Ongoing [Song Quỷ] Ám Thương

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Song Quỷ] Ám Thương

*
Hắn thích Ngô Vũ Sách.


Thích, lâu lắm rồi.

Chỉ là nghề này của bọn hắn, không dung chứa được bao nhiêu tình cảm ——
*

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: (Chờ tui Orz)

Convert bởi @张佳乐头上的小花儿.

Thể loại: dân quốc, BE.

Chương 01

Edit bởi Giếng.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc, các bằng hữu thỉnh bỏ quá cho. <3

Mong ai iu Song Quỷ thì ôm em nó :cry::cry::cry:
 
Last edited:

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#2

Art by 初五

Chương 01

Năm 1941, Thượng Hải.

Mùa đông năm nay dường như đặc biệt dài, mang theo luồng gió tây ác liệt quét qua cả bến Thượng Hải. Nhưng, người phải mưu sinh vẫn phải mưu sinh, người thích hưởng lạc vẫn cứ hưởng lạc, chỉ là ven đường thêm mấy kẻ trơ xương chết cóng, cuối ngõ thêm vài người nhặt ve chai —— nhưng dù có thêm những con người ấy, đợi đến sớm mai, họ cũng sẽ lặng lẽ biến mất trong một góc xó xỉnh của thành phố này mà không ai biết. Ban ngày, Nam Kinh đường, Hà Phi đường, công quán đường sá vẫn cứ rộn ràng, người mũ áo chỉnh tề dáng vẻ vội vàng, người quanh thân lam lũ mải miết bôn ba, người đi bộ, xe kéo, xe hơi chen chúc vượt qua nhau trên đường phố chật chội, huyên náo lạ thường, như thể không biết, cách đó không xa, phía bắc sông Tô Châu, lửa đạn ầm ầm.

Về đêm, lại là một tình cảnh khác ——

“Ai chà, đây chẳng phải Lý gia hay sao! Ta nói cái phong thái này a… trông cứ thật là quen mắt! Hôm nay Lý gia ngài… là đến đây ủng hộ sao?” Màn đêm đã sớm bao chùm, nhưng Đại Thượng Hải về đêm còn ngợp trong sắc màu của biển quảng cáo, ánh mắt tuỳ tùng đón khách trước cửa Vĩnh Hoà lâu luôn sắc bén, giữa ánh đèn nhập nhằng màu sắc, trông thấy khách quen thì hơi ngây người, từ xa đã đứng dậy chào hỏi.

Lý Hiên hơi gật đầu với đối phương, nở nụ cười ôn hoà. Hắn mặc tây trang vàng nhạt, không thắt ca vat, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dày, cổ quấn khăn quàng kẻ ô, đầu đội mũ dạ nỉ màu xám, nhìn qua nho nhã lại không quá câu nệ —— đúng dáng vẻ của một công tử văn nhã.

“Quả là thế, nghe nói hôm nay đoàn kịch hát hí, vội mua vé đến đây.” Hắn vừa nói vừa đi vào nhà hát, “Nhà hát các ông, một màn cũng không thể bỏ sót được.”

“Haiz tôi biết mà.” Tuỳ tùng, năm nay đã gần bốn mươi, cười nhăn cả mặt, tha thiết đi theo dẫn đường, “Đây không phải ngài vừa đến tôi đã nhận ra sao. Nhưng mà tôi phải nói nha, gần đây Mai tiến sĩ có hát mấy màn, tôi còn lo Lý gia ngài không tới chứ!”

“Này, tôi nghe hí chỉ như thú vui thôi. Mấy thứ chuyên ngành tôi không hiểu, tôi chỉ thích cái mùi vị của đoàn kịch nhà các ông thôi.” Lý Hiên nói, như nghĩ đến cái gì, thoáng nở nụ cười.

“Ô —— Lý gia ngài cũng cười đó nha! Chỉ là thú vui, nhưng không ai nguyện ý tới nghe không bỏ một màn nào —— thanh niên thời đại này đã không thịnh hành nghe hí nữa rồi, lại đi thích cái gì phòng hát với sàn nhảy —— bất quá tôi phải nói, những thứ linh tinh ấy, sao mà so được với hí kịch truyền thừa của lão tổ tông chứ!” Tuỳ tùng vừa dẫn Lý Hiên vào trong, vừa nói huyên thuyên.

Lý Hiên không đáp lại, chỉ cười, đi tới ghế hàng đầu tiên ngồi xuống. Thuận tay lấy mũ xuống đặt trên đầu gối, đồng thời cởi áo khoác dày và khăn quàng, vắt một bên tay ghế. Lúc hắn đến còn sớm, hí còn chưa mở màn, hắn cũng không vội, một tay nắn mũ, tay kia gõ nhẹ ghế như đang nghĩ cái gì.

Cũng không biết qua bao lâu —— có lẽ là đến khi cả khán phòng thêm lác đác vài người ngồi vào, trên đài dần vang lên một hồi trống nhẹ, không hề đột ngột, nhưng đúng lúc kéo Lý Hiên đang thất thần hồi tâm lại. Rồi ước chừng lại mấy lần trống, đánh không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ, vừa vặn khiến mọi người tập trung, nhìn lên trên đài. Tiếng trống dai dẳng trong chốc lát, đột ngột đánh “đùng” một tiếng, lập tức hút hết sự chú ý của mọi người, sau đó cố ý không thả nhịp, làm người ta căng thẳng đến không dám thở ra. Lúc cả khán phòng nín thở, hết sức chăm chú, trong nháy mắt chiêng trống cùng đánh lên, tiếng trống dồn dập, tiếng chiêng vang dội, một khắc đó đã đẩy bầu không khí tới đỉnh điểm! Chỉ thấy một tay cầm uyên ương kiếm, người mặc giáp vây cá, đầu đội mũ như ý, vai đào chậm rãi đi tới giữa đài, từng bước thong dong mà không chậm chạp, dáng vẻ uyển chuyển mà không lẳng lơ, từ tốn nhẹ nhàng, đi vòng quanh mấy lần, đến giữa đài, song kiếm múa nhẹ, bình thản mà trôi chảy múa ra mấy đường hoa kiếm trong không trung, chợt nửa người hơi nghiêng, song kiếm chia ngón trước sau, đầu hơi cúi về phía dưới đài, để lộ nửa gương mặt thanh tú, vững vàng đứng lại giữa sân. Bên dưới hơi ngẩn ra giây lát, bỗng bùng nổ những tràng pháo tay vang dội!

Vai đào kia lại như chẳng nghe được, điệu bộ biểu cảm không hề bị ảnh hưởng, tám tiểu hoa đán sau lưng lần lượt lên đài, hắn xoay người sang một bên, tay trái chắp sau lưng, tay phải để trước người bày ra một tư thế, bắt đầu hát: “Từ khi ta, theo đại vương chinh chiến đông tây, chịu gió sương nhọc nhằn, năm này qua năm khác. Hận, chỉ hận Tần vô đạo khiến sinh linh đồ thán, chỉ hại bách tính thêm khốn khổ liên miên ——“ Âm thanh uyển chuyển thê lương, cùng với sau lưng ung dung tiếng đàn nhị, phảng phất như thật sự có thể thấy đêm khuya nặng lòng, ngân hà rải xuống màn đêm, khung cảnh lạnh lẽo mà hoang vu cùng niềm nhớ thương nghìn trùng của người con gái, tầng tầng tương tư như thấm qua từng lời hát, khiến lòng người sinh nỗi u sầu.

Ngồi dưới đài, Lý Hiên mỉm cười. Màn “Bá Vương Biệt Cơ” này không dám nói chục lần —— ít nhất hắn đã xem đến bảy, tám lần, đến nỗi lời hát đều thuộc nằm lòng. Từ kinh diễm lần đầu gặp đến lòng yêu mến hiện tại, giống như người đang hát trên đài kia, bất luận xem bao nhiêu lần, đều khiến người ta cảm thấy muốn ngừng mà không được.

Dưới đài hắn thất thần, trên đài các vai kịch thoải mái hoá trang, từ tương tư canh khuya, đến bốn bề thọ địch, cuối cùng là khốc liệt biệt ly —— quả là anh hùng khí đoản, mỹ nhân đa tình —— nhưng không dịu dàng quyến luyến như những tài tử giai nhân ấy, ngược lại tự khí thế có phần khẳng khái.

Ngu cơ trên đài bước sang nửa bước đứng cạnh Hạng Võ, ánh mắt trong trẻo, rõ ràng là cực kỳ xinh đẹp, lời thốt ra lại như kim thạch mạnh mẽ âm vang: “Đại vương à, lần này xuất chinh, nếu có thể xông phá trùng vây, xin hãy lùi vào Giang Đông, rồi tìm kế phục hưng Sở quốc, cứu vớt bá tánh. Nếu thiếp phi đi cùng, chẳng phải sẽ liên luỵ đại vương giết địch? Cũng được! Nguyện dùng bảo kiếm bên hông quân vương, tự vẫn trước người!”

Lời thoại này nói ra khí phách, giống như sấm sét, tuy thốt ra từ lời hát nhẹ nhàng, lại kiên định như thạch bất chuyển. Mỗi lần nghe, Lý Hiên đều chỉ có thể từ khuôn mặt được che son phấn trên đài kia, nhìn đến dáng vẻ vốn hững hờ mà cương quyết của người nọ. Hắn nở nụ cười, hí trên đài đã sắp hát xong, ngu cơ vung kiếm tự vẫn, không chút ngập ngừng, dưới đài, tiếng vỗ tay như sấm động, nhân ánh đèn lờ mờ, một mình hắn lặng lẽ tránh khỏi đám người do đang quá mức kích động mà không nhận ra, đi tới hậu trường.

Vừa đến hậu đài, lại thấy có thằng nhóc gác trước cửa, hình như là người mới đến, khuôn mặt rất phát triển, thấy Lý Hiên đi tới, khách khí muốn lên cản lại: “Ngài đây, chỗ này…” Lý Hiên cười, vừa định nói gì đó, tuỳ tùng đợi ở cửa đón khách lúc nãy đúng lúc ngó đầu ra, vội nháy mắt ra hiệu cho thằng nhóc kia, bình tĩnh che đối phương ở sau, dán lên mặt một nụ cười nghênh đón, ”Lý gia, nhóc này mới tới nên không hiểu quy củ…”

Lý Hiên hơi khoát tay, mũ cầm trên tay thuận thế đội lên đầu, đẩy cửa vào hậu đài.

Bên trong có rất nhiều vai hát đang tháo trang sức, tẩy phấn son, song khi thấy Lý Hiên đều không ngạc nhiên, có vài kẻ còn lớn mật bước tới chào hỏi Lý Hiên, đều bị ứng phó bằng một nụ cười —— có điều tất cả đều khá thức thời tránh khỏi đường đi vào gian trong, để Lý Hiên vào một phòng riêng.

Ngô Vũ Sách là nhân vật nổi tiếng trong đoàn kịch. Đời người 360 nghề, nghề nào cũng có cao thủ. Nhưng bất kể đang làm nghề nào, lăn lộn ra được chút danh tiếng, đãi ngộ sẽ luôn tốt hơn là kẻ ở trong xó. Ngô Vũ Sách hát hí rất hay, lại có người muốn đẩy lên, trong đoàn kịch kiếm cơm khó khăn này đương nhiên quý giá vô cùng, muốn một phòng riêng chỉ là chuyện nhỏ. Hắn xưa nay lại lãnh đạm, cũng chẳng quan tâm người ta nói hắn mắt cao hơn đầu tính tình không tốt, một mình một chỗ càng thoải mái.

Lúc Lý Hiên đẩy cửa tiến vào, hắn vừa tẩy cả khuôn mặt phấn, đang cầm cái khăn Cao Ly lau mặt. Hắn thay hí phục, mặc một thân trường sam xanh nhạt, tẩy hết phấn trang điểm, khí khái trở nên khác hoàn toàn với vai đào quyến rũ trên đài. Hắn xoay người định vứt khăn lông trong tay đi, đúng lúc thấy Lý Hiên đẩy cửa vào, đồng thời giọng nói mang ý cười của đối phương vang lên, “Chúc mừng Ngô lão bản, khán phòng hôm nay cũng thật mãn khách.”

Ngô Vũ Sách nhàn nhạt liếc hắn một cái, khăn Cao Ly trong tay vo tròn thuận tay ném đi, không nói gì. Lý Hiên cố ý đi tới, lấy khăn quàng cổ vừa khoác lên tay lúc đi ra từ trong khán phòng choàng lên cổ đối phương, thuận thế cúi đầu thân mật ghé tai đối phương nói, “Trời lạnh thế này sao không mặc thêm vào?”

Nhìn tư thế kia như thân mật kề sát, cực kỳ giống đôi tình nhân đang thì thầm với nhau, khiến người bên ngoài như hữu ý vô tình ra sức nhìn lén vào trong, Ngô Vũ Sách thuận thế chôn đầu ở cổ đối phương, mượn bóng lưng đối phương che mặt, nói nhỏ, “Có người.”

Lý Hiên hiểu ý vỗ vỗ vai hắn, hơi ám muội sờ gò má hắn, cười nói, “Qua chỗ tôi bên kia không?”

“Ừ.” Ngô Vũ Sách không chút do dự đáp, giũ vạt áo đứng dậy, thuận thế đem khăn quàng trên cổ —— coi như nó vốn là đồ của mình —— quấn hai vòng, quấn thật kín, rồi chuẩn bị ra ngoài.

Lý Hiên bất đắc dĩ cười cười —— người ấy luôn hành động mạnh mẽ như vậy —— vội chạy hai bước đuổi theo, sóng vai cùng hắn ra khỏi cổng lớn.

Nơi Lý Hiên ở cách nhà hát không xa. Đi bộ chỉ mất một lúc.

Vốn khí trời đêm nay sạch sẽ không mây mù, mà tiếc rằng trong cái xa hoa truỵ lạc của bến Thượng Hải, căn bản không thấy được một ánh sao. Mùa đông phía nam cũng ôn hoà như phong cảnh nơi đây, hai người bọn hắn vốn đều là người phương bắc, đã quen gió tây bắc như cắt da cắt thịt, đối với mùa đông giá rét trong mắt người phương nam, cũng không cảm thấy quá lạnh, vẫn sải bước đều, sóng vai đi trên phố.

Khi tới dưới lầu, Lý Hiên lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn qua, kim đồng hồ miễn cưỡng nhích qua một giờ. Lúc hắn vừa tới Thượng Hải còn bị trưởng bối phái đi phát triển việc làm ăn của gia tộc, đã tính hết việc ở lâu dài, nên thuê nhà ở khu cao cấp của Pháp tô giới, lúc đầu chỉ nghĩ tô giới yên tĩnh thuận lợi, cũng dễ tiến vào xã hội thượng lưu của Đại Thượng Hải, nhưng không nghĩ tới bây giờ nơi này trở thành một trong số ít nơi có trị an tốt ở bến Thượng Hải.
*Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. 06.04.1849, tô giới Pháp tại Thượng Hải được thành lập.

“Nhưng mới chín giờ mà…” Lý Hiên cảm khái một câu, nhìn khu trọ chỉ lác đác vài ánh đèn —— đối với tinh thần sống về đêm của con người, là vô cùng sớm. Người ở đây đều là mấy “nhân vật nổi tiếng” tự xưng là thân sĩ tinh anh, tiệc rượu, tiệc nhảy, tiệc ăn, tiệc bài, có cái nào không kéo dài quá nửa đêm đâu, giờ phút này, thực sự là không có người nào, cũng không nên có người nào ở đây. Nghe hắn nói, Ngô Vũ Sách hơi khó hiểu “Ừ” một tiếng, Lý Hiên sửng sốt một chút mới nhớ ra —— Ngô Vũ Sách không giống hắn, từ nhỏ Lý Hiên đã được giáo dục theo phong cách phương tây, cũng từng ở nước ngoài, nhưng Ngô Vũ Sách, từ nhỏ bắt đầu học hí, dù bây giờ con người nơi này đều thay đổi cách nói, cách ghi chép mới thể hiện phong cách phương tây, hắn vẫn quen dùng mấy câu sáo cửa miệng.

“À, haha không có gì không có gì, mau lên lầu đi, sắp lạnh chết tôi rồi…” Lý Hiên cười ha hả, kéo tay người đi lên trên, hắn vốn chỉ thuận miệng cảm khái một câu, cũng không định giải thích gì thêm. Bàn tay hắn cầm rất lạnh lẽo, Lý Hiên khẽ nhíu mày, theo bản năng mà nhanh hơn mấy bước. Hắn ở tầng ba, hai đại nam nhân vài ba bước vượt lên cầu thang, chẳng mấy đã đứng trước cửa phòng. Lý Hiên mò trong túi áo, có lẽ do găng tay quá dày, mãi không lấy được chìa khoá ra, hắn suy nghĩ một chút rồi cởi găng tay, đứng sau lưng hắn, Ngô Vũ Sách rất tự nhiên cầm lấy đôi găng tay bằng da kia, chờ khi hắn lấy ra chìa khoá mở cửa đi vào, thuận tay vứt găng tay trên tủ gỗ thấp.

Lý Hiên khoá cửa, vừa cởi áo khoác treo lên giá áo gần đó liền thấy một vật mỏng màu nâu nhạt bay tới, vô thức dùng tay bắt lấy, vậy mà nó là chiếc khăn quàng cổ bị vo tròn. Hắn vừa giũ khăn treo lên giá, vừa lẩm bẩm: “Tsk tsk thật là… mấy bước đi đường rồi cũng phải tỉnh ra.” Hắn nói không nhỏ, Ngô Vũ Sách đương nhiên nghe thấy, hắn cầm tách trà đi tới, bước chân thoáng dừng, nhàn nhạt liếc Lý Hiên một cái, để tách trà lên trên bàn.

Lý Hiên sờ sờ chóp mũi, nhìn trần nhà —— phải, hoạ từ miệng mà ra. Hắn làm bộ nghiêm túc ho khan một tiếng, cùng Ngô Vũ Sách ngồi xuống cái sofa nhỏ ở phòng khách, lấy ra bút máy và giấy ghi từ trong tủ gỗ thấp, viết nhanh mấy chữ đẩy đến trước mặt Ngô Vũ Sách, sau đó cầm tách uống một hớp trà.

Ngô Vũ Sách luôn tiến vào trạng thái làm việc rất nhanh —— ít nhất hắn sẽ không vì tâm trạng riêng mà ảnh hưởng đến công việc, hắn lướt mắt nhìn mảnh giấy nhỏ của Lý Hiên, duỗi tay cầm đến trước mắt nhìn chăm chú một hồi, sau đó vứt lên mặt bàn, nhìn Lý Hiên đang bình chân như vại uống trà, “Anh chắc không?”

“Ừ.” Lý Hiên đặt tách trà xuống, vô thức dùng ngón tay đè lên trên ba chữ “Tạ Chi Đình” trên tờ giấy như có như không gõ gõ mấy cái, như đang lựa lời, “Trên cơ bản xác định chính là hắn, nhưng người này vẫn chưa chính thức nhậm chức, tôi cũng không thể đảm bảo với cậu 100%.”

“Làm sao có được tin tức này?” Ngô Vũ Sách cau mày.

“Trước đây tôi…” Lý Hiên vừa định mở miệng nói, bỗng nghe tiếng chìa khoá va chạm nhau ở cửa, cả hai kinh sợ, nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Lý Hiên không chút do dự, tay trái vơ mảnh giấy trên bàn nhét vào túi quần tây, tay phải giữ cổ Ngô Vũ Sách cúi đầu hôn xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc sắp chạm môi, gần như động tác xảy ra cùng lúc, nghe thấy tiếng huýt sáo, Ngô Vũ Sách liền đẩy hắn ra, môi có độ ấm gần như không cảm giác được, Lý Hiên mơ hồ nghĩ. Lý Tấn mở cửa đi vào ám muội cười, đi tới chào hỏi, “Anh, em về rồi. Ơ, Ngô lão bản cũng ở đây hả!” Thoải mái cứ như người vừa huýt sáo không phải hắn vậy.

Ngô Vũ Sách không nói gì, nhưng sắc mặt hơi đổi. Khi hắn nghe lời của một tộc đệ bị trong nhà đóng gói sang đây nói là theo Lý Hiên học tập thủ đoạn thương trường, hắn không có cảm giác gì cho lắm, phú nhị đại ăn chơi lêu lổng mà thôi, hắn thấy nhiều rồi. Tuy nhiên nếu nói nghiêm túc, Lý Tấn này cũng không tính là người quá xấu, không hứng thú với đánh bạc gái gú, những thứ này các thiếu gia đã chơi quen tay rồi, thuốc phiện ma túy càng không được dính vào. Chỉ là tên này cũng chẳng chính trực được đến đâu, nhạc nào cũng nhảy, đặc biệt còn thích tám chuyện với người ta, trong tay đủ loại tin đồn nhảm, thật giống với mấy bà hàng xóm rảnh đến mọc nấm —— nhờ phúc của hắn, tin Lý đại thiếu gia coi trọng Ngô lão bản hát hí khúc trong Vĩnh Hoà lâu đã truyền khắp xã hội thượng lưu bến Thượng Hải, thuận tiện cho Ngô Vũ Sách quang minh chính đại đi cùng Lý Hiên.

Lý Hiên điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, mặt hắn hơi xấu hổ vì bị phá rối, cười một tiếng, “Hôm nay về sớm thế?”

“Này, hôm nay em với bọn Vĩnh Kim đến nhà Bách Nhạc nghe hát, ai biết đầu bảng nhà người ta bị bệnh không lên đài hát được, anh xem có đen không chứ? Tụi em tụ tập nghe được hai bài, không thích lắm —— nên em về trước.” Lý Tấn nói, lại cười ha ha một phen, “Nhưng hình như em về không đúng lúc lắm thì phải, hay là —— em ra ngoài đi dạo mấy vòng?”

Lý Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Về sớm một chút cũng được. Qua đêm ở chỗ đó cũng không ổn lắm, chẳng có ai ở đó.”

“Ô —— cái điệu này của anh, đúng là phải mau gặp cha em. Như tuổi công tử các anh, không ——“ Lý Tấn vừa thong thả cởi cúc áo khoác vừa thuận miệng nói, bỗng nghĩ đến gì đó, im bặt, lại trêu chọc: “Ô không đúng, không giống nhau —— anh khác họ.”

Lý Hiên còn chưa kịp đáp lời, Ngô Vũ Sách đã “soạt” một tiếng đứng lên, định mở miệng nói gì đó rồi cáo từ, bị Lý Hiên lén đá một cước, miễn cưỡng kết thúc cuộc nói chuyện, Lý Hiên cũng đứng lên theo hắn, ung dung nói: “Vậy em tự dọn dẹp một chút, rồi đi ngủ sớm đi, anh về phòng trước.”

Lý Tấn sợ hết hồn —— hắn biết anh họ này của hắn, dù xưa nay luôn mang dáng vẻ hiền lành, có tức giận cũng không trách mắng, nhưng lỡ mà chọc giận hắn, cũng khó mà ăn được quả ngon, tức thì ngượng ngùng cười một tiếng, “Biết rồi biết rồi, anh thoải mái đi.”

Trả lời hắn chính là một tiếng đóng cửa. Lý Tấn thở dài, lắc đầu cười, xác định hai người kia đều đã vào phòng, lặng lẽ cầm một cuộn băng gạc từ hộp cứu thương ở tủ gỗ thấp phòng khách, vội đi về phòng mình.

“Hắn nói dối.” Cửa mới đóng lại, Ngô Vũ Sách cố đè giọng nói bên tai Lý Hiên.

Dù vẻ mặt Lý Tấn không chút sơ hở, nhưng mùi máu tanh rất nhạt trên người hắn lại không được hơi lạnh hắn kéo vào phòng che giấu hoàn toàn. Ngô Vũ Sách không biết hắn làm gì, nhưng lại rõ ràng, uống rượu đánh bài, thế nào cũng không đổ máu được —— Lý Hiên tất nhiên hiểu. Hắn trầm mặc chốc lát, nói: “Hắn đang làm việc cho người ta, tạm thời tôi vẫn chưa tra ra là ai.”

“Có nguy hiểm không?” Ngô Vũ Sách nhíu mày, dù sao sớm chiều ở với nhau, nếu không cẩn thận để lộ sơ hở hay tiết lộ ra cái gì đều là chuyện rất đáng sợ.

“Tạm thời không.” Lý Hiên lắc đầu, “Dù sao cũng không phải anh em ruột, trước giờ không thân thiết, bình thường cũng hoàn toàn không thấy mặt, không cách nào động chạm được.”

“Ít ra tạm thời không cần xung đột với hắn.” Ngô Vũ Sách hiếm thấy trầm mặc một lúc, nói tiếp, “Lỡ sau này đối mặt, anh định làm gì?”

“Còn có thể làm thế nào.” Lý Hiên cười khổ, lắc đầu, “Từ khi bắt đầu, đã không có lựa chọn thứ hai —— đừng nhắc chuyện này nữa.”

“Vì sao muốn tôi ở đây qua đêm?” Lý Hiên không định tiếp tục chủ đề này, Ngô Vũ Sách cũng không nói —— hắn chỉ cần biết tạm thời, sự tồn tại của Tấn không có uy hiếp là đủ rồi.

“Lời trước đó còn chưa nói hết.” Lý Hiên kéo người ngồi xuống trước bàn, lại quay ra kéo rèm che cửa sổ sát đất. Phòng này là phòng đơn nhưng rất rộng, chủ nhân căn phòng này vốn là người nước ngoài đến nước Hoa, đồ trang trí đậm chất Tây Âu, đơn giản mà không mất đi sự cẩn trọng. Ngoài ra, giữa phòng là một chiếc giường lớn, bên cạnh còn kê một cái bàn và một giá sách đều bằng gỗ đào tâm. Cửa sổ lớn sát đất được rèm nhung màu cà phê nhạt che kín, không để lộ bất kỳ động tĩnh nào.

“Nếu anh chỉ nói nơi đưa ra tin tức, chuyện này không quan trọng lắm.” Ngô Vũ Sách đan tay ngồi trên ghế trước bàn sách, hơi khó hiểu nhìn partner của mình.

“Không, không đơn giản là vậy.” Lý Hiên lắc đầu, “Tin tức có từ không lâu trước, lúc mấy kẻ trong thương giới đó tụ tập lại —— là chuyện gần như cả đám người kia đều biết.” Hắn hơi dừng lại, nói tiếp, “Cậu biết mục tiêu lần này quan trọng thế nào —— Uông tặc của Trung Trữ Hành, sắp tới thả ra tin tức muốn xây chi nhánh ngân hàng ở Thượng Hải, nếu Trung Trữ khoán ở Thượng Hải bắt đầu lưu thông thì toàn bộ thị trường của Thượng Hải cơ bản đều về tay người Nhật Bản, đến lúc đó dù còn tô giới, cũng chẳng khác nào rơi vào tay giặc, nếu vậy kiên trì mấy năm nay… đều thành vô nghĩa cả.”
*Tác giả chú. Trung Trữ Hành: ngân hàng do nguỵ chính phủ Uông Tinh Vệ thành lập mang tính chất là ngân hàng trung ương, phát hành Trung Trữ khoán làm giả tiền tệ đến lúc lật đổ được tiền giấy được nhà nước phát hành đang lưu thông trên toàn bộ thị trường, nắm giữ kinh tế.
*Editor. Trung Trữ khoán là tiền giấy do Trung Trữ Hành phát hành.


“Tôi hiểu.” Ngô Vũ Sách gật đầu, “Vậy ý bên Trùng Khánh…?”

Lý Hiên làm hành động cắt yết hầu, “Phải nhanh. Nếu Tạ Chi Đình đã dám nhậm chức chủ tịch ngân hàng, thì ngay trước khi nhậm chức, hạ mã uy của hắn. Thượng Hải —— còn chưa tới lúc bọn họ muốn làm gì thì làm.”

Ngô Vũ Sách trầm ngâm một lúc, gật đầu, “Tôi sẽ sớm thả tin tức cho Song Hoa, để bọn họ tìm cơ hội ——“

“Đây là chuyện tiếp theo tôi phải nói.” Lý Hiên lắc đầu ngắt lời hắn, “Cơ hội đã có, ngày 18, thương giới có hội đồng hương tụ họp ở sàn nhảy thành phố lớn, nếu không có gì ngoài ý muốn, Tạ Chi Đình nhất định sẽ tới, đến lúc đó là có thể hành động.”

Ngô Vũ Sách nhíu mày, “Hội đồng hương? Hội đồng hương gì cơ, những ai sẽ có mặt?”

“Ặc…” Lý Hiên hơi ngập ngừng, “Người… Thiểm Tây trong thương giới, cũng không quá nhiều, nhưng vì có thể đưa bạn theo, thế nào cũng đến 20, 30 người.”

“Vậy anh đi không?” Ngô Vũ Sách dứt khoát hỏi.

“Phải đi.” Lý Hiên có chút bất đắc dĩ nói, “Trước đây chuyện Trương Khiếu Lâm với Phó Tông Diệu rất ầm ĩ, gần đây tin đồn vẫn rất lớn.”
*Tác giả chú. Trương Khiếu Lâm và Phó Tông Diệu: Hán gian đầu hàng Nhật, đều bị ám sát.

“Vậy hành động lần này của Song Hoa để tôi tiếp ứng.” Ngô Vũ Sách thẳng thắn nói.

“A Sách, cậu không cần…” Đầu mày Lý Hiên lập tức nhíu lại, nhưng hắn chưa dứt lời đã bị đối phương gạt đi, “Anh cũng đã nói lần hành động này rất quan trọng, tôi tự đi càng yên tâm hơn.”

Hai người trầm mặc giằng co một lúc, Lý Hiên liền thua trận.

Quen nhau nhiều năm, hắn càng biết rõ tính cách người trước mắt, chỉ cần là chuyện hắn muốn, hầu như chẳng còn khả năng nào có thể làm cậu ấy thay đổi chủ ý. Hắn thở dài, “Muộn lắm rồi, cậu cứ ở đây nghỉ một đêm đi —— lúc này cậu trở về, càng khiến người khác dễ nghi ngờ.”

Ngô Vũ Sách gật đầu. Hắn cũng biết rõ bên ngoài nhìn vào, hai người bọn họ là quan hệ gì —— thế này rất tốt, là lớp nguỵ trang vô cùng toàn mỹ, hắn vốn không để ý người khác nhìn hắn như thế nào, cũng sẽ không quan tâm, càng không cần phải rũ sạch quan hệ. Nên sau khi rửa mặt qua loa, hắn ôm từ trong tủ của Lý Hiên ra một cái chăn lớn trải ra ngủ. Đến lúc Lý Hiên ra khỏi phòng tắm, hắn đã ngủ thiếp đi, tướng ngủ của hắn rất tốt, để quá nửa cái giường cho Lý Hiên, bản thân cũng không nhúc nhích nằm một góc, hơi cong người cuộn chăn, như tuỳ thời sẽ lật người đứng lên.

Lý Hiên bất đắc dĩ nở nụ cười, trải chăn của mình xong cũng xoay người lên giường. Động tác hắn hết sức khéo léo, nhưng cũng không cách nào tránh khỏi đè xuống tấm đệm dày, đầu mày Ngô Vũ Sách lập tức cau lại, vai hơi căng như muốn tỉnh. Lý Hiên vội dém chăn cho hắn, nói nhỏ bên tai hắn, “Là tôi.” Ngô Vũ Sách dường như khó chịu vì hơi nóng khi hắn nói thổi vào tai, hơi nghiêng đầu đi, động đậy, có thể do an tâm, hoặc do mệt mỏi, rốt cuộc cũng không tỉnh lại. Lý Hiên lại duy trì tư thế cúi đầu, dùng tay phải che môi —— trong khoảnh khắc nghiêng đầu đó, vành tai Ngô Vũ Sách sượt qua môi hắn.

Hắn nhớ đến cái chạm môi kia.

Cái chạm nhẹ nhàng, tựa lông vũ, đến độ ấm của cái hôn vội vàng cũng không có.

Hắn thích Ngô Vũ Sách.

Thích, lâu lắm rồi.

Hắn chưa từng nói, nhưng hắn biết rõ Ngô Vũ Sách đã biết, cũng như hắn biết Ngô Vũ Sách sẽ từ chối vậy. Có lẽ trên đời này không còn ai hiểu rõ bản thân hơn cả hai, hắn biết cái này không liên quan đến cảm giác, cũng không phải vì hắn là nam nhân, chỉ là nghề này của bọn hắn, không dung chứa được bao nhiêu tình cảm ——

Cả thân phận của bản thân cũng là giả, sao có thể yêu cầu tình cảm này là thật.

Chưa kể tính mạng nhỏ bé như lục bình này, hà tất phải lấy cái tình cảm không có tương lai ấy đi ràng buộc lẫn nhau.

Nhưng dù biết là thế, hắn không gạt bỏ được tình cảm ấy, trở về lúc đầu, vị trí khởi đầu. Như thể hắn chưa nói, hắn chưa nghĩ, như thế hắn cũng sẽ chưa từng từ chối.

Như thể bọn hắn thực sự yêu nhau.
---
Lời editor: Tác giả lấy bối cảnh lịch sử có thật là cuộc chiến tranh Trung – Nhật (1937-1945). Đồng nhân này vặt trụi hết neuron của tui gòi Orz. Chúc forum 3 chủi như Đại Tôn nghen <3 <3 <3
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook