắc và tinh thần tự tại của hiệp khách giang hồ. Đoạn phiêu du của hai vị cường giả từng đứng trên vạn người, cũng từng ngã dưới vực sâu, một đường cao ca gượng dậy mà đi, vì giang hồ này, là giang hồ không chịu cô quạnh! Không hay là có, có cũng thành không, dù là thân bất do kỷ, sự đời đẩy đưa, hay là tâm cao khí ngạo, không chịu thua kém, bọn hắn vẫn sống tiếp một đời rực rỡ, cho toại cái chí của khách giang hồ!

Mục lục
Chương 01
Chương 02
Chương 03
...

Một sản phẩm thuộc project The Challenger - Mừng SN Song Diệp 2023
Muahaha, cuối cùng 00k cũng lên sóng và chiếm kha khá đất trong project Diệp cho Diệp Lạc ^3^
Tứ quán và tứ á là chân ái!
Hai vị đại thần đặt chân vào chung kết nhiều nhất Liên minh,
đôi tình nhân số khổ ôm nhau nhảy cầu trước ánh mắt quần chúng máy chủ X,
yêu nhau đi chờ gì!


:diep :shl

Bấm vào nút Theo dõi ở góc trên bên phải để được thông báo khi có chương mới nhé bạn!
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
1.

Nơi đây là một trấn nhỏ không thể bình thường hơn ở vùng Mạc Bắc.

Nói là trấn, kỳ thực cũng chẳng vượt quá mười ngôi nhà gạch, xung quanh rải rác vài căn chòi lá lụp xụp, tổng cộng bốn chục nhân khẩu có dư.

Trấn cách đường cái không xa, nhưng vị trí bất diệu, khách bộ hành nào đi hơi nhanh rất dễ bỏ lỡ, phần đông sẽ chọn cố thêm vài bước, cách một đoạn thôi mà chỗ nghỉ chân tốt hơn. Thêm mấy chục văn tiền, có sẵn nhà trọ cửa nẻo tươm tất đàng hoàng, rượu thịt nóng hổi.

Cho nên dừng chân nơi đây, nếu không phải già yếu thiếu hơi, thì chính là bần cùng rách rưới, thiếu đúng mấy chục văn tiền ấy. Khó trách trấn này ngày càng quạnh quẽ, tảng sáng trời quang mà không tìm thấy tí ti sức sống.

Ngoại trừ bà lão còng lưng múc nước bên giếng, không thấy bất kỳ bóng người nào khác.

Khi Diệp Tu đặt chân đến, cảnh tượng đập vào mắt hắn là vậy.

Hắn kéo con ngựa gầy còm miệng sùi bọt mép không muốn đi tiếp, nhìn ông chủ chuồng ngựa nấp dưới bóng râm trông về phía mình với ánh mắt ân cần. Thở dài, mò bên hông xách lên một túi tiền nhỏ nhăn nhúm bẩn thỉu, móc ra năm đồng, lưu luyến không rời mà đặt vào lòng bàn tay cũng nhăn nhúm chẳng kém của ông chủ nọ.

Hắn thiết tha dõi theo bóng con ngựa gầy được dắt đi ăn cỏ, rồi chậm chạp quay lưng, lúc đi ngang chuồng ngựa còn nhân ông chủ không để ý, nhét thêm một bó cỏ khô vào chuồng.

Hắn khẽ ngâm nga, tiến vào khách điếm duy nhất trong trấn.

Nói là khách điếm, kỳ thực cũng chỉ một căn nhà nhỏ hai tầng thấp lè tè, trên cửa treo chiếc đèn lòng đỏ rực. Quả thực căn nhà không lớn, nhưng quét dọn sạch sẽ gọn gàng, đặt giữa cái trấn tí hon chìm trong đất cát này, cũng coi như là thượng đẳng. Diệp Tu cứ thế bước vào, người sống duy nhất trong điếm vùi mặt phía sau quầy đồ đạc lổn nha lổn nhổn, chăm chú lật sách, miệng cắn hạt dưa.

Tách, tách, tách.

Tách, tách, tách.

Thấy Diệp Tu vào hắn cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ phẩy phẩy tay.

Diệp Tu đứng đó nửa ngày, cuối cùng đành lên tiếng.

"Chưởng quỹ, ngươi rốt cục có mở cửa buôn bán không."

Đối phương ngẩng đầu khỏi quyển sách, trả lời rất nhanh.

"Duyên đến tức là khách." Hắn nghiến răng, "Mà ta với ngài vô duyên, khách quan tìm chỗ khác đi."

Diệp Tu không lấy làm phật ý, còn mỉm cười như vừa gặp được người đáng gặp nhất thế gian.

"Trương chưởng quỹ," Hắn chẳng dễ gì cười xong, mới thản nhiên nói, "Buôn bán mà thiếu nhiệt tâm như thế, khó trách đôi tay Tán Hoa này, chỉ còn dùng để đuổi ruồi."

Bách Hoa cốc nổi tiếng giang hồ không phải bởi ngàn vạn đóa hoa nở khắp núi đồi. Hoa nơi nào tìm chẳng thấy, kiêu hơn quý hơn, phải kể đến người lấy hoa xưng danh. Người giang hồ có chút tư lịch hiểu biết, nhắc đến Bách Hoa cốc dĩ nhiên không thể không nói về hoa, nhưng họ nói về, là Táng Hoa kiếm, và Tán Hoa thủ.

Chưởng quỹ nọ họ Trương, lai lịch kỳ thực tuyệt đại phong hoa.

Có nơi nào thích hợp hơn một trấn nhỏ chốn biên ải để che giấu Bách Hoa cốc Nhị đương gia, một kẻ đã chết?

Trương chưởng quỹ nghe xong chỉ cười một tiếng. Hắn phục trang xuề xòa, ngoại bào đỏ thẫm cũ sờn, một mảnh ngọc bội giắt bên hông không có. Thác tóc ngày nào đã cắt, không đủ buộc lên thành búi, xơ xác để xõa, quy củ thể diện xưa kia đâu còn. Chỉ duy gương mặt vẫn hoài trẻ trung, đôi mắt to tròn hơi xếch, lấp lánh như sao đêm, một cái ngoảnh mặt liếc nhìn, cả phòng lập tức bừng sáng.

Vẻ ngoài sa sút của hắn, có mấy phần đồng cảnh ngộ với Diệp Tu một thân phong trần.

"Ta chỉ ngần ấy bản lĩnh, làm sao lọt nổi mắt xanh của Diệp đại hiệp." Hắn cười lạnh, "Cái hay duy nhất, là chẳng ai cướp được đôi tay này của ta."

Hắn xòe tay.

Đó là một đôi tay nam tử không có gì đặc biệt, họa chăng chỉ thon dài hơn, trắng trẻo hơn người bình thường đôi chút.

Nhưng đó cũng không phải đôi tay lá ngọc cành vàng, mà cơ man nào là vết thương. Mới có, cũ có.

Ấy là một đôi tay giết người, ngang ngửa một món binh khí sắc bén.

Không cần đẹp, cần nhanh ác, hung tàn.

"Khước Tà của Diệp đại hiệp, nay nằm trong tay ai rồi?"

Mở miệng tức tru tâm.

Ai cũng biết Diệp Tu bị đuổi khỏi Gia Thế sơn trang mà hắn một tay gầy dựng, như một con chó, hai tay trống trơn, cả ngọn Thương Khôi Khước Tà bởi vị thế thiên hạ đệ nhất của hắn mà lừng danh binh khí phổ, cũng đã rơi vào tay tân trang chủ Tôn Tường.

Bách Hoa cốc Nhị đương gia đã "chết" hai năm, vẫn không để lỡ tin tức chấn động giang hồ này.

Diệp Tu không lên tiếng. Hắn chọn một cái bàn tùy tiện ngồi xuống, tự lật chén, rướn tay với lấy bình trà.

Trong bình quả nhiên không có trà. Hắn bất mãn, trừng mắt nhìn Trương chưởng quỹ.

