Hoàn [Vi Thảo Thành Nguyên 2022] [Liễu Phi] Trăng bị trục xuất xuống gốc đồi

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
465
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
Fanfic Toàn chức cao thủ

[Liễu Phi] Trăng bị trục xuất xuống gốc đồi

Tác giả:七月没梨
Raw:【柳非中心】月亮被驱逐出山岗-七月没梨
Editor: Hành


Một sản phẩm trực thuộc Project Mừng Vi Thảo lên đỉnh vinh quang
Vi Thảo Thành Nguyên

Chẳng có mặt trăng trên con đường khởi hành của cô, ánh đèn ngoài kia là mặt trăng nhân tạo của cô.

Để rồi đến khi cúp điện, con đường phía trước bị bao phủ trong màn đêm đen kịt, cô dựa vào cột điện lạnh giá ngước nhìn mặt trăng bị trục xuống góc đồi kia.

01

Ông chủ nói Vi Thảo cần một nữ tuyển thủ, nên mới có sự xuất hiện Liễu Phi.

Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm đến tận nhà nữ thiện xạ để thương lượng cùng ba mẹ cô về việc ký hợp đồng. Lúc đó, cô nàng đang ngẩng đầu nhìn giá sách với phong thái nhờ cậy vào các anh nhé, đây là quyển sách giáo viên Ngữ Văn nói đi nói lại từ tuần trước với bọn họ phải mua để phục vụ cho lễ hội đọc sách. Thậm chí, cô còn chưa kịp xé giấy bóng bọc bên ngoài sách, hiện tại cũng chẳng cần xé nữa, cô muốn đến Vi Thảo, chả cần phải làm những đề toán đọc đau cả đầu, hay đọc mãi không thể hiểu nổi đoạn văn kia có ý nghĩa gì. Tuy trong lòng không nỡ rời xa các bạn cùng lớp. nhưng ai rồi cũng sẽ có bạn mới thôi.

Khi đó Liễu Phi mới hơn mười lăm tuổi một chút, dần dần trưởng thành từ em gái nhỏ lột xác thành thiếu nữ, vừa qua tuổi mười bốn cô đã lớn phổng rồi, trước vẫn còn vương nét ngây ngô, trẻ con; giờ trang phục gọn gàng, chững chạc hơn cũng ra dáng người lớn rồi. Cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ cô phải bận tâm về điều gì, lúc cất tiếng khóc chào đời, chào đón cô là một gia đình hạnh phúc, ấm no; từ nhỏ đến lớn là hòn ngọc quý được ba má nâng niu trên tay, chưa từng phải chịu sóng to gió lớn, thế giới cũng đối xử với cô vô cùng dịu dàng, chiều chuộng; việc bị bạo lực học đường, mặt tối của tuổi thơ chưa bao giờ dính tới cô; nỗi bận tâm duy nhất chính là quả mụn vừa mới trồi lên xấu quá thì phải làm sao; cô không thích ai, cũng không ai thích cô, sống phóng khoáng qua ngày cho đến tận lúc lớn, cô cũng từng rung động, nhưng đa số đều sẽ quên khi oánh lộn xong với đám con trai.

Cô không để tâm tới sóng ngầm đang cuồn cuộn khắp nơi nơi, cũng chẳng để ý ai sẽ đâm sau lưng mình dạy mình đạo lí làm người. Dường như, cô cũng không am hiểu việc đồng cảm với người khác, tình tình cô thẳng thắn, bộc trực nhưng cô không có ý xấu, quá lắm là cô sẽ che miệng rồi nói kháy vài câu, sự thật là không phải cô muốn kiếm chuyện để bêu rếu bạn đâu, nếu bạn muốn hỏi cô tại sao lại làm như vậy thì có lẽ chính cô cũng chả có câu trả lời: “Muốn nói… thì cứ nói, không được sao?”

Quả thật, bạn chẳng có cách nào phản bác nổi cô, khả năng đọc không khí của cô nàng Liễu Phi phải nói là bằng không, mấy cái sông ngầm hay âm mưu luôn âm ỉ xảy ra bên cạnh cô, cô chẳng những không hề hay biết, mà còn lườm với ánh mắt thật kì quái, lẩm bẩm trong miệng rằng đám người có vấn đề hả. Mấy tên đó chả khác gì mấy con rận ở phía sau lưng, chỉ cần lắc nhẹ là bay.

Thành tích học tập vốn cũng chả ra sao, là kiểu bình thường, không cao không thấp, hồi tiểu học người trong nhà đã dồn tiền rồi đem cô quăng vào một ngôi trường danh giá, ở cùng những người tinh anh, xuất chúng mà cô chẳng vớt vát được một chút khí chất của người ta, đã thế còn cùng đám con trai nghịch ngợm cả ngày. Người nhà lúc này cũng tuyệt vọng rồi, chỉ mong cô nhóc Liễu Phi vui vẻ là được, chẳng kì vọng mai sau cô sẽ trở thành bác sĩ, hay tiến sĩ.

Thực ra, ban đầu Vi Thảo tìm tới gia đình họ, mọi người cũng không nỡ đồng ý, dù Liễu Phi vô tâm, không ai dám bắt nạt nhóc con này, chỉ có cô mới bắt nạt người ta, nhưng để ý, cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ mới hơn mười lăm. Tuy không rời đi thành phố khác, nhưng Bắc Kinh lớn như thế, từ vành đai hai đến vành đai ba cũng phải mất mầy tiếng. Cũng may quản lý nhanh trí, cử Vương Kiệt Hi tới, anh vốn là người cẩn trọng, thành thục,ở trước mặt ba mẹ Liễu Phi đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho cô, sẽ không để cô bị tổn thương, ba mẹ mới miễn cưỡng kí vào hợp đồng. Dường như trời sinh cho Vương Kiệt Hi khí chất khiến ai cũng an tâm, tin tưởng ảnh, cũng có khả năng là ba mẹ Liễu Phi nghĩ tên nhóc ưa nhìn này bị sắc đẹp làm mờ mắt. Nói tóm lại mỗi lần trở về nhà, mẹ Liễu luôn trêu cô, nói rằng đội trưởng của cô có vẻ rất đáng tin cậy, cố gắng đoạt lấy quyền lực nha con, Liễu Phi đang ung dung, nghe thấy câu này rồi hồi tưởng tới gương mặt của Vương Kiệt Hi thì bất giác rùng mình, tay run run như cái quạt điện đang quay.
Trong mắt Liễu Phi, Vương Kiệt Hi tựa như giáo viên chỉ nhiệm hồi cấp hai của cô, khác biệt ở chỗ ảnh ưa nhìn hơn hẳn so với thầy giáo không những bụng bự, lại còn trọc đầu. Nhưng trình độ dọa sợ người khác phải gấp mấy lần thầy chủ nhiệm, tuy Vương Kiệt Hi chưa từng hành hung ai, cho dù huấn luyện không tốt ảnh sẽ chỉ nhìn bạn thôi, sau đấy điều chỉnh tâm lí giúp bạn để tiếp tục huấn luyện, rồi sẽ phân tích chỗ bạn làm chưa ổn. Nhưng Liễu Phi ở trước mặt đội trưởng của mình sẽ luôn vô cùng căng thẳng, càng muốn thể hiện bản thân thật tốt, đôi tay lại càng không theo ý muốn, lúc nào cũng phạm phải những sai lầm không đáng ở trước mắt anh. Nếu có tiền bối Phương Sĩ Khiêm ở bên cạnh thì anh sẽ nói đùa cho không khí hòa hoãn, còn không thì cảm giác xung quanh như ngưng trệ lại.


Chờ Vương Kiệt Hi đi rồi, không khí trong phòng huấn luyện mới dịu đi, tưởng chừng như cô vừa mới trở về từ cõi chết vậy, cứ như giáo viên chủ nhiệm lớp đi lần lượt kiểm tra bài cũ xem sinh viên đã thuộc chưa vậy.

Thực tế là Vương Kiệt Hi không hề dữ dằn một chút nào, chỉ là ảnh vô cùng tận tâm chăm sóc cũng như quản lý không chỉ đội viên mà thậm chí đối với bản thân còn khắt khe hơn, anh gánh lấy toàn bộ áp lực, thời điểm họp báo sau khi thi đấu, truyền thông chất vấn và hoài nghi bọn họ nhưng tất cả đều được toàn bộ cơ thể anh chở che, anh nói với đám Liễu Phi, các em cứ thi đấu thật tốt, không nên để yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng. Đội trưởng chính là trụ cột, là linh hồn của Vi Thảo, dường như chỉ cần có Vương Kiệt Hi, dù cho sóng to gió lớn ra sao cũng chẳng cần để tâm, dù cho đối thủ mạnh ra sao, dù cho phía trước con đường tăm tối như thế nào, chỉ cần có đội trưởng thì thần may mắn sẽ mỉm cười với bạn. Vì vậy mọi người vô cùng kính nể người thủ lĩnh này, đằng nào chưa ai là chưa từng bị chổi của Vương Kiệt Hi quẹt cho ngã sml xuống sàn từ lúc ở trại thanh thiếu niên cho đến khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn bị cho cạp đất vài lần, thế là trong tiềm thức luôn tồn tại một niềm tin, đội trưởng rất mạnh, là bất bại, không có cách nào có thể chiến thắng anh, là đối thủ chẳng thể đánh gục, là pháo đài chỉ huy vững vàng, sừng sững giữa bão giông.

02

Thời gian Liễu Phi ở trong trại huấn luyện tương đối ngắn, nhanh chóng đã cùng Vi Thảo kí hợp đồng, năm đó chất lượng của trại huấn luyện Vi Thảo rất may là cũng chỉ bình thường thôi, Liễu Phi là cô gái hiếm hoi tự nguyện tham gia thi đấu thể thao điện tử, dĩ nhiên là trở thành con hạc quý giá đứng trong bầy gà rồi.

Cái đêm thu dọn đồ đạc chuyển đến câu lạc bộ Vi Thảo, cũng chính là lúc trại huấn luyện đào thải, không ít người đã phải từ bỏ, chăm chú nhìn Liễu Phi với ánh mắt pha chút ước ao với ghen tị, cô coi như không để ý, tập trung làm việc của mình, bọn họ cũng đang dọn đồ giống với cô, chỉ khác là Liễu Phi sẽ tiến đến nơi cao hơn, còn bọn họ là thất vọng quay lại nơi xuất phát của mình. Dĩ nhiên sẽ có người dị nghị, họ nói câu lạc bộ chọn Liễu Phi chỉ vì cô là nữ, Yên Vũ sở hữu một Sở Vân Tú, Gia Thế có một Tô Mộc Tranh, đã giúp hai chiến đội này kiếm được một khoảng lời, bởi sở hữu nữ tuyển thủ đều sẽ được mọi người để ý, nếu Liễu Phi không phải có ưu thế là con gái, chắc người lúc này được chọn không chừng là người khác.

Liễu Phi cười hì hì, quay lại nhìn, "Vậy tôi giúp mấy người trở thành con gái nhé, thế nào."

Cô đeo túi xách lên, rồi bước nhanh ra cửa lớn của trại huấn luyện, không thèm quay đầu.

Sự thật là cô biết năng lực của cô chưa đủ mạnh, mỗi lần đội trưởng đến trại thanh thiếu niên kiểm tra, rất ít lần màn thể hiện của cô có thể khiến anh hài lòng, cô biết thiên phú của mình có hạn, cũng chẳng thể với tới những thiên tài như đội trưởng với Phương Thần, nhưng cô tuyệt đối sẽ không tự ti, việc cô được Vi Thảo kí hợp đồng nhất định không chỉ mỗi lí do là giới tính. Bởi vì đội trưởng đã đặt bút kí rồi, anh không phải là dạng sẽ ưu tiên người khác chỉ vì giới tính, cũng chẳng phải là người tâm tư xấu xa, anh biết làm như vậy đối với cô mà nói không khác gì sự sỉ nhục. Cũng chính là sự sỉ nhục đối với các thiếu niên đã huấn luyện cùng Liễu Phi trong một thời gian dài. sỉ nhục với tuổi thanh xuân phấn đấu hết mình nhưng chỉ để lại những tiếc nuối.

Vậy nên cô biết dù cho bản thân của hiện tại chưa đủ mạnh mẽ, nhưng cô là tuyển thủ được đích thân đội trưởng gật đầu đồng ý cho gia nhập, hiện tại cô là một phần của Vi Thảo, cô không thể tự ti, cô không muốn đội trưởng thất vọng, lại càng không muốn anh mất mặt vì mình.

03

Nói thì dễ, sự thực là Liễu Phi biết bản thân vẫn còn quá yếu. Chưa kể những đồng đội được đội trưởng lựa chọn từ những mùa giải trước, thậm chí cả Chu Diệp Bách và Tiêu Vân có quan hệ tốt với cô, cô cũng không mạnh bằng bọn họ. Rõ ràng ra mắt sớm hơn, vốn là tiền bối nhưng thực lực lại khiến cô không cõng nổi cái giá của hai chữ ‘tiền bối’, tuổi lại nhỏ, đi ra ngoài ai cũng nghĩ cô với Cao Anh Kiệt là đồng niên.

Ra mắt bao nhiêu năm vẫn chỉ là tuyển thủ dự bị, là loại không thể nào chống đỡ nổi một phương, mà thậm chí cô còn không đe dọa nổi ai, so với ngày ngày đi trên băng mỏng, ngồi bên cạnh bình uống nước như Kiều Nhất Phàm luôn luôn sợ hãi có thể bị hủy bỏ hợp đồng ngay lập tức, xem như cô vẫn còn may mắn chán, dự bị thì dự bị, cô cũng không có tham vọng thu hút sự chú ý, điều bận tâm nhất vào mỗi ngày là bài kiểm tra của đội trưởng, buổi tối gãi đầu vài cái mà đã lôi ra tận mấy sợi tóc. Nhìn đống tóc trên gối lại lo lắng đến vụ rụng tóc, nếu mình bị hói thì câu lạc bộ có hủy hợp đồng với mình không, xoắn xuýt hỏi Tiêu Vân, lại bị cười vào mặt, mà cậu ta cười Liễu Phi bị hói thì cũng phải kéo Chu Diệp Bách cười cùng, cái tên Viên Bách Thanh kia thích nhất là góp vui, thấy bên cô đang nhộn nhịp thì lôi kéo Lưu Tiểu Biệt tính nóng như kem sang hóng hớt. Sau đó mọi người túm tụm lại tìm cách giúp Liễu Phi chữa bệnh rụng tóc, để cô không bị Vi Thảo hủy hợp đồng.

“Theo tui thì dùng độc trị độc, ăn rong biển thử xem.” Chu Diệp Bách đề nghị.

“Chả trách mấy hôm trước Lưu Tiểu Biệt gặm móng heo!” Viên Bách Thanh cười hì hì. choàng vai bá cổ Lưu mặt khinh bỉ Tiểu Biệt, “Tiểu Biệt ông nói xem, tốc độ tay ông nhanh như thế mà vẫn đòi ăn móng heo, đúng là không sợ trời cao nhỉ?”
"Ai nói tui ăn móng heo là để tăng tốc độ tay? Nếu có tác dụng thì Lam Vũ ngày ngày cứ đúng giờ là nhét móng gà cho Dụ Văn Châu ăn rồi.” Lưu Tiểu Biệt thuận miệng bôi bác luôn kẻ thù không đội trời chung, Lam Vũ lại vừa đúng lúc Phương Sĩ Khiêm bước vào, nghe thấy lời cậu nói thì cười đến mức không đứng thẳng được. Vương Kiệt Hi liếc tên kia coi như không quen hắn, vừa thấy anh, một đám tản ra như chim muông chạy loạn, bỏ lại một Liễu Phi đang rợn tóc gáy, đáng thương nhìn anh.


Vương Kiệt Hi vỗ vỗ vai cô, “Sau này không nhất thiết phải thức đêm thêm huấn, điều chỉnh sinh hoạt hợp lí.”

"Vâng!" Liễu Phi cứ như tiểu binh được cấp trên cho phép, chỉ thiếu cúi gập người trước Vương Kiệt Hi, nhìn anh sang chỗ Lưu Tiểu Biệt, mới dám thả lỏng, chạy về chỗ của mình, trừng mắt nhìn Tiêu Vân đang hả hê nhìn người gặp họa, làm khẩu hình với cậu ta, ông chờ đó.

Huấn luyện xong, Liễu Phi đuổi theo Tiêu Vân khắp nơi, Tiêu Vân ở phía trước vẫn trêu cô, “Liễu Phi là đồ hói.”
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook