5.
Bánh nướng chỉ có một cái. Ăn hết, bữa tối cũng trôi sông.
Theo lý thuyết, chuyện cơm áo gạo tiền đầy nước mắt không thể làm khó các vị đại hiệp. Vung tay một cái, chim trên trời rào rạt rơi rụng như mưa, nhóm lửa một phát, trong béo ngoài giòn, đời còn gì sung sướng bằng.
Ước vọng luôn đẹp đẽ, mà thực tại luôn tàn khốc.
"Ngươi cho ta ăn thứ này?" Trương Giai Lạc giơ vật thể không xác định nửa đen như mực nửa đẫm máu tươi trong tay, kháng nghị với Diệp Tu.
"Ngon không, như Thái Cực vậy, âm dương cân bằng, rất hợp với những người hở chút là xù lông như Trương đương gia."
Diệp Tu miệng nói, tay cời đống lửa được nhóm bởi một viên Lôi Hỏa Đạn quý giá của Trương Giai Lạc. Đêm trong núi sương nùng, củi ẩm, lốp bốp vang vọng dưới ngọn lửa chập chờn.
"Ngươi không phải nói bồ câu đưa thư của ta nướng lên da giòn thịt béo sao?"
"Ta đã bảo, chuyện đáng tin ngươi không tin, chuyện không đáng tin thì cứ gật đầu khen đúng... Huống hồ, phải có tay nghề của tiểu Kiều nhà bọn ta, con chim bồ câu tiểu Kiều nướng lên a, để ta kể ngươi nghe..."
"Ngậm miệng!"
Trương Giai Lạc đã phải ăn thịt bồ câu nửa sống nửa chín, không muốn nhận thêm thương tổn tinh tần, phồng mang trợn má nói.
Hắn đang nhai bừa thì chợt biến sắc, ho sù sụ, phun ra một cái ống nhỏ.
"Rốt cục ngươi có thù gì với bồ câu đưa thư?" Trương Giai Lạc hết chịu nổi. Hắn vặn nhẹ ống đồng, lấy ra một tấm giấy xoắn bé xíu.
"A? Cái gì vậy... Này này này, tay đầy dầu mỡ, đừng động vào!" Diệp Tu bỏ con bồ câu đang nướng nửa chừng xuống.
Hắn giũ phẳng tờ giấy, mượn ánh lửa nheo mắt đọc. Trương Giai Lạc cũng vội ghé đầu sang.
Lát sau, cả hai nở nụ cười nhìn nhau.
"Tên Lưu Hạo này tâm địa ác độc, ngươi lại có thể để hắn bên cạnh suốt bấy nhiêu năm. Diệp trang chủ, ắt phải xem lại cặp mắt nhìn người của mình đi." Trương Giai Lạc thở dài, rút giấy khỏi tay Diệp Tu, muốn ném vào lửa.
Khó được một lần Diệp Tu không đáp trả, chỉ giật lại tờ giấy, đọc thêm vài lượt rồi nhét vào áo.
"Ngươi giữ lại làm gì?" Trương Giai Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Hữu dụng." Diệp Tu nói.
Một mùi khét bỗng bốc lên, Diệp Tu lúc này mới phát hiện con bồ câu để quên bên đống lửa đã cháy thành than. Trương Giai Lạc cười ha hả, nhác thấy Diệp Tu quay sang nhìn chằm chằm con chim nửa sống nửa chín trong tay mình với ánh mắt bất thiện, vội vàng rụt tay bảo vệ bữa tối, lòng đầy cảnh giác.
Hai vị cao thủ tuyệt thế vì nửa con bồ câu mà ra tay đánh nhau, Tán Hoa thủ, Đấu Thần thương, trăm hoa ngợp lối, lá vàng đưa thu.
Hai người đi đường núi suốt ba ngày, khoác sương mai xuất phát, đắp sao trời qua đêm. Tối ngày thứ tư bắt đầu có mưa, để phòng ngừa tập kích, hai người lẽ ra nên tìm một khoảnh đất trống nghỉ ngơi, nhưng mưa đổ bất chợt mà nhanh nặng hạt, bất đắc dĩ, đành nấp vào một tán cây đại thụ.
Cây to rậm lá, như chiếc ô khổng lồ. Nước mưa trút xuống tầng tầng lá biếc nghe tí tách, xuôi theo phiến lá trĩu rơi, liên miên nối liền, dệt thành bức màn trong suốt. Diệp Tu ngồi dưới gốc cây, Trương Giai Lạc nằm trên chạc cây gần đó, hai người không trò chuyện, chỉ ngắm khoảng không vô tận bên ngoài màn mưa. Bọn hắn như thể đang trú chân nơi ốc đảo không người, cách biệt thế gian muôn vàn trùng xa.
Hai con ngựa lững thững ăn cỏ dưới bóng cây, cũng tĩnh lặng như chủ nhân của chúng, chỉ thỉnh thoảng phát sinh tiếng thở khe khẽ không đủ để quấy rầy âm thanh của cơn mưa đêm.
"Ngươi định làm gì với Gia Thế?"
Trương Giai Lạc chợt rủ đầu xuống, hỏi Diệp Tu. Hắn treo ngược nửa người trên cây bằng một tư thế cổ quái, tóc cũng xõa ngược để lộ cái trán sáng bóng.
Diệp Tu ngậm cọng cỏ, mắt nhìn xa xăm, trông như không muốn trả lời.
Kỳ thực, hắn cũng là một hán tử soái khí, chỉ tiếc rằng gương mặt anh tuấn thường bị át đi bởi dáng vẻ lười nhác thiếu sức sống kia.
"Mấy năm qua, ta lập một môn phái mới, tên là Hưng Hân."
Mãi đến khi Trương Giai Lạc cảm thấy hắn chẳng buồn để ý đến mình, Diệp Tu bất chợt cất lời. Hắn nhìn vào đôi mắt Trương Giai Lạc, thái độ không chút đùa cợt, giọng trầm lắng như đang bày tỏ nỗi lòng chân thành từ lâu mất dấu.
"Ta gặp được vài hậu bối thú vị, cùng nhau làm vài việc hay ho."
Hắn vặt cọng cỏ nghịch giữa những ngón tay, ngọn cỏ màu xanh mảnh khảnh mềm mại, trông chẳng hợp với ngón tay thô ráp của người tập võ.
"Ngươi muốn lấy Hưng Hân lật đổ Gia Thế?"
"Gần như vậy."
Vẻ mặt biếng nhác như chẳng để tâm bất cứ thứ gì trên đời lại hiện lên trên mặt Diệp Tu.
Ngữ khí Diệp Tu vẫn hờ hững chẳng gây thiện cảm như mọi khi, nhưng chẳng biết vì sao, Trương Giai Lạc lại nghe ra mấy phần cay đắng. Hai người quen nhau từ thời niên thiếu, tuy không phải bằng hữu chí giao chia ngọt sẻ bùi, nhưng Trương Giai Lạc vẫn cảm thấy, Diệp Tu thực tâm trân ái Gia Thế sơn trang một tay hắn gầy dựng nên kia.
Hắn không biết liệu Diệp Tu có từng ký thác tâm tư nguyện tưởng gì ở Gia Thế, hắn cũng không biết liệu đằng sau có câu chuyện thương tâm nào chăng, nhưng tấm chân tình ấy không khó để nhận ra.
Giờ đây, Diệp Tu muốn chính tay đạp đổ Gia Thế mà mình đã từng cất giấu trong tim.
Trương Giai Lạc cũng đâu khác mấy. Thế nhân đều cho rằng, "cái chết" của hắn đã dập tắt khả năng quật khởi giang hồ của Bách Hoa cốc trong ít nhất mười năm tới.
"Cố lên." Trương Giai Lạc nói. Không biết là đang động viên Diệp Tu, hay tự động viên chính mình.
"Ừ." Diệp Tu mỉm cười.
Hai người lại trầm mặc hồi lâu.
"Thực sự thì, ngươi với Tô Mộc Thu là gì của nhau?" Hắn đột nhiên hỏi một câu không tim không phổi.
Diệp Tu bất ngờ vì tốc độ đổi đề tài, ho khan mấy tiếng, cười trả lời.
"Gần giống với ngươi và Tôn Triết Bình."
"Ta và Tôn Triết Bình không phải như ngươi nghĩ."
"Ngươi lừa ai, thoại bản Vinh Quang Diễm Tình Lục bán chạy nhất chính là quyển về ngươi và Tôn Triết Bình."
"Ha ha, bán chạy thứ hai là quyển về ngươi và Tô Mộc Tranh biết không."
"Ha ha, ta và Mộc Mộc không so đo với bọn đoạn tụ các ngươi."
"Thôi thôi thôi, ta và Đại Tôn thật sự không phải như ngươi nghĩ." Trương Giai Lạc lắc đầu. Hắn cảm thấy có chút đau đầu, bèn gác lại lên chạc cây, ngửa mặt nhìn tàng cây rậm lá, một mảng đen ngòm như mực.
"Có tâm tư đó, không kết quả đó."
Hắn tự giễu mà cười.
Diệp Tu im lặng. Đêm mưa ngăn người tiếp tục lộ trình, cũng ngăn người ngủ ngon giấc, khiến người vô cớ muốn cởi tâm sự, kể về chuyện chưa từng kể.
"Chưa kịp có tâm tư gì, hắn đã chết rồi." Diệp Tu chợt nói.
Tô Mộc Thu là Đại công tử đích tôn của Gia Thế sơn trang, bị người ta diệt môn tàn sát, hắn dắt theo muội muội lưu lạc thiên nhai, gặp được Diệp Tu. Từ đó trùng kiến Gia Thế, tạo nên biết bao truyền kỳ giang hồ, mỗi lần nhớ lại đều là tháng ngày vui vẻ khoái lạc.
Có cơn gió đột nhiên thổi tới, tán lá vang xào xạc như một nhạc khúc dịu dàng. Mưa rơi rát mặt, đống lửa suýt bị gió thổi tắt, dưới mưa gió cuộn lại thành đốm sáng nho nhỏ như con thú sợ đau.
Trương Giai Lạc đưa tay lau nước mưa trên mặt. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, qua đốm sáng mỏng manh từ ngọn lửa, Diệp Tu như nhìn thấy Trương Giai Lạc chớp mắt với mình, tận ba lần.
"Ta chợt nhớ ra, ngươi và ta cũng không phải quá thân thiết, ta lại nói nhiều như vậy với ngươi. Đúng là trông người lạ mà ngỡ người nhà." Diệp Tu cất cao giọng, thuận thế ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào thân cây đại thụ thô ráp.
Đại thụ thân to, nếu có người đạp gió mà đến, cho dù cao minh đến đâu, cũng không thể từ phía sau tấn công hắn được.
"Phải a, từ lúc hai ta đánh nhau lần đầu năm mười sáu mười bảy tuổi, ngươi biết ta không bơi giỏi, đạp ta xuống sông, ta đã biết cả đời này cũng không thân thiết nổi với tên vô sỉ như ngươi." Trương Giai Lạc cười rộ.
Hắn như cố ý mà ngồi trên chạc cây, thả nửa người xuống nói chuyện với Diệp Tu, dưới mái tóc đen lộ ra cái gáy trắng nõn không chút phòng bị.
Con mẹ nó đúng là điên.
Diệp Tu vờ cười, trong lòng thầm nghĩ.
Chuyện Trương Giai Lạc nói là sự thật. Bọn hắn đều là hiệp khách thành danh từ độ thiếu niên, tuy rằng thiên Nam địa Bắc, số lần chạm mặt cũng không quá ít. Tuổi trẻ khí thịnh, gặp nhau ắt phải so tài, hai người binh binh bang bang đánh nhau suốt nửa canh giờ trên cầu, sau đó cùng té xuống sông, Diệp Tu nhờ giỏi bơi lội mà khinh nhờn Trương Giai Lạc thê thảm.
Nghĩ tới chuyện này, Diệp Tu chẳng cần vờ vịt mà thật lòng cười ngặt nghẽo.
Hắn chộp lấy Ô Thiên Cơ gần bên, mũi kiếm sắc lẹm rút khỏi khung ô kiên cố, phát ra tiếng rít chói tai.
Gần như cùng lúc, giọng Trương Giai Lạc vang lên từ ngọn cây.
"Mi mục chân thật của Hư Không kiếm, tại hạ đã mong diện kiến từ lâu."
Bàn tay Trương Giai Lạc giữ chặt cổ tay trắng ngần của ai đó, người này cả cánh tay đều trắng, cầm một thanh đoản kiếm. Lưỡi kiếm lạnh buốt suýt thì quét ngang cổ Trương Giai Lạc, rạch một đường dài trên ngoại y.
Trước khi người nọ dùng tay còn lại tấn công, Trương Giai Lạc kéo mạnh cổ tay hắn, thuận thế lăn xuống gốc cây. Người nọ cả kinh, bị kéo từ tán cây rậm rạp ra ngoài, rơi theo Trương Giai Lạc xuống đất.
Đầu kia Diệp Tu đã lao vào đánh với một hắc y nhân. Hai người rất nhanh đi hết mười chiêu khoái kiếm, thấy đồng bạn rơi vào hạ phong, hắc y nhân không khỏi phân thần nhìn sang, xoẹt một tiếng, tấm vải che mặt bị mũi ô quẹt rách.
Nếu không phải kịp thời hoàn hồn nhảy tránh, hắn ắt đã toi mạng vì nhát chém này.
"Đừng phân tâm a Lý Hiên, Trương Giai Lạc yếu lắm, không cần lo lắng cho Ngô Vũ Sách." Diệp Tu cười.
Nụ cười của hắn chập chờn dưới ánh lửa, khiến người không khỏi rợn tóc gáy.
"Lo cho chính mình đi đã."
Chiếc ô rách trông như đồ bỏ đi, ở một khắc này, chợt hóa thân thành bảo kiếm chém tướng phá quân, băng băng bổ tới.