Trương chưởng quỹ cũng trợn mắt nhìn hắn, một hồi thấy hắn không có ý định cút khỏi quán, mới bất đắc dĩ bỏ quyển sách xuống, đứng dậy châm trà.

Động tác châm trà không thể nói thành thạo. Cũng phải thôi, nếu chưởng quỹ một khách điếm không biết châm trà, thì quả là trò hề, nhưng nếu Bách Hoa cốc Nhị đương gia, Trương thị công tử Trương Giai Lạc hiển hách Nam Cương lại có thể thường xuyên làm những việc vặt vãnh thế này, ấy mới đích thị là chuyện đáng cười nhất thiên hạ.

"Uống xong mau cút." Hắn mất kiên nhẫn nói.

"Cút không được." Diệp Tu uống sạch chén trà, "Ta có chuyện đến tìm ngươi."

"Không biết, không làm, nằm mơ, mộng hão." Trương Giai Lạc thẳng thừng đáp. Hắn ba lần cách thiên hạ đệ nhất chỉ một bước chân, một lần trong đó bởi bại dưới tay Diệp Tu. Vậy nên nói năng sỗ sàng khó nghe, cũng là nhân chi thường tình.

Chẳng rõ bị ai tiết lộ phong thanh, để tên khốn mặt dày hơn da trâu này tìm đến. Hắn nghĩ xuôi nghĩ ngược, cảm thấy phiền lòng, không biết lão khốn nạn này mấy năm qua công lực có chăng tinh tiến, hay là thừa cơ đánh luôn một trận, có oán báo oán có thù trả thù.

"Khâu Phi bị người ta hạ độc." Diệp Tu đột nhiên nói.

"Trúng độc tìm Trương Tân Kiệt, tuy cùng là họ Trương, nhưng sai đến cả ngàn dặm." Trương Giai Lạc tức tối.

"Độc mà hắn trúng không phải ghê gớm gì, tra được cổ phương trên Độc Kinh, tuy nhiên giải độc cần một vị thuốc. Vị thuốc này, lại không dễ tìm." Diệp Tu uống một hớp trà.

"Vậy ngươi còn không mau xéo đi tìm, ở đây mồm miệng với ta làm gì."

"Ta muốn ngươi cùng ta đi tìm Vương Kiệt Hi, xin hắn vị thuốc Vi Thảo bản môn trứ danh."

Trương Giai Lạc tròn mắt.

Vi Thảo, nghe vào chỉ như vị thuốc tầm thường, nhưng kỳ thực là truyền thuyết võ lâm. Trung Thảo Đường bí ẩn khó lường, đường chủ đương nhiệm là Vương Kiệt Hi lại từng đứng trên đỉnh thiên hạ khi mới hai mấy tuổi đầu. Tuy rằng bảo tọa thiên hạ đệ nhất cũng như phong thủy luân lưu chuyển, nhưng hắn ngồi lên một lần, lại vu ẩn bặt tung, không ai tìm thấy. Cái gọi là thắng xong lập tức chạy, về sau không từng xuất hiện, tự biến bản thân trở thành giai thoại giang hồ.

Vi Thảo là dược liệu trân quý của Trung Thảo Đường, trong thiên hạ chỉ có một, cứu sống người chết, đắp thịt xương khô, trăm năm rước lấy vạn ánh nhìn, mà Trung Thảo Đường cứ thế sừng sững một phương.

Nghe ý Diệp Tu, là muốn tới nhà người ta cướp đoạt. Hung hiểm trong đó, cần gì nói năng.

"Lão thiên a, ta vì sao phải đi với ngươi." Trương Giai Lạc bao năm qua vẫn không thôi kinh ngạc với độ dày da mặt Diệp Tu. Đạt đến đỉnh điểm trong đạo "người xa kẻ lạ mà xem như thân thiết họ hàng", không ai ngoài gã khốn mang tên Diệp Tu này.

"Ta biết, ngươi không lý gì phải đi với ta." Diệp Tu nở nụ cười, vẻ mặt ngàn năm lười nhác như đã tính trước hết thảy.

"Không có độc nào Vi Thảo không giải được, mà hạ độc, tiểu An lại rất thiện trường." Hắn nói.

"Bách Hoa cốc tân nhiệm đương gia Trâu Viễn mới vừa trúng độc, Trương chưởng quỹ, chuyện đó ngươi có biết chăng?"

Hắn nhìn Trương Giai Lạc, hai mắt hấp háy, miệng cười thâm sâu.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
2.

Trương Giai Lạc tức tối lắm.

Hắn vốn đoán được Diệp Tu sẽ đi tìm cứu cánh. Hơn nửa tháng trước, tin tức Gia Thế sơn trang thiếu trang chủ Khâu Phi thân trúng kỳ độc, mạng phàm khó giữ đã truyền đến tai Trương Giai Lạc. Tin này, kỳ thực do chính Gia Thế tung ra. Quan hệ giữa Diệp Tu và Khâu Phi chỉ sâu không cạn, quản sự Gia Thế muốn hắn chết, có gì khó hiểu.

Chỉ e đó cũng không phải chủ ý của tân trang chủ họ Tôn trẻ tuổi, khuyết thiếu mưu lược kia.

Cho nên suốt thời gian qua, Trương Giai Lạc vẫn luôn nghĩ ngợi.

Không vì ưu phiền, mà vì phấn khởi.

Những lúc thế này, hắn thường quên rằng mình đã "chết".

Trương Giai Lạc cũng có tính toán riêng, nếu Diệp Tu thực sự tìm tới, vậy hắn có thể đặt điều kiện, bắt hắn tiết lộ ít nhiều về sơn trang Vinh Quang trong truyền thuyết.

Vinh Quang là tên một tòa trang viện, tôn kẻ đứng đầu võ lâm làm chủ. Nghe nói bên trong trang viện có giấu thần khí thượng cổ, ai giải được bí ẩn của thần khí kia, mọi nguyện cầu sẽ trở thành sự thật.

Mà lúc này, nghe Diệp Tu cất lời hỏi han, Trương Giai Lạc chợt nhớ đến con bồ câu đưa thư đã đi mấy ngày chưa về của mình.

Ẩn thân vùng Mạc Bắc, thế sự không thông, trên danh nghĩa hắn lại là người đã chết, hận không thể trốn tận thiên nhai, bồ câu là nguồn đưa tin duy nhất. Bằng một giọng điệu từ tốn và khoan thai, Diệp Tu kể cho hắn nghe bồ câu có vị ra sao, nướng lên da giòn thịt béo thế nào, ngoài thơm trong ngọt, có phải Trương chưởng quỹ đã tiêu tốn không ít bạc tiền nuôi chim, bằng không làm sao ngon đến như vậy.

Trương Giai Lạc nghe xong khí tức nhộn nhạo, hận không thể tẩu hỏa nhập ma tại chỗ.

Nhưng bây giờ không phải lúc xót của.

Hắn nghĩ, mười thành có tám là Diệp Tu không đến mức hạ độc Trâu Viễn, thế nhưng còn lại dù chỉ vẻn vẹn hai thành, Trương Giai Lạc cũng không dám cược.

Kể ra, Bách Hoa cốc với Trương Giai Lạc nào phải quan hệ ruột thịt.

Nam Cương Trương thị sinh ra đứa con trai út là hắn, từ nhỏ sống trong nhung lụa, cơm áo không lo, tục sự không màng. Luyện võ chỉ vì cường thân kiện thể, nhàn thì đi quyền, rỗi liền múa kiếm. Thế rồi Bách Hoa cốc Đại đương gia đến thăm, dẫn theo con trai độc nhất là Tôn Triết Bình. Hai đứa hài tử đụng độ, quá chiêu đến tận trời tăm đất tối, một đứa hung hăng một đứa quật cường, đánh đến mức người lớn cũng khó nhìn mặt.

Vậy mà sau đó, hai đứa trẻ lại trở nên thân thiết. Trương Giai Lạc đòi đến Bách Hoa cốc học nghệ. Tiểu nhi tử nhà họ Trương một khi ương bướng, ai cũng không khuyên nổi, cuối cùng chỉ đành gióng trống khua chiêng đưa đi. Sau nữa, hắn trở thành Bách Hoa cốc Nhị đương gia.

Chớp mắt mười năm ròng rã trôi qua, Bách Hoa cốc cũng trở thành máu mủ ruột rà.

Mãi đến về sau đã gánh trên mình đau thương mệt mỏi, buông tay rời bỏ, có một sự thật sẽ không bao giờ thay đổi: Trâu Viễn và Đường Hạo là do một tay hắn dạy nên người.

Trương Giai Lạc liếc nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu cười hì hì nhìn lại hắn.

Giữa bọn hắn, coi như có chút giao tình.

Năm đó Tôn Triết Bình bỏ Bách Hoa cốc ra đi, Trương Giai Lạc ngồi vào chức Đại đương gia kế nhiệm, tiệc mừng uống còn chưa tỉnh đã đi tìm Diệp Tu đánh một trận bạt mạng. Rượu hỉ túng tâm sầu, nào có gì dễ say hơn thế.

Tán Hoa thủ xưa nay hoa lệ kỳ huyễn, hư hư thực thực, muốn khen khen rằng bách hoa liễu loạn, muốn chê chê rằng có hoa không quả. Hắn cùng Tôn Triết Bình từ bấy đến nay đều tay trong tay đồng hành, người trước chưởng pháp hoa lệ ám khí hung tàn, người sau kiếm pháp cương mãnh chiêu chiêu tắm máu. Hai vị cao thủ đứng đầu võ lâm, bên nhau sớm tối khắng khít không rời, cũng là một đoạn truyền kỳ kinh thế hãi tục.

Mà đêm đó, Diệp Tu nghĩ, một Trương Giai Lạc chân chính, một Trương Giai Lạc không còn Tôn Triết Bình bên cạnh, lại có thể khác biệt đến thế.

Bộ chưởng pháp vốn nửa hư nửa thực, giờ đây bỏ hư lấy thực, chiêu chiêu tàn nhẫn. Bộ ám khí vốn nhằm vào che phủ yểm hộ, giờ đây chỉ nhắm yếu huyệt mà tới, chiêu chiêu đoạt mạng. Xưa kia hắn rắc mưa hoa ngợp trời, mà nay chỉ còn tắm máu tế hoa.

Đêm đó Diệp Tu suýt đã thăng thiên bỏ mình. May sao Trương Giai Lạc quá say, nội lực không thuần, hai người toàn thân sũng máu, phân không rõ giọt nào của người, giọt nào của ta.

Về sau mỗi khi nghĩ lại, Diệp Tu chỉ nhớ rằng khoảnh khắc ấy, Trương Giai Lạc hồng y thắng huyết, môi cười như đao, thế nhưng trong mắt một tia vui mừng không thấy.

Từ đó trở đi, Trương Giai Lạc vẫn thường tìm đến gây sự, Diệp Tu lần nào cũng chạy nhanh hơn thỏ. Hắn có cảm giác Trương Giai Lạc dường như muốn phó mặc cho số phận. Ngày xưa người này dễ cười dễ giận, chốc vui chốc buồn, nhưng đến bây giờ, mới thực sự cuồng điên rồi.

Mà Diệp Tu hiểu vì sao lại thế.

Hắn cũng từng mất mát điều quan trọng nhất trên đời. Cảm thấy hai bàn tay trắng, chẳng còn gì cả. Cho nên cái gì cũng không cần, cái gì cũng buông bỏ được.

Nhưng đến khi gánh Gia Thế lên vai, mới phát hiện, Gia Thế cũng là một điều quan trọng trong cuộc đời mình. Nhìn nó từ tiểu môn phái vô danh trở thành kim môn đại hộ uy chấn thiên hạ, đáy lòng chợt không còn trống vắng nữa.

Vậy nên Diệp Tu nghĩ, mai này Trương Giai Lạc sẽ tìm thấy điều quan trọng khác trên thế gian. Và khi ấy, hắn sẽ không phó mặc tất cả nữa.

Thế rồi mấy năm sau, hắn ngồi dưới đài, chứng kiến Trương Giai Lạc bại bởi Vương Kiệt Hi.

Trận so tài với tính chất điểm đến là dừng, dưới tay hai người nọ, bỗng trở thành cuộc đọ sức một mất một còn. Diệp Tu đoan chắc Trương Giai Lạc không thể không tẩu hỏa nhập ma. Hắn tận mắt thấy hắn một chưởng vỗ xuống Vương Kiệt Hi, kiếm khách họ Vương hiệp danh vang vọng giang hồ trúng chưởng lui về sau mấy bước, máu ứa ra từ khóe miệng, trọng thương thấy rõ. Vậy mà cuối cùng, Trương Giai Lạc vẫn thua.

Một chưởng ấy đả động dương nguyên, nỏ mạnh hết đà, hắn không còn gì cả.

Vương Kiệt Hi một nhát kiếm chém xuyên cánh tay phải Trương Giai Lạc. Máu Trương Giai Lạc túa ra, văng ướt mặt Diệp Tu, ấy cũng là cái dở của hàng ghế đầu.

Không lâu sau, Bách Hoa cốc Đại đương gia ly thế, tin tức truyền khắp giang hồ. Các vị đại hiệp có giao tình với Trương Giai Lạc đều không tin, tuy vậy vẫn đến dự tang lễ, thái độ vờ vĩnh đầy giả tạo, một giọt nước mắt không rơi.

Nhưng còn đệ tử Bách Hoa thì khóc thảm thiết. Giang hồ quỷ kế đa đoan, người trẻ tuổi có hiểu gì, chỉ biết về sau sẽ không còn được gặp Nhị đương gia hay cười hì hì với mình. Đứa đệ tử nào cũng khóc nức nở, chân tình của cả một phái đối với một người.

Chỉ hai đệ tử kế vị là không khóc. Mặt Đường Hạo ngổn ngang, mặt Trâu Viễn tiều tụy, nhuốm thêm mấy phần hoang mang như chấn kinh quá độ, chưa kịp hoàn hồn.

Cả hai tuổi còn nhỏ dại, thần sắc không biết giấu diếm, rơi vào mắt đám cáo già trưởng bối. Sự thật cũng bị nhìn thấu hết thảy.

Lúc đó Diệp Tu tự hỏi, không biết Trương Giai Lạc có nhìn thấy những gương mặt đau thương, những bàng hoàng e sợ này hay không. Nếu nhìn thấy, hắn sẽ nghĩ gì?

Nhưng thôi, giờ thì Diệp Tu hiểu ra một chuyện. Trong lòng Trương Giai Lạc cất chứa một điều rất quan trọng, mà so với nó, Bách Hoa cốc cũng phải xếp phía sau.

Trương chưởng quỹ trầm tư hồi lâu, đột nhiên đáp.

"Được." Vô cùng sảng khoái.

Diệp Tu kinh ngạc. Cứ ngỡ Trương Giai Lạc còn phải trì hoãn thêm một hai ngày, thăm dò thực hư từ Bách Hoa cốc, ai hay hắn lại thẳng thắn nhận lời. Diệp Tu cảm thấy, chẳng lẽ mình đang bước vào cái bẫy nào đó mà Trương Giai Lạc giăng ra.

Hắn lập tức gạt bỏ ý nghĩ này. Miễn là mục đích đạt thành, nếu mắc bẫy thật, thấy chiêu phá chiêu là được.

"Vậy ngươi mau thu thập hành lý, chúng ta đi thôi."

Hắn cười mà nói.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
3.

Bọn hắn cứ thế mà đi. Một người cưỡi con ngựa Hắc Thông tráng kiện, không tính lương câu, nhưng tuổi vừa đầy, chịu được lữ trình đằng đẵng. Một người vẫn cưỡi con ngựa trắng già như cố tình ngược đãi súc vật, chưa đi mấy dặm đã thở đến lòng người hốt hoảng. Ngựa đen không vui ra mặt, lúc đi lúc nghỉ, nó hậm hực khó chịu, Trương Giai Lạc cũng chẳng thoải mái gì.

