Chương 4.
Tổng quán quân mùa ba một lần nữa rơi vào tay Gia Vương Triều. Vương Kiệt Hi đi xem trực tiếp, không giống năm trước, bây giờ bên cạnh hắn chỉ có một đồng đội không hề tình nguyện là Phương sĩ Khiêm. Thời điểm này năm ngoái hắn còn chưa chính thức bước vào đấu trường chuyên nghiệp, hắn vẫn còn trẻ người non dạ, hắn sẽ cười khúc khích không hề che dấu ao ước được như Diệp Thu của mình với Lâm Kiệt. Chỉ là một năm qua hắn đã thay đổi rất nhiều, từ một đứa nhóc non nớt ở trại huấn luyện hóa thân thành trụ cột của Vi Thảo. Sự thay đổi cảm xúc này làm hắn cảm thấy rất phức tạp, đến nỗi suốt trận đấu hắn chỉ thấy lòng mình hoảng hốt.
Cung thể thao Tiêu Sơn lại được đắm chìm trong niềm hân hoan vui sướng, Vương Kiệt Hi nhìn thấy Ngô Tuyết Phong đang tiếp thu phỏng vấn ở bên cạnh sân khấu, đột nhiên ma quỷ xui khiến nghiêng đầu nhìn lệch sang phía lối đi của tuyển thủ. Đầu lối đi có một người mặc quần áo nhân viên công tác, đeo kính gọng đen, đang ngẩng đầu vẫy tay với Vương Kiệt Hi. Không phải Diệp Thu thì còn ai vào đây.
"Nghe nói bây giờ cũng có tổ chức kí tên đấy." Phương Sĩ Khiêm đột nhiên lên tiếng, "Đi không?"
Vương Kiệt Hi không có nghe thấy hắn hỏi, chỉ trả lời qua loa liền xách balo đi. Phương Sĩ Khiêm chán nản lướt Weibo, vừa kéo màn hình vừa lầm bầm: "Rõ ràng là fan cuồng của Diệp Thu, cứ chối đây đẩy."
Diệp Thu còn chờ ở chỗ cũ, Vương Kiệt Hi không mất nhiều thời gian đã tìm được anh. Vừa nãy trong sân chỉ muốn nhanh nhanh đến gặp, nhưng khi đã đứng trước mặt người ta rồi thì lại không biết nói gì. Diệp Thu hình như cũng nhìn ra hắn đang lúng túng, liếc nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hỏi: "Muốn đi dạo không? Gió đêm thổi mát lắm."
Vương Kiệt Hi gật gù, theo lưng Diệp Thu đi ra cửa sau.
Vương Kiệt Hi không quen đường, trừ khi đi đánh sân khách Gia Thế và đi xem trận chung kết, căn bản không hề bước vào địa giới Hàng Châu. Diệp Thu đi không bao xa, tầm mười phút đi bộ, dẫn Vương Kiệt Hi vào công viên Nam Giang gần đó.
Nói đi dạo cũng thật sự chỉ đi dạo. Vương Kiệt Hi theo Diệp Thu chậm rãi đi vòng quanh hồ, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Hắn không hiểu lắm về hình thức ở chung giữa hắn và Diệp Thu, trong ấn tượng của hắn, Diệp Thu rất ít khi giao du với ai, trước kia Lâm Kiệt vẫn nói người này lười lắm, nếu như không phải cả đám bạn thân cùng tụ tập thì anh hẳn sẽ không muốn tới, kết hợp với việc anh chưa từng xuất hiện dưới tầm mắt của công chúng, Vương Kiệt Hi đã từng cho rằng Diệp Thu mắc chứng sợ hãi giao tiếp. Mà theo tình hình này thì có vẻ không phải rồi.
"Anh không cần quay lại tham gia tiệc ăn mừng sao?" Vương Kiệt Hi đột nhiên lên tiếng hỏi.
Diệp Thu lắc đầu, lấy một bịch bánh quy từ trong túi. Anh bóp vụn bánh cho cá chép ăn, trả lời Vương Kiệt Hi: "Không đi, bọn họ sẽ quậy suốt đêm. Anh mà đến là sẽ bị bọn họ chỉnh chết, còn không bằng trốn luôn."
Vương Kiệt Hi bỗng đưa tay ra trước mặt Diệp Thu, Diệp Thu lập tức hiểu ý chia bánh quy cho Vương Kiệt Hi. Hai người cứ đứng lặng im cho cá ăn, trong phút chốc chỉ có thể nghe được tiếng sóng nước khi bầy cá tranh giành vụn bánh.
"Cậu đang muốn đuổi anh về sao?"
Vương Kiệt Hi giật mình vội vàng quay sang, chỉ thấy Diệp Thu đang nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn. Hắn không nghĩ tới Diệp Thu sẽ đột ngột đùa giỡn như vậy, biểu cảm trì độn hiện cả lên mặt.
"Không có, tôi chỉ sợ anh thấy chán thôi." Vương Kiệt Hi ép nét mặt biểu lộ thái quá của mình lại, trả lời.
Diệp Thu nở nụ cười nhẹ, phủi vụn bánh dính trên tay, duỗi lưng một cái rồi cất bước đi: "Cậu rất thú vị, anh sẽ không chán."
Lời này không phải để nịnh hay gì, anh thực sự cảm thấy Vương Kiệt Hi rất thú vị. Từ khi bắt đầu, từ lần gặp ngẫu nhiên trước lối đi đã cảm giác được người này có khả năng thu hút sự chú ý của mình. Hai người ngồi vào trong một cái đình nhỏ, Diệp Thu đung đưa hai chân, ôm balo thiết bị thật lớn ở trước ngực, trông giống như một học sinh cấp ba đi dã ngoại vậy.
"Gần cuối kì nghỉ, khoảng tháng tám ấy, ở chỗ này sẽ có hoa hướng dương nở rất đẹp." Diệp Thu dùng ngón cái chỉ hướng nào đó, miệng lẩm bẩm, "Đến lúc đó chụp ảnh cho cậu xem."
Vương Kiệt Hi hưởng ứng một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Hắn lại bắt đầu suy nghĩ nhiều. Hình như chỉ cần ở bên cạnh Diệp Thu thì hắn sẽ suy nghĩ nhiều, hắn không muốn thừa nhận, nhưng bản thân có cảm giác như là fan hâm mộ được gặp thần tượng vậy.
Diệp Thu thấy Vương Kiệt Hi có vẻ có tâm sự, liền chủ động mở chuyện.
"Có phải cậu không biết nói gì ngoài Vinh Quang và LoL không vậy hả?" Diệp Thu trêu chọc.
Vương Kiệt Hi bị chọc trúng tim đen, vành tai đỏ bừng. Trong lòng hắn đồng ý là có chuyện này, số lần hắn gặp riêng Diệp Thu vốn đã ít, chỉ có gật đầu chào hỏi trước sau trận đấu và lần trùng hợp đi xem trận chung kết kia, nội dung trò chuyện hầu hết liên quan đến game. Hắn biết Diệp Thu nói không sai, nhưng lại không muốn chính miệng thừa nhận.
"Cũng không hẳn." Vương Kiệt Hi phản bác xong, vắt óc suy nghĩ đề tài để nói.
Diệp Thu cũng không vội, anh đặt cằm trên túi, nhìn Vương Kiệt Hi giả bộ bình tĩnh. Anh không có ý định phá vỡ bầu không khí, bởi vì nhìn người kia rầu rĩ không nói lời nào cũng rất vui.
"Ừm, vì sao Diệp Thu lại chọn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp vậy?" Vương Kiệt Hi vừa hỏi xong đã hối hận. Hắn trơ mắt nhìn Diệp Thu từ mỉm cười thong dong sang vặn vẹo nín cười, có lẽ là thấy Diệp Thu nhịn quá khổ, Vương Kiệt Hi cam chịu: "Ài được rồi, anh đừng nhịn. Tôi thừa nhận hầu hết thời gian chúng ta ở chung luôn nói chuyện về Vinh Quang và LoL."
Diệp Thu được Vương Kiệt Hi đặc xá lập tức không banh mặt nữa, ấy mà Vương Kiệt Hi cũng không có nghe thấy tiếng cười sang sảng, nhìn lại, Diệp Thu đã sớm vùi đầu vào balo cười đến cả người run rẩy. Vương Kiệt Hi ban đầu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nhìn một hồi cũng chợt muốn cười.
Hình như hắn thích ngắm Diệp Thu cười như vậy.
Không lâu sau Diệp Thu liền bình tĩnh lại, anh nhích ra sau, ngả người lên lưng ghế tựa, trả lời: "Không biết nên nói thuận theo tự nhiên hay là phương án cuối cùng nữa. Anh đánh chuyên sớm hơn cậu hai năm, trước đó thì cày thuê cho người ta. Sau này có Liên Minh rồi, hình như theo lý thì anh nên đánh, thế là anh đi."
