Hoàn [Hàn Diệp] Phó Hải

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Hàn Diệp]
Phó Hải
Tác giả: Đang bổ sung

Edit: oomi

Fanfic tác giả kỷ niệm ngày Hàn Diệp​


- Ngươi để ta nhìn thêm lần nữa, một chút thôi. – Ngón tay Diệp Tu vẽ vòng tròn trên vai Hàn Văn Thanh, rồi dọc theo cánh tay luồn tay vào chỗ cong ở khuỷu tay y. Chỗ đó đã ẩm một tầng mồ hôi, bên trên còn phủ một lớp đất cát, Diệp Tu cẩn thận dùng ngón tay nhè nhẹ vuốt sạch cho đến khi chạm vào khối thịt mỏng manh nhất trên người Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh cắn chặt môi dưới, vết thương trên lưng do bị sét đánh sâu đến mức y nghi ngờ xương sống của mình đã lộ hẳn ra ngoài, nhưng tầng da đã bị bỏng đến tê liệt, không cảm giác được đau đớn.

Con ngươi của Diệp Tu là một nét hẹp dài, con ngươi màu vàng kim rực rỡ. Khi Hàn Văn Thanh trong hình dạng hổ cũng là dựng đồng, nhưng con ngươi màu vàng xen lẫn nâu, mang phong vị chỉ có ở mật ong quánh đặc. Long tộc có thể rong chơi giữa biển mây tất nhiên càng chói mắt hơn so với một dã thú như y. Hàn Văn Thanh thẳng người ngã sấp, nửa người đè lên Diệp Tu, lộ ra khắp người những vết thương đáng sợ do thiên lôi đánh vào, trên miệng vết thương như thể vẫn còn cảm nhận được điện lưu chuyển động gai tay, so với trước đó vẫn nhìn mà rùng mình như vậy.

- Ngươi không nên… - Nửa câu nói sau của Diệp Tu kẹt trong yết hầu. Gió biển mạnh mẽ quét đến, triều cường vẩn đục lật lên từng lớp bọt trắng như bông vải. Đá ngầm nơi họ ở từng chút từng chút bị nhấm chìm, từng chút một.

- Tại sao ta không nên. – Hàn Văn Thanh càng đến gần, mang theo ý tứ dỗ dành mũi chạm chóp mũi Diệp Tu. Ta uống nước ngươi chiếu cố, chính là nhận tình của ngươi. Cam tâm tình nguyện theo ngươi lưu lạc thiên nhai, đến tận khi nửa bước cũng không thể bước đi.

Ở cuối mảnh rừng rậm nơi Hàn Văn Thanh sinh ra, họ ước hẹn cùng nhay ngắm nhìn biển rộng. Bên dưới một thác nước treo trên vách đá, có một hồ sâu yên tĩnh. Hàn Văn Thanh đến bên bờ uống nước, ngước mắt, vững vàng chạm mắt với một cái đầu rồng nhỏ vừa ló ra một nửa. Ánh nắng chiếu rọi mặt nước gờn gợn sóng nhỏ, nửa thân trên của Diệp Tu là hình người, từ phần eo trở xuống là một cái đuôi rồng cuộn vỗ, khi đó vảy ngoài trong veo màu thúy trúc, đôi mắt rồng không chớp chứa đầy sự hiếu kì không rành thế sự.

- Diệp Tu, ta ước chừng, chỉ có thể cùng ngươi đi đến đây thôi. - Hàn Văn Thanh dựa vào một bên tai rồng nói khẽ. Y cảm thấy linh lực đang nhanh chóng từ những miệng vết thương tản ra ngoài, sợ rằng đã sắp không thể duy trì được hình người. Đạo hạnh không đủ lại mạnh mẽ chống lại thiên kiếp, hiện tại ngay cả Đạo thể đã chuyên tâm tu luyện mấy trăm năm cũng sẽ mất đi.

- Ngươi đến cùng bao nhiêu tuổi rồi? - Khi hỏi lời này, hóa hình của Hàn Văn Thanh vẫn còn là hình dáng thiếu niên, tai cọp đuôi cọp vẫn không thể thu lại hoàn toàn. Y đem lợn rừng săn trên núi gác trên lửa, lại xiên cá bắt được cho Diệp Tu trên cành cây rồi đâm chéo chúng xuống bên đống lửa. Trong phần lõm vào của ngọn núi khuất gió, cạnh bãi sông, Diệp Tu không chịu được lạnh dựa vào vách núi sưởi ấm chờ ăn. Để tăng diện tích ủ ấm cơ thể, cái đuôi rồng xanh thẫm không ở yên, chóp đuôi không ngừng đung đưa qua lại bên chân Hàn Văn Thanh.

