Hoàn [Hoa Lạc Hồng Trần 2023] [Song Hoa] Phép Biến Hình

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1
[Song Hoa] Phép Biến Hình


cre: 玉米人

Tác giả: ivan
Edit: Trăng :maom
Beta: @Trời Sao


Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 2023 - Hoa Lạc Hồng Trần

(? >ω<*? )(? >ω<*? )
-------------------

"Ai da, làm sao giờ ta?" Hoa Nhạt Mê Người lại ném thêm quả lựu đạn nữa, con quái đối diện chỉ kịp kêu một tiếng rồi ngã xuống. Hắn quay sang nhìn Tái Thụy Nhất Hạ nãy giờ vẫn đứng cạnh mình, thở dài: "30 phút rồi."

Tái Thụy Nhất Hạ nằm ngửa bụng nhìn trời, khổ mà không than được.

Một kiếm sĩ nhỏ bé đang trên đường làm nhiệm vụ chạy ngang qua, hào hứng nói với Hoa Nhạt Mê Người: "Ủ ôi ông anh kiếm đâu được con pet mèo cưng quá trời!"

Hoa Nhạt Mê Người cười khổ.

Tái Thụy Nhất Hạ xù lông.

"Ái chà cũng thông minh phết nha", người nọ vẫn chưa biết điểm dừng, "ông anh bán bao nhiêu á?"

Tái Thụy Nhất Hạ càng xù lông kêu ngoao ngoao, Hoa Nhạt Mê Người giương súng dạy dỗ người kia một trận, còn không quên lột của người ta mấy viên lựu đạn.

Nhìn người kia vào kênh chung chửi thề ầm ĩ, Hoa Nhạt Mê Người cùng cái tên đỏ chót vì giết người cướp của quyết định quay sang bảo Tái Thụy Nhất Hạ chấp nhận hiện thực tàn nhẫn.

"Giờ cứ ngoan ngoãn làm một con mèo như này đã." Hắn nói.

(? >ω<*? )(? >ω<*? )

Nửa tiếng trước, Hoa Nhạt Mê Người kết bạn với Tái Thụy Nhất Hạ, đi làm nhiệm vụ thăng cấp cùng nhau.

Nhiệm vụ cuối cùng ở Cao Nguyên Niusu là đi đánh một vị ma pháp sư tà ác ở tháp Argau. Hai người đến được đỉnh tháp vô cùng thuận lợi, giao chiến với ma pháp sư, vẫn như thường lệ, Tái Thụy Nhất Hạ tank, Hoa Nhạt Mê Người đánh xa. Ma pháp sư tung ra một phép biến hình, Tái Thụy Nhất Hạ đứng phía trước lập tức bị biến thành con mèo. Cũng không có gì ghê gớm lắm, thường thì sau mấy chục giây sẽ biến về bình thường, trang bị của Tái Thụy Nhất Hạ còn có thuộc tính kháng phép, cùng lắm là hai mươi giây sẽ hết, trong hai mươi giây này một mình Hoa Nhạt Mê Người cũng xử lý được. Thế nhưng cả hai đều không ngờ rằng, hai mươi giây sau, quái thì hẻo rồi mà Tái Thụy Nhất Hạ vẫn chưa thể trở lại làm người.

Cả hai lúc đó vẫn còn bình tĩnh chán, Hoa Nhạt Mê Người đề xuất chờ thêm chút nữa xem sao, chờ mãi không được thì để quái spawn lần nữa coi có biến trở về không. Sau đó một người một mèo ngồi xổm lót dép chờ.

Nhưng chờ quái spawn tới lần thứ 5, quái vẫn hoàn quái, mèo vẫn hoàn mèo. Con quái hoàn toàn không để ý tới vị cuồng kiếm sĩ bị nó biến thành mèo kia, cho dù hắn có tuyệt vọng kêu ngoeo ngoeo vẫy hết chân trước tới chân sau, con quái vẫn không thèm liếc hắn lấy một cái.

(? >ω<*? )(? >ω<*? )

"Này chắc là bug rồi, mình đi tìm GM thôi." Hoa Nhạt Mê Người dỗ dành Tái Thụy Nhất Hạ ngoan ngoãn làm mèo xong thì mở bản đồ, tìm thành gần nhất, quyết định vào thành minh oan.

Chú thích: GM = Game Master, có thể được hiểu là người chịu trách nhiệm về game, ngoài các công việc quản lý còn có vai trò đảm bảo giải quyết các tranh chấp xảy ra trong game.

Tái Thụy Nhất Hạ giờ không những không chiến đấu được, giao tiếp tiếng người cũng không thể, cúi gằm đầu ủ rũ.

Lúc đầu Hoa Nhạt Mê Người với Tái Thụy Nhất Hạ còn mạnh ai nấy đi, được một lúc thì người xung quanh kéo tới xem Tái Thụy Nhất Hạ như cái đuôi dài mãi không hết, người thì đòi ôm, người lại đòi mang về nhà nuôi, vị cuồng kiếm sĩ này cả đời chưa từng bị nhiều người vây quanh như thế, không nhịn được nên nổi khùng.

"Ui ui mèo con xù lông dễ thương quá, nữa đi nữa đi!"

Tái Thụy Nhất Hạ bất lực.

Sau đó Hoa Nhạt Mê Người đành phải cho Tái Thụy Nhất Hạ vào trong balo, cõng hắn đi tiếp.

Tái Thụy Nhất Hạ đội balo, chỉ thò nửa cái đầu ra ngoài.

(? >ω<*? )(? >ω<*? )

Chạy qua mấy bản đồ mới tới được thành chính, cả hai thở phào may mà không dắt mèo đi trên đường, cả một đám người đông như thế, không bị vây quanh xem tới chết cũng bị giẫm chết.

Vào đến thành chính, Hoa Nhạt Mê Người lúc lên thang máy còn bước hụt, ngã sấp mặt mém hy sinh, sau đó vẫn kéo lê thân xác còn mỗi nửa cột máu ôm Tái Thụy Nhất Hạ tìm đến được văn phòng làm việc của GM.

Ở thành phố Haracool chủ yếu là tộc nhân ngư sinh sống, phần lớn nhân viên làm việc ở văn phòng của GM cũng là người cá. Khắp văn phòng tràn ngập bong bóng do người cá thở ra, Tái Thụy Nhất Hạ nằm trong ngực Hoa Nhạt Mê Người ló đầu ngó tới ngó lui, vuốt mèo giơ lên chọc vỡ bong bóng.

Hoa Nhạt Mê Người im lặng nhìn một hồi mới mở miệng.

"Chà", hắn nói, "Tái Thụy Nhất Hạ, càng lúc càng khoái làm mèo ha?"

Móng vuốt đang giương lên thì sững lại, Tái Thụy Nhất Hạ nằm xuống ngực Hoa Nhạt Mê Người kêu ngoeo ngoeo, bừng tỉnh miêu sinh.

Dù đã biến thành mèo nhưng lại chẳng thấy hắn kêu meo meo, lúc nào cũng gào ngoèo ngoèo, Hoa Nhạt Mê Người ngay lúc đó không nhịn được đã muốn nhét cái núm cao su vào miệng hắn ta.

Xếp hàng sau mấy đoàn cá miền núi với cá đồng bằng mới tới lượt bọn họ. Nhân viên vẫn là người cá, vừa nói chuyện vừa phun ra bong bóng, cặp mắt cá lồi ra khỏi đầu, tiêu cự mờ mịt.

Tái Thụy Nhất Hạ đột nhiên hào hứng hẳn lên.

Hoa Nhạt Mê Người rùng mình, hắn tí thì quên mất Tái Thụy Nhất Hạ giờ là mèo, mà bọn hắn đang ở giữa một bầy cá.

(? >ω<*? )(? >ω<*? )

"Thế nên vấn đề của mấy cậu là cậu này bị phép biến hình của ma pháp sư biến thành con mèo mà mãi không quay về làm người được?" Nhân viên người cá dùng vây cá gõ phím, "Bị thế này bao lâu rồi?"

Hoa Nhạt Mê Người vuốt ve Tái Thụy Nhất Hạ, lúc này đang bị nhét một quả bóng len vào miệng, vẻ mặt bi thương trả lời: "Ba tiếng rồi."

"Ồ, này là bug rồi." Nhân viên đảo mắt cá một vòng, tiếp tục phun bong bóng: "Được rồi, tui report giùm mấy cậu rồi á, giờ về chờ chúng tui xử lý nha, có tin gì mới thì tui báo cho."

Hoa Nhạt Mê Người trưng ra biểu cảm WTF, giơ Tái Thụy Nhất Hạ đáng thương đang bị nhồi đầy len lên: "Giờ không xử lý luôn được hả?"

"Không được đâu anh giai", người cá bấm gọi số thứ tự tiếp theo, "Cứ yên tâm chờ đi mà, tụi tui làm gì cũng nhanh hết á."

(? >ω<*? )(? >ω<*? )

Hoa Nhạt Mê Người nằm trên thảm cỏ trong công viên thành phố suy ngẫm nhân sinh.

Tái Thụy Nhất Hạ vẫn đang chơi với cuộn len ban nãy, hất qua hất lại, vui vẻ mải mê chạy theo cuộn len của mình.

Hoa Nhạt Mê Người giơ hai tay che mặt: "Tái Thụy Nhất Hạ, anh có cần thích nghi nhanh vậy không chứ?"

Tái Thụy Nhất Hạ giật mình, lập tức hoàn hồn rút móng vuốt khỏi cuộn len, một cước đá bay.

Hoa Nhạt Mê Người tỏ vẻ chết không hối tiếc ném một quả lựu đạn cho hắn chơi.

Tái Thụy Nhất Hạ nghiêm mặt mèo nhìn hắn.

Giằng co một lúc sau, Hoa Nhạt Mê Người mới thở dài bảo: "Hầy, không còn cách nào nữa, chờ thôi chứ biết làm sao."

Trời đã sắp tối rồi, trước hết phải tìm chỗ ngủ lại đã.

Khách sạn ở Haracool ngoài bể cá ra còn có giường, một người một mèo thuê phòng xong còn được chủ khách sạn có lòng tốt hỏi thăm còn cần thả cho con mèo cuộn len không.

(? >ω<*? )(? >ω<*? )

Thôi, dù sao ở trong khách sạn cũng không lo xấu hổ, Hoa Nhạt Mê Người nằm trên giường chờ tin từ GM, Tái Thụy Nhất Hạ nằm cạnh gối hắn nghịch cuộn len.

Rõ ràng chỉ là thỉnh thoảng team up thôi, sao lại gặp phải chuyện này?

Hoa Nhạt Mê Người quay người, đưa tay gãi cổ mèo của Tái Thụy Nhất Hạ. Hai cái clone thỉnh thoảng gặp nhau lúc đang thăng cấp, cũng chỉ định đánh với nhau mấy lượt phó bản rồi thôi, giờ lại mất nhiều thời gian như vậy ở chỗ này... Thấy GM vẫn chưa phản hồi, hắn mở bảng tin của công hội xem thử, mấy người trước đây vốn không chênh lệch nhiều với hắn sau mấy tiếng này đã vượt hắn ít nhất một cấp.

Tái Thụy Nhất Hạ được gãi có vẻ rất thoải mái, cọ cọ vào người hắn, chui xuống dưới cánh tay hắn.

Hoa Nhạt Mê Người chưa từng nuôi mèo, hắn không biết gì về tập tính loài mèo, nghĩ một hồi quyết định cái gì người ta thích thì làm cái đó. Nhưng mà hình như mèo thường sẽ bỏ chủ mà đi, hắn bắt đầu thấy tiếc thời gian uổng phí của mình, thổi phù một cái vào mặt mèo Tái Thụy Nhất Hạ, nghiêm túc nhìn hắn: "Mà này, anh sẽ bỏ đi hả?"

Tái Thụy Nhất Hạ lại rụt người lại, có vẻ đã say sưa đời mèo rồi.

Hoa Nhạt Mê Người nhếch miệng cười, vẫn chưa từ bỏ: "Thử không nói tiếng nào đã đi xem, tui đánh què chân mèo của anh."

Ngày hôm đó trải qua bao nhiêu chuyện, Hoa Nhạt Mê Người lúc này oải lắm rồi mà vẫn chưa thấy tin gì từ GM, nhìn xuống ngực mình thấy Tái Thụy Nhất Hạ đã vô tư ngủ say như chết, không nhịn được chọt chọt mặt mèo, thở dài: "Ngủ đi, mai tui lại dẫn anh đi nghịch bong bóng cá."

Hoa Nhạt Mê Người mệt mỏi vừa nằm xuống đã ngủ say, không nghe thấy tiếng thông báo GM gửi tin cho mình.



Tái Thụy Nhất Hạ nằm mơ.

Hắn vừa đến Thần Chi Lĩnh Vực đã nâng trọng kiếm chém giết khắp nơi, level tuy thấp nhưng đánh giết lại rất sảng khoái. Thanh trọng kiếm kia hắn chưa nhìn thấy bao giờ, có ánh đỏ trông rất phong cách, hoa văn tinh xảo, trên có khắc hai chữ Táng Hoa.

Tái Thụy Nhất Hạ vô cùng khinh bỉ tại sao cây trọng kiếm ngầu thế này lại mang cái tên ẻo lả như thế, nhưng kiếm này thật sự quá đỉnh, ngay cả những tên đã max cấp cũng không phải đối thủ của hắn. Hắn nghĩ thôi thì mặc kệ cái tên kì cục kia đi, vác trọng kiếm đánh thẳng tới con boss trong giấc mơ của hắn.

Boss là một chuyên gia đạn dược, trang bị cao cấp đến mức khiến người ta phải ghen tị, hắn bị chuyên gia đạn dược này đánh cho chật vật, Táng Hoa lúc này cũng trở nên vô dụng, mỗi kiếm chém xuống đều thấy đối phương miễn dịch sát thương.

Nhìn thanh máu của mình cạn dần, Tái Thụy Nhất Hạ thầm nghĩ phen này khó giữ mạng, chỉ tiếc vũ khí tốt như vậy, chỉ có thể gặp không thể cầu, làm ơn đừng rơi mất, có rơi mất thì cũng đừng ai muốn nhặt thanh kiếm tuy đẹp nhưng mang cái tên sến súa như này.

Hắn bắt đầu nhớ lại chặng đường của mình, từ hồi còn là tay tàn ở Thôn Tân Thủ đến bây giờ, vì vết thương khiến tay trái bị trêu chọc là "Tay Kỳ Lân chết đói vô dụng" mà hắn mãi không thể vào được Thần Chi Lĩnh Vực. Hắn nhớ lại những người bị chính cánh tay kỳ lân của hắn đánh bại, sau đó là cảnh tượng Hoa Nhạt Mê Người nâng súng, đuôi tóc nhảy tưng tưng sau lưng, nói với hắn: "Nhất Hạ, gặp mà không chào tui là tui bắn chết anh đó."

Tái Thụy Nhất Hạ bất chợt giật mình, chào mừng hắn tỉnh lại từ hồi tưởng đầy ung dung là họng súng đen ngòm của boss, chỉ cách chưa tới một gang tay. Boss không có giọng nói, chỉ có ô thoại, hắn chậm rãi nói với Tái Thụy Nhất Hạ, hẹn gặp lại.

Tái Thụy Nhất Hạ nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng súng vang.

Vậy mà... hắn lại không chết?!

Hắn mở to mắt, trước mặt là đuôi tóc của Hoa Nhạt Mê Người vẫn đang nhảy tưng tưng.

Cách đó không xa là boss, thanh máu đã về 0.

"Ủa sao mà mới một viên đạn đã chết?" Hoa Nhạt Mê Người khó hiểu nhìn súng mình, rồi quay lại nhìn hắn đắc ý: "Nhất Hạ, anh đánh kiểu gì mà lâu thế?"

Tái Thụy Nhất Hạ nghe hỏi liền ngượng, nhưng hắn cũng không biết vì sao. Hắn vô thức giơ trọng kiếm trong tay lên, cảm giác không đúng lắm, nhìn sang lại thấy đây không phải là Táng Hoa sến súa của hắn, mà là thanh vũ khí lam cấp 50 ban đầu hắn có.

Hoa Nhạt Mê Người giơ một cây súng rất ngầu, cười nói: "Tìm cái này hả?"

Rõ ràng mới nãy không phải cái này mà... Tái Thụy Nhất Hạ lùi về phía sau.

Hoa Nhạt Mê Người nâng cây súng tên Liệp Tầm, hướng về phía Tái Thụy Nhất Hạ.

Trong nháy mắt, bóng dáng Hoa Nhạt Mê Người trước mặt hắn cùng hình bóng trong kí ức chồng lên nhau, nhòe ra như pháo hoa, biến thành hình dáng boss hồi nãy.

"Đừng đi." Hắn nói.

Tiếng súng lại vang lên.



"AAAAAAAAAA!" Tiếng hét thất thanh như lợn bị chọc tiết vang lên, đánh thức Tái Thụy Nhất Hạ. Đập vào mắt hắn là cảnh Hoa Nhạt Mê Người đau khổ che kín mặt, hắn vươn tay ra hỏi: "Cậu làm sao đấy?"

Bàn tay đang ôm mặt của Hoa Nhạt Mê Người hơi nhích ra để lộ con mắt: "Anh trở về bình thường rồi."

"A!" Tái Thụy Nhất Hạ ngẩn người, đúng là có chuyện đấy mà! Mình bị tên ma pháp sư ngu ngốc kia biến thành con mèo! Nguyên một ngày phải làm mèo!

"À há, thế thì tốt quá, quay về được là tốt rồi." Tái Thụy Nhất Hạ vuốt vuốt ngực thở phào, "Chuyện tốt thế sao cậu cứ lườm tôi?"

Hoa Nhạt Mê Người khịt mũi, xoa xoa gương mặt mình, tỏ vẻ coi thường: "Vì anh đang không mặc quần áo, nói chung là trần như nhộng đó."

Tái Thụy Nhất Hạ nhìn xuống dưới, ờ há.

Hoa Nhạt Mê Người không muốn nhớ lại cảnh tượng hắn thấy khi thức dậy.

Một lúc sau, Tái Thụy Nhất Hạ ném hết mấy cuộn len đi, mặc lại quần áo tử tế, Hoa Nhạt Mê Người mới hết uất ức, đỡ trán bảo: "Được rồi, may là quay về được, chuyện thăng cấp giờ chậm trễ quá rồi, mình đi nhanh thôi."

Trên đường quay về không giống như thường ngày, lần này Tái Thụy Nhất Hạ không còn đi phía trước, mà để Hoa Nhạt Mê Người làm người mở đường. Nghĩ rằng người kia vừa kết thúc một ngày làm mèo cần thời gian suy nghĩ nhân sinh, Hoa Nhạt Mê Người cũng không để ý, lắc lắc đuôi tóc đi đánh quái.

Tái Thụy Nhất Hạ nhìn tấm lưng người nọ, lại nhìn vũ khí trong tay mình, bất ngờ hét lên với Hoa Nhạt Mê Người đang kéo một đống quái: "Này! Tôi sẽ không đi đâu!"

"Anh nói gì tui không nghe thấy!" Hoa Nhạt Mê Người đang bị một đống chiêu thức phép thuật hiệu ứng rực rỡ bao quanh, bực mình trả lời: "Anh chờ tui xong việc rồi nói có được không hả!"

Tái Thụy Nhất Hạ nâng thanh trọng kiếm nhỏ màu lam của mình xông lên cùng diệt quái: "Tôi sẽ không bỏ cậu lại mà đi."

Hoa Nhạt Mê Người từ tức giận chuyển qua hoang mang: "Làm gì mà nghiêm túc vậy ba?" Hắn bắt đầu nghi ngờ đây là di chứng của việc làm mèo.

"Mà anh đi thì cứ đi chứ, có phải không có anh là tui không sống nổi đâu." Hắn giương súng bắn liên tiếp, "Đi đi, cứ thử chạy hai vòng rồi quay lại coi tui còn sống không."

Tái Thụy Nhất Hạ thật sự vác kiếm chạy hai vòng quanh chỗ làm nhiệm vụ, rồi quay về đứng trước mặt Hoa Nhạt Mê Người.

Ngay lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên cùng một hàng chữ nhảy lên giữa không trung.

["Boss dã đồ Nấm Tóc Xoăn Tung Bay đã đổi mới, các vị anh hùng cố gắng nào!]

Hoa Nhạt Mê Người thay đổi biểu cảm liên tục, quả thực là như chết đi sống lại.

Tái Thụy Nhất Hạ giương trọng kiếm lên: "Haha, may là tôi chạy về vừa kịp nhé."

"Ừ, cảm ơn anh." Hoa Nhạt Mê Người lên đạn, hai người tựa lưng vào nhau.

"Lên đi anh hùng, chúng ta cùng nhau."

Súng vang, kiếm dậy.

-END-
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
:haha :haha :haha

Mọi thường là Lạc cutoe, hiếm lắm mới thấy một lần Tôn hóa mèo. Thiệt khó tưởng tượng đây là cùng tác giả với Phố Đi Bộ dữ dội và mãnh liệt =)) Ai chơi game chắc đều biết mấy trò hex hóa pet này ha, lâu lâu nhìn thấy mấy anh tanker vai u thịt bắp biến thành pet nhảy nhảy ta nói nó manh lạ :tee

Cũng hiếm lắm mới thấy một fic Hạ Hoa :noel cảm giác như Song Hoa lén trốn con cái (acc chính) log acc phụ đi hẹn hò vậy :tee

Thật ra cảm giác trong fic có những chi tiết chứa ẩn ý nào đó :pika Nhất là giấc mơ của Nhất Hạ...
 

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#3
Thật ra cảm giác trong fic có những chi tiết chứa ẩn ý nào đó :pika Nhất là giấc mơ của Nhất Hạ...
Em cũng hong hiểu nữa =)))) làm xong cả em với Sao đều lú tại k hỉu suy nghĩ của Nhất Hạ lúc đó là gì.

Kiểu làm sao mà nhìn cờ rút mình thành con boss được dạ???
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn

Bình luận bằng Facebook