Dành tặng project [Project] Nữ Tuyển Thủ - Thiên Ngôn Vạn Ngữ
Đầu tiên chúc mừng sinh nhật của Đường Nhu. Một những nữ tuyển thủ ít ỏi của Vinh Quang chuyên nghiệp.Tiếp theo đúng như tên của bài viết này. Tôi có một góc nhìn khác về cô bé này. Một góc nhìn của một người lớn hơn 10 tuổi theo đúng cốt truyện về một cô gái bình thường chứ không phải một tuyển thủ Vinh Quang. Một người bình thường như hàng tỷ người khác trên thế giới này. Bỏ qua tất cả những gì liên quan đến sân đấu chúng ta có một Đường Nhu bên ngoài sân như thế nào. Trước tiên chúng ta có một cô gái bước vào tuổi 18 với một sự chơi vơi như bao người khác đứng trước bước ngoặt của cuộc đời. Mỗi một người khi bước vào tuổi này khi rời khỏi trường học rời khỏi môi trường được xã hội bảo vệ trong 12 năm cũng đều phải đứng trước lựa chọn quan trọng nhất của cuộc đời. Lựa chọn nghề nghiệp. Một cô gái học thanh nhạc và có năng khiếu trong lĩnh vực này cuối cùng lại không lựa chọn theo đuổi thứ mà mình đã học trước đó. Cũng như bao bạn trẻ khác. Có những người khi buộc phải lựa chọn lại không thể chọn thứ mà mình đã hoặc đang theo đuổi. Vì sao ư có lẽ là vì chính bản thân cũng không biết mình có thực sự thích nó hay không. Mình có thực sự muốn gắn bó cùng với nó cả một đời hay không. Và thế là chúng ta có một đại tiểu thư đi chu du khắp nơi để tìm cho mình một sự cảm hứng một niềm hứng thú. Và rồi định mệnh đã cho Đường Nhu gặp Trần Quả. Có thể nói Trần Quả đã thay đổi cuộc đời của Đường Nhu. Một người chủ một người chị em hay một người bạn thân đều đúng cả với mối quan hệ của hai người. Tại sao Đường Nhu lại trở thành em gái tiệm net trong tiệm net Hưng Hân thì câu trả lời chỉ có một. Đó là vì sự tốt bụng và đặc biệt của Trần Quả. Người luôn đối xử với người khác theo một cách thực lòng và trân trọng nhất. Chỉ riêng về sự gắn bó đặc biệt của hai người này thì có lẽ là một vấn đề khác. Cũng chẳng cần phải nói nhiều về mối quan hệ này. Cứ như vậy cô gái không có định hướng tương lai ở tuổi 18 cuối cùng cũng có được một chỗ dừng chân.
Rồi chúng ta thấy một Đường Nhu đã có thứ để theo đuổi thứ để phấn đấu khi Diệp Tu xuất hiện. Một Đường Nhu cũng như bao người bình thường khác. Lần đầu tiên tìm hiểu từ đầu một lĩnh vực mình chưa từng biết đến. Lần đầu tiên bước vào một thế giới mà mình cũng có khởi đầu thấp như bao người. Ở đây chúng ta có một cô gái chăm chỉ và quyết tâm khi luôn cố gắng tự mình làm tất cả mọi thứ tự mình vượt qua mọi khó khăn. Mà một người có thể hòa nhập với những người mà mình vừa mới quen biết. Nghe nó rất bình thường đúng không. Bây giờ thử đổi lại nếu chúng ta từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình tài phiệt. Sống một cuộc sống đầy đủ mọi thứ từ khi còn nhỏ. Chúng ta có thể dễ dàng hòa nhập với những người từ đủ mọi tầng lớp khác nhau hay không. Tôi có thể chắc chắn là nó không hề dễ dàng. Bởi vì con người là như vậy. Chúng ta luôn tự ý thức được vị trí của bản thân mình từ khi chúng ta bắt đầu có nhận thức về môi trường xung quanh. Những hành động như chạy trốn khỏi bài rap của Hoàng Thiếu Thiên. Nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Bánh Bao chỉ là những hành động rất nhỏ nhưng để làm được như thế thôi là cũng đủ hiểu Đường Nhu đang hòa nhập với cuộc sống trong Vinh Quang của mình thế nào.
Đến giai đoạn thi đấu chuyên nghiệp có lẽ ấn tượng sâu sắc nhất mọi người có lẽ là màn lời thế một chấp ba. Đúng thế đây chính là điểm nhấn lớn nhất của cô bé này. Tôi cũng có một góc nhìn khác về tình huống này. Lúc này Đường Nhu 22 tuổi. Ở độ tuổi này một người bình thường sẽ tốt nghiệp đại học. Sẽ lần đầu tiên bước ra xã hội rộng lớn ngoài kia. Lúc này chúng ta sẽ thế nào. Đặc biệt là những người có thành tích tốt trong trường đại học. Tự tin về bản thân. Tin rằng bản thân mình có thể làm được những gì mình mong muốn. Đường Nhu cũng vậy thôi. Khi được hai người thành công nhất nhì Vinh Quang là Diệp Tu và Vương Kiệt Hy nhìn nhận và đánh giá cao. Đường Nhu cũng tự tin như những người trẻ khác ở cái độ tuổi này. Và rồi sau đó chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra. Giả sử nếu là bản thân tôi. Tôi sẽ tuyên bố giải nghệ vào thời điểm đó. Vì đối với tôi mỗi lời hứa mình đã nói ra đều cần phải được tuân thủ. Còn cô gái này đã chấp nhận nuốt lời chấp nhận chịu điều tiếng để được thi đấu tiếp. Đó là một sự kiên định với lựa chọn của mình mà bản thân tôi thấy mình cũng không làm được. Mặc dù tính cách của tôi cũng thuộc loại cực kỳ cố chấp.
Cuối cùng cái tôi muốn nói chính là cô gái này cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Có những nét vô cùng bình thường với tâm sinh lý của một cô gái ở những độ tuổi mà Đường Nhu đã trả qua. Một Đường Nhu rất đời thường.