Ongoing [Kiếp Phong 2022][Sở Vân Tú] Sound of Silence

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
SOUND OF SILENCE

Sản phẩm thuộc project Vân Mãn Phong Thành
Cầu mong người khổ cực dưới bước chân, vinh quang trên vai áo.


Author: 清禾晏
Cv: @Phong hạ
Edit: @Quân Y Hoàng




---




Artist: Famia


1.
Lúc Tô Mộc Tranh gọi điện đến, Sở Vân Tú vừa ăn xong bữa tối, là cơm gạo lứt trộn salad không kèm sốt.

Tô Mộc Tranh mở đầu rất bình thường, hỏi cô đã nhận được bánh quy bơ mình gửi chưa, tập phim cuối tuần vừa ra có xem không. Cô trả lời từng câu một, còn phê bình tình tiết kì quặc hồi tuần trước một phen, sau đó mới hỏi chuyện đối phương.

"Đặc biệt gọi điện thoại, chắc không chỉ để nói những chuyện này nhỉ."

Tô Mộc Tranh hít sâu một hơi.

"Diệp Thu định giải nghệ."

'Bịch' một tiếng, cô ném hộp đồ ăn trống rỗng vào thùng rác.

Giữa trưa thứ hai, báo chí các bên lại nhắc đến tin tức "Diệp Thu giải nghệ", độ sốt không kém cạnh gì việc Vinh Quang mở máy chủ thứ 10.

Dù Diệp Thu có chất chơi tới cỡ nào thì cũng không thể chọn ngay lúc chẳng có nơi đi chốn về như thế này mà giải nghệ. Ngẫm lại thái độ ngày hôm qua của Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú đương nhiên đoán được còn rất nhiều ẩn tình không thể tiết lộ. Có điều chỉ vậy là đủ, nếu Tô Mộc Tranh không muốn nói với cô, vậy cô cũng không định hỏi.

Trong video kỉ niệm chỉ có Nhất Diệp Chi Thu. Gương mặt Diệp Thu hiện ra trước mắt Sở Vân Tú giữa bóng đao ánh kiếm. Cô nhớ tới năm đó khi đánh đấu trường cùng Tô Mộc Tranh, hắn đứng ở phía sau, miệng ngậm điếu thuốc, chỉ cho cô thấy một kẽ hở thời gian không dễ nhận ra.

Khi đó cô chỉ hờ hững gật đầu nói biết rồi, nhưng thực tế lòng bàn tay điều khiển chuột đã ướt đẫm mồ hôi. Khó mà nói rõ là do lần đầu gặp đại thần nên như vậy, hay là bởi vì cái hoàn mĩ vô khuyết mình tự nhận bấy lâu bị người ta dễ dàng bóc mẽ.

Rồi Diệp Thu hỏi, ra ngoài ăn đêm không? Nói đùa làm gì, tôi mời, tôi là tiền bối của các em đấy.


---


Khi Sở Vân Tú tới, điều hoà ở phòng ban công hội gặp trục trặc, có thể cảm nhận rõ ràng cái lạnh dưới 0 độ đầy ẩm ướt của mùa đông phương nam. Lý Thương Hải xoa xoa hai tay bước đến đón cô: "Sở đội tới rồi."

Cô rụt cổ một cái: "Sao không gọi ai sửa điều hoà vậy?"

"Gọi rồi ạ, người ta nói phải đợi bên xưởng xuất linh kiện mới sửa được." Lý Thương Hải nhường đường cho cô. "Đằng kia có máy sưởi, ấm hơn bên này một chút."

Từ trước đến nay Yên Vũ luôn chú ý đến việc máy chủ mới mở cửa. Bọn họ rất để tâm mọi điều liên quan tới thực lực chiến đội. Hơn 11 giờ, hội trưởng Yên Vũ Lâu Lý Thương Hải gửi tin nhắn cho Sở Vân Tú, nói mình vừa lấy được một phần hướng dẫn đánh phó bản, hỏi nếu cô vẫn chưa ngủ thì có thể sang xem giúp một chút không.

Đúng vào hôm ấy bộ phim chiếu mạng vừa ra tập hai, Sở Vân Tú ôm hũ hạt dưa vừa ăn vừa cười đến run cả người, lúc hết phim vẫn còn chưa thoả mãn. Cô cầm điện thoại mở tin nhắn, đọc mớ chữ Lý Thương Hải vừa gửi sang. Sau mười phút, cô lật đật trở người bước xuống giường xỏ giày, cầm áo phao chạy ra khỏi kí túc xá.

"Đây là trọng điểm mọi người tìm ra à?" Sở Vân Tú chỉ vào mấy chỗ thay đổi màu sắc trên màn hình. "Hai màu khác nhau này là sao?"

"Màu đỏ là do mấy anh em trong công hội vừa nghiên cứu ra, còn màu xanh dương là đại thần bán hướng dẫn cho chúng ta thêm vào."

Sực nhận ra ở trước mặt đội trưởng nhà mình mà lại đi gọi một tên bán bài hướng dẫn là đại thần thì thật không biết suy nghĩ, Lý Thương Hải vội vàng lấp liếm: "Không phải không phải, buột miệng thôi ạ."

"Anh ta tên gì?"

"Dạ?"

"Tôi hỏi ID người bán hướng dẫn kia là gì?" Sở Vân Tú hiếm khi sốt ruột nói, con trỏ chuột dừng ở dòng chữ màu xanh dương, ngón tay lách tách bấm chuột.

"À, là Quân Mạc Tiếu... Tôi từng cho người điều tra, không phải dân chuyên, cũng không tìm được nick của hắn ta ở khu cũ."

Ngày thường quan hệ giữa Lý Thương Hải và Sở Vân Tú không tồi, thấy cô như thế liền biết phải tỏ ra nghiêm túc: "Có cần theo dõi không ạ? Cần lôi kéo hắn không?"

Sở Vân Tú im lặng chăm chú nhìn màn hình, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn, nhường chỗ lại cho hắn: "Mọi người đánh phó bản một lần đi, làm theo hướng dẫn này."

Lý Thương Hải không dám nhiều lời, lập tức gọi đội mở phó bản. Sở Vân Tú tiện tay cầm giấy bút viết viết vẽ vẽ, đến khi thời gian phó bản dừng ở 29 phút 12 giây.

Bị Sở Vân Tú nhìn chằm chằm suốt nửa tiếng đồng hồ, áp lực như núi, Lý Thương Hải buông chuột thở phào một hơi, quay đầu nói: "Kỉ lục của Bá Khí Hùng Đồ là 27 phút 41 giây, chúng ta ở khu 7 đánh được 26 phút 11 giây, tối nay chắc chắn sẽ giành được top 1."

"Vất vả rồi. Tôi có thêm vào mấy chỗ trong hướng dẫn." Sở Vân Tú khoanh tròn vài ghi chú ngắn gọn trên giấy. "Lần kế, nắm chắc mà đánh theo."

Lý Thương Hải nhận lấy, nhất thời vẫn chưa nhìn ra điểm gì: "Được... Ơ, Sở đội về ạ?"

"Về đây, dù sao thì lát nữa mọi người chắc chắn sẽ phá được kỉ lục mà."

Cô cầm áo phao lên, quay lưng phất phất tay với hắn: "Đánh xong thì mọi người gọi gì đó ngon ngon mà ăn đi, tôi mời."


---


Sở Vân Tú đã lâu không nằm mơ. Trong giấc mơ ánh đèn neon nhấp nháy, cô đi dọc theo đường thẳng, không có lối rẽ, không có điểm cuối, không có chướng ngại nào ngăn cản. Thế nhưng, cô nhanh chóng nghi ngờ, đây là mình ư? Là mình đang tiến về phía trước sao? Sau đó cô ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng xa xăm trong đêm tuyết.

Cảm giác vừa nằm xuống đã ngủ thẳng đến trưa, tin nhắn đầu tiên nhìn thấy chính là ba dấu chấm than cảm thán của Lý Thương Hải: "Sở đội thần quá! 25 phút 21 giây 78 sao! Vượt Bá Khí Hùng Đồ tận hai phút!"

"Không tồi. Gọi đồ ăn đi, tôi trả tiền."

"Sao để Sở đội bỏ tiền được, lần sau phải là tôi mời Sở đội ăn cơm mới đúng."

Sở Vân Tú cũng không tranh với hắn, thuận tay phát bao lì xì 200 tệ, sau đó mở một khung chat khác.

"Vụ hướng dẫn phó bản cấp thấp, ông anh là tiền bối mà sao còn thu tiền tui vậy?"

Một lát sau có tin nhắn trả lời: "Nào có, là thu tiền công hội cô em."

Có hỏi có đáp, nhưng lại không phải hỏi ngay đáp thật. Sở Vân Tú gửi qua một biểu tượng khinh bỉ, đóng luôn khung chat với Diệp Thu, quay về tìm Lý Thương Hải.

"Cái tên Quân Mạc Tiếu kia, không cần mời mọc anh ta."

Cô nghĩ nghĩ, tự bật cười, nói thêm.

"Nhưng có cơ hội, ngáng chân anh ta một chút cũng tốt."
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook