Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Mạc Tranh] Hệ liệt On Call 24h - Kẹo mật mã

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
KO MT MÃ

Tác giả: 小笔记织毛衣
Edit: Thobeo
Bối cảnh: Bệnh viện
Couple: Mạc Phàm x Tô Mộc Tranh



Sản phẩm thuộc [Project] Nữ Tuyển Thủ - Thiên Ngôn Vạn Ngữ
Hệ liệt On Call 24h - giới thiệu sơ lược tại đây
Những mẩu truyện khác chung hệ liệt:
[Hàn Trương] Nghịch chuyển đồng hồ
[Khưu Kiều] Cùng người sóng vai
[Chu Giang] Nhiệm vụ đặc biệt
[Vương Sở] Ma Pháp Tình Yêu
[Tiêu Đới] Một sự hiểu lầm
[Đỗ Nhu] Đêm tối tình ca
 
Last edited by a moderator:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
01.

Một giọt mồ hôi chảy dọc theo thái dương, lướt qua bên tai rồi biến mất sau chiếc khẩu trang màu xanh da trời.​

Thành phần 99% là nước, thêm chút muối và các chất chuyển hóa, việc chảy mồ hôi không phải là chuyện hiếm, nó chỉ hơi bất thường khi ở trong phòng điều hòa.​

Nếu như được lựa chọn thì cậu sẽ không đứng ở đây.​

Tiếc là không có nếu như.​

"Mạc Phàm, sao anh lại tới đây?"​

Kiều Nhất Phàm ôm tập bệnh án tiến lại từ phía sau lưng cậu. Anh đồng nghiệp lặng lẽ ít nói này rất hiếm khi xuất hiện bên ngoài phòng phẫu thuật, vậy mà bây giờ lại đang đứng trước cửa phòng chăm sóc tích cực (ICU) khiến cậu khá ngạc nhiên.​

"...Tới thay băng."​

Thay băng? Kiều Nhất Phàm càng thêm nghi hoặc. Công việc của Mạc Phàm không phải chỉ chuyên trực trong phòng phẫu thuật thôi sao? Với cả hình như hôm nay anh ấy trực ca đêm mà nhỉ? Không có việc đột xuất lại tự nhiên có lòng đi thay băng cho bệnh nhân làm gì?​

"Tô... bác sĩ Tô bảo tôi phụ trách giường số 7."​

Kiều Nhất Phàm thầm cười trộm, cái anh chàng này vẫn không giỏi giao tiếp với mọi người như trước. Có điều, nếu đã là việc chị Tô Mộc Tranh giao phó thì đương nhiên không cần lo lắng, trước khi tan làm cậu còn phải chờ lấy kết quả kiểm tra của vài ca nguy kịch nữa, xử lý xong xuôi mới yên tâm giao cho người ca sau nên gật đầu ra chiều hiểu ý rồi đi làm việc của mình.​

Mạc Phàm gật đầu, máy móc cầm khay đựng băng gạc và kẹp đi về phía giường số 7.​

Bệnh nhân giường này là một nam thanh niên trẻ tầm ngoài hai mươi, nhỏ hơn cậu vài tuổi. Sau khi mổ ruột thừa thì người bệnh không có biến chứng nghiêm trọng đáng lý ra sẽ được chuyển về phòng bệnh thường, nhưng gần đây bên đó đang kín chỗ mà khu ICU của khoa Cấp cứu còn dư mấy giường nên tạm thời sắp xếp cho bệnh nhân nằm đây.​

Mạc Phàm bước tới trước mặt cậu thanh niên đang chăm chú xem video trên máy tính bảng. Bác sĩ trẻ căng thẳng ho nhẹ một tiếng rồi gắng gượng bật ra được mấy chữ lí nhí.​

"... Thay băng."​

Không chỉ mất tự nhiên mà cứng nhắc vô cùng.​

Bác sĩ lâm sàng là một nghề vừa yêu cầu năng lực chuyên môn vừa khảo nghiệm khả năng đối ngoại. Việc giao tiếp với bệnh nhân đóng vai trò rất quan trọng trong quá trình chẩn đoán và điều trị. Mỗi câu hỏi, mỗi câu trả lời, thậm chí cả ngữ điệu vẻ mặt cũng sẽ ảnh hướng đến sự tín nhiệm của người bệnh đối với bác sĩ.​

Tuy nhiên, điểm kỹ năng ở phương diện này của Mạc Phàm gần như bằng không. Mấy năm trước, trong kỳ kiểm tra năng lực bác sĩ y khoa lẫn bài kiểm tra trình độ chuyên môn y học lâm sàng, cột đánh giá "chăm sóc nhân văn" của cậu luôn bị bỏ trống. Thậm chí cậu nhớ có một năm làm thi bài khám sức khỏe, một bệnh nhân mô phỏng đáng ra không được phép nói chuyện cả buổi cũng nhịn không nổi bật thốt: "Bác sĩ ơi, cậu có thể nói vài câu được không? Cứng nhắc quá!"​

Chuyện cũ vẫn còn ngay đây. Vị đại thần khoa Cấp cứu kia cũng đặc biệt xem xét tính cách đặc thù của cấp dưới mà sắp xếp cho cậu phát huy hết khả năng ở trong phòng phẫu thuật, hạn chế tối đa việc phải giao tiếp với bệnh nhân. Diệp Tu đương nhiên biết đây chẳng phải kế sách lâu dài nhưng có vài chuyện đành bồi dưỡng từ từ, không thể vội vã ép buộc cậu ta.​

Ngược lại, cái vị bác sĩ Tô Mộc Tranh cứ thỉnh thoảng lại kêu cậu ta vào phòng cấp cứu lấy đồ linh tinh thậm chí còn nhờ đi dặn dò bệnh nhân những điều cần lưu ý sau khi xuất viện. Cậu chàng luôn im lặng đồng ý rồi hoàn thành mọi thứ một cách cứng nhắc rồi được bác sĩ Tô khích lệ đôi câu, còn được thưởng cho ít đồ ăn vặt như bánh bích quy.​

Tôi có phải trẻ con đâu, ai cần đồ ăn vặt, ai cần khen ngợi chứ.​

Ca mổ ruột thừa này do chính Tô Mộc Tranh tiến hành, lần thay băng thứ hai cô bỗng kêu cậu đến giúp. Cả khoa Cấp cứu ai ai cũng biết Mạc Phàm sợ nhất là giao tiếp với bệnh nhân. Cậu thậm chí còn nghi nữ bác sĩ xinh đẹp này cố tình trêu chọc mình.​

"Gì cơ? Sao lại đổi người vậy, bác sĩ Tô đâu rồi? Sao chị ấy không tới?"​

Khả năng hồi phục của thanh niên đúng là thần tốc. Mới ngày thứ ba sau mổ mà giọng nói đã sang sảng. Cậu trai trẻ giường 7 thấy người tới thay băng là Mạc Phàm chứ không phải Tô Mộc Tranh thì nhăn mày không vui.​

Dù cách lớp khẩu trang cậu cũng có thể thấy được vị bác sĩ này nhất định có gương mặt lạnh như băng và không ưa nói chuyện.​

Ai da, bác sĩ Tô vẫn tốt nhất, vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào lại vô cùng dịu dàng nữa. Nếu là chị ấy thay băng thì mình bị mổ thêm vài nhát cũng vui lòng!​

Cảm nhận được sự không vừa ý của bệnh nhân, khóe môi Mạc Phàm khẽ giật lại chẳng nói chẳng rằng lấy đồ ra bắt đầu thay băng.​

Thao tác tay của cậu nhẹ nhàng linh hoạt và ổn định, đã kinh qua đủ loại thủ thuật khó nhằn thì vết mổ ruột thừa 3,5cm dĩ nhiên phải dễ như ăn cháo.​

Nhưng hiện tại, mỗi động tác của cậu đều rất khó khăn. Thanh niên vừa nhìn cậu thay băng vừa làm ồn.​

"Bác sĩ à anh tên gì vậy? Ơ kìa anh đừng cúi đầu thấp thế để em nhìn chút nào."​

"Oa! Anh thay băng nhanh thật đó! Còn nhanh hơn bác sĩ Tô nữa!"​

"Bác sĩ, anh nói xem lúc nào bác sĩ Tô mới qua khám vậy? Chị ấy cười xinh thật đó, em thích chị ấy lắm!"​

Bệnh nhân nằm giường ba ngày liền nên dư thừa tinh lực cũng đúng thôi. Nhưng Mạc Phàm sợ nhất là phải ứng phó với kiểu người thích lải nhải như này.​

Làm gì có chủ đề để nói, làm gì có tâm trạng để chia sẻ gì chứ. Cậu chỉ là bác sĩ thôi, đâu có nhiệm vụ phải trò chuyện giải khuây cho bệnh nhân đỡ chán chứ?​

Cắm đầu thay băng xong, Mạc Phàm thu dọn dụng cụ đứng dậy định đi thì bỗng quay đầu nhìn bệnh nhân giường 7 muốn nói lại thôi. Đối phương nghiêng đầu cũng đợi xem cái anh chàng hũ nút này định nói gì.​

Mãi sau cậu mới nuốt nước miếng cái ực rồi ngắc ngứ: "Đừng gắng sức..."​

"Bác sĩ Tô! Ở đây ở đây!"​

Bệnh nhân đột ngột ngắt lời đồng thời hưng phấn nhìn người phía sau cậu, tay còn vẫy loạn. Mạc Phàm quay đầu thấy Tô Mộc Tranh được nhắc nãy giờ đang đứng ngoài cửa, mái tóc dài đến eo buộc thành bím sau gáy. Cô mỉm cười lễ phép vẫy tay chào lại.​

Tô Mộc Tranh rất thích cười, dù đối diện với người kiệm lời ít nói như Mạc Phàm cô cũng không tiếc một nụ cười trứ danh.​

[Chị ấy cười xinh thật đó, em thích chị ấy lắm!]​

Cảm giác bực bội vô cớ bùng lên, Mạc Phàm nhăn mày nghĩ, khó khăn lắm mới ép bản thân nói mấy từ căn dặn.​

"Đừng vận động mạnh, cẩn thận nứt vết mổ."​

Nói xong cậu lập tức rời đi. Lúc bước qua Tô Mộc Tranh thấy đối phương mỉm cười với mình thì dừng chân gật đầu một cái.​

Cậu đi rất vội, gặp bệnh nhân hỏi đường trong hành lang chỉ giơ tay chỉ hướng cho xong. Đến tận khi về tới phòng phẫu thuật nơi có nhiệt độ và độ ẩm ổn định cậu mới dần lấy lại sự bình tĩnh.​

Đối với đồng nghiệp không cùng phòng phẫu thuật thì Mạc Phàm là một bí ẩn.​

Mọi người chỉ mơ hồ biết khoa Cấp cứu có một bác sĩ như thế, thỉnh thoảng nhìn thấy tên trong danh sách phòng lại gần như chẳng bao giờ gặp người thật. Nhưng người này lại có thiên phú lạ thường, thao tác kỹ thuật ngoại khoa vô cùng ưu tú, đến cả đại thần Diệp Tu cũng khen không dứt lời.​

Mạc Phàm rất thích phòng phẫu thuật.​

Không cần nói nhiều, không cần trò chuyện thậm chí chẳng cần giao lưu bằng ánh mắt, không khí lạnh, máy móc tít tít, quần áo bảo hộ có thể che hết toàn bộ gương mặt. So với nơi ồn ào toàn người bệnh thì không gian đóng kín tĩnh lặng mới đem lại cho cậu cảm giác yên bình dễ chịu.​

Chiều hôm đó khu phẫu thuật kín lịch. Sau khi đưa bệnh nhân bị thủng dạ dày cuối cùng đi về phòng hồi sức thì trời đã tối mịt, đèn hành lang bật sáng. Các phòng phẫu thuật khác cũng lục tục kết thúc công việc. Chỉ còn dăm ba hộ sĩ gây mê ca đêm ngồi trong phòng nghỉ tán gẫu.​

Mạc Phàm đi rửa tay thay quần áo phẫu thuật. Sau khi ra khỏi phòng thay đồ, đi ngang qua bàn tiếp tân cậu cất tiếng cảm ơn với dì quản lý phòng.​

"Không có gì, tiểu Mạc vất vả rồi!"​

Dì ấy họ Tống, là nhân viên lâu năm của bệnh viện. Tuy dì không hiểu về y khoa nhưng có quan hệ rất tốt với mọi người. Qua bao thế hệ bác sĩ y tá đến rồi đi mà dì Tống vẫn ngày ngày ở đây, mười mấy năm như một, chào hỏi và tạm biệt mọi người.​

Những khoa khác nếu có người kết hôn sinh con thì bánh kẹo mừng đều sẽ để trong khoa. Nhưng phòng phẫu thuật là nơi đặc thù nên ở đây có một thông lệ riêng, tất cả những thứ đồ ăn này sẽ để ở chỗ dì Tống và được dì phụ trách phát cho mọi người. Lâu dần trong ngăn kéo của dì trữ không ít bánh kẹo điểm tâm, thường được dì lấy ra nhét cho những ai tăng ca làm muộn.​

Mạc Phàm là một đối tượng được dì Tống quan tâm đặc biệt. Lúc cậu đi ra cửa lại được dì nhét cho mấy viên kẹo vào túi áo.​

Mạc Phàm gượng gạo nói cảm ơn rồi đi mấy bước mới lấy ra xem. Trong lòng bàn tay là mấy viên kẹo vỏ màu đen ánh sắc xanh lục.​

Cho một viên vào miệng, vị sô cô la đen lẫn với chút the mát, là sô cô la bạc hà.​

Nhà ai có sở thích kỳ quái thế nhỉ, kết hôn mà lại chọn vị sô cô la này làm kẹo cưới?​

Chú thích:
Kỳ thi Kiểm tra năng lực cho Y sĩ: là để kiểm tra xem các ứng viên có đủ trình độ chuyên môn cần thiết để tham gia vào ngành y tế hay không và liệu họ có đáp ứng các yêu cầu cơ bản nhất để tham gia vào một công việc cụ thể hay không. Vượt qua kỳ kiểm tra trình độ chuyên môn y tế có nghĩa là bạn có đủ năng lực trực tiếp đối với hầu hết các công việc ở vị trí đó và có kinh nghiệm cơ bản duy nhất trong ngành.
Hình thức tiếp cận ngành được các nước trên thế giới sử dụng phổ biến cũng là nội dung cốt lõi của “Luật hành nghề” và hệ thống quản lý bác sĩ.
Bài kiểm tra trình độ chuyên môn y học lâm sàng: Là bài kiểm tra về kiến thức và kỹ năng lâm sàng cơ bản, khả năng hiểu và vận dụng các kiến thức y học quan trọng vào thực hành lâm sàng dưới sự hướng dẫn của bác sĩ cấp trên. Bài kiểm tra trình độ được chia thành bài kiểm tra kiến thức cơ bản về y tế và bài kiểm tra kỹ năng cơ bản về lâm sàng. Tham khảo: 国家医学考试网

02.

Một ngày làm việc của Tô Mộc Tranh không khác mấy với mọi người.​

Những ngày không trực ca đêm hay có ca phẫu thuật thì bảy giờ ba mươi phút cô sẽ có mặt tại khoa Cấp cứu, thay đồ, pha trà, ăn bữa sáng tự làm, tán gẫu đôi câu với Đường Nhu Trần Quả rồi thay ca lúc bảy giờ năm mươi, tám giờ đúng bắt đầu làm việc. Đến trưa có nửa tiếng ngắn ngủi để nghỉ ngơi cơm nước, lúc thì đến nhà ăn buôn chuyện lúc thì túm năm tụm ba trong phòng họp nhỏ. Bốn giờ rưỡi chiều kết thúc công việc, thay đồ, rửa mặt rồi rời khỏi khoa Cấp cứu.​

Nếu có phim điện ảnh mới ra hoặc cửa hàng đồ ngọt ra sản phẩm mới thì cô sẽ rủ đồng nghiệp kiêm bạn thân Sở Vân Tú đi thử, nếu không sẽ về thẳng nhà cày phim truyền hình, mười một giờ ba mươi đắp mặt nạ dưỡng da rồi trước mười hai giờ sẽ lên giường ngủ.​

Nếu ngày hôm sau phải trực ca đêm thì cô sẽ ngủ thẳng một mạch đến trưa, ăn qua loa vài thứ xong vào viện nhận ca trực ở phòng Cấp cứu hoặc phòng phẫu thuật bận rộn cả đêm, trưa ngày kế về nhà vật ra ngủ bù.​

Mấy năm trước cô còn bên khoa Ngoại tổng quát*, mọi người chỉ biết bệnh viên có một nữ bác sĩ duyên dáng thùy mị nhưng không có gì đặc biệt ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn. Cô ngoan ngoãn an phận làm trợ lý riêng cho đại thần khoa Ngoại Diệp Tu. So với ngoại hình xuất chúng thì những điểm khác lại hơi bình thường.​

*Phẫu thuật tổng quát hay Ngoại tổng quát là một chuyên khoa phẫu thuật tập trung vào các bộ phận trong ổ bụng bao gồm thực quản, dạ dày, ruột non, ruột già, gan, tụy, túi mật, ruột thừa và ống mật và tuyến giáp.

Trong ấn tượng của mọi người, lần duy nhất Tô Mộc Tranh có hành động khiến tất cả ngạc nhiên diễn ra vào hai năm trước. Khi Diệp Tu gặp sự số trong phòng mổ rồi bị giáng cấp xuống khoa Cấp cứu thì không lâu sau cô chủ động xin lãnh đạo bệnh viện điều nhiệm xuống khoa mà đa số đều muốn tránh né này.​

Thông báo điều nhiệm vừa ra đã gây náo động, không ai ngoài bạn bè thân thiết của cô được biết lý do. Sau khi chuyển tới khoa Cấp cứu, có lẽ do môi trường tác động nên những người từng tiếp xúc với cô đều cảm nhận sự lột xác từng ngày của bác sĩ Tô Mộc Tranh. Càng lúc càng già dặn mạnh mẽ, thậm chí đối với một số ban khác cô còn trở nên khó đối phó hơn.​

"Nghe nói đêm qua em lại làm cho nhân viên mới bên kho lưu trữ máu khóc hở?"​

Một hôm, vào giờ nghỉ trưa khi mọi người đang ăn cơm trong phòng họp giao ban, Diệp Tu tranh thủ cơ hội hỏi thăm.​

Vị đại thần này mấy hôm trước bị xuất huyết dạ dày ngất trong phòng thay đồ nên trước mắt bị cả khoa cưỡng chế nghỉ ngơi trị bệnh. Nhưng anh ở nhà rảnh rang phát chán bèn lên khoa quan tâm công việc của anh chị em.​

"Nói thật là đến cả em cũng sợ đấy ạ. Lúc sau em gọi lại người ta thấy không phải giọng chị Tô thì mới thở hắt ra một hơi rõ dài đấy."​

Kiều Nhất Phàm đã ăn xong, vừa thu dọn hộp cơm vừa tiếp lời.​

Tô Mộc Tranh liếc xéo Diệp Tu, nhàn nhã nuốt hết miếng cơm mới đáp: "Chịu thôi, ai bảo bệnh nhân ca cấp cứu cần phẫu thuật gấp kia có nhóm máu hiếm chứ. Tiểu cầu thấp vậy thì làm sao em mổ được? Người bên kho lưu trữ máu cũng biết, không gõ đầu cho mấy lần làm sao chịu nghe lời. Muốn em ngoan ngoãn tự chạy đi xin Trung tâm Huyết học chắc?"​

"Chậc, cũng không cần phải làm cho người ta khóc chứ, ác quá ác."​

"Em răm rắp học theo những gì chủ nhiệm Diệp dạy bảo đó chứ. Làm như số người bị anh mắng phát khóc còn ít đấy?"​

Diệp Tu vừa nói vừa chỉ cậu sếp nhỏ khoa Ngoại thần kinh đang đứng uống nước trong góc phòng: "Đừng chê cười người khác chứ!"​

Lam Hà suýt thì sặc nước quay ra lườm hắn, thầm nghĩ, "việc xấu" anh làm chưa đủ nhiều hở? Nào có kém gì nhau.​

Mọi người đang hi hi ha ha truyện trò thì trong góc có một đồng chí đã im lặng dùng xong bữa. Mạc Phàm thu dọn gọn hộp đồ ăn vừa đứng dậy định đi thì bị Tô Mộc Tranh phát hiện, quay ra gọi với: "Mạc Phàm hẹn gặp lại nhé! Đêm qua vất vả rồi!"​

Động tác mở cửa của cậu lập tức cứng đờ, chậm chạp quay đầu lại nhìn Tô Mộc Tranh gật đầu một cái.​

Cậu ra khỏi tòa nhà lớn của khoa Cấp cứu vào giữa trưa. Đã quen với ánh sáng trong phòng phẫu thuật nên mặt trời tháng 8 gay gắt nóng rực làm cậu chàng rất khó chịu. Mạc Phàm trùm mũ che khuất hơn nửa cái đầu theo thói quen, hai tay đút túi quần.​

Tay cậu chạm phải mấy viên kẹo được dì Tống đưa cho ban sáng khi rời phòng phẫu thuật, giấy bóng cọ nhau vang lên tiếng sột soạt.​

Cậu lấy một viên, nhiệt độ cao làm giấy gói dính vào bề mặt kẹo kéo ra những sợi đường nhỏ. Lần này là một viên kẹo màu hổ phách. Mạc Phạm cho vào miệng, vị hoa quả chua chua ngọt ngọt tan nơi đầu lưỡi lại chẳng nhận ra là loại quả nào.​

Xoài? Dứa? Nho? Mạc Phàm nhăn mày đoán lung tung mà chẳng nghĩ ra.​

Hương vị này biến đổi thất thường y như Tô Mộc Tranh vậy.​

Lần đầu tiên cậu trông thấy cô là lúc hai người bước sượt qua nhau ở cửa phòng phẫu thuật, Tô Mộc Tranh còn chưa được điều tới từ khoa Ngoại. Khi đó Tô Mộc Tranh vừa đi vừa rút điện thoại ra nghe, thứ gì đó trong túi rơi ra lăn về phía chân Mạc Phàm. Cậu nhặt lên mới phát hiện đó là một viên kẹo được gói ghém cẩn thận. Ngập ngừng đưa trả lại được đối phương che microphone điện thoại cười nói với cậu: "Anh nhặt được thì là của anh, anh ăn thử xem, ngon lắm đó!"​

Khi đó Diệp Tu đã không còn là chủ nhiệm khoa Ngoại, nữ bác sĩ xinh đẹp vẫn cả ngày duy trì nụ cười hoàn mỹ.​

Hoàn hảo không một khuyết điểm là ấn tượng đầu tiên của Mạc Phàm về Tô Mộc Tranh. Cậu là người sùng bái kẻ mạnh và Diệp Tu là người cậu phục nhất trong cả khoa Cấp cứu. Nhưng rốt cuộc cô gái này có gì hơn người mà lại được Diệp Tu tín nhiệm đến vậy?​

Chưa đợi đến khi Mạc Phàm tìm ra đáp án thì thoáng cái cậu đã được gặp lại Tô Mộc Tranh, khi đó hai người đã trở thành đồng sự ở khoa Cấp cứu, cùng nhau trải qua ngày dài đêm thâu bên bàn mổ mới cho Mạc Phàm thấy một góc cứng cỏi của cô gái này.​

Như hôm qua, bên kho lưu trữ máu có nhân viên mới chưa quen quy trình, vốn người ta định cố gắng từ chối dây dưa đến sáng hôm sau nhưng lại bị Tô Mộc Tranh quát cho dăm ba câu gây áp lực, ép phải lái xe xuyên đêm đến Trung tâm Huyết học lấy máu về cho cô.​

Mà lúc Tô Mộc Tranh cầm điện thoại thì nụ cười vẫn treo trên môi.​

"Ba mươi phút đã đủ để cậu gọi điện cho tất cả các bộ phận liên quan ở Trung tâm Huyết học rồi. Tôi và gây mê chờ ở đây, đừng để bọn tôi thất vọng nhé!"​

Mạc Phàm lặng lẽ đứng bên cạnh nghe chỉ cảm thấy cô gái này quả là đáng sợ.​

Tô Mộc Tranh nói với cậu "vất vả rồi" nhưng thực ra bản thân cô cũng bận rộn cả đêm, ba ca phẫu thuật thì hai ca là mổ chính, liên tay không ngơi nghỉ đến bốn giờ sáng. Còn cậu chỉ là phụ mổ. Đến ca thứ ba thì Lam Hà ở dưới phòng trực sợ cô mệt quá nên làm thay thì cô mới được nghỉ ngơi một lúc.​

Động tác của cô không nhanh như Diệp Tu nhưng thao tác cơ bản vô cùng vững vàng. Cậu đứng đối diện làm phụ mổ số một cho cô trước nay không bao giờ cảm thấy lực bất tòng tâm mà luôn cảm nhận được sự phối hợp của người mổ chính với người mổ phụ, mỗi tổ chức mạch máu cậu cần thao tác đều được dành cho góc độ thoải mái nhất.​

Mạc Phàm vốn nghĩ mình ảo tưởng cho đến khi Tô Mộc Tranh kêu cậu lười biếng, đẩy cho cậu thực hiện một ca cắt lá lách thì cậu mới hiểu tại sao. Hóa ra đối với Tô Mộc Tranh, một người đã quen vai trò phụ trợ, cô đã xem xét mọi việc dưới góc độ của người đối diện bên bàn mổ, vốn một chuyện nên làm giờ đã thành bản năng.​

Vậy, cô làm tất cả những điều này có cảm thấy vui vẻ không?​

Mạc Phàm đột ngột dừng bước. Câu đang đi bên lề đường. Một chiếc xe máy lao đến từ phía sau vội vàng phanh gấp, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường kin kít.​

Viên kẹo trong miệng chẳng biết đã tan hết từ khi nào, cổ họng chỉ còn lưu lại mùi hương chua ngọt, giấy kẹo vẫn còn cầm dinh dính vào ngón tay cậu.​

Người lái xe vừa khởi động lại vừa quay sang chửi thề, thấy tên này không có phản ứng gì thì phun một câu "thằng điên" rồi nhanh chóng phóng đi.​

[Khi các em đứng trước mặt bệnh nhân nhất định phải nhớ kỹ một điều, các em đang đối mặt với một người còn sống, cần phải bình tĩnh khách quan, thỉnh thoảng cũng phải suy nghĩ vấn đề từ góc độ của đối phương, như vậy mới là một bác sĩ nhân văn.]​

Đây là lời khuyên chân thành của vị giáo sư già trong bài giảng cuối cùng của lớp tiền lâm sàng cậu đã học. Mạc Phàm vốn trước nay không mấy coi trọng những luận điệu tẩy não như vậy nhưng đến giờ phút này cậu mới biết, hóa ra bản thân cũng có lúc nghĩ về vấn đề đó.​

Nghĩ xem người khác có vui vẻ không.​

Đây là... sự quan tâm sao?​

03.

"Chào dì Tống..."​

"Là Mộc Mộc đấy à. Hôm nay đi làm sớm vậy con?"​

Dì Tống thấy cô vẫn còn buồn ngủ ngáp một cái, mái tóc dài buộc vội thành một bím còn sót mấy sợi lung tung. Dì nhìn cô rồi quay lại nhìn đồng hồ, chưa đến 8 giờ đã đến lúc giao ban đâu.​

"Hết cách rồi ạ. Bốn năm giờ sáng đã có bệnh nhân, con còn chả kịp ăn sáng trước khi phẫu thuật, may mà kịp."​

Đêm qua Lam Hà trực ca đêm. Tô Mộc Tranh thầm nghĩ, người ta vốn đến làm thay còn bị bắt phải tăng ca nữa, dù cậu sếp nhỏ không để bụng thì nếu người ngoài biết chẳng phải sẽ khinh bỉ chết khoa Cấp cứu nhà mình hay sao.​

Sáng sớm có một ca phẫu thuật cắt bỏ túi mật thông thường, nếu được chọn giữa người vừa nhắc và Hoàng Thiếu Thiên siêu ồn ào thì cô tin chắc ai ai cũng sẽ lập tức chọn người thứ nhất.​

"Ai da, con vất vả quá, tiểu Mạc vừa đến đó, kêu thằng bé giúp con nhiều chút đi. Chìa khóa đây cầm cẩn thận!"​

"Cảm ơn dì ạ!"​

Tô Mộc Tranh nhận lấy chìa khóa tủ đựng đồ rồi giơ tay cảm ơn dì. Ngoài thẻ số, chiếc chìa khóa còn có một móc trang trí hình viên kẹo rất tinh xảo.​

Cô rảo bước lách vào phòng thay quần áo. Phòng phẫu thuật cũng mới mở cửa cho ca ngày.​

Chú nhân viên phòng khử khuẩn đẩy một xe đầy túi vô trùng đi vào qua cửa nhỏ cạnh lối ra vào, điều dưỡng trực ca ngày và các bác sĩ gây mê cũng lục tục đến. Mọi người ríu rít nhận chìa khóa vào thay đồ. Chỉ vài phút sau, quần áo đủ hình dạng sắc màu biến thành đồng phục phẫu thuật màu xanh lục, những gương mặt trẻ tuổi ẩn sau mũ và khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt để xác nhận ai với ai.​

Tủ đồ của phòng phẫu thuật thường được sử dụng chung. Vốn trước cũng không bố trí tủ đồ riêng cho mỗi người nhưng các chủ nhiệm khoa luôn được ưu ái đãi ngộ đặc biệt. Họ có thể chọn tủ đồ ở vị trí tốt không cần khom lưng, dép cũng được để ở chỗ thoải mái dễ lấy, phân rõ với dép nhựa giá rẻ của nhân viên phổ thông.​

Hai vị chủ nhiệm của khoa Giải phẫu thần kinh mới khoa trương. Không chỉ chọn hai tủ đựng đồ cạnh nhau mà chỗ để dép của chủ nhiệm Dụ Văn Châu cũng rất đặc biệt. Nghe nói chủ nhiệm Dụ dễ bị dị ứng với nhựa nên phó chủ nhiệm Hoàng đặt hàng riêng tận mấy đôi từ nước ngoài về giao cho phòng khử trùng bảo quản chỉ chuyên để người kia sử dụng.​

Còn nghe nói có dì quản lý phòng thay đồ mới tới không cẩn thận đưa nhầm chìa khóa tủ đồ của chủ nhiệm Dụ cho một cậu bác sĩ thực tập khiến Hoàng Thiếu Thiên lập tức bốc hỏa, lải nhải trách móc cậu ta nửa giờ mới tha. Lúc ra khỏi văn phòng mặt mũi cậu chàng đã tái mét. Kể từ đó, sai sót như trên không lặp lại nữa, chìa khóa tủ đồ dành riêng cho các bác sĩ chủ nhiệm khoa bắt đầu được đính các loại móc trang trí khác nhau để dễ dàng nhận biết.​

Tô Mộc Tranh chưa lên đến cấp chủ nhiệm khoa nhưng cô vẫn có một tủ để đồ riêng cho mình. Một mặt do phòng thay đồ của nữ khá rộng rãi, mặt khác, dì Tống rất thân với cô nên đặc biệt để dành cho cô một ngăn tủ kín đáo trong góc.​

Trong mắt dì Tống, những cô gái của phòng phẫu thuật luôn đáng được nhận nhiều yêu thương. Nhưng Tô Mộc Tranh đặc biệt hơn chút. Từ khi còn thực tập đến lúc nhận chức, từ khoa Ngoại tổng quát đến khoa Cấp cứu, dù tính cách có thay đổi ra sao vẫn luôn tỏ ra tự nhiên thoải mái, hiếm có ai thấy cô thể hiện quá nhiều cảm xúc cá nhân.​

Ngoại lệ duy nhất là mấy năm trước. Khi đó Tô Mộc Tranh vẫn còn là bác sĩ nội trú được điều đến khoa Ngoại, ngày ngày ra vào phòng phẫu thuật. Dì Tống rất quý cô gái trẻ tươi vui đáng yêu này nên hay nhét thêm cho cô mấy viên kẹo, hỏi thăm nhiều vài câu.​

Cô bác sĩ nhỏ luôn mỉm cười ngọt ngào dường như công việc có vất vả khô khan đến đâu cũng chẳng khuấy động tâm trạng cô. Cho đến một hôm cô đột nhiên nghỉ liên tục mấy ngày, tới khi xuất hiện là được bác sĩ trẻ họ Diệp của khoa Ngoại dẫn tới.​

Dì còn nhớ hơn nửa năm trước Diệp Tu gia nhập MSF đi viện trợ y tế ở nước ngoài. Đi cùng cậu ta còn có một bác sĩ khác trong khoa, hình như cũng họ Tô.​

Chưa hết nhiệm kỳ Diệp Tu đột ngột quay về dẫn theo Tô Mộc Tranh mặt mày nhợt nhạt còn bác sĩ Tô kia lại chẳng xuất hiện.​

Dì còn nhớ trước phòng phẫu thuật ngày đó, Tô Mộc Tranh trầm mặc dị thường, nhìn thấy dì cũng chỉ miễn cưỡng mỉm cười. Tan làm, cô mặc nguyên đồ trắng lê bước đến chỗ dì:​

"Dì Tống ơi, dì còn kẹo không ạ."​

"Còn đây, bác sĩ Diệp đâu không cùng ra với con à?"​

"Anh ấy vẫn còn đang mổ, bảo con ra ngoài nghỉ ngơi trước."​

Dì Tống lấy ra ít bánh kẹo cưới dự trữ từ trong ngăn kéo, nhặt mấy cái kẹo nhập khẩu đưa cô. Thấy sắc mặt cô bé không ổn dì vội kéo vào trong phòng trực nhỏ của mình uống một cốc nước nóng.​

Cô gái nhỏ lễ phép cảm hơn, bóc một viên kẹo rồi nép mình trên chiếc ghế sô pha chẳng nói chẳng rằng chỉ ôm cốc nước lặng đi như một loài cây yên tĩnh. Rất lâu sau cô mới trở lại bình thường, lần nữa cất tiếng cảm ơn rồi rời đi.​

Mấy ngày sau dì Tống nghe chuyện từ các điều dưỡng mới biết bác sĩ Tô khi đang đi viện trợ y tế thì mắc một bệnh dịch ở địa phương đó rồi chẳng thể trở về. Khi đó dì cũng mới biết Tô Mộc Tranh chính là em gái của bác sĩ kia.​

Bẵng đi mấy ngày, kỳ luân chuyển thực tập của Tô Mộc Tranh ở khoa Ngoại kết thúc. Sau mấy tháng, dì Tống lại lần nữa nhìn thấy nụ cười tươi trẻ hằng tiếc nuối ở cửa phòng phẫu thuật khi lứa nhân viên mới nhận chức đến làm.​

Dì Tống yên lòng rồi, cô gái trẻ này ngày càng kiên cường, dần sinh trưởng thành một cái cây vững chãi cành lá xum xuê.​

Phòng phẫu thuật buổi sáng yên tĩnh chẳng kém nửa đêm. Mọi người chưa đạt đến trạng thái tốt nhất của một ngày làm việc mới, thêm nữa, do là ca mổ khẩn cấp nên bác sĩ gây mê, điều dưỡng phòng mổ, dụng cụ viên đều từ ca đêm nên chẳng ai có tâm tư nói chuyện phiếm. Tất cả một lòng mong nhanh nhanh làm cho xong nhiệm vụ.​

Tô Mộc Tranh cũng không nói nhiều. Cô đã căn bản hoàn thành các thao tác trong ổ bụng, vết mổ đã được khâu kỹ không chảy quá nhiều máu. Điều dưỡng và dụng cụ viên đã kiểm kê xong dụng cụ và băng gạc chuẩn bị khép ổ bụng.​

Mạc Phàm đứng đối diện cô ở vị trí phụ mổ số một, điều chỉnh dụng cụ banh ổ bụng, thỉnh thoảng chuyển dụng cụ và dùng dao điện cầm máu vài mạch máu nhỏ​

Tô Mộc Tranh đã từng hoài nghi không biết bản thân có phù hợp với nghề hay không.​

Cô và anh trai Tô Mộc Thu đều là trẻ mồ côi từ nhỏ nương tựa nhau sống trong căn phòng cha mẹ để lại. Về sau anh trai theo học trường Y, cô cứ vậy vui vẻ theo sát rồi quen biết Diệp Tu.​

Nam sinh những năm cuối trường Y luôn tìm thứ để luyện tay, khâu da lợn khâu vỏ bưởi, còn buộc dây thừng vào chân bàn để thực hành các thao tác phẫu thuật trong lớp. Diệp Tu và anh trai cô còn từng thiến cho con mèo của nhà ở trong bếp bằng chính những thứ mang về từ phòng mổ. Khi đó cô bé Mộc Tranh còn đang học đại cương cũng tận dụng cơ hội làm trợ mổ thứ hai, đưa kim khâu và chỉ rất ra dáng.​

Lúc Mộc Tranh đi thực tập lâm sàng thì anh cô và Diệp Tu đều ở nước ngoài. Đến khi cô chân chính cầm dao mổ đứng dưới ánh đèn phòng phẫu thuật thì bên cô vĩnh viễn thiếu đi một người, cô cũng chẳng có cơ hội chân chính nào để làm phụ mổ cho anh trai.​

Sau khi Tô Mộc Thu qua đời cô chọn ở lại khoa Ngoại. Vốn định tiếp tục đi phía sau Diệp Tu làm một trợ thủ đắc lực chẳng cần suy nghĩ nhiều, cứ phối hợp từng bước với mổ chính là được nhưng chỉ vài năm sau Diệp Tu chuyển bộ phận nên cô không thể không đối mặt với lựa chọn đời mình.​

Tô Mộc Tranh từng không ngại phải chọn lựa nhưng rời xa sự che chở của các anh vẫn sẽ làm cô băn khoăn lưỡng lự chẳng biết phải làm sao.​

"Này."​

Tiếng kim loại va nhau bỗng vang lên giòn tan, Tô Mộc Tranh giật mình ngẩng đầu nhìn phía đối diện.​

Mạc Phàm trước nay không thích nói chuyện, trong ca mổ nếu không do yêu cầu thao tác thì cậu cũng rất ít khi chủ động cất lời. Vậy mà lần này người đó lại đột nhiên gọi cô. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tô Mộc Tranh cậu cũng dùng ánh mắt để ra hiệu cho cô nhìn khu vực đang khâu.​

Tô Mộc Tranh nhìn xuôi theo hướng cậu chỉ. Cô đang khâu lại lớp cơ trong ổ bụng, một phần ba cây kim phẫu thuật đã xuyên qua lớp cơ mà chỉ khâu phía sau chẳng biết đã tuột ra từ khi nào. Mạc Phàm dùng kẹp cầm máu đỡ lấy cây kim mới tránh được việc kim cong tiếp tục đâm sâu.​

Tô Mộc Tranh rút kim đưa cho dụng cụ viên thay chỉ còn bản thân đứng nguyên tại chỗ điều chỉnh hô hấp. Điều dưỡng phòng mổ là người quen cũ của cô thấy vậy thì nhanh nhẹn tiến đến bên cạnh dùng băng gạc lau mồ hôi trên trán cho cô.​

Có lẽ đêm qua ngủ không ngon giấc, có lẽ do nghĩ đến những chuyện đã qua. Nói tóm lại là cô đã thất thần.​

Đây không phải sai sót lớn, nhưng bên bàn mổ, một giây một khắc không tập trung cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Ngẫm lại Tô Mộc Tranh cũng cảm thấy hết hồn.​

Dụng cụ viên là một nhân viên kỳ cựu nhanh chóng đưa kim mới qua. Tô Mộc Tranh giơ tay định nhận thì giữa chừng lại bị Mạc Phàm ngăn lại.​

"... Cô... Chúng ta đổi bên."​

Lời vừa ra khỏi miệng không chỉ Tô Mộc Tranh mà cả dụng vụ viên, điều dưỡng viên, bác sĩ gây mê đều kinh ngạc đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu.​

Tuột chỉ thôi có gì mà lớn chuyện, phụ mổ lại định tranh chỗ với mổ chính? Đây chẳng phải muốn làm cho Tô Mộc Tranh mất mặt hay sao? Mọi người không hiểu, cảm thấy hôm nay Mạc Phàm chắc ăn phải gan hùm mật gấu gì rồi.​

Tô Mộc Tranh khe khẽ gật đầu thu tay về rồi lùi lại cất bước sang phía bên, gọn gàng dứt khoát đổi chỗ không chút ngập ngừng.​

Cô dừng lại bên cạnh Mạc Phàm, người sau quay lưng, trước khi rời đi còn nói nhỏ một câu chỉ mình cô nghe được.​

"Bên bàn mổ không chỉ có một mình cô, hãy nghỉ ngơi chút đi."​

Tô Mộc Tranh mỉm cười.​

Một chút dịu dàng chẳng cần những lời lẽ nhẹ nhàng ấm áp để truyền tải. Cô từng do dự, vừa bước tới vừa nghĩ suy rồi chẳng hề nhận ra bản thân đã đứng ở vị trí cần gánh gồng trách nhiệm. Vậy rồi có người nói với cô rằng: "Yên tâm giao cho tôi là được."​

Chút thay đổi chẳng trong dự liệu, cô từng mong chẳng được cảm giác yên bình này. Hiện tại, từ tận đáy lòng cô cảm thấy mình thật may mắn.​

Cô càng không nghĩ rằng người đầu tiên dành cho cô phần yên bình đó lại chính là Mạc Phàm.​

Chú thích:
Phòng khử khuẩn: Toàn bộ dụng cụ, quần áo sử dụng trong phòng phẫu thuật đều phải trải qua quy trình diệt khuẩn tại phòng khử khuẩn rồi được bọc kín lại cho đến khi được sử dụng trong ca phẫu thuật. Phòng khử khuẩn là một bộ phận riêng biệt trong bệnh viện nên thường vận chuyển khối lượng lớn vật dụng nên thường được sắp xếp đổi đồ vào sáng sớm hoặc chiều tối.
MSF - Medecins sans frontieres - Bác sĩ không biên giới: là một tổ chức quốc tế độc lập chuyên viện trợ y tế và cứu hộ cứu nạn trong các cuộc xung đột vũ trang, nơi bị dịch bệnh hoành hành hay chịu ảnh hưởng thiên tai.
Điều dưỡng viên phòng mổ gồm: Điều dưỡng viên lưu động là người luôn chú ý vệ sinh phòng sạch sẽ, điều chỉnh đèn và nhiệt độ phòng thích hợp, lau mồ hôi cho bác sĩ, bổ sung các vật dụng cần thiết cho ca mổ kịp thời đồng thời ghi chép lại số liệu ca mổ, người này không cẩn mặc quần áo phẫu thuật.
Dụng cụ viên phòng mổ: là người chuyển dụng cụ phẫu thuật cho bác sĩ mổ chính và phụ mổ, chuẩn bị các bước trước ca mổ và kiểm tra cẩn thận tất cả vật dụng sau ca mổ.
- TBC -​
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#3
04.
Vết mổ ổ bụng mười mấy centimet đã hoàn thành bước khâu màng bụng chỉ còn việc khâu từng tầng cơ và các lớp còn lại. Đây chẳng phải việc khó khăn gì.​
Thường ngày tốc độ thao tác của Mạc Phàm nhanh đến mức Diệp Tu chẳng ngớt lời khen ngợi vậy nhưng lúc này cậu không vội, từng đường kim từ tốn khép lại khe hở làm mấy điều dưỡng viên có mặt không khỏi bất ngờ.​
Từ lúc đổi vị trí sang phụ mổ số một Tô Mộc Tranh không có nhiệm vụ gì. Thực ra lúc này nếu cô ra ngoài rửa tay cũng không vấn đề nhưng cô có vẻ rất vui. Chút lại giúp Mạc Phàm điều chỉnh góc độ đèn phẫu thuật, chút lại nhận lấy việc của dụng cụ viên giúp người ta xâu chỉ chuẩn bị kim. Trông đến là phấn chấn.​
Mạc Phàm thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô rồi lại im lìm vùi đầu khâu tiếp.​
Chỉ là phụ mổ số một thôi, có gì mà cô ấy vui vẻ thế?​
Thật sự không còn việc gì làm cô dứt khoát để tay lên khăn che bệnh nhân rồi tán gẫu quên trời đất với mấy điều dưỡng viên, nội dung xoay quanh bộ phim Hàn đang nổi gần đây. Ở bệnh viện có rất nhiều cô gái thích xem phim thần tượng, đam mê này của Tô Mộc Tranh cũng không phải bí mật gì cho cam. Dù sao thì công việc đã căng thẳng vất vả rồi thì khi rảnh rỗi xem mấy tập phim tình cảm nhẹ nhàng giúp thư giãn rất tốt. Nhưng nhân vật nữ thần tươi cười hớn hở thảo luận tình tiết phim với mọi người, giả bộ gạt nước mắt thở than cho số phận đôi nam nữ chính thì thật chói mắt.​
Bộ phim này mẹ Mạc gần đây cũng theo dõi. Lúc Mạc Phàm đi qua phòng khách thỉnh thoảng lọt tai vài câu thoại nên cũng không quá xa lạ với nội dung cuộc thảo luận nãy giờ.​
Cậu đương nhiên chẳng chút hứng thú nào với tình tiết tổng giám đốc bá đạo, chỉ là giờ phút này... ánh mắt Tô Mộc Tranh luôn dõi theo từng thao tác tay của cậu, luôn giúp đỡ ngay khi cậu cần vậy nhưng vẫn trò chuyện hăng say đến độ cong cong khóe mắt. Chẳng khó tưởng tượng được nụ cười thoải mái ẩn dưới lớp khẩu trang giấu kín.​
Không có gánh nặng, không có buồn lo mới là dáng vẻ thực sự của Tô Mộc Tranh. Có thể nhìn thấy một Tô Mộc Tranh như này chỉ vài phút cậu cũng cảm thấy vui lòng.​
Nghĩ vậy, đến cả tình tiết thần tượng cậu vốn cho là tẻ nhạt dường như cũng thú vị hơn nhiều.​
Ngoài chút lộn xộn khi mới bắt đầu thì ca làm buổi sáng diễn ra suôn sẻ. Sau đó không có ca phẫu thuật cấp cứu nào, theo lý thì Tô Mộc Tranh về hỗ trợ trong khoa còn Mạc Phàm tiếp tục đợi trong phòng phẫu thuật đến ca mổ tiếp theo. Sau khi đưa bệnh nhân tới phòng hồi sức thì hai người cùng đi về phía phòng thay đồ. Trước khi chia tay ở cửa vào khu nam nữ Tô Mộc Tranh bỗng quay đầu nói:​
"Khi nãy cảm ơn anh, buổi trưa em mời cơm nhé?"​
Mạc Phàm sửng sốt. Đối mặt với lời mời đột ngột hắn do dự không kịp quyết định. Trong đầu nghĩ ngợi đủ kiểu, không biết nên gật đầu, mỉm cười hay mở miệng nói một câu.​
Vừa hé môi chưa kịp phát ra từ "được" thì đối phương đã nhoẻn cười quay đầu rời đi.​
"Mộc Mộc mổ xong rồi đó hả con? Lại đây lại đây, vất vả quá, mau lại đây nào!"​
Dì Tống thấy Tô Mộc Tranh đi ra liền vẫy lại, một tay luồn vào ngăn kéo muốn lấy kẹo cho cô.​
Tô Mộc Tranh đương nhiên tâm tình không tệ, đưa tay tháo dây buộc để mái tóc dài xõa tới ngang eo đung đưa theo từng bước đi. Cô nhận lấy một túi điểm tâm nhỏ dì Tống cho.​
"Cảm ơn dì ạ! Hay quá sáng nay con ăn ít, đói chết được!"​
"Hôm nay một gái bên khoa Gây mê phát trứng mừng, còn nhiều lắm đó. Con ăn xong thì cầm thêm mấy quả, cho Trần Quả với tiểu Đường nữa."​
"Dạ!"​
Tô Mộc Tranh đứng dựa bên quầy lễ tân bên ngoài lối vào khu phẫu thuật, một tay chống cằm nhâm nhi miếng sô cô la nhỏ. Môi lưỡi tan vị bơ và ca cao thơm ngọt, ngón tay dính vụn sô cô la. Chẳng cần giữ hình tượng gì, cô cho tay vào miệng mút chụt.​
Tô Mộc Tranh hài lòng nhíu mắt như một chú mèo mãn nguyện.​
Nói tới đồ ngọt thì bạn thân của cô là Sở Vân Tú luôn coi chúng như kẻ thù vừa yêu vừa hận còn cô thì trước nay ai cho gì cũng không chối từ. Theo lời Diệp Tu, nếu một ngày nào đó bếp ăn bị nổ, tất cả mọi người trong viện đều chết đói thì chỉ riêng Tô Mộc Tranh vẫn sống tốt vì cô nhóc này chỉ cần có kẹo là đủ cho một ngày.​
"Mộc Tranh à."​
"Dạ?"​
Dì Tống mở một ngăn kéo khác lấy ra một hộp giấy đưa đến trước mặt cô, còn chớp mắt với cô ra chiều thần bí.​
"Nhiệm vụ con giao dì không quên đâu nhé!"​
Tô Mộc Tranh nhìn hộp kẹo đủ màu sắc rực rỡ khác hoàn toàn so với bánh kẹo cưới trong ngăn kéo kia thì khẽ cười khì, hàm răng trắng đều vô tình cắn vào môi dưới.​
"Vậy tốt quá ạ."​
"Nói thật, dì còn hy vọng con tìm người tốt hơn. Con nhìn xem tiểu Chu bên khoa Sản kìa. Dì nói này, toàn bộ bệnh viện bao nhiêu con gái như vậy nhưng chỉ có con đứng cạnh là hợp nhất, con không cân nhắc chút sao?"​
Thấy Tô Mộc Tranh cười không đáp thì dì Tống dứt khoát tiếp lời: "Còn cậu Hoàng thiếu thì sao? Tuy thằng bé hơi nhiều lời chút nhưng như vậy mới sôi nổi. Khoa Ngoại thần kinh thu nhập cũng cao, hai đứa còn cùng khóa nữa, không có chút cảm tình nào sao?"​
"Nếu không hay là con xem xét Diệp Tu đi cũng được. Cậu ta chăm sóc con lâu vậy rồi sao không tiến tới với nhau chứ?"​
"Dì à!"​
Tô Mộc Tranh thấy dì Tống dọn cả Diệp Tu ra thì nhịn cười ngắt lời.​
"Dì à, không phải dì cũng rất thích Mạc Phàm hay sao ạ?"​
"Ừ dì cũng thích tiểu Mạc lắm nhưng con không thấy thằng bé này chỉ biết mỗi phẫu thuật còn chẳng quan tâm đến những chuyện khác à? Con xem tiểu Đỗ bên khoa Sản kìa, tuy hơi ngốc nhưng ai sáng mắt đều thấy thằng bé rất nghiêm túc với tiểu Đường. Đàn ông con trai phải cố gắng biểu hiện tốt thì con gái mới chú ý tới đúng không?"​
Tô Mộc Tranh nghiêng đầu hồi tưởng lại cảnh tượng khi nãy trong phòng mổ.​
Rõ ràng là hành động quan tâm cứng ngắc, giúp đỡ cứng ngắc mà so với mọi thứ khác đều chân thành đáng yêu đến lạ. Thay vì cho rằng một người không biết cách thể hiện thì sự quan tâm che chở vô thức này của Mạc Phàm lại khiến cô thích thú hơn nhiều.​
Dì Tống càng nói càng cao hứng, tìm tất cả những người chưa kết hôn giới tính nam ở độ tuổi vừa phải để giới thiệu cho Tô Mộc Tranh. Cô ngại không ngắt lời chỉ đành kiên nhẫn nghe.​
"Mấy ngày trước bên khoa Kỹ thuật hình ảnh có một bác sĩ mới đến nghe nói là từ thành phố S, trong cũng đẹp trai lắm. Dì nói Mộc Tranh à..."​
"Này!"​
Đương nói chuyện bị ngắt lời đột ngột, hai người đồng loạt quay đầu.​
Mạc Phàm mặc áo blu trắng không biết đã đứng ở giữa hành lang từ khi nào. Cậu bước dần đến trước mặt Tô Mộc Tranh, nhịn lúc lâu vẫn nghẹn lời, trong lòng nảy ra không biết bao nhiêu từ hờn dỗi. Cậu chàng dứt khoát cắn răng kéo người ta về phía thang máy!​
"Này! Tiểu Mạc! Thế này là sao..."​
Tô Mộc Tranh bị cậu lôi đi lảo đảo, cổ tay hơi đau nhưng quay lại chớp mắt mỉm cười với dì Tống.​
Mạc Phàm càng đi càng nhanh, mặc kệ sự nghi hoặc của dì Tống hay ánh mắt kinh ngạc khi đi qua khu bệnh nhân. Cậu chỉ cúi đầu tiến về phía trước đến tận khi va phải một bức "tường".​
"Ê, là Mạc Phàm đây mà. Đi đâu mà vội thế, tính mang Mộc Tranh của chúng ta đi đâu vậy?"​
Lúc này Diệp Tu nhìn Mạc Phàm. Người sau vẫn im như thóc như trước nhưng chẳng biết vì sao lại giận đến run người.​
Trên mặt vị đại thần khoa Ngoại lập tức hiện lên ý cười trêu chọc.​
Trong số những người khó ứng phó nhất với Mạc Phàm thì Diệp Tu luôn đứng đầu trong top 3, nếu thêm tên Phương Duệ bên cạnh thì đẳng cấp khó đối phó tăng thêm mấy bậc.​
"Má nó tôi không nhìn lầm chứ? Người này là Mạc Phàm? Lão Diệp à, khoa Cấp cứu chúng ta sắp thay lãnh đạo rồi hở?"​
"Ha ha, làm gì đến mức, chỉ là có ai đó không nhịn được cuối cùng cũng phải đối mặt với hiện thực thôi mà."​
"Ai ui sao mà nghe drama quá vậy, ông nhanh hé lộ tôi biết chút nào..."​
Mạc Phàm nghe không nổi cuộc đối thoại của bọn họ, vội vàng chào rồi lập tức kéo Tô Mộc Tranh rời khỏi hiện trường.​
Xong đời, Diệp Tu là ai cơ chứ, thấu mình triệt để, nhất định tên đó đã biết tất cả rồi.​
Cậu vừa tức vừa vội, bước chân cũng chẳng hề dừng lại mảy may đến tận khi kéo người ta vào trong thang máy mới thôi. Mạc Phàm cúi đầu, thậm chí không dám đối diện với Tô Mộc Tranh, trên người là chiếc áo blu cậu không hay mặc, có lẽ do vội vàng đuổi theo nên cài sai cúc. Lúc cậu liếc nhìn gương trong thang máy mới thấy dáng vẻ bản thân nhếch nhác làm sao.​
Tệ thật.​
"Em từng cho rằng," cậu còn đang bực bội khó chịu thì Tô Mộc Tranh từ đầu tới cuối chưa hề hỏi một câu bỗng nhiên cất lời: "Em cho rằng anh trai và Diệp Tu sẽ là bác sĩ tốt nhất thế giới."​
Mạc Phàm ngẩng đầu. Tô Mộc Tranh không nhìn cậu mà chỉ tự nhiên ngắm mình trong gương.​
"Em cho rằng cả đời này sẽ bước phía sau hai người họ, dù bản thân chỉ bình thường không có gì đặc sắc, có thể làm trợ thủ cho hai người đã rất vẹn toàn rồi. Sẽ thật tuyệt nếu đạt được như ý nguyện! Đáng tiếc là đời chẳng như mơ."​
Chuyện liên quan đến anh trai Tô Mộc Tranh Mạc Phàm cũng chỉ biết qua loa. Cậu không rõ vì sao hiện tại Tô Mộc Tranh lại nhắc tới chuyện đó vào lúc này. Cậu nên an ủi sao? Hay tiếp tục giữ yên lặng?​
Bọn họ đang trong thang máy của nhân viên. Lúc này phần lớn bác sĩ đang đi khám tại phòng, phẫu thuật hoặc bên phòng khám bệnh nên hiện chỉ có riêng hai người họ đi lên tầng cao nhất.​
Hành lang tầng cao nhất của tòa nhà có một hàng cửa sổ sát đất. Chỗ ấy không có phòng bệnh lại là điểm cao nhất của bệnh viện. Tô Mộc Tranh bước thẳng tới bên cửa sổ như đang suy nghĩ điều chi.​
Mạc Phàm nhăn mày. Tô Mộc Tranh lại trở về dáng vẻ cậu không nhìn thấu. Cô như một miếng thủy tinh rõ ràng trong vắt nhưng lại khúc xạ ánh sáng làm người khác chẳng cách nào thấy rõ phong cảnh phía trước. Cậu bước theo sau cô đến bên cửa sổ nhìn xuống. Mỗi con đường trong bệnh viện như được thu hẹp, người đi đường biến thành từng điểm nhỏ chỉ có thể phân ra đâu là người của viện đâu là bệnh nhân và người nhà qua màu vạt áo.​
"Nên là cảm ơn anh, Mạc Phàm, hôm nay em lại được làm phụ mổ số một. Em rất vui."​
Tô Mộc Tranh xoay người đi men theo đường gạch men dưới sàn, tiếng bước chân vang lên rõ rệt trong không gian yên tĩnh.​
Cô thoáng khuất khỏi luồng sáng. Ý cười trên gương mặt cô lúc này Mạc Phàm chưa từng thấy. Ung dung tự tại, tràn ngập vui sướng hạnh phúc. Mạc Phàm lúng túc quay mặt đi lẩm bẩm:​
"Có gì mà cảm ơn chứ."​
Vì thế Tô Mộc Tranh càng cười vui vẻ hơn. Mạc Phàm không rõ vì sao cô cười chỉ đành đỏ mặt nhìn mấy gốc cây ngoài sân, vài bác sĩ thực tập đang ôm sách nói cười bước đi, ánh nắng vô buồn lo trải lên người họ.​
Ánh nắng vừa vặn, phong cảnh vừa vặn, bầu không khí cũng... vừa vặn.​
Mạc Phàm là người không giỏi biểu đạt. Lần đầu tiên có thứ tình cảm cậu không thể miêu tả ép bản thân phải bật lên. Cậu hít sâu một hơi gần như run rẩy...​
"Tôi..."​
05.
"Vậy nên là thầy Mạc định tỏ tình nhưng không thành công? Ui cha đáng tiếc quá!"​
Người nói là cô sinh viên mới đến thực tập lâm sàng được mấy ngày, bản lĩnh chưa tiến bộ là bao nhưng cô đã mò cho bằng sạch dưa lê dưa chuột trong khoa. Chuyện cũ của tiền bối đều bị cô đào hết lên làm đề tài tán gẫu bên bàn mổ.​
Tô Mộc Tranh đứng ở vị trí mổ chính khẽ mỉm cười bảo cô nâng dụng cụ mở ổ bụng lên cao thêm chút.​
"Chịu thôi, ai bảo khi đó tiếng chuông khẩn cấp réo vang. Là tai nạn giao thông liên hoàn phải lập tức phẫu thuật. Hai anh chị bước vào phòng mổ là buổi trưa mà lúc ra đã nửa đêm, còn đầu óc đâu mà quan tâm việc ấy chứ."​
"Vậy sau đó thì sao ạ? Hai người ai tỏ tình trước ạ? Tỏ tình như nào? Thầy Tô à chị nói nhanh lên!"​
"Tỏ tình quan trọng vậy sao?"​
"Dĩ nhiên là quan trọng rồi ạ! Trên phim Hàn không phải đều như vậy sao? Nhưng em thật không tưởng tượng được thầy Mạc như cái hũ nút thế thì làm sao mà tỏ tình với chị nhỉ?"​
Tô Mộc Tranh khẽ nheo mắt nhớ lại cảnh tượng hai năm trước. Cái người kiệm lời ấy vô cùng căng thẳng ôm một cái hộp lớn đứng trước mặt cô.​
[Cái này... tôi ... không biết em thích vị gì... nên là... mua mỗi loại một vị.]​
Người đó mặt đỏ bừng ấp úng nói không thành câu.​
Tô Mộc Tranh xuyên một kim vào vết rách nhanh chóng thắt nút. Sợi tơ trên đèn phòng phẫu thuật thoáng phản quang. Rồi cô cất tiếng trong ánh mắt hâm mộ của cô học trò nhỏ.​
"Điều đó là bí mật."​
- END -​
 

Bình luận bằng Facebook