Ongoing [Dawn 2022] [Song Hoa] Sa mạc xanh

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
Một sản phẩm thuộc project
LONGLASTING SPARKS OF DAWN - SINH NHẬT TRƯƠNG GIAI LẠC 2022

Sa mạc xanh
Tác giả: Loading~

Tôn Triết Bình đạp chân ga, chiếc xe tăng tốc đánh bay hai con zombie chậm chạp, mấy miếng thịt màu xám đen sượt qua kính chắn gió và để lại chất lỏng nhơm nhớp.

Chiếc xe Jeep quân đội chạy trên mặt nền gồ gề nhấp nhô, xác người nhiều đến mức chẳng còn nhận ra đâu là đường cái khiến tốc độ xe không thể nhanh được vì trôi bánh. Lúc xông qua ụ đất trống to, phía sau còn vang lên tiếng răng rắc của xương bị cuốn vào bánh xe rồi nghiền nát.

Những gì xuất hiện trong tầm mắt chỉ có bức tường đổ nát bị gió bào mờ đi hình dạng, cỏ dại khô vàng cao hơn nửa mét và thưa thớt mấy con zombie rủ đầu lết chân đi khắp nơi một cách vô định.

Không cột mốc không biển chỉ dẫn, hoàn toàn chạy theo hướng của kim chỉ đường. Hắn chẳng thèm tránh khỏi đám xác chết xấu mặt xấu mũi đang đi kia, trái lại còn hơi cố ý đâm thẳng mấy tên như trút giận cho dù trên mặt vẫn là biểu cảm bất biến.

"... Kỹ thuật lái xe của cậu cũng cuồng thật ha." Diệp Tu nghe tiếng “tít tít” truyền ra từ máy truyền tin, hiếm khi thấy cạn lời.

"Sao, đau lòng cho cái xe của anh?" Tôn Triết Bình hừ lạnh.

"Không, tùy cậu xài," Diệp Tu miễn cưỡng ngáp một cái, "Tôi tìm Tiểu Lâu đòi phí taxi."

Có lẽ tới khúc này nên nói nối tiếp, nhưng Tôn Triết Bình vẫn nín thinh. Diệp Tu chờ nghe câu kế mà không thấy thì từ bỏ, nghiêng mặt sang bên khác hút từng ngụm khói thuốc.

Một con zombie áo quần rách nát nhào thẳng vào từ góc chéo, hai cánh tay thối và xấu xí bấu víu ở đầu xe, cái miệng nứt toát gào dài những tiếng chói tai hệt như dã thú.

"Có tung tích của Trương Giai Lạc chưa?" Diệp Tu thờ ơ lên tiếng.

Tôn Triết Bình đột nhiên tăng tốc, con zombie nghiêng ngã rồi bị văng ra, lăn vài vòng trên nền đất cứng nứt nẻ.

Chiếc xe vẫn cứ phóng về trước, con zombie ngã sấp mặt và vài người bạn của nó dần trở thành những đốm đen nhỏ như con kiến trong gương chiếu hậu.

Phía trước, một cơn gió cuốn tung cát bụi mịt mù phủ lấp tầm mắt bằng một màu vàng xám. Không tìm được mục tiêu, không thấy rõ điểm cuối, mờ mịt vô định.

Tôn Triết Bình rút ra một điếu thuốc từ trong túi áo, ngậm lên miệng, châm lửa hút mạnh rồi phun một hơi dài.

"Chưa."

2.

Đám người bu quanh lại nổ ra một tràng khen hay.

Không biết đây đã là tên thứ mấy bị Tôn Triết Bình quật xuống đất. Đứng dậy chỉnh lại quần áo, hắn khinh bỉ hừ nhẹ khi liếc qua cái tên mặt xám mày tro ngã dưới đất.

"Chẳng có tên nào đánh được, còn ai muốn lên không?"

Vòng người vây quanh mắt to trợn nhìn mắt nhỏ mắt nhỏ trừng với mắt to, tuy câu này nghe cuồng đến chướng tai, nhưng cũng là lời thật việc thật, thực lực người ta đặt ngay trước mắt thế kia, há ai dám ý kiến?

Chung quanh không một tiếng hó hé, đến Tôn Triết Bình cũng thấy bẽ mặt. Hắn rất muốn tìm một người có thể đánh thật thống khoái, phát tiết sức lực nhưng nãy giờ cứ như đấm vào bông, dâng lên trong lòng một trận cáu kỉnh khó chịu vô cớ.

Vòng người liếc nhau ra hiệu, có một tên cười ha hả đi ra, hắn đặt tay lên vai của Tôn Triết Bình.

"Lão Tôn à, nếu mày rất muốn tìm đối thủ, tao sẽ đề cử một ứng cử viên sáng giá cho mày!"

Khi cái đám bu quanh Tôn Triết Bình hùng hổ đến trường bắn, ở đó đang có hai người luyện xạ kích. Vài người nghe thấy tiếng động thì quay đầu, hơi hơi khó hiểu nhìn cái đám đột nhiên đến viếng thăm này, bọn họ chụm đầu ghé tai khe khẽ thảo luận.

"Lão Tôn, chính là thằng nhóc đằng kia, nhìn thấy không?" Tên lúc nãy giơ tay chỉ chỉ.

Tôn Triết Bình đến gần mấy bước, chỉ thấy qua tấm lưới sắt là một bóng người cao gầy ở đằng xa. Người kia tay nâng súng quay lưng với bọn họ, tư thế tiêu chuẩn, đang tập trung cao độ nhìn về phía trước.

Nhìn chỗ nào cũng thấy kỹ thuật của cậu ta rất tốt, Tôn Triết Bình vừa nghĩ như thế xong đã có một cái bia bay ra. Nhưng khoảng khắc mới nảy ra nhận thức "Có bia bay ra", cái bia ngắm đã nát thành bụi giữa không trung.

Hai, ba phát tiếp theo cũng lần lượt trúng đích. Thời điểm có năm cái bia bay lên thì chỉ thấy người kia giơ súng rồi lia ngang chứ không dừng lại ngắm bắn, động tác gần như tùy tính nhưng không kém phần gọn gàng dứt khoát, mà đồng thời năm cái bia ngắm cũng đều bị đạn bắn nát.

"Này! Cái tên vừa luyện súng kia, tới đây chút!" Tôn Triết Bình hô về phía anh.

Có lẽ là người kia không nhận ra có ai đó gọi mình, vẫn cúi đầu kiểm tra súng. Đến khi bị tên bên cạnh vỗ vai chỉ qua hướng này mới quay đầu qua nhìn, động tác đơ đơ như hết nhớt, sau vài giây do dự mới không nhanh không chậm bước tới.

Người đến gần rồi Tôn Triết Bình mới thấy rõ bộ dáng. Tuy có thấp hơn mình nhưng trông không hề ốm yếu một chút nào, tay áo xoắn thật cao lộ ra phần lớn cánh tay trơn bóng, trên làn da màu lúa mạch có thể mơ hồ thấy các đường vân cơ, lưng thẳng ngực ưỡn nhìn rất có tinh thần. Bên dưới tóc mái thưa thớt là một gương mặt khá khôi ngô, đường nét rõ ràng mi thanh mục tú.

Anh quét mắt nhìn cái đám xì xào to nhỏ đang bu sau lưng Tôn Triết Bình, trong mắt lộ ra ít ngờ vực lẫn cảnh giác, cuối cùng tầm nhìn mới chuyển lên người hắn.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Anh hỏi.

Tôn Triết Bình chống một tay lên lưới sắt, hơi nghiêng người, cho đến khi cả hai gương mặt cách đúng một tấm lưới ở giữa, hắn mới khẽ cười.

"Nghe nói kỹ thuật cậu không tệ," Tôn Triết Bình lắc đầu, ra hiệu về phía bãi đất trống bên cạnh, "Đánh thử với tôi một trận?"

Sau lưng vang lên một trận ồn ào, có cả tên không e dè huýt sáo, nghiễm nhiên là bộ dáng chờ xem kịch vui.

Anh lại vội liếc sang mấy tên ở sau lưng Tôn Triết Bình, sắc mặt tối sầm, khi lần nữa đối mắt với Tôn Triết Bình thì chẳng còn được mấy phần khách khí.

"Dựa vào cái gì?"

"Sợ thì nói thẳng." Tôn Triết Bình nhíu mày.

"Anh…!" Anh siết chặt nắm đấm, tiến về phía trước nửa bước. Trên mặt hiện lên chút tức giận, đôi mày nhíu chặt, miệng hơi há ra nhưng không thốt được câu nào. Anh mím chặt môi trừng Tôn Triết Bình.

Đúng là dễ bị khích, Tôn Triết Bình nghĩ.

Hai người trừng nhau không nhân nhượng. Một lát sau anh thả lỏng nắm đấm, lùi về hai bước rồi khoanh tay đứng yên, nhếch mép cười đầy khinh thường.

"Tôi đây chưa từng biết sợ ai đâu, đánh thì đánh."

Đám người đi theo Tôn Triết Bình lại làm ầm lên, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng không thể nhìn thấy hai người này đấu một trận trước đám đông. Bởi vì Tôn Triết Bình ngoắc ngoắc ngón tay với anh, ghé vào tai nói gì đó qua tấm lưới sắt. Sau đó người kia liền quay lưng về lại sân tập bắn, thậm chí chẳng buồn ngoái đầu, mà dường như tâm trạng của Tôn Triết Bình cũng tốt hơn hẳn, đút tay vào túi quần sải bước về phía nhà ăn. Cho dù bọn họ có muốn tới hỏi cho rõ, nhưng nghĩ lại cái bộ dạng không muốn bị ai nghe thấy kia của Tôn Triết Bình và thái độ phớt lờ người khác bây giờ, cũng chỉ thu liễm bớt, cười ha hả đi về phía nhà ăn.

Ban đêm, khi Tôn Triết Bình đi một mình tới khu vực luyện tập, chỗ ấy đã có người đứng chờ, mũi chân cọ cọ mặt đất trông có vẻ buồn chán. Anh quay đầu qua thấy Tôn Triết Bình đã đến cũng không có biểu hiện gì, dứt khoát bắt đầu cởi áo khoác.

"Nhanh bắt đầu nhanh kết thúc, tôi còn phải về ngủ nữa." Anh ném áo khoác sang bên cạnh, lộ ra cái áo tập ngắn tay ở bên trong.

Tôn Triết Bình nghe vậy liền cười, "Nói sao giống như giao dịch thân thể vậy."

Anh sững sốt, ngẩng đầu nhìn Tôn Triết Bình, cơ mặt dường như có hơi giật giật. Mà ngay giây sau đã có nắm đấm cuốn theo gió đêm nện vào mặt Tôn Triết Bình.

"Con mẹ mày có ý gì!" Đi kèm với cú đấm còn có cả câu chửi đầy giận dữ của anh.

Tôn Triết Bình miễn cưỡng nghiêng người tránh thoát một quyền này, đồng thời lùi về sau hai bước nhằm tránh cái quét chân của anh. Hắn nhanh chóng cởi cái áo khoác vướng víu trên người vứt sang một bên.

"Không tệ, thật sự có tài đấy." Tôn Triết Bình gật đầu.

“Ha,” Đối phường hừ lạnh, tiến tới hai bước, "Đâu chỉ thật sự có tài..."

"Nếu cậu không có chút trình độ này," Tôn Triết Bình đỡ lấy nắm đấm của anh, lại đỡ thêm một thế xoay người giật cùi chỏ, "Tôi còn lười tới tìm cậu đấy."

"Vậy để cho tôi cho anh xem rốt cuộc trình độ của tôi đến đâu!"

"Được, đánh sướng tay đi."

Kỳ thực nhiều năm về sau Tôn Triết Bình vẫn luôn nhớ về đêm hè trăng sáng tuyệt đẹp này, nhớ về trận đánh sung sướng tràn trề, thống khoái thỏa thê này. Từng lỗ chân lông như nở ra trong gió đêm, sức mạnh ẩn giấu không ngừng cuộn trào lên từ sâu trong cơ thể, gào thét như muốn phá vỡ lớp da, nuốt chửng mọi thứ, hai tay như bị lửa thiêu đến bỏng rát, ngọn lửa ấy chạy dọc sống lưng, thiêu hắn cháy rụi, vạn vật xung quanh đều biến thành tro tàn. Cảm giác ấy dù cho sau này hắn có ra chiến trường, khí thế vũ bão càn quét hàng trăm hàng ngàn zombie, cũng không thể nào so sánh được.

Người trước mặt quả thật không bì được khoản sức mạnh, nhưng động tác lại nhanh nhẹn linh hoạt hơn hẳn hắn. Tôn Triết Bình căng chặt dây thần kinh, vừa đỡ các đòn đánh từ góc độ xảo quyệt nhưng không hề thiếu lực kia, vừa tìm kẽ hở và cơ hội phản công, quyền cước tới lui cuốn gió sướt qua gò má mang theo vài phần ác liệt và sát khí.

Trên người hắn đã có không ít chỗ đau lâm râm, hắn biết trên cơ thể của đối phương cũng như vậy. Nhưng bọn họ đều không dừng lại. Chút đau đớn nhỏ bé khó nhận ra kia hệt như liều thuốc kích thích mạnh khiến người ta tình nguyện trầm sâu vào cơn đau nhức ngập tràn sung sướng sảng khoái, thậm chí hắn còn khó kìm cảm giác muốn bật cười thật to.

Không được lơ là, tránh được một đòn ắt sẽ nghênh đón đợt công kích càng mạnh càng giàu sát thương hơn ở phía sau, mà mỗi lần hắn xuất kích cũng dốc toàn lực không chút lưu tình. Hoàn toàn không cần nương tay cũng như không thể nương tay, đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn trải nghiệm khoái cảm được giải phóng toàn bộ trước mặt kỳ phùng địch thủ.

Hắn không nhớ trận đánh kia kéo dài bao lâu, thứ cuối cùng trong mắt chỉ có thân hình mạnh mẽ của đối phương giữa ánh trăng, tiếng gió thét gào bên tai, như thể vạn sự vạn vật đều bị vùi lấp trong hắc ám vô tung theo thời gian.

Cuối cùng vẫn là người kia ngồi bệch mông xuống đất trước. Anh níu mảng áo chỗ ngực mà ho sù sụ, mặt mũi đỏ bừng, tóc tai ướt đầm mồ hôi như vừa bị vớt ra từ hồ nước.

Chính Tôn Triết Bình cũng không tốt hơn chỗ nào. Hắn chống hai chân xoay người thở hổn hển, tay chân vẫn đang run rẩy, thấy quần áo sũng nước dính sát người có chút khó chịu bèn dứt khoát ngã rạp lưng ra đất.

Bầu trời đêm mùa hè vô cùng quang đãng, bức màn màu tím đậm phảng phất như lụa gấm phủ ngàn dặm, ánh trăng trong ngần, gió đêm lành lạnh nhẹ nhàng quấn lấy cả người, cuốn đi không ít hơi nóng. Giữa không gian trống trải tịch liêu chỉ có âm thanh khe khẽ của gió, cùng tiếng thở dốc dần dịu lại của hai người.

Tại thế giới vô biên vô ngần giờ đây chỉ còn tiếng nhịp tim đập kịch liệt của chính hắn, cùng nhiệt độ chảy xuôi trong máu không thể tiêu tán theo cơn gió.

Hắn đột nhiên cười sằng sặc, khiến cái người đang cúi đầu ngồi bên cạnh phải ngơ ngác nhìn lên.

"Đồ điên..." Người kia lẩm bẩm một câu.

"Cậu có va chạm gì với mấy người trong đại đội của tôi à?" Tôn Triết Bình quay đầu nhìn hắn.

"À tên kia á hả," anh ngẩng đầu thờ ơ, "Lần trước ở nhà ăn bọn hắn có tới gây sự với mấy người trong đại đội của tôi, còn hất đổ bữa trưa, tôi chỉ tức quá nên dạy dỗ bọn hắn một trận thôi."

"Cậu cũng có tinh thần trọng nghĩa ghê ha." Tôn Triết Bình cười.

Anh lườm một cái.

"Đúng rồi, cậu tên là gì?" Tôn Triết Bình chống người dậy.

"Tôi còn muốn hỏi anh là ai đó," anh tức giận nhìn Tôn Triết Bình từ trên xuống dưới, "Vừa đến đã tìm tôi đánh nhau, đầu óc không gặp trục trặc chứ?"

"Đại đội một, Tôn Triết Bình." Tôn Triết Bình lơ đi câu chế nhạo phía sau của anh, trực tiếp báo đại danh của mình.

Người kia hiển nhiên là bị tác phong của hắn làm cho ngáo luôn, một lát sau mới trả lời lại.

"... Đại đội hai, Trương Giai Lạc."

"Tôi thấy kỹ thuật của cậu không tệ, về sau chung đội với tôi thì sao?"

Trương Giai Lạc trố mắt nhìn chòng chọc gương mặt mang ý cười lại như có vẻ thật lòng kia của Tôn Triết Bình, nhất thời chưa tiêu hóa được câu nói này. Tới khi anh rốt cuộc cũng hiểu được nó có ý gì, mới gãi đầu hất mặt sang hướng khác.

"... Đồ điên..." Trương Giai Lạc lại khẽ lẩm bẩm một câu.

Tôn Triết Bình lần nữa bật cười ra tiếng.

3.

Vào chạng vạng, Tôn Triết Bình không thể không dừng xe, xung quanh có không ít zombie tiếnlại gần, e rằng chỉ tông thôi thì khó có đường ra.

Hắn siết chặt nấm đấm, tay trái vẫn còn hơi nhoi nhói, nhưng dường như chẳng phải vấn đề lớn lao gì, súng và dao găm đều đeo trên người.

Nghĩ rồi, Tôn Triết Bình vẫn rút súng xuống xe.

Hắn chưa bao giờ e dè bất cứ chuyện gì, cho dù có đơn độc một mình. Hoặc nên nói, trên chiến trường lý tưởng của hắn không cần xuất hiện quá nhiều người, kẻ địch càng đông chỉ khiến hắn càng thêm hưng phấn. Hiếu chiến mà lại ngông cuồng, những thứ này như thể từ khi sinh ra đã đâm chồi trong máu, gốc rễ mọc dọc theo huyết quản, ôm lấy lục phủ ngũ tạng, cành lá xum xuê, không thể tách rời.

Hắn chính là chiến sĩ trời sinh, giống như Trương Giai Lạc.
 

Bình luận bằng Facebook