- Bình luận
- 640
- Số lượt thích
- 3,906
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
Tác giả: 漠花
Link gốc: [双花]最初和后来
Convert: Lá Lá
Edit: Nguyệt
–
Thiết lập riêng thuộc về người viết fic
–
Trương Giai Lạc
Trương Giai Lạc sinh ra và lớn lên tại nơi là gốc gác của kinh thành, nhưng chẳng ngờ cùng môi trường sống mà mỗi người một vẻ, cậu trưởng thành theo một hướng khác thường.
Nhắc về chuyện này, đám bạn thân thằng nào thằng nấy to cao vạm vỡ lại cảm thán không thôi, đồng thời kiểm điểm lại xem liệu có phải mình đã cướp quá nhiều đồ ăn của Trương Giai Lạc trong quá trình trưởng thành hay không mà khiến cậu chẳng cao nổi một mét tám.
“Không, không cao được đến một mét tám thực ra không phải vấn đề gì lớn, đàn ông không câu nệ chiều cao.” Một thằng bạn thân an ủi cậu xong lại xoáy ngay một cú rõ đau, “Nhưng mà mày đỏm dáng quá đáng luôn, mày nhìn quần xong nhìn áo mày đang mặc kìa… Thế này thì làm xấu hết hình tượng bọn tao trong mắt dân Tây Nam.”
“Cút đi!” Trương Giai Lạc thẹn quá hóa giận, giơ chân đá văng thùng rác, chuẩn bị đuổi hết cả đám đi.
Cậu sẽ sớm đi tới phía Tây Nam đất nước, góp một viên gạch cho công cuộc kiến thiết nền thể thao điện tử khu vực phía tây, cũng dự định sẽ trở thành một trong những trụ cột vững chắc của sự nghiệp này trong vài năm tới. Thế nhưng hùng tâm tráng chí trong lòng đang đến thời khắc mấu chốt, bị đám bạn tồi ăn chầu uống chực với cái danh tiệc chia tay không nói, tụi nó còn chê bộ đồ cậu dày công phối riêng cho lần gặp mặt trực tiếp sắp tới —— Trương Giai Lạc có một người bạn quen trên mạng, không phải yêu đương qua mạng, nhưng sắp sửa gặp nhau, sẽ cùng ăn cùng ở cùng phấn đấu trong quãng thời gian tới, giúp đỡ nhau hiện thực hóa giá trị cuộc đời.
“Nếu không biết là mày đi đánh game, nghe câu kia xong còn tưởng mày đi cưới vợ.” Thằng bạn A bình tĩnh nhận xét.
“Nghe nói dân vùng đó mạnh mẽ lắm.” Thằng bạn B ra vẻ cảm thông, “Tao có thằng bạn, hồi năm kia đi du lịch ở đó, mới nói chuyện mấy câu với một cô, cô kia đã mang năm mươi cái đầu bò Tây Tạng tới, muốn gả cho nó.”
“Thế á?” Trương Giai Lạc hơi hoang mang, “Sao tao lại nghe nói con gái vùng đó ở trên lầu hoa, nhìn vào mắt là thấy lửa cháy hừng hừng, hôn mãi không muốn ngừng!”
“Tóm lại là mày đi kiếm gái?” Thằng bạn C như vừa ngộ ra chân tướng.
“Tao đi đánh game!” Trương Giai Lạc phát điên.
Nhưng chung quy cách nói này nghe còn không đáng tin hơn đi tìm bạn gái, thế nên chẳng ai để ý tới cậu nữa, tiếp tục thảo luận về chuyện gái gú, chỉ có thằng bạn A vẫn còn băn khoăn.
“Sao bố mày chịu đồng ý vậy?”
“À, chắc bố tao tưởng tao sắp đi làm IT.”
“…”
“Tao nói với bố tao là chính sách bên đó giờ đang ngon, khu hậu cần ngoại quan đang được xây dựng để khuyến khích phát triển các ngành công nghiệp mới mà bạn tao mới mở một công ty công nghệ điện tử, thế là tao góp gạo… à nhầm, góp cổ phần.”
“…”
“Tuy bố tao cảm thấy cái ngành này còn đang ảo lắm, không đáng tin, tương lai chưa thấy rõ nhưng cũng là rèn luyện con người. Thanh niên đi gây dựng sự nghiệp vẫn tốt hơn lởn vởn trước mặt bố tao, lêu lổng với đám bạn xấu, biết đâu sau lại thành cổ phiếu ngành công nghệ được niêm yết, mày thấy đúng không?”
“…”
“Còn chuyện trường lớp, cứ tạm bảo lưu trước đã, bố tao cảm thấy chuyến này đi dù thành hay bại cũng sẽ không quá lâu.”
“Mày từ từ đã.” Thằng bạn A không nhịn nổi nữa, “Mày đã nói là mày đi đánh game một cách thẳng thắn thành thật.”
“Tao nói với bố tao như thế, tao góp vốn vào công ty thật, nhưng mà tao ở ngoài chuẩn bị làm vài chuyện nền móng khác.”
Thằng bạn A uống cạn rồi giơ cốc lên kính cậu, “Chúc mày mã đáo thành công.”
“Đương nhiên rồi.” Trương Giai Lạc uống hết nửa cốc Coca.
“Vậy mày gặp ông bạn trên mạng kia là để hùn vốn mở công ty đúng không. Trương công tử ghê đấy.” Thằng bạn B ghé sát vào, “Tao mới chỉ nghe nói trong game hẹn bạn chịch cả nghìn cây số tặng “cái gì gì đấy” chứ chưa bao giờ nghe trong game hẹn bạn làm ăn cả nghìn cây số góp cổ, à, không phải cổ cánh chân tay, là cổ phần công ty.”
“Mày cút!!” Cuối cùng Trương Giai Lạc cũng đuổi cả đám đi.
Trên thực tế, Trương Giai Lạc cũng hiểu việc mình gặp được Tôn Triết Bình trong game chẳng khác gì một chuyện hoang đường, tốc độ tiến triển quan hệ cũng quá khó tin. Chưa tới một tuần, hai người đã xác định xong các công việc hợp tác, hơn nữa còn vừa cùng nhau đánh game, vừa thảo luận vấn đề thực hiện.
“Ông xem, vấn đề tài chính ban đầu này… Đệch! Kêu ông chém trị liệu trước ông nghe thủng không đấy!”
“Cậu ném lựu đạn thế bố thằng nào thấy được trị liệu! À đúng rồi, hai người không đủ đâu, nên tôi tìm ông chủ khác gánh vác, hai chúng ta đều xem như góp gạo… Ấy nhầm, nói thế nào nhỉ?”
“Ha ha ha ha ha, tóm được rồi! Diệt gọn nó nào! Được đó, rất ổn, vậy thì có thể tập trung đánh game.”
“Ký túc xá cũng tìm xong xuôi rồi, rớt đồ cam nào.”
“Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù chỗ bọn tôi chỉ có một chiến đội nhưng điều kiện tốt hơn chỗ ông nhiều, sao ông không qua.”
“Vì chỗ tôi chính sách tốt hơn, khuyến khích phát triển ngành công nghiệp mới, mở công ty phát triển công nghệ điện tử còn được miễn giảm thuế.”
“Móa! Ông nghe lén tôi nói chuyện với bố tôi đấy à!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả! Sau lưng có người kìa!”
Và mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.
Cậu soi gương trong WC sân bay, chẳng hiểu có vấn đề gì mà thằng bạn A cứ chê bai bộ đồ này mãi. Không phải chỉ là quần hơi bó một tí, áo hơi rộng một xíu thôi à, trông vẫn cứ đẹp trai, phong độ ngời ngời.
Thế nên cậu điềm tĩnh, kiêu hãnh bước ra khỏi cổng đón, trông thấy Tôn Triết Bình còn sành điệu hơn mình. Hắn đeo kính râm, chống tay tựa người vào rào chắn, sau khi trông thấy cậu còn nở một nụ cười kiêu ngạo rất chuẩn bài.
Trông có vẻ không giống lúc gọi video trên QQ lắm, Trương Giai Lạc nghĩ thầm.
Để tránh những tình huống đáng tiếc xảy ra, tuy không phải là làm bạn bè, nhưng cho dù là làm ăn chung, nhìn nhau vừa mắt vẫn là chuyện rất quan trọng. Thế nên sau khi quyết định hẹn gặp mặt, hai người vẫn gửi ảnh chụp như những người bạn quen qua mạng bình thường, dối trá châm biếm diện mạo đối phương một hồi rồi kiên trì gọi video nói chuyện nửa tiếng mỗi ngày.
Tuy là sau khi biết được chuyện này, thằng bạn A nhất quyết cho rằng hai người đang yêu đương qua mạng.
“Yêu qua mạng cái quần què! Mày thấy có ai ăn mì trong lúc gọi video với người yêu trên mạng không!” Trương Giai Lạc rất bực mình, “Tôn Triết Bình… À, chính là cái người đó đó, còn chưa nói mày biết tên, chính là Tôn Triết Bình kia! Lần nào cũng ăn mì trong lúc gọi video! Nhìn ổng ăn là tao lại thèm, mới nửa tháng đã béo lên cân rưỡi!”
“Rõ ràng là hai thằng công tử nhà giàu, quái nào cứ thích ăn mì gói vậy.” Thằng bạn của cậu toàn chú ý mấy thứ đẩu đâu.
“Đấy là tiêu chuẩn chơi game, là lãng mạn của trạch nam.” Trương Giai Lạc khinh bỉ hắn, “Mày không hiểu đâu, chưa từng ăn mì ăn liền, sao có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp.”
Cả đám bạn thân đều tỏ vẻ không hiểu và cũng không muốn hiểu nhưng chung quy đã nắm bắt được vấn đề: Trương Giai Lạc không đi kết hôn cũng không đi đầu tư mà là đi làm trạch nam… à không, làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Thế là Trương công tử mang theo khát khao trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp tràn ngập cõi lòng lao tới Xuân Thành, thuận lợi gặp mặt cộng sự tại sân bay rồi bị lôi tới khách sạn.
“Ký túc xá và văn phòng câu lạc bộ chưa trang hoàng xong, tôi thuê phòng dài ngày trong khách sạn cho cậu.” Tôn Triết Bình ngậm thuốc lá, dừng xe xong liền nói chuyện bằng phong thái rất lắm tiền.
“Ok, tôi ở đâu cũng được.” Cậu kéo vali to bự, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “À thì, nếu tôi nhớ không nhầm, ông nhỏ hơn tôi đúng không, có bằng lái chưa đấy?”
“Lúc trước đổi căn cước tiện thể lấy bằng lái rồi.”
“Ông nhanh nhẹn ghê ha.” Nhưng nhìn kỹ thuật lái coi như đạt chuẩn của đối phương, Trương Giai Lạc không xoắn xuýt chuyện này nữa, “Tình hình giờ sao rồi, ông chủ và quản lý đến chưa?”
“Đến rồi, nhưng thành viên chiến đội thì chúng ta vẫn phải tìm thêm, tốt nhất là phải mau chóng gom đủ.”
“Trị liệu lần trước đi phó bản chung thế nào?” Trương Giai Lạc nhanh chóng vào guồng.
“Cậu thấy được là được.” Tôn Triết Bình tỏ vẻ mình rất phóng khoáng.
“Ông không phải đội trưởng à?” Trương Giai Lạc đùa.
“Cậu là đội phó, hay cậu thấy sếp hai nghe hay hơn?”
“… Vậy, thực ra ông muốn đặt tên chiến đội là Sơn Trại Bách Hoa hoặc là Bang Bách Hoa phải không.”
Tôn Triết Bình nghe vậy liền bật cười, đồng thời liếc nhìn cậu khi cửa thang máy mở ra.
“Thật sự không phải.”
Tên đội họ được đặt rất qua loa mà lại đầy ẩn ý, kết quả là trong suốt một thời gian dài, đặc biệt là sau khi biết xuất thân công tử kinh thành của Trương Giai Lạc, mọi người đều nhất trí cho rằng Bách Hoa là tác phẩm hứng khởi nhất thời của cậu, kế thừa truyền thống công tử nhà giàu làm thể thao điện tử của nước nhà một cách ưu tú.
“Không phải, thật sự không phải.” Trương Giai Lạc giải thích mà sắp phát điên, tuy đúng là kế thừa truyền thống thật nhưng lại không thể đứng bên đường hét tướng lên rằng thực ra tôi chỉ là cổ đông thôi nên cậu đành phải nín nhịn, hét rằng: “Tên này do Tôn Triết Bình đặt!”
“Tôi nói mấy cậu biết! Thằng chả mới là đại gia! Bố ổng… Ứ ứ ứ!”
Trương Giai Lạc nhảy dựng lên định nói, kết quả bị Tôn Triết Bình tay mắt lanh lẹ bịt miệng.
“Phải khiêm tốn.” Tôn Triết Bình uy hiếp cậu bằng cách vô cùng hòa nhã.
“…” Trương Giai Lạc khuất phục trong sự phẫn nộ tột cùng.
Vậy nên thực chất hai người bọn họ cũng tám lạng nửa cân, đều là những người được tựa lưng vào bóng cây râm mát, tuổi trẻ chưa trải qua gian nan vất vả cuộc đời nhưng lại tự nhận mình kiên cường, độc lập. Hai thanh niên trẻ tuổi hào hoa, càn rỡ, đầy khí thế lần đầu tiên kề vai chiến đấu ngay tại tiệm net đối diện khách sạn.
Là khách quá thường xuyên lui tới, Tôn đại thiếu được hưởng ưu đãi VIP trọn đời tại tiệm, vừa vào cửa, xung quanh đã có người bắt chuyện, “Đại Tôn, ngồi máy hả?” “Hôm nay đi đấu trường không?” “Đại Tôn kéo phó bản giúp với”…
Trương Giai Lạc giật mình trước tình huống hiện tại, rõ ràng cậu đến đây để tham gia vào ngành công nghệ thông tin cấp cao mà giờ cứ có cảm giác như vừa bước qua cửa chính của trại thổ phỉ.
“Chỗ này có nhặt được người nào ổn ổn không?” Cậu liếc nhìn xung quanh.
“Ồ.” Tôn Triết Bình tìm cho cậu một máy, “Lên đấu trường mở phòng đi, rồi tôi gọi cả đám tới cho cậu thử.”
“… Tôi hơi hơi có cảm giác làm sếp hai rồi đấy.”
Tôn Triết Bình lại bật cười, nhướng mày, lập tức vung tay.
“Bay đâu, xếp hàng ra mắt sếp hai.”
Nhưng sếp hai cũng không dễ làm như vậy, đám “đàn em” vô cùng tò mò với nửa kia trong truyền thuyết của sếp lớn, cực kỳ nhiệt tình hăng hái xông pha ra mắt. Sau một hồi đánh luân phiên, Trương Giai Lạc mệt bở hơi tai, kiệt sức oặt ẹo ngả người ra ghế ngồi.
“Chí ít cũng cho tôi nghỉ chút chứ! Tay gõ phím sắp chuột rút rồi!”
“Đồng chí Trương Giai Lạc, khả năng duy trì liên tục không ổn nhé.” Tôn Triết Bình cười nhạo cậu.
“Ông ngon thì đánh đi! Đánh đi!” Trương Giai Lạc tức xì khói.
“Không đánh nữa, không đánh nữa.” Tôn Triết Bình cười nói, “Đi nào, ra ngoài ăn khuya.”
Tôn Triết Bình dẫn cậu tới Giang Hồ Nhất Trản Đăng ăn đồ nướng, xe đỗ một hàng dài bên đường, chủ quán nghiêm túc mà lạnh lùng như mọi thế ngoại cao nhân, ngoài việc nướng đồ ăn, mọi chuyện khác đều do Tôn Triết Bình sắp xếp. Nhưng Trương Giai Lạc bất hạnh không thể nào lĩnh hội được tay nghề của thế ngoại cao nhân rốt cuộc đỉnh hay không, cậu bị cay đến mức nước mắt nước mũi tranh nhau rơi tèm lem, lại khổ sở chịu cười nhạo một lần nữa.
“Ăn thêm bát bún không?” Tôn Triết Bình lau miệng, hỏi cậu.
“Ăn cái quần què!” Trương Giai Lạc lấy giấy xì mũi, vừa sụt sùi vừa quát.
“Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?” Trương Giai Lạc vẫn còn chìm sâu trong sự đả kích vì khẩu vị khác biệt, nhất thời cảnh giác.
“Đi xem chút.”
Đêm hôm khuya khoắt, trăng mờ gió lộng, Tôn Triết Bình kéo cậu tới câu lạc bộ Bách Hoa còn đang trang hoàng dở dang.
Câu lạc bộ thuê ở một tòa nhà văn phòng hơi cũ, Tôn Triết Bình đánh thức bảo vệ nhờ mở cửa. Giữa đống đồ nội thất gần như không cách nào len chân, hắn giới thiệu tương lai của bọn họ với Trương Giai Lạc, mà đối phương cũng lắng nghe cực kỳ nghiêm túc trong mùi vật liệu hóa chất gay mũi.
“Đến khi có thành tích, chúng ta có thể xây dựng trụ sở và nhà thi đấu riêng.” Cuối cùng, Tôn Triết Bình nói.
“Chúng ta cùng nhau?” Trương Giai Lạc gật đầu, vươn tay về phía Tôn Triết Bình.
“Đương nhiên.”
Link gốc: [双花]最初和后来
Convert: Lá Lá
Edit: Nguyệt
–
Thiết lập riêng thuộc về người viết fic
–
BAN ĐẦU
Thành phố B – Thành phố K
Trương Giai Lạc
Trương Giai Lạc sinh ra và lớn lên tại nơi là gốc gác của kinh thành, nhưng chẳng ngờ cùng môi trường sống mà mỗi người một vẻ, cậu trưởng thành theo một hướng khác thường.
Nhắc về chuyện này, đám bạn thân thằng nào thằng nấy to cao vạm vỡ lại cảm thán không thôi, đồng thời kiểm điểm lại xem liệu có phải mình đã cướp quá nhiều đồ ăn của Trương Giai Lạc trong quá trình trưởng thành hay không mà khiến cậu chẳng cao nổi một mét tám.
“Không, không cao được đến một mét tám thực ra không phải vấn đề gì lớn, đàn ông không câu nệ chiều cao.” Một thằng bạn thân an ủi cậu xong lại xoáy ngay một cú rõ đau, “Nhưng mà mày đỏm dáng quá đáng luôn, mày nhìn quần xong nhìn áo mày đang mặc kìa… Thế này thì làm xấu hết hình tượng bọn tao trong mắt dân Tây Nam.”
“Cút đi!” Trương Giai Lạc thẹn quá hóa giận, giơ chân đá văng thùng rác, chuẩn bị đuổi hết cả đám đi.
Cậu sẽ sớm đi tới phía Tây Nam đất nước, góp một viên gạch cho công cuộc kiến thiết nền thể thao điện tử khu vực phía tây, cũng dự định sẽ trở thành một trong những trụ cột vững chắc của sự nghiệp này trong vài năm tới. Thế nhưng hùng tâm tráng chí trong lòng đang đến thời khắc mấu chốt, bị đám bạn tồi ăn chầu uống chực với cái danh tiệc chia tay không nói, tụi nó còn chê bộ đồ cậu dày công phối riêng cho lần gặp mặt trực tiếp sắp tới —— Trương Giai Lạc có một người bạn quen trên mạng, không phải yêu đương qua mạng, nhưng sắp sửa gặp nhau, sẽ cùng ăn cùng ở cùng phấn đấu trong quãng thời gian tới, giúp đỡ nhau hiện thực hóa giá trị cuộc đời.
“Nếu không biết là mày đi đánh game, nghe câu kia xong còn tưởng mày đi cưới vợ.” Thằng bạn A bình tĩnh nhận xét.
“Nghe nói dân vùng đó mạnh mẽ lắm.” Thằng bạn B ra vẻ cảm thông, “Tao có thằng bạn, hồi năm kia đi du lịch ở đó, mới nói chuyện mấy câu với một cô, cô kia đã mang năm mươi cái đầu bò Tây Tạng tới, muốn gả cho nó.”
“Thế á?” Trương Giai Lạc hơi hoang mang, “Sao tao lại nghe nói con gái vùng đó ở trên lầu hoa, nhìn vào mắt là thấy lửa cháy hừng hừng, hôn mãi không muốn ngừng!”
“Tóm lại là mày đi kiếm gái?” Thằng bạn C như vừa ngộ ra chân tướng.
“Tao đi đánh game!” Trương Giai Lạc phát điên.
Nhưng chung quy cách nói này nghe còn không đáng tin hơn đi tìm bạn gái, thế nên chẳng ai để ý tới cậu nữa, tiếp tục thảo luận về chuyện gái gú, chỉ có thằng bạn A vẫn còn băn khoăn.
“Sao bố mày chịu đồng ý vậy?”
“À, chắc bố tao tưởng tao sắp đi làm IT.”
“…”
“Tao nói với bố tao là chính sách bên đó giờ đang ngon, khu hậu cần ngoại quan đang được xây dựng để khuyến khích phát triển các ngành công nghiệp mới mà bạn tao mới mở một công ty công nghệ điện tử, thế là tao góp gạo… à nhầm, góp cổ phần.”
“…”
“Tuy bố tao cảm thấy cái ngành này còn đang ảo lắm, không đáng tin, tương lai chưa thấy rõ nhưng cũng là rèn luyện con người. Thanh niên đi gây dựng sự nghiệp vẫn tốt hơn lởn vởn trước mặt bố tao, lêu lổng với đám bạn xấu, biết đâu sau lại thành cổ phiếu ngành công nghệ được niêm yết, mày thấy đúng không?”
“…”
“Còn chuyện trường lớp, cứ tạm bảo lưu trước đã, bố tao cảm thấy chuyến này đi dù thành hay bại cũng sẽ không quá lâu.”
“Mày từ từ đã.” Thằng bạn A không nhịn nổi nữa, “Mày đã nói là mày đi đánh game một cách thẳng thắn thành thật.”
“Tao nói với bố tao như thế, tao góp vốn vào công ty thật, nhưng mà tao ở ngoài chuẩn bị làm vài chuyện nền móng khác.”
Thằng bạn A uống cạn rồi giơ cốc lên kính cậu, “Chúc mày mã đáo thành công.”
“Đương nhiên rồi.” Trương Giai Lạc uống hết nửa cốc Coca.
“Vậy mày gặp ông bạn trên mạng kia là để hùn vốn mở công ty đúng không. Trương công tử ghê đấy.” Thằng bạn B ghé sát vào, “Tao mới chỉ nghe nói trong game hẹn bạn chịch cả nghìn cây số tặng “cái gì gì đấy” chứ chưa bao giờ nghe trong game hẹn bạn làm ăn cả nghìn cây số góp cổ, à, không phải cổ cánh chân tay, là cổ phần công ty.”
“Mày cút!!” Cuối cùng Trương Giai Lạc cũng đuổi cả đám đi.
Trên thực tế, Trương Giai Lạc cũng hiểu việc mình gặp được Tôn Triết Bình trong game chẳng khác gì một chuyện hoang đường, tốc độ tiến triển quan hệ cũng quá khó tin. Chưa tới một tuần, hai người đã xác định xong các công việc hợp tác, hơn nữa còn vừa cùng nhau đánh game, vừa thảo luận vấn đề thực hiện.
“Ông xem, vấn đề tài chính ban đầu này… Đệch! Kêu ông chém trị liệu trước ông nghe thủng không đấy!”
“Cậu ném lựu đạn thế bố thằng nào thấy được trị liệu! À đúng rồi, hai người không đủ đâu, nên tôi tìm ông chủ khác gánh vác, hai chúng ta đều xem như góp gạo… Ấy nhầm, nói thế nào nhỉ?”
“Ha ha ha ha ha, tóm được rồi! Diệt gọn nó nào! Được đó, rất ổn, vậy thì có thể tập trung đánh game.”
“Ký túc xá cũng tìm xong xuôi rồi, rớt đồ cam nào.”
“Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù chỗ bọn tôi chỉ có một chiến đội nhưng điều kiện tốt hơn chỗ ông nhiều, sao ông không qua.”
“Vì chỗ tôi chính sách tốt hơn, khuyến khích phát triển ngành công nghiệp mới, mở công ty phát triển công nghệ điện tử còn được miễn giảm thuế.”
“Móa! Ông nghe lén tôi nói chuyện với bố tôi đấy à!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả! Sau lưng có người kìa!”
Và mọi chuyện cứ diễn ra như vậy.
Cậu soi gương trong WC sân bay, chẳng hiểu có vấn đề gì mà thằng bạn A cứ chê bai bộ đồ này mãi. Không phải chỉ là quần hơi bó một tí, áo hơi rộng một xíu thôi à, trông vẫn cứ đẹp trai, phong độ ngời ngời.
Thế nên cậu điềm tĩnh, kiêu hãnh bước ra khỏi cổng đón, trông thấy Tôn Triết Bình còn sành điệu hơn mình. Hắn đeo kính râm, chống tay tựa người vào rào chắn, sau khi trông thấy cậu còn nở một nụ cười kiêu ngạo rất chuẩn bài.
Trông có vẻ không giống lúc gọi video trên QQ lắm, Trương Giai Lạc nghĩ thầm.
Để tránh những tình huống đáng tiếc xảy ra, tuy không phải là làm bạn bè, nhưng cho dù là làm ăn chung, nhìn nhau vừa mắt vẫn là chuyện rất quan trọng. Thế nên sau khi quyết định hẹn gặp mặt, hai người vẫn gửi ảnh chụp như những người bạn quen qua mạng bình thường, dối trá châm biếm diện mạo đối phương một hồi rồi kiên trì gọi video nói chuyện nửa tiếng mỗi ngày.
Tuy là sau khi biết được chuyện này, thằng bạn A nhất quyết cho rằng hai người đang yêu đương qua mạng.
“Yêu qua mạng cái quần què! Mày thấy có ai ăn mì trong lúc gọi video với người yêu trên mạng không!” Trương Giai Lạc rất bực mình, “Tôn Triết Bình… À, chính là cái người đó đó, còn chưa nói mày biết tên, chính là Tôn Triết Bình kia! Lần nào cũng ăn mì trong lúc gọi video! Nhìn ổng ăn là tao lại thèm, mới nửa tháng đã béo lên cân rưỡi!”
“Rõ ràng là hai thằng công tử nhà giàu, quái nào cứ thích ăn mì gói vậy.” Thằng bạn của cậu toàn chú ý mấy thứ đẩu đâu.
“Đấy là tiêu chuẩn chơi game, là lãng mạn của trạch nam.” Trương Giai Lạc khinh bỉ hắn, “Mày không hiểu đâu, chưa từng ăn mì ăn liền, sao có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp.”
Cả đám bạn thân đều tỏ vẻ không hiểu và cũng không muốn hiểu nhưng chung quy đã nắm bắt được vấn đề: Trương Giai Lạc không đi kết hôn cũng không đi đầu tư mà là đi làm trạch nam… à không, làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Thế là Trương công tử mang theo khát khao trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp tràn ngập cõi lòng lao tới Xuân Thành, thuận lợi gặp mặt cộng sự tại sân bay rồi bị lôi tới khách sạn.
“Ký túc xá và văn phòng câu lạc bộ chưa trang hoàng xong, tôi thuê phòng dài ngày trong khách sạn cho cậu.” Tôn Triết Bình ngậm thuốc lá, dừng xe xong liền nói chuyện bằng phong thái rất lắm tiền.
“Ok, tôi ở đâu cũng được.” Cậu kéo vali to bự, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “À thì, nếu tôi nhớ không nhầm, ông nhỏ hơn tôi đúng không, có bằng lái chưa đấy?”
“Lúc trước đổi căn cước tiện thể lấy bằng lái rồi.”
“Ông nhanh nhẹn ghê ha.” Nhưng nhìn kỹ thuật lái coi như đạt chuẩn của đối phương, Trương Giai Lạc không xoắn xuýt chuyện này nữa, “Tình hình giờ sao rồi, ông chủ và quản lý đến chưa?”
“Đến rồi, nhưng thành viên chiến đội thì chúng ta vẫn phải tìm thêm, tốt nhất là phải mau chóng gom đủ.”
“Trị liệu lần trước đi phó bản chung thế nào?” Trương Giai Lạc nhanh chóng vào guồng.
“Cậu thấy được là được.” Tôn Triết Bình tỏ vẻ mình rất phóng khoáng.
“Ông không phải đội trưởng à?” Trương Giai Lạc đùa.
“Cậu là đội phó, hay cậu thấy sếp hai nghe hay hơn?”
“… Vậy, thực ra ông muốn đặt tên chiến đội là Sơn Trại Bách Hoa hoặc là Bang Bách Hoa phải không.”
Tôn Triết Bình nghe vậy liền bật cười, đồng thời liếc nhìn cậu khi cửa thang máy mở ra.
“Thật sự không phải.”
Tên đội họ được đặt rất qua loa mà lại đầy ẩn ý, kết quả là trong suốt một thời gian dài, đặc biệt là sau khi biết xuất thân công tử kinh thành của Trương Giai Lạc, mọi người đều nhất trí cho rằng Bách Hoa là tác phẩm hứng khởi nhất thời của cậu, kế thừa truyền thống công tử nhà giàu làm thể thao điện tử của nước nhà một cách ưu tú.
“Không phải, thật sự không phải.” Trương Giai Lạc giải thích mà sắp phát điên, tuy đúng là kế thừa truyền thống thật nhưng lại không thể đứng bên đường hét tướng lên rằng thực ra tôi chỉ là cổ đông thôi nên cậu đành phải nín nhịn, hét rằng: “Tên này do Tôn Triết Bình đặt!”
“Tôi nói mấy cậu biết! Thằng chả mới là đại gia! Bố ổng… Ứ ứ ứ!”
Trương Giai Lạc nhảy dựng lên định nói, kết quả bị Tôn Triết Bình tay mắt lanh lẹ bịt miệng.
“Phải khiêm tốn.” Tôn Triết Bình uy hiếp cậu bằng cách vô cùng hòa nhã.
“…” Trương Giai Lạc khuất phục trong sự phẫn nộ tột cùng.
Vậy nên thực chất hai người bọn họ cũng tám lạng nửa cân, đều là những người được tựa lưng vào bóng cây râm mát, tuổi trẻ chưa trải qua gian nan vất vả cuộc đời nhưng lại tự nhận mình kiên cường, độc lập. Hai thanh niên trẻ tuổi hào hoa, càn rỡ, đầy khí thế lần đầu tiên kề vai chiến đấu ngay tại tiệm net đối diện khách sạn.
Là khách quá thường xuyên lui tới, Tôn đại thiếu được hưởng ưu đãi VIP trọn đời tại tiệm, vừa vào cửa, xung quanh đã có người bắt chuyện, “Đại Tôn, ngồi máy hả?” “Hôm nay đi đấu trường không?” “Đại Tôn kéo phó bản giúp với”…
Trương Giai Lạc giật mình trước tình huống hiện tại, rõ ràng cậu đến đây để tham gia vào ngành công nghệ thông tin cấp cao mà giờ cứ có cảm giác như vừa bước qua cửa chính của trại thổ phỉ.
“Chỗ này có nhặt được người nào ổn ổn không?” Cậu liếc nhìn xung quanh.
“Ồ.” Tôn Triết Bình tìm cho cậu một máy, “Lên đấu trường mở phòng đi, rồi tôi gọi cả đám tới cho cậu thử.”
“… Tôi hơi hơi có cảm giác làm sếp hai rồi đấy.”
Tôn Triết Bình lại bật cười, nhướng mày, lập tức vung tay.
“Bay đâu, xếp hàng ra mắt sếp hai.”
Nhưng sếp hai cũng không dễ làm như vậy, đám “đàn em” vô cùng tò mò với nửa kia trong truyền thuyết của sếp lớn, cực kỳ nhiệt tình hăng hái xông pha ra mắt. Sau một hồi đánh luân phiên, Trương Giai Lạc mệt bở hơi tai, kiệt sức oặt ẹo ngả người ra ghế ngồi.
“Chí ít cũng cho tôi nghỉ chút chứ! Tay gõ phím sắp chuột rút rồi!”
“Đồng chí Trương Giai Lạc, khả năng duy trì liên tục không ổn nhé.” Tôn Triết Bình cười nhạo cậu.
“Ông ngon thì đánh đi! Đánh đi!” Trương Giai Lạc tức xì khói.
“Không đánh nữa, không đánh nữa.” Tôn Triết Bình cười nói, “Đi nào, ra ngoài ăn khuya.”
Tôn Triết Bình dẫn cậu tới Giang Hồ Nhất Trản Đăng ăn đồ nướng, xe đỗ một hàng dài bên đường, chủ quán nghiêm túc mà lạnh lùng như mọi thế ngoại cao nhân, ngoài việc nướng đồ ăn, mọi chuyện khác đều do Tôn Triết Bình sắp xếp. Nhưng Trương Giai Lạc bất hạnh không thể nào lĩnh hội được tay nghề của thế ngoại cao nhân rốt cuộc đỉnh hay không, cậu bị cay đến mức nước mắt nước mũi tranh nhau rơi tèm lem, lại khổ sở chịu cười nhạo một lần nữa.
“Ăn thêm bát bún không?” Tôn Triết Bình lau miệng, hỏi cậu.
“Ăn cái quần què!” Trương Giai Lạc lấy giấy xì mũi, vừa sụt sùi vừa quát.
“Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?” Trương Giai Lạc vẫn còn chìm sâu trong sự đả kích vì khẩu vị khác biệt, nhất thời cảnh giác.
“Đi xem chút.”
Đêm hôm khuya khoắt, trăng mờ gió lộng, Tôn Triết Bình kéo cậu tới câu lạc bộ Bách Hoa còn đang trang hoàng dở dang.
Câu lạc bộ thuê ở một tòa nhà văn phòng hơi cũ, Tôn Triết Bình đánh thức bảo vệ nhờ mở cửa. Giữa đống đồ nội thất gần như không cách nào len chân, hắn giới thiệu tương lai của bọn họ với Trương Giai Lạc, mà đối phương cũng lắng nghe cực kỳ nghiêm túc trong mùi vật liệu hóa chất gay mũi.
“Đến khi có thành tích, chúng ta có thể xây dựng trụ sở và nhà thi đấu riêng.” Cuối cùng, Tôn Triết Bình nói.
“Chúng ta cùng nhau?” Trương Giai Lạc gật đầu, vươn tay về phía Tôn Triết Bình.
“Đương nhiên.”
TBC
Last edited: