Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Vương Liễu] Tâm nguyện

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1


Vương Kiệt Hi cảm giác Liễu Phi gần đây hình như có tâm sự.

Trong ấn tượng của anh, Liễu Phi tuy không phải là kiểu con gái quá kỹ tính, nhưng ngày nào cũng sửa soạn bản thân trở nên thật xinh đẹp, như khi khoác lên bộ đồng phục màu xanh lục của chiến đội thì sẽ chau chuốt bằng những chi tiết nhỏ, ví dụ như cái ghim kẹp tóc sắc cam rực rỡ, hay đeo khuyên tai lông xù màu hồng nhạt, thậm chí cô nàng còn trang điểm nhẹ, trở thành thiếu nữ tràn đầy sức sống - xứng đáng đảm đương bộ mặt của Vi Thảo.

Vậy mà sắc mặt Liễu Phi dạo này… Mỗi ngày huấn luyện dù không đến muộn, nhưng căn cứ theo vành mắt đen xì kia, cô có vẻ thiếu ngủ. Là do dậy trễ không kịp trang điểm sao?

Lúc huấn luyện thì vô cùng chăm chú, nhưng khi nghỉ ngơi lại có vẻ sai sai, người đi xiêu xiêu vẹo vẹo như bị mộng du. Vương Kiệt Hi phát hiện nữ thiện xạ của họ đến cả tất còn đi hai chiếc cọc cạch - chân trái hồng nhạt, chân phải cam quất…

Liễu Phi không ăn được cay, mỗi lần ăn phải đều lè cả lưỡi, vì thế cô luôn cẩn thận gắp ớt trong thức ăn bỏ sang một bên. Nào ngờ anh tận mắt chứng kiến cảnh cô nàng gắp cả quả ớt vào miệng với gương mặt vô cảm… sau hình ảnh đó, anh nhắm mắt lại, quá thảm, thực sự không đành lòng nhìn thẳng.

Cô gái nhỏ vì quá cay, đã nhanh chóng bưng bát đũa bỏ chạy đi tìm nước uống.

Vương Kiệt Hi thấy tình trạng này cần phải chấm dứt, tuy cô không gây ra sai lầm nào khi huấn luyện, thậm chí lại càng chăm chú, tỉ mỉ. Thế nhưng, trạng thái sinh hoạt hàng ngày dường như tố cáo cô có vấn đề, anh sợ cô nhóc này vì để dồn sức tập luyện mà tự tạo áp lực cho chính mình. Ngộ nhỡ mệt quá rồi ngất đi thì làm sao bây giờ?

Cái khó, Liễu Phi là con gái, nếu anh trực tiếp đi hỏi thì cảm giác không tốt lắm, khả năng cao vì lý do nào đó sẽ khiến cô ngại ngùng cái gì cũng không muốn bày tỏ. Cho nên vẫn là dò hỏi từ những đội viên khác thì tốt hơn, biết đâu tìm được tí manh mối.

"Dạ? Có thể chị Phi gần đây hay thức đêm xem phim, nên dậy trễ không có thời gian trang điểm. Nghe Đới Nghiên Kỳ bảo, tiền bối Sở Vân Tú trong groupchat nữ tuyển thủ giới thiệu rất nhiều bộ phim mới." Cao Anh Kiệt trả lời. Cậu và Đới Nghiên Kỳ cùng mùa, coi như là có quen biết, lời nói ra có vẻ đáng tin cậy.

Vương Kiệt Hi tự hỏi có nên nhắc nhở riêng Sở Vân Tú, không dùng loại chiến thuật này đầu độc nhóc con nhà bọn họ. Làm việc và nghỉ ngơi không điều độ sẽ ảnh hưởng xấu tới cơ thể chứ sao nữa, Vi Thảo bọn họ đều là ngủ sớm dậy sớm.

Cao Anh Kiệt có lý, Liễu Phi không hổ danh fan phim truyền hình, đúng là trẻ con, thức thâu đêm chỉ để xem vài bộ phim.

Sở Vân Tú hắt hơi: "Ai nói xấu tôi đấy?"

"Đội trưởng anh quan sát kĩ ghê! Đến em cũng không nhận ra. Ừm, có thể mỹ phẩm của Phi Phi đã dùng hết rồi. Khoảng thời gian trước, cổ nhận rất nhiều chuyển phát nhanh, khả năng bây giờ không còn tiền mua mỹ phẩm mới, nên đành không trang điểm nữa." Viên Bách Thanh cứ thế nói, cậu ta là tín đồ mua sắm online, là người hay xuống dưới lầu nhận chuyển phát nhanh, nhìn thấy Liễu Phi nhận chuyển phát nhanh là đương nhiên, cho nên lời nói của cậu khá đáng tin.

Vương Kiệt Hi tự hỏi nghĩ cách nào khéo léo chuyển khoản cho cô để giải quyết vấn đề khẩn cấp này, thuận tiện nhắc nhở cô về sau nên quản lý chi tiêu của mình cẩn thận hơn, nhưng nếu quản lý không nổi thì tìm anh mượn một ít, hoặc là để giám đốc gửi trước cho cô ít tiền lương, nói chung sống trên đời đừng nên ép buộc bản thân mình.

Viên Bách Thanh có lý, Liễu Phi đúng là yêu thích việc mua sắm online, những trang phục gì đó của cô đều đặt trên mạng hết. Dù sao là phụ nữ, chi tiêu quá tay là bình thường, lý do này chấp nhận được.

Giám đốc hắt xì: "Hình như bị cảm rồi, phải uống thuốc thôi. Vì Vi Thảo, đống thuốc này tính là gì."

"Phi Phi đại khái là hiểu chuyện, bắt đầu quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn. Dạo gần đây, mỗi ngày đều thức đêm phục bàn các loại thi đấu, liền ngay cả lúc đi bộ đều suy nghĩ là làm sao trở thành một thiện xạ xuất chúng như tiền bối Chu Trạch Khải. Có lẽ điều đó khiến cổ có chút mất tập trung dạo gần đây, thậm chí còn không oán giận bọn em, thậm chí lúc tán gẫu sẽ hỏi mọi người một số chi tiết nhỏ liên quan đến các trận đấu, mà trước đây tụi em toàn nói chuyện phiếm là chính." Chu Diệp Bách kể lại. Cậu là người thân nhất với tiểu Phi, dựa theo biểu hiện gần đây lúc huấn luyện và thi đấu của Liễu Phi, nên lời cậu nói coi như có thể tin được.

Vương Kiệt Hi tự hỏi kỳ nghỉ hè sắp tới bảo Liễu Phi không cần phải ở lại để thêm huấn, dứt khoát thưởng cho cô một chuyến đi du lịch thư giãn. Tuy rằng nữ tuyển thủ của họ quyết tâm trở nên mạnh hơn là chuyện tốt, thế nhưng mệt đến chết thì làm sao bây giờ? Vi Thảo mùa giải này, thành tích thi đấu không bằng mùa giải trước, nhưng không thể để cho một người là cô chịu trách nhiệm toàn bộ.

Chu Diệp Bách có lý, Liễu Phi có lòng cầu tiến, huống hồ Chu Trạch Khải - tiền bối Súng Vương tạo cho hậu bối áp lực rất lớn là chuyện bình thường. Aizz, cầm quán quân thì thôi, còn để hậu bối không kịp thở, hơi quá đáng, lý do này chấp nhận.

Chu Trạch Khải hắt hơi một cái: " ? "

"Cái gì, Liễu Phi gần đây á? Cổ không phải thất tình sao?" Lưu Tiểu Biệt nói. Câu này thốt ra, hậu quả là đã kích động tất cả mọi người rơi vào tình trạng hoang mang tột độ.

"Thất tình nghĩa là sao?" Vương Kiệt Hi cau mày, Liễu Phi cô gái nhỏ của bọn họ tốt như vậy, còn có thể thất tình, đối phương đúng là không có mắt nhìn.

"Chính là hai ngày trước, lúc tổng chung kết kết thúc, Weibo cổ đăng cái gì mà: " ‘Tôi sẽ trở thành người tốt hơn’? Đây không phải tỏ rõ có người nói cổ không giỏi sao!" Lưu Tiểu Biệt trả lời.

"Làm sao cậu biết Liễu Phi đăng weibo?" Tiêu Vân ở bên cạnh vội vàng chen miệng hỏi.

Vương Kiệt Hi cảm thấy lý do này của Lưu Tiểu Biệt có vẻ hơi sai sai, cậu chỉ căn cứ vào một dòng chữ liền lung tung suy đoán Liễu Phi thất tình. Nhảm nhí, thằng nhóc này vừa mới được công nhận là Vua Solo mà đã bay lên tận chín tầng mây rồi.

Dưới góc nhìn của anh, tính cách của Liễu Phi chỉ là hơi tự ti mà thôi, nếu như trùng với khoảng thời gian đó, chứng kiến trên sàn đấu màn trình diễn của đại thần cùng nghề - tiền bối Chu Trạch Khải, trong lòng cô sinh ra sự ngưỡng mộ, thậm chí có chút mờ mịt cùng nghi hoặc là điều bình thường.

Coi như là Liễu Phi thật sự thất tình, vậy từ khi nào mà cô bắt đầu yêu đương, tại sao anh làm đội trưởng lại không phát hiện ra? Tuy anh không phải là thầy giáo chủ nhiệm nghiêm cấm học sinh yêu sớm... Nhưng Vương Kiệt Hi vẫn cảm thấy lòng mình rối bời.

"Ông hỏi tui làm sao mà tui biết được... Được rồi được rồi, tui chỉ vô tình nhìn thấy thôi. Đây đâu phải trọng điểm, lẽ nào mấy người không nhớ là cổ có đăng trên vòng bạn bè sao?" Lưu Tiểu Biệt nhắc nhở.

"Ồ! Tui nhớ ra rồi, lúc trước Phi Phi đăng lên một tấm ảnh có chữ viết tay, cổ thường thường hay viết mấy câu kiểu như ‘Em thích mọi thứ của anh, thích cách anh hiểu em, em nhớ lúc đôi ta mới quen, nhớ tâm nguyện của chúng mình, em sẽ không ngừng theo đuổi và kiếm tìm, đến khi lấp đầy thế giới của hai ta bằng hạnh phúc.’ - Quào, sến súa như này thì chỉ có thể là lời bài hát thôi.” Chu Diệp Bách hồi tưởng lại.

Tâm tình Vương Kiệt Hi ngày càng phức tạp, trong lúc đám nhóc này đồng thanh "Đúng rồi! Đúng rồi! Tui làm sao lại quên nhỉ." "Khẳng định lúc đó Phi Phi đang yêu rất sâu đậm nha." bàn tán náo nhiệt, anh nhận ra hình như mình chưa từng thấy vòng bạn bè này của Liễu Phi.

Cô thậm chí còn giới hạn vòng bạn bè ư.

Viên Bách Thanh tinh ý phát hiện sắc mặt đội trưởng nhà mình biến đổi khó lường, hai mắt đều híp lại. Cậu thầm nghĩ không ổn, đang nghĩ cách làm sao nói giúp đồng đội Liễu Phi yêu sớm, để đội trưởng biết việc cô thất tình sẽ không trách phạt cô, vân vân và mây mây, Lưu Tiểu Biệt dường như rất ngứa đòn khi phát ngôn: "Weibo của cổ đăng rất nhiều thứ, chẳng qua lần trước hiếu kỳ nên mới nhìn thấy cái này. Đội trưởng anh muốn xem sao?"

Weibo cá nhân chính là sổ ghi chép tâm tư tình cảm đó! Viên Bách Thanh bất lực. Ôi, thẳng nam Lưu Tiểu Biệt, ông hại chết đồng đội rồi. Cậu nghĩ Liễu Phi mà bị phạt thêm huấn thì tống Lưu Tiểu Biệt đi giúp cổ.

Vương Kiệt Hi: "Ừ."

Tiêu Vân: "Tiểu Biệt, Weibo của Liễu Phi tên là gì, tui cũng muốn xem."

Lưu Tiểu Biệt còn chưa kịp trả lời, Vương Kiệt Hi liền liếc cậu một cái, đáng sợ đến mức hai người đồng thời im miệng: "Tiểu Biệt, tên tài khoản của Liễu Phi không nhất thiết phải nói cho bất kì ai. "

"Vâng." Lưu Tiểu Biệt gật gù, nghĩ nghĩ vậy cậu có nên nói cho đội trưởng không?

Dù sao đội trưởng cũng vì quan tâm Liễu Phi khác thường nên mới bất đắc dĩ xem, còn lũ này có lẽ chỉ bàn tán vài câu rồi thôi, nhưng người đứng đầu của bọn họ đâu giống vậy, anh đâu có tính bà tám, hơn nữa lại là người lớn hơn…..

Dừng, Lưu Tiểu Biệt, đừng nghĩ nữa, tại sao đột nhiên cậu lại có cảm giác như bố mẹ nhìn lén nhật ký của con cái vậy.

Sau khi Vương Kiệt Hi rời đi, mọi người vây lại ồn ào một hồi, Viên Bách Thanh oán Lưu Tiểu Biệt thẹn quá hóa giận muốn cùng cậu PK người thật. Lúc đó Cao Anh Kiệt nói khẽ: “Thực ra đội trưởng cũng không lớn hơn chúng ta là bao.”

Cuộc đời tuyển thủ chỉ kéo dài từng ấy năm thôi.

Bài đăng được Lưu Tiểu Biệt nhắc đến, ở phía dưới còn có phản hồi của chính chủ: "Tôi nhất định sẽ trở nên tốt hơn."

Vương Kiệt Hi cười, cô nhóc Liễu Phi dường như rất tự tin, nên như vậy, dù chạm trán với đối thủ mạnh cũng không tự ti và lười biếng, vì lẽ đó gần nhất cô gái này vô cùng nỗ lực, rất tốt, quả nhiên là người Vi Thảo bọn họ.

Sau đó, anh lại lướt xuống, căn bản đều là Liễu Phi nhắc tới một ít chuyện vụn vặt, thậm chí lúc sinh nhật anh còn giúp anh ghi lời chúc sinh nhật vui vẻ.

Vương Kiệt Hi cười, acc chính đăng vẫn không đủ hay sao, mà còn đăng tận cả bên clone, không phải chỉ là sinh nhật thôi sao….. Lần trước, anh còn nghe được Lưu Tiểu Biệt đi vận động người quen đăng bài chúc để làm sao đến sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên vào tháng tám, số lượng bài không bị vượt qua, đám nhóc này đáng yêu ghê.

Anh lướt từ trên xuống dưới, đang đọc bài đăng vào Thất Nguyệt năm ngoái xong thì tự nhiên thấy blog đăng từ sáu tháng trước.

"Một năm lại qua, tôi còn nhớ lần gặp gỡ đầu tiên." Đây là một ngày nào đó tháng sáu, mùa giải thứ bảy vừa mới kết thúc, nếu như anh nhớ không lầm, trước một ngày sinh nhật Liễu Phi.

"Chúc tôi tuổi mười tám sinh nhật vui vẻ! Tôi nhận được món quà tuyệt vời nhất!" Weibo của cô còn đăng bánh ga tô.

Vương Kiệt Hi chợt nhớ tới mùa giải này, khi thi đấu vừa kết thúc, câu lạc bộ tổ chức sinh nhật cho Liễu Phi, khi đó trạng thái của nhân vật chính vẫn bình thường, có điều là mấy thiếu niên kia có thể vì chọc cho cô vui, cây nến vẫn là viết mười tám, mà lần đó anh lại không có bất kỳ ý kiến gì, bởi vì anh thật sự cho rằng Liễu Phi năm nay mới mười tám tuổi.

Dù sao Liễu Phi cho anh ấn tượng vẫn hệt như thời điểm lần đầu gặp gỡ, nhóc con mặc quần jean, buộc tóc đuôi ngựa, cùng với tóc mái mỏng. Lúc đó, cô mới mười lăm tuổi mà năm ngoái đã mười tám tuổi rồi sao?

Món quà tuyệt nhất, hẳn là chỉ mùa giải thứ bảy, Vi Thảo giành được quán quân thứ hai, những cô gái khác đều hi vọng sinh nhật nhận được các loại lễ vật đáng yêu, mơ mộng, còn Liễu Phi của bọn họ xứng danh là tuyển thủ nhà nghề, Vương Kiệt Hi lắc đầu bật cười.

Trực giác nói cho Vương Kiệt Hi, đây không phải một ngày đơn giản, anh nhớ tới Chu Diệp Bách nói Liễu Phi đăng trong vòng bạn bè "Lần đầu gặp gỡ”, thế là trực tiếp lướt tới ngày này một năm trước.

"Năm thứ ba rồi."

Như vậy có nghĩa một năm trước nữa, chính là năm thứ hai, lúc mùa giải thứ năm kết thúc, vậy mùa giải thứ tư kết thúc, là năm thứ nhất.

Chỉ có điều "Năm thứ ba" này, trước ngày sinh nhật chỉ đăng một trái tim tan nát, khiến Vương Kiệt Hi nghĩ mãi không ra, anh nhớ sinh nhật Liễu Phi mười bảy tuổi lúc đó trôi qua còn rất vui vẻ cơ mà. Cô xuất đạo một năm tròn, mọi người đối với cô đều rất cưng chiều, rất khách khí.

Lúc lướt nội dung năm thứ nhất, Vương Kiệt Hi thấy được "Năm thứ hai" này có một bài đăng trên weibo trước sinh nhật mười sáu tuổi của Liễu Phi: "Vi Thảo sẽ tiếp tục vô địch!"

