Hoàn [AMOUR 2022][Phương Vương] Will You Still Love Me Tomorrow

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 一直睡不飽
Convert: @Nhân Sâm 4000 Năm
Editor: Pông


Cre: 夜行水果

WILL YOU STILL LOVE ME TOMORROW
01.

Lần đầu tiên Vương Kiệt Hi nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm là đêm nào đó tan làm đi chơi đêm cùng đồng nghiệp tại pub. "Tiệc đứng thành thị" là một pub nổi tiếng, nghe nói đã từng sản sinh ra vài minh tinh của giới âm nhạc, Vương Kiệt Hi đã nghe danh từ lâu nhưng từ trước tới nay chưa từng ghé qua. Hôm ấy tăng ca tới tận mười hai giờ, các đồng nghiệp quá mệt tới mức không chịu nổi nữa, không biết là ai đã đề nghị tới pub đó, Vương Kiệt Hi chỉ nghe nói chi phí không cao lại có cả ca sĩ hát, lòng hiếu kỳ dâng lên.

Trước đây Vương Kiệt Hi chưa bao giờ tới chỗ như thế này. Nơi đây so với trong tưởng tượng của hắn không giống nhau lắm, cảnh vật xung quanh rất sạch sẽ và thanh lịch, khách hàng đều cực kỳ lễ độ. Đám người bọn họ chen chúc ở quầy bar, Vương Kiệt Hi không biết nhiều về rượu, để cho chắc nên chỉ gọi một ly cocktail Gin Tonic. Các đồng nghiệp rõ ràng không phải mới tới nơi này lần đầu, bọn họ liền bắt chuyện với bartender trong lúc đợi đồ uống: "Hôm nay là thứ ba nhỉ? Sao Phương Sĩ Khiêm không tới?"

"Gấp cái gì, tiết mục biểu diễn chín giờ mới bắt đầu cơ mà, mọi người có thể đặt trước bài hát đây." Bartender trả lời, tìm một tờ giấy đặt bài từ quầy hàng đưa cho bọn họ.

Vương Kiệt Hi hiếu kỳ: "Phương Sĩ Khiêm là ai?"

Đồng nghiệp cười, "Là át chủ bài ở đây, sẽ diễn cố định vào hai ngày thứ hai và thứ sáu trong tuần, nếu cậu muốn nghe anh ta hát gì thì có thể ghi vào đây, trước giờ bắt đầu sẽ có người chuyên môn đi thu lại."

"Thế nhưng tôi không đặc biệt muốn nghe bài nào cả." Vương Kiệt Hi trả lời.

"Vậy thì nghe bài mà người khác đặt đi. Tôi lại muốn nghe anh ta hát bài Tình yêu như thủy triều của Trương Tín Triết, hợp để nghe ở pub nhỉ?" Đồng nghiệp trả lời, đồng thời viết vài chữ lên giấy. Những người khác thấy vậy cũng xem trò vui không chê chuyện lớn, bắt đầu đề nghị đủ những thể loại ca khúc khác nhau, rất nhiều cái tên mà Vương Kiệt Hi chưa từng nghe đến, có lẽ hắn đã chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân quá lâu, nên không còn sự nhạy bén đối với trào lưu bên ngoài.

Nhao nhao một hồi, thấm thoát thời gian cũng đến, chỉ thấy một người con trai trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú theo các nhạc công lên sân khấu, những khách cũ dồn dập đặt tờ giấy đặt bài hát của mình lên trên, có lẽ át chủ bài này thực sự có tiếng tăm, thấy nhân viên đưa cho mình một xấp giấy dày anh cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chọn từ trong đó một vài bài rồi bắt đầu hát.

Ca sĩ Phương Sĩ Khiêm này trông thật trẻ nha, Vương Kiệt Hi nghĩ. Nhưng Phương Sĩ Khiêm hát đúng là rất êm tai, thân thể Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng đung đưa theo giai điệu, có lẽ sau này thường xuyên tới đây đi.

02.

Lần thứ hai Vương Kiệt Hi nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm là khi hắn cùng bạn trai tới "Tiệc đứng thành thị".

Khi đó, Vương Kiệt Hi và bạn trai không hề hợp nhau, thường hay vì những việc nhỏ nhặt mà cãi vã, lần này hai người họ tới pub chủ yếu là do Vương Kiệt Hi muốn tổ chức sinh nhật cho bạn trai. Bạn trai của Vương Kiệt Hi vốn là dân làm ăn, mọi khi đi xã giao đã uống rượu thành thói quen, vừa mới tới trực tiếp gọi một ly Long Island, Vương Kiệt Hi vẫn chọn Gin Tonic.

"Anh muốn nghe hát không? Chờ chút nữa sẽ có liveshow đó." Vương Kiệt Hi cầm tờ giấy đặt bài hát hỏi bạn trai, nhưng người đó vẫn buồn phiền vì chuyện làm ăn lúc ban ngày không thuận lợi, làm gì có tâm trạng tận hưởng sinh nhật chứ đừng nói là giải trí ca múa, đầu cũng không buồn ngẩng lên, cười khẩy từ chối: "Bỏ đi, chẳng lẽ còn muốn mời ca sĩ hát tặng chúc mừng sinh nhật vui vẻ cho anh chắc?"

Đạp phải đinh rồi, Vương Kiệt Hi cũng biết bạn trai mình không có hứng nghe ca hát, vì thế đành trả lại tờ giấy, còn mình ngồi uống rượu cùng anh. Gần đây hai người chung sống không hòa thuận chút nào, thêm vào đó đối phương thường hay đi công tác, thời gian ở với nhau cứ vậy ít dần đi, Vương Kiệt Hi vốn nghĩ nhân cơ hội lần này nói chuyện tử tế với đối phương, tăng thêm cảm tình, thế nhưng bạn trai của hắn vẫn không cho hắn cơ hội này, người cứ nhìn chằm chằm báo cáo tài chính trong điện thoại mà nhíu mày. Vương Kiệt Hi cảm thấy mất hứng, lại hiểu rõ tính cách của bạn trai mình, biết rằng nếu lúc này quấy rầy đối phương, e rằng cả hai chỉ có kết thúc là cãi nhau.

Một lát sau, ca sĩ thường trú lên sân khấu. Ánh đèn lờ mờ khiến Vương Kiệt Hi vốn không thể nhận ra khuôn mặt kia, nhưng giọng nói đặc biệt đầy ma lực của Phương Sĩ Khiêm khiến hắn hồi tưởng lại lần trước tới đây. Đúng rồi, sau đó Vương Kiệt Hi nhớ ra, hôm nay là thứ sáu, là ngày diễn của Phương Sĩ Khiêm.

Trên sân khấu, Phương Sĩ Khiêm biểu diễn một ca khúc nước ngoài quen thuộc, Vương Kiệt Hi có thể nghe ra là Hotel California của Eagle, kỹ thuật trình diễn của Phương Sĩ Khiêm rất tốt, diễn cảm mạnh mẽ, thành công đem đến sự hoang mang và lo sợ mà ca khúc muốn truyền đạt.

Vương Kiệt Hi rất thưởng thức mà ca hát của Phương Sĩ Khiêm, nhưng bạn trai hắn hình như rất không thích Phương Sĩ Khiêm. "Đã năm thứ bao nhiêu rồi vẫn còn hát mấy loại bài cũ rích này."

"Không thể nói như vậy được, dù sao bài hát này cũng là kinh điển mà, hơn nữa là do người ta đặt." Vương Kiệt Hi thử phản bác.

Thế nhưng bạn trai hắn chỉ hừ một tiếng, "Vậy mới nói những ca sĩ phòng trà kiểu này đều không có tương lai gì, cũng chỉ có thể làm ổ ở đây kiếm chút tiền lẻ, nếu thực sự có tài năng thì đã sớm nổi tiếng giới nghệ sĩ rồi."

Vương Kiệt Hi không đồng ý lời đối phương nói, hắn biết rõ bạn trai mình chỉ là tâm tình không tốt nên tìm nơi trút giận mà thôi, nhưng kinh nghiệm ở chung lâu ngày nói cho hắn biết, tốt nhất không cần phản bác bạn trai mình.

03.

Lần thứ ba Vương Kiệt Hi nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm, cũng không nhìn xem có phải ngày diễn của Phương Sĩ Khiêm hay không, hắn tới thuần túy chỉ để uống rượu.

Cuối cùng hắn và bạn trai đã chia tay.

Hắn gọi một ly Long Island mà lần trước bạn trai uống, lấy tờ đặt bài hát từ quầy hàng rồi điền bài Sao anh nỡ làm em đau khổ của Hoàng Phẩm Nguyên, xong xuôi liền bất chấp vùi đầu giải quyết ly rượu kia.

Chờ đến khi Phương Sĩ Khiêm hát đến bài Sao anh nỡ làm em đau khổ thì Vương Kiệt Hi đã say khướt rồi.

"Người yêu anh nhất luôn là em, sao anh không tiếc làm em đau khổ? Vào lúc em cần anh nhất, chẳng để lại một lời anh vội vàng ra đi..." Phương Sĩ Khiêm hát, Vương Kiệt Hi ở dưới sân khấu cũng hát theo, huống hồ lúc ấy hắn không còn tỉnh táo cho lắm.

Chuyện sau đó Vương Kiệt Hi không còn ấn tượng gì. Hắn chỉ mơ hồ nhớ rằng dường như có người giúp hắn uống một ngụm nước ấm, dịu dàng giúp xong lại khoác cho hắn một chiếc áo... Chờ đến hôm sau hắn tỉnh lại với cơn đau đầu như búa bổ, hắn nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

"Cậu có ổn không?" Phương Sĩ Khiêm hỏi.

04.

"Cho nên hiện tại... Tôi đang ở trong nhà của anh? Hôm qua tôi không về nhà?" Vương Kiệt Hi thử hỏi rõ.

Phương Sĩ Khiêm nhún vai. "Hôm qua cậu say đến như vậy thì về nhà kiểu gì? Hỏi nhà cậu ở đâu cũng trả lời không lưu loát nổi. Không uống được rượu còn dám gọi Long Island, cậu có biết loại đó nổi tiếng là rượu thất thân không?"

Nghe vậy, Vương Kiệt Hi đề phòng liếc nhìn Phương Sĩ Khiêm. "Anh làm gì tôi rồi?"

"Được nha, sao mà giống lời thoại của thiếu nữ mười tám đôi mươi thế, cậu lớn tướng thế này còn sợ tôi làm gì cậu nữa?" Phương Sĩ Khiêm hình như cảm thấy rất thú vị.

"Tôi nào biết được? Tôi có quen biết gì anh đâu... Trước nay tôi chưa từng có cảm tình với mấy nơi phong hoa tuyết nguyệt." Vương Kiệt Hi nắm chặt áo khoác.

"Cậu gọi chỗ chúng tôi là nơi phong hoa tuyết nguyệt? Được rồi, tùy cậu, nhưng cậu bảo cậu không có hảo cảm với những nơi thế này, vậy mà tới tận ba lần, đêm qua còn say khướt." Phương Sĩ Khiêm vạch trần điểm mù.

Vương Kiệt Hi lắp bắp nói, "Trước kia đồng nghiệp giới thiệu chỗ này bảo là không tệ lắm, sau đó tôi thất tình, chỉ muốn tìm một nơi khiến mình phân tâm thôi, cho nên, cho nên nghĩ tới đó. Đợi đã, sao anh biết tôi đã đến ba lần rồi?"