Hắn đề nghị với Diệp Tu, lão gia ngài cứ thế này ta liền mang ngựa đi bán, kiếm một con khác cũng già khọm đứt hơi, ít ra dư bạc mua được rượu uống, Khâu tiểu ca trúng độc trước tiểu Viễn, đến lúc đó ngài đi Gia Thế sơn trang chịu tang xong, vẫn kịp giúp ta tiễn đưa tiểu Viễn một đoạn.

Hắn không tin Diệp Tu không sốt ruột.

Trương Giai Lạc một khi đã muốn chọc phá người khác, cũng rất có tài. Diệp Tu tỏ ý bội phục, móc từ đai lưng ra mấy đồng tiền to, đổi lấy một con ngựa trắng khác, trông cũng miễn cưỡng vừa mắt.

Hắn bán ngựa già, lúc trao dây cương còn bịn rịn, dặn nó có oán báo oán có thù báo thù, chết oan nhớ tìm đúng Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc lười phản ứng. Hắn đứng dưới bóng cây, nhìn Diệp Tu vuốt cổ ngựa già, hai mắt lấp lánh, quay đầu lại nhìn chỗ khác.

Cái gọi là người đẹp vì lụa, hắn của hôm nay đã không còn là Bách Hoa công tử phiên phiên như ngọc. Xưa hắn ngựa trắng áo xanh, một thân phong lưu phú quý khó giấu, đôi mắt long lanh rực rỡ, dưới ánh xuân quang vùng Nam Cương xanh biếc sáng ngời, khiến người trông thấy quên ưu.

Năm đó Diệp Tu trông thấy hắn, quả thực quên ưu. Bất luận thế nào, gặp người thiếu niên thanh xuân phóng khoáng, tinh như bảo kiếm, chẳng phải chuyện đáng vui mừng lắm sao?

Dù rằng, Diệp Tu hơn Trương Giai Lạc bất quá vài tuổi.

Dù rằng, Diệp Tu rất hiểu cái gì gọi là, cảnh đẹp ý vui mà ý trời chẳng như ta nguyện.

Diệp Tu không nói hắn biết Vương Kiệt Hi ở đâu, Trương Giai Lạc cũng không vội hỏi, thế nào chẳng phải đi tìm.

Trước khi đi, hắn rất cẩn thận khóa cửa khách điếm. Không nhờ ai đến trông hộ, vì từ trên xuống dưới chỉ Trương Giai Lạc một người. Hắn còn để tấm giấy trước cửa, trét hồ dán, viết "Chưởng quỹ vân du tứ hải, chẳng mấy mà về." Viết cũng như không.

Một tấm giấy mỏng, mưa xuống là tan. Mạc Bắc ít mưa nhưng không phải không có. Liệu có ai, sẽ đến tìm Trương Giai Lạc? Liệu có ai, xứng cho hắn để lại một mảnh giấy làm tin? Và ai, sẽ vì một câu hư ảo thế này mà chờ mà đợi một người chẳng biết khi nao trở về?

Nhưng Trương Giai Lạc cứ làm thế đấy. Diệp Tu đoán được hắn trốn ở đây, chính vì hiểu rõ Trương Giai Lạc là con người như thế đấy.

Một người như thế được gọi là ngốc, dễ bị nhìn thấu, dễ bị lợi dụng, khó bị đánh động đến tận tâm can.

Còn may, Diệp Tu không cần đánh động hắn. Diệp Tu chỉ cần tìm một cao thủ vừa giỏi võ công vừa không có lập trường, giúp mình đánh bại Vương Kiệt Hi.

Đáng tiếc ở đời, chẳng có chuyện gì là thuận lợi.

Trương Giai Lạc bước vào quán trà, đặt mông ngồi xuống, chén trà bằng gốm thô nóng hổi chỉ vừa nhón lên định uống, không hiểu vì đâu chợt vỡ tan thành mảnh vụn.

Gặp người bình thường, chắc chắn đã bị nước trà làm phỏng, hoặc bị miểng găm đầy mặt. May sao Tán Hoa thủ uy chấn võ lâm không phải người thường, công phu chỉ một sát na đã phi thân xa ba trượng. Đáng buồn Diệp Tu khinh công không bằng, tuy cũng né nhanh như chớp, vạt áo vẫn bị văng ướt nước trà.

"Tiếu đại hiệp, đã lâu không gặp." Trương Giai Lạc cười. Hắn đứng chắp tay, ngữ khí hữu lễ mà tư thái ngạo mạn không gì bằng. Miệng cười khanh khách, mà không một điểm hòa khí.

Công tử văn nhã cái gì, Bách Hoa Trương Giai Lạc không phải. Người người đều biết, công phu dưới tay hắn cổ quái bất định, thuộc hàng khó chế trụ nhất võ lâm.

"Trương đại đương gia, đã lâu không gặp."

Nam nhân ngoài cửa cũng cười tươi tắn. Người này không quá cao, thanh sam màu nhạt, trông như một gã thư sinh yếu nhược. Gương mặt tươi cười đầy vẻ ôn nhu đôn hậu, tay áo rộng dài chắp lại một vái, hệt như hảo hữu tri tâm lâu ngày mới gặp của Trương Giai Lạc.

Ai mà không biết, Lôi Đình tân môn chủ Tiêu Thời Khâm tuổi trẻ tài cao, nắm giữ bí mật bất truyền, khôi phục cả Lôi Đình môn từ suy tàn đến cường thịnh. Và ai cũng biết, người thanh niên trông rất ôn hòa thân thiện này kỳ thực rất có danh tiếng trong giới sát thủ, nhận tiền trừ họa, nhất ngôn cửu đỉnh.

Bên kia sảnh trà, Diệp Tu bắt đầu sơ tán dân thường. Đây chỉ là một trấn nhỏ, nhưng vì thương khách vãng lai mà phồn vinh sầm uất, đường phố buổi sáng không tính náo nhiệt, cũng có đám đông tụ tập xem trò vui.

"Có đánh nhau sao?" Đại thúc bán kẹo hồ lô hào hứng hỏi Diệp Tu.

"Sắp rồi, không muốn chết thì đứng xa ra, thần tiên đánh nhau đáng sợ lắm." Diệp Tu ra vẻ như thật, lựa lời dọa nạt.

"Cơ mà muốn cược thử không, chọn áo đỏ hay áo xanh?" Hắn rất nhanh đổi vẻ mặt, hỏi ngược đại thúc.

Trương Giai Lạc đằng này nghe thấy Diệp Tu pha trò, xem chừng chuẩn bị gầy sòng.

"Ngươi muốn khoanh tay nhìn ta đơn đả độc đấu?" Trương Giai Lạc trừng mắt.

"Không tới phiên ta đâu chứ, Trương đương gia. Ngươi xuống cấp quá rồi sao." Diệp Tu vẫn dáng vẻ hời hợt ấy.

"Cút, ngươi đứng một bên chờ hầu."

Bọn hắn nhìn nhau cười, tiếng cười đong đầy khí phách niên thiếu đã xa.

Tựa hồ không ai để Tiếu môn chủ vào mắt, nhưng khi quay đầu nhìn Tiêu Thời Khâm, sát ý mãnh liệt từ Trương Giai Lạc như một mũi kiếm đâm xộc tới.

Hắn đã chờ suốt hai năm.

Trên thực tế, trận đánh này hắn không hề muốn Diệp Tu nhúng tay vào.

Hắn không quan tâm Tiêu Thời Khâm vì ai mà đến, cũng không cần biết tôn giá phương nào đủ sức vời Tiếu môn chủ ra tay, hắn thậm chí chẳng buồn hỏi hắn làm sao biết rằng tên khốn Diệp Tu ở đây. Hắn chỉ cầu được đánh một trận.

Người trong giang hồ, nào ai cam tâm tịch mịch.

Chỉ nghe gió quất tới mặt, Trương Giai Lạc một chưởng vỗ thẳng đến Tiêu Thời Khâm. Rõ ràng chỉ là hư chiêu, dưới tay hắn lại có khí phách lôi đình vạn quân, không chết không về, như muốn thẳng thừng giết Tiêu Thời Khâm chỉ trong một thức.

Người thư sinh bạch diện thanh y chỉ đứng đó, không rõ là sợ đến ngây ngẩn hay đã quyết tâm chờ chết. Diện mạo hắn tuấn tú, lại nho nhã lễ độ, nếu chết thì thật đáng tiếc. Các cô các mợ xung quanh siết khăn tay kinh hô.

Mắt thấy Trương Giai Lạc đã bức đến gần, Tiêu Thời Khâm vẫn vững như Thái Sơn không lay không chuyển. Trương Giai Lạc chợt nghe một tiếng lách cách khẽ vang, vừa khéo bản thân cũng là cao thủ chuyên sử hỏa khí, hắn lập tức điểm mũi chân, thắng gấp giữa đường, nhanh như chớp lật mình nhảy về phía sau.

Ngay tức khắc, vị trí hắn vừa mới đứng nổ tung. Khói bay đầy trời, chỉ nghe lộp bộp hai tiếng giòn vang, Trương Giai Lạc đã nhẹ nhàng đáp xuống mặt đường đá xanh, khe khẽ mỉm cười với Tiêu Thời Khâm.

Mặt hắn bị vụn gỗ cứa trúng, chảy xuống một dòng máu đỏ.

Mà thư sinh áo xanh vẫn cứ đứng đó yên lành. Đá xanh dưới chân Tiêu Thời Khâm vỡ toang, lòi ra bùn đất đen sì, mặt đường biến thành bãi đá pha lẫn mảnh gỗ vụn, giữa làn khói xám, là hai con cơ quan thú vỡ đầu nằm chỏng chơ.

Một chưởng của Trương Giai Lạc là hư chiêu, nếu sử toàn lực không thu về kịp, cho dù tránh thoát cơ quan trên đất, cũng bị hai con thú sắt bao vây.

"Trương đương gia, khinh công mới đẹp làm sao."

Tiêu Thời Khâm chắp tay.

"Tiếu môn chủ, cơ quan mới diệu làm sao."

Trương Giai Lạc vuốt máu trên mặt.

"Nếu là Diệp Tu, vừa nãy chắc chắn mắc bẫy của ngươi." Hắn vẫn không quên trào phúng Diệp Tu một phen.

"Mời Tiếu môn chủ tiếp tục chỉ dạy."

Giây trước còn cười, giây sau đã tấn công Tiêu Thời Khâm lần nữa.

Chỉ thấy hoa vũ ngợp trời, khác nào tháng Ba anh đào nở rộ, xuân sắc kiêu sa.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
4.

Diệp Tu rất từ tốn uống chén trà tìm mãi không thấy vụn lá của hắn.

Chứng kiến màn đối đầu giữa hai vị thần tiên, hết cháy nổ đến cơ quan thú, quần chúng đã biết sợ mà lùi ra xa. Trong lúc nhàn rỗi chờ đợi, họ vây quanh bàn Diệp Tu, vừa tán gẫu vừa đặt cược.

Trên bàn có hai bát gốm, bát hình chiếc lá đại diện cho Trương Giai Lạc, bát hình con cá đại diện cho Tiêu Thời Khâm. Chỉ thấy bát hình cá đầy ắp tiền to tiền nhỏ, bát hình lá chỉ lẻ tẻ vài đồng bạc, che không nổi hoa văn dưới đáy.

Thế trận có vẻ dễ đoán, đợt giao thủ vừa rồi ai cũng cảm thấy Trương Giai Lạc dưới cơ Tiêu Thời Khâm. Một chưởng khí thế của hắn, người ta còn không buồn tránh né. Pháo nổ rung trời, chưởng nọ trông ghê gớm là thế, rốt cục chỉ làm hỏng hai con thú gỗ chứ chẳng hại được ai.

Dân gian vốn đơn thuần. Diệp Tu nghĩ, bằng không thánh hiền đã chẳng nói, người dân khổ lao khả ái nhất trên đời.

Giao phong một đợt, nói dễ nghe là cân sức cân tài. Nhưng nếu xét thực tế, Tiêu Thời Khâm mới là kẻ thua thiệt. Một chưởng của Trương Giai Lạc trông có vẻ rất dữ dội, kỳ thực chỉ là hư chiêu dụ địch. Hư hư thực thực, che giấu mục đích luôn là lộ số quen tay của hắn, đừng nói Tiêu Thời Khâm trẻ người non dạ, hay chúng nhân vô tri không hiểu võ học xung quanh, đến cả Diệp Tu, nếu không phải suốt mười năm qua đã giao thủ với hắn hàng trăm trận, chỉ sợ cũng không nhìn ra.

Quá chiêu một hiệp, Trương Giai Lạc bất quá chỉ trầy da, thở gấp hơn chút. Tiêu Thời Khâm tổn thất hai con cơ quan thú, đó mới là thiệt hại chân chính. Hắn thành danh giang hồ nhờ vào Hoang Hỏa Hồ Trận, tổng cộng năm con, giờ đây mất hai còn ba, Hồ Trận uy lực thậm giảm. Xung quanh không có vật che chắn, đường lớn kẻ qua người lại, cơ quan thuật mà hắn sở trường không chỗ thi thố, còn nếu muốn so ngoại công hay nội lực, Tiêu Thời Khâm chẳng lẽ sánh nổi với đẳng cấp của Trương Giai Lạc?

Thất bại chỉ ở sớm muộn.

Chẳng qua, chuyện Tiêu Thời Khâm ngang nhiên tìm đến, đâu chỉ đơn giản như trên bề mặt.

Lưu Hạo a Lưu Hạo, Gia Thế rồi sẽ có ngày hủy trong tay ngươi.

Diệp Tu không khỏi bật cười. Nụ cười tuy cổ quái, nhưng đáy lòng hắn đã có tính toán.

"Ngươi cười cái gì? Đừng đừng đừng! Đừng cười nữa, thật là đáng sợ." Trên tay chợt hẫng, chén trà đã bị Trương Giai Lạc giật lấy.

Trương đại hiệp chiến thắng quay về, ừng ực uống liền ba chén mới bỏ xuống, chộp cái bánh cuối cùng Diệp Tu để lại cho mình, nhét vào mồm.

"Đi thôi, đi mau." Hắn ú ớ gọi. Miệng nhai nhồm nhoàm, chân chạy như bay, cứ thế mà rời quán trà.

Trương Giai Lạc nhai mãi không xong cái bánh nướng.

Hắn song hành cùng Diệp Tu, giục ngựa mà đi trên sơn đạo gồ ghề. Đường cái coi như giã biệt. Gia Thế phái người đến không phải chuyện lớn, nhưng nếu phải đối phó với mưu sâu bẫy dài, bọn hắn là người trần mắt thịt, ngày cần ăn đêm cần ngủ, không thể thời thời khắc khắc đề phòng sau lưng.

Cuối cùng đành chọn đường núi. Diệp Tu tự có sắp xếp về mặt thời gian, Trương Giai Lạc chỉ việc thong thả theo sau.

Không còn tóc dài như thác đổ, đã vậy cũng không dụng tâm chải chuốt gọn gàng. Hắn nay áo nhiễm bụi trần, trên mặt vết xước kết vảy, khô thành một vệt đỏ thẫm trên làn da trắng tuyết. Miệng ngậm bánh nướng, ngồi trên lưng ngựa gật gà gật gù, lúc la lúc lắc, mỡ hành bóng nhẫy rơi xuống ngực.

Trông thấy người này, ai dám nghĩ rằng năm xưa từng có công tử phong lưu, cẩm y ngọc thực, như cánh anh đào vương trên nhánh cỏ xanh, lại như pháo hoa chóng tàn, rơi thành bùn nhơ sau phút hoàng kim rực rỡ.

Nhưng Diệp Tu không tiếc hận thay hắn. Nếu chỉ dùng hai chữ tiếc hận để đánh giá về Trương Giai Lạc, thì quá phần thiếu sót. Cũng như người giang hồ chép miệng tiếc cho kẻ đã một tay gầy dựng Gia Thế sơn trang nay bị ruồng rẫy vì dám ngáng chân thế lực trỗi dậy, đó là tất cả những gì nên nói về Diệp Tu ư? Làm sao mà đủ.

Ai ruồng rẫy ai, đôi khi không phải cái gì to tát. Không cùng chí hướng, đường ai nấy đi, cũng là cơ hội cho bản thân mình dứt bỏ những ràng buộc không cần thiết. Rồi sẽ có lúc, cho dù lột da róc thịt, cho dù buông tay với tất cả mọi thứ trên đời, vẫn muốn lừng lẫy một lần quay về làm lại từ đầu. Người thiếu niên háo thắng, cái tâm tranh đấu chưa từng nguội lạnh, còn hừng hực cháy và cháy mãi không thôi, đó mới là điều đáng trân quý trên đời.

"Ta cảm thấy Tiêu Thời Khâm thật quái lạ." Trương Giai Lạc nói.

Diệp Tu nhìn sang.

"Trương đương gia, ăn nhiều hạch đào bổ não, tuy không thể thông minh bằng ta, nhưng nếu hơn được Tôn Tường cũng đủ lăn lộn giang hồ." Hắn nói.

"Hơn được Tôn Tường? Ngươi mắng ta!" Trương Giai Lạc giận dữ, cũng không rõ là giận thật hay đang trào phúng tân trang chủ Gia Thế.

Diệp Tu không khỏi cười ha ha.

"Bọn chúng cố ý tìm đến hai ta trên trấn, là muốn thật nhiều người nhìn thấy, rồi tin rằng bảo vật nằm trong tay ngươi." Trương Giai Lạc nói.

Gia Thế sơn trang độc chiếm danh hiệu thiên hạ đệ nhất suốt ba năm ròng, rốt cục đã phá giải bí ẩn trong đó hay chưa, thế nhân không ai biết. Giữa lúc người người soi xét, Diệp Tu đột nhiên bỏ Gia Thế mà đi, khác gì đổ dầu vào lửa, khắp võ lâm đều dấy lên nghi ngờ.

"Nói không chừng bảo vật thực sự nằm trong tay ta, nếu không vì sao ta lại rời Gia Thế." Diệp Tu tươi cười nhìn Trương Giai Lạc.

"Ngươi? Tên Lưu Hạo kia, ngươi xem vừa mắt?"

Lưu Hạo là Nhị trang chủ Gia Thế, thường ngày thay Diệp Tu xử lý những chuyện lặt vặt. Người này giỏi tài nịnh hót, tạo lập quan hệ, nhưng sở trường nhất là vơ vét tài bảo.

"Ngươi bàn giao thế lực Giang Nam cho Khâu Phi, coi như đã đắc tội nặng với hắn."

Gia Thế từ lâu đã không chỉ là võ lâm thế gia đơn thuần hành hiệp trượng nghĩa. Hiện nay, nên gọi họ là hào môn một phương. Bất luận thuyền đi thủy đạo, hay vận tiêu lục lộ, chỉ cần ở Giang Nam, đều thuộc địa bàn Gia Thế trông giữ. Nhiều năm qua, họ thu nhận đệ tử khắp nơi, gây thù chuốc oán với triều đình lẫn thương giới. Dần dần, hai chữ Diệp Tu, kẻ đã ngày đầu đưa cái tên Gia Thế lên đỉnh cao thiên hạ, phai nhạt đi trong tâm trí mọi người. Cuối cùng, hắn trở thành cái bóng phía sau, không ai nhớ tới.

Người không hiểu chuyện, sẽ cho rằng Diệp Tu bị đuổi khỏi cái ghế trang chủ quyền lực. Cố nhân như Trương Giai Lạc, thì chỉ lắc đầu than đạo bất đồng bất tương vi mưu.

"Làm lại từ đầu." Diệp Tu nói.

"Ngươi? Ngươi còn đủ sức?"

"Sao không đủ sức, có ngươi giúp ca."

"Cút. Ta nhìn ngươi không lọt mắt." Trương Giai Lạc cười rộ.

"Thời cơ lỡ mất, sẽ không quay lại. Ca đây thế nhưng là người chiếm giữ bí mật thiên hạ đệ nhất trong tay." Diệp Tu ra vẻ nghiêm túc.

"Ngươi thôi đi." Trương Giai Lạc cười suýt ngã ngửa.

"Ngươi xem ngươi a, người ta nói thật không tin, lừa ngươi ngươi liền sập bẫy."

"Ta cứ không tin thì sao."

Trương Giai Lạc mới đánh xong một trận sảng khoái, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười hân hoan.

"Nếu ngươi thật sự phá giải bí mật thiên hạ đệ nhất, Tô Mộc Thu đã không chết." Hắn nói.

Trương Giai Lạc là thế đấy.

Ỷ vào giao tình không cạn, mặc sức nói những lời không nên nói, không đáng nói. Mới nghe có thể cảm thấy chẳng đâu vào đâu, nhưng nếu ngẫm sâu, sẽ hiểu rằng hắn nói đúng. Thật khó để bảo rằng hắn giả ngốc, hay là ngốc thật.

Diệp Tu im lặng hồi lâu.

Hắn vươn tay chạm gò má Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc duỗi tay chặn lại. Hai người tức khắc đi mười mấy chiêu cầm nã thủ, sau cùng vẫn là Diệp Tu chiếm thế thượng phong.

Trương Giai Lạc tưởng Diệp Tu tức giận muốn đánh mình, nhưng kỳ thực không phải. Hắn chỉ lấy xuống một chiếc lá vàng rơi bên tóc mai hắn.

Khung cảnh này nếu đặt ở năm sáu năm trước, nhất định hoa lệ khôn cùng. Khi ấy hắn là Nhất Diệp Chi Thu, hắn là Bách Hoa công tử, một người ý khí phong phát, một người niên thiếu kiêu nhiên, mành tóc mai kia lẽ ra là lọn tóc dài ưu mỹ, còn chiếc lá khô cũng phải đổi làm cánh hoa đào tháng Ba, sáng ngần như lửa.

Đã từng sống những tháng ngày rạng rỡ vinh quang, những tháng ngày ấy, cũng từng giấu một hình bóng trong lòng, cho đến hôm nay vẫn cứ hằn sâu nào đâu thay đổi.

Mà thời gian như nước chảy, biết đâu điểm dừng, nhìn lại chỉ còn hai bàn tay trắng.

Diệp Tu vứt bỏ chiếc lá.

"Đầu đầy rơm rạ, ai không biết còn tưởng Trương đương gia bán mình chôn cha." Hắn ra vẻ khinh khi.

"Cái rắm, muốn chôn cũng phải chôn ngươi." Trương Giai Lạc phẩy tay như chê đồ bẩn.

Hai người không nói gì thêm, đến đấu võ mồm cũng lười, mỗi người một ôm tâm sự.

Giữa muôn trầm tịch, chỉ còn tiếng móng ngựa vang.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
5.

Bánh nướng chỉ có một cái. Ăn hết, bữa tối cũng trôi sông.

Theo lý thuyết, chuyện cơm áo gạo tiền đầy nước mắt không thể làm khó các vị đại hiệp. Vung tay một cái, chim trên trời rào rạt rơi rụng như mưa, nhóm lửa một phát, trong béo ngoài giòn, đời còn gì sung sướng bằng.

Ước vọng luôn đẹp đẽ, mà thực tại luôn tàn khốc.

"Ngươi cho ta ăn thứ này?" Trương Giai Lạc giơ vật thể không xác định nửa đen như mực nửa đẫm máu tươi trong tay, kháng nghị với Diệp Tu.

"Ngon không, như Thái Cực vậy, âm dương cân bằng, rất hợp với những người hở chút là xù lông như Trương đương gia."

Diệp Tu miệng nói, tay cời đống lửa được nhóm bởi một viên Lôi Hỏa Đạn quý giá của Trương Giai Lạc. Đêm trong núi sương nùng, củi ẩm, lốp bốp vang vọng dưới ngọn lửa chập chờn.

"Ngươi không phải nói bồ câu đưa thư của ta nướng lên da giòn thịt béo sao?"

"Ta đã bảo, chuyện đáng tin ngươi không tin, chuyện không đáng tin thì cứ gật đầu khen đúng... Huống hồ, phải có tay nghề của tiểu Kiều nhà bọn ta, con chim bồ câu tiểu Kiều nướng lên a, để ta kể ngươi nghe..."

"Ngậm miệng!"

Trương Giai Lạc đã phải ăn thịt bồ câu nửa sống nửa chín, không muốn nhận thêm thương tổn tinh tần, phồng mang trợn má nói.

Hắn đang nhai bừa thì chợt biến sắc, ho sù sụ, phun ra một cái ống nhỏ.

"Rốt cục ngươi có thù gì với bồ câu đưa thư?" Trương Giai Lạc hết chịu nổi. Hắn vặn nhẹ ống đồng, lấy ra một tấm giấy xoắn bé xíu.

"A? Cái gì vậy... Này này này, tay đầy dầu mỡ, đừng động vào!" Diệp Tu bỏ con bồ câu đang nướng nửa chừng xuống.

Hắn giũ phẳng tờ giấy, mượn ánh lửa nheo mắt đọc. Trương Giai Lạc cũng vội ghé đầu sang.

Lát sau, cả hai nở nụ cười nhìn nhau.

"Tên Lưu Hạo này tâm địa ác độc, ngươi lại có thể để hắn bên cạnh suốt bấy nhiêu năm. Diệp trang chủ, ắt phải xem lại cặp mắt nhìn người của mình đi." Trương Giai Lạc thở dài, rút giấy khỏi tay Diệp Tu, muốn ném vào lửa.

Khó được một lần Diệp Tu không đáp trả, chỉ giật lại tờ giấy, đọc thêm vài lượt rồi nhét vào áo.

"Ngươi giữ lại làm gì?" Trương Giai Lạc ngạc nhiên hỏi.

"Hữu dụng." Diệp Tu nói.

Một mùi khét bỗng bốc lên, Diệp Tu lúc này mới phát hiện con bồ câu để quên bên đống lửa đã cháy thành than. Trương Giai Lạc cười ha hả, nhác thấy Diệp Tu quay sang nhìn chằm chằm con chim nửa sống nửa chín trong tay mình với ánh mắt bất thiện, vội vàng rụt tay bảo vệ bữa tối, lòng đầy cảnh giác.

Hai vị cao thủ tuyệt thế vì nửa con bồ câu mà ra tay đánh nhau, Tán Hoa thủ, Đấu Thần thương, trăm hoa ngợp lối, lá vàng đưa thu.

Hai người đi đường núi suốt ba ngày, khoác sương mai xuất phát, đắp sao trời qua đêm. Tối ngày thứ tư bắt đầu có mưa, để phòng ngừa tập kích, hai người lẽ ra nên tìm một khoảnh đất trống nghỉ ngơi, nhưng mưa đổ bất chợt mà nhanh nặng hạt, bất đắc dĩ, đành nấp vào một tán cây đại thụ.

Cây to rậm lá, như chiếc ô khổng lồ. Nước mưa trút xuống tầng tầng lá biếc nghe tí tách, xuôi theo phiến lá trĩu rơi, liên miên nối liền, dệt thành bức màn trong suốt. Diệp Tu ngồi dưới gốc cây, Trương Giai Lạc nằm trên chạc cây gần đó, hai người không trò chuyện, chỉ ngắm khoảng không vô tận bên ngoài màn mưa. Bọn hắn như thể đang trú chân nơi ốc đảo không người, cách biệt thế gian muôn vàn trùng xa.

Hai con ngựa lững thững ăn cỏ dưới bóng cây, cũng tĩnh lặng như chủ nhân của chúng, chỉ thỉnh thoảng phát sinh tiếng thở khe khẽ không đủ để quấy rầy âm thanh của cơn mưa đêm.

"Ngươi định làm gì với Gia Thế?"

Trương Giai Lạc chợt rủ đầu xuống, hỏi Diệp Tu. Hắn treo ngược nửa người trên cây bằng một tư thế cổ quái, tóc cũng xõa ngược để lộ cái trán sáng bóng.

Diệp Tu ngậm cọng cỏ, mắt nhìn xa xăm, trông như không muốn trả lời.

Kỳ thực, hắn cũng là một hán tử soái khí, chỉ tiếc rằng gương mặt anh tuấn thường bị át đi bởi dáng vẻ lười nhác thiếu sức sống kia.

"Mấy năm qua, ta lập một môn phái mới, tên là Hưng Hân."

Mãi đến khi Trương Giai Lạc cảm thấy hắn chẳng buồn để ý đến mình, Diệp Tu bất chợt cất lời. Hắn nhìn vào đôi mắt Trương Giai Lạc, thái độ không chút đùa cợt, giọng trầm lắng như đang bày tỏ nỗi lòng chân thành từ lâu mất dấu.

"Ta gặp được vài hậu bối thú vị, cùng nhau làm vài việc hay ho."

Hắn vặt cọng cỏ nghịch giữa những ngón tay, ngọn cỏ màu xanh mảnh khảnh mềm mại, trông chẳng hợp với ngón tay thô ráp của người tập võ.

"Ngươi muốn lấy Hưng Hân lật đổ Gia Thế?"

"Gần như vậy."

Vẻ mặt biếng nhác như chẳng để tâm bất cứ thứ gì trên đời lại hiện lên trên mặt Diệp Tu.

Ngữ khí Diệp Tu vẫn hờ hững chẳng gây thiện cảm như mọi khi, nhưng chẳng biết vì sao, Trương Giai Lạc lại nghe ra mấy phần cay đắng. Hai người quen nhau từ thời niên thiếu, tuy không phải bằng hữu chí giao chia ngọt sẻ bùi, nhưng Trương Giai Lạc vẫn cảm thấy, Diệp Tu thực tâm trân ái Gia Thế sơn trang một tay hắn gầy dựng nên kia.

Hắn không biết liệu Diệp Tu có từng ký thác tâm tư nguyện tưởng gì ở Gia Thế, hắn cũng không biết liệu đằng sau có câu chuyện thương tâm nào chăng, nhưng tấm chân tình ấy không khó để nhận ra.

Giờ đây, Diệp Tu muốn chính tay đạp đổ Gia Thế mà mình đã từng cất giấu trong tim.

Trương Giai Lạc cũng đâu khác mấy. Thế nhân đều cho rằng, "cái chết" của hắn đã dập tắt khả năng quật khởi giang hồ của Bách Hoa cốc trong ít nhất mười năm tới.

"Cố lên." Trương Giai Lạc nói. Không biết là đang động viên Diệp Tu, hay tự động viên chính mình.

"Ừ." Diệp Tu mỉm cười.

Hai người lại trầm mặc hồi lâu.

"Thực sự thì, ngươi với Tô Mộc Thu là gì của nhau?" Hắn đột nhiên hỏi một câu không tim không phổi.

Diệp Tu bất ngờ vì tốc độ đổi đề tài, ho khan mấy tiếng, cười trả lời.

"Gần giống với ngươi và Tôn Triết Bình."

"Ta và Tôn Triết Bình không phải như ngươi nghĩ."

"Ngươi lừa ai, thoại bản Vinh Quang Diễm Tình Lục bán chạy nhất chính là quyển về ngươi và Tôn Triết Bình."

"Ha ha, bán chạy thứ hai là quyển về ngươi và Tô Mộc Tranh biết không."

"Ha ha, ta và Mộc Mộc không so đo với bọn đoạn tụ các ngươi."

"Thôi thôi thôi, ta và Đại Tôn thật sự không phải như ngươi nghĩ." Trương Giai Lạc lắc đầu. Hắn cảm thấy có chút đau đầu, bèn gác lại lên chạc cây, ngửa mặt nhìn tàng cây rậm lá, một mảng đen ngòm như mực.

"Có tâm tư đó, không kết quả đó."

Hắn tự giễu mà cười.

Diệp Tu im lặng. Đêm mưa ngăn người tiếp tục lộ trình, cũng ngăn người ngủ ngon giấc, khiến người vô cớ muốn cởi tâm sự, kể về chuyện chưa từng kể.

"Chưa kịp có tâm tư gì, hắn đã chết rồi." Diệp Tu chợt nói.

Tô Mộc Thu là Đại công tử đích tôn của Gia Thế sơn trang, bị người ta diệt môn tàn sát, hắn dắt theo muội muội lưu lạc thiên nhai, gặp được Diệp Tu. Từ đó trùng kiến Gia Thế, tạo nên biết bao truyền kỳ giang hồ, mỗi lần nhớ lại đều là tháng ngày vui vẻ khoái lạc.

Có cơn gió đột nhiên thổi tới, tán lá vang xào xạc như một nhạc khúc dịu dàng. Mưa rơi rát mặt, đống lửa suýt bị gió thổi tắt, dưới mưa gió cuộn lại thành đốm sáng nho nhỏ như con thú sợ đau.

Trương Giai Lạc đưa tay lau nước mưa trên mặt. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, qua đốm sáng mỏng manh từ ngọn lửa, Diệp Tu như nhìn thấy Trương Giai Lạc chớp mắt với mình, tận ba lần.

"Ta chợt nhớ ra, ngươi và ta cũng không phải quá thân thiết, ta lại nói nhiều như vậy với ngươi. Đúng là trông người lạ mà ngỡ người nhà." Diệp Tu cất cao giọng, thuận thế ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào thân cây đại thụ thô ráp.

Đại thụ thân to, nếu có người đạp gió mà đến, cho dù cao minh đến đâu, cũng không thể từ phía sau tấn công hắn được.

"Phải a, từ lúc hai ta đánh nhau lần đầu năm mười sáu mười bảy tuổi, ngươi biết ta không bơi giỏi, đạp ta xuống sông, ta đã biết cả đời này cũng không thân thiết nổi với tên vô sỉ như ngươi." Trương Giai Lạc cười rộ.

Hắn như cố ý mà ngồi trên chạc cây, thả nửa người xuống nói chuyện với Diệp Tu, dưới mái tóc đen lộ ra cái gáy trắng nõn không chút phòng bị.

Con mẹ nó đúng là điên.

Diệp Tu vờ cười, trong lòng thầm nghĩ.

Chuyện Trương Giai Lạc nói là sự thật. Bọn hắn đều là hiệp khách thành danh từ độ thiếu niên, tuy rằng thiên Nam địa Bắc, số lần chạm mặt cũng không quá ít. Tuổi trẻ khí thịnh, gặp nhau ắt phải so tài, hai người binh binh bang bang đánh nhau suốt nửa canh giờ trên cầu, sau đó cùng té xuống sông, Diệp Tu nhờ giỏi bơi lội mà khinh nhờn Trương Giai Lạc thê thảm.

Nghĩ tới chuyện này, Diệp Tu chẳng cần vờ vịt mà thật lòng cười ngặt nghẽo.

Hắn chộp lấy Ô Thiên Cơ gần bên, mũi kiếm sắc lẹm rút khỏi khung ô kiên cố, phát ra tiếng rít chói tai.

Gần như cùng lúc, giọng Trương Giai Lạc vang lên từ ngọn cây.

"Mi mục chân thật của Hư Không kiếm, tại hạ đã mong diện kiến từ lâu."

Bàn tay Trương Giai Lạc giữ chặt cổ tay trắng ngần của ai đó, người này cả cánh tay đều trắng, cầm một thanh đoản kiếm. Lưỡi kiếm lạnh buốt suýt thì quét ngang cổ Trương Giai Lạc, rạch một đường dài trên ngoại y.

Trước khi người nọ dùng tay còn lại tấn công, Trương Giai Lạc kéo mạnh cổ tay hắn, thuận thế lăn xuống gốc cây. Người nọ cả kinh, bị kéo từ tán cây rậm rạp ra ngoài, rơi theo Trương Giai Lạc xuống đất.

Đầu kia Diệp Tu đã lao vào đánh với một hắc y nhân. Hai người rất nhanh đi hết mười chiêu khoái kiếm, thấy đồng bạn rơi vào hạ phong, hắc y nhân không khỏi phân thần nhìn sang, xoẹt một tiếng, tấm vải che mặt bị mũi ô quẹt rách.

Nếu không phải kịp thời hoàn hồn nhảy tránh, hắn ắt đã toi mạng vì nhát chém này.

"Đừng phân tâm a Lý Hiên, Trương Giai Lạc yếu lắm, không cần lo lắng cho Ngô Vũ Sách." Diệp Tu cười.

Nụ cười của hắn chập chờn dưới ánh lửa, khiến người không khỏi rợn tóc gáy.

"Lo cho chính mình đi đã."

Chiếc ô rách trông như đồ bỏ đi, ở một khắc này, chợt hóa thân thành bảo kiếm chém tướng phá quân, băng băng bổ tới.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#7
Hai người này, đều trải qua mất mát, đều mất đi thứ quý giá, đều bỏ lại môn hộ đã dành cả thanh xuân gây dựng, có lẽ chỉ họ mới thấu hiểu được nhau.
Hai người hiện tại vẫn chưa thể bỏ được hình bóng cũ, không biết cơ duyên nào đưa cặp tình nhân số khổ này đến với nhau được đây? Cơ mà trong nguy cơ trùng điệp vẫn không ngừng trào phúng nhau, đối mặt địch nhân vẫn ung dung đối phó, coi bộ cũng tiêu dao tự tại phết đấy chứ (╯▽╰ )
"Ta chợt nhớ ra, ngươi và ta cũng không phải quá thân thiết, ta lại nói nhiều như vậy với ngươi. Đúng là trông người lạ mà ngỡ người nhà." Diệp Tu cất cao giọng, thuận thế ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào thân cây đại thụ thô ráp.
Đúng là ảo thật đấy, chắc do không dễ mới có người chung cảnh ngộ để hiểu được nhau đây mà :))))
Theo lý thuyết, chuyện cơm áo gạo tiền đầy nước mắt không thể làm khó các vị đại hiệp. Vung tay một cái, chim trên trời rào rạt rơi rụng như mưa, nhóm lửa một phát, trong béo ngoài giòn, đời còn gì sung sướng bằng.

Ước vọng luôn đẹp đẽ, mà thực tại luôn tàn khốc.

"Ngươi cho ta ăn thứ này?" Trương Giai Lạc giơ vật thể không xác định nửa đen như mực nửa đẫm máu tươi trong tay, kháng nghị với Diệp Tu.

"Ngon không, như Thái Cực vậy, âm dương cân bằng, rất hợp với những người hở chút là xù lông như Trương đương gia."
Kiểu này đến lúc hai người về ở với nhau, rất là quan ngại về vấn đề bếp núc nha ( *︾▽︾)
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,156
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#8
Í hí hí Rai em cũng đọc Diệp Lạc võ hiệp sao :haha
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#9
Í hí hí Rai em cũng đọc Diệp Lạc võ hiệp sao :haha
Có đọc chứ Lá tỉ, chuyện hay là phải đọc liền á :D
Đi làm rồi bận quá, thỉnh thoảng mới vào diễn đàn được, ai ngờ lại gặp truyện của đại tỉ luôn. Thuyền này em cũng thích nên vào comment luôn q(≧▽≦q)
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#10
Em! Em có!

Em có đọc 2, 3 chương đầu lúc nó mới lên, sơ sơ thôi tại biết chị sở trường cổ trang nên yên tâm chất lượng. Ban đầu thấy Diệp Lạc tò mò tại em tưởng chị die hard Song Hoa.

Em siêu ưng lời mở chị viết, vốn còn nửa lưỡng lự nên mần bài cảm nhận Diệp Lạc không tại em không thích viết về Diệp. Mà đọc của chị xong thì được truyền động lực triển luôn.

Đọc cổ trang của chị dịch/viết luôn là một sự hưởng thụ, fic này cũng đúng chất nghệ thuật và plot đủ cuốn vừa đúng lửa không đau tim (?).
 

Bình luận bằng Facebook