Vương Kiệt Hi đọc xong, rất muốn cười, lúc này Vi Thảo vừa cầm quán quân - không sai, chẳng trách trong suy nghĩ của cô khắc cốt ghi tâm việc giành quán quân lần thứ hai... Nghĩ tới đây Vương Kiệt Hi bỗng nhiên ý thức được điều gì không đúng, anh nhảy về cái bài đăng trái tim tan nát kia, gần như nhận ra điều gì đấy.

Liễu Phi cô ngốc này chả lẽ lại đem lỗi lầm - mùa giải thứ sáu Vi Thảo không vô địch đổ lên trên đầu mình? Cô mới xuất đạo, ở trong đội chủ yếu là để rèn luyện bản thân, hạt nhân cũng không phải cô, mùa giải này Lam Vũ biểu hiện rất tốt, tại sao lại nghĩ như vậy chứ.

Cũng không phải bởi vì cô xuất đạo, cô biểu hiện không tốt, mùa giải thứ sáu Vi Thảo mới không vô địch...

Vương Kiệt Hi trầm mặc lướt tới năm thứ nhất của weibo.

"Tôi gặp được anh."

Phía trước là ước nguyện sinh nhật tuổi mười lăm "Muốn sóng vai cùng thần tượng trong trận đoàn đội nha!"

Anh đột nhiên nhận ra, cái "Lần đầu gặp mặt" kia….. không sai là lần đầu anh và Liễu Phi gặp nhau.

Ai cũng có một thần tượng, thần tượng của thành viên Vi Thảo cơ bản đều là Vương Kiệt Hi, tuy Viên Bách Thanh kế thừa trị liệu của Phương Sĩ Khiêm, Vương Kiệt Hi cũng là một trong những thần tượng của cậu, hay như Lưu Tiểu Biệt là kiếm khách nhưng cậu không phải fan Hoàng Thiếu Thiên, cậu cũng sùng bái Vương Kiệt Hi... Liễu Phi cũng không ngoại lệ, Liễu Phi hình như là fan của anh.

Vương Kiệt Hi nhớ tới Liễu Phi ban đầu khi anh tới trại huấn luyện đi dạo, còn vô cùng sốt sắng hỏi anh có thể hay không cho cô chữ ký. Đương nhiên, cô cũng hỏi Phương Sĩ Khiêm, chẳng thiên vị bên nào cả.

Có điều Vương Kiệt Hi luôn cảm thấy cô chỉ là tiện thể hỏi Phương Sĩ Khiêm, Phương Sĩ Khiêm thì lại cảm thấy Vương Kiệt Hi mới là người bị nhân tiện hỏi, anh ta còn suýt nữa hỏi Liễu Phi là: đội trưởng với đội phó, em thích ai hơn.

Cô nhóc lúc đó chớp mắt liên tục trông mặt rất vô tội.

Thế là Vương Kiệt Hi đành đẩy Phương Sĩ Khiêm sang xem Chu Diệp Bách luyện tập, để anh ta ở lại đây mà lỡ hỏi câu này, con gái nhà người ta trả lời kiểu gì.

Sau đó, anh quan sát Liễu Phi luyện tập.

Trật lất cả rồi, đám thanh niên kia chỉ là sinh hiếu kỳ rồi nói hưu nói vượn, kỷ niệm của Liễu Phi chính là cùng anh - "Thần tượng" của cô gặp mặt, cái kia cũng không phải thất tình, chỉ là bởi vì mùa giải thứ tám, Vi Thảo không thể liên tục vô địch bày tỏ vài câu mà thôi.

Như vậy thì dễ giải quyết, anh có thể đưa đúng thuốc đúng bệnh, có thể cố gắng, nỗ lực nhưng đừng để bản thân chìm vào mệt mỏi và mờ mịt, Liễu Phi nhất định sẽ trở nên tốt hơn.

Cho tới cái tâm nguyện chung kia, Vi Thảo vô địch, làm đội viên Vi Thảo ai mà không muốn vì Vi Thảo giành quán quân, Vương Kiệt Hi dám đánh cược, mỗi đội viên vào thời điểm thổi nến rồi ước, ba nguyện vọng này chắc chắn có giành được quán quân.

Việc cùng anh sóng vai chiến đấu, ….. xem ra Liễu Phi khá muốn tham gia phần thi đoàn đội mà không phải solo cùng với lôi đài, sau mùa giải này điều chỉnh một chút cho em ấy tham gia mấy trận đoàn đội đi.

Vương Kiệt Hi cảm thấy Liễu Phi đúng là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, mặc dù tính tình có chút nóng nảy thế nhưng không yếu ớt, nam sinh cùng ẻm chung sống có thể nói quá nói lại vài câu trêu chọc nhau rất tự nhiên. Nói thật, thời điểm Vương Kiệt Hi lần đầu nhìn thấy Sở Vân Tú cùng Tô Mộc Tranh vẫn có chút căng thẳng, chả bằng đám người trẻ tuổi này ung dung sống chung với nhau.

Chỉ có điều Vương Kiệt Hi còn chưa kịp tìm Liễu Phi nói chuyện, sinh nhật anh ngay sau đó đã đến.

Trang phục hôm nay của Liễu Phi đã khôi phục lại giống ngày thường, khoác lên mình đồ trang sức trang nhã và đôi khuyên tai đáng yêu. Trong lòng Vương Kiệt Hi có chút xúc động, anh hi vọng Liễu Phi có thể ngang bướng như Đới Nghiên Kỳ, không có chuyện gì cũng có thể cùng đội trưởng làm nũng, làm càn, không cần quá hiểu chuyện, anh còn chưa có nói, cô gái này đã nhanh chóng điều chỉnh bản thân.

Đã giúp người đội trưởng là anh giảm áp lực rồi.

"Thực ra mỗi lần sinh nhật không nhất thiết phải phiền toái như này, ở độ tuổi của anh không tổ chức sinh nhật cũng không sao cả." Vương Kiệt Hi nhìn các đội viên đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho mình mà cảm thấy khổ cực thay bọn họ.

"Đội trưởng tại sao anh lại nói như vậy chứ? Anh đừng có coi mình là người lớn tuổi như vậy có được hay không? Anh so với bọn em có hơn bao nhiêu đâu chứ." Hiện tại, tất cả mọi người đều thoải mái, vô tư, chẳng cần để ý vai vế, câu này đương nhiên thuộc về Lưu Tiểu Biệt đang bay trên mây.

"Đúng vậy, đội trưởng đừng cứ coi em là trẻ con nữa." Liễu Phi tán thành.

"Em không phải mới mười tám tuổi sao? Đương nhiên là cô gái nhỏ rồi." Vương Kiệt Hi nói đùa.

"Năm nào cũng mười tám tuổi sao? Vậy đội trưởng, anh lúc nào cũng mười tám tuổi nha." Liễu Phi ngẩng đầu nhìn anh cười, lông mày cong cong.

Vương Kiệt Hi ngớ người, tự nhiên bị Viên Bách Thanh ở bên cạnh đè xuống chỗ ngồi để thổi nến. Tuy rằng Vương Kiệt Hi cảm thấy sinh nhật không cần phải lằng nhằng như này, thế nhưng cảm giác được mọi người hát chúc mừng sinh nhật….. Đương nhiên là vẫn cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ.

"Đội trưởng, xem em chuẩn bị quà gì cho anh này!" "Đội trưởng, xem của em đầu tiên đi !" Thổi nến xong, mọi người liền nhanh nhảu tặng quà của mình.

"Đội trưởng, đây là món quà mà em chuẩn bị cho anh. Anh mở ra xem đi." Liễu Phi cẩn thận từng li từng tí ôm một hộp quà to bước tới, nhẹ nhàng cười.

Vương Kiệt Hi theo bản năng liền cẩn thận mở hộp ra.

Khoảnh khắc hộp được mở ra, những người đứng quanh đó kinh ngạc thốt lên tiếng "Wow" to.

Bởi vì món quà của Liễu Phi chuẩn bị là một phòng DIY nhỏ, do cô tự làm, lấy xanh lục làm chủ đạo, nhìn qua giống như phòng huấn luyện của Vi Thảo nhưng là phiên bản mini đáng yêu.

Đây không phải là toàn bộ, cô còn dùng đất sét nặn toàn bộ tài khoản của Vi Thảo bản mini Q, ở chính giữa là Vương Bất Lưu Hành được vây quanh bởi các tài khoản khác.

Món quà này nhất định tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức.

"Hóa ra khoảng thời gian trước, cậu nhận nhiều chuyển phát nhanh như vậy là vì làm món quà này cần vật liệu và công cụ!". Viên Bách Thanh bừng tỉnh, "Phi Phi chiêu này của cậu quá đỉnh luôn! Đến sinh nhật tớ, cậu có thể nặn cho tớ được không, không nhiều đâu, tui chỉ xin bản thân mình thôi."

"Này này Viên Bách Thanh, cậu quên mất là sinh nhật tui sắp tới à? Muốn nặn cũng là nặn cho tui đầu tiên." Lưu Tiểu Biệt nói "Để có thể được nhận món quà đáng yêu như thế, tui quyết định mời chị Phi ăn khuya một tháng!"

"Bữa ăn khuya tính là cái gì. Chị Phi thích mỹ phẩm nào nói cho tui biết, em trai nhỏ bé sẽ mua cho cậu!". Viên Bách Thanh tiện thể sửa lại xưng hô, hai người "kẻ tám lạng người nửa cân" rất tích cực khiến cho người khác nhìn vào đều cảm thấy vui vẻ.

"Được nha, nếu như mấy người các cậu….." Liễu Phi dừng một chút, Vương Kiệt Hi nghĩ rằng Liễu Phi sẽ đưa ra yêu cầu nào đó, dù sao đây cũng là một cơ hội rất tốt để lừa gạt đám nhóc này.

Bỗng nhiên, trong lúc anh nghĩ như thế thì chạm mắt với Liễu Phi.

“Nếu như mùa giải sau, các cậu nỗ lực giúp đội trưởng thực hiện được nguyện vọng, giành thêm một quán quân nữa cho Vi Thảo!” Thiếu nữ khẽ nói, nụ cười dịu dàng cùng với đôi mắt sáng long lanh khiến người ta ngắm nhìn trong vô thức, không cẩn thận mà mê mẩn chẳng thể dứt nổi.

Vương Kiệt Hi gặp gỡ Liễu Phi năm đó, đã rung động trước dáng vẻ hoạt bát của cô, đôi mắt Liễu Phi trời sinh đã đẹp, kèm theo ánh mắt mê người, nhất là khi nở nụ cười chân thành, chả ai nỡ từ chối thỉnh cầu của cô.

Đúng là. . . Sắc lệnh trí hôn(*).
(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.


Anh sực nhận ra rằng, Liễu Phi không còn là cô nhóc ngây ngô ngày xưa nữa, cô đã trưởng thành hơn nhiều; học được cách ăn mặc, trang điểm; ngày ngày nỗ lực, chăm chỉ; thậm chí còn biết làm sao để khích lệ tinh thần, cổ vũ sĩ khí.

Toàn là những biện pháp chia sẻ gánh nặng giúp anh.

Thực ra Vương Kiệt Hi không có áp lực lớn nào cả, thật đó, mùa giải này Vi Thảo không đoạt được quán quân, không nằm ngoài dự đoán của anh. Nhưng chả biết vì sao, ai cũng nghĩ anh sẽ không chấp nhận nổi việc này,

Anh bật cười.

Lại nói, giành được quán quân đều là nguyện vọng của tất cả mọi người, mà Liễu Phi là công chúa nhỏ của Vi Thảo, bọn họ được khích lệ với ánh mắt đó, các chàng trai đã ngay lập tức ào ào hô vang: “Đương nhiên rồi! Bọn tui chắc chắn sẽ nỗ lực hơn!” “Huấn luyện ngày mai hãy chứng kiến thành ý của tụi tui!”

Vương Kiệt Hi dường như thấy được cảnh mọi người như phê cần trong buổi huấn luyện ngày mai.

“Sinh nhật vui vẻ, đội trưởng… tâm nguyện của anh nhất định sẽ thành hiện thực.” Liễu Phi đưa bó hoa cho anh, con gái xem ra vẫn tỉ mỉ hơn, khôi phục trạng thái bản thân, huấn luyện xong còn nhớ chuẩn bị hoa cho anh.

Đám con trai giờ mới ngớ ra: “Ơ! Quên không chuẩn bị hoa, may mà có Phi Phi.”

“Gần đây thức khuya vì chuẩn bị quà sao?” Vương Kiệt Hi không vội nhận hoa, mà hỏi một câu.

“À… cũng không phải hoàn toàn như vậy ạ.” Liễu Phi cười cười, “Nếu là như thế, đội trưởng chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy, nghĩ em chuyện bé xé ra to, không đàng hoàng luyện tập, sức khỏe không ổn định có dẫn đến ảnh hưởng huấn luyện hay không.”

Vương Kiệt Hi nhíu mày, trong mắt các đội viên anh là người như vậy sao?

“Do đó, không phải hoàn toàn như vậy, bởi xem phim nên em mới làm món quà này, em cũng có ngồi nghiên cứu thêm các trận đấu đơn của mình, thực sự không có ngủ trễ quá đâu, thật đó, chỉ là cơ địa em dễ bị thâm quầng mắt thôi." Liễu Phi từ từ giải thích, đem bó hoa trong tay mình hướng gần về phía Vương Kiệt Hi, khẽ cười, đẹp như ánh sao ngoài khung cửa kia.

Vương Kiệt Hi cầm lấy hoa.

"Thực ra, anh không tán đồng việc thức đêm để luyện tập, sắp xếp khoa học làm việc với nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất." Anh nhíu mày nhắc nhở.

"Em biết, đội trưởng đã bảo rất nhiều rồi." Liễu Phi vội vàng gật đầu, như sợ vào thời khắc quan trọng này Vương Kiệt Hi lại thao thao bất tuyệt, “Sau này tuyệt đối sẽ không thức khuya nữa.”

“Không phải chỉ mỗi thức đêm đâu… Tự tin lên, đừng để bản thân mệt mỏi, lúc rảnh rỗi hãy coi mình là cô gái nhỏ, còn lúc ở cùng đồng đội thì là em gái nhỏ được các anh trai nuông chiều, ai dám bắt nạt em chứ.” Lông mày anh dãn ra, vỗ vai Liễu Phi, nhìn cô mỉm cười: “Đây cũng là tâm nguyện của anh.”

Liễu Phi hoang mang nhìn Vương Kiệt Hi đã đi sang bên kia nói chuyện với người khác, ý đội trưởng là gì, tâm nguyện của ảnh với mình thì có liên quan gì với nhau?


Tuy nhiên từ tận đáy lòng, cô hi vọng Vương Kiệt Hi đừng coi mình là một cô nhóc, bởi vì cô thích Vương Kiệt Hi. Đúng, Vương Kiệt Hi là thần tượng của cô, thế nhưng thần thượng là thần tượng, Vương Kiệt Hi là Vương Kiệt Hi, đội trưởng bọn họ tốt như thế, ai dám không thích anh chứ?

À trừ đám người Lam Vũ kia…

Liễu Phi có tâm sự là thật, tâm tư thiếu nữ của cô chính là cô rất thích Vương Kiệt Hi, cho nên càng phải nỗ lực thay đổi, cô sẽ cố gắng chăm chỉ để một ngày nào đó sóng vai chiến đấu với đội trưởng để trên bầu trời kia là những viên đạn bay trong làn mưa Sao Xạ Tuyến!

Cô chìm trong suy tư mà không phát hiện ra Vương Kiệt Hi đã quay lại từ lúc nào: “Đúng rồi, Liễu Phi.”

“Dạ?” Liễu Phi ngẩng đầu nhìn anh.

“Bắt đầu từ ngày mai hãy chú ý tới trận đoàn đội.” Vương Kiệt Hi cười, đưa tay lên làm thế high-five, “Dù gì cũng không phải ngày một ngày hai là thay đổi được, thời gian còn dài, cố lên.”

Liễu Phi vô thức nhón chân lên, đập tay với anh: “Vâng! Em sẽ!”

Nói xong, cô mới bắt đầu hối hận, cô sẽ cái gì cơ, lẽ ra cô phải nói cô sẽ không phụ lòng đội trưởng, nhất định sẽ trở nên tốt hơn, aaaa cô đúng là ngốc mà.

Vương Kiệt Hi có ba lần ước, cho nên anh có ba tâm nguyện.

Đầu tiên, hi vọng cha mẹ và các đội viên luôn bình an, khỏe mạnh.

Điều thứ hai là Vi Thảo nhanh chóng giành được quán quân lần ba.

Tâm nguyện cuối cùng thì… sẽ trở nên tốt hơn, dù sao cô vẫn là một thiếu nữ đáng yêu, ngoan ngoãn.

So với nhận được tràng vỗ tay từ người hâm mộ, anh lại thích được ôm khi chia sẻ niềm vui chiến thắng hơn, coi như là kết hợp cái thứ hai với thứ ba đi, giành quán quân rồi ôm trong lòng một cô gái nhỏ đáng yêu.

END

Đôi lời của editor:
Poor Sở đội, tiểu Chu, giám đốc Vi Thảo
Vương tiêu chuẩn kép Kiệt Hi
Vương Kiệt Hi không hổ danh là nửa tâm bẩn nha ^_^

Anh chắc là chỉ muốn ôm thôi, không đấy =]]
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook