52.
Đây cũng không phải là do nhất thời nổi hứng nghĩ ra, kỳ thật nếu xét theo một góc độ nào đó, hình thức kích hoạt những nhiệm vụ chiến trường này hầu hết đều ẩn chứa rất nhiều điểm có thể lợi dụng.
Thủy chiến, bố trí đội hình, phối hợp chức nghiệp, chiến thuật tẩu vị, những yếu tố này đều cực kỳ cần thiết với quy mô chiến trường trăm người, song y vẫn chưa thấy có ai dùng đến chúng nó cả —— với tình hình hiện tại, nếu gặp phải những bản đồ khó nhai cỡ Hoa Cài Lướt Nước, sách lược chủ yếu là phó mặc cho số phận.
Diệp Tu thở dài, quả nhiên không có y là không được mà.
Đồng thời, trong đầu bắt đầu liệt kê danh sách vật liệu.
Y trở lại phòng riêng, còn chưa kịp chỉnh sửa lại hướng dẫn liền đã bị Hoàng Thiếu Thiên nhoắng cái lôi đi.
Kiếm Thánh đang nghe điện thoại, mặt mày ủ dột nhìn y, chỉ chỉ điện thoại, làm một khẩu hình miệng.
—— Trương Giai Lạc.
Diệp Tu nhíu mày: “Đánh chết không thừa nhận không được à?”
Dụ Văn Châu cười khổ lắc đầu: “Bị lừa nói ra rồi.”
Ý! Diệp Tu sờ sờ cằm: “Trương Giai Lạc nguyên văn nói cái gì?”
Dụ Văn Châu: “Đối phương nói ‘Kiếm khách có thể ra chiêu Ngân Quang Lạc Nhận mà gần như không nhìn thấy bước nhảy lấy đà, còn có năm cái Kiếm Ảnh Bước, nghĩ kiểu gì cũng chỉ có chú.’”
Diệp Tu: “Thiếu Thiên trả lời thế nào?”
Dụ Văn Châu ha ha: “Thiếu Thiên khiêm tốn nói: ‘Kỳ thật Tiểu Lư cố gắng một chút cũng làm được thôi.’”
Diệp Tu: “……”
Tô Mộc Thu ngồi bên cạnh cười đến suýt đứt hơi.
Hoàng Thiếu Thiên huơ tay múa chân chen vào giữa hai người, không tiếng động hò hét: “Cứu mạng!!!”
Đầu bên kia, Trương Giai Lạc lại nói: “Hoàng Thiếu Thiên chú có còn đang nghe không đấy?”
Hoàng Thiếu Thiên mạnh miệng chống đỡ: “Đương nhiên rồi tui chạy đi làm gì!”
Trương Giai Lạc: “Thế tại sao chú lại chạy đến chỗ Mưu Đồ Bá Đạo?”
Dụ Văn Châu che mặt.
Diệp Tu suy nghĩ một chút, kéo Hoàng Thiếu Thiên đến trước máy tính, mở một phần mềm soạn thảo ra, gõ chữ:
Bật loa ngoài lên.
Hoàng Thiếu Thiên biết mình phen này được cứu rồi, lập tức mở loa ngoài, nói với Trương Giai Lạc: “Hả ông vừa nói cái gì cơ, Tiểu Lư mới vừa đến chỗ tui lấy thẻ tài khoản.”
Trương Giai Lạc hỏi lại lần nữa: “Tại sao chú lại chạy đến chỗ Mưu Đồ Bá Đạo?”
Tốc độ tay của Diệp Tu cực nhanh: Em gái tui ở trong Mưu Đồ Bá Đạo, ẻm bảo tui kéo ẻm đi chơi chiến trường.
Hoàng Thiếu Thiên nói lại không sót một từ.
Đối diện thoáng ngừng một chút: “Cái tiếng động ở chỗ chú là gì vậy?”
Diệp Tu: Bàn phím, tui đang ở phòng huấn luyện.
Trương Giai Lạc càng nghi ngờ: “Tui nói nè vì giăng chú đột ngột kiệm lời như vậy hả? Lam Vũ rốt cuộc cũng nhịn không nổi mà lao vào hội đồng chú à?”
Lần này, không cần Diệp Tu phải đánh chữ mớm lời, Hoàng Thiếu Thiên cũng có thể tự do phát huy: “Đậu má đậu má đậu má! Cái gì gọi là ‘rốt cuộc cũng nhịn không nổi’ hả? Ông nghĩ Lam Vũ tụi tui giống như Bách Hoa mấy ông lúc nào cũng âm mưu ám hại lật đổ trụ cột chiến đội à!”
Trương Giai Lạc khiếp sợ: “Rõ ràng lần trước chính miệng chú nói sớm hay muộn cũng sẽ thủ tiêu Dụ Văn Châu để lên chức sếp sòng[1] Lam Vũ đấy nhá!”
Dụ Văn Châu: “……” Ừm, đã hiểu.
Hoàng Thiếu Thiên thiếu điều nhảy dựng lên: “Mịa nó ông đừng có mà bịa đặt tui nói như vậy bao giờ đội trưởng của tụi tui tốt như vậy Lam Vũ của tụi tui đoàn kết như vậy ông không được phép châm ngòi li gián!”
Trương Giai Lạc: “Ài, tui chỉ định lừa xem có phải chú mở loa ngoài ra không thôi, lại nói ID của em gái chú là gì?”
Hoàng Thiếu Thiên: “Ông tính làm trò con bò gì không được manh động em gái tui nó mới học lớp năm thôi đó ông là cái đồ cầm thú!”
Đồng thời ném vấn đề về phía Diệp Tu.
Diệp Tu: Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Hoàng Thiếu Thiên gật gật đầu, lại thấy Diệp Tu chống cằm suy tư.
Y đột nhiên nói: “Không đúng.”
Tô Mộc Thu: “Hả?”
Diệp Tu: “Với chỉ số thông minh của Trương Giai Lạc thì không thể nghĩ nhiều như vậy được.”
Nếu quả thật tên này có thể nói hai câu, trong đó một câu là để bẫy người, Trương Giai Lạc đã không bị y hố nhiều lần như vậy rồi.
Diệp Tu ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Đối diện hiện tại có thể cũng giống như chúng ta.”
Dụ Văn Châu bừng tỉnh hiểu ra.
Là bẫy[2].
Nói như vậy, người thực sự đang cùng bọn họ đối thoại là ai, đáp án chỉ có một.
Diệp Tu “chậc” một tiếng: “Cái lũ chơi chiến thuật này tâm đều bẩn.”
53.
Phòng huấn luyện Bách Hoa, yên tĩnh có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Đám tuyển thủ nhà nghề sau kỳ nghỉ hè rảnh rỗi sinh nông nổi này vô cùng hóng hớt bu tới chỗ đội trưởng nhà mình, vây xem hai vị đại sư chiến thuật ngầm đấu đá lẫn nhau.
Đúng, cơ hồ là trong nháy mắt nghe thấy bên kia truyền đến âm thanh của bàn phím, khung chat với Thạch Bất Chuyển liền nhảy ra một hàng chữ.
—— Hoàng Thiếu Thiên đổi người rồi.
Hai cái điện thoại đặt song song trên bàn.
Một cái kết nối với Hoàng Thiếu Thiên, hiện vẫn đang đối thoại.
Cái khác kết nối với Trương Tân Kiệt, không nói một lời.
Hành vi đa nhân cách này khiến cho quần chúng Bách Hoa vô cùng thích thú.
Một đường cắn hạt dưa vây xem, tất có đại Bách Hoa của ta!
Khung chat lập tức nhảy ra một tin mới.
Thạch Bất Chuyển: “Vậy sao em gái chú không đi Lam Khê Các?”
Đến cả giọng điệu cũng rất Trương Giai Lạc.
Hoàng Thiếu Thiên: “Tui cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ, ẻm yêu thích Trương Tân Kiệt hơn nữa còn chơi mục sư! Ông nói xem kiếm khách có chỗ nào không tốt chứ? Ẻm có người anh là kiếm khách số một người ta có muốn cũng chẳng được tại sao lại chơi mục sư chứ rõ ràng đi đánh đấu trường lúc quái nào cũng bị bón hành cho ngập mặt… Ài, thôi cũng không sao dù gì Trương Tân Kiệt hiện tại cũng không có ở đó, ông đừng nói cho tên đó biết nhá.”
Hoàng Thiếu Thiên: “Lại nói Mưu Đồ Bá Đạo còn đặc biệt lưu hành tổ hợp tà giáo mục sư nhà quyền pháp và mục sư nhu đạo, chẹp chẹp em gái tui mới có lớp năm thôi đó vậy mà đã phải đối đầu với kiểu đánh loạn này rồi cái công hội này thật sự quá tàn nhẫn, quá quá không có nhân tính.”
Hoàng Thiếu Thiên: “Có điều vừa nãy chỉ huy của tên kia đúng là không tồi, song hạch Song Hoa hai ông cũng đều bị lọt bẫy đúng là chơi chiến thuật tâm đều bẩn mà, lại nói Quân Mạc Tiếu là Hàn đội à cận chiến đánh hung hãn như vậy, chậc chậc chậc, mấy ông chết cũng không oan đâu, dù sao bố trí đội hình bên tụi tui cũng đáng sợ lắm, tuy rằng bổn Kiếm Thánh mới chỉ dùng 30% thực lực thôi.”
Quán net Hưng Hân, mọi người đua nhau cướp bàn phím cực kỳ vui vẻ.
Bách Hoa: “……”
Trương Tân Kiệt: “……”
Hoàng Thiếu Thiên: “Còn nữa tui thật sự không ngờ Trương Tân Kiệt hóa ra lại là người như vậy đó, nếu không phải tận mắt nhìn thấy tui cũng không nghĩ Trương Tân Kiệt thật sự sẽ nói câu kia đâu!”
Một quần chúng cắn hạt dưa của Bách Hoa thiếu chút nữa nhịn không được phun ra, đồng đội bên cạnh vội vã che miệng kéo hắn đi, điện thoại di động thì trực tiếp mở ra để trước mặt.
Ảnh bìa diễn đàn là một tấm ảnh chụp màn hình.
Mục sư áo bào trắng hiên ngang trong gió, đỉnh đầu nổi lên một bong bóng thoại: “A, bại tướng dưới tay.”
“……” Quần chúng Bách Hoa: “Oaaaaa…”
Hoàng Thiếu Thiên: “Thật đó lúc đấy tui còn bị hoảng đến mức suýt chút nữa liền tung ra một cái Vỡ Núi Kích ——”
Không chỉ không moi ra được gì, thậm chí còn bị dồn vào chỗ chết.
Lông mày của đại sư chiến thuật Bá Đồ run lên: “Cúp máy đi.”
Trương Giai Lạc không chút do dự cúp máy bên Trương Tân Kiệt.
Trương Tân Kiệt: “……”
Hắn đột nhiên cảm thấy, ra tay từ chỗ Trương Giai Lạc là một lựa chọn không quá chính xác.
Rốt cuộc là ai đang hãm hại hắn?
Chỉ huy chiến thuật… Dụ Văn Châu?
54.
Trương Giai Lạc ngay lập tức trở nên sống động: “Hoàng thiếu chú nói coi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ huy thật sự là Trương Tân Kiệt hả? Không thể nào tui thấy đâu có giống!”
Đâu chỉ không giống, nếu như không phải phong cách chỉ huy kia thật sự có hơi quen mắt, hắn có thể khẳng định đây chắc chắn là âm mưu dìm hàng Bá Đồ của Gia Thế!
Đáng tiếc, Gia Thế bên kia không có tên nào là dân chiến thuật cả.
Hoàng Thiếu Thiên: “Tui có biết gì đâu tui thật sự chỉ là kéo em gái đánh chiến trường thôi không tin ông đi mà hỏi Tay Nhỏ Lạnh Giá ấy! Chỉ huy từ đầu đến cuối không lên tiếng chỉ đánh chữ, trừ tuyển thủ chuyên nghiệp ra rất ít người sẽ làm như vậy! Ông vừa nãy cũng đã hỏi rồi còn gì?”
Trương Giai Lạc: “Đúng, cơ mà ai biết chú có nói thật hay không cơ chứ? Thành thật khai báo đê, vừa nãy là ai trả lời, Dụ Văn Châu hay là Tống Hiểu?”
Kiếm Thánh cảm thấy, nếu như hắn nói là Tô Mộc Thu, Trương Giai Lạc nhất định sẽ sợ chết khiếp: “Nha, là đội trưởng.”
Trương Giai Lạc hừ hừ: “Tui biết mà.”
Phòng riêng Hưng Hân hoàn toàn yên tĩnh.
Tô Mộc Thu vẻ mặt nghiêm túc rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lúc sau, một tiếng cười kinh thiên động địa truyền vào từ bên ngoài: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hắn thì biết cái quái gì!”
Trương Giai Lạc kinh ngạc: “Chỗ chú bị làm sao vậy? Tại sao lại có tiếng lợn kêu? Mấy chú đang ở nông trại hả?”
Hoàng Thiếu Thiên cũng nhịn cười không nổi nữa, ném điện thoại cho Diệp Tu rồi phóng thẳng ra ngoài.
Diệp Tu: “……”
Diệp Tu: “Ừm, Hoàng thiếu nuôi, cậu ta chính đang ôm nó khóc lóc kìa.”
Giọng nói như đến từ ác mộng này lọt vào tai, Trương Giai Lạc giật nảy cả người: “Ông là ai?!”
“Tui là Diệp Tu.” Diệp Tu nói, “Trương tứ á.”
Những người bạn nhỏ Bách Hoa nhất thời chỉ cảm thấy cõi lòng nhói đau, không nhịn được giơ tay lên ôm tim.
Đậu mòe chửi gì chửi thâm vậy[3] tên này cố tình phỏng?!
Liên minh chuyên nghiệp 9 năm, Bách Hoa năm lần lọt vào trận chung kết, một quán quân bốn á quân, có thể nói là nỗi thốn khó đỡ trong lòng mỗi fan hâm mộ Bách Hoa.
Mà, quán quân của mỗi lần á quân này, phân biệt thuộc về Gia Thế, Vi Thảo, Lam Vũ và Luân Hồi.
Nước chảy quán quân, đá mòn Bách Hoa.
Đây cmn đã vượt ngoài phạm vi giải thích của huyền học rồi!
Trương Giai Lạc hai mắt tối sầm, suýt nữa thì GG.
Nhưng hắn vẫn chưa, hắn vẫn kiên trì chịu đựng: “Tui đã gặp ông bạn ở đâu rồi ư?”
“Đúng rồi đó.” Diệp Tu: “Tui là Quân Mạc Tiếu.”
Trương Giai Lạc lập tức cúp máy.
Triệt để GG.
55.
Thời điểm nhận được tin nhắn của Quân Mạc Tiếu, An Văn Dật đang ngồi học trên lớp.
Diệp Tu rất ít khi nhắn tin vào cái loại giờ giấc này, vậy nên khi nhìn thấy điện thoại di động sáng lên, cậu còn cảm thấy bối rối một hồi.
Vị đội trưởng lâu ngày gặp lại này nhắn với cậu một câu: “Năm nay cậu học lớp năm.”
Tay Nhỏ Lạnh Giá: “……”
Tay Nhỏ Lạnh Giá: “Tiền bối, em học đại học năm hai rồi.”
Quân Mạc Tiếu: “Nha, không sao.”
Quân Mạc Tiếu: “Cậu có một người anh họ tên là Hoàng Thiếu Thiên, vừa nãy tìm đến anh họ nhờ kéo chiến trường, thần tượng của cậu là Trương Tân Kiệt vì vậy mới chơi mục sư.”
Quân Mạc Tiếu: “Ừm, trước hết cứ như vậy há.”
Quân Mạc Tiếu: “A đúng rồi, cậu là em gái của Hoàng Thiếu Thiên.”
An Văn Dật hiếm thấy hồi hộp, cậu còn chưa kịp hỏi y rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, một tin nhắn khác lại nhảy ra ngoài.
A, tin nhắn từ nhóm chat công hội Bá Đồ, hội trưởng Tưởng Du.
Du Phong Điện: “Khụ, hỏi chút, em có người anh nào tên là Thiếu Thiên không?”
Dùng đầu ngón chân cũng đoán được Diệp Tu lại đang gây chuyện, hơn nữa còn liên quan đến Bá Đồ.
Cậu thầm phỉ nhổ bản thân một phen, sau đó mặt không đổi sắc bắt đầu đánh chữ.
Tay Nhỏ Lạnh Giá: “Anh em không cho em nói chuyện với người lạ QAQ”
Lảm nhảm của editor: Edit lời của Hoàng thiếu phải nói là công việc nhàn nhất khi làm bộ này luôn, Hoàng thiếu tuy thoại lao xàm xí nhưng từ ngữ thật sự là rất dễ hiểu, hầu như không phải nhìn lại raw một lần nào (☆▽☆) Tuy rằng lúc beta phải đọc lại cũng khá là đau đầu _
3_
∠ )_
======= Editor’s Note ======
[1]
Sếp sòng: nguyên văn
giang bả tử — 扛把子, Tiếng Anh là big brother, là một thuật ngữ để chỉ những kẻ độc tài ép buộc người khác theo ý mình nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ là người ôn hòa tử tế. Chẹp, Thiếu Thiên à, oán niệm của cậu lớn quá =)))))
[2]
Bẫy: nguyên văn là
câu cá chấp pháp — 钓鱼执法, anh Baidu giảng là “sử dụng cám dỗ dụ dỗ người khác làm việc xấu”, còn tui thì hiểu là “thả con săn sắt, bắt con cá rô”, dù rằng nghĩa cũng không hẳn, nhưng mà, nah ┐( ̄ヘ ̄)┌
[3] Nguyên văn là
chửi người không chọc tới khuyết điểm, đại để là không ai muốn mình bị vạch trần khuyết điểm cả, do đó mắng chửi người cũng cần phải biết lựa lời.