Hoàn [Chu Diệp] Hiện Tại, Tương Lai

Kanal_2429

Gà con lon ton
Bình luận
3
Số lượt thích
3
#1
Hiện Tại, Tương Lai

Tác giả: Levi

Tên gốc: 现在 未来

Độ dài: 3.1k

Bối cảnh: Mùa giải thứ tám, Diệp Tu đã rời Gia Thế, bắt đầu xây dựng chiến đội, Chu Diệp còn chưa ở bên nhau.

* Một bối cảnh thế giới khác là ba năm sau, ba năm sau Chu Diệp bên nhau.

* Nguyên tác hướng, thầm mến.
---
Chu Trạch Khải nhìn vào căn phòng trước mắt có chút bối rối. Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao cậu lại xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ ?

Vào ban đêm, trong câu lạc bộ Luân Hồi, Chu Trạch Khải tập huấn theo lịch trình trước đó. Sau khi hoàn thành một loạt việc, cậu bước ra khỏi phòng phòng huấn luyện. Khác với mọi ngày, những gì cậu nhìn thấy sau khi mở cửa không phải là một hành lang, mà là một căn phòng khác, giống như một phòng làm việc, có hai chiếc máy tính trên bàn và một cái còn mở. Rất rõ ràng nơi này có chủ, thậm chí là mới rời đi được một lúc, có lẽ còn chưa đi xa.

Trước khi Chu Trạch Khải kịp tiêu hóa những gì đang xảy ra, cậu ấy nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra. Cậu quay lại và nhìn người đàn ông vừa mở cửa trong vài giây.

Ừm...Việc nhìn thấy một người giống bản thân y như đúc có lẽ chưa ai gặp phải điều này, nhưng bản thân Chu Trạch Khải đã được trải nghiệm nó.

Chu Trạch Khải* nhìn Chu Trạch Khải-người đột ngột xuất hiện trong phòng. Mặc dù trong lòng có vô số nghi ngờ, nhưng không ai trong hai người họ là người chủ động bắt chuyện, vì vậy trong phút chốc cảnh tượng có chút lúng túng, mắt to trừng mắt nhỏ.

Đến khi Chu Trạch Khải nhìn thấy vào chiếc nhẫn đeo trên tay Chu Trạch Khải*, cậu thậm chí quên cả việc chào hỏi, rực tiết đặt câu hỏi, "Đã kết hôn?"

"Ừm" Chu Trạch Khải trả lời ngắn gọn, cảm thấy rất hài lòng đối với cuộc sống sau khi kết hôn, không có một chút gì gọi là bất mãn.

Chu Trạch Khải tỏ ra kinh ngạc, cậu cũng không ngờ rằng bản thân lại kết hôn sớm như vậy, bằng cách nào đó mà trái tim cậu có chút trống rỗng, cậu giấu đi sự nghi ngờ trong lòng mà hỏi, "Xin hỏi, bây giờ là mùa nào?"

"Mùa 11"

Lúc Chu Trạch Khải trả lời xong câu hỏi này, có thể nghe thấy tiếng bước chân chuyền đến từ hành lang, cậu ngay lập tức muốn quay lại với người đàn ông.

Đối tượng? Có lẽ vậy, nếu không thì làm sao anh ta có thể tỏ ra hạnh phúc như vậy, Chu Trạch Khải thầm nghĩ.

Chẳng đợi đến khi người đó bước vào phòng làm việc, người nọ đã cất tiếng nói, đó là âm thanh mà Chu Trạch Khải nhất định sẽ không quên.

"Tiểu Chu*, sao em vẫn đứng ở cửa vậy, không vào vinh quang à?" Nói xong Diệp Tu liền đi vào và nhìn thấy Chu Trạch Khải

"Hmm... Hai Tiểu Chu? ” Diệp Tu* lúc này tỏ ra mê mang.

Chu Trạch Khải nhìn Chu Trạch Khải* trước mặt cậu đang giải thích cho Diệp Tu * về thời điểm mà cậu xuất hiện ở đây. Nhưng cậu không hề lắng nghe, mà nhìn thấy trên tay trái Diệp Tu* đang đeo một chiếc nhẫn cùng kiểu với Chu Trạch Khải*. Điều này thể hiện rằng bạn đời của Chu Trạch Khải* chính là Diệp Tu*, mà cậu ấy trong tương lai sẽ ở bên tiền bối?

"Khụ, ừm....Tiểu Chu?”

Chu Trạch Khải vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình đột nhiên bị tiếng gọi của Diệp Tu* kéo ra.

"Chúng ta đến phòng khách ngồi nói chuyện, hãy nói về cách hai người đến được đây.

Khi đến phòng khách, chờ Chu Trạch Khải giải thích xong, cậu không biết làm thế nào mà họ đến đây, và cũng không biết làm thế nào để quay trở lại, đột nhiên đến thế giới này.

Diệp Tu* hỏi, "Hai người hiện đang ở mùa mấy?"

"Mùa 8"

"Đó là Tiểu Chu của ba năm trước ha, anh đây đã lâu không thấy được một Tiểu Chu dễ xấu hổ như vậy rồi."

Chu Trạch Khải* nhìn Diệp Tu* "Ba năm sau, không thích?"

Diệp Tu* bẹo má Chu Trạch Khải*, "Tại sao lại không thích chứ? Chỉ cần là Tiểu Chu thì anh đều thích."

Chu Trạch Khải nhìn hai người họ không để ý ánh mắt của người ngoài mà ở đằng kia thả thính làm cậu có chút hâm mộ.

Ở phía này, Diệp Tu* vừa "trêu chọc" Chu Trạch Khải* xong thì thấy Chu Trạch Khải ngồi im nhìn bọn họ, dù sao thì Diệp Tu* này đã cùng Chu Trạch Khải* đã bên nhau được ba năm, làm sao mà anh ấy có thể không biết biết hiện này thể hiện cái gì? Anh đẩy Chu Trạch Khải* và ra hiệu cho anh ấy đừng nghịch, sau đó nói với Chu Trạch Khải,

"Tiểu Chu nhìn ra chứ?"

"Hả?"

"Anh cùng Tiểu Chu, khụ, anh đang nói về mối quan hệ của anh với Tiểu Chu* ở đây á"

"Nhìn ra"

"Không có điều gì thắc mắc sao?"

"Có, nhưng không nghĩ nhiều"

Chu Trạch Khải nhìn Diệp Tu*,

"Có thể xử lý tốt"

"Cũng phải, dù sao đó là mùa thứ tam cũng không gấp nhỉ? Bây giờ phải nghĩ cách để quay lại..."

Trong khi Diệp Tu* đang nói chuyện, có một âm thanh "Đụng" truyền đến từ huyền quan.

"Ể, chỗ nào đây?"

Nghe thấy giọng nói này, Chu Trạch Khải ngay lập tức đứng dậy, đi về phía nơi phát ra âm thanh.

Diệp Tu đang chơi game tại tiệm Internet, đang định ra ngoài mua thuốc lá. Kết quả là, lúc mà hắn đã mua thuốc lá và quay lại, hắn đã mở cửa tiệm Internet và sau đó xuất hiện cảm giác đã đạp hụt. Về sau rơi vào cảm giác không trọng lượng và khi nó đột ngột ngưng lại thì xuất hiện ở một nơi mà hắn không biết.

"Tiền bối!"

Diệp Tu từ từ đứng dậy, nhìn lên thì thấy gương mặt của liên minh đang phóng đến đỡ hắn dậy.

"Tiểu Chu, đây là đâu a? Sao chú lại ở đây?

"Tiền bối, đây là..."

"Đây là thế giới của hai người vào ba năm sau a" Diệp Tu thấy rằng khi Chu Trạch Khải đỡ hắn dậy thì phía sau cậu có hai người đàn ông.

Diệp Tu nhìn qua, đây không phải là hắn cùng Tiểu Chu hay sao? Đây là một nơi kỳ diệu.

"Vậy hai người chính là tôi và Tiểu Chu của ba năm sau? Diệp Tu nhìn họ và hỏi,

"Vậy đó, nếu muốn nói về nó một cách kĩ càng thì chúng ta đến phòng khách rồi nói"

Đợi đến khi Diệp Tu kịp tiêu hóa xong, thì hiện đang là mùa thứ mười một và Diệp Tu* cùng Chu Trạch Khải* ở đây là người yêu, hắn đã sốc đến hoài nghi nhân sinh, điều này chứng tỏ rằng hắn và Tiểu Chu sẽ ở bên nhau trong tương lai á? Hắn nhìn Chu Trạch Khải và cũng thấy cậu đang nhìn bản thân mình. Sau khi lén nhìn hắn thì Chu Trạch Khải ngay lập tức quay đầu đi giả vờ không hề nhìn hắn chằm chằm nãy giờ, nhưng khi thấy tai cậu từ từ chuyển sang màu đỏ thì hắn đã biết Chu Trạch Khải có ý với hắn hay không.

Diệp Tu* bắt đầu xoa dịu bầu không khí,

"Được rồi, được rồi, đừng lo lắng quá, giờ đã là 11 giờ, đã đến lúc lên giường nằm ngủ, còn việc gì thì để mai tính."

Trong nhận thức của Diệp Tu, bình thường giờ này hắn vẫn đang chơi Vinh Quang, làm sao có thể đi ngủ sớm như vậy? Chẳng nhẽ ở đây hắn đã nuôi ra thói quen này?

"Ở đây tôi ngủ sớm vậy?"

"Nếu không phải có hậu bối nào liên tục lèo nhèo muốn tôi phải đi ngủ sớm và dậy sớm để có cơ thể khỏe mạnh, không được thức khuya chơi game nếu không thì tôi sẽ bị phạt a."

Chu Trạch Khải* không nói gì cả, kéo kéo góc quần áo của Diệp Tu *, ý tứ rất rõ ràng.

"Muộn rồi nên đi ngủ đi, cậu không thể quay lại ngay bây giờ được cậu. Ngủ một giấc ở chỗ bọn tôi chẳng may hôm sau về lại được đấy."

"Ừm"

Không có cách nào khác, đúng chỉ có thể đi ngủ, chẳng may ngày mai có thể quay trở về thì không còn gì tốt hơn.

"Được rồi, có chút phiền toái"

"Không có gì, phòng cho khách bây giờ không được ngăn nắp cho lắm, vậy hai người ngủ tạm trong phòng làm việc đi, ở trong phòng làm việc có một chiếc giường và một chiếc ghế sofa, nhưng ngủ trên ghế sofa không thoải mái lắm đâu, hai người có thể ngủ cùng nhau, dù gì thì nó là chiếc giường đôi khá lớn đấy."

"Cũng có thể..."

Trước khi Diệp Tu nói xong, Chu Trạch Khải đỏ mặt cắt ngang,

"Không sao, tôi ngủ trên sofa, tiền bối ngủ trên giường."

"Ồ ~ được thôi, tùy hai người, vậy tôi sẽ không làm phiền hai người, đây là phòng làm việc của Tiểu Chu nên cậu ấy biết rất rõ, Diệp Tu đi với cậu ấy. Tôi sẽ đưa quần áo cho hai người sau. Chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon"

Chu Trạch Khải * nói chúc ngủ ngon và rời đi cùng với Diệp Tu *, chỉ để lại Chu Trạch Khải và Diệp Tu trong phòng khách.

"Ừm..., chúng ta đi lên trước đi, Tiểu Chu"

"Ừm"

Khi họ đến phòng ngủ của phòng làm việc, Diệp Tu * đưa cho họ quần áo. Sau đó bọn họ nhanh chóng tắm và thay quần áo, một người ngủ trên ghế sofa, một người ngủ trên giường, Diệp Tu không thể nào ngủ nổi trên giường, lật đi lật lại không biết mình đang nghĩ gì. Chu Trạch Khải nhìn Diệp Tu, có lẽ là vì Chu Trạch Khải* sống chung với Diệp Tu *, chưa để cậu có thể nói bất cứ điều gì, Diệp Tu liền mở miệng nói,

"Tiểu Chu, chú đã ngủ chưa"

"Chưa, tiền bối"

"Chú nghĩ mối quan hệ của hai ta ở thế giới này là gì?"

"Tiền bối không nghĩ chúng ta ở bên nhau?"

"Ừm...Tiểu Chu à, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ, ừm, yêu đương đâu, chú hiểu chứ?"

"Biết, có thể"

"Chà, biết rõ còn như vậy, bây giờ ngủ đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon, tiền bối."

Ngày hôm sau, Diệp Tu * gõ cửa phòng làm việc gọi người

"Đến lúc dậy rồi hai người bên trong ới"

Gõ thêm vài lần nữa thì mở cửa phòng làm việc ra.

"Tôi vào đây, hừm...không có ai cả."

"Xem ra là đi rồi ha"

Trở lại hiện tại--

Khi Diệp Tu vừa mở mắt ra thì nhận thấy rằng hắn đang nằm ở quầy lễ tân của tiệm Internet, hắn ngồi dậy xoa cổ và nhìn xung quanh. Hắn đã trở về.

"Ahhh, chắc là mơ nhể, nhưng nó có gì đó lạ lắm"

Không để Diệp Tu nghĩ xong, Trần Quả đã mang theo điểm tâm, đặt nó lên quầy lễ tân.

"Ăn đi, tôi tiện tay mua nó cho cậu đó"

"Ai ô, cảm ơn bà chủ, thứ này sẽ không có trừ vào tiền lương của tôi đâu ha"

"Nói linh tính cái gì, còn không mau ăn"

"Ừa ừa, tôi đi rửa mặt cái đã."

Sau khi ăn điểm tâm, Diệp Tu đang chơi Vinh Quang ở quầy lễ tân thì đột nhiên một tin nhắn đến từ QQ. Anh ta nhấp vào thì thấy rằng đó là Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải: Tiền bối, nhớ rõ?

Nhìn thấy tin nhắn của Chu Trạch Khải, hắn biết rằng việc sảy ra là sự thật, không phải là một giấc mơ. Họ thực sự đã xuyên đến ba năm sau.

Diệp Tu: Làm sao vậy, muốn theo đuổi anh thật à?

Chu Trạch Khải: Ừm, tiền bối, từ tận đáy lòng.

Diệp Tu: Chú nên suy nghĩ kĩ lại đi.

Chờ đến khi Diệp Tu nói xong câu đó, sau đó mấy ngày họ không hề nói chuyện.

Cho đến một ngày, Diệp Tu đang định ra ngốt mua điểm tâm. Một người giao đồ ăn đứng ở cửa nói, có người nào tên Diệp Tu ở đây không?

Diệp Tu trả lời, "Ồ, đó là tôi."

"Đồ ăn ngài đặt đã được đưa đến, hãy nhớ vote năm sao khen ngợi."

"Khoan, đợi chút, tôi đâu có gọi đồ ăn ngoài đâu a"

Đến khi Diệp Tu mang đồ đi lên tầng hai, gõ cửa phòng Trần Quả và nói, "Bà chủ ra ăn điểm tâm nè"

"Ôi, dậy sớm như vậy để đi mua điểm tâm á...và còn có bánh bao hấp nhà XXX, không tệ ha Diệp Tu."

Sau đó trong vài ngày liên tiếp, Diệp Tu đều nhận được thức ăn ngoài, đôi khi Trần Quả ở đó đã hỏi phải chăng đồ ăn là được người nào yêu thầm hắn mua a.

"Bà chủ, có ăn là tốt rồi"

Đưa đồ ăn nhiều ngày như vậy không đoán được là ai thì quả thực là xúc phạm IQ của hắn, Diệp Tu đăng nhập vào QQ, từ danh sách tìm được Chu Trạch Khải.

Diệp Tu: dd

Chu Trạch Khải: Tiền bối?

Diệp Tu: Điểm tâm hôm nay và vài ngày trước đều là do chú mua?

Chu Trạch Khải: Ừm...tiền bối không thích?

Diệp Tu: Không, anh sẽ chuyển tiền lại cho chú, ngày nào cũng để cho chú mua điểm tâm thì không tốt lắm.

Chu Trạch Khải: Theo đuổi tiền bối, tâm ý.

Diệp Tu: Chú cũng không nói lí ha.

Chu Trạch Khải: Tiền bối sẽ đồng ý

Sau đó Chu Trạch Khải không những không ngừng gửi mà còn ân cần thăm hỏi mỗi ngày. Chào buổi sáng và ngủ ngon không ngày nào là thiếu, chọc Diệp Tu ói máu. Đôi khi trời trở lạnh, cậu cũng sẽ nhắc Diệp Tu mặc nhiều quần áo hơn.

Dần dần, Diệp Tu cũng sẽ đôi khi chia sẻ một chút việc nhỏ, dù nhỏ nhưng Chu Trạch Khải vẫn rất vui vẻ khi nghe.

Thỉnh thoảng Chu Trạch Khải cũng sẽ đến thành phố H tìm Diệp Tu chơi trong kỳ nghỉ, nhưng vì độ nhận diện của Chu Trạch Khải, toàn bộ thời gian hầu như là chui trong tiệm Internet chơi game. Ban đầu Trần Quả không thích ứng kịp nhưng khi đã quen với sự xuất hiện của cậu thì đã cùng cậu và Diệp Tu chơi game. Giống như bạn bè.

Đến khi Luân Hồi đoạt quán quân ở mùa giải thứ tám, Diệp Tu gửi lời chúc mừng trên QQ.

Nhưng Chu Trạch Khải không đáp lại, mãi đến sáng hôm sau, Chu Trạch Khải mới đáp,

Chu Trạch Khải: Cảm ơn, tiền bối. Tiền bối ở tiệm Internet?

Diệp Tu: Ở đó, làm sao vậy tiểu Chu.

Chu Trạch Khải: Tiền bối, dưới tầng.

Diệp Tu: Đến đây.

Diệp Tu đánh xuống hai chữ này mà không hề cân nhắc.

Khi đi xuống tầng, thấy một Chu Trạch Khải võ trang đầy đủ đứng ở dưới cửa chờ, Diệp Tu chạy tới và kéo cậu vào để tránh tình huống bạo động sảy ra.

"Làm sao vậy, có gì muốn nói với anh à?"

"Ừm"

Diệp Tu nhìn ra rằng Chu Trạch Khải đang khẩn trương, nhưng hắn rất kiên nhẫn chờ đợi Chu Trạch Khải nói.

"Em đoạt quán quân, vậy nên, tiền bối đồng ý ở bên em không?"

"Chú nghĩ anh không đoán được hửm? Anh đã xuống đây rồi, câu trả lời của anh chú hẳn đã biết."

"Là như em nghĩ?"

"Ừa, đây là ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò."

"Tiền bối!"

"Vậy bạn trai có sẵn sàng ra ngoài mua điểm tâm với anh nhân lúc đang có ít người không?"

"Ừm!"

——END——
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook