Hoàn [Lang Chiến Vu Dã 2022] Sương Hoa

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1


Một sản phẩm thuộc project Lang Chiến Vu Dã - Mừng SN Tôn thiếu 2022

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả:
Thất lạc
Dịch:

Lại là một fic được viết tặng Lạc, được dịch tặng Tôn.
Song Hoa hai người, nhất định bên nhau mãi mãi nga!

Chú 1: Cách dịch đồng nhân của Lá rất là điên. Thỉnh nhiều tha thứ.
Chú 2: Sương Hoa đồng âm với Song Hoa. Cho nên tựa fic chính là tác giả hết nơ.



SƯƠNG HOA


Trương Giai Lạc đi tới đi lui trong cứ điểm lâm thời của Bá Đồ.

Nhiệm vụ lần này diễn ra ở vùng biên giới giá lạnh, Bá Đồ vì muốn thuận lợi tiếp tế, đã đặc biệt thiết lập cứ điểm tại quốc nội, bố trí nhân thủ chờ điều động. Trương Tân Kiệt lấy lý do chiến lược và điều kiện khí hậu, giữ hắn lại hậu phương nhìn người khác xuất chiến.

Trương Tân Kiệt lúc sắp đặt kế hoạch có hỏi ý kiến hắn, Trương Giai Lạc không phản đối, mà thực tế khi biết nhiệm vụ lần này sẽ đụng độ Nghĩa Trảm, hắn cũng đã có ý nghĩ tương tự.

Không cần thiết. Nghĩa Trảm chưa rèn luyện hoàn chỉnh về mặt phối hợp đoàn đội, tình báo lại bị Trương Tân Kiệt điều tra toàn bộ, với kinh nghiệm lão luyện của Bá Đồ, điều động hai chủ lực là đủ. Nghĩa Trảm chắc chắn sẽ bại trận, hắn không cần thiết chạm mặt với người kia làm gì.

Lần đầu gặp gỡ sau khi Phồn Hoa Huyết Cảnh đã tan thành tro tán thành bụi, cần gì phải nhất quyết phân định thắng thua.

Nhưng khi chỉ lệnh của Trương Tân Kiệt truyền xuống, một cảm giác bất an vẫn lẳng lặng dấy lên. Ở cứ điểm chờ một mình từ hoàng hôn đến đêm khuya, hắn đăm đăm nhìn hơi lạnh ngày đông dần dần kết thành một đóa hoa tuyết trên mặt cửa kính, có nỗi lo lắng đang bủa vây dưới đáy lòng.

Hi vọng chỉ là một mệnh lệnh thông thường.

Hi vọng nhiệm vụ xung đột với Nghĩa Trảm không xảy ra chuyện gì.

Hi vọng... đừng gặp phải hắn ở đây.

Ý niệm trong đầu càng lúc càng rối bời, Trương Giai Lạc hà hơi lên khung cửa kính, đóa hoa tuyết nọ lặng lẽ tan đi phân nửa, rồi bất ngờ bừng nở bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, vươn cánh đan xen thành một đóa hoa rực rỡ khoe sắc. Hắn đang định miết tay phá hủy hoa tuyết, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra.

Hắn quay đầu, Trương Tân Kiệt mang theo hơi lạnh từ bên ngoài xuất hiện, phía sau là hai tên lính gác lôi một người bị trói vào phòng, ném lăn ra đất nghe rầm một tiếng nặng nề.

Trương Giai Lạc sững sờ, nghe Trương Tân Kiệt quay đầu trách mắng lính gác, đích thân bước tới đỡ người bị trói dậy, giọng nói chất chứa lo lắng hiếm thấy.

"Đội trưởng MIA rồi, anh ta là người cuối cùng tiếp xúc với đội trưởng, nhưng không chịu nói địa điểm."

Trương Giai Lạc không lên tiếng. Nhiều năm không gặp, người nọ vẫn hệt như xưa, cho dù đầu xù tóc rối, khóe mắt đuôi mày vẫn đượm đầy nét cuồng ngạo chưa bao giờ tan.

Trương Tân Kiệt đang ra lệnh gì đó, nhưng hắn không nghe vào tai, chỉ nhìn Tôn Triết Bình đứng thẳng dậy giũ đầu cho rơi hết bụi, còn chào hắn như chẳng có gì xảy ra.

"Hey, lâu rồi mới gặp!"

Bao lâu rồi? Chỉ là một câu chào, Trương Giai Lạc lại ngẩn ngơ. Có ngày nào, đêm nào mà hắn không tỉ mẩn đếm thời gian đâu, nhưng khi thực sự nhìn thấy người này, tất cả đều như chẳng còn quan trọng.

Gặp sớm hơn chút nào hay chút ấy. Không rõ vì sao, trong lòng Trương Giai Lạc chợt nghĩ vậy.

Tiếng leng keng lộp bộp của nhiều vật dụng rơi xuống đất kéo hắn về với thực tại, hắn quay đầu nhìn, thấy trên sàn là một đống vũ khí dự phòng, côn nhị khúc, gậy cao su đặc chế, roi thép, dao găm... Các loại vũ khí lạnh được Trương Tân Kiệt lấy trong tủ ném ra, hắn chẳng quan tâm vũ khí nằm lăn lông lốc, chỉ lạnh lùng đi tới trước mặt Tôn Triết Bình, thấp giọng:

"Lần cuối anh nhìn thấy đội trưởng là mấy giờ? Chuyện gì đã xảy ra? Máu trên áo anh là của ai?"

Trương Giai Lạc không thể không thừa nhận, giờ phút này, sự áp bức tỏa ra từ Trương Tân Kiệt không hề thua kém bất kỳ đội trưởng chiến đội nào. Nhưng tiếc thay, người hắn hỏi lại là Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn hắn, ha một tiếng cười khẩy.

"Mấy tuổi rồi?"

Thái độ khiêu khích quá rõ ràng. Trương Tân Kiệt không hề trúng kế, ngoài mặt vẫn rất thản nhiên, chỉ hướng ánh mắt về phía Trương Giai Lạc, không chút e ngại mà hỏi thẳng thừng.

"Tôi cần khẩu cung của anh ta, chọn cái nào thì hiệu quả nhất?"

Lúc nhìn thấy đống vũ khí trên sàn, Trương Giai Lạc đã biết Trương Tân Kiệt muốn làm gì, một cách bản năng, hắn lập tức chắn trước mặt Tôn Triết Bình, nhưng lời của Trương Tân Kiệt làm hắn sực tỉnh.

Hàn đội tung tích không rõ, kẻ địch biết chuyện lại không chịu khai, mà mình là người Bá Đồ.

Lẽ nào phải thực sự tra tấn hắn?

"Để tôi trả lời cho," Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc, thừa dịp hắn chưa lên tiếng mà tiếp lời, đơn giản thẳng thắn y hệt xưa nay, "đừng dùng dao đâm, còn lại cái gì cũng được. Tôi mạnh về kháng kim loại cứng, đánh văng máu mới chịu khai."

Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, im lặng nhìn Trương Giai Lạc. Quan hệ giữa Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc hắn dĩ nhiên biết, nhưng hắn tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của Trương Giai Lạc, trong trại huấn luyện năm đó từng học qua môn kháng tra tấn, nhược điểm của Tôn Triết Bình ở đâu, Trương Giai Lạc không thể không biết.

Lòng bàn tay Trương Giai Lạc đã rịn mồ hôi tự bao giờ, hắn biết Trương Tân Kiệt đang chờ mình xác nhận. Hắn trừng mắt với Tôn Triết Bình: "Đánh văng máu mới chịu khai, chỉ có điều ——"

" —— là toàn khai bậy."

Tôn Triết Bình lại giành dứt câu, nói xong quay đầu nhìn Trương Giai Lạc, nở nụ cười như gợi nhớ chuyện cũ.

"Ông thầy tức muốn xì khói."

Trương Giai Lạc thật không hiểu tên hợp tác của mình đang nghĩ cái gì trong đầu, lúc này rồi vẫn còn cười. Liên minh chỉ cấm tra tấn quá nghiêm trọng, các chiến đội đều biết giới hạn, vốn không có thù riêng, tra tấn chỉ là thủ đoạn, không phải mục đích. Tình hình như hiện tại, Tôn Triết Bình còn trông mong gì đường hoàng đi khỏi cửa lớn Bá Đồ?

Vì sao không chịu khai cơ chứ?

Hắn nghiến răng kêu hắn một tiếng.

"Tôn Triết Bình!"

"Ừ." Tôn Triết Bình thuận miệng đáp, "sao hả cưng?"

Trương Giai Lạc suýt thì giận sôi, còn may mà bên cạnh là Trương Tân Kiệt, nếu là Hàn đội, đã sớm cầm gậy đánh tới rồi! Mấy năm không gặp, hắn sao càng ngày càng táo tợn!

Lòng kiên nhẫn của Trương Tân Kiệt đã tới cực hạn, thời gian không chờ một ai, mất liên lạc đã quá lâu, ai biết đội trưởng sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn bèn nhặt dao găm lên, hai ba nhát liền cắt đứt dây thừng trói nửa người dưới Tôn Triết Bình.

Động tác của Trương Tân Kiệt nhanh đến mức khiến Trương Giai Lạc thầm hoảng hốt. Nhân lúc Trương Tân Kiệt đi chọn vũ khí dưới sàn, hắn ghé đến bên tai Tôn Triết Bình, nóng nảy gặng hỏi: "Đội trưởng đang ở đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại không chịu khai ra?"

Tôn Triết Bình gật đầu, mặt câng câng: "Tôi thích."

"Fuck!" Trương Giai Lạc đấm một cú vào bả vai Tôn Triết Bình, hận không thể đánh cho hắn tỉnh táo lại, "bị tra tấn vui lắm đúng không?"

Tôn Triết Bình chỉ hơi lảo đảo rồi dễ dàng ổn định lại —— Trương Giai Lạc dĩ nhiên không nỡ dùng sức. Suốt bao năm mới gặp được nhau trong tình huống bất ngờ, nói trong lòng không gợn sóng là giả, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng tột cùng kia, hắn chỉ cảm thấy Trương Giai Lạc còn đáng yêu hơn ngày trước.

Song, cái gì không thể nói vẫn không thể nói, hắn nhìn Trương Tân Kiệt nhặt côn nhị khúc lên, vút một tiếng giũ thành hai đoạn, không chỉ không lùi về sau, còn bước tới mà nhìn phớt qua, chợt phì cười.

"Khóa bi lăn? Mấy năm trước đã quá đát rồi, Bá Đồ bây giờ nghèo thế à?"

Trương Giai Lạc cảm thấy, Trương Tân Kiệt đến lúc này còn chưa ra tay đã là quá lịch thiệp. Nhưng người lịch thiệp đến mấy cũng có giới hạn, huống hồ Trương Tân Kiệt còn đang sốt ruột vô cùng. Côn nhị khúc sáng lên dưới ánh đèn theo từng bước chân đến gần, Trương Giai Lạc cắn răng, chặn đường Trương Tân Kiệt.

"Để tôi."

Trương Tân Kiệt không trả lời, im lặng một lúc, lật tay đưa côn. Về công, Trương Giai Lạc hiểu rõ cơ thể Tôn Triết Bình, về tư, hắn nghĩ nếu Trương Giai Lạc tự mình động thủ, ít nhất sẽ đỡ đau đớn trong lòng.

Côn nhị khúc trĩu nặng trong tay, Trương Giai Lạc thuần thục vung một cú xé gió, tay kia đẩy Tôn Triết Bình tới chiếc giường bạt gần bên, ra hiệu hắn nằm xuống —— là tư tâm của hắn, tư thế nằm chịu đánh an toàn hơn, có lỡ tay cũng không bị thương. Nửa người trên Tôn Triết Bình vẫn bị dây thừng trói chặt, hắn lắc đầu có vẻ như không đồng thuận với ý tốt này, nhưng cũng không nói gì, nằm sấp xuống quay mặt nhìn Trương Giai Lạc, cười một tiếng:

"Ăn cơm chưa?"

Trương Giai Lạc tức muốn chết, hận không thể quất một côn cho hắn câm miệng. Tôn Triết Bình có cường hãn đến đâu cũng chỉ là một con người, sao sẽ không biết đau, Trương Giai Lạc từng xem Trương Tân Kiệt tập huấn kháng tra tấn cho lính mới ở trại huấn luyện Bá Đồ, đến nay vẫn còn khiếp hãi không thôi. Hắn thậm chí ngờ rằng, nếu Liên minh không có quy định khắt khe về thuốc men, Hàn đội cũng sống không nổi quá hai ngày dưới tay Trương Tân Kiệt.

Còn may Trương phó để cho mình làm... Trương Giai Lạc nghĩ, giận sôi gan mà hất côn vào eo Tôn Triết Bình: "Đội trưởng hiện giờ sao rồi?"

"Aiz..." Tôn Triết Bình nhích nhẹ sang bên, "đừng nghịch, nhột."

Trương Giai Lạc lập tức vung côn quất xuống.

Côn nhị khúc xoáy một vòng ác liệt, quất xuống da thịt chỉ vang lên một tiếng nặng nề, Tôn Triết Bình chỉ chớp mắt, để mặc cơn đau như xé lan tràn khắp lưng, khẽ thở ra một hơi, không nói gì.

Chất giọng cứng nhắc của Trương Tân Kiệt vang lên, hắn vẫn dùng thái độ hậu bối để nói chuyện với Tôn Triết Bình, lời lẽ có phần tôn kính: "Tiền bối, xung đột nhiệm vụ là chuyện các đội đều hiểu, tôi không muốn dùng cách này. Giờ đội trưởng đã mất tích, theo quy tắc thông thường, mong anh cung cấp tình báo chính xác cho chúng tôi. Nếu có điều kiện gì, anh cứ nêu ra."

Tôn Triết Bình trước nay luôn nhức đầu với những câu từ dài dòng, nghe tới nghe lui ý chính cũng chỉ có thế, hắn ha một tiếng, vứt cho Trương Tân Kiệt ba chữ.

"Tôi không thích."

Ba chữ rành mạch truyền vào tai, Trương Giai Lạc giận đến run rẩy. Ánh mắt với hàm ý rõ rệt của Trương Tân Kiệt đưa tới, hắn cắn răng, tay siết côn nhị khúc mấy chục cái quất xuống. Chiếc áo camo còn dính bùn đất bị đánh văng bụi tứ tán, tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt, hắn không chớp mắt nhìn tên partner thân thuộc đã biền biệt suốt nhiều năm mới gặp lại kia.

Tôn Triết Bình khép hờ mắt, sau lưng những cú quất nện như bão tố ùn ùn kéo đến, như muốn quất nát da thịt mới chịu vừa lòng. Ban đầu hắn còn yên tâm, nghĩ nhóc con này cũng ổn đấy, xuống tay với mình được. Chẳng bao lâu sau cơn đau ập lên đầu óc từ trong xương cốt, hắn lẳng lặng siết nắm đấm, vẫn không nói tiếng nào, chờ đánh xong, mới hơi khàn giọng ngước mắt nhìn Trương Giai Lạc.

"Có tiến bộ."

Trương Giai Lạc không muốn tiếp lời, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, nửa bồn chồn sợ hắn bị thương, nửa tức giận hắn vì sao không chịu khai ra. Côn nhị khúc không to nhưng rất nặng, chỉ đánh một lúc đã thấy tấm lưng Tôn Triết Bình sưng bầm tím tái, quần camo rộng thùng thình cũng không che được. Hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục Đại Tôn chắc chắn vẫn sẽ cứng đầu, đây không phải là cách. Chợt nghe Trương Tân Kiệt nói một câu, lòng hắn lạnh buốt.

"Trói hông lại, cởi dây chỗ khác, tôi lấy thuốc tăng cảm giác đau."

Mệnh lệnh của Trương Tân Kiệt luôn rất sắt đá, Trương Giai Lạc nhìn hắn đi mở thùng giữ nhiệt lấy ra lượng thuốc nhỏ, hai mắt như muốn nhòe đi —— bàn về dùng thuốc, Trương Tân Kiệt xưng thứ nhì, khắp Liên minh này không ai dám xưng thứ nhất. Hắn hoảng hốt cúi người xuống bên tai Tôn Triết Bình, hung hãn như thể muốn cắn cả lỗ tai đối phương.

"Cương với hắn, muốn chết hay sao! Có cái gì khai được thì cứ khai tạm đi!

Tôn Triết Bình chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên nghiêng đầu, Trương Giai Lạc lập tức nhích mặt ra xa.

Chỉ kém chút thôi là có thể chạm tới mặt Trương Giai Lạc rồi, Tôn Triết Bình tiếc nuối chậc một tiếng, vốn chẳng buồn nghe Trương Giai Lạc khuyên bảo cái gì.

"Tôi nói cởi trói, không nghe thấy sao?"

"... Rõ."

Tôn Triết Bình một khi đã quyết chuyện gì, ai cũng khuyên không được, cho dù đó có là mình. Trương Giai Lạc quá hiểu điều này. Hắn cắn răng, nhặt sợi dây thừng Trương Tân Kiệt cắt lúc nãy, chọn sợi to nhất trói hai vòng quanh hông Tôn Triết Bình, dùng sức thắt gút lại.

Để xem anh còn làm được cái gì!

Khi Trương Tân Kiệt cầm ống tiêm và thuốc quay lại, Trương Giai Lạc đã cởi trói phía trên xong. Chắc vì đề phòng hắn bỏ trốn, dây thừng được trói rất chặt, trên lưng và hai cánh tay Tôn Triết Bình đều hằn sâu vết trói. Trương Giai Lạc cởi áo ngoài cho hắn, tháo toàn bộ trang bị, chỉ chừa chiếc áo thun mỏng bên trong, nghĩ nghĩ, lại bật điều hòa lên nhiệt độ cao nhất. Thấy Tôn Triết Bình hài lòng gật đầu, hắn tức tối đấm hắn một cú, chợt lo lắng nhìn về bàn tay quấn băng vải, hắn nhè nhẹ nắm lấy bàn tay ấy, phát hiện nó thật ấm áp.

Trương Tân Kiệt ngồi xổm xuống, lạnh lùng ấn mũi kim tiêm trên khuỷu tay Tôn Triết Bình, im lặng nhìn hắn.

Tôn Triết Bình đợi hết cả buổi, có chút ngờ vực.

"Tìm không ra ven?"

Trương Giai Lạc cảm thấy, tốc độ tiêm thuốc của Trương Tân Kiệt lúc đó ngang hẳn với tốc độ đạn bay.

"Liều mạnh nhất." Trương Tân Kiệt thản nhiên báo với Tôn Triết Bình một tiếng, bắt đầu tính giờ. Trương Giai Lạc bỗng cảm thấy bất an trong lòng, khe khẽ cầm lấy bàn tay Tôn Triết Bình, trong phòng chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên, kèm theo đó là... tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của người bên cạnh.

"Đánh tiếp."

Đã đến giờ, giọng Trương Tân Kiệt cất lên không sai một giây. Hắn nhặt gậy cao su dài trên sàn ném tới. Trương Giai Lạc vươn tay tiếp lấy, trọng lượng nặng trịch trên tay như kéo trầm thêm trái tim đã bị bóp nghẹn của hắn.

Tôn Triết Bình liếc nhìn Trương Giai Lạc, chợt hất cằm với Trương Tân Kiệt: "Chỉ có một người xài được thôi sao? Đội phó không muốn giãn tay giãn chân chút?"

Trương Tân Kiệt không nói hai lời lập tức đi tới, Trương Giai Lạc nhớ đến cách hắn xuống tay ở trại huấn luyện, liền cắn răng, không chờ Trương Tân Kiệt lên tiếng đã quất ngay một cú mạnh mẽ.

Cơ thể người bị trói run lên một chốc rồi tĩnh lại. Nhưng Trương Giai Lạc tinh mắt phát hiện, bàn tay trái vốn thiếu sức sống của Tôn Triết Bình đang siết chặt, lại rất nhanh buông ra như bị mất sức.

Hắn đau thắt lòng, gào lên: "Sao anh không chịu nói một hai câu gì đó đi!"

Tôn Triết Bình im lặng một hồi, chậm rãi khoanh hai tay vùi đầu xuống, giọng nói hơi trầm, mà từng chữ nghe rõ vào tai.

"Được chứ, tôi nhớ em lắm."

Gậy cao su trong tay Trương Giai Lạc lại vung lên, chỉ là không quất xuống.

Tôn Triết Bình úp mặt chờ hồi lâu, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, nhưng hắn đã đoán được Trương Giai Lạc đang nghĩ những gì. Người này, hắn hiểu hơn cả chính bản thân, mọi thứ đều tự gánh lên đôi vai, cứ thế lâu ngày, không còn phân biệt được đâu là gánh nặng, đâu là con người thực của mình.

Hắn bèn nghiêng đầu, cất cao giọng:

"Dễ chịu hơn không? Em chỉ đơn giản là nghĩ quá... Ặc!"

Vốn dĩ cho rằng Trương Giai Lạc không nỡ xuống tay, ai ngờ mới nói mấy chữ, gậy cao su liền dữ dội vút xuống. Tôn Triết Bình ngưng bặt giữa câu, chỉ kịp ặc một tiếng, lại úp đầu về như cũ.

Thuốc tăng cảm giác đau rất hiệu dụng, giờ phút này, nó như phá vỡ lớp ngụy trang vững như tường thành, để lộ diện mạo chân thực nhất bên trong. Tôn Triết Bình có dũng mãnh đến đâu, cũng sẽ có thứ cảm giác căng thẳng hồi hộp, hắn bình tĩnh khoác tay trên mép giường, im lặng chờ cú đánh kế tiếp hạ xuống.

Chờ rất lâu, cú đánh kế tiếp vẫn không thấy.

Tôn Triết Bình rốt cuộc cũng không khỏi thở phào, đang định nói tiếp, tiếng gió vun vút đã mang theo cơn đau ập tới. Hắn vì bất ngờ, tay đập một cái thật mạnh xuống thành giường. Đau buốt, hắn ngược lại bật cười.

Mấy năm không gặp, quả thực đã thay đổi rồi.

Thành cái kiểu hắn càng thích hơn.

Tôn Triết Bình nuốt ngụm máu tanh trong yết hầu, có mấy phần thỏa mãn: "Có bản lĩnh hơn rồi."

Trương Giai Lạc làm như không nghe thấy, gậy lại vụt xuống, lòng bàn tay ướt đẫm, không biết người đau rốt cuộc là ai.

Từ ngày hắn đi, trọng trách Bách Hoa đều nằm trên vai một mình hắn, sao có thể không bản lĩnh cho được?

Tra tấn là việc không dễ không khó, chưa đánh người cũng từng bị người đánh, ai mà không biết. Tôn Triết Bình không lên tiếng, Trương Giai Lạc sẽ không ngừng tay. Một người im lặng đánh một người im lặng chịu đánh, thời gian cứ trôi qua không hay, cuối cùng bị ngăn lại bởi Trương Tân Kiệt vốn vẫn lạnh nhạt đứng nhìn.

"Tiền bối," Trương Tân Kiệt âm thầm quan sát tình trạng Tôn Triết Bình, biết hắn đã sắp tới cực hạn, bèn chọn lúc này mà hỏi, "không có cái gì muốn nói sao?"

Tôn Triết Bình cảm thấy như mới vượt biển lửa, không chỉ trên lưng, cả người đều như thiêu đốt, môi sớm bị cắn tứa máu. Giọng Trương Tân Kiệt bên tai nghe rất rõ ràng, hắn thở dốc, chẳng buồn ngẩng đầu, khàn khàn cười một tiếng.

"Cậu ta đánh tôi, tôi dám nói tiếng nào sao."

Trương Tân Kiệt không quá bất ngờ, hắn biết với tính cách của Tôn Triết Bình, sẽ không thể xoay chuyển nhanh đến vậy. Hắn xoay người đi nhặt roi thép về, lòng bàn tay miết trên roi, không thấy bụi: "Vậy để tôi thử."

Trương Giai Lạc toàn thân cứng đờ, thủ đoạn của Trương Tân Kiệt thế nào hắn biết quá rõ, nên mới bất chấp mà tự xuống tay. Tôn Triết Bình hiện giờ... Không, dù là bất cứ ai trong Liên minh, e rằng đều không chịu nổi. Hắn chộp lấy bàn tay Tôn Triết Bình, chợt phát hiện tay hắn vẫn ấm nóng, mà ngón tay mình mới lạnh như băng.

Hắn từng nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra khi hai người gặp lại nhau, làm sao ngờ rằng lại là tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này. Không thể để Trương Tân Kiệt đánh chết Tôn Triết Bình, mình cũng không thể đánh chết Tôn Triết Bình, càng nghĩ càng rối, hắn siết chặt lấy bàn tay hắn.

"Có cái gì mà không thể khai ra chứ, chẳng lẽ anh muốn chết luôn ở đây!"

Tôn Triết Bình lật tay nắm ngược lấy bàn tay Trương Giai Lạc, nhè nhẹ bóp hờ sưởi ấm những ngón tay lạnh lẽo của hắn, vẫn cái vẻ ngông nghênh bất cần: "Chết thì chết, ngày đó tôi đi em không muốn vậy sao?"

Tiếng bước chân Trương Tân Kiệt càng lúc càng gần, Trương Giai Lạc hít sâu, gằn giọng.

"Không, tôi chỉ muốn anh mạnh khỏe bình an."

Tôn Triết Bình im lặng một lúc, thả tay Trương Giai Lạc, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngước mắt nhìn gương mặt vô cảm của Trương Tân Kiệt, liếc qua sợi roi thép trên tay hắn.

"Roi dính máu? Không sợ bẩn?"

Trương Tân Kiệt biết nghe lời phải, lấy bông gòn thấm rượu sát trùng cẩn thận lau roi. Mùi hăng của cồn lan khắp căn phòng vốn không quá rộng, như châm như chích vào trái tim Trương Giai Lạc.

Sau đó hắn nghe thấy Tôn Triết Bình nói.

"Được rồi... Em đi chỗ khác đi, có cái gì đáng xem."

Trương Giai Lạc siết chặt nắm đấm. Hắn biết Trương Tân Kiệt muốn làm gì với sợi roi thép, cũng từng thấy Trương Tân Kiệt làm thử trong trại huấn luyện với thái độ lạnh lùng, hắn còn biết, thời gian tiêm thuốc làm đau đã đủ lâu, dù là ai cũng sắp phải sụp đổ.

Tôn Triết Bình không sợ, chỉ là sợ hắn nhìn thấy.

Quất roi chắc chắn sẽ có máu chảy, nếu mặc áo sẽ ngăn được phần nào nhiễm trùng, đó là thường thức mà ai cũng biết. Trương Tân Kiệt không nói nhiều, tự tay cởi thắt lưng của Tôn Triết Bình. Trương Giai Lạc vô thức muốn cản, cánh tay vươn tới nửa chừng, đổi thành một câu.

"Để tôi."

Trương Tân Kiệt lui về sau một bước, tay vẫn nắm chặt roi.

"Ừm, còn lại tôi làm."

Tôn Triết Bình vốn có chút chống đối, nghe thấy Trương Giai Lạc, mới thuận theo không lên tiếng, chỉ có điều khi trang bị trên hông bị kéo xuống thì các thớ thịt tự động căng ra. Trương Giai Lạc không muốn nhìn nhưng vẫn lo lắng liếc qua, vết thương dày đặc sưng phù, nếu tiếp tục chịu roi đánh...

Dòng suy nghĩ rối bời bị một câu của Tôn Triết Bình kéo về thực tại, bên trong còn kèm mấy phần ra lệnh: "Đi đi?"

Trương Tân Kiệt nhàn nhạt liếc nhìn Trương Giai Lạc, dùng ánh mắt dò hỏi hắn có muốn đi khỏi phòng. Kế tiếp hắn không định nhẹ tay, chắc chắn sẽ rất khó coi, với quan hệ trước kia của hai người, nếu Trương Giai Lạc muốn tránh cảnh này, hắn cảm thấy không sao cả.

Cái gì cần khai, rồi cũng sẽ khai mà thôi.

Nhưng Trương Giai Lạc khẽ lắc đầu. Trương Tân Kiệt không quản thêm, vung tay, roi vụt xuống, roi thép kéo theo tiếng gió vun vút xoáy vào màng tai, mỗi một tiếng gió đi qua, chiếc giường bạt cũng sẽ bật nảy một lần, Tôn Triết Bình rên lên một tiếng, tay phải bấu chặt mép giường, dốc hết toàn lực gạt đi cảm giác thịt da bị xé toạc.

Máu văng.

Trương Tân Kiệt không cho hắn cơ hội nào thở lấy hơi, nhát roi sau tinh chuẩn rơi đúng vào vết thương trước, máu tướm ra bị tốc thẳng lên, Tôn Triết Bình thở hồng hộc, dí đầu xuống giường nặng nề phun ra một chữ.

"Fuck!"

Đó mới chỉ là bắt đầu. Trương Tân Kiệt không hề để tâm đến phản ứng của Tôn Triết Bình, roi vừa nhanh vừa chuẩn liên tiếp quất xuống. Làm sao đẩy một người đến bờ vực sụp đổ mất trí nhanh nhất, hắn đã sớm quen tay.

Gần mười tiếng gió vút qua đi, chỉ thấy đúng một vết máu.

Cơn đau phủ lấp gần như điên dại, Tôn Triết Bình kịch liệt giãy giụa một chốc, rốt cuộc không kiềm chế nổi mà mắng một tiếng. Bị thuốc tiêm vào, sức kháng đau quả thực trở nên vô hiệu... Không còn tâm trí nghĩ đến việc mất thể diện trước mặt Trương Giai Lạc, hắn hít sâu một hơi, theo bản năng cắn vào tay trái.

Hắn cảm giác được cổ tay bị đẩy ra, một đôi tay quen thuộc đè hai bàn tay hắn xuống giường vững như kìm sắt. Sau đó, giọng nói Trương Giai Lạc vang lên, tỉnh táo chẳng giống với hắn bình thường chút nào.

"Hoặc là nói, hoặc là nhịn," nhìn Tôn Triết Bình sắp mất trí đến mức không biết giữ bàn tay chấn thương của mình, Trương Giai Lạc cơ hồ nghiến nát răng mới có thể bình tĩnh nói ra một câu này, hai mắt ửng đỏ, "đừng có điên như thế!"

"Nói cái gì..." Tôn Triết Bình liếm máu trên môi, còn cười, "cám ơn?"

Trái tim Trương Giai Lạc như bị ai đó nghiến vụn. Lý trí chỉ rõ mình nên đứng về phía nào, nhưng tận mắt chứng kiến Tôn Triết Bình chịu đựng tra tấn trong đau đớn, hắn không biết mình còn có thể duy trì lý trí thêm bao lâu nữa. Hắn nói với hắn, cũng là nói với chính mình: "Tôi là người của Bá Đồ!"

Tôn Triết Bình sao lại không biết, ván cờ này, kẻ đau khổ nhất không phải hắn, mà là Trương Giai Lạc.

Cho nên hắn khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm một câu không ai nghe thấy.

"Không phải người của tôi sao?"

Trương Tân Kiệt không ngoài dự liệu đứng nhìn Tôn Triết Bình giãy giụa vì đau. Dưới tác dụng của thuốc, ý chí con người vốn rất dễ tan rã, vẫn có thể duy trì tỉnh táo mà chưa ngất đi như Tôn Triết Bình chẳng có mấy ai.

Nhưng cũng có thể chịu đựng thêm được bao lâu. Thấy Trương Giai Lạc đã giữ tay Tôn Triết Bình, hắn tiếp tục vung roi lên, đổi sang một chỗ khác. Điều đó không có nghĩa Tôn Triết Bình sẽ dễ thở hơn. Roi thép không ngưng nghỉ quất thêm mười nhát, chuẩn xác xé rách da thịt thành vệt máu sâu hoắm thứ hai trên lưng.

Chắc sẽ bị đánh đến tan xương nát thịt, Tôn Triết Bình nhịn không thét lên, kiềm chế không nổi xương cốt tự gượng dậy, bản năng muốn né tránh. Nhưng Trương Giai Lạc vẫn giữ hắn lại, hắn tránh không được, né không xong, chẳng còn nơi nào để trốn.

Như có nồi dầu bị thiêu cháy từ đâu rót mãi xuống lưng mình, Tôn Triết Bình thở dốc, nỗi bồn chồn ùn ùn kéo đến. Trương Tân Kiệt ra tay chuẩn xác vô cùng, chỉ chờ cho hắn đau đến không nhịn nổi lại vụt roi xuống, giữa ngàn vạn tra tấn là nỗi tuyệt vọng vô biên xâm chiếm thần trí.

"Tiền bối," quan sát thấy Tôn Triết Bình đã đau đến kiệt sức, Trương Tân Kiệt chọn thời điểm dừng tay, ngữ khí lạnh băng chẳng hề suy suyển, "có gì muốn nói không?"

Như kẻ chết chìm vớ được một cọng rơm, cả cơ thể Tôn Triết Bình đã giãy đến cứng còng, tuy roi ngừng, cơn run rẩy nhất thời chưa thể dịu lại. Hắn dùng hết khí lực giũ đi chút mồ hôi lạnh trên đầu, cổ họng đã khản đặc.

"Có..."

Tay Trương Giai Lạc run lên, bàn tay giữ lấy hắn lặng lẽ buông ra, không biết nên nghĩ cái gì.

Hắn là đội viên Bá Đồ, an nguy của đội trưởng nên là mối quan tâm hàng đầu. Thế nhưng khi nghe thấy chữ đó phát ra từ miệng Tôn Triết Bình, hắn vẫn cảm thấy khó tin.

Có người nói bị Trương Tân Kiệt tra tấn là sống không bằng chết, hắn tin.

Nhưng Tôn Triết Bình đầu hàng, hắn không tin.

Tôn Triết Bình thở lấy hơi mấy giây, tiếp tục cất giọng khàn khàn.

"Mấy năm qua cực khổ cho em."

Trương Tân Kiệt mãnh nhiên quất tới một roi, Tôn Triết Bình cắn nghiến môi mình, hồi lâu mới nhả ra, nuốt một ngụm máu tanh xuống cổ.

"Bá Đồ thích hợp với em."

Lại một roi, Tôn Triết Bình liều mạng đấm xuống giường một đấm, mở miệng nói máu cũng thấm tràn ra.

"Tôi yên tâm rồi."

Lại một roi, Tôn Triết Bình kiệt sức buông tay, để đau đớn tàn phá khắp cơ thể, đến hơi sức mở mắt cũng không còn.

"Xin lỗi."

Roi dưới tay Trương Tân Kiệt không ngừng, giọng Tôn Triết Bình cũng không ngừng, như lẩm bẩm trong miệng, lại như dốc hết một bầu tâm sự đã ôm bấy lâu. Giữa tiếng gió xé ác liệt, giọng của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng khi máu văng tung tóe, Trương Giai Lạc nghe thấy hai chữ rất khẽ.

"... Nhạc Nhạc."

Trương Giai Lạc run lên, duỗi tay chụp lấy sợi roi, muốn nói gì đó mà không cất nổi nên lời. Trương Tân Kiệt yên lặng chờ một chốc, dùng khẩu hình hỏi hắn: "Cực hạn rồi?"

Trương Giai Lạc lặng lẽ rút tay về, gật đầu. Từng ấy năm tháng đã trôi qua, thế nhưng sao hình ảnh của hắn vẫn rõ ràng hiện lên trong đầu.

Lần đầu tiên nghe hắn gọi mình Nhạc Nhạc, cũng là vào một lúc như vậy.

Trương Tân Kiệt nhận được đáp án, roi đột nhiên vung lên, liên tục mấy nhát song song quất xuống, người nằm trên giường bấu lấy thành giường, nhưng rất nhanh buông thõng, rõ ràng là đã bất tỉnh. Trương Giai Lạc buông bàn tay Tôn Triết Bình ra, phát hiện tay của mình cũng đang run rẩy.

"Đúng là vậy thật." Trương Tân Kiệt thăm khám hơi thở của Tôn Triết Bình, vẫn khá ổn định, bèn hỏi Trương Giai Lạc, "trại huấn luyện Bách Hoa có dạy cách trốn tra tấn bằng việc ngất xỉu?"

Huấn luyện viên đều do Liên minh lựa chọn đồng đều phái đi, dĩ nhiên là có dạy. Trương Giai Lạc hiểu câu hỏi của Trương Tân Kiệt, thành thật trả lời, không tự chủ mang theo mấy phần khẩn cầu: "Có dạy, nhưng hắn không học được."

"Cám ơn." Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ, biết đã không còn hi vọng, hắn có chút buồn phiền đi lấy muối Bromate. Bỗng nhiên, hắn quay lại hỏi Trương Giai Lạc, "có thể đem anh ra uy hiếp hắn không?"

Trương Giai Lạc ngẩn người, lắc đầu: "Tôi thì không sao, nhưng anh ta biết rõ nhân phẩm của cậu."

Trương Tân Kiệt rủ mắt không lên tiếng. Thấy hắn có ý định đốt muối cho Tôn Triết Bình tỉnh lại, Trương Giai Lạc tim đập thình thịch, không nhịn được cầu xin: "... Anh ta sẽ không khai đâu."

Trương Tân Kiệt nghiêm túc nhìn đồng đội: "Còn rất nhiều cách, vì đội trưởng, đáng để thử."

Trương Giai Lạc khẽ lắc đầu, hắn không có gì để phản bác quyết định này, nhưng bắt Đại Tôn tỉnh lại tiếp tục chịu tra tấn... Hắn cười khổ, nhè nhẹ vỗ về bàn tay Tôn Triết Bình: "Hay là cậu đánh tôi đi?"

Trương Tân Kiệt nhìn Trương Giai Lạc, bất đắc dĩ lắc đầu: "Hiểu rồi."

Muối Bromate phát huy tác dụng, không lâu sau Tôn Triết Bình bỗng thở gấp, Trương Giai Lạc theo bản năng ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay trái quấn băng vải của hắn, không để hắn giãy quá mạnh.

Tôn Triết Bình từ một vùng tăm tối chầm chậm tỉnh dậy, lập tức cảm thấy như bị ném vào biển lửa mênh mông, tiếng rên rỉ cơ hồ bật ra khỏi cổ họng. Việc đầu tiên muốn làm ngay sau khi hồi tỉnh là há miệng cắn tay, lại phát hiện bàn tay đã bị giữ chặt. Làn da quen thuộc ấy vô cớ xoa dịu cơn đau trong hắn, hắn ép mình phải tỉnh táo lại, nhè nhẹ nắm ngược tay người nọ, trong lòng cũng yên ổn hơn mấy phần.

Giọng nói nghiêm nghị của Trương Tân Kiệt một lần nữa cất lên: "Tiền bối vẫn muốn tiếp tục chứ?"

Có cơn rét lạnh như từ đâu đó lướt qua tấm lưng hắn, truyền sâu đến từng thớ thịt. Đồng tử trong mắt Tôn Triết Bình rụt mạnh, hắn nhắm mắt lại.

"Chưa mệt thì tiếp tục đi?"

Trương Tân Kiệt cầm roi tiến đến gần, thăm dò trạng thái cảm xúc của hắn.

"Nếu tôi tra tấn Trương Giai Lạc, anh có khai không?"

Trong tích tắc đó, Trương Tân Kiệt được chân chính trải nghiệm sát khí phát ra từ Tôn Triết Bình.

Nhưng cũng chỉ trong tích tắc, rất nhanh, Tôn Triết Bình đã khàn giọng cười:

"Bị mơ ngủ à?"

Quả nhiên là vậy.

Trương Tân Kiệt buông roi, thất vọng là có, nhưng cũng nằm trong dự tính. Hắn tin tưởng vào nhận định của Trương Giai Lạc, tiếp tục tra tấn cũng không ích gì.

Chỉ tiếc, manh mối duy nhất tìm được coi như đứt đoạn tại đây, đành ngồi chờ kết quả các cuộc truy tìm khác.

Trương Giai Lạc nhìn thấy thái độ của Trương Tân Kiệt, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện cả người mình đều đã tê dại: "Bước kế tiếp nên làm gì?"

"Anh gia nhập tổ truy tìm," Trương Tân Kiệt biết đó chỉ là cách chẳng đặng đừng, nhưng cố gắng vẫn hơn ngồi không, "ở đây tôi sẽ bố trí người khác, anh lập tức ——"

Tiếng rung giật ngược của thiết bị ngắt ngang lời Trương Tân Kiệt, hắn và Trương Giai Lạc không hẹn mà cùng giơ cổ tay lên nhìn, thấy hai dòng chữ hệt nhau, là đội trưởng gửi tới.

"Hoàn thành.
Phương án 2 về đơn vị."

"Tôi đi phái người tiếp ứng." Gương mặt Trương Tân Kiệt hiện lên nụ cười rất khẽ, hắn nhanh chóng truyền đạt vài mệnh lệnh, thông báo các tổ khác rút quân, sải bước đi ra cửa. Nghĩ nghĩ, hắn đột nhiên dừng lại, từ trong tủ lấy ra một thùng thuốc đặt lên bàn.

Tôn Triết Bình đã đoán được mọi chuyện, không quá bất ngờ, Nghĩa Trảm rốt cuộc vẫn thất bại. Hắn chậc một tiếng, lắc đầu: "Vậy tôi đi được chưa?"

Trương Tân Kiệt rủ mắt, cũng vì tình thế quá cấp bách, lại biết rõ level của Tôn Triết Bình, lần này hắn quả thực đã dùng thủ đoạn ở mức cực đoan. Hắn liếc nhìn Trương Giai Lạc, khẽ nói: "Tạm thời mời tiền bối ở lại tĩnh dưỡng mấy hôm, sau đó tôi sẽ đích thân đưa ngài về đơn vị."

"Ờ." Tôn Triết Bình không tỏ thái độ gì.

Trương Tân Kiệt lại bổ sung: "Lần thẩm vấn này là tôi tự tiện quyết định, không liên quan đến Bá Đồ. Tiền bối dưỡng thương xong có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, muốn làm sao, tôi đều không dám dị nghị."

Đúng là những lời một người Bá Đồ có thể nói ra. Tôn Triết Bình nhướng mày, biết hắn sốt ruột đi tiếp ứng, nên cũng ngắn gọn: "Còn chờ gì nữa... Được rồi, cậu đi trước đi, lát nữa tôi kêu cậu ta chuyển lời cho cậu."

Trương Tân Kiệt cảm thấy đó sẽ chẳng phải lời gì hay, nhưng tình thế gấp gáp, hắn vẫn gật đầu đi vội. Cửa vừa đóng lại, Tôn Triết Bình liền đổi sắc mặt, siết nắm đấm không còn chút sức lực nào, nện nhẹ một cái trên bàn tay Trương Giai Lạc.

"Má nó lão Hàn bật hack à, vậy mà còn không bắt được!"

Trương Tân Kiệt đi rồi, Trương Giai Lạc không cần lo lắng nữa, lạnh lùng lườm cháy mặt Tôn Triết Bình, xách thùng thuốc lên giường ngồi xuống: "Nhích qua."

Nếu không phải thật sự kiệt sức, Tôn Triết Bình đã sớm tự mình đứng dậy. Lúc này tuy rằng xốc xếch khó coi, nhưng may sao bên cạnh là Trương Giai Lạc chứ không phải ai khác. Hắn liếc nhìn thùng thuốc với ánh mắt ghét bỏ, lắc đầu muốn đẩy nó đi: "Có gì to tát, mấy roi thôi mà."

"Có gì to tát, thoa thuốc thôi mà." Trương Giai Lạc lạnh như băng trả lời, mở nắp thùng bắt đầu xé gói bông gòn, vừa xé vừa lên lớp hắn, "lúc trước có cậu học viên cũng nghĩ như vậy, sau đó bị nhiễm trùng rồi về vườn luôn."

Hậu quả tra tấn thế nào Tôn Triết Bình là người hiểu rõ nhất, hắn tạm thời ngậm miệng không nói nữa. Đầu hàng là khái niệm không nằm trong từ điển của hắn, nhưng Trương Tân Kiệt cũng không phải người hiền lành, từ lúc tỉnh lại đến giờ mới nói được mấy câu, mồ hôi đã ướt sũng áo. Nếu phải thoa thuốc, hắn không dám chắc có thể ngoan ngoãn nằm yên —— Trương Tân Kiệt không còn ở đây, hắn chống đối Trương Giai Lạc làm gì.

Chưa kể vết thương bé tẹo làm sao nhiễm trùng cho được, hắn có phải Trương Giai Lạc đâu.

Nhưng nghe giọng người ta, thì hình như hơi lạnh lùng. Suy nghĩ một hồi, Tôn Triết Bình chọn cách đổi đề tài: "Ở Bá Đồ có ok không?"

Trương Giai Lạc không trả lời, tay kẹp bông gòn thấm thuốc tím, không chút thương xót xoa thẳng lên vết thương của Tôn Triết Bình. Tôn Triết Bình bị cảm giác như bàn ủi dí vào da thịt đánh ập tới, hét lên một tiếng lăn mình định tránh. Nhưng dây trói vẫn còn đó, những gì hắn làm chỉ khiến dây thừng siết chặt hơn vào cơ thể, có hét khản cổ cũng không trốn được đằng nào.

"Fuck! Cậu làm cái gì... Lấy chuyện công trả thù riêng à... Trương Giai Lạc!"

Trương Giai Lạc khựng lại, sau đó giữ lấy cánh tay Tôn Triết Bình, ra sức thoa thuốc.

"Đúng đó!"

Tôn Triết Bình hối hận quá, sao hắn không bắt Trương Tân Kiệt cởi trói rồi mới cho đi? Bây giờ Trương Giai Lạc rõ ràng là đang giận, hắn vội vàng lật tay cởi dây thừng, đồng thời giãy giụa trong vô ích: "Hai đứa mình thù oán gì... Fuck!"

Trương Giai Lạc không chịu nhẹ tay, mà thuốc do Trương Tân Kiệt để lại cũng chẳng phải dành cho người thường, Tôn Triết Bình ghì mãi mà dây trói không đứt, bị Trương Giai Lạc thoa thêm mấy cái, cánh tay nhuyễn nhừ không nhấc lên nổi. Mồ hôi tuôn như tắm, hắn siết chặt tay Trương Giai Lạc, hận không thể chạy theo bắt Trương Tân Kiệt về.

Trương Giai Lạc ngừng thoa thuốc, tức giận quở mắng: "Anh có bản lĩnh lắm đúng không? Anh giỏi lắm đúng không? Nghĩa Trảm toàn quân đều du kích, anh đánh lẻ chơi xáp lá cà một mình! Lại còn chống đối Trương Tân Kiệt, giờ thì sướng chưa? Hả?"

Hắn vừa hờn vừa căm, cầm dao cắt phựt dây thừng, xốc Tôn Triết Bình lên ôm. Ôm vào lòng mới phát hiện từng thớ thịt Tôn Triết Bình đều đang run bần bật, Trương Giai Lạc càng đau lòng thêm. Kéo áo camo khoác lên người hắn, lấy tay áo mình lau mồ hôi trên trán hắn, không khỏi dịu giọng: "Gân lắm đúng không...? Không biết đau đúng không!"

Thời còn hợp tác với Trương Giai Lạc, rất hiếm khi nghe thấy giọng điệu này, Tôn Triết Bình có chút không quen, lại cảm thấy rất thú vị. Hắn gối đầu trên đùi hắn không muốn nhúc nhích, thở hết mấy phút mới hòa hoãn lại, lười nhác đáp mấy câu: "Có gì to tát... Đám nhóc Nghĩa Trảm đòi đánh lẻ, tôi chỉ sợ chúng nó rơi vào tay Bá Đồ thì chỉ có quỳ... Ặc... Lại nữa!"

Chưa nói dứt câu đã bị Trương Giai Lạc cầm miếng bông gòn ấn vào, Tôn Triết Bình suýt nín thở, muốn gồng người lại bị Trương Giai Lạc giữ chặt, chỉ nghe hắn tức giận mắng tiếp: "Có gì to tát đâu mà! Gồng mình làm gì! Cố ra vẻ mạnh mẽ làm gì!"

Cố ra vẻ mạnh mẽ.

Tôn Triết Bình dĩ nhiên biết Trương Giai Lạc không phải giận vì điều này. Nếu không vì cố ra vẻ mạnh mẽ, có lẽ bây giờ, cả hai đều vẫn còn ở Bách Hoa nhỉ?

Lần đầu tiên trong đêm nay, hắn thở dài. Hai chữ có lẽ, ai nói chẳng hay.

"Giận tôi sao?"

Trương Giai Lạc ngẩn người, hồi lâu sau mới nhỏ giọng đáp.

"... Không có."

Tôn Triết Bình ha một tiếng, Trương Giai Lạc tiếp tục lí nhí nói: "Tôi sợ."

Không biết trong lòng là tư vị gì, Tôn Triết Bình trầm mặc mấy giây. Làm nghề đánh thuê, chuyện hôm nay dĩ nhiên khó miễn, nhưng nếu đổi thành Trương Giai Lạc, hắn chắc chắn cũng hận không thể chịu đau thay cho hắn, ít nhất không phải xót xa đứt ruột đứng nhìn.

Chuyện cũng đã rồi, hắn chỉ có thể an ủi: "Tôi không phải quá điên, con người Trương Tân Kiệt ra sao tôi hiểu, không nắm chắc tôi sẽ không làm căng đâu."

Trương Giai Lạc im lặng dùng băng gạc nhẹ nhàng băng bó cho Tôn Triết Bình, trong lòng đăng đắng, cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, lại cảm thấy cái gì cũng không cần nói ra.

Tôn Triết Bình tiếp tục dịu giọng: "Có hơi nguy hiểm thật, nhưng Bá Đồ không phải dạng chiến đội thủ đoạn, chưa kể còn có cậu mà?"

"Không thủ đoạn," nhắc tới chuyện tối nay Trương Giai Lạc liền nghiến răng ken két, "lúc nãy người tra tấn anh là ai đó biết không? Anh thử chạy trốn tôi xem!"

"Trốn cái gì, còn chưa tính nợ xong," Tôn Triết Bình trừng mắt với Trương Giai Lạc, ra hiệu hắn mặc lại đồ cho mình, "cậu tưởng cậu đánh trống lảng được à, không dám đánh mà vẫn giành đánh, sexy lắm biết không?"

"Anh!" Trương Giai Lạc nghiến răng định cho hắn một đấm, nhìn vết thương của hắn lại lén bỏ tay xuống, "muốn đánh anh từ lâu rồi!"

"Ha," Tôn Triết Bình không cãi, chỉ đổi đề tài, sợ hắn nghĩ nhiều, "lần này Trương Tân Kiệt đem rắc rối về cho Bá Đồ rồi, nếu không muốn kết thù hằn, hắn chắc chắn phải bồi thường, bằng không trước khi đi còn căn dặn nhiều làm gì?"

Nói đến đây, Trương Giai Lạc rốt cuộc cũng có chút ý thức của một thành viên Bá Đồ, cảm thấy hơi lo cho đội phó, lại cảm thấy Tôn Triết Bình nói không sai. Xử lý xong vết thương, hắn lấy một tấm chăn mỏng đắp cho Tôn Triết Bình, trong lòng giằng co: "Anh đâu phải người thù dai... Muốn ra điều kiện gì?"

Tôn Triết Bình vốn chưa nghĩ đến, nghe vậy chợt nảy ra ý tưởng. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Trương Giai Lạc nằm xuống cạnh mình: "Cậu nói xem, dính thuốc của cậu ta rồi, tối nay còn ngủ được không?"

Trương Giai Lạc hơi chần chừ, nghĩ nếu đồng đội quay về phòng nhìn thấy thì ra thể thống gì, nhưng lại nghĩ chắc người ta không quay về sớm vậy đâu, bèn nằm xuống, hai tay ôm Tôn Triết Bình bắt đầu ấm ức đội phó: "Khó lắm... Đêm đầu tiên khó lắm luôn, uống thuốc giảm đau cũng không tác dụng nổi."

"Cho nên," Tôn Triết Bình đẩy cánh tay Trương Giai Lạc, ôm ngược lấy hắn, trong lòng thỏa mãn mà nở nụ cười, kề sát vào tai hắn nói, "cậu chuyển lời với cậu ta, đem Nhạc Nhạc nhà tôi cấp cho tôi một đêm."

Bàn tay Trương Giai Lạc siết chặt nghe khớp xương kêu rôm rốp, Tôn Triết Bình mắt điếc tai ngơ, chỉ giục hắn nhanh chóng gửi tin. Hơi thở ấm áp đan xen, giọng Trương Giai Lạc quanh quẩn bên tai, Tôn Triết Bình ôm partner đã lâu không gặp, lặng lẽ nở nụ cười ở nơi hắn nhìn không tới.

Đồng hồ trong phòng chợt tích một tiếng, hắn lười ngẩng đầu, dùng giọng mũi phà hơi thở vào tai Trương Giai Lạc hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ hai phút." Trương Giai Lạc không hiểu lắm, giơ tay nhìn thiết bị, "sao vậy?"

"May là chưa qua," Tôn Triết Bình cười, nhè nhẹ hôn lên má người trong ngực, "Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ."

Đêm rét, đèn tắt.

Sương tuyết vẫn ngưng tụ trên cửa kính, giữa đêm đen nở thành hai đóa tịnh đế đồng căn.

FIN
 

Bình luận bằng Facebook