- Hẳn là không lâu nữa, thì tới hai ngàn tuổi rồi. - Diệp Tu để bàn tay lên trước mắt, híp mắt xem vân tay của bản thân. Ánh lửa mạ lên cánh tay trắng nõn của hắn một tầng ấm vàng đỏ, Hàn Văn Thanh nhận ra bản thân nhìn đến ngẩn người, vội vàng giả điềm nhiên như không có gì xảy ra, cầm thanh gỗ gảy củi lửa.

- Quả là long tộc, thọ cùng trời đất. - Hàn Văn Thanh hiện tại còn chưa tới hai trăm tuổi, sau khi gặp được Diệp Tu cả hai kết bạn cùng đi, tháng ngày cũng mới hơn mười năm, đối với sinh mệnh dài đằng đẵng của Diệp Tu phải nói chỉ như muối bỏ biển.

- Nhưng bọn ta lớn rất chậm. Ngươi nhìn ta với ngươi hiện tại, diện mạo gần như chẳng ra tuổi tác. - Diệp Tu đang mọc sừng, trên trán nhô ra một đoạn sừng ngắn phủ một lớp đông tơ mềm mại. Hàn Văn Thanh không kìm được đưa tay sờ, Diệp Tu ngẩn cả rồng ra, chiếc đuôi vốn đung đưa thong thả vẫy mãnh liệt hơn mấy lần.

- Mọc sừng… khó chịu không. – Hàn Văn Thanh nhận ra bản thân vô thức vượt quá giới hạn liền thu tay về, cổ tay bị Diệp Tu kéo lại.

- Ngươi đừng… tay của ngươi ấm, giúp ta ủ đi. – Diệp Tu nhẹ thở gấp, chóp đuôi bất tri bất giác đã cuốn quanh trên đùi Hàn Văn Thanh.

Diệp Tu nói ở tiên giới hắn chưa từng thấy đêm đen, cũng chưa từng trả qua bốn mùa luân chuyển. Hàn Văn Thanh thổn thức, không trách ngươi ban đêm lại thành tên mù dở, đã sợ lạnh còn sợ nóng.

- Ngươi thật sự không hợp hạ phàm. – Hàn Văn Thanh trở về hình thú, cúi đầu nhìn Diệp Tu đang gối lên chính mình. Y mấy năm gần đây tu vi tăng nhanh như gió, hình người đã là hình dạng nam tử lúc tráng niên, hổ hình cũng to lớn không khác cỡ một con gấu bao nhiêu, lông hai màu quất và đen giao nhau, bóng loáng óng ả. Diệp Tu từ sau khi có sừng thì rất ít khi lộ đuôi rồng, đối với khả năng khống chế hóa hình của bản thân cũng từ từ tiến bộ. Hắn ngủ đến mơ mơ màng màng, đem mặt vùi càng sâu vào chỗ lông trắng uy phong chỗ cổ Hàn Văn Thanh.

- Ta hạ phàm mới gặp, nếu không làm sao có cơ hội quen biết.

Tay hắn vuốt qua, vừa vỗ vừa nhào nặn tai hổ của Hàn Văn Thanh, yên tĩnh nghỉ ngơi trong tiếng côn trùng kêu vang.

Mây đen che kín bầu trời nứt ra một kẽ hở, vạn trượng kim quang trải xuống, sáng chói đến mức Hàn Văn Thanh không mở nổi mắt. Diệp Tu đưa tay che trên trán nhìn về phía biển trời xanh thẳm lộ ra từ khe hở trong mây, hiểu ra thời gian để hắn ở cùng Hàn Văn Thanh không còn nhiều.

Hổ trước nay đều bị cho là tẩu thú hung tàn, thích tranh đấu tàn nhẫn, đã chiếm núi cũng không dung thứ cho ai đụng vào đồ của mình, Long tộc đối với loài vật này cũng kiêng kị. Diệp Tu năm đó vì cố chấp mà bị đày xuống hồ sâu vốn là muốn hắn chuyên tâm suy nghĩ, lần nữa làm rồng. Chỉ có hổ tộc có thể thông qua kết giới giam cầm cũng là vì kiềm chế hắn.

Ai có thể ngờ rằng, hắn lừa một đầu hổ, cùng bỏ trốn.

Họ rời khỏi khe sâu tăm tối, tiến vào rừng rậm xanh ngát. Họ lội qua thác ghềnh, khi gặp phải những vách đá cao hay thác nước, Diệp Tu trở về hình rồng, ngậm Hàn Văn Thanh đã hóa hổ sau đó vươn người, nhảy xuống. Họ ngủ ngoài trời trên đỉnh núi, vầng trăng sáng ngời tròn trịa in sâu vào đáy mắt sâu thẳm của Diệp Tu; nhưng Hàn Văn Thanh càng thích những đêm sao, Diệp Tu ngủ say có một vầng sáng mông lung bao phủ khắp người hắn, linh hồn của rồng và địa mạch cộng hưởng lẫn nhau.

Sinh vật mạnh mẽ mà cô tuyệt như vậy, đang say sưa ngủ bên người y.

Hàn Văn Thanh bắt đầu có phần hoảng sợ, y sao lại suy nghĩ có thể chịu được sự dựa dẫm của Diệp Tu. Nhưng Diệp Tu nguyện ý để y chăm sóc, vậy y nhất định phải dốc hết tất cả chiếu cố Diệp Tu chu toàn.

Từ khi bắt đầu khởi hành, bọn họ đã vạch ra một lộ trình vô cùng tỉ mỉ, dù hoàn toàn không dùng tiên pháp, cắm đầu đi một mạch thì họ cũng sớm đến bờ biển Hoa Đông. Buổi sáng, không biết từ ngày nào, lúc nào đó, mà cả hai đã ngầm hiểu dù không một lời nói ra, càng đi càng bước chậm, đường càng vòng càng xa, và bờ biển đã thống nhất làm đích đến không còn được nhắc đến.

Nhưng Diệp Tu nghe được, màn mưa xối xả đem đến cảm giác ngột ngạt ngày càng dày đặc. Thiên phạt của hắn đã ủ sẵn trong những đám mây giông cuồn cuộn. Hắn biết rõ ràng mình nên rời đi. Nếu tiếp tục Hàn Văn Thanh sẽ phải chịu khổ cùng với hắn.

Đêm đó, bọn họ đi ngang qua một thị trấn, người dân giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho tế điển cầu mưa. Khói bếp lượn lờ lẫn vào dầu thắp, hương nến phả vào mặt, miếu Long vương trước mặt người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Tu mặt mày khó coi nhìn đám lợn và cừu được mang vào miếu thờ làm vật hiến tế, thì thầm với Hàn Văn Thanh, bọn họ thật sự rất quan tâm đến lượng cơm của ta.

Hàn Văn Thanh cầm ống tay áo Diệp Tu tránh để bị đám người đông đúc tách ra, nghe vậy tán thành gật đầu, huống hồ ngươi lại thích ăn cá, đối với mấy thứ mọc chân đều không có bao nhiêu hứng thú.

Diệp Tu lưỡng lự chớp mắt, không nhịn được đi sửa lời Hàn Văn Thanh.

Phần long trọng nhất của buổi tế lễ là thả đèn lồng Khổng Minh. Bọn trẻ con ríu ra ríu rít nâng đèn lồng, chờ người lớn nhấc đèn dùng mồi lửa điểm lửa. Giấy đèn chợt cam chợt đỏ chậm rãi bay lên, càng bay càng cao, ở trong đêm tối giăng ra dải sáng dập dờn mềm mại.

Diệp Tu không hề báo trước ôm lấy Hàn Văn Thanh, so với bình thường hai người ngủ chung còn muốn sát hơn. Hàn Văn Thanh cảm giác có gì kỳ lạ lại không biết nên phản ứng thế nào, chỉ tựa cằm trên đỉnh tóc Diệp Tu, lặng lẽ cọ về đáp trả hắn.

Bọn họ đợi đến chiếc đèn cuối cùng khuất dạng mới vào trong núi tìm một mảnh rừng rậm thích hợp để qua đêm. Diệp Tu đợi đến khi Hàn Văn Thanh ngủ say, từ trong lòng lấy ra một sợi tơ hồng hắn trộm mang đến phàm giới, dựa vào ánh trăng non yếu ớt từng vòng từng vòng quấn quanh ngón út tay trái Hàn Văn Thanh. Sau khi làm xong nút thắt, Diệp Tu hài lòng than nhẹ, lại chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Hàn Văn Thanh, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Tình kiếp không thể so sánh với những lịch luyện khác, Nguyệt Lão đã từng dốc hết tâm can giảng cho hắn nghe. Chỉ cần hãm vào đủ sâu, cả người thiêu đốt, ruột gan đứt đoạn, thương tổn nguyên thần, dù là có Thiên tôn hiện ra cũng khó mà bảo toàn toàn vẹn.

Nhưng nếu không trải qua, làm sao có giai ngẫu? Khi đó Diệp Tu vẫn có thể cười đến thong thả thư thái, nhân lúc Nguyệt lão thở dài lắc đầu thì lén rút ra một sợi tơ hồng dài một tấc.

Chân trời đã nổi lên tia sáng trắng, ngày đêm lại lần nữa luân chuyển. Diệp Tu cuối cùng cúi người, môi của hắn quanh năm lạnh, chạm vào Hàn Văn Thanh chỉ thấy nóng bỏng, trái tim đang loạn nhịp bên dưới nghịch lân cũng cồn cào như thiêu đốt. Hắn chạm vào liền tách ra, lùi về sau muốn đứng dậy. Nhưng ngước mắt lên lại bắt gặp đôi mắt hổ của Hàn Văn Thanh.

Diệp Tu lại nhớ đến lần đầu tiên bản thân nhìn thấy Hàn Văn Thanh.

Ánh bình minh nhuộm dần bầu trời, vào lúc này đánh xuống một đường sấm sét. Đất rung núi chuyển, sóng lớn cuộn trào, họ tìm cách tránh biển, biển lại đến tìm họ.

- Diệp Tu ngươi đi đi. – Giọng Hàn Văn Thanh vẫn còn trầm thấp thuần phác nhưng hai gò má không còn màu máu, dọc theo đuôi chân mày rỏ xuống mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, - Quay về trời, quên ta đi.

- Không quên… Không quên… - Mỗi lần nói, lại có một cái hôn rơi trên bên trán nhuốm đầy máu tươi đã khô cứng của Hàn Văn Thanh. Diệp Tu ôm chặt thân thể đã chồng chất vết thương, sau đó như hạ quyết tâm, đẩy Hàn Văn Thanh ra khoảng một tấc.

- Ta đem trái tim mình đưa ngươi. – Từ lúc gió mạnh bộ thanh sam trên người Diệp Tu bị thổi đến rối loạn, hắn nhẹ kéo vạt áo trước lộ ra ngực trái, vảy rồng xanh đen mơ hồ hiện lên trên làn da trắng lạnh, trong đó có một mảnh vảy trắng ấm nhuận như sứ trắng bày ra trước mắt Hàn Văn Thanh. Năm ngón tay người hóa thành lợi trảo của rồng, Diệp Tu quyết tuyệt đào thẳng vào trong lồng ngực chính mình, làn máu màu vàng kim bắn ra, sền sệt lưu động như dung nham.

Tiếng hô lớn của Hàn Văn Thanh bị tiếng gió rít cào đi tứ tán. Sóng dữ cùng sương mù điên cuồng bao phủ, tâm tư đau buồn của chân long xáo động thời tiết vốn đã bạo ngược thê lương. Những cơn lốc hình phễu nối tiếp nhau ập đến, ranh giới giữa biển và mây biến mất.

Diệp Tu điều khiển màn nước bảo hộ hai người bên trong, trên mặt vẫn vẻ nhẹ nhàng như không không đổi. Nhưng Hàn Văn Thanh thấy rõ ràng, hai bên khóe mắt người nọ chậm rãi chảy xuống hai dòng kim huyết nhỏ bé. Rõ ràng hắn đang nỗ lực chống lại sóng to gió lớn bên ngoài.

- Đây là trừng phạt của ta, - Diệp Tu ho mấy tiếng, - Thời điểm chưa tới tự ý rời khỏi hồ sâu nọ, liền cho ta nếm trải mùi vị tan nát cõi lòng. Sẽ có thiên lôi bổ xuống, muốn tước bỏ sừng rồng của ta.

- Nhưng ta không hối hận vì đã đi đến bước này, - Chỗ vảy kia chính là nơi duy nhất trên long thân sẽ không mọc lại, hiện tại lại được nạm vào vai Hàn Văn Thanh, - Hận, ta chỉ hận tại sao là ngươi thay ta chịu tội. – Trong lồng ngực thấy cả xương sườn bên dưới lớp vảy, có thể thấy rõ ràng trái tim Diệp Tu đang nhảy lên, thịch, thịch.

- Rồng vô cùng tham lam. – Diệp Tu che lại hai mắt Hàn Văn Thanh, không đành lòng lại nhìn thấy Hàn Văn Thanh lệ rơi đầy mặt, - Gieo vào vảy của ta, bất luận bao nhiêu vòng Luân hồi, có gửi hồn thành sinh vật gì, “Dấu” vĩnh viễn không biến mất.

- Ngươi nhớ kỹ, ở chỗ này chờ ta. Ngươi cùng ta sẽ lần nữa gặp lại ở bờ biển này.


Hoàn.


Thân tặng @Lãi @Ú chỉ thích ăn ngủ nhân ngày 14/2/2023.
Dù là muộn như chủ yếu là muốn tặng ó <3 moah moah tah <3
Mong Lãi Lãi Ú Ú bước từng bước thật vững chắc và kiên định trên con đường của mình nha, chúc cho đích đến của mỗi người đều là một bờ biển bình yên.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2
Ụa... ròi là quà lễ tình nhân dữ chưa?????
.... biết là truyện Lãi kiếm ra nhưng mà..... 🥹🥹🥹
 

Bình luận bằng Facebook