Phương Sĩ Khiêm cười, "Cậu không cần sợ sệt thế, tôi cũng không ăn cậu mà. Lần đầu tiên cậu tới tôi đã chú ý đến cậu rồi, lúc sau tôi hỏi bartender, ai, là ai lại uống Gin Tonic khi ở trong pub! Bạn trai chắc là người đến cùng cậu lần trước đi, xem ra ở chung cũng không hòa hợp lắm, nghe bartender nói hắn ta còn nói xấu ca sĩ hát ở pub nữa? Loại người không phân biệt được tốt xấu này, chia tay thì chia tay thôi, hà tất phải khổ sở?"

"Nói thì dễ rồi." Vương Kiệt Hi thì thầm.

"Tôi có lòng tốt khuyên nhủ cậu, cậu lại nghĩ tôi đang châm chọc cậu hả. Bỏ đi. Vậy hiện tại cậu muốn về nhà chưa? Tôi còn có lớp đây." Phương Sĩ Khiêm tuy ngoài miệng nói một đằng, nhưng giọng nói không hề có ý tứ muốn đuổi Vương Kiệt Hi đi.

Vương Kiệt Hi có chút mơ màng, "Anh còn có lớp? Anh không phải ca sĩ ở pub sao, lại có có lớp, chẳng lẽ anh là sinh viên chưa tốt nghiệp à?"

Phương Sĩ Khiêm càng cười càng vui vẻ hơn, "Tốt nghiệp từ mấy trăm năm trước rồi! Hát ở pub thôi làm sao trụ nổi với chi phí sinh hoạt ở Bắc Kinh, tôi thường làm việc bán thời gian với tư cách là giáo viên câu lạc bộ đoàn ca hát của một số trường học, cũng có phòng làm việc của riêng mình nữa, ở ngay tầng dưới thôi, sẽ có sinh viên tới tìm tôi học"

"Giỏi vậy sao?" Vương Kiệt Hi hơi giật mình.

"Cũng thường thôi, trước đây thời còn học đại học có biết đàn ghita rồi lập thành một ban nhạc với bạn bè rồi hát ở Thành thị tiệc đứng. Về sau ban nhạc giải tán, từng thành viên đều lần lượt rời đi, còn lại tôi vẫn hát ở đó." Vừa nói, Phương Sĩ Khiêm vừa chỉ vào chiếc đàn ghita trong góc rõ ràng đã được sử dụng.

Vương Kiệt Hi có chút mong ngóng, "Tốt thật đấy, tôi cũng muốn học đàn ghita nhưng mãi chưa có cơ hội."

"Cậu gặp được tôi là may mắn đó." Phương Sĩ Khiêm vẫn cười tươi, "Tôi có thể dạy cậu miễn phí mấy khóa."

"Thật không?" Vương Kiệt Hi được sủng sinh lo, đồng thời hơi đề phòng, đối xử với một người xa lạ mới nói chuyện cùng mình hôm nay thì anh ta quá tốt rồi đi, "Vậy sao được."

"Dù sao cũng không phải lần đầu tiên gặp, coi như là lễ vật chúc mừng cho duyên phận của chúng ta đi. Với cả, sau này cậu tới Thành thị tiệc đứng thì chi phí tôi bao nha." Phương Sĩ Khiêm sảng khoái nói.

05.

Về sau Vương Kiệt Hi có rất rất rất nhiều cơ hội gặp gỡ Phương Sĩ Khiêm. Có khi là nghe Phương Sĩ Khiêm biểu diễn ở Thành thị tiệc đứng, có khi hẹn Phương Sĩ Khiêm để học đàn ghita. Phương Sĩ Khiêm không chỉ không có ác ý với hắn, mà thậm chí rất quan tâm hắn, việc này khiến Vương Kiệt Hi hơi bất an, loại bất an này lên tới đỉnh điểm khi hắn nghe từ các học viên khác là phí dạy của thầy Phương thật ra cực kỳ cao.

Thế nhưng mỗi lần hắn nói với Phương Sĩ Khiêm muốn thanh toán học phí thì Phương Sĩ Khiêm luôn luôn vung tay bày tỏ ý kiến không cần.

Cứ vậy, bọn họ qua lại cả mùa thu và qua mùa đông, Vương Kiệt Hi phát hiện Phương Sĩ Khiêm thật sự chỉ là một người đơn thuần si mê âm nhạc, Phương Sĩ Khiêm cũng biết Vương Kiệt Hi là một lập trình viên thường xuyên phải làm thêm giờ nhưng không mấy nhiệt tình với công việc. Quan hệ của bọn họ từ người xa lạ rồi thầy trò và giờ là bạn bè, đến đầu xuân sang năm, bọn họ đã hiểu rõ đối phương như trong lòng bàn tay, tình cảm qua lại đã tới mức có thể qua đêm ở nhà người kia.

Về sau có một ngày, là Lễ tình nhân trùng với ngày diễn của Phương Sĩ Khiêm ở pub, Vương Kiệt Hi hôm ấy cũng ở đó, không biết bắt đầu từ khi nào, thứ hai và thứ sáu hằng tuần, hắn nhất định sẽ tới nghe Phương Sĩ Khiêm hát. Lúc đầu tiêu phí ở Thành thị tiệc đứng là do Phương Sĩ Khiêm kiên trì trả thay hắn, lúc sau ông chủ thấy quan hệ của bọn họ rất tốt, thêm vào đó mỗi lần Vương Kiệt Hi tới cũng không uốn bao nhiêu, thế là dứt khoát miễn phí cho hắn. Ngày đó thầy Phương hát xong một bài hát được đặt trước thì đã sắp tới mười hai giờ đêm, sau cùng anh tuyên bố muốn hát bài mà mình tự đặt, trên mặt là một nụ cười rạng rỡ.

Will You Still Love Me Tomorrow?

Đêm đó Thành thị tiệc đứng cũng coi như là đóng cửa trước nửa đêm, tan cuộc Phương Sĩ Khiêm tìm được Vương Kiệt Hi trong đám người, chính miệng tỏ tình với hắn, "Một ca khúc cuối cùng hát vì em."

Vương Kiệt Hi nhìn anh, "Sao anh biết em nhất định sẽ đồng ý, lỡ như em từ chối anh thì anh mất mặt to rồi."

"Sao có thể không đồng ý chứ, đối tượng là một nhân tài giỏi giang thế này em đi đâu mà tìm được?" Phương Sĩ Khiêm rất tự tin.

Vương Kiệt Hi cười, "Nhưng em lại thấy anh đã ủ mưu từ trước rồi thì phải?"

"Đúng rồi, là mưu đồ tốt đó, từ lần đầu tiên em tới Thành thị tiệc đứng anh đã muốn theo đuổi em, không thì dưới khán đài nhiều người tới vậy, em cho rằng mỗi lần biểu diễn anh có thể thật sự nhớ kỹ từng người hay sao?"

"Nhỡ đâu em không thích anh, từ chối anh thì sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Phương Sĩ Khiêm tỏ vẻ sầu não, "Anh vẫn cứ nghĩ rằng là em cũng thích anh đấy, hay là như vậy đi, mình quăng tiền xu quyết định, mặt ngửa thì em học cách thích anh, còn mặt sấp thì anh nghĩ cách khiến em thích anh, nhé?"

Vương Kiệt Hi không hề trả lời, chỉ đáp lại Phương Sĩ Khiêm bằng một nụ hôn.

Pháo hoa mừng Lễ tình nhân phóng liên tục, giữa trời tuyết có hai trái tim, hai thân thể ấm áp dán chặt lấy nhau.

END
 

Bình luận bằng Facebook