Trả lời xong Diệp Thu vẫn không quên vứt củ khoai nóng bỏng tay này về: "Cậu thì sao?"
Con ngươi của Vương Kiệt Hi đảo một vòng rồi nhìn chằm chằm Diệp Thu, thấy ánh mắt kia Diệp Thu cũng đã đoán được ít nhiều. Nhưng hắn không chủ động nói, mà ngoan ngoãn chờ đợi.
"Bởi vì tôi muốn vượt qua anh."
Lời nói này cực kì ngông cuồng, nhưng Diệp Thu chỉ cười, có vẻ không quá để tâm.
"Ừ, cậu sẽ."
Vương Kiệt Hi nghe nói vậy thì sửng sốt trợn mắt, hắn vốn nghĩ Diệp Thu sẽ châm chọc hoặc trào phúng, nhưng nhìn kĩ lại chỉ thấy vẻ mặt người kia chỉ có bình tĩnh cùng với một chút xíu chân thành khó phát hiện.
Hẳn phản ứng của Vương Kiệt Hi làm Diệp Thu rất hài lòng, hiếm khi anh giải thích câu nói của mình.
"Có mục tiêu là chuyện tốt mà người mới tốt nhất. Sau này cậu sẽ có rất nhiều cơ hội vượt qua anh. Anh cũng cảm thấy cậu có tiềm lực đó, chẳng qua giác quan thứ sáu của anh trước nay đúng ít sai nhiều." Diệp Thu nói vậy, hướng Vương Kiệt Hi cười nham hiểm. Anh đứng dậy duỗi lưng, nói tiếp: "Về thôi, muộn lắm rồi."
Sáng sớm hôm sau Vương Kiệt Hi ngồi máy bay về Bắc Kinh, trước khi đăng kiểm định nhắn tin cho Diệp Thu nói mùa giải tới gặp lại, nhưng nhìn con trỏ nhấp nháy một hồi cuối cùng vẫn xóa đi. Phương Sĩ Khiêm đang không ngừng giục hắn, Vương Kiệt Hi hàm hồ cho qua, ngón tay như con kiến bò trên chảo nóng bấm màn hình.
Hôm nay nắng vừa đủ, sương sớm tản đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, xuyên thấu qua cửa kính rọi lên người Vương Kiệt Hi, mang đến cảm giác nóng nực. Ngón tay trượt liên tục rốt cuộc cũng dừng, lại chầm chậm gõ từng kí tự một.
"Không biết khi nào hoa hướng dương sẽ nở?"
Phương Sĩ Khiêm đã bắt đầu phát cáu. Vương Kiệt Hi vội vàng cất điện thoại đuổi theo. Vừa lên máy bay đã thấy hơi buồn ngủ, nhắm mắt mơ mơ màng màng lại ngủ không yên ổn, chờ đến khi hạ cánh mới giật mình tỉnh lại vội vã lấy điện thoại trong túi ra. Không có tin nhắn cũng không có tin QQ, điều này làm hắn hơi thất vọng, thất vọng xong lại tự an ủi mình. Anh ấy hẳn vẫn đang ngủ đi.
Vương Kiệt Hi quả thực đoán không sai, Diệp Thu khó lắm mới có cảm giác ngủ ngon, đêm trước đám đội viên náo loạn đến quá khuya, buổi sáng hôm nay đều còn ngủ thẳng cẳng nên không ai đến quấy rối anh, mà sau khi Diệp Thu nói chúc ngủ ngon với Vương Kiệt Hi, về đến phòng lại chơi Vinh Quang một lát, nghiền ngẫm lòng mình đến tận nửa đêm mới mơ màng ngủ mất, mới ngủ cũng không quá yên ổn, mơ tới rất nhiều chuyện hồi nhỏ cũng mơ tới không ít việc sau khi bỏ nhà đi. Sau nửa đêm mới mơ tới vài điều ngọt ngào, trong mơ có đường có hoa có Vương Kiệt Hi, để cho người ta một đêm ngon giấc.
Diệp Thu tỉnh dậy đã là gần giữa trưa, ăn lung tung vài món rồi bắt đầu sắp xếp hành lý. Tính từ khi hắn bỏ nhà đi đã năm năm rồi. Ý niệm về nhà mỗi lần hiện lên lại bị dập tắt. Ban đầu là cảm thấy mình lang thang bên ngoài không ổn định không nên trở về, sau này đánh chuyên nghiệp đoạt được quán quân thứ nhất quán quân thứ hai và giờ là cái quán quân thứ ba, anh mới có chút tự tin trở về gặp bố mình.
Tối qua anh cũng không nói thật với Vương Kiệt Hi. Anh đi trên con đường tuyển thủ esports này, đúng là có phần thuận theo tự nhiên, nhưng phía sau đó cũng có không ít nhiệt huyết thời niên thiếu. Anh thích game, anh khát vọng đấu trường chuyên nghiệp. Anh đã xem không ít các giải đấu tương tự; CS, DOTA, LoL có cái nào anh chưa từng xem chứ? Giải đấu hồi đó không giống bây giờ, chỉ có một sân khấu nho nhỏ, thậm chí là trong nhà kho, hoàn cảnh và đãi ngộ còn không thể nói là tốt, càng đừng hỏi đến dư luận. Nhưng anh khát khao, như bao thiếu niên mười mấy tuổi khác, mong rằng mình có thể trổ tài trong lĩnh vực mình am hiểu, mà anh hiểu rất rõ bản thân, anh làm được.
Diệp Thu đến Bắc Kinh sau Vương Kiệt Hi một ngày. Hành lý của anh chẳng có mấy, trên dưới trong ngoài cộng lại cũng chỉ có mỗi cái balo, trong đó có nhẫn quán quân và cúp MVP mùa ba mới đạt được. Anh đi trên con đường về nhà đã lâu không đi, dùng cái thang máy đã lâu không dùng, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa màu đen trang nghiêm kia. Diệp Thu không tự chủ được nuốt nước miếng, sau đó anh lại mất tự nhiên ưỡn ngực, lau hai tay đầy mồ hôi lên quần. Làm xong hết mới chầm chậm đưa tay nhấn chiếc chuông cửa nhiều năm không động vào.
Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng dép lê từ trong nhà, sau đó là âm thanh cót két, cánh cửa lớn màu đen chậm rãi mở ra, khuôn mặt của mẹ xuất hiện trước mắt. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nụ cười ôn hòa trong trí nhớ. Nụ cười ấy trông thật buồn, Diệp Thu mím chặt môi, cảm giác có chút nghẹn ngào. Anh cảm thấy mình giống như đứa bé trốn trong tủ, mẹ mở tủ ôm anh ra, vừa vỗ lưng vừa răn dạy: "Tại sao lại nghịch ngợm rồi?"
"Tiểu Tu về rồi!"
Đã nhiều năm không có người gọi tên anh, anh dùng thẻ căn cước của em trai đăng kí vào Liên Minh, Ngô Tuyết Phong thích gọi anh là tiểu đội trưởng, Tô Mộc Tranh luôn luôn Diệp Thu ngắn Diệp Thu dài, các đội viên gọi anh Diệp Diệp đội, fan và truyền thông gọi Diệp Thần. Chỉ có mẹ sẽ cười gọi hắn là tiểu Tu, bất kể anh lớn bao nhiêu sẽ vĩnh viễn gọi như vậy.
Bố ngồi trong phòng khách, Diệp Tu vào nhà ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện. Trên đường về anh đã sắp xếp tốt câu chữ, nhưng khi thật sự gặp bố, anh gần như không biết làm thế nào để vuốt xuôi đầu lưỡi của mình.
"Bố." Thật lâu sau, mới mở miệng gọi một tiếng.
"Còn biết về?"
"Con, giành ba chức vô địch liên tiếp, còn có ba lần tuyển thủ có giá trị nhất." Diệp Thu nói như vậy, đưa tay mở khóa balo. Chiếc hộp cất giữ cẩn thận chiếc nhẫn vô địch đã bị tiếng khịt mũi lạnh lùng của cha hắn chặn lại trước khi hắn lấy nó ra.
"Mấy thứ đó thì làm được cái gì."
Diệp Tu cắn môi, dè dặt bỏ đồ lại vào túi. Anh nhìn thấy mẹ đứng sau lưng bố khẽ nhéo vai ông ấy, bố anh chỉ hơi run người, biểu cảm vẫn không thả lỏng chút nào.
"Ba quán quân hẳn là đủ rồi, chơi gần xong rồi thì về đi học đi."
Lời này như dội cả chậu nước lạnh từ đầu tới chân. Diệp Tu ngẩng đầu nhìn bố, rồi lại nhìn mẹ. Mẹ anh hơi cau mày, quát khẽ: "Lão Diệp."
Bố anh vẫn không hề có dấu hiệu thỏa thiệp.
Diệp Tu cố gắng cười, đem balo đặt bên cạnh ôm vào người.
"Con chỉ trở về thăm hai người thôi, trong đội còn có huấn luyện nữa. Con đi trước đây. Mẹ, con đi."
"Làm sao vừa trở về đã đi rồi, không ở lại vài ngày?"
Diệp Tu lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt treo nụ cười lúng túng: "Không ạ, con thật sự có việc. Hè năm sau con lại về thăm mẹ!"
Đó chỉ là lời nói suông, bản thân anh biết, mẹ anh cũng biết. Nhưng lại có thể thế nào? Mẹ khẽ gật đầu tiễn Diệp Tu đến cửa, muốn nói lại thôi.
Diệp Tu đi giày xong, hai mắt vẫn nhìn đăm đăm mũi giày đã hơi đen, đột nhiên bước tới, dang hai tay ôm lấy mẹ mình. Mẹ anh không nói gì, chỉ ôm lại, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giống như hồi còn tấm bé.
"Về sớm một chút." Mẹ dặn dò.
Giống như mỗi khi tiễn anh đi học.
Thang máy đến rất nhanh, một mình hắn bước vào buồng máy trống rỗng. Con số hiện thị nhỏ dần rồi dừng lại ở tầng một. Giống như đang minh họa cho nhiệt độ trong lòng anh vậy, giảm đi từng chút cuối cùng chạm điểm đóng băng.
Ra khỏi cửa anh mới nhận ra mình không biết nên đi nơi nào, anh không muốn tìm khách sạn gần đây, lại không muốn dừng bước, chỉ có thể đi lung tung không đích đến. Đi qua mấy con phố rồi anh mới ngẩng đầu lên nhìn quanh, đột nhiên nhớ tới địa chỉ Lâm Kiệt cho hồi trước.
Từ khi Lâm Kiệt gửi bánh đậu xanh, anh vẫn luôn thích vị bánh của nhà đó, hỏi mấy lần mới lấy được địa chỉ. Giao lộ anh đang đứng bây giờ cách cửa hàng kia không xa lắm, đi tầm mười phút là đến. Vậy là anh sải bước đi nhanh.
Thời điểm tâm tình không tốt thì ông trời cũng không tốt theo, đi được mấy phút thì mưa bắt đầu rơi tí tách, ban đầu chỉ lất phất vài giọt, sau đó thì từng hạt mưa to như hạt đậu trút xuống, Diệp Tu không để ý, vẫn chạy băng băng trên con đường định trước. Đến khi nhìn thấy cánh cửa đóng chặt và một vùng đèn đóm tối om trước cửa tiệm, anh không nhịn được nữa mà bật cười.
Anh cảm thấy bất cứ quyết định nào mình đưa ra trong hai ngày này đều là sai lầm. Về nhà, tâm sự với bố, đi mua bánh đậu xanh, tất cả đều thất bại.
Nước mưa xuôi theo mái hiên chảy xuống, Diệp Tu đứng nhìn màn mưa ngoài hàng hiên mà trái tim trống hoác. Anh cảm thấy có lẽ mình đã khóc, nhưng nước mưa dội trên mặt lúc nãy đã khiến nó không thể phân biệt được. Tiếng mưa đập vào bạt che cực kì chói tai, tiếng xe cộ qua lại trên đường cái ầm ĩ vô cùng. Giữa biển âm thanh nhốn nháo làm người phiền lòng, giọng nói ôn hòa kia xuất hiện thật bất ngờ.
"Diệp Thu?"
Theo tiếng nhìn lại chỉ thấy Vương Kiệt Hi che dù đứng ngay cửa tiệm.
"Sao anh lại ở đây?" Vương Kiệt Hi gấp dù đến bên cạnh Diệp Thu, thấy Diệp Thu toàn thân chật vật thì bất giác cau mày, "Anh làm gì mà để bản thân thành thế này rồi?"
"Anh định đến đây mua bánh đậu xanh, nhưng đóng cửa mất rồi." Diệp Thu nói như vậy.
Vương Kiệt Hi nghe xong không nói gì, lấy chìa khóa mở cửa. Bảng treo cũng không có lật sang mặt Open, đèn trong nhà sáng lên, Vương Kiệt Hi thấy Diệp Thu vẫn còn đứng đờ ở cửa thì bước đến dắt hắn vào trong.
Diệp Thu bị Vương Kiệt Hi ấn ngồi lên ghế, anh thấy Vương Kiệt Hi quay người đi đâu đó, chốc lát sau đã cầm hai cái khăn bông lớn trùm lên người mình. Diệp Thu cứ ngồi như vậy, ngắm Vương Kiệt Hi ngồi xổm trước mặt đang nhẹ nhàng lau nước trên tóc, trên mặt của anh, sau đó quấn anh thật chặt trong khăn.
"Mẹ tôi mở tiệm này. Chắc trong tủ lạnh còn bánh pudding, tôi lấy cho anh ăn nhé?" Vương Kiệt Hi vừa nói vừa quay người, rồi bỗng ngừng bước, "Diệp Thu, anh uống cà phê không?"
Diệp Thu khẽ gật đầu, Vương Kiệt Hi nhìn thấy mới nở nụ cười nhẹ nhõm.
Lần này Vương Kiệt Hi đi hơi lâu, Diệp Thu bị lạnh run lẩy bẩy, vội vàng quấn hai lớp khăn chặt hơn. Điều hòa không mở, hẳn là để ý anh mắc mưa. Vương Kiệt Hi không ở, Diệp Thu liền tự mình đánh giá trang trí trong tiệm: gọn gàng sạch sẽ, mang cảm giác ấm áp, dù cho mặt tiền cửa hàng không lớn vẫn khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Diệp Thu quay đầu thấy Vương Kiệt Hi bưng mâm đi tới. Một cái pudding, một miếng bánh mousse cũng một cốc cà phê nóng. Pudding và mousse chắc lấy trong tủ lạnh, cà phê thì mới pha, còn được vẽ thêm hình trang trí.
Diệp Thu cúi đầu nhìn hình vẽ chibi của bản thân, không kìm được nở nụ cười. Cười cười, hình như nghĩ đến điều gì, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra chụp lại. Vương Kiệt Hi ngồi đối diện thấy anh làm vậy, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.
"Cậu biết trang trí cà phê?" Diệp Thu vừa ăn pudding vừa ngước nhìn Vương Kiệt Hi.
"Ừm, lúc không thi đấu tôi hay về phụ mẹ, biết làm mấy món ngọt đơn giản, còn trang trí cà phê là sở trường." Vương Kiệt Hi xoay sang chủ đề khác, "Sao anh lại đến Bắc Kinh?"
Diệp Thu đang cắn thìa lộ ra vẻ mặt khó xử. Vương Kiệt Hi nhìn hiểu, không hỏi nữa, mà đổi vấn đề: "Đã chọn được chỗ ở chưa?"
Người kia vẫn cắn thìa, lắc đầu với biên độ nhỏ.
"Nếu anh không ngại thì đến nhà tôi nghỉ một đêm nhé?" Vương Kiệt Hi đưa ra lời mời.
"Không làm phiền chứ?"
"Không có."
Thấy người nọ dứt khoát như vậy, Diệp Thu không từ chối nữa, khẽ gật đầu: "Vậy quấy rầy Vương đội trưởng rồi."
Sau khi ăn uống no đủ, Vương Kiệt Hi thu dọn đĩa, kiểm tra công tắc điện trong cửa hàng lần cuối. Diệp Thu đứng dưới mái hiên chờ Vương Kiệt Hi khóa cửa, ngẩng đầu mới thấy tên cửa hàng.
Không hẹn mà gặp.
Diệp Thu ngẩn người nhìn chằm chằm mấy chữ kia, Vương Kiệt Hi lấy đi cây dù trong tay anh mới hoàn hồn. Dù không nhỏ, hai người vẫn đi sát vào nhau. Diệp Thu ngoái đầu lại nhìn tên cửa hàng, thình lình hỏi một câu: "Tại sao cậu lại đột nhiên xuất hiện?"
"Quên điện thoại ở trong tiệm, quay lại lấy."
Diệp Thu khẽ gật gù, sau đó giả bộ hờ hững nói: "Đây có tính là một lần không hẹn mà gặp không?"
Vương Kiệt Hi không ngờ hắn lại nói như vậy. Ngẫm lại, Vương Kiệt Hi luôn cảm thấy trong câu này cảm giác trêu chọc vẫn nặng hơn, thế là nhẹ nhàng hắng giọng, học điệu bộ gió thoảng mây bay của Diệp Thu: "Đúng, là một lần không hẹn mà gặp."
Hòa với làn nước mưa lạnh lẽo và hương cà phê ấm áp, lại có vị ngọt ngào của pudding. Là một lần gặp mặt không hẹn khó quên.