Ongoing [Vương Giả Kiến Vương 2022][Vương Kiệt Hi] Like Sand in an Hourglass

Sai - Người Tối Cổ

Phó bản trăm người
Bình luận
66
Số lượt thích
268
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu
#1
Like Sand in an Hourglass
Tác giả: Autumn_Rain
Beta & edit: Sai

:vtChúc mừng sinh nhật Vương Mắt Bự!!!:vuong

1.

“Anh đã bàn với bên câu lạc bộ rồi, bọn anh nhất trí cho rằng cậu có thể đảm nhận trọng trách lớn hơn nữa.” Lâm Kiệt nói với Vương Kiệt Hi bằng một thái độ trang trọng khác thường.

“Dạ?” Vương Kiệt Hi vô thức đáp lại, bởi cậu không lường trước được cuộc trò chuyện sẽ thay đổi theo hướng như thế này.

Bỏ qua ánh nhìn chằm chằm từ Phương Sĩ Khiêm, Lâm Kiệt tiếp tục, “Cậu thì sao? Cậu có lòng tin đảm đương thêm nhiều trọng trách hơn nữa hay không?”

“Em vẫn chưa hiểu lắm. Thêm nhiều trọng trách hơn nữa... nghĩa là sao ạ?””

Ý của Lâm Kiệt là gi khi nhắc đến “trọng trách cao cả hơn”? Là một tuyển thủ tân binh, có nhiệm vụ nào quan trọng với cậu hơn là việc tìm được một suất đánh chính ở Vi Thảo và đảm bảo rằng mình không phải là gánh nặng cho đội sao?

“Vương Bất Lưu Hành.” Lâm Kiệt chỉ đơn giản nói ra 4 chữ.

Sau phút phấn khích ban đầu, Vương Kiệt Hi thoáng thấy ánh mắt kinh tởm không nói nên lời của Phương Sĩ Khiêm và ngay lập tức nhận ra rằng vấn đề không chỉ đơn giản như vậy. Khi sự xúc động qua đi, Vương Kiệt Hi nghiêm túc suy nghĩ về ý nghĩa của việc chấp nhận này. Được sử dụng tài khoản cấp thần này ... nghĩa là cậu sẽ trở thành át chủ bài của Vi Thảo. Mặc dù chưa từng có ý định chểnh mảng dù chỉ một chút, nhưng việc trở thành tuyển thủ trụ cột của Vi Thảo nghĩa là cậu sẽ có ít chỗ cho sai lầm hơn, dồng thời phải nhanh chóng thích nghi với nhịp độ và lối đánh của đội tuyển.

Vương Bất Lưu Hành là một tài khoản đáng sợ khi được đẩy đến giới hạn, vì vậy các đàn anh của Vương Kiệt Hi rồi sẽ phải dựa vào cậu để làm điểm tựa. Át chủ bài cần phải trở thành bức tường thành vững chãi, nơi những người còn lại trong đội có thể gửi gắm niềm tin.
Tuy nhiên, cậu sẽ phải từ bỏ tài khoản mà mình đã dành thời gian chăm chút trong những năm qua. Câu lạc bộ chưa từng thông báo rằng cậu sẽ chơi bất cứ tài khoản nào khác. Thật đau đớn khi nhận ra rằng anh sẽ phải bỏ đi tấm thẻ tài khoản này.

Vô vàn những khả năng khác nhau chạy vụt qua tâm trí của cậu.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng về sức nặng của trách nhiệm này, Vương Kiệt Hi cuối cùng đã trả lời: "Em nghĩ em có thể."

Tuy nhiên ngay sau đó, Lâm Kiệt đặt lên vai cậu một trách nhiệm còn to lớn hơn. Một thứ mà cậu không tin là bản thân đã sẵn sàng để tiếp nhận.

“Đội trưởng!?” Vương Kiệt Hi thốt lên, không thể giấu nổi sự bất ngờ của mình.

Gần như cùng lúc, giọng của cậu bị át đi bởi tiếng hét của Phương Sĩ Khiêm: “Em không đồng ý!”

Bỏ ngoài tai những lời cảm thán của Phương Sĩ Khiêm, Lâm Kiệt nói tiếp, “"Việc này anh đã bàn với bên phía câu lạc bộ rồi. Dĩ nhiên, bọn anh vẫn sẽ tôn trọng ý nguyện của cậu. Nhưng anh rất mong... cậu có thể đồng ý, vì anh cảm thấy đây là quyết định tốt nhất cho Vi Thảo. Xin lỗi, làm thế này có phần ích kỷ, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cậu."

Không.

Vương Kiệt Hi thật sự muốn từ chối chuyện này.

Tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành là một chuyện, nhưng chức đội trưởng lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Làm kim chỉ nam cho cả đội, làm trụ cột vững chắc, làm ánh sao Bắc Đẩu dẫn đường… Không phải sẽ tốt hơn nếu như Lâm Kiệt ở lại chiếc ghế này thêm vài năm nữa trước khi chuyển giao sao? Làm sao mà các tiền bối sẽ chập nhận một gã tân binh như cậu làm đội trưởng của họ? Ngay cả cậu cũng sẽ không chấp nhận nếu bản thân phải ở trong hoàn cảnh giống vậy.

Vương Kiệt Hi cảm thấy được sự chờ đợi của mọi người như một nguồn áp lực vô hình trong không khí. Trong ánh mắt của Phương Sĩ Khiêm, cậu thấy được sự căng thẳng và niềm hy vọng thầm lặng rằng cậu sẽ từ chối. Còn từ ánh mắt của Lâm Kiệt, cậu lại thấy sự bình thản và niềm hy vọng thầm lặng rằng cậu sẽ chấp nhận.

Từ chối hay chấp nhận, tâm trí Vương Kiệt Hi hiện tại thật sự hoang mang.

Cậu thật sự đã nghĩ đến chuyện từ chối, nhưng… nghĩ đến người đội trưởng mà bản thân luôn ngưỡng mộ suốt những năm qua, người mà cậu luôn hi vọng được sánh vai cùng, người luôn cho cậu sự động viên và những lời khen ngợi hằng ngày… Lời từ chối của Vương Kiệt Hi dần trở nên lung lay. Cậu không phải chỉ mới quen biết Lâm Kiệt vài ngày, nên cậu hiểu rằng nếu mình từ chối, anh ấy sẽ kín đáo giấu đi sự buồn bã bằng một nụ cười ấm áp, không có chút dấu hiệu nào của gánh nặng mà anh đang phải mang trên vai.

Giữa 3 người trong căn phòng này… Lâm Kiệt, Phương Sĩ Khiêm, và bản thân mình… nếu cậu phải chọn làm thất vọng một người… cho tương lai mà Lâm Kiệt đã hình dung… cho người đội trưởng đã gánh vác Vi Thảo suốt những năm qua, dẫu vẫn biết rằng hẳn phải là vô cùng mệt mỏi khi vừa phải tranh đấu với những tuyển thủ đỉnh cấp khác, vừa phải gánh chịu sức nặng của một tài khoản cấp thần như Vương Bất Lưu Hành…

"Em..." Vương Kiệt Hi mở miệng, "… đồng ý."

Dẫu vẫn còn chút gợn trong lòng, nhưng khi nhìn thấy sự thả lỏng của cơ thể Lâm Kiệt cùng với nụ cười trìu mến và ấm áp như ánh mặt trời, cậu biết rằng cậu đã có lựa chọn đúng đắn.

"Anh đã làm đội trưởng Vi Thảo hai năm rồi. Anh nghĩ, đây sẽ là quyết định đúng đắn nhất, sáng suốt nhất mà mình từng đưa ra. Các cậu sẽ là niềm kiêu hãnh cả một đời này của anh." Lâm Kiệt nói, trước khi quay lưng rời khỏi phòng.

Sau khi vị đội trưởng đáng kính rời đi, Vương Kiệt Hi biết bản thân phải sẵn sàng để đối diện với một người nữa. Nếu đội trưởng và đội phó của một đội tuyển không thể hoà hợp với nhau, đội tuyển đó chắc chắn sẽ sụp đổ. Nếu không thể lấy được sự tin tưởng của người đội phó tương lai này, thì chắc Vương Kiệt Hi sẽ đành phải gọi Lâm Kiệt lại và từ chối.

Quay sang nhìn Phương Sĩ Khiêm, cậu bỏ qua sự cau có ra mặt của anh, chỉ nhẹ giọng nói, “Anh ấy chưa bao giờ làm khó người khác.”

“Ý chú mày là gì? Chẳng lẽ anh ấy làm khó chú mày?” Khuôn mặt cau có của Phương Sĩ Khiêm bỗng chuyển thành giận dữ, không buồn che giấu sự thù địch trong ánh mắt của mình.

“Không.” Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Anh ấy chỉ luôn làm khó chính mình."

Không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, Phương Sĩ Khiêm chỉ biết lườm lại cậu với ánh mắt lộ rõ sự rối rắm.

"Cho nên lần này, tới lượt mỗi người chúng ta làm khó bản thân một chút, thuận theo ý nguyện của anh ấy một lần đi?" Vương Kiệt Hi mỉm cười, nói nhỏ nhẹ.

Phương Sĩ Khiêm không nói lời nào, chỉ tiếp tục im lặng và nhìn cậu, đôi lông mày nhíu chặt lại. Đến khi người phụ trách truyền thông của Vi Thảo gọi bọn họ vào phòng họp báo, vừa mới dợm bước đi, Vương Kiệt Hi nghe thấy tiếng gọi giật lại từ phía sau.

“Này! Cậu nhất định phải làm được, nếu không thì biết tay tôi đấy nhé.” Phương Sĩ Khiêm nói.

Lần này, với một nụ cười chân thành, Vương Kiệt Hi đáp lại, "Vậy thì, anh cũng phải cố lên đó."

Và từ đó, mối quan hệ bền vững của hai người quan trọng nhất Vi Thảo được hình thành, bời niềm tin mà Lâm Kiệt đã dành cho những hậu bối của mình.

2.

Khoảng trống mà Lâm Kiệt bỏ lại thật sự quá lớn, không hề dễ để lấp đầy.

Anh ấy đã dành được lòng trung thành, sự tin tưởng và tôn trọng của các thành viên Vi Thảo. Nguồn cảm hứng mà anh truyền cho Vi Thảo không phải là qua kỹ năng trong Vinh Quang, mà là bởi lòng tốt và sự thân thiện của mình. Trong một môi trường cạnh tranh khốc liệt như Vinh Quang, khả năng lãnh đạo của Lâm Kiệt là thứ đã được thừa nhận bởi tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp. Người tốt, nói cho cùng là một danh từ vừa thể hiện sự tôn trọng, nhưng đồng thời cũng thể hiện sự thương hại cho người có khả năng lãnh đạo, nhưng không đủ kỹ năng để tranh đấu ở đẳng cấp cao nhất.

Hiện tại, Vương Kiệt Hi chỉ mong rằng sẽ trở thành một người đội trưởng mẫu mực và đáng tin cậy. Cậu có thể cảm nhận được sự lo lắng, khó chịu và nghi ngờ của các tiền bối. Mặc dù cậu cũng cố thể hiện sự bình tĩnh và điềm đạm, nhưng thật sự thì cậu không biết làm thế nào để giảm bớt sự căng thẳng của toàn đội trước trận đấu với Hoàng Phong.

Nhận ra tinh thần của đội đang thấp ở mức thảm hại, Phương Sĩ Khiêm thậm chí còn tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa, “Ê, trận đầu đó, sẵn sàng chưa?”

“Mọi người đã sẵn sàng chưa?” Vương Kiệt Hi đảo mắt quanh căn phòng, cất tiếng hỏi lại.

"Hả?" Đồng đội của cậu tròn mắt.

"Cùng cố lên nào." Vương Kiệt Hi nói.

Không cần phải nói quá nhiều, không cần thể hiện quá hào nhoáng. Mọi thứ sẽ được quyết định trên sàn đấu.

"Rõ." Mọi người gật đầu lia lịa.

"Chú mày phải cố gấp bội! Chú mày phải chứng minh quyết định của đội trưởng là đúng đắn!" Phương Sĩ Khiêm vẫn không thôi bắt bẻ, khiến cho mọi người có cảm giác rằng anh đang quá gay gắt với người đội trưởng mới này.

Cho dù Phương Sĩ Khiêm có cố ý làm vậy hay không, anh đã thành công giải tỏa tâm trạng khó chịu của mọi người bằng cách dồn mọi sự bực tức lên bản thân mình. Vương Kiệt Hi cho rằng đây có thể cũng là một cách để nâng cao tinh thần chiến đấu. Quả thật là Vương Kiệt Hi còn có rất nhiều điều phải chứng minh. Danh hiệu “Đội trưởng” này vẫn chưa hoàn toàn thuộc về cậu, dù cho đó là danh hiệu mà hiện cậu đang mang.

"Căng thẳng không?" Lữ Lương tranh thủ buông vài lời rác rưởi khi họ gặp nhau ở hành lang

"Bình thường." Vương Kiệt Hi trả lời vô thưởng vô phạt.

Và thực sự là cậu đang cảm thấy như vậy. Đầu óc của Vương Kiệt Hi luôn nhạy bén và sáng suốt nhất khi cậu biết chính xác điều gì đang chờ đợi phía trước.

Cậu ra mắt trong lớp áo của đội trưởng tân binh, mang trên vai niềm tin của người đội trưởng trước đó, sự kỳ vọng của người đội phó cứng đầu và sự nghi ngờ của một đội tuyển gồm các tiền bối lão làng.

Cả giới Vinh Quang đều đang đổ dồn cặp mắt về phía cậu.

Cậu không có được sự xa xỉ để do dự hoặc nghi ngờ, dù cho những điều đó vẫn âm ỉ cháy bên dưới những phép thuật không thể đoán trước, chuẩn xác và kịp thời; hay ẩn phía sau những đòn đánh bất ngờ nhưng đầy thanh lịch. Tiếng nói của cậu được chuyển tải một cách điềm đạm và dõng dạc, dù cho có những khoảnh khắc mà cậu chỉ muốn phát tiết, thậm chí là bật khóc vì áp lực.

Với đôi bàn tay khéo léo và sự biến ảo trong lối đánh, Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng đã hoàn toàn hoà nhập với Vi Thảo, vượt qua được sự sợ hãi và chùn bước của những ngày đầu. Đổi lại thì, cậu cũng phải bỏ đi cách đánh Ma Thuật Sư của bản thân để có thể chiến đấu cùng đồng đội.

Điều này đã đặt ra một tiêu chuẩn cho cả sự nghiệp game thủ chuyên nghiệp của cậu sau này.

(to be continued...)
 

Bình luận bằng Facebook