- Bình luận
- 194
- Số lượt thích
- 1,532
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Phồn Hoa Huyết Cảnh
Cre: floralparadise.lofter.com
Sản phẩm nằm trong project mừng sinh nhật
Trương Giai Lạc 2023 - Hoa Lạc Hồng Trần
Há miệng mắc quai
Tác giả: 脑洞打印机
Edit: Duẫn Thiên
Trương Giai Lạc chưa từng đếm, cũng lười đếm. Cậu trai ở trước mắt cúi đầu, sau khi nói rõ mục đích đến thì cổ họng ngưng bặt, nhăn nhó đứng bên cạnh bàn của mình giống hệt như bị câm —— tha thứ cho Trương Giai Lạc vì chỉ nghĩ được tính từ không thích hợp này.
"A." Lát sau cậu rốt cuộc mới cười lạnh một tiếng, lại nghĩ đến cậu bé chỉ là người đưa tin, kẻ gây họa chân chính nên là người ép cậu hết lần này đến lượt khác, ngữ điệu vội nóng lên mấy phần, "Không sao đâu, lời thầy đã nhận. Nhưng mà nếu muốn mượn tiết mỹ thuật của thầy, để chính miệng anh ta đến đây hỏi thầy."
Trương Giai Lạc là giáo viên mỹ thuật của ngôi trường này, cũng gặp phải vấn đề mà toàn bộ giáo viên môn phụ trong trường đều sẽ đối mặt —— bị giáo viên môn chính ép buộc xin tiết.
Theo lý thì giáo viên bị xin tiết hẳn phải nên vui mừng, môn phụ nhàn nhã giải trí, ít đi một tiết cũng không ảnh hưởng gì đến kiểm tra, giáo viên còn có thể nghỉ ngơi được một tiết học, xem như là nghỉ có lương.
Nhưng Trương Giai Lạc lại không nghĩ vậy. Cậu hiểu được ham muốn đối với môn phụ của học sinh, cũng biết bản thân các em ấy cần thêm thời gian nghỉ ngơi khi lo lắng chuẩn bị cho kỳ thi. Cậu cứng rắn đẩy ngược toàn bộ yêu cầu mượn tiết của các giáo viên về, nhưng vẫn cứ có một người, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, bản thân không dám còn phải khiến mấy em học sinh vô tội đưa đầu vào nòng súng.
Người kia là giáo viên môn toán, đại danh Tôn Triết Bình.
Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Trương Giai Lạc không quay đầu cũng biết là Tôn Triết Bình đã đến, hắn thường xuyên rỗi hơi chui vào phòng của giáo viên mỹ thuật hội họa đứng chắn đường, cũng không biết là xem trọng cô Đới tóc dài bàn bên trái, hay là cô Đường bá khí ngút trời bàn bên phải, thỉnh thoảng còn mang ít quà thăm hỏi.
"Này, Trương Giai Lạc." Trương Giai Lạc trượt ghế xoay, nhìn Tôn Triết Bình ở cửa từ trên xuống dưới kỹ một lần, ngoại trừ trong túi quần có thể lấy được ra mấy viên kẹo, còn lại bộ dáng hoàn toàn không giống như mang theo đồ ăn. Cậu dứt khoát bơ đi, quay lại đeo tai nghe lên, tiếp tục chìm đắm bên trong thế giới âm nhạc.
Đầu nghe tai trái nhanh chóng bị tháo xuống, đột thiếu mất đi một bên nhạc, thay vào đó chính là hơi nóng gần như phả vào trong tai, cùng với giọng nam đặc biệt đè thấp, "Này, Trương Giai Lạc, nghe thấy không."
Giọng Tôn Triết Bình hoà cùng âm thanh bên tai phải, tựa như phát ra từ trong bản nhạc. Trương Giai Lạc vô thức xoa tai, "Làm gì."
"Cái tên nhà cậu sao hám lợi vậy, không mang đồ ăn đến liền đối xử thế này với tôi?"
"Tôi sao?"
Tôn Triết Bình mặc kệ cậu, mò trong túi áo, cuối cùng lấy ra một cây kẹo mút vị xoài sữa nhăn nhúm giấy gói, nhìn trông như hàng tặng kèm khi mua đồ vậy. Trương Giai Lạc cũng không chê, bóc ra ngậm, "Cho anh quyền nói chuyện."
"Tiết cuối cùng của lớp cậu hôm nay..."
"Không cần phải nói, tôi từ chối."
"Không phải cậu bảo là cho tôi quyền nói chuyện sao?"
"Là mượn tiết thì không bàn nữa, kẹo tôi đã ăn, anh có thể đi." Trương Giai Lạc cứ như muốn trút giận mà cắn kẹo rôm rốp, giống như thứ đang nhai chính là Tôn Triết Bình vậy, cuối cùng liếm môi, còn chưa đã thèm.
"Cậu chắc chắn chứ?" Tôn Triết Bình rút tờ giấy ra lau sạch vụn kẹo bên miệng cậu, người sau quen thói mà ngẩng đầu hùa theo động tác của hắn, "Hôm nay cậu lên lớp xong tiết cuối cùng, tôi mời cậu đi ăn cơm."
Mọi người đều biết, Trương Giai Lạc là một người thèm ăn như mạng, bất kể là món chính hay đồ ăn vặt, ngoại trừ lúc lên lớp, cái miệng của cậu căn bản là chưa từng rảnh rỗi. Tổ dạy học liên hoan đi ăn, cậu luôn là người dừng đũa cuối cùng. Không phải ăn không mập, Trương Giai Lạc hiển nhiên cũng quan tâm đến vóc người của mình, chỉ là ăn nhiều hoạt động cũng rất nhiều, từ trước đến nay về nhà chưa bao giờ đi thang máy, một hơi mười một tầng chắc chắn không thành vấn đề.
Cậu có một diện mạo tốt, muốn hẹn đi ăn chính là chuyện trong tầm tay, bình thường nhân duyên cũng tốt nên căn bản cứ cách hai ngày liền có người mời một bữa. Đôi khi là những chàng trai cô nàng có tình ý với cậu, đôi khi là những người chỉ đơn giản muốn nhờ giúp đỡ. Cậu nên ăn uống thì cứ ăn uống, nếu muốn từ chối sẽ lặng lẽ đi thanh toán. Dần dà mọi người cũng biết, hẹn thầy Trương ra ngoài, nếu cậu ta bảo mình thanh toán nghĩa là chú khỏi cần diễn nữa.
Có thể nói là một kẻ tham ăn vô cùng có nguyên tắc.
Nhưng mà cũng có ngoại lệ, ví dụ như tên Tôn Triết Bình kia.
Lần đầu Trương Giai Lạc gặp được người có tốc độ thanh toán còn nhanh hơn cả mình. Lần đầu tiên mời mình ăn cơm, lúc hắn đưa ra ý muốn mượn ít tiết mỹ thuật, tay Trương Giai Lạc lập tức sờ lên ví định bụng kiếm cớ đi tính tiền. Nhưng Tôn Triết Bình nhìn thấu động tác của cậu, khẽ mỉm cười, nói, "Vừa nãy tôi đã thanh toán hoá đơn rồi."
"??? Anh trả hồi nào?"
"Tôi là khách quen của nơi này, trực tiếp ký sổ."
Có câu tục ngữ rất hay, cắn người miệng mềm, lúc hai người còn chưa thân quen đã không nể mặt nể mũi thì hơi không ổn lắm. Trương Giai Lạc chỉ có thể nhắm mắt cho mượn tiết, ai dè Tôn Triết Bình được cho thể diện mà không cần, mượn một lần tới tám tiết.
Nghĩ đến đây Trương Giai Lạc hóa căm ức thành thèm ăn, diệt sạch hai mươi xâu thịt dê trước mặt.
"Cậu ăn chậm một chút, tôi cũng đâu có cướp với cậu." Trái lại Tôn Triết Bình trông không giống như tới ăn, châm điếu thuốc rồi ngồi hút đối diện Trương Giai Lạc, thấy mâm nào hết liền gọi phục vụ thêm thức ăn, hệt như bảo mẫu vậy.
Trương Giai Lạc vùi đầu ăn đến hăng say, khi ngước lên liền nghe thấy Tôn Triết Bình nói một câu hệt đưa ra phán quyết, "Tôi thanh toán hoá đơn."
Xong đời, tư duy của Trương Giai Lạc vẫn còn dừng lại ở lúc ăn cơm với người khác, hoàn toàn quên sạch chuyện Tôn Triết Bình là kiểu sẽ giành trả tiền, mặt dày ép người lên Lương Sơn.
"Nói đi." Trương Giai Lạc vỗ đùi trông như tráng sĩ chặt tay*, trong lòng tự nhủ cũng đã đồng ý rồi, hôm nay dứt khoát ăn cả phần của ngày mai, khiến Tôn Triết Bình phá sản luôn.
Nghĩa gốc là khi một người bị rắn độc cắn vào tay, có thể chặt đứt cánh tay đó, tránh cho độc tính lan ra; ví von rằng ngay lúc đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc có thể quyết định thật nhanh, biết lấy hay bỏ.
"Tôi muốn mượn tiết mỹ thuật của cậu."
"Con mẹ nó anh!" Trương Giai Lạc thật không ngờ Tôn Triết Bình thủ sẵn ở chỗ này, đập bàn đứng dậy, nhưng nhớ mình đã đồng ý nên không thể rút lại. Mặt cậu đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi cả buổi rốt cuộc mới phun ra một câu, "Một bữa cơm đã muốn đổi lấy một tiết của tôi, thế tám tiết lúc trước chẳng phải là anh còn thiếu tôi bảy bữa cơm!"
Tôn Triết Bình vẩy tàn thuốc bình tĩnh nhìn cậu, nhíu mày, lát sau nhả ra một vòng khói, rồi mở miệng một phát liền khiến cơn giận của Trương Giai Lạc như đánh vào bông.
"Được thôi."
Cái tên Tôn Triết Bình này, ngoại trừ có hơi ngang ngược đến vô lý, những mặt khác Trương Giai Lạc đều rất yêu thích.
Đúng, chính là kiểu thích đến muốn lên giường kia.
Nhưng thích không có nghĩa là thỏa hiệp, đối với loại giáo viên môn chính ép buộc xin tiết này, Trương Giai Lạc xưa nay đều cùng học sinh mắng một trận. Mắng xong ngã đầu ngủ một giấc, trong mơ vẫn cùng Tôn Triết Bình thoải mái làm một trận, thần thanh khí sảng.
Sau khi phát giác mình có tâm tư này, cậu liền thay đổi và bắt đầu từ chối lời của người khác, trong lòng nghĩ nếu có thể súng thật đạn thật với Tôn Triết Bình, mình có từ bỏ đồ ăn vặt một tuần cũng vui vẻ nha.
Không như mong muốn là, tuy độ phổ cập của tình yêu đồng tính đã rất cao, nhưng dựa theo sự quan sát của cậu thì Tôn Triết Bình chính là cái loại trai thẳng sắc thép kia, hắn nhận hạng hai không ai dám leo hạng nhất.
Biểu hiện cụ thể là:
Trương Giai Lạc phát hiện hắn mặc polo dựng thẳng cổ áo, tuy lần nào Trương Giai Lạc cũng đều sẽ tỉnh rụi lật xuống thay hắn.
Trương Giai Lạc còn phát hiện áo của hắn vậy mà nhét trong quần, dĩ nhiên Trương Giai Lạc cũng không tiện kéo ra, chỉ có thể mặc kệ hắn.
Có một cậu gay đẹp trai nào đó cả người đầy mùi nước hoa đến cọ Tôn Triết Bình, hắn hắt hơi một cái nói sao cậu xịt Liushen nặng vậy.
Ăn cơm và tán gẫu với Trương Giai Lạc trước giờ đều là chị em gái.
Chờ xíu chờ xíu
Trương Giai Lạc cũng sầu đó, hướng dẫn bẻ cong một người trên internet thấy sao cũng không thể trông cậy nỗi, dường như điểm giao nhau giữa cậu và Tôn Triết Bình chính là ăn cơm ăn cơm ăn nữa cơm. Ăn không nói ngủ không nói, ăn thì chỉ biết cơm rất ngon, sao còn tính đến chuyện yêu đương.
"Tôi nói cậu —— lần này ăn nhanh lên chút, nhưng đừng ăn quá no." Tôn Triết Bình quả thật thực hiện hứa hẹn bù bảy bữa cơm của hắn, hôm sau tan tầm chặn Trương Giai Lạc tại văn phòng, lái xe chở cậu đến khu thương mại mới mở.
"Thế tôi không khách khí, này này còn có này ——" Trương Giai Lạc cầm thực đơn, ở trên hàng món chính vẽ linh tinh một trận.
Quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, ăn vẫn là hơn.
"—— không cần nữa, những món chính khác đều lên một phần đi."
"Rồm rộp rồm rộp rồm rộp."
"Rồm rộp rồm rộp rồm rộp."
"Rôm..."
"Tôi nói này Trương Giai Lạc, cậu ăn nhỏ tiếng chút!"
Động tác lấy bỏng ngô của Trương Giai Lạc dừng lại giữa không trung, lát sau lại truyền đến tiếng "rôm... rốp... rôm... rốp... rôm... rốp..." từ tốn nhỏ nhẹ.
"..." Tôn Triết Bình cạn lời nhìn dáng vẻ cẩn thận ăn đồ ăn của Trương Giai Lạc, nếu không phải lúc nãy mình khuyên Trương Giai Lạc đi xem phim trước, không chừng một bàn kia thật sự sẽ bị cậu quét hết sạch sành sanh. Cũng không biết dạ dày của người này lớn ra sao, cứ như động không đáy vậy, còn chẳng tăng cân.
Dưới chiếc kính 3D màu đen, Tôn Triết Bình lén liếc bụng nhỏ của Trương Giai Lạc một cái, trong lòng vô cùng thèm được nhào nặn nó, kiểm tra thử xem rốt cuộc có sẹo lồi ở chỗ nào hay không.
Người bên cạnh vứt lời dặn của mình ra sau đầu mà say mê xem phim, động tác nhét bỏng lặp đi lặp lại một cách máy móc, khôi phục tiếng to tiếng nhỏ như lúc ban đầu, "Rộp rộp rộp rộp rộp..."
Tôn Triết Bình đỡ trán, cảm thấy tiếng ồn này làm hắu đau đầu như búa bổ. Sau khi phát hiện ra mình thích Trương Giai Lạc, một vấn đề triết học vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn —— nếu tiền lương của hắn đưa cho Trương Giai Lạc, có phải cậu sẽ lén lút nộp hết cho đồ ăn vặt?
Người bên cạnh dựa qua, trong tay cầm thùng bỏng còn tay kia chọt chọt hắn, "Này, ăn không?"
"... Sao vậy?"
"Ăn không hết."
Trương Giai Lạc không hề ý thức được mình khiến Tôn Triết Bình ăn đồ thừa, , đối phương vừa vui mừng vì hóa ra cậu không phải cái động không đáy, vừa nghĩ nếu chiếu theo hình thức này, có phải sau khi kết hôn hắn chính là cái sọt chuyên dụng của Trương Giai Lạc hay không.
Hắn nhận lấy phần đáy bỏng, thở dài, vẫn nhai từng chút một.
Điểm tâm hải sản Quan Đông, quầy hầm kiểu Pháp, hai người đã ăn khắp các góc trong thành phố trong một tuần. Vì để kéo dài thời gian bảy bữa cơm, Trương Giai Lạc thỉnh thoảng sẽ luôn giành thanh toán nếu có cơ hội, còn thầm nghĩ rằng vì tình yêu, mình cũng có thể tâm cơ như thế này.
Những địa điểm hai người chọn đều không hẹn mà cùng ở rạp chiếu phim hoặc bên cạnh địa điểm ngắm cảnh, vì thế ăn xong luôn tiện đường đi dạo ngắm cảnh, xem phim. Nhưng mặc kệ là làm gì hai người đều không nắm tay nhau, nhiều nhất là dừng tại bước vai đụng vai, sau đó lại lập tức tách ra.
Nếu không phải Trương Giai Lạc cầm đồ ăn, mình đã nắm tay cậu ấy rồi! —— Đến từ người hiếm khi rén nhưng rõ ràng không dám mà lại đi tìm lí do - Tôn Triết Bình.
Đúng là cái đồ trai thẳng! Mình cũng đã va vào anh ta mấy lần rồi! Vờ lảo đảo nhiều thế cũng không ôm bả vai mình lấy một cái, còn cười nhạo mình tự đi tự vấp?! Chia tay!!! À hình như còn chưa có hẹn hò. —— Đến từ người lòng như lửa đốt sử dụng toàn bộ vốn liếng để ám chỉ Tôn Triết Bình - Trương Giai Lạc.
Hai người ngầm hiểu ý trải qua một tuần, ngoại trừ số lần dục cầu bất mãn nên nhìn thấy đối phương trong mơ tăng thẳng một đường, còn lại căn bản là không chút tiến triển.
"Holy shit." Trương Giai Lạc mắng một câu tiếng nước ngoài mới học được gần đây, Đường Nhu ở bên cạnh nghe thấy, cười duyên một tiếng, "Thầy Trương cũng có thể mắng người được à?"
"Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn." Trương Giai Lạc lại liên tục mắng thêm hai, ba lần nữa ở trong lòng, nghĩ còn không bằng theo đuổi một cách quang minh chính đại cho rồi.
"Tiết buổi chiều đầu tiên là giờ của thầy Trương, bây giờ còn chưa đến phòng vẽ tranh?"
Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, hai giờ kém mười, văn phòng ở tầng năm, phòng vẽ tranh cũng ở tầng năm, chẳng qua là nằm trong hai tòa nhà khác nhau.
May mà mình có thể chất leo một mạch lên mười một tầng, xuống năm tầng lên năm tầng đối với Trương Giai Lạc mà nói chính là việc nhỏ như con thỏ, không đến mức tạo thành tai nạn dạy học. Cậu điều chỉnh nhịp thở ở đầu bậc thang cuối cùng, sửa soạn xong dáng vẻ trước mặt kính phòng cháy, nghe thấy tiếng chuông vang vội vã ở sau lưng thì đẩy cửa phòng học ra.
Tiếng hoan hô không hề vang lên như trong dự đoán —— theo lý mỗi lần đến giờ của cậu bọn nhỏ đều sẽ hoan hô tự do vạn tuế. Nhưng phòng học hôm nay yên tĩnh đến kỳ lạ, bọn nhỏ ngồi yên lặng trước bàn vẽ, cúi đầu không dám nhìn cậu. Lớp trưởng đột ngột hô đứng dậy, bọn nhỏ đồng loạt đứng lên, bốn mươi lăm độ cúc cung nói: "Chào thầy —— "
Trương Giai Lạc bị dọa không nhẹ, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhận được loại đãi ngộ này. Cậu lắp bắp nói câu chào các em, lúc đám nhỏ lác đác ngồi xuống, cậu mới chú ý ở trong góc phòng học, nằm bên cạnh cái cửa sổ lớn là Tôn Triết Bình đang giấu mình sau bàn vẽ và cười trêu nhìn cậu.
Xúc động muốn mắng người lại dâng lên, ngại có đám nhỏ trước mặt, Trương Giai Lạc chỉ có thể nhịn xuống. Cậu cầm lấy sách mỹ thuật giả vờ không nhìn thấy Tôn Triết Bình, sau đó nói cho bọn nhỏ về chương trình học lần này.
Chương trình dạy học hôm nay diễn ra suôn sẻ hơn bao giờ hết, không có vụ từng đứa nhóc hỏi như thiên mã hoành không, cũng không có mấy em học sinh chụm đầu ghé tai. Sau khi nói xong đám nhỏ lập tức bước vào giai đoạn thực hành, bắt đầu đồ đồ xóa xóa ở trên bàn vẽ.
Trương Giai Lạc biết tất cả những thứ này đều là do người ngồi phía cuối kia ban tặng, cũng không biết tiết toán của hắn có nặng nề như thế này hay không. Cậu thừa dịp đám nhỏ đang miệt mài, dạo bước đến trước mặt Tôn Triết Bình, cũng không biết người nọ mượn đâu ra cây bút chì của em học sinh nào, giả vờ giả vịt phác họa. Trương Giai Lạc dựa một tay lên trên bàn vẽ, ho nhẹ rồi chỉ cửa.
Ý của cậu rất rõ ràng, "Ra ngoài."
"Tôi tới học vẽ." Tôn Triết Bình nghiêm túc nói hươu nói vượn, cây bút chì than trong tay vang lên tiếng sột soạt.
"Anh không thiên phú này, buông tha đi." Trương Giai Lạc nhìn đường nét quanh co khúc khuỷu, nặng nhẹ không đồng đều của hắn, giải đáp đầy chân thành, "Gỗ mục không thể điêu khắc."
Trong phòng học vang lên tiếng cười khúc khích, nhưng khi Trương Giai Lạc quay đầu lại chấm dứt ngay. Cậu nhún vai, "Anh xem, bọn nhỏ của anh cũng cho là vậy."
Tôn Triết Bình liếc đám học sinh đang ồn ào, hắng giọng, "Bài tập tối nay làm bài kiểm tra số ba, không cho phép bỏ câu."
Ngay lập tức, tiếng kêu than vang khắp trời đất.
Trương Giai Lạc cảm thấy Tôn Triết Bình làm thầy nhiều năm như vậy, còn chưa bị học sinh mắng đã là kỳ tích. Cậu có quan hệ tốt với học sinh, thường xuyên nghe các em ấy phàn nàn giáo viên các môn. Cậu tò mò hình tượng của Tôn Triết Bình ở trong lòng bọn nhỏ nên bèn hỏi vài câu, những đánh giá nhận được vậy mà toàn là "Ngoại trừ cho nhiều bài tập, chúng em đều rất thích thầy ấy."
Trương Giai Lạc thầm nghĩ chỉ mỗi điều này thôi cũng đủ để tui mắng ổng trăm lần, ngàn lần rồi, học sinh khóa này cũng giống tiểu thiên sứ quá đi.
Giống như hồi nhỏ càng thích một bạn gái nào thì càng phải bắt nạt họ vậy, xưa nay Trương Giai Lạc đều rất thẳng thắn với Tôn Triết Bình, có thể mắng liền tuyệt không mềm mỏng. Suốt ba bốn ngày cậu luôn lấy mấy cái cớ như mượn tiết của mình, mời ăn cơm lại kiêng ớt, tặng đồ ăn không hợp vị để bám lấy Tôn Triết Bình, lặp tới lặp lui hệt như tiệm cơm rang xào cơm thừa vậy.
Nghĩ đến chuyện Tôn Triết Bình chưa từng bận tâm mấy chuyện này, tính tình cũng tốt thật.
Last edited: