Trong Đỉnh Vinh Quang có đoạn sau:
Như vậy, có hai tình huống:
Một, Dụ Văn Châu vốn chơi thuật sĩ từ đầu.
Do Nguỵ Sâm đã nhớ nhầm, bởi vốn sự tồn tại của Dụ Văn Châu trong trại huấn luyện rất mờ nhạt. Nguỵ Sâm quá chú ý đến Hoàng Thiếu Thiên, trạng thái trượt dốc của mình và dự tính cho tương lai nên chểnh mảng nghề nghiệp của một cậu nhóc vé vớt.
“Thắng Ngụy Sâm ba trận liên tiếp, đừng nói là trại huấn luyện, tính cả toàn chiến đội Lam Vũ, toàn giới Vinh Quang, cũng không nhiều người làm được.”
Huống hồ còn là Dụ Văn Châu chọn dùng nghề thuật sĩ, nghề mà Nguỵ Sâm nắm trùm cái Liên minh bấy giờ. Phương Thế Kính cũng nhận xét một phần nguyên nhân Dụ Văn Châu chiến thắng là vì “sự hiểu biết sâu sắc về nhân vật thuật sĩ mình đang cầm.” Nếu không luyện tập thuật sĩ lâu ngày, làm sao Dụ Văn Châu có cửa thắng nổi Nguỵ Sâm?
Hai, Dụ Văn Châu vốn không chơi thuật sĩ.
Nguỵ Sâm khi đó phải gọi là lo nghĩ cho Lam Vũ từng chút một, hắn có thật sự nhớ nhầm một thiếu niên khác thường mà “từ lúc mới bắt đầu hắn đã cố gắng khuyên nó bỏ cuộc”?
Nguỵ Sâm có thể nhìn thấy thời đại át chủ bài đôi đang đến gần, cũng mường tượng ra tương lai sánh vai của Dạ Vũ Thanh Phiền và Sách Khắc Tát Nhĩ. Vậy đương nhiên Dụ Văn Châu cũng nhìn ra xu hướng đó. Đồng thời cậu cũng nhìn ra Nguỵ Sâm giải nghệ là chuyện sớm muộn. Bị chèn ép lâu như thế ở trại huấn luyện, ai cũng mong chờ một cơ hội để chứng minh bản thân.
Và cơ hội đó đã đến.
“Các thiếu niên chen lấn nhau, Hoàng Thiếu Thiên bị bỏ xó một bên mà không tiện tranh giành. Cậu biết đối với tất cả mọi người mà nói, đây là cơ hội rất hiếm có.”
Dụ Văn Châu nổi tiếng là người tinh thông mọi nghề sau Diệp Tu. Cậu biết rõ thế mạnh của mình chính là đầu óc tính toán, một thứ rất quan trọng với nghề thuật sĩ như lời Nguỵ Sâm nhận xét. Có lẽ Dụ Văn Châu đang chơi một nghề khác trước đó, nhưng nhìn thấy trên sàn đấu Lam Vũ sắp trống một vị trí át chủ bài biết tính toán, nên Dụ Văn Châu mới đổi sang thuật sĩ nửa đường.
Nếu tương lai Dụ Văn Châu muốn đứng trên sàn đấu Lam Vũ, thì tận dụng một cơ hội đánh bại Nguỵ Sâm bằng chính nghề thuật sĩ là tấm vé nhanh nhất thuyết phục nhất đến với Sách Khắc Tát Nhĩ nói riêng và slot ra sân chủ chốt nói chung.
Hay thậm chí là có khả năng thứ ba là Dụ Văn Châu vốn luyện hai hoặc nhiều nghề cùng lúc, giống tuyển thủ tự do Phương Thế Kính. Song để thành thục những chiêu thức thuật sĩ đủ trình thắng Nguỵ Sâm thì cũng cần bỏ rất nhiều thời gian và tâm sức, chắc chắn thời gian gần đây Dụ Văn Châu chỉ có thể chăm chú luyện thuật sĩ, thế là ta lại quay về khả năng số 2?
Thanh minh một chút về cái tựa để tránh gây hiểu lầm bởi mình tạm thời chưa nghĩ ra cách diễn đạt tốt hơn.
Mình không nói Dụ Văn Châu cố ý đổi nghề CHỈ để đánh bại Nguỵ Sâm. Giả sử là Dụ Văn Châu có đổi nghề giữa đường, thì động cơ của Dụ Văn Châu không hề là làm bẽ mặt Nguỵ Sâm, mà là nhắm đến việc muốn chứng minh thực lực để ra sân sau này.
Có thể cậu đổi nghề được một thời gian trước khá lâu trước 3 ván so tài rồi. Nếu hôm đấy Nguỵ Sâm không hứng lên muốn đấu hết một lượt đám trẻ trại huấn luyện, thì có thể Dụ Văn Châu vẫn sẽ yên lặng luyện tiếp thuật sĩ cho giỏi, yên lặng xếp chót mỗi kỳ kiểm tra, yên lặng nhìn Nguỵ Sâm giải nghệ, yên lặng đợi một thời cơ khác để chứng minh thực lực mình xứng với Lam Vũ.
Dụ Văn Châu chỉ muốn chuẩn bị trước cho tốt để chờ cơ hội đến, bởi cơ hội chỉ đến với những người đã chuẩn bị. Và trùng hợp là ngày hôm ấy, cơ hội đã gõ cửa.
Đương nhiên, có thể Dụ Văn Châu vốn chẳng đổi nghề. Có lẽ có, có lẽ không, đó là điều mình đang hỏi rất thật lòng.
Thiếu niên cuối cùng ngồi xuống đối diện Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm ngẩng đầu liếc qua. Ồ, đứa cuối cùng cũng là đứa luôn ngồi bét bảng thành tích sát hạch của trại huấn luyện. Không ai cảm thấy nó sẽ có tương lai gì, nhưng dù sao nó cũng là một thành viên chiến đội Lam Vũ, hắn không có lý do để từ chối nó.
Nghĩ thế, Ngụy Sâm click xác nhận.
“Thuật sĩ?”
Ngụy Sâm hơi bất ngờ khi nhìn thấy nghề nghiệp của đối thủ. Hắn không quá quan tâm đến Dụ Văn Châu, chỉ lờ mờ nhớ hình như nó đâu phải chơi thuật sĩ đâu nhỉ? Nhưng giờ không có thời gian tìm hiểu, Ngụy Sâm khiển thuật sĩ của mình rời điểm spawn. Đánh với mấy đứa nhỏ, hắn không dùng Sách Khắc Tát Nhĩ để khỏi lấy mạnh hiếp yếu.
Ngụy Sâm ngẩng đầu liếc qua. Ồ, đứa cuối cùng cũng là đứa luôn ngồi bét bảng thành tích sát hạch của trại huấn luyện. Không ai cảm thấy nó sẽ có tương lai gì, nhưng dù sao nó cũng là một thành viên chiến đội Lam Vũ, hắn không có lý do để từ chối nó.
Nghĩ thế, Ngụy Sâm click xác nhận.
“Thuật sĩ?”
Ngụy Sâm hơi bất ngờ khi nhìn thấy nghề nghiệp của đối thủ. Hắn không quá quan tâm đến Dụ Văn Châu, chỉ lờ mờ nhớ hình như nó đâu phải chơi thuật sĩ đâu nhỉ? Nhưng giờ không có thời gian tìm hiểu, Ngụy Sâm khiển thuật sĩ của mình rời điểm spawn. Đánh với mấy đứa nhỏ, hắn không dùng Sách Khắc Tát Nhĩ để khỏi lấy mạnh hiếp yếu.
Như vậy, có hai tình huống:
Một, Dụ Văn Châu vốn chơi thuật sĩ từ đầu.
Do Nguỵ Sâm đã nhớ nhầm, bởi vốn sự tồn tại của Dụ Văn Châu trong trại huấn luyện rất mờ nhạt. Nguỵ Sâm quá chú ý đến Hoàng Thiếu Thiên, trạng thái trượt dốc của mình và dự tính cho tương lai nên chểnh mảng nghề nghiệp của một cậu nhóc vé vớt.
“Thắng Ngụy Sâm ba trận liên tiếp, đừng nói là trại huấn luyện, tính cả toàn chiến đội Lam Vũ, toàn giới Vinh Quang, cũng không nhiều người làm được.”
Huống hồ còn là Dụ Văn Châu chọn dùng nghề thuật sĩ, nghề mà Nguỵ Sâm nắm trùm cái Liên minh bấy giờ. Phương Thế Kính cũng nhận xét một phần nguyên nhân Dụ Văn Châu chiến thắng là vì “sự hiểu biết sâu sắc về nhân vật thuật sĩ mình đang cầm.” Nếu không luyện tập thuật sĩ lâu ngày, làm sao Dụ Văn Châu có cửa thắng nổi Nguỵ Sâm?
Hai, Dụ Văn Châu vốn không chơi thuật sĩ.
Nguỵ Sâm khi đó phải gọi là lo nghĩ cho Lam Vũ từng chút một, hắn có thật sự nhớ nhầm một thiếu niên khác thường mà “từ lúc mới bắt đầu hắn đã cố gắng khuyên nó bỏ cuộc”?
Nguỵ Sâm có thể nhìn thấy thời đại át chủ bài đôi đang đến gần, cũng mường tượng ra tương lai sánh vai của Dạ Vũ Thanh Phiền và Sách Khắc Tát Nhĩ. Vậy đương nhiên Dụ Văn Châu cũng nhìn ra xu hướng đó. Đồng thời cậu cũng nhìn ra Nguỵ Sâm giải nghệ là chuyện sớm muộn. Bị chèn ép lâu như thế ở trại huấn luyện, ai cũng mong chờ một cơ hội để chứng minh bản thân.
Và cơ hội đó đã đến.
“Các thiếu niên chen lấn nhau, Hoàng Thiếu Thiên bị bỏ xó một bên mà không tiện tranh giành. Cậu biết đối với tất cả mọi người mà nói, đây là cơ hội rất hiếm có.”
Dụ Văn Châu nổi tiếng là người tinh thông mọi nghề sau Diệp Tu. Cậu biết rõ thế mạnh của mình chính là đầu óc tính toán, một thứ rất quan trọng với nghề thuật sĩ như lời Nguỵ Sâm nhận xét. Có lẽ Dụ Văn Châu đang chơi một nghề khác trước đó, nhưng nhìn thấy trên sàn đấu Lam Vũ sắp trống một vị trí át chủ bài biết tính toán, nên Dụ Văn Châu mới đổi sang thuật sĩ nửa đường.
Nếu tương lai Dụ Văn Châu muốn đứng trên sàn đấu Lam Vũ, thì tận dụng một cơ hội đánh bại Nguỵ Sâm bằng chính nghề thuật sĩ là tấm vé nhanh nhất thuyết phục nhất đến với Sách Khắc Tát Nhĩ nói riêng và slot ra sân chủ chốt nói chung.
Hay thậm chí là có khả năng thứ ba là Dụ Văn Châu vốn luyện hai hoặc nhiều nghề cùng lúc, giống tuyển thủ tự do Phương Thế Kính. Song để thành thục những chiêu thức thuật sĩ đủ trình thắng Nguỵ Sâm thì cũng cần bỏ rất nhiều thời gian và tâm sức, chắc chắn thời gian gần đây Dụ Văn Châu chỉ có thể chăm chú luyện thuật sĩ, thế là ta lại quay về khả năng số 2?
Thanh minh một chút về cái tựa để tránh gây hiểu lầm bởi mình tạm thời chưa nghĩ ra cách diễn đạt tốt hơn.
Mình không nói Dụ Văn Châu cố ý đổi nghề CHỈ để đánh bại Nguỵ Sâm. Giả sử là Dụ Văn Châu có đổi nghề giữa đường, thì động cơ của Dụ Văn Châu không hề là làm bẽ mặt Nguỵ Sâm, mà là nhắm đến việc muốn chứng minh thực lực để ra sân sau này.
Có thể cậu đổi nghề được một thời gian trước khá lâu trước 3 ván so tài rồi. Nếu hôm đấy Nguỵ Sâm không hứng lên muốn đấu hết một lượt đám trẻ trại huấn luyện, thì có thể Dụ Văn Châu vẫn sẽ yên lặng luyện tiếp thuật sĩ cho giỏi, yên lặng xếp chót mỗi kỳ kiểm tra, yên lặng nhìn Nguỵ Sâm giải nghệ, yên lặng đợi một thời cơ khác để chứng minh thực lực mình xứng với Lam Vũ.
Dụ Văn Châu chỉ muốn chuẩn bị trước cho tốt để chờ cơ hội đến, bởi cơ hội chỉ đến với những người đã chuẩn bị. Và trùng hợp là ngày hôm ấy, cơ hội đã gõ cửa.
Đương nhiên, có thể Dụ Văn Châu vốn chẳng đổi nghề. Có lẽ có, có lẽ không, đó là điều mình đang hỏi rất thật lòng.
Last edited: