Hoàn [Dawn 2022] [Song Hoa] Ban đầu và về sau

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Tác giả: 漠花

Link gốc: [双花]最初和后来

Convert: Lá Lá

Edit: Nguyệt



Thiết lập riêng thuộc về người viết fic



BAN ĐẦU
Thành phố B – Thành phố K
Trương Giai Lạc


Trương Giai Lạc sinh ra và lớn lên tại nơi là gốc gác của kinh thành, nhưng chẳng ngờ cùng môi trường sống mà mỗi người một vẻ, cậu trưởng thành theo một hướng khác thường.

Nhắc về chuyện này, đám bạn thân thằng nào thằng nấy to cao vạm vỡ lại cảm thán không thôi, đồng thời kiểm điểm lại xem liệu có phải mình đã cướp quá nhiều đồ ăn của Trương Giai Lạc trong quá trình trưởng thành hay không mà khiến cậu chẳng cao nổi một mét tám.

“Không, không cao được đến một mét tám thực ra không phải vấn đề gì lớn, đàn ông không câu nệ chiều cao.” Một thằng bạn thân an ủi cậu xong lại xoáy ngay một cú rõ đau, “Nhưng mà mày đỏm dáng quá đáng luôn, mày nhìn quần xong nhìn áo mày đang mặc kìa… Thế này thì làm xấu hết hình tượng bọn tao trong mắt dân Tây Nam.”

“Cút đi!” Trương Giai Lạc thẹn quá hóa giận, giơ chân đá văng thùng rác, chuẩn bị đuổi hết cả đám đi.

Cậu sẽ sớm đi tới phía Tây Nam đất nước, góp một viên gạch cho công cuộc kiến thiết nền thể thao điện tử khu vực phía tây, cũng dự định sẽ trở thành một trong những trụ cột vững chắc của sự nghiệp này trong vài năm tới. Thế nhưng hùng tâm tráng chí trong lòng đang đến thời khắc mấu chốt, bị đám bạn tồi ăn chầu uống chực với cái danh tiệc chia tay không nói, tụi nó còn chê bộ đồ cậu dày công phối riêng cho lần gặp mặt trực tiếp sắp tới —— Trương Giai Lạc có một người bạn quen trên mạng, không phải yêu đương qua mạng, nhưng sắp sửa gặp nhau, sẽ cùng ăn cùng ở cùng phấn đấu trong quãng thời gian tới, giúp đỡ nhau hiện thực hóa giá trị cuộc đời.

“Nếu không biết là mày đi đánh game, nghe câu kia xong còn tưởng mày đi cưới vợ.” Thằng bạn A bình tĩnh nhận xét.

“Nghe nói dân vùng đó mạnh mẽ lắm.” Thằng bạn B ra vẻ cảm thông, “Tao có thằng bạn, hồi năm kia đi du lịch ở đó, mới nói chuyện mấy câu với một cô, cô kia đã mang năm mươi cái đầu bò Tây Tạng tới, muốn gả cho nó.”

“Thế á?” Trương Giai Lạc hơi hoang mang, “Sao tao lại nghe nói con gái vùng đó ở trên lầu hoa, nhìn vào mắt là thấy lửa cháy hừng hừng, hôn mãi không muốn ngừng!”

“Tóm lại là mày đi kiếm gái?” Thằng bạn C như vừa ngộ ra chân tướng.

“Tao đi đánh game!” Trương Giai Lạc phát điên.

Nhưng chung quy cách nói này nghe còn không đáng tin hơn đi tìm bạn gái, thế nên chẳng ai để ý tới cậu nữa, tiếp tục thảo luận về chuyện gái gú, chỉ có thằng bạn A vẫn còn băn khoăn.

“Sao bố mày chịu đồng ý vậy?”

“À, chắc bố tao tưởng tao sắp đi làm IT.”

“…”

“Tao nói với bố tao là chính sách bên đó giờ đang ngon, khu hậu cần ngoại quan đang được xây dựng để khuyến khích phát triển các ngành công nghiệp mới mà bạn tao mới mở một công ty công nghệ điện tử, thế là tao góp gạo… à nhầm, góp cổ phần.”

“…”

“Tuy bố tao cảm thấy cái ngành này còn đang ảo lắm, không đáng tin, tương lai chưa thấy rõ nhưng cũng là rèn luyện con người. Thanh niên đi gây dựng sự nghiệp vẫn tốt hơn lởn vởn trước mặt bố tao, lêu lổng với đám bạn xấu, biết đâu sau lại thành cổ phiếu ngành công nghệ được niêm yết, mày thấy đúng không?”

“…”

“Còn chuyện trường lớp, cứ tạm bảo lưu trước đã, bố tao cảm thấy chuyến này đi dù thành hay bại cũng sẽ không quá lâu.”

“Mày từ từ đã.” Thằng bạn A không nhịn nổi nữa, “Mày đã nói là mày đi đánh game một cách thẳng thắn thành thật.”

“Tao nói với bố tao như thế, tao góp vốn vào công ty thật, nhưng mà tao ở ngoài chuẩn bị làm vài chuyện nền móng khác.”

Thằng bạn A uống cạn rồi giơ cốc lên kính cậu, “Chúc mày mã đáo thành công.”

“Đương nhiên rồi.” Trương Giai Lạc uống hết nửa cốc Coca.

“Vậy mày gặp ông bạn trên mạng kia là để hùn vốn mở công ty đúng không. Trương công tử ghê đấy.” Thằng bạn B ghé sát vào, “Tao mới chỉ nghe nói trong game hẹn bạn chịch cả nghìn cây số tặng “cái gì gì đấy” chứ chưa bao giờ nghe trong game hẹn bạn làm ăn cả nghìn cây số góp cổ, à, không phải cổ cánh chân tay, là cổ phần công ty.”

“Mày cút!!” Cuối cùng Trương Giai Lạc cũng đuổi cả đám đi.

Trên thực tế, Trương Giai Lạc cũng hiểu việc mình gặp được Tôn Triết Bình trong game chẳng khác gì một chuyện hoang đường, tốc độ tiến triển quan hệ cũng quá khó tin. Chưa tới một tuần, hai người đã xác định xong các công việc hợp tác, hơn nữa còn vừa cùng nhau đánh game, vừa thảo luận vấn đề thực hiện.

“Ông xem, vấn đề tài chính ban đầu này… Đệch! Kêu ông chém trị liệu trước ông nghe thủng không đấy!”

“Cậu ném lựu đạn thế bố thằng nào thấy được trị liệu! À đúng rồi, hai người không đủ đâu, nên tôi tìm ông chủ khác gánh vác, hai chúng ta đều xem như góp gạo… Ấy nhầm, nói thế nào nhỉ?”

“Ha ha ha ha ha, tóm được rồi! Diệt gọn nó nào! Được đó, rất ổn, vậy thì có thể tập trung đánh game.”

“Ký túc xá cũng tìm xong xuôi rồi, rớt đồ cam nào.”

“Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù chỗ bọn tôi chỉ có một chiến đội nhưng điều kiện tốt hơn chỗ ông nhiều, sao ông không qua.”

“Vì chỗ tôi chính sách tốt hơn, khuyến khích phát triển ngành công nghiệp mới, mở công ty phát triển công nghệ điện tử còn được miễn giảm thuế.”

“Móa! Ông nghe lén tôi nói chuyện với bố tôi đấy à!”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả! Sau lưng có người kìa!”

Và mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.

Cậu soi gương trong WC sân bay, chẳng hiểu có vấn đề gì mà thằng bạn A cứ chê bai bộ đồ này mãi. Không phải chỉ là quần hơi bó một tí, áo hơi rộng một xíu thôi à, trông vẫn cứ đẹp trai, phong độ ngời ngời.

Thế nên cậu điềm tĩnh, kiêu hãnh bước ra khỏi cổng đón, trông thấy Tôn Triết Bình còn sành điệu hơn mình. Hắn đeo kính râm, chống tay tựa người vào rào chắn, sau khi trông thấy cậu còn nở một nụ cười kiêu ngạo rất chuẩn bài.

Trông có vẻ không giống lúc gọi video trên QQ lắm, Trương Giai Lạc nghĩ thầm.

Để tránh những tình huống đáng tiếc xảy ra, tuy không phải là làm bạn bè, nhưng cho dù là làm ăn chung, nhìn nhau vừa mắt vẫn là chuyện rất quan trọng. Thế nên sau khi quyết định hẹn gặp mặt, hai người vẫn gửi ảnh chụp như những người bạn quen qua mạng bình thường, dối trá châm biếm diện mạo đối phương một hồi rồi kiên trì gọi video nói chuyện nửa tiếng mỗi ngày.

Tuy là sau khi biết được chuyện này, thằng bạn A nhất quyết cho rằng hai người đang yêu đương qua mạng.

“Yêu qua mạng cái quần què! Mày thấy có ai ăn mì trong lúc gọi video với người yêu trên mạng không!” Trương Giai Lạc rất bực mình, “Tôn Triết Bình… À, chính là cái người đó đó, còn chưa nói mày biết tên, chính là Tôn Triết Bình kia! Lần nào cũng ăn mì trong lúc gọi video! Nhìn ổng ăn là tao lại thèm, mới nửa tháng đã béo lên cân rưỡi!”

“Rõ ràng là hai thằng công tử nhà giàu, quái nào cứ thích ăn mì gói vậy.” Thằng bạn của cậu toàn chú ý mấy thứ đẩu đâu.

“Đấy là tiêu chuẩn chơi game, là lãng mạn của trạch nam.” Trương Giai Lạc khinh bỉ hắn, “Mày không hiểu đâu, chưa từng ăn mì ăn liền, sao có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp.”

Cả đám bạn thân đều tỏ vẻ không hiểu và cũng không muốn hiểu nhưng chung quy đã nắm bắt được vấn đề: Trương Giai Lạc không đi kết hôn cũng không đi đầu tư mà là đi làm trạch nam… à không, làm tuyển thủ chuyên nghiệp.

Thế là Trương công tử mang theo khát khao trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp tràn ngập cõi lòng lao tới Xuân Thành, thuận lợi gặp mặt cộng sự tại sân bay rồi bị lôi tới khách sạn.

“Ký túc xá và văn phòng câu lạc bộ chưa trang hoàng xong, tôi thuê phòng dài ngày trong khách sạn cho cậu.” Tôn Triết Bình ngậm thuốc lá, dừng xe xong liền nói chuyện bằng phong thái rất lắm tiền.

“Ok, tôi ở đâu cũng được.” Cậu kéo vali to bự, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “À thì, nếu tôi nhớ không nhầm, ông nhỏ hơn tôi đúng không, có bằng lái chưa đấy?”

“Lúc trước đổi căn cước tiện thể lấy bằng lái rồi.”

“Ông nhanh nhẹn ghê ha.” Nhưng nhìn kỹ thuật lái coi như đạt chuẩn của đối phương, Trương Giai Lạc không xoắn xuýt chuyện này nữa, “Tình hình giờ sao rồi, ông chủ và quản lý đến chưa?”

“Đến rồi, nhưng thành viên chiến đội thì chúng ta vẫn phải tìm thêm, tốt nhất là phải mau chóng gom đủ.”

“Trị liệu lần trước đi phó bản chung thế nào?” Trương Giai Lạc nhanh chóng vào guồng.

“Cậu thấy được là được.” Tôn Triết Bình tỏ vẻ mình rất phóng khoáng.

“Ông không phải đội trưởng à?” Trương Giai Lạc đùa.

“Cậu là đội phó, hay cậu thấy sếp hai nghe hay hơn?”

“… Vậy, thực ra ông muốn đặt tên chiến đội là Sơn Trại Bách Hoa hoặc là Bang Bách Hoa phải không.”

Tôn Triết Bình nghe vậy liền bật cười, đồng thời liếc nhìn cậu khi cửa thang máy mở ra.

“Thật sự không phải.”

Tên đội họ được đặt rất qua loa mà lại đầy ẩn ý, kết quả là trong suốt một thời gian dài, đặc biệt là sau khi biết xuất thân công tử kinh thành của Trương Giai Lạc, mọi người đều nhất trí cho rằng Bách Hoa là tác phẩm hứng khởi nhất thời của cậu, kế thừa truyền thống công tử nhà giàu làm thể thao điện tử của nước nhà một cách ưu tú.

“Không phải, thật sự không phải.” Trương Giai Lạc giải thích mà sắp phát điên, tuy đúng là kế thừa truyền thống thật nhưng lại không thể đứng bên đường hét tướng lên rằng thực ra tôi chỉ là cổ đông thôi nên cậu đành phải nín nhịn, hét rằng: “Tên này do Tôn Triết Bình đặt!”

“Tôi nói mấy cậu biết! Thằng chả mới là đại gia! Bố ổng… Ứ ứ ứ!”

Trương Giai Lạc nhảy dựng lên định nói, kết quả bị Tôn Triết Bình tay mắt lanh lẹ bịt miệng.

“Phải khiêm tốn.” Tôn Triết Bình uy hiếp cậu bằng cách vô cùng hòa nhã.

“…” Trương Giai Lạc khuất phục trong sự phẫn nộ tột cùng.

Vậy nên thực chất hai người bọn họ cũng tám lạng nửa cân, đều là những người được tựa lưng vào bóng cây râm mát, tuổi trẻ chưa trải qua gian nan vất vả cuộc đời nhưng lại tự nhận mình kiên cường, độc lập. Hai thanh niên trẻ tuổi hào hoa, càn rỡ, đầy khí thế lần đầu tiên kề vai chiến đấu ngay tại tiệm net đối diện khách sạn.

Là khách quá thường xuyên lui tới, Tôn đại thiếu được hưởng ưu đãi VIP trọn đời tại tiệm, vừa vào cửa, xung quanh đã có người bắt chuyện, “Đại Tôn, ngồi máy hả?” “Hôm nay đi đấu trường không?” “Đại Tôn kéo phó bản giúp với”…

Trương Giai Lạc giật mình trước tình huống hiện tại, rõ ràng cậu đến đây để tham gia vào ngành công nghệ thông tin cấp cao mà giờ cứ có cảm giác như vừa bước qua cửa chính của trại thổ phỉ.

“Chỗ này có nhặt được người nào ổn ổn không?” Cậu liếc nhìn xung quanh.

“Ồ.” Tôn Triết Bình tìm cho cậu một máy, “Lên đấu trường mở phòng đi, rồi tôi gọi cả đám tới cho cậu thử.”

“… Tôi hơi hơi có cảm giác làm sếp hai rồi đấy.”

Tôn Triết Bình lại bật cười, nhướng mày, lập tức vung tay.

“Bay đâu, xếp hàng ra mắt sếp hai.”

Nhưng sếp hai cũng không dễ làm như vậy, đám “đàn em” vô cùng tò mò với nửa kia trong truyền thuyết của sếp lớn, cực kỳ nhiệt tình hăng hái xông pha ra mắt. Sau một hồi đánh luân phiên, Trương Giai Lạc mệt bở hơi tai, kiệt sức oặt ẹo ngả người ra ghế ngồi.

“Chí ít cũng cho tôi nghỉ chút chứ! Tay gõ phím sắp chuột rút rồi!”

“Đồng chí Trương Giai Lạc, khả năng duy trì liên tục không ổn nhé.” Tôn Triết Bình cười nhạo cậu.

“Ông ngon thì đánh đi! Đánh đi!” Trương Giai Lạc tức xì khói.

“Không đánh nữa, không đánh nữa.” Tôn Triết Bình cười nói, “Đi nào, ra ngoài ăn khuya.”

Tôn Triết Bình dẫn cậu tới Giang Hồ Nhất Trản Đăng ăn đồ nướng, xe đỗ một hàng dài bên đường, chủ quán nghiêm túc mà lạnh lùng như mọi thế ngoại cao nhân, ngoài việc nướng đồ ăn, mọi chuyện khác đều do Tôn Triết Bình sắp xếp. Nhưng Trương Giai Lạc bất hạnh không thể nào lĩnh hội được tay nghề của thế ngoại cao nhân rốt cuộc đỉnh hay không, cậu bị cay đến mức nước mắt nước mũi tranh nhau rơi tèm lem, lại khổ sở chịu cười nhạo một lần nữa.

“Ăn thêm bát bún không?” Tôn Triết Bình lau miệng, hỏi cậu.

“Ăn cái quần què!” Trương Giai Lạc lấy giấy xì mũi, vừa sụt sùi vừa quát.

“Vậy đi thôi.”

“Đi đâu?” Trương Giai Lạc vẫn còn chìm sâu trong sự đả kích vì khẩu vị khác biệt, nhất thời cảnh giác.

“Đi xem chút.”

Đêm hôm khuya khoắt, trăng mờ gió lộng, Tôn Triết Bình kéo cậu tới câu lạc bộ Bách Hoa còn đang trang hoàng dở dang.

Câu lạc bộ thuê ở một tòa nhà văn phòng hơi cũ, Tôn Triết Bình đánh thức bảo vệ nhờ mở cửa. Giữa đống đồ nội thất gần như không cách nào len chân, hắn giới thiệu tương lai của bọn họ với Trương Giai Lạc, mà đối phương cũng lắng nghe cực kỳ nghiêm túc trong mùi vật liệu hóa chất gay mũi.

“Đến khi có thành tích, chúng ta có thể xây dựng trụ sở và nhà thi đấu riêng.” Cuối cùng, Tôn Triết Bình nói.

“Chúng ta cùng nhau?” Trương Giai Lạc gật đầu, vươn tay về phía Tôn Triết Bình.

“Đương nhiên.”

TBC
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
VỀ SAU


Thành phố K – Thành phố B
Tôn Triết Bình


Tôn Triết Bình xuất thân Xuân Thành ở phía Tây Nam, bốn mùa đều như mùa xuân, ánh nắng chan hòa, trăm hoa đua nở, vạn vật căng tràn sức sống.

Trong đó bao gồm cả Tôn Triết Bình, giai đoạn trổ mã, hắn lớn nhanh như thổi, cấp hai đã cao quá mét bảy, lên cấp ba là hơn mét tám. Thể trạng này khiến hắn như hạc giữa bầy gà, cực kỳ nổi trội trong đám anh em bạn bè. Đến lúc không còn thằng bạn nào đẹp trai hơn hắn hoặc có thể nói là lúc hắn biến thành một trạch nam mê game, quá trình phát triển này cuối cùng cũng ngừng lại.

“Tôi phát hiện từ khi ông bắt đầu chơi game tên Vinh Quang gì gì đó kia thì không cao thêm nữa.” Người anh em X hết sức vui mừng về chuyện này.

“Vậy giờ không chơi được nữa, anh nghĩ tôi có cao thêm không?” Tôn Triết Bình liếc nhìn hắn.

“… Sợ là không đâu.”

Người anh em X ra vẻ đau lòng lắm, xét đến cùng, hắn vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao không thể chơi Vinh Quang lại trở thành một chuyện đau đớn đến thế. Theo hắn, điều kiện của Tôn Triết Bình rất tốt, không phải lo lắng về kinh tế, tuy không cao thêm được nữa nhưng tuổi đôi mươi vẫn còn rất trẻ, làm gì chẳng được, không nên tự mua dây buộc mình.

“Dây của người ta cũng không cho tôi buộc.” Tôn Triết Bình giễu cợt.

“Vậy hiện giờ không buộc được thì ông định làm gì hả đại Tôn?” Người anh em Y cẩn thận dò hỏi.

“Chữa tay tiếp, chữa xong rồi tính.” Tôn Triết Bình uống một hớp bia.

Hắn đang chịu sự thất bại lớn đầu tiên trong đời nhưng vì tửu lượng quá tệ nên mượn rượu giải sầu trông cũng chẳng có chút khí thế nào. Bình thường chẳng có cơ hội trải nghiệm cảm giác ngấm men cồn, mới uống không được bao nhiêu, hắn đã bắt đầu chuếnh choáng.

Nhưng sự thất bại này lớn vô cùng, lớn đến mức hắn phải mượn rượu giải sầu —— Giấc mộng hắn vất vả gây dựng mấy năm qua, sự nghiệp một tay hắn tạo nên, thậm chí cả trò giải trí hắn yêu thích nhất khi nhàn rỗi cũng đoạn tuyệt hắn. Đừng nói là thanh niên đôi mươi chưa phải chịu khổ, dù có là tay lõi đời đã trải đủ gió sương cũng chẳng thể bình tĩnh chấp nhận nổi.

Huống hồ, hắn còn thích người hợp tác của hắn.

Vào lúc bác sĩ thông báo tình trạng cho hắn hiểu, đồng thời tuyên bố đời tuyển thủ chuyên nghiệp của hắn đã chấm dứt bằng những câu từ lời ít ý nhiều, Tôn Triết Bình mới bất chợt nhận ra mình thích Trương Giai Lạc. Thời điểm này quá sai, thậm chí là quá tệ hại, vào lúc hắn chật vật đứng giữa đống đổ nát, nhẩm tính từng thứ một xem bản thân sắp được và mất gì, hắn mới nhận ra tình cảm vừa nhen nhóm trong lòng đã sắp trôi theo dòng nước cùng với Vinh Quang một cách muộn màng.

“Thật đúng là họa vô đơn chí.” Người anh em Y bùi ngùi vì chuyện tình cảm gặp trắc trở hơn nhiều, rót cho hắn một cốc đầy với vẻ cực kỳ cảm thông.

“Bày đặt.” Người anh em X châm chọc, “Phô ra khí thế chặn hoa khôi trường trước cổng như hồi cấp hai xem nào?”

“Bọn tôi kết thúc rồi, việc gì phải làm chuyện thừa thãi.” Tôn Triết Bình nhìn hắn, “Bọn tôi ăn chung ở chung, chặn cái gì mà chặn, chặn không cho cậu ấy đi vệ sinh chắc?”

“Bớt xạo đi, còn chẳng phải là vì đối phương vẫn có thể theo đuổi sự nghiệp còn ông thì không hả.” Người anh em Z nãy giờ yên lặng ngồi nghe rốt cuộc cũng lên tiếng, “Đồng chí Tôn Triết Bình, ông có thể tạm thời vứt bỏ lòng tự tôn thừa thãi kia đi không?”

“Ồ.” Tôn Triết Bình suy nghĩ rồi đáp lại rành mạch, “Không thể.”

Thực ra Tôn Triết Bình cũng không có lòng tự ái quá cao đến thế, có lẽ cũng chỉ là hơi nhiều một chút thôi. Điểm ấy vẫn vô cùng kiên quyết kể cả trong tình cảnh trắng tay hiện tay, đủ khiến hắn không thể nào tiếp tục ở lại Bách Hoa, đảm nhận những vị trí nhẹ nhàng, cũng không muốn ở lại mảnh đất có Bách Hoa này nữa mà phải cắt đứt hoàn toàn.

Mặc dù rất tự tôn nhưng hầu hết thời gian, hắn luôn tỉnh táo và tự nhận thức được bản thân. Mà cũng chính vì như thế, hắn biết giữa hắn và Trương Giai Lạc chẳng có gì, ít nhất hiện tại là vậy. Vứt bỏ hết Vinh Quang, thi đấu và theo đuổi thắng lợi, phần tình cảm giữa hai người chẳng còn gì mà níu giữ.

“Huống hồ, hiện tại tôi rất phiền, không rảnh làm mấy trò yêu yêu đương đương gì cả, quên đi.” Tôn Triết Bình nói.

“Không hổ là đại Tôn, cầm được thì cũng buông được, kính ông.”

Người anh em Y phục sát đất.

Thế rồi chỉ với hai cốc bia, Tôn Triết Bình gục.

Tôn Triết Bình say ngất ngư bị đám anh em đóng gói đưa về ký túc xá Bách Hoa. Người chung phòng hắn mang mái tóc rối bù, loẹt quẹt dép lê xuống đón, lại thở hồng hộc lôi hắn lên lầu, ném vào giường.

Tuy cực kỳ xem thường hành vi không uống được còn cố uống này nhưng Trương Giai Lạc vẫn không kêu ca gì, nhẫn nhịn chăm hắn đến gần nửa đêm, để khi Tôn Triết Bình mở mắt ra liền thấy ở đầu giường có một đôi mắt trong veo sáng ngời giữa bóng đêm.

“Đệch!”

“Tỉnh rồi hả? Ông đỡ hơn chưa?” Trương Giai Lạc xốc lại tinh thần, bày ra dáng vẻ vô cùng săn sóc.

“…” Tôn Triết Bình cảm thấy dường như hắn vẫn chưa tỉnh.

“Có phiền muộn thì cũng không nên uống nhiều rượu thế, đã biết tửu lượng bản thân chẳng cao rồi.” Trương Giai Lạc còn thở dài đầy bất thường, “Khát không?”

“…”

“Tôi rót cho ông cốc nước nhé?”

“Từ từ đã, cậu bình thường chút được không?” Tôn Triết Bình lầm rầm, “Hôm nay cậu lại xem kênh CCTV8* đấy à?”

* Kênh chuyên chiếu phim truyền hình

“Xem quái gì, buổi tối còn huấn luyện tăng cường.” Trương Giai Lạc bình thường trở lại, ngáp một cái, “Ông có biết gần đây trong đội…”

Nói tới đây, cậu chợt khựng lại.

“Xin lỗi, quên mất.” Tôn Triết Bình lạnh nhạt lên tiếng.

“Không sao, quên thì quên thôi.”

Trương Giai Lạc hơi cáu kỉnh cào cào tóc, cậu thật sự không biết nên nói chuyện với Tôn Triết Bình thế nào. Khoảng thời gian mới phát hiện tay Tôn Triết Bình bị thương, làm ầm ĩ, đánh nhau, tình cảm bộc phát, nhiệt huyết trào dâng, chiến tranh lạnh, chiến tranh nóng này kia đều đã làm hết một lượt. Nhưng từ khi kết cục giải nghệ của Tôn Triết Bình đã định, lần nào hai người nói chuyện với nhau chưa đến ba câu đã rơi vào tình cảnh phiền muộn, ngượng nghịu.

Những ngày tháng như vậy chẳng cách nào qua đi được, Tôn Triết Bình hiểu rõ điều ấy.

“Thôi, nói chuyện nghiêm túc.” Tôn Triết Bình vẫn nằm ngửa trên giường, chẳng nhúc nhích tí gì y hệt cương thi, “Trong tay cậu có bao nhiêu tiền lưu động?”

“Há?” Trương Giai Lạc nhất thời chưa kịp hiểu, “Ông định làm ăn gì à?” Cậu vẫn hơi loạn, “Hay trong nhà có chuyện? Cần bao nhiêu?”

“Cậu muốn mua cổ phần Bách Hoa trong tay tôi không?”

Nghe vậy, Trương Giai Lạc trừng lớn mắt nhìn hắn, “Nếu ông đang túng thì tôi cho vay, không cần bán cổ phần.”

“Tôi không thiếu tiền trong tay.” Tôn Triết Bình cười, “Cậu mua được bao nhiêu, còn lại tôi cho.”

“Rốt cuộc ông định làm gì?” Đầu tiên Trương Giai Lạc còn không rõ nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, “Ơ kìa, dù ông không trong đội nữa nhưng cần gì phải kết thúc luôn chuyện tiền nong? Tiền để đó cũng không ăn thịt ông!”

“Cổ phần của cậu thêm cả chỗ của tôi là có thể thâu tóm quyền lực trong đội.”

“Sao tôi phải thâu tóm quyền lực trong đội làm gì!!” Trương Giai Lạc phát điên, “Không đúng, hiện giờ chúng ta đã đủ quyền rồi mà!”

“Muốn mang Bách Hoa Liễu Loạn đi nơi khác, ông chủ cũng không cản được cậu.”

“Tôi đi đâu chứ? Ông cũng không mang Lạc Hoa Lang Tạ đi, tôi mang Bách Hoa Liễu Loạn đi đâu??”

“Nhỡ đâu đến lúc cũng muốn giải nghệ, cậu có thể đi du lịch chơi.”

“Ông đang nguyền rủa tôi chắc?” Trương Giai Lạc dở khóc dở cười, “Tôi còn muốn giành quán quân về vênh mặt với ông.”

Nói ra lời này dường như không ổn lắm, dễ khiến người ta khó chịu, nhưng đại khái bởi không khí kỳ lạ lúc này và cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, hai người cũng không rơi vào trạng thái khó xử. Ngược lại, Tôn Triết Bình còn nở nụ cười như thể rất vui.

“Bệnh viện ở đây không ổn, tôi sẽ tới nơi khác chữa.” Rốt cuộc Tôn Triết Bình cũng ngồi dậy, chuyển chủ đề.

“Đi đâu?” Trương Giai Lạc nhìn sang bằng vẻ tương đối cảnh giác, sợ đối phương sẽ nói ra mấy nơi như nước Đức gì đó, tình tiết trong shounen manga toàn là như vậy.

May sao hình như Tôn Triết Bình không đọc nhiều manga lắm, kế hoạch cũng không xa xôi đến thế, hắn chỉ nói:

“Bắc Kinh.”

Nhưng Tôn đại thiếu vẫn chuyển hơn nửa chỗ cổ phần cho Trương Giai Lạc trước khi đi, chỗ còn lại thì bán cho nhà đầu tư khác ở Vân Nam rồi mang theo chi phiếu với hai bàn tay, chạy tới “trái tim của Tổ quốc”.

Trương Giai Lạc ra sân bay tiễn hắn, hai người đứng trước của kiểm tra an ninh nhìn nhau mà không nói câu nào. Cuối cùng vẫn là Trương Giai Lạc nhớ lại chuyện bản thân năm đó quyết đoán bay từ Bắc Kinh tới Côn Minh, khi ấy Tôn Triết Bình chờ cậu ở cổng đón, mặc quần bò cài thắt lưng cùng áo phông đen, đi dép xỏ ngón, kính râm kê trên mũi, làn da rám nắng, mái tóc dựng đứng.

“Hồi đó ông bảnh tỏn gớm luôn.” Vẻ mặt Trương Giai Lạc thoạt trông có vẻ rầu rĩ, “Chẳng giống một tên mê game gì cả.”

“Ý là bây giờ tôi giống đúng không?”

“Cũng không giống lắm.” Trương Giai Lạc lắc đầu, “Ông nói xem sao chuyện của tôi với ông lại như thế này nhỉ, được có mấy năm đã mỗi người một ngả, thật là…”

“Không có duyên phận.” Tôn Triết Bình nói thay cậu.

Câu nói này khiến Trương Giai Lạc trông càng sầu não hơn, vươn tay muốn vỗ vai hắn nhưng lại thu tay về.

“Bên đó là địa bàn tôi, người quen nhiều, ông có chuyện gì không ổn cứ gọi cho tôi.” Trương Giai Lạc nghiêm túc nhìn hắn, “Nhớ chưa?”

“Ầy.” Tôn Triết Bình nói, “Tôi có thể có gì không ổn chứ?”

“Tính khí ông khó chịu lắm.” Trương Giai Lạc nhịn không được quở trách hắn, “Nếu có người nói với ông kiểu “có tin tôi sẽ tát anh không” thì ông nói thế nào? Chắc chắn ông sẽ tát người kia luôn đúng không?”

Tôn Triết Bình thử tưởng tượng rồi bật cười thành tiếng.

“Rồi, tôi nhớ rồi, đi nhé.”

Trương Giai Lạc “À” một tiếng, vẫn nhịn không được cầm tay Tôn Triết Bình, nắm chặt.

“Nếu rảnh thì gọi điện nhé, điều trị cho tốt, đừng có làm mình làm mẩy với bác sĩ, với cả… Sớm quay về, tôi chờ ông.”

Tôn Triết Bình nghe vậy liền nhìn cậu một lát, cuối cùng gật đầu.

Đời này, Tôn Triết Bình hứa với Trương Giai Lạc rất nhiều chuyện, hầu hết đều nói được làm được nhưng duy chỉ có một chuyện không làm được chính là đồng ý câu nói cuối cùng của Trương Giai Lạc ở sân bay. Rất lâu về sau, hắn thấy hơi hối hận, cũng không phải hối hận vì thất hứa mà là hối hận vì đã hứa.

Khi mới tới thủ đô, hắn luôn ôm tâm lý cầu may, nhanh chóng thuê phòng dài ngày trong một khách sạn gần bệnh viện cấp ba, phẫu thuật rồi nằm viện một tuần. Nhưng quá trình điều trị hồi phục tiếp theo dài như vô tận, khiến người ta nản lòng, thậm chí cáu kỉnh.

Vậy nên trong suốt một khoảng thời gian dài, hắn luôn quanh quẩn trong phòng, tu luyện thành một tên trạch nam không hơn không kém. Cả ngày đi qua đi lại như con thú bị nhốt trong chuồng, đi ngủ, hút thuốc, xem mấy bộ phim truyền hình chẳng ra đâu vào đâu, ăn cơm do khách sạn đưa tới, đến giờ lại tới bệnh viện, sau đó càng cáu kỉnh hơn mà trở về, tiếp tục nhưng hoạt động như trước đó.

Không có Vinh Quang, không có game, thậm chí không có cả máy tính.

Hắn cố gắng nhớ lại bản thân đã sống như thế nào trước khi có Vinh Quang. Dường như là ngày ngày tới lớp, tan học thì gọi đám bạn bè đi đánh bi-a, xem phim đĩa, ăn lẩu ở quán vỉa hè. Chẳng nói đến những ký ức xa xôi tường chừng ở tận thế kỳ trước, hiện giờ quanh hắn còn chẳng có lấy một người bạn.

Trương Giai Lạc có gọi điện đến vài lần, nhưng khoảng cách xa xôi cùng quá nhiều điều phải tránh, lúc này hai người còn chẳng cần nói đến ba câu đã khiến rơi vào tình cảnh im lặng ngột ngạt. Đôi bên đều nhận ra điều ấy, chuyển sang gửi tin nhắn, từ hai, ba tin một ngày khi đầu dần giảm còn mỗi ngày một tin, sau nữa thì hai, ba ngày một tin.

Đến một ngày nọ, Tôn Triết Bình chợt nhận ra đã rất lâu rồi hai người không hề liên lạc với nhau.

Hắn nằm trên giường, nhìn trần nhà trầm ngâm một hồi rồi quyết định ra ngoài, tìm chỗ mua sim điện thoại mới.

Đến khi ra phố, hắn bỗng phát hiện suốt ngần ấy ngày qua, bản thân chẳng hề đi quá phạm vi 10km tính từ khách sạn và bệnh viện. Dưới vòm trời chập choạng, ngã tư đường hoàn toàn xa lạ mà phương hướng cũng thật khó lòng phân biệt.

Gió Bắc thổi phần phật, hắn mặc một chiếc áo phao đắt tiền nhưng chẳng đủ ấm mua ở cửa hàng hàng thời trang cao cấp trong khách sạn, tóc đã dài ra trông thấy. Hắn hắt hơi mạnh vì gió thốc vào người, dáng vẻ nom rệu rã, chán chường, chẳng đẹp trai chút nào.

Thế rồi hắn xốc lại tinh thần, đổi sim mới, cắt tóc, lại mua một chiếc mũ lông vì để tóc ngắn rất lạnh đầu, thoạt trông từ rệu rã chán chường biến thành cố tình ra vẻ; thậm chí còn vào xem thử phòng ốc khi đi ngang một văn phòng kinh doanh bất động sản bên cạnh bệnh viện rồi sau đó đội nguyên chiếc mũ có túm lông tròn đứng bên đường hút thuốc.

Người qua lại rất tấp nập, tại thành phố nơi Trương Giai Lạc sinh ra và lớn lên, hắn bất chợt quyết định muốn bén rễ vươn mầm tại đây, hướng về phía tương lai hoàn toàn mới còn chưa thành hình.

Nhưng chung quy chẳng thể gặp được một “Trương Giai Lạc” khác.

TBC
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3
SAU CÙNG

Khi Trương Giai Lạc gặp lại Tôn Triết Bình, cả hai đều đã 25 tuổi.

Đương nhiên 25 cũng chẳng phải quá già, vừa chưa đến 30 mà cũng không còn quá non nớt. Với những người bình thường, đến tuổi này là đã tốt nghiệp đại học được ba năm, công việc cũng dần đi vào quỹ đạo, bắt đầu bị cha mẹ giục kết hôn sau đó rồi ương ngạnh rời nhà, bước vào những năm tháng độc lập của cuộc đời.

Nhưng đối với Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình, đây đã là gần mười năm hai người lăn lộn trong xã hội —— nói kỹ hơn chính là từng thấy từng trải những năm tháng gặp gỡ chia ly, công việc bất trắc, tổn thương tình cảm, nản lòng thoái chí, lần nữa đứng lên dựng lại sự nghiệp.

Dựa theo cách nói của thằng bạn A của Trương Giai Lạc chính là “đã chín chắn”.

“Thật không?” Trương Giai Lạc kéo vali, soi mình qua tấm gương trong WC tại sân bay thủ đô nhưng nhìn mãi vẫn không thấy trên mặt có gì khác so với mấy năm trước.

“Đương nhiên, chín chắn hơn hẳn!” Thằng bạn A hét vọng ra từ buồng vệ sinh bên cạnh, âm điệu pha lẫn chút run rẩy kỳ quái, “Thế nào, bạn bè lâu ngày không gặp, tối nay định đi đâu?”

“Ra khỏi WC rồi nói không được hả?”

“Ok, mày chờ tao vận khí xíu —— ”

“Đù má! Gớm quá đi mất!”

Thực ra nói cậu không thường trở về là khá sai, chỉ tính riêng việc thi đấu thôi, một năm cậu đã phải bay về Bắc Kinh đến mấy lần. Đặc biệt là bây giờ ở đây còn có đến ba chiến đội, số lượng tập trung đứng đầu cả nước, đợt nào lịch thi đấu được xếp trùng hợp, có khi cậu phải ở đây tận vài cái cuối tuần, hít thở bầu không khí chẳng thể coi là trong lành ở thành phố này.

Nhưng ngoại trừ thi đấu, số lần cậu về nhà quả thật có thể đếm trên đầu ngón tay, càng miễn bàn tới việc hẹn đám bạn thân tụ tập.

“Cuối cùng anh cũng chịu quay về chỉ đạo công việc cho tụi em.” Thằng bạn B vô cùng bùi ngùi, đón lấy vali của cậu xếp vào cốp xe, còn ân cần mở cửa, “Hôm nay sắp xếp thế nào tụi em nghe anh hết.”

“À, thực ra thì…” Trương Giai Lạc ngồi xuống ghế sau cùng với thằng bạn C đang cắm đầu chơi game, thuận miệng trả lời, “Buổi tối tao có hẹn rồi.”

“Há?” Thằng bạn A ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại, “Không phải mày hẹn bọn tao rồi à?”

“Tao gọi mày đến đón!”

“Chứ không phải đón xong sẽ tiện thể triển khai luôn mấy vụ khác à? Nhà mày cũng làm gì có ai.”

“Ừ.”

Trương Giai Lạc lơ đễnh đáp lời, một lúc lâu sau vẫn không nói gì tiếp. Đám bạn cậu liếc nhìn nhau, cuối cùng thằng bạn C không nhìn ai lại ngẩng đầu lên hỏi.

“Hẹn ai?”

“À, cái người kia đó.” Trương Giai Lạc ngần ngừ lựa từ, “Bọn mày còn nhớ không, là cái người hùn vốn với tao hồi trước…”

“Là cái người mày vượt ngàn cây số góp cổ phần kia?”

“… Đại khái vậy, chính là người đó.”

“Không phải tụi mày giải tán rồi à?” Thằng bạn A không hiểu lắm, “Đã mấy năm rồi, bây giờ thế nào? Lại có mối làm ăn? Hiện giờ mày đang ở Bá… Bá Đồ mà! Không phải đang tốt hả?”

“Có gì đâu.” Ánh mắt Trương Giai Lạc hơi mất tập trung, cuối cùng đáp, “Ôn lại chuyện xưa thôi.”

“Tao nói mày này.” Thằng bạn B khởi động xe, nói tiếp, “Hồi đó tao bảo mày giống như chạy tới phía Tây Nam đất nước chuẩn bị kết hôn, còn bây giờ, mày y hệt người ly hôn nhiều năm sắp sửa đi gặp vợ cũ.”

“Cút!” Trương Giai Lạc thẹn quá thành giận, thẳng chân đá một cú lên lưng ghế phía trước, “Lái xe!”

Đương nhiên không phải gặp lại vợ cũ nhưng Trương Giai Lạc quả thật hơi thấp thỏm, cậu và Tôn Triết Bình đã nhiều năm không gặp, thời gian xa cách và thời gian ở cạnh đã sắp dài ngang nhau. Dáng vẻ đối phương bây giờ ra sao, liệu có để râu không, tính khí có còn khó chịu như trước không, sống có tốt không, cậu chẳng biết chút gì.

Thậm chí cậu còn không biết tay Tôn Triết Bình đã khỏi chưa.

Lần trước gặp nhau trong game online, đầu cậu chợt lóe lên dáng vẻ Tôn Triết Bình nhiều năm trước, ngay lần đầu tiên cậu trông thấy đối phương: Mười tám tuổi khẳng khái, niên thiếu thanh xuân, ngang tàng, ngạo nghễ, khí phách, ưa nhìn hệt như Lạc Hoa Lang Tạ bước ra từ game online. Tiếp đó, cậu cố gắng nhớ lại dáng vẻ khi đối phương ra đi nhưng những hình ảnh ấy cứ mãi mơ hồ, khó lòng nắm bắt được.

Hai người đã dần dần cắt đứt liên lạc thế nào, đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết khỏi cuộc sống của nhau ra sau, những điều ấy cứ hỗn loạn trong ký ức cậu.

Mà lần này hẹn nhau cùng ăn cơm tối cũng là vì có đêm nọ cậu lên acc clone, chợt nảy ra suy nghĩ muốn tra thử ID Tái Thụy Nhất Hạ, không ngờ đối phương đang online. Thế rồi hai người trò chuyện với nhau mấy chuyện linh tinh tầm phào kiểu bây giờ đang ở đâu, bên đó thời tiết thế nào, dạo này xăng lại tăng giá,… giống như bạn bè lâu ngày không gặp.

Nhưng lúc cậu chuẩn bị thoát game, Tôn Triết Bình bỗng nhiên hỏi, “Kỳ nghỉ hè cậu có về không?”

Mà cậu, người trước nay chẳng bao giờ về nhà, như bị ma xui quỷ khiến mà đáp rằng: “Về chứ.”

“Vậy ăn một bữa đi, tôi mời.” Tôn Triết Bình nói.

Thế rồi hai người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng món Quảng Đông tương đối đắt tiền, bày trí tối giản mà sang trọng cùng với phong cách phục vụ cao cấp. Nhưng theo những gì cậu biết, cả hai người đó giờ đều không hứng thú mấy với chuyện ăn uống này, khoảng thời gian chung sống cũng chỉ qua lại với quán vỉa hè và cơm hộp. Thế mà hôm nay lại hẹn nhau ở một nhà hàng như vậy, cẩn thận nhưng xa cách hệt như ngày hai người hẹn nhau bàn chuyện làm ăn.

Trương Giai Lạc không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng may mà Tôn Triết Bình không đặt phòng ăn riêng hay bàn ăn ghế đôi mà chỉ đặt một bàn cạnh cửa sổ rất thông thường. Quan trọng hơn nữa là lần này đối phương đến muộn, điều ấy khiến cậu có thể thở phào một hơi.

Mười phút sau, Tôn Triết Bình xuất hiện.

Người kia vào cửa, chăm chú nhìn và đi thẳng về phía cậu chẳng chút do dự như thể khung cảnh xung quanh và những người khác đều không liên quan gì đến hắn. Hắn vẫn mặc áo phông đen chẳng đa dạng chút nào hệt như trước, đi đôi giày thoạt trông rất nặng nề, chìa khóa xe cầm trên tay, tóc vẫn cắt ngắn ngủn, mặt mày vẫn kiêu ngạo như thế, dường như tất tần tật mọi thứ đều giống hệt trước đây.

“Hết chỗ đỗ xe.” Sau khi ngồi xuống, Tôn Triết Bình còn giải thích lý do tới muộn, “Gọi món chưa?”

“Chưa.” Trương Giai Lạc lại hơi căng thẳng như gặp lại bạn học cũ nhiều năm không gặp.

Tôn Triết Bình liền “À” một tiếng rồi vẫy tay gọi bồi bàn, đưa menu cho cậu.

Trương Giai Lạc vừa đắn đo có nên khách sáo một chút, vừa gọi bừa vài món. Lúc ngước mắt lên, cậu phát hiện Tôn Triết Bình đang chăm chú nhìn cậu, khóe miệng không khỏi giật giật.

“Nhìn gì?”

“Không có gì.” Tôn Triết Bình như cười khẽ, “Cậu khác trước.”

“À, chín chắn hơn chứ gì.” Trương Giai Lạc thuận miệng đáp.

“…”

“Không đúng không đúng.” Trương Giai Lạc hoàn hồn, lại xắn tay áo, “Thay đổi thế nào? Sao tôi lại cảm thấy mình chẳng có gì khác cả.”

“Gầy hơn.”

“… Ừ.” Trương Giai Lạc nói, “Cũng có thể do thức ăn ở Bá Đồ không hợp lắm…”

Lời còn chưa nói hết, cậu chợt khựng lại giây lát, hình như bản thân cậu đang đầy chủ đề đi đến một khởi đầu nguy hiểm, thông báo rằng hai người chắc chắn phải nói đến Vinh Quang, nói đến Liên minh, nói đến quán quân không thể giành về tay, nói đến chuyện khó lòng chấp nhận nào đó, nói đến tiếc nuối chẳng thể vãn hồi nào đó —— Dường như ngoại trừ những thứ ấy, giữa hai người chẳng còn điều gì khác.

Nhưng Tôn Triết Bình không hổ là Tôn Triết Bình, sẵn sàng nói những chuyện người ta muốn né tránh.

“Tôi xem trận chung kết rồi, hơi đáng tiếc. Cậu đánh rất hay.”

“À.” Trương Giai Lạc đáp qua loa, chỉ chăm chăm búng ngón tay vào cốc nước trước mặt, những giọt nước đọng trên thành cốc trượt xuống, chảy ướt đầu ngón tay cậu.

“Còn ôm áp lực trong lòng không?” Tôn Triết Bình lại nói tiếp.

Trương Giai Lạc mấp máy môi nhưng không trả lời ngay mà chỉ nâng mắt nhìn đối phương. Cả hai cùng im lặng một hồi.

Lúc đó, cậu bỗng nhận ra thực chất có rất nhiều chuyện đôi bên đều hiểu rõ. Cậu hiểu suy nghĩ của Tôn Triết Bình, từ thời điểm Tôn Triết Bình ra đi cho đến lúc hai người gặp lại nhau trong game online và cả lúc này đây —— Không phải hai người để Bách Hoa Liễu Loạn gặp Lạc Hoa Lang Tạ, để Hoa Nhạt Mê Người gặp Tái Thụy Nhất Hạ mà là hai người Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình gặp nhau, ôn lại chuyện cũ sau nhiều năm xa cách.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy Tôn Triết Bình, cậu vẫn sẽ nhớ đến năm đó, nhớ đến thuở thiếu thời của cả hai, nhớ vùng Tây Bộ Hoang Dã ấy, nhớ những lời Lạc Hoa Lang Tạ nói với cậu.

“Tôi vẫn còn ôm áp lực trong lòng đó.” Trương Giai Lạc nói câu bông đùa, “Sao nào, hôm nay mời tôi bữa cơm vì ông còn nuối tiếc chưa uốn nắn nổi, chuẩn bị dạy dỗ tôi một phen chắc?”

“Không phải.” Tôn Triết Bình nói, “Tôi chỉ muốn gặp cậu.”

Quả thật, Tôn Triết Bình thực sự muốn gặp Trương Giai Lạc.

Lúc này và lần xông pha trong game online rất khác nhau, lúc đó càng giống như một sự cố được tạo nên bởi hành động bốc đồng hơn. Vốn dĩ là đi hỗ trợ cướp Boss, kết quả lại trông thấy được nhìn những tình cảm chật vật nơi Trương Giai Lạc, một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng rồi thẳng tay rút kiếm lao lên, ương ngạnh nói ra những lời khác thường. Trong hoàn cảnh địch vây tứ phía, mọi người ai cũng kích động, hành động ấy trông có vẻ cực kỳ nhiệt huyết, cực kỳ cảm động, thế nhưng sau đó tỉnh táo lại liền cảm thấy không dám nhớ lại. Kết quả còn bị quần chúng hóng chuyện vây xem cả quá trình và ghi hình lại, đăng lên diễn đàn, chưa đến một tiếng đã có hơn mười ngàn lượt xem, sau hai tiếng lên thẳng trang chủ, trở thành tượng đài trên con đường tình cảm của hai người. Mà thật lâu về sau, chuyện này thỉnh thoảng lại trở thứ được Trương Giai Lạc đem ra trêu đùa hắn.

Khi đó, hắn rất muốn gặp Trương Giai Lạc. Đã rất lâu rồi hắn chưa được gặp Trương Giai Lạc, ngay cả trên TV, qua màn hình máy tính cũng chưa từng gặp.

Vào thời điểm cắt đứt mọi liên hệ với Trương Giai Lạc, hắn từng cho rằng bản thân đã đủ dứt khoát với đoạn tình cảm không duyên không phận này. Nhưng sau nữa, hắn phát hiện ra dù có qua bao lâu, hắn cũng không muốn trông thấy Trương Giai Lạc chịu tủi, không muốn theo dõi trận đấu của Bách Hoa, không muốn xem buổi họp báo tái xuất của Trương Giai Lạc sau khi giải nghệ. Với những việc trước, hắn phẫn nộ vì bản thân không thể ở trên sàn đấu; còn với việc sau, hắn cảm thấy khó chịu vì mình không thể xuất hiện chặn họng đám phóng viên.

Khoảng thời gian tiếp theo, hắn phát hiện thực chất bản thân chẳng hề thẳng thắn, dứt khoát như đã tưởng. Ví dụ như thừa hiểu tay không thể khỏi hẳn được nhưng vẫn không thể buông bỏ Vinh Quang, rõ ràng đã rời xa nhưng vẫn không quên được Trương Giai Lạc.

Hắn nghĩ điểm duy nhất hắn hơn Trương Giai Lạc chắc là Trương Giai Lạc có rất nhiều thứ không buông bỏ được, còn hắn chỉ có hai điều kia, chưa biết chừng cả đời này cũng chỉ có đúng hai điều mà thôi.

Có lẽ vì vẻ mặt hắn không hề khoa trương như câu hắn vừa nói nên Trương Giai Lạc mới có vẻ hơi bối rối.

“À, đại khái thế này.” Trương Giai Lạc nói, “Ông mời cơm tôi, lát tôi mời ông ăn khuya.”

Nhưng cơm tối vẫn cách bữa khuya một khoảng thời gian. Hai người ăn cơm tối trong nhà hàng sang trọng này xong, nhất thời lâm vào tình huống khó xử, không biết phải đi đâu.

Lúc tới, Tôn Triết Bình không kiếm được chỗ đỗ nên đã đỗ đại bên đường, bị dán phiếu phạt. Hắn gỡ tờ giấy xuống, nhìn qua một lượt rồi nhét vào túi, quay đầu lại mới thấy Trương Giai Lạc vẫn đứng cách hắn chừng một mét, không di chuyển thêm.

Mùa hè ở Bắc Kinh vô cùng oi bức, hiển nhiên Trương Giai Lạc mới trở về từ Thanh Đảo vẫn chưa quen được. Bởi vì mặc áo trong dài tay nên ống tay áo phải xắn đến tận khuỷu, cậu đeo một cái balo lớn, đứng dưới ánh đèn đường, vầng sáng mờ mờ chiếu lên phần tóc mái ướt mồ hôi, chẳng hiểu sao trông có vẻ hơi mất tự nhiên. Trong mắt người qua đường, có lẽ cậu giống như một học sinh tan lớp muộn.

Về phần chín chắn hơn, thật sự không hề thấy. Tôn Triết Bình nghĩ, nếu khi trước Trương Giai Lạc không nhận lời mời của hắn, không vượt ngàn cây số từ Bắc Kinh chạy tới Côn Minh làm tuyển thủ chuyên nghiệp, có lẽ hiện giờ cậu sẽ lái xe thể thao, tiệc tùng thâu đêm giống như đám bạn con nhà giàu của cậu, chí ít sẽ không trông vô hại như thế này. Mà ở tuổi mười tám quan trọng nhất, Trương Giai Lạc lựa chọn cùng hắn dốc sức vào Vinh Quang.

Đương nhiên, nếu không có hắn, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, Trương Giai Lạc vẫn sẽ dấn thân vào Liên minh, gia nhập một chiến đội nào đó, không chừng còn trở thành đối thủ đáng gờm của hắn. Nhưng nếu không có Trương Giai Lạc, có lẽ hắn vĩnh viễn không thể tìm được một ai giống như Trương Giai Lạc để thành lập chiến đội và biết đâu đấy cuối cùng hắn sẽ nhận lời mời của một chiến đội.

Nhưng nhìn từ kết quả mà nói, hai người đã thay đổi cuộc đời của nhau.

Suy nghĩ bất chợt xuất hiện này khiến Tôn Triết Bình ngẩn người, hắn đứng tại chỗ châm thuốc, không gọi Trương Giai Lạc, cũng không di chuyển.

Lát sau, Trương Giai Lạc bước tới, cười hì hì nhìn hắn.

“Nói này, chúng ta đi dạo đâu đó đi?”

“Cậu quyết đi? Chẳng phải Bắc Kinh là địa bàn của cậu sao?”

“Ầy, đã lâu lắm rồi tôi không ở đây, quên hết phương hướng rồi.” Trương Giai Lạc nhìn khắp nơi, “Ví dụ ngay chỗ này này, tôi nhớ đối diện là một cái siêu thị cơ, bị phá từ lúc nào vậy?”

“Hồi năm kia.” Không ngờ Tôn Triết Bình vẫn nhớ, “Được rồi, đi thôi, hiện giờ tôi quen đường hơn cậu.”

Hai người lên xe, Trương Giai Lạc cài dây an toàn, sau khi Tôn Triết Bình khởi động xe, cậu quay mặt sang nhìn hắn.

“Nè, ông biết mới nãy tôi nghĩ gì không?”

“Gì?” Tôn Triết Bình dụi đầu thuốc vào gạt tàn, tập trung lái xe.

“Tôi nghĩ nếu hồi đó không gặp ông trong game, không biết bây giờ chúng ta sẽ thế nào.”

Tôn Triết Bình im lặng một hồi rồi mới nói: “Ồ, vừa nãy tôi cũng nghĩ.”

Trương Giai Lạc bật cười ha ha, không biết có tin hay không nhưng rõ ràng đã thoải mái hơn nhiều, bắt đầu lải nhải liên hồi về những chuyện thú vị ở Bá Đồ cho Tôn Triết Bình nghe, cứ như thể cậu được điều đến nằm vùng ở Bá Đồ, nhiệm vụ trọng tâm là hóng hớt chuyện tào lao.

Ấy vậy mà Tôn Triết Bình vẫn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng tiếp lời. Trong khi Trương Giai Lạc chưa phát hiện ra điểm khác lạ, hai người đã loanh quanh vô mục đích trên đường vài vòng, hơn nữa còn bị kẹt lại ở một con đường không biết tên.

“Chúng ta sắp đi đâu vậy?” Trương Giai Lạc hạ kính xe, dò đầu ngó ra ngoài, “Ê, hình như phía trước có xe tai nạn, quay đầu được không?”

“Không quay được, cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng chưa nghĩ ra đi đâu.” Tôn Triết Bình nói rất điềm nhiên.

“Ơ? Không ngờ tôi lại ngồi trên xe tấu nói giết thời gian cho ông?” Trương Giai Lạc sực nhận ra, “Bình thường ông đón bạn bè từ nơi xa đến thế này đấy hả?”

“Bình thường ấy à, nếu là bạn bè bình thường, tôi sẽ bố trí đưa người ta đến nhà hát lớn quốc gia xem biểu diễn, hoặc đến Bird’s Nest với Water Cube chụp vài tấm ảnh, cậu muốn không?”

Trương Giai Lạc thử tưởng tượng cảnh hai người đứng trước sân vận động Bird’s Nest nhờ người qua đường chụp ảnh giúp rồi không nhịn được mà bật cười ha ha.

“Có phải ông còn định mai sẽ dẫn tôi tới Bát Đạt Lĩnh không?”

“Cậu đi hả? Cậu đi thì tôi theo cùng.”

“Thôi thôi thôi.” Trương Giai Lạc cười đủ rồi mới nói, “Không thì cứ vậy đi.”

“Cứ thế nào?” Tôn Triết Bình không bắt kịp mạch suy nghĩ.

“Cứ từ từ đi tiếp, đi rồi tính sau, khi nào đói thì tìm quán vỉa hè.”

“Được.” Tôn Triết Bình đáp.

Thế rồi hai người cứ bình tĩnh kẹt ở một con đường nào đó nằm ngoài vành đai ba. Ven đường có quán lẩu và cá nướng, mùi dầu mỡ ám khắp nơi nhưng hai người thật sự không đói, mấy món Trương Giai Lạc gọi lúc chiều đều khá giàu đạm, không dễ tiêu hóa nhanh được.

Mà những chuyện thú vị ở Bá Đồ trong đầu Trương Giai Lạc cuối cùng cũng phải hết, hai người rơi vào khoảng thời gian im lìm dài đáng kể mà chẳng thể tránh. Tắc đường hồi lâu, trong đoàn xe phía trước đã vang lên những tiếng còi và tiếng chửi bới khó chịu nhưng hai người lại yên lặng đến lạ kỳ.

Mãi tới khi Trương Giai Lạc như hạ quyết tâm, hỏi một câu: “Tay ông… Thế nào?”

“Có thi đấu được không? Mùa giải tới ông đánh ở Nghĩa Trảm nhỉ.”

“Đánh được bao nhiêu thì cứ đánh.” Giọng điệu Tôn Triết Bình nghe rất thoải mái, “Còn đánh được là không tệ.”

“Ừ, đánh được là tốt.” Trương Giai Lạc gật đầu tán thành.

Chủ đề này cứ kết thúc như vậy, Trương Giai Lạc cảm thấy tảng đá lớn cuối cùng trong lòng cũng đã rơi xuống. Cậu đã xoắn xuýt vấn đề này năm năm rồi, ngoại trừ những thời điểm không lo nổi cho mình, cậu thường xuyên băn khoăn không biết tay Tôn Triết Bình rốt cuộc chữa trị ra sao rồi, có khỏi hay không, thiếu điều trở thành tâm bệnh.

Không đúng. Cậu đột nhiên cảm thấy tất cả những điều liên quan đến Tôn Triết Bình đều là tâm bệnh của cậu.

Trong xe mờ mờ tối nhưng Trương Giai Lạc vẫn quay đầu nhìn “gốc bệnh” của mình, mà đúng lúc ấy, Tôn Triết Bình cũng quay sang nhìn cậu.

Hai người đều mang vẻ mặt rất khó để miêu tả thành lời, dưới ánh trăng chẳng lấy làm sáng và ánh đèn neon bên đường hắt vào, đôi bên vẫn nhận ra suy nghĩ ánh lên trong mắt đối phương ngay tắp lự.

“Cậu biết vì sao tôi tới Bắc Kinh không?” Tôn Triết Bình đột nhiên hỏi.

“Chữa tay?” Đó là một câu trả lời không thông minh cho lắm nhưng Trương Giai Lạc chẳng có lựa chọn nào khác.

“Chưa đủ.” Tôn Triết Bình đáp, “Tôi muốn nhìn nơi cậu đã sinh sống một chút, còn nghĩ nhỡ đâu có thể gặp được người giống cậu thì sao?”

“Vậy ông có gặp không?” Giọng Trương Giai Lạc trầm xuống nhưng không cách nào chuyển tầm mắt.

Tôn Triết Bình không trả lời ngay, hắn buông tay phải đang cầm vô lăng, thong thả mà kiên định chạm lên má Trương Giai Lạc. Nhiệt độ khi chạm vào khá cao, có lẽ đối phương đỏ mặt.

“Gặp cậu.”

Giọng Tôn Triết Bình càng trầm hơn, trầm đến mức như muốn hòa vào lòng đất.

END
 

Bình luận bằng Facebook