Hứa (bị dí) làm một bài về nội dung là sẽ làm
Với Mèo, cảm giác đầu tiên khi đọc Tuổi Trẻ là buồn.
Chi bảo là do viết có Tán, mà Tán sinh thời tuổi trẻ nhiệt huyết tài năng bao nhiêu thì khi nghĩ đến tương lai Tán ra đi thì tất nhiên là cảm thấy buồn. Đúng là vậy. Trước kia Chi có viết về Tán, fic riêng cho Tán, mà không chỉ truyện Chi viết, mà bất kỳ truyện nào về Tán đọc lên cũng có nét man mác buồn, dù là HE hay OE.
Nhưng chưa đủ.
Nói sao nhỉ, chắc là do tâm thái của tác giả? Kiểu như, bởi vì người viết buồn, nên truyện của người ấy cũng buồn. Giống như cụ Nguyễn Du viết “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Bản thân thấy không vui thì nhìn cái gì cũng không vui lên được ấy, kể cả là phim/truyện hài.
Mà cũng không hẳn là người viết buồn. So với truyện cũ của Chi, thì Tuổi Trẻ thiếu đi sự nhiệt huyết bồng bột năm ấy, đổi lại là sự lắng đọng sau năm tháng thăng trầm.
Chi nói Chi dành mấy tháng để viết, tức là Tuổi Trẻ là tâm huyết của Chi, được chau chuốt rất nhiều, ở một mức độ mà những fic trước đó của Chi không so được (không có ý nói truyện cũ của Chi không tâm huyết). Kiểu như, một người trưởng thành muốn làm một việc, thì người đó sẽ tính toán, cẩn thận suy nghĩ trước khi làm. Khác với một đứa trẻ, nó muốn làm, thì nó sẽ làm ngay lập tức.
Mà Tuổi Trẻ, là một Chi “trưởng thành” viết về những sự kiện xảy ra trước chính văn.
Cho nên, đọc Tuổi Trẻ, thấy hoài niệm.
Hơn hết, Tuổi Trẻ dành đủ thời lượng cho những lão tướng, những tuyển thủ cấp thần của trước Liên minh. Xoay quanh sự kiện giết BOSS dã đồ. Thể hiện sự lươn lẹo của những bộ óc IQ cao cũng như kinh nghiệm và sự hiểu biết đối thủ.
Đọc chính văn ta cũng thấy được điều đó. Kinh nghiệm và sự hiểu biết qua vô số lần đụng độ, vô số trận solo. Và chất lươn quen thuộc của những tuyển thủ hệ chơi zâm nào đó.
Hóa ra zâm là bẩm sinh, ai rồi cũng phải zâm ít nhất một lần trong đời thôi
Highlight sự tâm bẩn tính toán trước đối thủ của Ngụy Sâm. Cơ mà, mặc dù tính toán như thần với những nước đi không lường trước được, nhưng Ngụy Sâm vẫn ngậm ngùi trước hai con lươn không thua gì ông cả. Sóng sau xô sóng trước, lứa sau lươn hơn lứa trước.
Một điểm sáng nữa là trận đấu giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh. Kỳ phùng địch thủ. Túc địch 10 năm. Vô cùng hiểu nhau, mà mỗi lần chạm mặt là chào nhau bằng một trận chiến. Đó là cái người ta gọi là tương ái tương sát chăng
Nói chứ mỗi lần Chi miêu tả một trận đấu thật sự đều rất hay, cảm giác rất thật. Kiểu như mỗi lần xem phim có cảnh đánh nhau hay là nhiệt huyết sôi trào, hai mắt tỏa sáng, trong lòng gào thét “đánh, đánh nữa đi, đánh mạnh vào”. Ai biểu Chi tả hay quá làm gì. Bởi vì trước giờ Chi tả cảnh chiến đấu đều rất mượt, có nét cục súc nhưng lại không có kiểu giật cục nên hình ảnh trong tưởng tượng rất dứt khoát mà lại cũng rất đẹp. Mê chớt đi được ><
Tuổi Trẻ mở đầu bằng Tán - Tu, kết thúc cũng bằng Tán - Tu.
Mở đầu là năm tháng bình yên tĩnh lặng, là một gia đình dù không giàu có nhưng đầy ấm áp. Nói theo kiểu của Chi là “hạnh phúc của anh lao động nghèo”? Bởi vì đoạn mở đầu Chi miêu tả khá nhiều, còn mượn hình ảnh nhân hóa của con chim sẻ, cùng với ánh nắng dịu dàng của của mùa đông khiến mình có cảm giác như vậy? Một bức tranh gia đình đơn giản nhẹ nhàng đầy sự ấm áp.
Mà thực tế bởi vì sau đó là hình ảnh đợi chờ trước khi BOSS spawn nên cũng có cảm giác bình yên trước giông tố? Rồi sau đó trận cướp BOSS cũng phong ba thật sự, plot twist vừa ngoài ý liệu lại cũng trong sức tưởng tượng. Cua không gắt đến thế, có phục bút trước nhưng vẫn cần đội mũ bảo hiểm cho an toàn.
Lại nói, mỗi lần đọc truyện của Chi, dù là lúc trước hay sau khi come back, mặc dù đều là ngôi thứ ba, nhưng thay vì có đôi lúc nhập mình vào nhân vật thì luôn nhìn câu chuyện ở góc nhìn thượng đế, mà Tuổi Trẻ càng thể hiện rõ cái đó.
Dù câu chuyện có đau thương hay nhiệt huyết, thì dẫu người đọc vui buồn ra sao, cũng là cái vui buồn của kẻ ngoài cuộc, chứ không phải sự mừng rỡ đau xót của kẻ trong cuộc.
Giống như phần 13, phần cuối của Tuổi Trẻ, Tô Mộc Thu thắng Diệp Tu.
Tô Mộc Thu từng nói, Diệp Tu là người mạnh nhất.
Diệp Tu từng nói, Tô Mộc Thu là người mạnh nhất.
Chianti từng nói, dù Diệp Tu mạnh đến đâu, Chi cũng có cách khiến cho Diệp Tu thua. Nên có lúc Chi bị nói là không phải fan Diệp. Hay nói cách khác là fanti, Chifanti.
Trận trước Nhất Diệp Chi Thu thắng Đại Mạc Cô Yên.
Trận sau Diệp Tu bại bởi Tô Mộc Thu.
Ngoài ý muốn, lại cũng hợp tình hợp lí. Bởi vì đó là Tô Mộc Thu.
Tô Mộc Thu thông minh, tài hoa, lại đoản mệnh.
Bởi vì người đọc biết trước kết cục của Tô Mộc Thu, nên giây phút hai người hứa với nhau cùng đoạt lấy quán quân, ta cảm thấy buồn cùng tiếc nuối. Lại không cách nào cảm nhận được sự ngạc nhiên, sửng sốt, chết lặng của Diệp Tu khi chứng kiến Tô Mộc Thu ra đi.
Đó là góc nhìn của kẻ ngoài cuộc mà Chi đem lại, ít nhất là Mèo, không thể dung nhập vào nhân vật và cảm nhận tâm tình của nhân vật ở thời điểm đó. Bởi vì, bằng cách này hay cách khác, người đọc cũng biết, hoặc mường tượng trước được “tri kỷ” của Diệp Tu đã không còn bên cạnh anh ta. Hoặc là do Mèo chưa từng trải qua chuyện tương tự nên mới cảm thấy vậy.
Có một chi tiết nữa rất hay trong Tuổi Trẻ.
“21 liên kích, chờ người tới phá!”
Chi nói, bởi vì đó là title của Nie trên forum, nên Chi mới chọn con số 21. Ôi, thật là một tình bạn đẹp đẽ làm sao
Truyện của Chi trước giờ không có gì để chê được cả, đều rất hay, rất chất lượng, rất đi vào lòng người. Nhân vật trong truyện của Chi, ít nhất là Mèo, cảm thấy rất sát với chính văn, không có cái gọi là OOC bao giờ. Đó là cái đặc sắc khi đọc truyện của Chi.
Khai thác những điều chính văn chưa/ít khai thác, nhưng lại có cảm giác rất hợp lí, “nó đáng lẽ ra nên như vậy”. Bởi vì Chi nắm rất rõ đặc điểm của nhân vật, rồi từ đó triển khai tình tiết, lại cũng có sự sáng tạo của riêng mình dựa trên những gì có sẵn từ chính văn.
Cho nên, đọc truyện của Chi là một cách giải trí, cũng là một cách mở rộng góc nhìn của bản thân về nhân vật.
P/S: Cảm nhận cá nhân, trong bài còn có men rượu nên đề nghị không công kích cũng không blame Mèo nếu nội dung có gì không đúng