Hoàn [CMSN Forum][Lâm Phương] Xưa kia từng có người cá kể rằng

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#1


Xưa kia từng có người cá kể rằng

Tác giả: 陆狩
Editor: @Sakura Sen
Beta: @FanPD


---------------------------------------------------


01.

Phương Duệ là người cá.

Đúng, chính là loại người cá đẹp như trong "Nàng tiên cá" ấy.

Có điều Phương Duệ luôn có ý kiến đối với cái từ "nàng tiên" này. Cậu vẫn cho rằng mình là một thằng con trai cao to, dùng từ này có hơi mắc ói.

"Tui cảm thấy tui là một chàng tiên cá đẹp trai xuất chúng." Phương Duệ nói như vậy với Chu Trạch Khải.

"A." Chu Trạch Khải - vị hoàng tử được công nhận đẹp nhất tộc người cá - phát ra âm thanh phản đối.

Phương Duệ muốn đánh nhau. Phương Duệ nhấc tay định đấm Chu Trạch Khải. Phương Duệ nhìn thấy bản mặt đẹp trai của Chu Trạch Khải. Phương Duệ im.

"Rồi rồi, nếu lỡ đánh hỏng mặt của chú, toàn bộ các cô nương trong tộc sẽ hận tui mất." Phương Duệ uể oải nằm úp sấp trên bàn, "Tui vẫn nên chờ đợi lễ trưởng thành của tui thì hơn."

Nói xong, cậu ngước nhìn phía trên đỉnh đầu - nơi đó, thế giới bên ngoài mặt biển, thế giới tràn ngập các loại truyền thuyết và cổ tích - rốt cuộc có hình dáng gì? Trong chuyện cổ tích hoàng hậu kể, gần như tất cả người cá lên bờ đều có cùng một số phận: biến thành bọt biển. Bởi vì rất rất lâu trước kia, từng có một vị nữ tổ tiên xinh đẹp đã chấp nhận trả một cái giá thật lớn đổi lấy đôi chân, để có thể bước lên đất liền, dũng cảm chạy theo tình yêu trong tim.

Cuối cùng nàng chết, kể cả hài cốt cũng hóa thành bọt biển, tan ra trên mặt nước, hòa vào không trung bao la rộng lớn.

Đương nhiên cũng có truyền thuyết nói rằng nàng không chết, ngược lại tìm được một chỗ cất giữ kho báu, chờ đợi người trong tộc đến tìm, khai quật. Nếu trong tộc có người đủ kiên trì đi một ngàn bước vào trong đất liền, người đó sẽ tìm thấy kho báu, sở hữu khối tài sản lớn nhất thế giới.

Đây là lừa đảo chắc luôn. Phương Duệ nghĩ, đi một ngàn bước là có thể kiếm được kho báu? Kể cả khi chuyện này là thật thì của cải cũng đã bị người ta đào đi từ lâu rồi còn đâu.

Phương Duệ nhắm mắt, giấu đi sự ngóng trông mình dành cho lễ trưởng thành, ngủ say sưa.

02.

Lâm Kính Ngôn là họa sĩ.

Nói chính xác thì là họa sĩ cung đình cao cấp nhất vương quốc. Loại chuyên vẽ tranh cho hoàng gia.

Một ngày quốc vương có trăm công ngàn việc, hoàng hậu mê muội làm vườn, hai hoàng tử người nọ lì hơn người kia. Bọn họ đều không mấy hứng thú, cũng không cần chân dung, cho nên Lâm Kính Ngôn rất rảnh, cả ngày đi dạo lung tung trong cung điện, vẽ vời cho qua ngày, thỉnh thoảng vẽ một bức mèo đẹp ngủ trong rừng cho con Quân Mạc Tiếu của đại hoàng tử.

Cuộc sống thật nhàm chán. Lại một buổi sáng nữa, họa sĩ Lâm kéo rèm , đau khổ nghĩ. Phòng anh ở khá cao, có thể trông thấy biển cả phía xa, sóng nước lấp loáng. Hay hôm nay vẽ một bức về biển nhỉ. Anh nhủ thầm.

"Lão Lâm!!!!"

Đột nhiên cửa phòng Lâm Kính Ngôn bật mở, đại hoàng tử Diệp Tu cùng thị vệ trưởng Trương Giai Lạc ào vào. Lâm Kính Ngôn không cần nghĩ cũng biết hai tên này chắc chắn lại có mưu đồ xấu gì rồi – có đôi khi anh tự hỏi, loại người như Trương Giai Lạc sao có thể làm thị vệ trưởng hay vậy? Nói không chừng ngày nào đó mạng của hai vị hoàng tử sẽ đồng thời tiêu tùng cùng với tên này.

"Phụ vương lại bị bệnh." Diệp Tu mở miệng trước, nét mặt hưng phấn kết hợp với tin tức hỏng bét. . . A, một lời khó nói hết, "Trương Tân Kiệt đề nghị ông ấy nên nghỉ ngơi mấy ngày."

". . .Ồ." Lâm Kính Ngôn thực sự nghĩ không ra câu trả lời nào tốt hơn.

"Lão Diệp nói cả nhà bọn hắn muốn đi biển, dẫn theo mấy người nhóm chúng ta, ông có muốn đi không lão Lâm?" Trương Giai Lạc bổ sung. "Cả nhà bọn hắn" hiển nhiên là chỉ gia đình quốc vương, nhưng xưng hô này. . .

"Ta có một thắc mắc," Lâm Kính Ngôn nghĩ đến gì đó, "Chính vụ làm sao bây giờ?"

"Diệp Thu quản chứ sao?" Diệp Tu dùng ánh mắt kì quái nhìn anh, "Ngươi hỏi cái này làm gì? Không muốn đi hả?"

Lâm Kính Ngôn hơi hoang mang: ". . . Cả nhà ngài đều muốn đi mà?"

"Ta đi chẳng phải bằng với cả nhà đông đủ sao? Cùng lắm thì mang cái gương." Diệp Tu để hai tay sau gáy, ngâm nga hát, "Lão Lâm, dù sao cũng phải nói trước, người nào không đi đồng nghĩa với việc tự nguyện ở lại hoàng cung chăm sóc Quân Mạc Tiếu."

". . . Ta đi." Lúc đầu Lâm Kính Ngôn còn do dự, bây giờ dứt khoát giơ tay, "Ta đi."

Chăm sóc Quân Mạc Tiếu? Đùa à! Ai cũng đừng cho nó ăn, cứ để con mèo kia chết đói trong cung đi!

03.

Lễ trưởng thành của Phương Duệ rất long trọng, hàng ngàn hàng vạn người cá tụ tập về một nơi, dâng lên bài ca chúc phúc cho đại hoàng tử của bọn họ. Tiếng hát của các người cá kéo dài ba, bốn tiếng, hoàng hậu cười hiền từ, đeo trang sức vỏ sò đại biểu trưởng thành cho Phương Duệ.

"Tui thấy anh đeo sẽ đẹp hơn Phương Duệ." Tam hoàng tử Ngô Vũ Sách nói với nhị hoàng tử Chu Trạch Khải.

"Ừ." Chu Trạch Khải không hề ra vẻ, thừa nhận luôn.

"Chẳng qua anh nhỏ hơn Phương Duệ." Ngô Vũ Sách nói.

". . . Cậu cũng thế." Chu Trạch Khải âm thầm nhìn hắn, "Nhỏ hơn cả tui."

Thế là Ngô Vũ Sách im.

"Vờ lờ."

Đêm xuống, hoạt động chúc mừng của tộc người cá đã đến tiết mục cuối cùng. Mọi người trong tộc đều nhìn Phương Duệ bơi lên mặt biển, Phương Duệ sẽ có thời gian cả một buổi tối để đi xem thế giới đất liền mà cậu háo hức, tò mò nhiều năm.

Tốc độ của Phương Duệ rất nhanh, dưới ánh nhìn chăm chú của cả tộc, cậu rời khỏi lâu đài người cá, bơi vèo vèo , chẳng mấy chốc đã trồi lên khỏi mặt nước. Thấy có một tảng đá ngầm cách đó không xa, cậu nổi lên tâm tình chơi đùa.

Quẫy đuôi chúi xuống nước, dự định lặn đến gần tảng đá rồi nhảy lên.

Hình ảnh đó chắc chắn siêu đẹp trai. Cậu nghĩ.

Nhiều năm sau, Phương Duệ vẫn cực kì biết ơn bản thân năm đó ngây thơ ảo tưởng. Lúc ấy có đẹp trai không cậu không nhớ rõ, nhưng cậu nhớ kĩ đó là lần đầu tiên cậu gặp Lâm Kính Ngôn - khi cậu nhảy vọt lên mặt nước, giữa bọt sóng văng tung tóe, cậu nhìn thấy một người, một người đàn ông, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu.

Một giây sau, Phương Duệ rớt ình xuống nước.

04.

Khi đến bờ biển thì trời đã tối, Diệp Tu kêu gào rằng người sắp vỡ thành từng mảnh, lập tức đầu dính vào giường bất tỉnh nhân sự. Trương Giai Lạc ít ra còn tắm rửa, xong cũng gục luôn. Quốc vương và hoàng hậu cũng lệnh cho người hầu thu dọn phòng ốc rồi cùng nghỉ sớm.

Nhưng Lâm Kính Ngôn không ngủ được. Từ lâu anh đã nghe kể về vẻ đẹp ở vùng biển này vào buổi tối - đặc biệt khi trăng lên cao, bọt sóng rơi trên cát, ánh bạc thánh khiết phủ lên màu lam thẫm của biển cả đủ để lòng người ngất ngây.

Lâm Kính Ngôn là họa sĩ, mà họa sĩ đều rất văn nghệ - ngoại trừ họa sĩ Đường Hạo mới tiến cung, có trời mới biết vì sao tên đó lại thích vừa nghe tiếng trống trận sục sôi vừa vẽ.

Thế là Lâm Kính Ngôn vác hộp tranh, cầm theo đèn, lặng lẽ mò đến bờ biển, bò lên một tảng đá ngầm cách bờ không xa. Ngay lúc anh vừa đứng vững, mặt nước bỗng dậy sóng, nước biển bắn lên tung tóe cả một vùng.

Anh kinh ngạc nhìn người nhảy ra từ giữa đống bọt nước, cậu trai trẻ tuổi với nửa trên trần như nhộng.

Và một cái đuôi cá to lớn, màu xanh xám đẹp đẽ, từ eo trở xuống.

Cậu ấy hình như phát hiện ra Lâm Kính Ngôn, giây tiếp theo, lập tức quay về mặt biển - tuy rằng nhìn giống giật mình rớt ùm xuống nước hơn.

Nàng tiên cá? Lâm Kính Ngôn sờ mũi. Trong truyền thuyết, mấy nàng tiên cá đâu có ngốc thế này.

05.

Hai phút sau, Phương Duệ thò đầu khỏi mặt nước, Lâm Kính Ngôn cười híp mắt vẫy tay với cậu.

"Chào buổi tối nha." Lâm Kính Ngôn nói, "Cậu là nàng tiên cá hả?"

. . . Phương Duệ ghét nhất người khác hỏi hắn có phải là nàng tiên cá không. Bọn họ lúc nào cũng nhấn mạnh chữ "nàng tiên". Thế là Phương Duệ mỉm cười tạo dáng: "Vậy anh nói xem, em có giống tiên không?"

"Không." Lâm Kính Ngôn thành thật. Nhìn thấy sắc mặt Phương Duệ cấp tốc đen thui, anh vội vàng nói thêm: "Nàng tiên là từ miêu tả phái nữ." Sắc mặt Phương Duệ rõ ràng chuyển biến tốt.

Dễ dụ quá. Lâm Kính Ngôn cười, lấy giấy bút trong hộp tranh ra: "Đôi mắt của em rất đẹp, anh có thể vẽ lại chúng không?"

"A? Được." Sự thật chứng minh, lời khen luôn có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Lâm Kính Ngôn câu được câu không trò chuyện với Phương Duệ, anh không thấy rõ mắt Phương Duệ trông ra sao, dù sao cứ vẽ đẹp là được rồi.

Phương Duệ lần đầu tiên gặp người, cực kì tò mò về Lâm Kính Ngôn.

Cậu trời sinh hoạt bát, nói rất nhiều, líu ra líu ríu. Lâm Kính Ngôn nghe cậu tố hai đứa em trai của cậu đáng ghét bao nhiêu: Chu Trạch Khải luôn ít nói đến mức làm người căm phẫn, nhưng lại cứ ỷ vào cái mặt đẹp trai mà bắt nạt cậu; Ngô Vũ Sách thì thích về hùa với Chu Trạch Khải chặn họng cậu, miệng lưỡi độc ác không hề lưu tình. Cậu kể phụ vương và mẫu hậu vẫn tương kính như tân bực nào, mẫu hậu dành cho cậu nhiều tình thương ra sao. Cậu kể trên đường bơi từ đáy đại dương lên đến mặt biển cậu đã thấy bao nhiêu loài cá đang vui chơi, dám cả đùa giỡn quanh một chú cá mập.

Cuối cùng cậu kể về cái truyền thuyết trong tộc kia, về kho báu một ngàn bước.

"Anh nè, nếu như em đi được một ngàn bước, em thật sự có thể tìm được kho báu không?" Cậu nằm nhoài trên một khối đá thấp, hỏi anh. Lâm Kính Ngôn gác bút, thỏa mãn ngắm nhìn đôi mắt đẹp đẽ tinh tế kia.

"Chỉ cần em có niềm tin, không gì không thể." Lâm Kính Ngôn cười nói, đưa tờ giấy cho Phương Duệ.

Phương Duệ nghiêm túc nhìn một lát: "Cái này không giống mắt của em, nhưng rất đẹp. Anh giỏi thật đó." Cậu đưa trả bức vẽ cho Lâm Kính Ngôn.

Lâm Kính Ngôn gấp tờ giấy ướt cất đi, ngồi trên tảng đá nói chuyện trên trời dưới đất với Phương Duệ. Anh nói cho Phương Duệ biết công việc của anh nhàn như thế nào, nói thừa tướng Hàn Văn Thanh ở trong cung đáng sợ ra sao, ngự y đứng đầu Trương Tân Kiệt có bao nhiêu nghiêm cẩn bảo thủ, còn thị vệ trưởng Trương Giai Lạc lại không đáng tin cỡ nào – người này đã từng liên thủ với Diệp Tu đốt cháy nhà bếp. Anh cũng nói đại vương tử vô cùng phiền toái ồn ào, còn nhị vương tử hết sức thông minh hiền lành.

"Nghe anh nói như vậy, anh sống thật mệt mỏi." Phương Duệ chống cằm.

Lâm Kính Ngôn lắc đầu: "Mệt hẳn là sư gia dạy bọn họ." Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu mỗi ngày đều đứng ở bên bờ vực sụp đổ.

"Có vẻ rất thú vị nhỉ, loài người các anh ấy." Phương Duệ nói, cái đuôi to xinh đẹp vỗ vào mặt biển. Mặt trăng lên cao, rắc bạc lên đuôi của cậu, khiến nó óng ánh thánh khiết.

Lâm Kính Ngôn đột nhiên trỗi lên một cảm xúc, anh muốn nhìn vào mắt cậu.

06.

Khi trăng lặn, Phương Duệ phải trở về. Lâm Kính Ngôn gọi cậu lại, hỏi: "Em chỉ đến được vào ban đêm sao?"

"Không phải." Phương Duệ sờ mũi, "Chỉ có buổi tối hôm nay thôi. Bình thường bọn em không được phép lên khỏi mặt nước."

". . .À." Lâm Kính Ngôn đáp, nghĩ về sau sẽ không còn nhìn thấy người cá thú vị này nữa, lòng không khỏi tiếc nuối.

"Nhưng mà em có thể lén lút tới!" Phương Duệ hớn hở bổ sung, cái đuôi không ngừng quẫy trong lòng biển, "Em còn chưa hỏi nữa, anh tên là gì?"

"Lâm Kính Ngôn - lâm trong rừng cây, kính trong tôn kính, ngôn trong ngôn ngữ."

"Ồ --- em tên Phương Duệ." Phương Duệ vẫy tay với Lâm Kính Ngôn, "Gặp lại nha, Lâm Kính Ngôn."

Cậu quay đầu lặn vào trong nước.

Trở lại cung điện dưới đáy biển, Chu Trạch Khải và Ngô Vũ Sách hỏi Phương Duệ đã làm những gì.

"Không có giả làm quái vật biển dọa người ta đấy chứ?" Ngô Vũ Sách hỏi.

"Đương nhiên không!" Phương Duệ nói, rồi bắt đầu kể không dứt về những chuyện cậu và Lâm Kính Ngôn đã nói với nhau, khen người bạn con người đầu tiên cậu biết là Lâm Kính Ngôn hết lời, tâng bốc đến tận trời.

"Chú biết dáng vẻ vừa nãy của chú giống cái gì không?" Ngô Vũ Sách nói sau khi yên lặng nghe hết.

"Cái gì?"

"Người vợ nhỏ khen chồng mình lợi hại."

". . .Ngô Vũ Sách chú qua đây." Phương Duệ lộ ra vẻ tươi cười, "Chúng ta đánh một trận."

Chu Trạch Khải bên cạnh ngoan ngoãn giơ tay.

"Tui..." Hắn nói, "Đồng ý với Ngô Vũ Sách."

. . .Phương Duệ lập tức mất đi hi vọng biến thành cá mặn.

07.

Có đôi khi Lâm Kính Ngôn tự hỏi, khả năng gạt người của người cá có lợi hại như Phương Duệ không.

Từ khi Phương Duệ nói với anh rằng sau này cậu sẽ lén lút xuất hiện, mỗi ngày Lâm Kính Ngôn đều ra bờ biển. Nói là đi vẽ vật thực, kì thực cũng là vì chờ đợi người nào đó - hoặc con cá nào đó.

Thế nhưng anh mãi vẫn không chờ được người cá có chiếc đuôi màu xanh xám xinh đẹp kia xuất hiện.

"Lão Lâm này, khai thật đi, có phải ngươi vừa ý con gái nhà ngư dân nào rồi không?" Ngày nào đó ăn xong, Diệp Tu hỏi anh.

"Không có."

"Vậy mỗi ngày ông anh ăn mặc chỉnh tề như thế ra bờ biển làm gì? Ta không tin ngươi mặc đẹp như này chỉ để đi vẽ tranh!"

"Thật sự chỉ vẽ vật thực mà thôi. . ."

"Vậy ngươi lấy tranh ra cho ta nghía coi!"

Lâm Kính Ngôn từ bỏ nói chuyện với Diệp Tu. Diệp Tu luôn làm cho người xung quanh cạn lời không phản bác được, dường như làm vậy thì có cảm giác cực kì thành công.

Sau bữa ăn Lâm Kính Ngôn lại tản bộ bên bờ biển, trời ngả về chiều, mặt trời lặn nhuộm nước biển xanh thẫm thành sắc đỏ vàng rực rỡ. Đây là cảnh đẹp mà cho dù họa sĩ tốt nhất cũng không thể tái hiện. Lâm Kính Ngôn dừng bước chân ngắm nhìn.

"Nè ---! Lâm Kính Ngôn!"

Đột nhiên, anh nghe thấy có người gọi tên mình. Anh nhìn bốn phía, không thấy Trương Giai Lạc với Diệp Tu. Chẳng lẽ là ảo giác sao? Anh nghĩ vậy, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

"Lâm Kính Ngôn!"

Lại một tiếng gọi nữa, rõ ràng đến thế. Anh nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thấy một chàng trai trẻ để nửa thân trần nổi trong biển vẫy tay với anh. Người kia đang quẫy chiếc đuôi xanh xám đẹp đẽ trên mặt biển.

"Phương Duệ?" Lâm Kính Ngôn ngạc nhiên mừng rỡ, hai ba bước đi vào trong biển. Phương Duệ cười cong mắt, nhếch môi, lộ ra răng nanh. "Để tránh thoát lính canh thật sự rất khó đó." Phương Duệ nói vậy, nhưng giọng điệu lại ung dung: "Nhưng em là ai cơ chứ!"

Lúc nói lời này, mắt cậu lóe lên ánh sáng chỉ có ở người thiếu niên, thuộc về tuổi trẻ hăng hái. Cậu nghiêng đầu, nắng chiều đỏ rực rơi vào trong mắt, nhảy múa lung linh rực rỡ.

Thật đẹp. Lâm Kính Ngôn thất thần nghĩ.

Chả trách tại sao tất cả bọn họ đều được gọi là nàng tiên cá.

08.

Từ hôm đó, mỗi ngày Phương Duệ đều nổi lên tìm Lâm Kính Ngôn chơi. Có lúc là bình minh, có khi là hoàng hôn. Nếu là bình minh cậu tắm trong nắng mai, đôi mắt còn đọng hình ảnh của sông sao đêm qua; Còn là hoàng hôn cậu đón đầu ngọn gió, đáy mắt đong đầy ráng chiều đỏ hồng rực rỡ.

Lâm Kính Ngôn dần quen với việc một con cá đi vào thế giới riêng của mình, quen với hình ảnh chiếc đuôi cá xanh xám đập vào mặt nước khiến bọt tung trắng xóa, quen luôn cả giọng nói Phương Duệ gọi tên mình thôi cũng đâm lười, rút từ Lâm Kính Ngôn thành gọn lỏn lão Lâm.

Anh đã quá quen với điều này, đến mức quốc vương khỏi bệnh rồi, khi Diệp Tu nói cho anh biết bọn họ sắp về cung, anh bỗng cảm thấy bối rối.

Trở lại hoàng cung, tức là không có Phương Duệ.

Chạng vạng hôm đó Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn gặp nhau ở bờ biển, Lâm Kính Ngôn trái lo phải nghĩ, lại nghĩ không ra câu nào thích hợp để nói cho Phương Duệ biết, anh phải đi rồi. Cái đuôi của Phương Duệ quẫy đập trong biển, cậu nâng mặt hỏi Lâm Kính Ngôn: "Lão Lâm nè, em vẫn chưa nghĩ ra, anh nói xem, có thể nào cái kho báu kia có thực không?"

"Anh nói rồi mà, chỉ cần em có niềm tin, không gì không thể."

Lâm Kính Ngôn trả lời.

"Vậy em sẽ tin!" Phương Duệ nói như thế, đôi mắt hướng về đất liền.

Nhìn đôi mắt của cậu, Lâm Kính Ngôn không nỡ nói lời từ biệt. Sáng sớm hôm sau, anh theo đoàn người quay lại hoàng cung.

Phương Duệ sẽ chờ mình chứ? Anh suy tư.

Chắc chắn sẽ.

Không biết từ khi nào, một chiếc đuôi cá sắc xanh xám xinh đẹp cùng chủ nhân của nó, đã dọn vào ở trong trái tim của vị họa sĩ cung đình.

09.

Lại một buổi sớm mai, họa sĩ Lâm kéo rèm cửa sổ, nhìn về biển cả xa xa, sóng nước lấp loáng. Hay hôm nay vẽ một bức cảnh biển đi. Anh nghĩ.

"Lão Lâm!!!"

Đột nhiên cửa phòng Lâm Kính Ngôn bị đẩy bật ra, đại vương tử Diệp Tu cùng trưởng thị vệ Trương Giai Lạc nhanh chân đi vào. Vẻ mặt bọn họ đầy hưng phấn.

"Quốc vương lại bị bệnh?" Lâm Kính Ngôn nghĩ không ra chuyện gì khác có thể làm cho hai tên này vui vẻ như vậy.

"Không phải, là có ngư dân tiến cống đồ tốt cho phụ vương. Ngươi đoán xem là gì?" Diệp Tu thần thần bí bí. Lâm Kính Ngôn lắc đầu, mí mắt giật điên cuồng.

"Là một người cá."

"Ầm---"

Trong tích tắc, Diệp Tu và Trương Giai Lạc cùng tròn mắt nhìn Lâm Kính Ngôn tông cửa xông ra, hất bay cả cánh cửa, hai người đều ngơ ngác.

"Kích động dữ vậy sao?" Trương Giai Lạc hỏi Diệp Tu. Diệp Tu mờ mịt lắc đầu: "Chắc họa sĩ là vậy đó." Từ sau khi có kẻ nghe tiếng trống trận mới vẽ tranh thì giờ xuất hiện tên dở hơi thứ hai? Trương Giai Lạc chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình.

Mà Lâm Kính Ngôn đầu óc trống rỗng. Anh chạy như bay đến đại sảnh, khi nhìn thấy người cá bị trói gô bỏ trong một cái vại nước, anh run rẩy, đẩy hộ vệ ra vọt tới cạnh cái vại.

Hai mắt người cá nhắm nghiền, cái đuôi màu xanh xám xinh đẹp cũng mất đi ánh sáng lộng lẫy, nằm vắt vẻo trên thành vại nước không một chút sức sống.

"Em ấy chết rồi?" Lâm Kính Ngôn run giọng hỏi ngư dân kia. Ngư dân sững sờ, cảm thấy Lâm Kính Ngôn ắt hẳn là nhân vật lớn nào đó, cho nên cung cung kính kính trả lời: "Không có không có, đại nhân, tôi đảm bảo nó còn sống - lấy nước giội một hồi, chắc chắn sẽ tỉnh."

Sau đó ngư dân bắt đầu khoe khoang với quốc vương toàn bộ quá trình hắn bắt được người cá - đại khái là hắn nhìn thấy người cá này nằm trên một tảng đá ngầm cách bờ không xa, lúc hắn đi bắt thì gặp phải phản kháng mạnh mẽ như thế nào, giọng điệu khi miêu tả tràn ngập đắc ý.

"Lâm tiên sinh, ngài làm sao vậy?" Sắc mặt Lâm Kính Ngôn quá tái, người hầu ở bên cạnh dò hỏi: "Thân thể khó chịu ạ?"

"Không, tôi rất khỏe. Cảm ơn đã quan tâm." Lâm Kính Ngôn cười gượng, sau đó quay đầu nhìn ngư dân: "Xem ra ngươi có vẻ rất tự hào, đắc ý nhỉ."

"Tiên sinh, việc này cũng không dễ đâu!" Ngư dân cười híp mắt.

"Ý của ta là," giọng Lâm Kính Ngôn vẫn ôn hòa, "Ngươi trói gô người yêu ta rồi nhét vào một cái vại bé tí như này, ngươi lại thấy rất tự hào, đắc ý?"

"Cái gì?"

"Lão Lâm ông đừng đùa ta!"

"Người yêu ngài?"

Thanh âm kinh ngạc liên tiếp vang lên, người đáng lẽ nên làm ầm ĩ nhất là Diệp Tu lại không lên tiếng, ánh mắt tinh quái nhìn Lâm Kính Ngôn. Lâm Kính Ngôn không nói một lời cắt đứt sợi dây trên thân người cá, ôm ngang kẻ đã suy yếu mà bế lên.

"... Ô ...? Lão Lâm?" Lúc này người cá từ từ tỉnh lại, sau khi nhận ra người ôm mình là ai, cậu vươn cánh tay vòng qua cổ , vùi mặt vào ngực anh, run lên nhè nhẹ.

"Ô... Lão Lâm..." Phương Duệ nhỏ tiếng gọi tên Lâm Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn có thể cảm nhận được nước mắt Phương Duệ thấm ướt ngực áo. "Phương Duệ, không sao rồi." Lâm Kính Ngôn không biết mình còn có thể nói gì khác nữa không, anh chỉ biết vỗ vỗ lưng cậu, không ngừng lặp đi lặp lại một câu. Phương Duệ, không sao đâu. Phương Duệ, không sao nữa rồi.

Anh ở đây.

10.

Kết cục của chuyện cổ tích, hoàng tử và công chúa kiểu gì cũng sẽ ở bên nhau.

Trong phòng họa sĩ Lâm có thêm một bể nước lớn, Phương Duệ ghé vào thành bể nhìn Lâm Kính Ngôn vẽ tranh cả ngày.

Quốc vương một ngày trăm công ngàn việc, vương hậu mê muội làm vườn, hai vị vương tử người nọ lì hơn người kia. Bọn họ đều không mấy hứng thú, cũng không cần chân dung, cho nên Lâm Kính Ngôn rất nhàn, cả ngày đi dạo lung tung trong cung, vẽ vật thực cho qua ngày, thỉnh thoảng lại vẽ một bức cá đẹp ngủ trong bể cho Phương Duệ.

Phương Duệ dưới nét cọ của anh, có đôi mắt xinh đẹp nhất.

Mà chủ nhân đôi mắt luôn luôn cười nhìn lại, kiểu cười toe toét, lộ hết cả răng nanh sắc nhọn.

Có đôi khi Phương Duệ sẽ cố ý nhảy lên khỏi bể nước, làm bọt nước tung tóe khắp nơi.

Hết thảy đều là dáng vẻ của lần đầu gặp gỡ.


- The end -
 

Bình luận bằng Facebook