Hoàn [Cỏ Cây Chen Đá 2022] [Hứa Dương Bạch] Đường Ngược Chiều

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


Một sản phẩm thuộc project Cỏ Cây Chen Đá 2022.
Bravo @Katakara đại đại đã cho trú fic của Ná lên sóng.
Hi vọng có không ít người cũng giống Ná, lặng thầm yêu quý Dương đội.



ĐƯỜNG NGƯỢC CHIỀU


Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả: Thất lạc
Dịch:


"Tôi nói cậu a, không phải chuyển đội thôi sao? Có đến mức cạch mặt nhau vậy luôn không?"

Hứa Bân cầm điện thoại, trên màn hình là tin nhắn Dương Thông gửi tới khiến hắn cảm thấy khó chịu trong lòng. Từ ngày hắn chuyển nhượng đến Vi Thảo, Dương Thông đã gọi hết mấy cuốc, hắn đều không nghe. QQ hay tin nhắn cũng cả buổi mới trả lời.

Xa lánh quá rõ ràng, Dương Thông dĩ nhiên cảm giác được. Hắn chẳng hiểu mình đã làm sai chỗ nào, đành hỏi thẳng. Thái độ không đến mức chất vấn, mà giống thể hiện sự bó tay hơn. Bạn thân nhiều năm bỗng thành người dưng nước lã, hắn làm sao vui được.

"Hai tụi mình có cái gì không thể nói ra giải quyết?" Tin nhắn lúc nãy Hứa Bân chưa trả lời, tin thứ hai đã đến.

Kỳ thực Hứa Bân cũng chẳng vui.

Mỗi lần thấy Dương Thông cố gắng liên lạc với mình, hắn đều cầm điện thoại trầm tư cả nửa ngày.

Cái nghề tuyển thủ chuyên nghiệp này, chuyển nhượng giống với đổi nghề vậy, đổi ông chủ, đổi chỗ làm, đồng nghiệp đổi hết, chẳng có gì lạ. Bấy nhiêu năm qua, những chuyện như thế chứng kiến đâu ít? Nếu là bạn bè thân, sẽ không vì vậy mà trở mặt.

Huống hồ hắn với Dương Thông đã là anh em bao năm, hẳn càng không. Hắn biết vì sao Dương Thông phản ứng mạnh, mà nếu đổi thành mình, chắc cũng cảm thấy đối phương hành xử kỳ quái.

Phải, bạn bè ai lại hành xử như thế.

Bạn bè.

Nhưng con mẹ nó ông đây chưa từng xem Dương Thông là bạn.

Dù biết rõ Dương Thông không ở gần, Hứa Bân vẫn bất giác liếc nhìn xung quanh.

Dương Thông chắc chắn không biết gì về tâm tư xấu xa của hắn, bằng không sao có thể thản nhiên mà chạy đến hỏi. Hứa Bân chẳng rõ nên buồn hay vui. Hắn thậm chí chẳng rõ, lòng mình đối với Dương Thông hiện giờ, nên gọi bằng thứ tình cảm gì. Không dám nói thành lời, nhưng tâm tư càng lúc càng khó giấu, chỉ sợ một câu nói, một ánh mắt cũng tiết lộ tất cả.

Muốn duy trì quan hệ bạn bè, lại không nhận điện thoại không trả lời tin nhắn không biết nên làm sao đối mặt hắn.

Muốn ở bên hắn, nhưng lại đồng ý lời mời gia nhập Vi Thảo.

Muốn rời xa hắn, nhưng lại chỉ chọn khoảng cách từ thành phố T đến thành phố B, một chuyến bay cũng chẳng cần chuyển tiếp chi cho tốn xăng.

Dương Thông và Hứa Bân, cũng giống như tẹo khoảng cách ấy. Chỉ tẹo khoảng cách ấy thôi, mà vì sao xa xôi đến thế?

Hứa Bân nhớ về những ngày còn kề vai chiến đấu cùng Dương Thông.

Đôi mắt sâu, chân mày hơi cau, ánh mắt kiên cường mà mải miết như suy tư điều gì, dáng người hơi gầy, dưới tay áo đồng phục trắng là chiếc cổ tay mảnh khảnh, linh hoạt điều khiển Liễu Ảnh Loạn Vũ vẽ nên biển máu.

Hắn vốn nên là một thích khách ẩn mình, hắn ban đầu chọn nghề này chính vì thích lối chơi đó, nhưng bởi trên vai gánh lấy sức nặng của trách nhiệm người đội trưởng, hắn đã từ bỏ mong muốn cá nhân, trở thành một thích khách chiến, luôn có mặt ở tuyến đầu, đổ máu xông pha cho tương lai Ba Lẻ Một.

Giờ nghĩ lại, những năm ở bên hắn, cùng nhau phấn đấu giành vé vào vòng chung kết, mới là tháng ngày vui vẻ nhất.

Ngày đầu tiên đến Vi Thảo, hắn ngước mặt nhìn đội huy lấp lánh dưới nắng.

Không phải lần đầu đến Vi Thảo, nhưng lần này, hắn đến với tư cách một thành viên.

Có thể gia nhập Vi Thảo, hắn rất hài lòng. Cầm trong tay tấm thẻ mang tên Độc Hoạt, hắn rất phấn khởi. Mà khi nhìn thấy Triều Tịch ở Ba Lẻ Một vẫn chưa có chủ nhân mới, hắn chợt nghĩ rằng, nếu tấm thẻ này mãi mãi cất chứa tình cảm của hắn đối với Dương Thông, ngủ yên bên trong ngăn bàn thì tốt biết bao. Hắn sẽ là chủ nhân đầu tiên và cuối cùng của Triều Tịch, nơi ghi dấu quá khứ của hắn và Dương Thông.

Cùng thời điểm hoạch định cho tương lai ở Vi Thảo, hắn mang toàn bộ quá khứ ở Ba Lẻ Một, gói ghém lại.

Lúc biết tin hắn sắp chuyển nhượng, ánh mắt của Dương Thông khiến Hứa Bân suýt phải đổi ý. Đôi mắt sâu ấy vụt tối, hàm chứa tràn đầy hụt hẫng. Đó là phản ứng chân thực nhất mà hắn đã gây ra cho Dương Thông. Thế nhưng thoắt cái, Dương Thông liền giấu kín phản ứng chân thật nhất của mình, đổi thành nụ cười tươi tắn bắt tay chúc mừng Hứa Bân. Đây là phản ứng một vị đội trưởng nên thể hiện với tương lai xán lạn đợi chờ người hợp tác của mình.

Hứa Bân không dám ở thêm, thu dọn hành lý vội vàng từ biệt. Hắn sợ nếu nán lại chỉ một giây thôi, quyết tâm chẳng dễ mới có được sẽ phút chốc tan theo mây khói.

Dương Thông sắp giải nghệ rồi.

Ngồi trên tàu điện đi thành phố B, hắn sực nhận ra.

Lòng hắn thắt lại.

Nhiều người trong giới giải nghệ xong là biến mất tăm, bắt đầu một cuộc sống mới. Dương Thông liệu cũng vậy chăng? Không, có lẽ sẽ không cắt đứt liên hệ, nhưng vài dòng chúc mừng gửi chung nhóm bạn mỗi dịp lễ Tết thì có khác gì với lặn luôn đâu? Thà rằng gọi điện nhắn tin linh tinh mỗi ngày, thỉnh thoảng gặp nhau ăn bữa cơm còn đỡ hơn.

Nhưng nếu chỉ muốn ở bên cạnh Dương Thông, thì vì sao không lưu lại Ba Lẻ Một, làm kỵ sĩ cả đời bảo vệ hắn?

Rồi Bạch Thứ xuất hiện.

Người này trông vào ngạo nghễ tự tin, cái đầu nhuộm vàng chói mắt đứng từ xa đã thấy.

Phong Cảnh Sát và Triều Tịch không chia lìa, chia lìa chỉ là Dương Thông và Hứa Bân.

Bạch Thứ cho Dương Thông được tỏa sáng rực rỡ như chưa bao giờ.

Mà u tối cõi lòng Hứa Bân.

Có phải điều đó nói lên rằng, Dương Thông bên hắn trước nay không phải là Dương Thông chân thật? Chỉ trước mặt Bạch Thứ, hắn mới có thể biểu lộ tài năng thực thụ.

Mình không phải người cùng hắn dìu dắt nhau trên đường đời.

Tôi lấy mạng mình ra chắn cho anh, nhưng không thể không trơ mắt nhìn anh ngã gục.

Mọi che chở tôi dành cho anh, chỉ để anh chết thêm phần ý nghĩa.

Hứa Bân không hề thích cảm giác này.

Dương Thông Liều Mình Một Hit thành công, thân hãm giữa trận địa địch, máu mỏng không bằng giấy, vốn chẳng nghĩ mình sống sót. Nhưng Bạch Thứ đúng vào thời khắc hung hiểm này, xuất chiêu Gầm Rú, hút toàn bộ sát thương về phía mình. Năm tướng địch, kể cả mục sư, đều lao vào Triều Tịch. Trị liệu Ba Lẻ Một dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội, một luồng sáng thánh khiết trút xuống cơ thể Phong Cảnh Sát.

Triều Tịch quay đầu nhìn Phong Cảnh Sát.

Giây phút ấy, Dương Thông như hiểu được ánh mắt Bạch Thứ từ gương mặt vô cảm của nhân vật game.

Tôi không cho anh chết.

Ánh mắt Hứa Bân lơ đãng nhìn về hàng ghế tuyển thủ Ba Lẻ Một, Bạch Thứ quàng vai Dương Thông, không biết đang nói cái gì, Dương Thông phụt cười thành tiếng.

Đôi mắt kia đã không còn là dòng xoáy tối tăm sâu thẳm, chúng trong như suối mát tan tuyết mùa xuân.

Mà Hứa Bân, cũng đã là người ngoài cuộc.

Mãi đến ngày Vi Thảo đụng độ Ba Lẻ Một.

Màn hình điện tử nhảy tên cặp đấu.

[Vi Thảo] Hứa "Độc Hoạt" Bân vs [Ba Lẻ Một] Bạch "Triều Tịch" Thứ.

Phút giây Triều Tịch chém Độc Hoạt gục xuống bùn, thanh máu về 0, trong ý nghĩ của Hứa Bân chỉ còn sót lại một điều.

Tôi thua cậu, toàn bộ đều thua sạch.

FIN
 

Bình luận bằng Facebook