Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Song Ly] Mở ra cánh cửa chính là thế giới mới

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1
[Song Ly] Mở ra cánh cửa chính là thế giới mới


CP: Thiên Diệp Ly Nhược x Chung Diệp Ly

Edit + beta: Băng Ly
Author: 安家十字


Fic thuộc Project Nữ Tuyển Thủ - Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022


Cre:
楓草鈴瓔

01.

Chung Diệp Ly đẩy ghế đứng lên, chân ghế ma sát với mặt sàn vang lên tiếng “két” bét nhọn. Cô nhìn Thiên Diệp Ly Nhược trên màn hình bị treo lơ lửng trên kiếm, không khỏi có chút muộn phiền. Đồng đội xung quanh vẫn đang huấn luyện, bị âm thanh này làm cho giật nảy mình. Chung Diệp Ly đóng video thi đấu lại, mỉm cười áy náy với mọi người, cố kìm nén suy nghĩ trong đầu, cầm chén của mình đi tới phòng nghỉ uống nước.

“Tôi về trước nhé.” Khó khăn lắm mới chịu được đến trưa, cả đội huấn luyện xong xuôi, nhưng Chung Diệp Ly thực sự không thể ổn định lại tinh thần để thực hiện các bài rèn luyện. Sau khi cô đứng dậy lần thứ chín, Lâu Quan Ninh lên tiếng.

“Em không khoẻ à?” Lâu đội chú ý tới biểu hiện đứng ngồi không yên của cô từ trưa đến giờ, ân cần hỏi han trước khi cô rời khỏi phòng.

“Vâng.” Chung Diệp Ly đáp lại một cách qua loa, tắt Vinh Quang, cầm túi lên rồi tạm biệt mọi người.

Cô biết trạng thái của mình không ổn. Huấn luyện buổi chiều cô đối chiến với Lâu Quan Ninh vốn cần xông lên bán máu, cô vì tay run nên không hồi máu kịp thời cho anh, thậm chí bởi vì CD kỹ năng dẫn đến gián đoạn trị liệu.

Diệp Ly xoa xoa hai tay, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, rụt đầu vào cổ áo đi tới nhà để xe lấy xe. Cô không thường ở lại ký túc xá Nghĩa Trảm mà mua một phòng ở cách đó không quá xa nhưng cũng không quá gần, sống một mình. Trước kia cô luôn thích vừa đi vừa về trong ngày, nhưng hôm nay cô không có ý này.

Người quen thân với Chung Diệp Ly đều biết cô rất yêu quý bản thân. Thi đấu e-sport với một cô gái mà nói không phải chuyện dễ dàng, nhưng cô không vì vậy mà từ bỏ chuyện mình yêu thích. Cô trân trọng tất cả vốn liếng mình có, cũng hi vọng mình có thể duy trì trạng thái tốt. Cho nên Chung đại tiểu thư thích nhất là tắm trong bồn tắm trải đầy cánh hoa để thư giãn, xoa dịu áp lực lúc muộn phiền. Thú vui xa xỉ này có tác dụng bảo dưỡng rất tốt, phù hợp để cô đánh thêm vài mùa giải nữa.

Hâm nóng sữa bò lên, đổ ra ly pha lê lóng lánh. Chung tiểu thư nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên chiếc ly pha lê, đi về phía toa lét phòng ngủ. Đặt ly lên trên giá đỡ, cô nhẹ nhàng bước vào bồn tắm lớn, thân thể chậm rãi chìm xuống làn nước ấm. Cô vừa giơ tay nhẹ nhàng vốc lên một vốc bọt nước xen lẫn cánh hoa giội lên vai, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt vang lên.

Có người? Không phải nói là chung cư cao cấp an ninh tốt hả? Rốt cuộc là muốn cướp tiền hay cướp sắc đây? Chung Diệp Ly suy nghĩ tới lui, cẩn thận lặng lẽ đứng lên khỏi bồn tắm, đưa tay cầm ly pha lê làm vũ khí, sau đó nhớ ra điều gì, với lấy chiếc khăn tắm quấn chặt quanh người. Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Nguy rồi! Cửa phòng tắm không khóa!

Chung tiểu thư lúc này mới ý thức được mình phạm phải sai lầm lớn như thế nào, nhưng cũng không dám tới gần cửa. Bước chân đã dừng lại, ánh đèn phòng ngủ lờ mờ hắt ra một bóng đen. Những thứ không biết là người hay quỷ luôn khiến người ta sợ hãi.

Mắt thấy chốt cửa đang bị ép xuống, Chung Diệp Ly sợ hãi cố gắng kìm chế không thét lên, chuẩn bị cửa vừa mở thì đập ly pha lê xuống. Bóng người ngược sáng dần dần đi đến, ly pha lê bị ném bay một vòng cung rồi rơi xuống vỡ tan, Chung Diệp Ly hoảng hốt hét ầm lên, rồi đột nhiên im bặt giống như bị bóp cổ. Cô không tin nổi nhìn người đứng trước cửa.
Người đứng ngoài cửa thấy cô phản ứng mạnh như thế, lùi về sau vài bước tránh né, sau đó cũng run rẩy nhìn Chung Diệp Ly, một giây sau đưa tay lên che kín hai tai và nhắm mắt lại.

Gặp nhau như thế này thực sự là ảo diệu ngoài ý muốn.

Chung Diệp Ly bọc lấy áo choàng tắm rộng đi từ phòng ngủ ra, nhìn người ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lông, giữ im lặng đặt tay lên đùi.

Ài, giống thật sự đó!

“Cô là… vị nào?” Thực sự không tìm ra từ thích hợp nào, Chung Diệp Ly chần chừ mở miệng hỏi thăm. Nếu không chắc chắn mình là tôn nữ duy nhất của thế hệ này, cô thực sự nghi ngờ cô gái kia là chị em song sinh của mình, vì hai người họ hoàn toàn giống nhau như đúc.

“Tôi là Thiên Diệp.” Chung Diệp Ly đột nhiên giật mình, cô gái trước mặt này giống Thiên Diệp Ly Nhược y như đúc. Lúc trước khi đăng ký tài khoản, cô có điều chỉnh ngoại hình bản thân một chút, nhưng khuôn mặt gần như tương đồng với mình này vẫn rất quen thuộc.

Cô gái kia vì vừa rồi thấy mỹ nhân đi tắm mà có hơi đỏ mặt, khẽ cúi đầu, lúc trả lời câu hỏi mới cẩn thận nhìn Chung Diệp Ly một chút.

Ôi trời ơi, chuyện là như nào vậy hả?

Chung đại tiểu thư cũng coi như không sợ trời không sợ đất, nhưng nhân vật trong game lại đột ngột xuất hiện sờ sờ trước mặt. Đối với chuyện không thể giải thích bằng khoa học này, sự trấn tĩnh của cô đã biến mất phân nửa, tư duy cố gắng xoay chuyển, nhưng ngoài mặt đã khó có thể tỏ ra như không có chuyện gì.

“Tôi là Thiên Diệp Ly Nhược.” Thiên Diệp ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười xinh đẹp, sau đó mở ra Đôi Cánh Thiên Sứ ngầu hết cỡ, muốn chứng minh thân phận của mình.

“Ây ây ây… cô xuống trước đi…” Chung Diệp Ly nhìn người giống hệt mình đang bay trên không trung, đôi cánh sáng chói sắp chạm vào đèn treo trần, hoảng loạn đứng không vững nữa, cuối cùng quyết định từ bỏ chuyện không thể lý giải này.
“Thiên Diệp, sao cô lại tới thế giới thực?” Xác nhận được người trước mặt này đúng là nhân vật của mình trong game, Chung Diệp Ly cũng coi như thả lỏng tâm lý. Dù sao mình cũng là chủ nhân của cô ấy, Chung tiểu thư cảm thấy Thiên Diệp sẽ không làm hại đến mình.

“Tôi không biết.” Thiên Diệp Ly Nhược nhíu mày suy ngẫm, sau đó đưa ra đáp án mà Chung Diệp Ly không muốn nghe nhất.

Hẳn là BUG đi. Dù sao cũng không thể tìm hiểu được nguyên do, Chung tiểu thư không suy nghĩ phức tạp, lặng lẽ đổ tội cho nhà phát hành.

“Như vậy nếu hiện tại tôi đăng nhập thì trong game sẽ xảy ra chuyện gì?” Chung Diệp Ly vẫn rất tò mò, vừa đi lục tìm báo Thể Thao Điện Tử chuyên mục “Chuyện lạ Vinh Quang”. Thiên Diệp không ngăn cản cô, vẫn yên tĩnh ngồi trên sa lông như cũ.

Đăng nhập vào game cũng không xảy ra biến hoá gì, Thiên Diệp Ly Nhược vẫn xuất hiện trên màn hình của Chung Diệp Ly như cũ, theo từng thao tác của cô mà nhảy lên lăn xuống. Thiên Diệp bên ngoài cũng thấy tò mò, đi qua nhìn nhân vật giống mình như đúc kia trong game Vinh Quang.

Chung Diệp Ly nhìn Thiên Diệp Ly Nhược có hứng thú, lặng lẽ đứng sang một bên nhường vị trí của mình, nhìn Thiên Diệp điều khiển nhân vật trong game, cảm thấy vô cùng thần kỳ. Đến khi Chung tiểu thư lúng túng lên tiếng cắt ngang Thiên Diệp Ly Nhược đang hứng thú bừng bừng.

“Cô không muốn đi ngủ sao?”

“Đi ngủ?” Thiên Diệp nhắm mắt lại một hồi, sau đó lại mở ra, “Chắc là muốn đó.”

Chung Diệp Ly đành phải tuỳ ý cô, đi vào phòng tắm tắm nốt. Lúc bước ra nhìn Thiên Diệp nằm ngay ngắn trên giường mình, cô không đành đuổi người, cũng nằm xuống bên cạnh.

Cực kỳ yên tĩnh, nhưng Chung Diệp Ly vẫn có hơi không thích ứng được. Không phải vì tò mò nguyên nhân Thiên Diệp đột nhiên xuất hiện, mà là lúc cô nằm cạnh cô ấy rất gần, đột nhiên có cảm giác thân thiết dâng lên trong lòng, giống như cảm giác an toàn và tin tưởng, vô cùng ăn ý. Ở khoảnh khắc này, cô thực sự xác định được Thiên Diệp đúng là đồng bọn của mình, không cần nghi ngờ gì nữa.

Chẳng qua Chung tiểu thư cảm thấy có người nằm cạnh thật kỳ diệu, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương, cô lật qua lật lại mãi mà không ngủ được. Đúng lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có một vòng tay mềm mại thăm dò vòng qua ôm lấy cô, nhẹ nhàng ấm áp, khiến toàn thân cô cứng ngắc. Nhìn là biết Thiên Diệp đang ngủ, chỉ vô tình ôm lấy cô, cô đành khó khăn đè nén cảm giác lạ lùng trong lòng xuống. Một lát sau, đúng là cô rất mệt, nên đành buông bỏ đề phòng mà ngủ thiếp đi.

Thiên Diệp thấy đối phương ngủ rồi, mở tròn mắt ra nhìn Chung Diệp Ly đang ngủ say, sau đó lại nhắm mắt lại.

Ngủ ngon. Thiên Diệp khẽ chúc trong lòng.

02.

Lúc Chung Diệp Ly tỉnh lại, cảm thấy có cục bông mượt mà cọ cọ lên người cô. Thứ gì vậy? Chung tiểu thư mắt nhắm mắt mở xoa xoa một cái, xúc cảm mềm mại sờ tới sờ lui thật thích. Dần dần ý thức thanh tỉnh, cô mở mắt ra, nhìn thấy một bé gái. Gì vậy… Thiên Diệp sao? Chung Diệp Ly không khỏi trầm trồ một tiếng. Thiên Diệp nhỏ bé dụi đầu vào cánh tay Chung Diệp Ly, cảm nhận được động tác của cô còn thuận thế chui vào lồng ngực muốn ôm ôm.

Con gái của tôi, sao lại biến thành em bé rồi? Chung Diệp Ly không kìm được than trời một câu. Lúc đùa giỡn cô có gọi Thiên Diệp là con gái mình, lúc này lại biến thành con gái thật rồi, aiz…

“Buổi sáng tốt lành nha…” Thiên Diệp đang phân vân có nên đánh thức chủ nhân hay không, lúc cô mở mắt ra thì đối diện với đôi mắt to ngập nước cùng giọng nói nhỏ xíu ngọt ngào. Chung tiểu thư bị sự đáng yêu hạ gục, hoàn toàn bật mode mẹ hiền.

Chung Diệp Ly chưa từng chăm sóc trẻ con, nhất thời nhìn Thiên Diệp kinh ngạc đến ngây người. May là Thiên Diệp chỉ thay đổi hình dạng, tính cách vẫn như cũ.

“Dáng vẻ này ít phải dùng sức.” Thiên Diệp lắc lắc Thập Tự Giá trên tay, màu trắng của vũ khí có hơi nhạt đi một chút, nhanh chóng bị cô ấy giấu vào tay áo. Sau đó Thiên Diệp nhảy xuống giường, kéo Chung Diệp Ly mới ngủ dậy đi đánh răng rửa mặt.

Sau khi Chung Diệp Ly rửa mặt thì làm hai phần đồ ăn sáng, lúc bưng lên thấy Thiên Diệp đang đứng cạnh cửa sổ thì hỏi, “Đang nhìn gì thế?”

“Thế giới này không giống Vinh Quang, không ngờ mặt trời mọc lại đẹp như vậy.” Thiên Diệp đáp, “Em chưa từng nhìn thấy nhà cao tầng, cũng chưa thấy những máy móc lạ lùng như vậy trong Vinh Quang… Diệp Ly, thế giới này thật kỳ diệu.”

Cô gái nhỏ ngây thơ nhìn thế giới hoàn toàn mới mẻ trước mặt, muốn khám phá vô cùng.

“Thế giới Vinh Quang cũng rất kỳ diệu.” Chung Diệp Ly nói tiếp, gắp cho Thiên Diệp một miếng trứng tráng.
Muốn đi huấn luyện… Nhìn Thiên Diệp ngồi trên ghế sa lông, Diệp Ly cũng hơi đau đầu, liệu có nên dắt em nhỏ theo không nhỉ?

“Thiên Diệp có muốn đi cùng chị không?” Sau khi nhận được sự đồng ý, Diệp Ly cũng không hề cố kỵ gì dắt theo Thiên Diệp đến trại huấn luyện. Dù sao cũng không ai nghĩ rằng em gái nhỏ mặt búng ra sữa này là nhân vật trong game.
“Diệp Ly hôm nay tới sớm vậy? Sao lại còn đưa theo… em gái nào đây?” Lúc Văn Khách Bắc đẩy cửa đi vào, thấy Thiên Diệp thì sững sờ.

Nữ đồng đội sớm chiều quen thân đột nhiên ôm theo một bé gái nhỏ giống hệt cô ấy, rốt cuộc là chuyện gì vậy hả?
“Đi vào đi, sao đứng mãi ở đây vậy?” Cố Tịch Dạ ở phía sau đẩy Văn Khách Bắc, sau khi vào phòng cũng chú ý tới người mới tới.

Cố Tịch Dạ và Văn Khách Bắc bốn mắt nhìn nhau, sau đó mạch não không hẹn mà gặp cùng suy nghĩ như nhau, hoảng sợ nhìn Chung Diệp Ly.

“Diệp Ly… đây là con gái riêng của bác Chung sao?” Các người suốt ngày nghĩ những gì vậy hả?

“Con gái tôi.” Không ít tuyển thủ thích gọi nhân vật của mình là con trai con gái, Diệp Ly thuận miệng đáp.

Trong mắt đám người Văn Khách Bắc, Chung Diệp Ly đang dùng giọng điệu tự hào giới thiệu con gái mình… Nhưng mà chờ chút… Diệp Ly, cô kết hôn lúc nào thế? Ở đâu ra con gái? Lời giải thích vừa thốt ra, Chung tiểu thư thấy bọn họ nhìn cô kỳ quái hơn, rốt cuộc ý thức được hiểu lầm.

“Các người nghĩ gì thế, đây là Thiên Diệp.” Chung Diệp Ly đoán được hai người đang nghĩ điều gì, vội vàng giải thích rõ.
Thiên Diệp?

Hai người chưa kịp phản ứng, mất hồi lâu suy nghĩ mới cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Đột nhiên cảm thấy một chút không khí linh dị thần quái.

“Thiên Diệp? Sống…???”

“Đúng vậy, hai người không nhìn lầm, Thiên Diệp là người sống.”

Tôn Triết Bình đang định đi qua phòng huấn luyện chào hỏi Lâu Quan Ninh nghe thế sợ đến ngây người.

“Anh còn tưởng là con gái riêng của cha em…” Lâu Quan Ninh tiếp nhận mọi chuyện hơi chậm, thử giơ tay ra muốn chạm vào Thiên Diệp. Thiên Diệp cực kỳ nhạy bén, nhảy trốn lên mặt bàn, tung ra Đôi Cánh Thiên Sứ sáng rực lướt qua một loạt máy tính.

Tay Lâu Quan Ninh cứng đờ. Diệp Ly dở khóc dở cười chạy tới ôm Thiên Diệp trên không trung xuống.

Phòng huấn luyện có một vị khách lạ lùng tới như vậy, mặc dù mọi người ở Nghĩa Trảm đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng tin tức không truyền ra ngoài. Diệp Ly lấy thẻ tài khoản trong ngăn kéo của mình ra đưa cho Thiên Diệp, để cô ấy tuỳ ý chơi. Có lẽ vì mục sư nhạy cảm với mục sư, tiêu chuẩn của Thiên Diệp cũng không tồi, nhưng vì đôi tay quá nhỏ nên thường xuyên không bao quát được bàn phím. Chung Diệp Ly vẫn tiến hành huấn luyện với đội như cũ, Thiên Diệp đôi khi sẽ chạy tới xem, thỉnh thoảng mở miệng nhắc nhở. Đội viên Nghĩa Trảm đều cảm thấy mấy lời bình sắc bén của Thiên Diệp có hơi bất ngờ.

“Trình độ của Thiên Diệp tương đối cao nhỉ?” Lúc Lâu Quan Ninh thốt ra câu cảm thán này, Thiên Diệp không ở cạnh Chung Diệp Ly.

Chung tiểu thư nghĩ một chút rồi đáp lại, “Đúng vậy.”

Hôm nay Diệp Ly vẫn không thể nắm bắt chính xác tiết tấu chiến đấu, sau khi cuồng kiếm sĩ bán máu xong cô đi hồi máu cho anh, không để ý đến cây máu của pháp sư chiến đấu. Nếu không phải Thiên Diệp điều chỉnh kỹ năng kịp thời cho cô, buổi huấn luyện hôm nay coi như không thành.

Đây chính là nguyên nhân mà Chung Diệp Ly phiền muộn, biết yếu điểm ngay trước mặt nhưng bất lực không thể phá vỡ. Thiên phú của Thiên Diệp khiến cô cảm thấy năng lực của mình không đủ, muốn vượt lên phá vỡ rào cản, nhưng tốc độ tay, phản ứng, quan sát, rất nhiều yếu tố tổng hợp lại đều cho thấy cô chưa đạt tới độ tinh chuẩn cần thiết của tuyển thủ chuyên nghiệp.

Các mặt đều bình thường, gộp chung với nhau vẫn là bình thường, nhưng người bình thường cũng có ưu thế riêng của mình.

Vậy ưu thế của cô là gì? Chung Diệp Ly mờ mịt tự hỏi.

“Sao buồn vậy?” Đến khi màn đêm hạ xuống, Chung Diệp Ly về nhà, cuộn tròn thành một cục bông vẫn còn đang suy tư vấn đề này.

Lúc mặt trời xuống núi, Thiên Diệp lại trở về dáng vẻ người lớn, ngồi cạnh Chung Diệp Ly, mở lon nước đưa cho cô.
“Diệp Ly.” Thiên Diệp biết Diệp Ly đang nghe, “Chị quen thuộc với đồng đội chưa? Chị hiểu rõ chính mình chưa? Chỉ khi dự đoán được tất cả các khả năng có thể xảy ra, mới biết rõ mình nên phản ứng như thế nào. Không nhất thiết chị phải có ưu điểm, nhưng tuyệt đối không được sợ khuyết điểm. Khi có khuyết điểm mới muốn vượt qua, muốn bù đắp thiếu sót.”
“Không phải chị luôn tò mò vì sao em lại xuất hiện sao?” Thiên Diệp thở dài.

Chung Diệp Ly lại vô thức hỏi lý do.

“Trong sinh nhật tương lai của chị, chị cho phép em đưa ra nguyện vọng, em ước chị có thể tìm được phương hướng của mình. Không sợ gì cả, tiến về phía trước.”

Tương lai? Chung Diệp Ly cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Thiên Diệp vô cùng hiểu rõ cô, nhạy cảm nhận ra được toàn bộ những thiếu sót của cô khi chiến đấu.

“Không phải chị không biết sở trường của mình sao? Đối với phần lớn mục sư, tỉnh táo và quyết đoán chính là sở trường. Một ngày nào đó chị sẽ trở thành mục sư ưu tú.” Thiên Diệp dựa vào bả vai Chung Diệp Ly, ghé vào tai cô khẽ nói, hơi nóng thổi ra, tóc mái của Chung tiểu thư bay bay lướt qua cần cổ. Diệp Ly xoa xoa mũi, nhớ lại câu nói kia. Cô nghiêng mặt qua muốn nói chuyện với Thiên Diệp, không ngờ khiến tư thế của hai người trở nên gần gũi đến mức sắp cọ vào gò má. Thiên Diệp có hơi đỏ mặt, Diệp Ly nhìn cô chăm chú trong chốc lát rồi ngoảnh mặt nhìn ra chỗ khác.

Đưa tay nhận lấy lon nước Thiên Diệp đưa tới, Diệp Ly uống một hơi hết nửa lon, sặc nước ho khan, nhưng lại bật cười.

Gông xiềng áp lực trong lòng dần dần tan rã, Diệp Ly nhìn thấy phương hướng của chính mình.

Tỉnh táo và quyết đoán, đó là sở trường của cô.

Thực ra cô hiểu rõ Thiên Diệp Ly Nhược sẽ biến mất, nhìn Thập Tự Giá ngày càng trong suốt cũng có thể đoán được điều này.

Có lẽ là thay đổi lớn về mặt tâm lý, trong vòng một đêm khí chất của Chung Diệp Ly có sự khác biệt vi diệu. Vừa sáng sớm cô đã ăn mặc đẹp kéo Thiên Diệp chạy tới nhà thi đấu. Hôm nay là vòng đấu quý sau, cho dù Nghĩa Trảm tạm thời không có khả năng vào vòng này, nhưng cũng không ngăn cản Chung tiểu thư nhiệt tình tới xem tranh tài. Cho nên Diệp Ly xin Lâu Quan Ninh cho nghỉ một hôm, kéo Thiên Diệp đi xem Vi Thảo thi đấu.

Lúc vào khán phòng, Thiên Diệp nhỏ bé bị ngăn ở chỗ soát vé. Đối diện với ánh mắt chất vấn cô làm hư em nhỏ, Diệp Ly cảm thấy bất lực vô cùng. Đến khi Thiên Diệp lấy tài khoản Vinh Quang trong túi ra, hai cô gái một lớn một nhỏ đeo khẩu trang vào sân khiến những người xung quanh tò mò nhìn thêm mấy lần.

Danh tiếng của Vi Thảo rất cao, trong nhà thi đấu chật kín khán giả. Chung Diệp Ly che chắn cho bản thân kỹ lưỡng, ngồi cạnh Thiên Diệp trong đám đông.

“Bọn họ đều rất vui vẻ.” Lúc Thiên Diệp xem tranh tài rất yên tĩnh. Cô gái nhỏ nhìn không rời mắt từng giây những nhân vật Vinh Quang giống mình kia, Chung Diệp Ly có thể đoán được Thiên Diệp đang nghĩ gì, đột nhiên nghe thấy cô ấy thốt ra một câu như vậy.

“Cho dù là thắng lợi hay thất bại, chiến đấu một mình hay thi đấu đoàn đội, bọn họ đều sống trong Vinh Quang rất vui vẻ.” Thiên Diệp dường như xuyên qua không gian nhìn thấy những nhân vật kia, khoé mắt ẩn chứa ý cười, “Sống trong Vinh Quang, bản thân đã là một nguồn vui.”

Chung Diệp Ly chấn động. Thiên Diệp Ly Nhược trong lòng cô đã không còn là một tấm thẻ tài khoản lạnh như băng mặc cô tuỳ ý điều khiển, mà là một sinh mạng có tâm hồn, có sự sống. Bọn họ đều có Vinh Quang của riêng mình.

Hai cô gái chụp chung một tấm ảnh, nhiều người xung quanh bị lọt vào khung hình, nhưng đó là tấm ảnh duy nhất chứng minh Thiên Diệp có tồn tại. Dường như nhiều năm sau, Diệp Ly sẽ lấy ra bức ảnh này để tưởng niệm, nói cho cô biết đây không phải là giấc mộng.

Các cô tâm ý tương thông, giờ phút này không ai phản bác được, đang tay trong tay trở về nhà.

Thực ra Chung Diệp Ly tuy ở Bắc Kinh nhưng rất ít khi về nhà. Cha mẹ cô đều bận rộn, sau khi giám sát cô học xong Cao đẳng thì bỏ mặc cô tự do quản lý cuộc sống, cho dù là làm tuyển thủ Vinh Quang cũng không ngăn cản. Cuộc sống một mình tuy tự do nhưng rất cô độc, càng ngày càng trống rỗng.

Cũng may cô có Vinh Quang. Cũng may, cô có Thiên Diệp.

Xung quanh đã không còn ai. Chung Diệp Ly vừa muốn nói gì, đột nhiên Thiên Diệp thất kinh buông tay cô ra. Trên người cô ấy tràn ngập ánh sáng, từng chuỗi số 0 và 1 dần dần bao kín lấy Thiên Diệp.

Chung Diệp Ly hiểu được Thiên Diệp muốn rời đi. Cô muốn giơ tay lên níu kéo, nhưng lại vô lực buông xuống. Dù sao cô cũng không thể giữ Thiên Diệp lại. Hai người các cô cuối cùng vẫn là người của hai thế giới.

“Diệp Ly.” Giọng Thiên Diệp đã yếu đi rất nhiều, nhưng Diệp Ly vẫn thấy được nụ cười của cô ấy, “Sẽ có một ngày em được đứng trên sân khấu như ngày hôm nay, em sẽ rất vui vẻ.”

Cho nên, nhất định phải cố gắng lên. Nơi ánh sáng biến mất, chỉ lưu lại một chiếc Thập Tự Giá trong suốt.

Thiên Diệp biến mất trong không trung. Diệp Ly đứng thẫn thờ một hồi, sau đó ngẩng đầu bước nhanh trở về.

Thực ra Thiên Diệp hiểu rõ giấc mộng của cô, cô muốn bản thân trở nên ưu tú hơn, cùng đội ngũ tiến về phía trước, tham dự thi đấu quý sau, muốn Thiên Diệp được tung ra đôi cánh tuyệt đẹp ấy trên sàn đấu.

Có đôi khi thay đổi không nhất thiết là từ bỏ, biến mềm yếu trở thành cứng rắn. Trong lòng cô có niềm tin kiên định, đủ để làm điểm tựa tinh thần cho cô bước tới.

03.

“Cần cà phê không?” Đẩy nhẹ vai Chung Diệp Ly đang buồn ngủ, Văn Khách Bắc vừa giơ ly rỗng vừa hỏi.

“Không cần, uống nhiều cà phê không tốt.” Chung tiểu thư cũng không thường dùng cà phê để giải khát. Tuy cà phê có tác dụng nâng cao tinh thần nhưng không tốt cho sức khoẻ, cô nhất định phải duy trì trạng thái thân thể tốt nhất, không phải chỉ là một hai năm, mà là càng lâu càng tốt.

Cô cầm chén lên uống nước, phát hiện mảnh giấy lót ly trắng đã được ghi chữ lên trên. Cẩn thận đếm lại thì đây là tờ giấy nhắn thứ mười bảy rồi, không biết Thiên Diệp lén viết nhiều lời cổ vũ cô như vậy từ bao giờ.

Huấn luyện buổi chiều sắp bắt đầu, Diệp Ly kẹp tờ giấy vào trong ví.

“Hôm nay chúng ta xem lại chiến thuật, sau đó tiến hành huấn luyện…” Trước khi thi đấu một ngày, phục bàn của Nghĩa Trảm khá đặc biệt. Năm đội viên Nghĩa Trảm tố chất khá tương đương nhau, cùng rèn luyện bổ sung cho nhau để tự hoàn thiện, người phát hiện vấn đề của đội ngũ lại thường là chỉ đạo Tôn Triết Bình.

Chung Diệp Ly lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra ghi chép sự điều chỉnh của đội ngũ, sau đó luyện thử vài thao tác không quen thuộc lắm. Sau khi kết thúc thảo luận, Tôn Triết Bình tới ngồi cạnh Lâu Quan Ninh, đột nhiên gửi tin nhắn cho Diệp Ly, dặn cô cứ phán đoán lúc hai người đang đánh để tìm cơ hội tăng máu cho Lâu Quan Ninh, đồng thời nội bộ chia ra hai tổ đối chiến thử.

Chung Diệp Ly vừa vào trận đã bị Trâu Vân Hải và Cố Tịch Dạ kẹp chặt hai bên, Văn Khách Bắc muốn đột phá từ đằng trước để cứu cô, nhưng dây dưa thất bại với Trâu Vân Hải. Chung tiểu thư căn cứ địa hình, chuẩn bị leo núi, mở Đôi Cánh Thiên Sứ ra bay lên cao. Ngay trong nháy mắt cô hạ xuống, Tróc Vân Thủ của Văn Khách Bắc đã kéo cô ra khỏi vòng vây. Trong quá trình này cô vẫn chú ý đến cây máu của Lâu Quan Ninh, vừa thêm cho Văn Khách Bắc một Thuật Hồi Máu, lúc cây máu của hắn sắp chạm tới mức báo động thì tung ra một chiêu Thuật Trị Liệu Thánh Ngôn.

Tiến hành huấn luyện một buổi chiều, Chung Diệp Ly lặp đi lặp lại quá trình vừa tìm cơ hội thoát thân vừa trị liệu cho đồng đội.

“Mệt ghê á, thôi dọn dẹp một chút rồi đi ăn cơm.” Văn Khách Bắc ngả lưng xuống ghế, tháo tai nghe xuống rồi xoa xoa thái dương.

Chung Diệp Ly lúc này mới ý thức được huấn luyện chiều nay cô đã cơ bản nắm được các phương pháp thoát thân, với khả năng khống chế tiết tấu thêm máu cũng có chút cảm giác diệu kỳ, như là quen tay hay việc vậy. Một số lúc cô gần như có thể dựa vào trực giác để phán đoán.

Cũng coi như là có chút tiến bộ.

Sau khi trao đổi với đồng đội, Chung tiểu thư cũng nắm rõ hơn được một số đặc trưng trong chiến đấu của mình. Suy nghĩ của cô rất linh hoạt, một vấn đề có nhiều cách đối phó, nhưng trong lúc khẩn cấp cần tìm biện pháp nhanh nhất thay vì biện pháp tốt nhất, chỉ cần chậm một nhịp thôi tiết tấu sẽ loạn. Mà trong thi đấu, không bao giờ có một giây một phút nào là dừng lại cả.

Hoàn cảnh tương tự nhưng cách nhìn khác nhau, đặc biệt phù hợp cho Chung Diệp Ly huấn luyện. Quá nhiều phương pháp khiến cô hoa mắt, muốn thử ngay từng cái một, vừa thử vừa tìm tòi và phán đoán. Riêng về việc tìm hiểu quy luật kỹ năng của đồng đội lẫn đối thủ, đến nay cô vẫn chưa thể nắm được hết thảy cơ hội. Nhưng người có thể tính toán trước mọi khả năng vốn không tồn tại, cô chỉ có thể làm tốt nhất trong khả năng của mình, kiên trì huấn luyện lâu dài.

Từ lúc mới thành lập đến giờ, Nghĩa Trảm cuối cùng cũng không bị gắn cái mác “chiến đội nhà giàu” chỉ dựa vào tiền nữa, bọn họ cũng có fans của riêng mình. Bước vào sân đấu nghe thấy tiếng hô vang trời của fandom Nghĩa Trảm, Chung Diệp Ly bình tĩnh đi thay đội phục, chuẩn bị thi đấu.

Thủ vững vị trí, chú ý cây máu, nhắm chuẩn thời cơ.

Bọn họ từng bại trước Hưng Hân, bây giờ gặp lại dĩ nhiên là toàn lực ứng phó.

Nhưng cũng không chỉ bọn họ đang cố gắng. Sau khi mở màn bảy phút, Cố Tịch Dạ và Văn Khách Bắc bị kéo vào vòng dây dưa, Trau Vân Hải cũng đang gặp nguy cơ. Tình huống không tốt lắm, Chung Diệp Ly rất khó khăn để bao quát toàn cục nhưng vẫn không ngừng cản trở kế hoạch công kích Lâu Quan Ninh của Tô Mộc Tranh và Đường Nhu. Quỷ thần xui khiến, cô ấn lên một phím nào đó, tung ra Ánh Sáng Thánh Giới đánh trúng Đường Nhu. Vô thức liên tục nhấn vào phím kia, hai Thuật Trị Liệu Thánh Ngôn dịu dàng phủ xuống người Lâu Quan Ninh, kéo cây máu của anh lên một khoảng lớn, lại xuất thêm một chiêu Thuật Hồi Máu cho Trâu Vân Hải, giúp tình hình cậu ta tốt đẹp hơn. Trong chớp mắt tư duy không theo kịp động tác, Chung Diệp Ly thực hiện xong một loạt kỹ năng này ngón tay đã hơi cứng lại, nhưng vẫn cấp tốc di chuyển đến phía sau hai người Văn Khách Bắc.

Cho dù kết quả thế nào, hôm nay màn trị liệu tinh chuẩn này của Chung Diệp Ly cũng toả sáng vô cùng.

“Phản ứng nhanh đó.” Sau trận đấu lúc bắt tay, Chung Diệp Ly nghe được câu nói này, mặt không biến sắc đáp một câu cảm ơn.

“Liên chiêu đẹp lắm.” An Văn Dật đi cuối hàng nói với cô.

“Nhưng luyện cũng rất lâu.” Chung Diệp Ly mỉm cười.

Một bộ liên chiêu nhanh chóng lại chuẩn xác như vậy cần có một chút may mắn, nhưng cần nhiều hơn chính là kinh nghiệm thực chiến và rèn luyện phản ứng tích luỹ lâu dài, cô tiểu thư lá ngọc cành vàng họ Chung rốt cuộc đã biến thành dáng vẻ rực rỡ trong tương lai mà Thiên Diệp Ly Nhược miêu tả.

Tỉnh táo và quyết đoán chính là sở trường của cô.

Dù Nghĩa Trảm một lần nữa lại thất bại tại thi đấu quý sau, nhưng Chung Diệp Ly vẫn có thể bình tĩnh ngồi trong phòng huấn luyện cùng các đồng đội phân tích video tranh tài lần trước.

Thời gian là liều thuốc tốt để rèn luyện tính cách.

Cô nỗ lực cố gắng vì mục tiêu, cho dù kết quả không như ý, quá trình cũng đủ quý trọng. Một ngày nào đó, cô muốn dẫn Thiên Diệp lên sân khấu cao nhất cảm thụ Vinh Quang.

Một năm trôi qua, Chung Diệp Ly ngày càng hiểu rõ đồng đội, hiểu rõ thuộc tính thay đổi của từng nhân vật, nâng cao khả năng tìm cơ hội trị liệu cho họ. Nếu bản thân không đủ nhanh, vậy thì phải đủ chuẩn. Nếu mình không thể nắm chắc, vậy phải dùng phương án chắc chắn nhất để đảm bảo. Không có ai mười phân vẹn mười, mình làm tốt nhất trong khả năng của mình, Chung Diệp Ly sẽ là một Chung Diệp Ly tốt nhất.

Tỉnh táo và quyết đoán, trong quá trình trưởng thành một năm này dần dần dung nhập vào tâm trí cô.

Thiên Diệp Ly Nhược không còn xuất hiện nữa. Nhưng không sao cả, chỉ cần cô nỗ lực tiến về phía trước, người trên màn hình nhất định sẽ thấy được, Chung Diệp Ly nghĩ như vậy.

Phục bàn kết thúc, cô chào hỏi đồng đội rồi đứng lên ra về.

Mọi người đều đang cố gắng mà!

Vấn tóc gọn gàng lên, dạo bước trong gió đêm về nhà.

“Tôi về rồi.”

Vừa lấy đồ ăn khuya trong lò vi sóng ra, Chung Diệp Ly vào phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo.

“Hoan nghênh trở về.” Thiên Diệp nằm lỳ trên giường, vuốt mắt thích ứng với ánh đèn đột ngột bật lên.

“Nhớ lời em đã nói với tôi, nên tôi tuyệt đối không từ bỏ.” Chung Diệp Ly mỉm cười thốt ra nguyện vọng lúc trước của mình.

Sau đó trăm lời muốn nói đều không thốt ra được, hoá thành một cái ôm cửu biệt trùng phùng.



END.


...
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook