Hoàn [Kỳ Hội 2021] [Hàn Diệp] Sao Trời

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Hàn Diệp] Sao trời
Edit&Beta: Cửu Cửu
Sản phẩm thuộc project Nhất Kỳ Nhất Hội

Trong vũ trụ không có ngày và đêm, chỉ có trời sao mênh mông vô ngần. Nơi này là ranh giới giữa tinh hệ Sigma-2 của Liên bang và tinh hệ Tiên Hậu của Đế quốc, là nơi đặt cứ điểm quân sự trọng yếu của song phương.

Khưu Phi cúi đầu nhìn bảng đếm thời gian, nắm tay siết chặt: Hôm nay đã là ngày thứ năm cậu bị vây ở vành đai tiểu hành tinh* này. Điều kiện ở vành đai vô cùng hiểm trở làm cho những đòn công kích của đối phương khó phát huy hiệu quả, nhưng vẫn canh giữ bên ngoài vành đai, không cho cậu cơ hội bước ra một bước. Cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi nguồn năng lượng của hạm đội tiêu hao hết, bọn họ cũng không có hi vọng sống sót.
*Trong Hệ Mặt Trời, vành đai tiểu hành tinh bao gồm các tiểu hành tinh là các thiên thể nhỏ hơn hành tinh, thường không đủ khối lượng để giữ hình dạng hình cầu, cấu tạo chủ yếu từ các khoáng chất không bay hơi.

Đèn tín hiệu trên màn hình đột nhiên nhấp nháy, tia sáng xanh khiến Khưu Phi ngẩn người: Đây là truyền tin cấp ba tiêu hao ít năng lượng nhất, nhưng khoảng cách truyền cũng ngắn nhất. Là ai có thể nằm trong phạm vi liên lạc của mình? Ôm nghi ngờ tiếp nhận truyền tin, nhìn thấy bộ mặt thảnh thơi trên màn hình, Khưu Phi suýt chút cắm mặt lên bàn điều khiển: "Th... Thầy..."

"Yo, bạn nhỏ Khưu Phi, đã lâu không gặp. Sao lại chạy đến chỗ nguy hiểm này một mình thế? Chậc chậc, như thế là không được, người nhà sẽ lo lắng đấy nhá..." Đối phương vừa lắc đầu vừa thổn thức, nhưng nét cười lười biếng trên mặt làm người khác không nhìn ra tí nghiêm túc nào. Trong miệng hắn còn ngậm điếu thuốc, bộ dạng cà lơ phất phơ, thật sự không giống người có thể làm nên việc. Nhưng có thể để thiếu tướng gọi một tiếng 'thầy'... Sĩ quan phụ tá ở bên cạnh bỗng nhiên trợn to mắt, thân phận của người trước mắt đã vô cùng rõ ràng.

Chỉ có điều, 'một mình', ngài coi ba vạn quân tuần phòng thành đồ trang trí hết à... Sĩ quan phụ tá Văn Lý chết trong lòng nhiều chút.

"Thầy, xin lỗi." Khưu Phi nhìn người trong mà hình, rốt cục vẫn cúi đầu, giọng mũi nghèn nghẹn: "Em không hoàn thành chức trách của mình."

Đầu kia không trả lời. Mãi sau Khưu Phi mới nghe được một tiếng thở dài nhè nhẹ: "Ngẩng đầu lên."

Cậu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng ngời mà sắc bén kia. Đối phương thu lại thái độ bất cần đời, lộ ra hơi thở như bảo kiếm rời vỏ, toát ra sự nghiêm túc mà Khưu Phi chưa từng được thấy: "Chuyện này không có gì phải nhận lỗi. Đối với một Sentinel chưa có liên kết, cậu đã làm rất tốt rồi. Cố gắng chịu đựng nốt khoảng thời gian này, tôi lập tức đến."

"Vâng!" Khưu Phi trả lời theo bản năng, chìm đắm trong nỗi phấn khích liên lạc được với thầy hướng dẫn, đến khi truyền tin bị ngắt mới chợt nhận ra: "Khoan đã! Ban nãy thầy nói... đích thân đến?!"

.

Hai ngày trước, cách đó một năm bốn giờ ánh sáng, tinh hệ Sigma-19, quân hạm Bá Đồ.

"... Thật sự muốn đi?" Trong phòng nghỉ của hạm trưởng, một giọng nói trầm thấp vang lên hướng về phía bóng người đang đứng trước gương mặc quần áo. Dây bện đỏ sậm cài trên quân trang đen, huân chương mạ vàng trên bả vai phát sáng lấp lánh.

"Không thì thế nào? Dù sao Khưu Phi cũng coi như là học trò của tôi, tôi không đi thì anh đi chắc?" Đối phương đáp, chậm rãi thắt xong cà vạt, quay đầu nhìn về phía anh.

Không ai lên tiếng. Vẻ mặt không tán thành của người đàn ông chiếu vào đáy mắt như cười như không của hắn. Hồi lâu, Diệp Tu bước tới một bước, duỗi tay nâng cằm anh, trên mặt lại treo nụ cười thiếu đánh: "Sao vậy lão Hàn, lo à?"

"Tay đừng có sờ loạn." Hàn Văn Thanh càng nhíu chặt mày, một phát túm được cổ tay Diệp Tu. Thả lỏng vai, Diệp Tu bổ thêm một câu: "Yên tâm, có thế trận gì mà anh đây chưa thấy qua đâu, vài sĩ quan nhỏ không làm khó được tôi."

Năm vạn quân nhân trong miệng hắn biến thành 'một vài', kể cả bộ trưởng quân bộ của Liên bang Phùng Hiến Quân nghe thấy những lời này cũng chỉ có thể khóc ròng như Văn Lý.

So với bọn họ thì Hàn Văn Thanh bình tĩnh hơn nhiều. Làm việc cùng Diệp Tu hơn mười năm, đã tập mãi thành quen với các loại trào phúng. Miệng nói vậy, nhưng anh vẫn nắm lấy tay Diệp Tu không buông. Diệp Tu cũng không giục, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh.

"Nếu đã là chuyện quan trọng thì mau đi đi." Hàn Văn Thanh đột nhiên lùi một bước thả tay hắn ra. "Những việc khác tôi sẽ để Trương Tân Kiệt xử lý." Không có sự phê chuẩn của quân bộ, tự ý rời khỏi hạm đội, cho dù có lý do chính đáng, nhưng vẫn có thể bị một vài kẻ không biết điều lấy tội danh bỏ bê nhiệm vụ để tố cáo lên trên. Hàn Văn Thanh không rành vụ giao thiệp với người khác, có một sĩ quan phụ tá ưu tú là điều vô cùng cần thiết.

"Được, vậy thì làm phiền anh và Tân Kiệt, tôi đi trước."

"Chờ đã."

"Hử? Còn có việc gì...?" Diệp Tu đi tới cửa, mới quay đầu liền bị ôm vào. Tiếng thở của giống đực ở bên tai trở nên đặc biệt rõ ràng, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn lại vang lên: "... Nhớ quay về sớm."

.

-- Xin đưa ra chứng thực quyền hạn.

-- Diệp Tu, thượng tướng.

-- Xác thực thành công, hoan nghênh ngài tới cứ điểm Celeste.

Hai ngày sau, nhóm người Diệp Tu đến cứ điểm Celeste đặt ở rìa vành đai. Đây là biên giới giữa Liên bang và Đế quốc, hiện đang do quân Gia Thế phụ trách đóng giữ. Hiện tại phần lớn quân sĩ ở cứ điểm Celeste đều đã theo Khưu Phi lên quân hạm, chỉ còn một thiếu úy trẻ tuổi ở lại, nhìn qua tuổi cũng chỉ xấp xỉ Khưu Phi, gặp được Quân Thần trong truyền thuyết thì suýt kích động đến không nói nên lời.

"Mọi người cực khổ rồi." Di chuyển trong vũ trụ hai ngày, tất cả mọi người ít nhiều đều có chút mệt mỏi, chỉ có Diệp Tu cùng mấy người thân cận vẫn duy trì được tinh thần, nhưng trên mặt cũng không còn ý cười, sắc mặt nghiêm nghị, bước vào phòng giám sát thông tin liên lạc của cứ điểm Celeste: "Đã xác định được vị trí chủ hạm Gia Thế chưa?"

"Đã xác định, cách cứ điểm Celeste ba năm ánh sáng, tuyến đường ngắn nhất đến đó mất khoảng hai giờ năm mươi phút." Thiếu úy vừa nói vừa xuất tư liệu lên màn hình lớn trước mặt. Diệp Tu nhìn lướt qua, trên màn hình cảm ứng chỉ ra một loạt số liệu. Hai mắt thiếu úy ngừng lại trên tay của Diệp Tu. Đó là một đôi tay cực kỳ đẹp, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón tay tinh xảo như ngọc tạc gõ lên bàn điều khiển, tính toán từng hàng dữ liệu.

"Ha ha, rất thú vị." Diệp Tu lẩm bẩm, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Phương Duệ, có ý kiến gì?"

"Quả thực rất coi trọng chúng ta." Một người ở đội ngũ phía sau cười lạnh đáp. "Hai chiếc quân hạm C-3, Dawn và Akatsuki, chặn ở hai góc 9.3 và 12.8, ngay trên hai tuyến đường thuận lợi nhất, hơn nữa tính cơ động cũng rất cao, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi phương hướng. Xem ra là có chuẩn bị mà đến."

"Là tôi nghĩ sai. Tôi cho rằng Đế quốc phục kích không thành mới đành thủ ở bên ngoài vành đai thiên thể, hiện tại xem ra bọn chúng vốn muốn không tốn một binh một tốt mà dọn sạch, mơ đẹp thật." Trong mắt Diệp Tu vô cùng lạnh lẽo, không có chút ý cười nào. Anh quay sang nói với thiếu úy bên cạnh đã nghe đến ngơ ngẩn: "Thiếu úy, đến đài quan sát đi."

Thiếu úy giật mình, vô thức phản bác: "Nhưng mà thượng tướng! Đến đài quan sát có khả năng phải tiếp xúc chính diện với quân của Đế quốc, sẽ gây ra áp lực rất lớn cho thế giới tinh thần, trưởng quan tiền nhiệm từng có lệnh, bất cứ ai tới đó đều phải đi cùng với Sentinel liên kết của mình..." Ánh mắt lạnh lẽo bắn tới khiến cậu phải nuốt lại nửa câu sau. Phương Duệ ở bên cạnh mỉa mai: "Trưởng quan? Thật sự làm khó các người, luôn phải làm theo lệnh của một tên phản đồ..."

"Phương Duệ, đừng nói nữa." Giọng Diệp Tu không nghe ra vui buồn, chỉ có một cảm giác nhàn nhạt. anh nhìn về phía thiếu úy trẻ vì quẫn bách mà cúi thấp đầu, nói ra một câu mà sau này cậu ta không bao giờ quên được: "Có những Sentinel, Guide cả đời không có thành tựu gì to lớn, lại có những người bình thường lập được đầy rẫy quân công. Ai cũng có thể tòng quân báo quốc, chỉ dựa vào việc một người có phải Sentinel hay Guide mà phán xét, cậu sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được vinh quang của quân nhân là gì."

"Hiện tại, dẫn đường."

.

Chỉ trong tình huống phòng bị khẩn cấp thì đài quan sát mới khởi động toàn diện. Diệp Tu và Phương Duệ bước vào phòng chỉ huy, trên màn hình hiển thị số liệu, cả vũ trụ mênh mông chiếu ra trước mắt họ. Diệp Tu mở ra bản đồ cục bộ, sau khi phóng lớn có thể thấy rõ ràng hai chiếc chủ hạm của quân đội Đế quốc chiếm giữ trên tuyến đường mà quân Gia Thế có khả năng đi qua: "Chính là ở đây. Không quá xa, ắt hẳn rất nhanh là có thể..."

"Anh thật sự không sao chứ?" Phương Duệ đột nhiên mở miệng hỏi, động tác của Diệp Tu cũng khựng lại một chốc. Hắn yên lặng rũ mắt, hồi sau nhẹ cười: "Phương Duệ đại nhân ở lâu cạnh Lão Lâm đã bắt đầu trái lo phải nghĩ rồi? Như thế không giống cậu nha!"

"Cút!" Nhìn biểu tình nổi điên của Phương Duệ, Diệp Tu nở nụ cười, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, trong lòng tôi tự có cân nhắc."

Hắn khôi phục nụ cười quen thuộc khiến người vừa nhìn đã muốn đấm kia. Phương Duệ phẫn nộ nói: "Tốt nhất anh nên nắm chắc, bằng không chọc điên Lão Hàn thì gặp xui xẻo lại là bọn tôi."

"Lát nữa phiền cậu rồi." Diệp Tu gật đầu, nhắm mắt. Trong nháy mắt, vô số sợi tơ vàng nhạt lấy hắn làm trung tâm dần kéo dài, dệt thành một tấm lưới, bao phủ hạm đội của Đế quốc. Phương Duệ đang ở trên đài chỉ huy tay cũng đầy mồ hôi, thời gian vừa đến liền nhanh chóng gửi tin đi: Lập tức quay tàu...

.

Ngay lúc bước khỏi quân hạm, nhìn thấy bóng người đứng lặng trước cửa khoang kia, Khưu Phi kinh ngạc thốt lên: "Thầy?!"

"Ừ, về rồi à?" Diệp Tu bình thản, ý cười nhợt nhạt. Khưu Phi không rõ có phải do mình bị ảo giác hay không, sắc mặt của thầy dường như không được tốt lắm. "Trở về rồi thì đi nghỉ sớm đi... Đúng rồi." Hắn vẫy tay, một thiếu niên mặt mày thanh tú xuất hiện sau lưng, quân phục dày nặng cũng không che được vẻ ngây ngô, ánh mắt nhìn Diệp Tu ngoài thấp thỏm còn có một tia chờ mong. Diệp Tu nở nụ cười cổ vũ cậu, quay đầu nói với Khưu Phi: "Cậu ta tên là Kiều Nhất Phàm, là một Guide không tệ. Lát nữa tôi còn có việc, để cậu ta giúp cậu khai thông tinh thần, nghỉ ngơi cho tốt. Có chuyện gì thì để nói sau đi."

"Vâng!" Khưu Phi dẫn Kiều Nhất Phàm rời đi, không nhìn thấy Diệp Tu ở phía sau thân thể lung lay suýt chút ngã xuống, được Phương Duệ đỡ lấy: "Lão Diệp!"

"Tôi không sao..." Giọng của Diệp Tu hơi uể oải, xoa mi tâm, khẽ cười thở dài: "Ài, đúng là già rồi, trước đây cả ngày cũng không thấy mệt, giờ thì một lúc đã thở không ra hơi..."

"Đây mà gọi là một lúc? Hơn bốn tiếng rồi! Người khác tiện miệng khen mấy câu anh liền nghĩ bản thân thật sự là thần à!" Phương Duệ mặt đầy khó chịu lườm, nhưng cũng hiểu, xưng hô Quân Thần của Diệp Tu mang đến không chỉ là vinh quang mà còn là trách nhiệm. Anh đã quen việc gì cũng một mình gánh vác, khó khăn gì cũng tự giải quyết. Tuy anh không nói nhưng Phương Duệ cũng không phải người ngu: Khống chế tinh thần phạm vi lớn, cường độ so với lúc bọn họ luyện tập ở trường quân đội không biết cao gấp bao nhiêu lần, và dĩ nhiên không thể cũng luyện cả ngày. Nhưng vì Liên bang, cho dù thân thể sắp tới cực hạn, Diệp Tu vẫn cắn răng, dùng ý chí kiên trì đến phút cuối.

Tức giận của Phương Duệ không có tác dụng với Diệp Tu. Người kia không thèm để ý mà cười nói: "Dù sao Tiểu Khưu cũng là một Sentinel cấp A, cứu về rồi thêm cả cậu, Đế quốc muốn tiến công cũng phải cân nhắc mấy lần. Khống chế tinh thần còn phải một thời gian nữa mới hết hiệu lực, tình huống của chúng ta không quá tệ..." Tiếng nói đột nhiên im bặt, Phương Duệ cũng nhận ra có điểm bất thường, quay đầu nhìn anh: "Sao thế?"

Vẻ kinh ngạc trong mắt Diệp Tu chưa rút đi. Anh đón lấy ánh mắt của Phương Duệ, nói từng từ: "Lưới tinh thần của tôi xuất hiện vết rách."

-- Có người thoát khỏi khống chế.

.

Morrit tỉnh dậy từ một mảnh hỗn độn, xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ là khuôn mặt đầy lo lắng của Guide nhà mình: "...Giselle?"

"Anh tỉnh rồi à?" Giselle thở phào một hơi. "Tôi còn lo... không sao, anh tỉnh lại không tính là muộn, vẫn còn kịp..."

"Khoan đã, xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi đột nhiên lại..." Morrit cảm nhận được tinh thần lực của Guide xuất hiện một tia sợ hãi, nội tâm bất an.

"Ban nãy, trong quân đội Liên bang có kẻ tấn công tinh thần lên chúng ta. Tinh thần lực của đối phương vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ Sentinel của chúng ta đều tiến vào trạng thái bị thôi miên, đến giờ vẫn chưa tỉnh..." Giọng Giselle càng ngày càng nhỏ, sắc mặt của Morrit cũng càng lúc càng âm trầm.

Tấn công tinh thần.

Hơn nữa còn là tấn công tinh thần diện rộng. Morrit không dám tưởng tượng, nếu... đổi thành mục tiêu nhỏ, chỉ công kích một người, nếu người đó là hắn thì hắn có mấy phần nắm chắc có thể tỉnh lại... "Bao lâu?"

"Bốn tiếng ba mươi chín phút." Sắc mặt Morrit đại biến: Liên bang... đột nhiên xuất hiện nhân tài như vậy?! "Cậu có thử thức tỉnh người khác chưa?"

"Tôi thử qua rồi, nhưng không có liên kết tinh thần nên rất khó tiến vào thế giới tinh thần của họ. Xin lỗi." Giselle lắc đầu, thấp giọng nói.

"Không, đây không phải lỗi của cậu. Là do chúng ta bất cẩn." Morrit dỗ dành Guide nhà mình, rồi đi đến trước đài chỉ huy, không ngoài dự đoán nhìn thấy thông báo 'mục tiêu đã rời khỏi phạm vi theo dõi' trên màn hình, thoáng thở dài. Ý đồ của đối phương vô cùng rõ ràng: Yểm trợ cho quân hạm của Gia Thế thoát khỏi vòng vây. Vuột mất con cá lớn như vậy quả thật đáng tiếc, nhưng mà... Morrit vừa nghĩ, một con chim ưng lớn xuất hiện sau lưng hắn.

"Đi thôi, xem thử đối phương là ai, tạm thời không cần đuổi tận giết tuyệt." Mắt ưng trong đêm đen sáng rực, giương cánh bay vào vũ trụ mênh mông, rất nhanh liền biến mất.

.

Sau một trận chấn kinh, Phương Duệ mở miệng trước nói: "Có người thoát khỏi... thoát khỏi khống chế của anh? Vậy chẳng phải..."

"Nếu không phải Đế quốc hiện tại nhân tài mọc lên như nấm, vậy thì là do chúng ta đã sai. Đây không phải người trẻ tuổi gì, tám chín phần mười là người quen của chúng ta."

"Anh nói là..." Phương Duệ trợn to mắt, đẩy Diệp Tu ra. Người sau lảo đảo mấy bước, va vào góc bàn gỗ cạnh đài chỉ huy, đau đến nhe răng. Anh ngẩng đầu nhìn qua, Phương Duệ đã gọi ra tinh thần thể, quần nhau cùng với bóng mờ của một con chim ưng. Diệp Tu vung tay lên, một cái bóng màu cát xuất hiện trên không trung. Một con cáo Corsac vung đuôi, nhảy phắt lên gia nhập vào đội ngũ của báo săn. Hai đấu một, chim ưng rơi vào thế hạ phong, chịu vô số thương tích, cuối cùng giãy giụa bỏ trốn. Tinh thần thể tiêu tan trong không khí, Diệp Tu cùng Phương Duệ nhìn nhau, sắc mặt lạnh tanh.

"... Morrit."

"Quả nhiên là hắn." Có thể chạy trốn dưới thế giáp công tinh thần thể của họ, tinh thần lực như vậy cả Đế quốc cũng không có mấy người. "Đã qua khá lâu rồi..."

Cáo Corsac về với chủ nhân của mình, cọ vào lòng bàn tay anh. Ngữ khí của Diệp Tu rất lạnh, còn mang theo sự kiên quyết không thể nghi ngờ: "Lần này tôi muốn hắn ta có đi không có về."

.

Nhìn thấy tinh thần thể của mình chật vật quay về, sắc mặt của Morrit đương nhiên không thể tốt được. Gia Thế hiện tại quân tư sung túc, trang bị tiên tiến, nhưng không có tướng giỏi phát huy được toàn bộ tác dụng của những thứ này. Nếu có thể đánh bại Gia Thế, thu được quân trang của bọn họ, đối với quân đội Đế quốc cũng sẽ là một đợt thay đổi mạnh mẽ.

Thế nhưng hiện tại... Lần xuất chinh này vốn không hề gay cấn, chỉ cần đối mặt với một gã Sentinel cấp A của Gia Thế, không biết từ đâu lại lòi ra một Sentinel hàng đầu còn thêm một Guide có tinh thần lực bá đạo, sức chiến đấu so với bọn hắn không phân cao thấp, làm bọn hắn tới giờ vẫn không chiếm được phần lợi nào.

"Diệp Tu... Sao hắn lại đích thân đến? Không phải hắn đang nhận nhiệm vụ ở quân bộ Liên bang sao?" Morrit cắn răng. Danh hiệu Quân Thần của vị này ở Liên bang hắn đương nhiên có nghe qua, nhưng chưa từng gặp gỡ trên chiến trường. Không cần biết tên là Diệp Thu hay là Diệp Tu, trong mắt của hắn chỉ đơn giản là kẻ địch cần bị đánh bại. Mà hiện tại bản thân có khả năng đánh không lại người kia càng làm cho hắn khó chịu.

"Morrit, có chỗ không đúng." Giselle mở miệng, đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng chỉ huy: "Tôi cảm giác... Sentinel bên cạnh Diệp Tu, không phải là Sentinel liên kết của hắn."

"Cậu nói gì?" Morrit quay đầu lại, khó mà tin nổi: "Không phải Sentinel liên kết của hắn? Ý cậu là hắn chưa thực hiện liên kết tinh thần?"

"Không, hắn quả thực đã liên kết, có điều người nọ... hiện giờ không ở trong đám quân Gia Thế." Giselle không tìm thấy người liên kết với tinh thần lực của Guide kia, kinh ngạc trước sự thật người này dám một mình xông pha, cũng kinh ngạc trước thực lực bỏ xa mình của đối phương. Hắn gật đầu: "Hiện tại ở cứ điểm Celeste không có bất kỳ Sentinel nào có dấu hiệu liên kết tinh thần với hắn. Đây có thể là ưu thế của chúng ta."

"Không ngờ lại không đến cùng Sentinel của mình... Diệp Tu, mày cũng quá tự tin." Morrit tự nhủ, cuối cùng không khống chế được mà cười phá lên. Liên kết giữa Sentinel và Guide là tương hỗ, Guide khai thông thế giới tinh thần của Sentinel, đồng thời Sentinel cũng chống đỡ tinh thần cho Guide. Thế giới tinh thần bị tiêu hao đến cực độ, cho dù là Guide mạnh mẽ đến đâu, nhưng không có sự chống đỡ của Sentinel cũng khó có thể phát huy được hết. Đây cũng chính là lí do vì sao có rất nhiều Sentinel không thực hiện liên kết, nhưng lại có rất ít Guide đơn độc tác chiến.

"Chỉ tiếc, tự tin quá mức sẽ thành tự phụ... Hắn đã quá xem thường thực lực của quân đội Đế quốc rồi." Morrit cười lạnh, nhìn về phía Giselle: "Nếu đã như vậy, chúng ta phụng bồi hắn. Cậu đi xem thử chỉ huy của chiến hạm khác, mỗi người họ đều có Guide, ắt cũng đã tỉnh rồi. Chờ lệnh của tôi, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Tôi còn muốn xem xem, tinh thần lực của Diệp Tu rốt cục mạnh đến thế nào."

.

Trận giằng co đã kéo dài một ngày một đêm. Diệp Tu có thể cảm giác được lỗ hổng trên lưới tinh thần của mình ngày càng nhiều. Tuy vẫn còn khống chế hơn nửa nhân số, nhưng phần lớn sĩ quan phụ trách chính đã được thức tỉnh, kể cả Guide của họ. Đối chọi với tinh thần lực của những Guide đứng đầu Đế quốc liên hợp lại mà nói, cho dù Diệp Tu có lợi hại đến đâu cũng nuốt không trôi.

"Đã chuẩn bị xong. Anh khổ cực rồi, chuyện còn lại để chúng tôi đến đi." Giọng nói của Phương Duệ truyền đến từ sau lưng, Diệp Tu từng chút thu lại tinh thần lực, thở ra một hơi, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Cố lên."

Phương Duệ đến trước đài chỉ huy, nhận lấy màn hình thao tác từ tay Diệp Tu, phát lệnh chuẩn bị chiến đấu. Sau khi được lĩnh hội thực lực của Diệp Tu, thế tiến công của Đế quốc rõ ràng đã chậm lại rất nhiều. Diệp Tu nhắm mắt lại, cảm nhận được sự va chạm của tinh thần lực, lên tiếng nhắc nhở: "Họ đến rồi."

"Tiến vào trạng thái phòng thủ cấp một." Phương Duệ ngẩng đầu, nhìn về quân hạm màu bạc phía trước. Một giây sau, giọng nói của đối phương truyền đến: "Thượng tướng Diệp Tu. Có thể ở nơi xa xôi này nhìn thấy Quân Thần của Liên bang, quả là trùng hợp."

"Trùng hợp à?" Tiếng cười của Diệp Tu từ bộ đàm truyền tới từng chiếc chiến hạm của quân Gia Thế. "Chỉ tiếc tôi chưa từng nghe tên cậu. Không ngại thì giới thiệu chút đi, bằng không lát nữa tôi cũng không biết mình đã đánh thắng ai."

Sắc mặt Morrit hơi biến đổi: Đòn này của Diệp Tu vô cùng đẹp, trào phúng câu sau tiếp câu trước, chưa chính thức đánh tới đã bị đối phương khiêu khích làm tâm trạng khó chịu rối bời. Hắn ổn định lại cảm xúc, lạnh lùng nói: "Quân Thần của Liên bang chỉ biết nói những chuyện không liên quan này sao?"

"Sao thế được." Diệp Tu vô cùng thân thiết mà giải thích: "Tuy cậu bại, nhưng vì biểu đạt tôn trọng với đối thủ, vẫn nên thua có thể diện một tí mới được." Như phụ họa anh, Phương Duệ ra lệnh: "Bày trận!" Bên trong hạm đội của Đế quốc truyền ra tiếng cảnh báo chói tai, Morrit ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện trên không trung khống biết đã xuất hiện một loạt quân hạm từ bao giờ, bao vây hai chiếc chủ hạm của quân Đế quốc. Một khi tiến công, quân Đế quốc căn bản không thể nào đột phá khỏi phạm vi hỏa lực của quân Gia Thế, sẽ diệt đoàn.

"Từ khi nào..." Morrit chưa kịp hỏi xong đã nhận được giải đáp: "Tôi đã có thể khống chế được thế giới tinh thần của các người, đương nhiên cũng có thể khiến hệ thống phòng ngự của các người trong khoảng thời gian ngắn không phát hiện được quân đội Gia Thế đang tiếp cận. Tôi có lẽ còn phải cảm ơn cậu, hao phí nhiều thời gian với tôi như vậy, một ngày cũng đủ để bố trí mấy thứ này."

"Mày..." Morrit cắn răng: "Mày thật sự nghĩ rằng một mình mày có thể đánh bại năm vạn người bọn tao ư? Tưởng là vinh quang dễ đoạt thế à?"

"Trước nay tôi chưa từng nghĩ thế." Diệp Tu nhìn hắn, tựa như không hiểu sao hắn lại hỏi câu kì quặc như thế. "Tôi cùng với ba vạn quân nhân Liên bang ở đây cũng vậy, thậm chí giống các người, đều vì đất nước của mình mà chiến đấu, vì thắng lợi mà tiến công. Đây chính là vinh quang của bọn tôi."

Morrit nửa buổi không lên tiếng, một lát sau mới mở miệng nói: "Bọn họ nói không sai, Diệp Tu. Nếu mày là Sentinel, sẽ là một đối thủ đáng gờm. Có điều..." Diệp Tu cảm nhận được một trận rung động kịch liệt trên không trung, sắc mặt thay đổi.

"Đối phương tấn công tinh thần!" Phương Duệ mắng một tiếng. "Không cần chờ nữa, nổ súng!" Không nghĩ tới bọn họ sẽ dùng tấn công tinh thần của Guide ở đây... Quân hạm của Gia Thế trong vòng vây đều chịu ảnh hưởng, qua hai, ba giây mới bắt đầu phản kích, cũng đã mất chính xác. Diệp Tu chỉ nhìn thấy một tia sáng bạc phóng ra từ bên trong đám quân Đế quốc, vọt tới phía mình.

Chuyện quý ứng cơ, binh bất yếm trá*. Đạo lý này không phải chỉ một người biết.
*Gặp chuyện quý ở tùy cơ ứng biến, dụng binh không ngại dùng kế đánh lừa kẻ địch

Morrit không hề ở trong chủ hạm. Có lẽ ngay từ ban đầu hắn đã lựa chọn từ bỏ chủ hạm. Hắn lựa chọn loại quân hạm nhỏ, dễ dàng di chuyển trong đội ngũ, gặp tình huống bất lợi cũng dễ dàng chạy. Mà như hiện tại, hắn lựa chọn cách thức mạo hiểm nhất. Chiếc quân hạm loại nhỏ lao tới như sao xẹt, khoảng cách đến đài quan sát của cứ điểm Celeste chỉ còn hơn hai trăm mét. Bốn phía quân hạm bùng nổ môt luồng khí xoáy hội tụ thành công kích, chỉ nhắm vào một người trong đội ngũ của quân Gia Thế: Diệp Tu.

"Nhưng tiếc là, mày có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là Guide mà thôi." Một Guide không có Sentinel thì không được tích sự gì.

Giằng co một ngày một đêm, tình trạng của Diệp Tu bây giờ căn bản không chịu nổi một đòn toàn lực của Sentinel hàng đầu như Morrit. Ngực nghẹn lại, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu, dọa Phương Duệ ở bên cạnh sợ hết hồn: "Lão Diệp!"

"Tôi..." Nôn máu ra thì dễ chịu hơn nhiều. Diệp Tu vốn định nói mình không sao, vừa mở miệng lại bị chất lỏng mặn sắt trong yết hầu kích thích ho khù khụ. Tuy Phương Duệ lo lắng cho Diệp Tu, nhưng không quên chức trách của mình, dưới sự chỉ huy của cậu, hai chiếc quân hạm của Đế quốc ở giữa vòng vây đã mất sức chiến đấu, bị Khưu Phi dẫn theo hạm đội đánh tan. Vừa định chuyển hướng tiếng công chiến hạm loại nhỏ của Morrit, đằng sau đội ngũ của quân Đế quốc truyền đến một tiếng vang thật lớn làm đôi bên đều sững sờ tại chỗ.

"Vãi, chuyện gì thế...?" Phương Duệ hoang mang nhìn về phía khoảng không sáng rực vang vọng từng tiếng nổ kia, hỏi: "Sao cảm tưởng quân Đế quốc đang ôm bom tự sát vậy?"

Rồi như trả lời cậu, đèn báo hiệu trên đài quan sát đột nhiên sáng lên, ánh đỏ chói mắt làm cho tất cả mọi người ngẩn ra: Đây là tần số liên lạc nội bộ của Liên bang, ánh đỏ là thể hiện người liên lạc có quyền hạn tối cao. Cả Liên bang, quân đoàn nắm quyền hạn tối cao chỉ có ba, đó là...

"Là Bá Đồ!" Giọng điệu phấn khởi của Khưu Phi vang lên từ máy truyền tin: "Là hạm đội chủ lực của quân đoàn Bá Đồ!" Ở khoảng trời bên trái, một nhóm quân hạm đen đỏ đan xen chỉnh tề bay tới, phối hợp với quân Gia Thế, hình thành thế bao vây quân Đế quốc từ phía sau. Dưới biên chế nghiêm khắc của Trương Tân Kiệt cùng với huấn luyện thiết huyết của Hàn Văn Thanh, đội ngũ của Bá Đồ chắc chắn là đội ngũ chỉnh tề nhất Liên bang. Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tu đứng ở vị trí người xem quan sát Hàn Văn Thanh chiến đấu. "Nhanh, chuẩn, ác" ba chữ vừa vặn có thể khái quát được phong cách của anh, thậm chí Morrit cũng không kíp bố trí lại vị trí của hạm đội, trận hình đã bị chủ hạm Bá Đồ đi đầu phân tán.

"Tên này cũng thật là... vẫn điên như thế." Diệp Tu lại nhớ đến câu nói của Hàn Văn Thanh: "Tôi chỉ biết hướng về phía trước, không hiểu thế nào là chậm lại."

"Cái gì?" Phương Duệ bên kia không nghe rõ lời anh.

"Morrit, quân Đế quốc đã không có phần thắng rồi. Đầu hàng..." Trương Tân Kiệt chưa nói hết lời đã bị cắt ngang. Hắn kinh ngạc nhìn về phía cấp trên của mình, chỉ thấy Quân đoàn trưởng trước nay nói với kẻ địch không quá mười chữ lạnh lùng mở miệng: "Đế quốc đã đưa đến món quà lớn như thế, chúng ta sao có thể không nhận." Lửa giận bị nén trong đáy mắt ngay lúc nhìn thấy bóng người trên đài quan sát thoát khỏi khống chế, bùng lên nhanh chóng đốt trụi lý trí anh.

Lại để hắn bị thương ngay dưới mắt mình!

Phát hiện được nguyên nhân dẫn phát phẫn nộ của Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt đẩy kính, thức thời tránh sang một bên. Sentinel tức giận bùng nổ ra một làn sóng vô cùng áp bách, quân Đế quốc chỉ cảm thấy mình đang hứng chịu uy áp không thể phản kháng, mà Morrit lại không thể tin được mà trợn trừng hai mắt: "Lại là mày!" Tình thần lực này... hắn không thể nào quên! Nhớ lại chuyện cũ khiến Morrit nghiến răng nghiến lợi, độc địa nói: "Sai lầm lớn nhất của tao là không trực tiếp giết chết bọn mày!" Hóa ra hai năm ngắn ngủi... Một đôi Sentinel cùng Guide vốn không lọt nổi mắt mình giờ đã thành nhân vật đối đầu với mình. Ý nghĩ quân Đế quốc phải vùi thân nơi đây làm hắn tuyệt vọng, được ăn cả ngã về không mà quát lên: "Hàn Văn Thanh! Mày đừng kiêu ngạo quá! Mày cho rằng có thể dễ dàng mà hốt trọn được quân Đế quốc ư! Có bản lĩnh thì..."

Hàn Văn Thanh nhếch môi, cho hắn một nụ cười lạnh lùng: "Như anh mong muốn." Hắn vung tay lên, con hổ vốn đang yên lặng chờ bên cạnh vọt ra như một tia chớp tấn công cổ Morrit, hai mắt hổ phách sáng rực, hút hết ánh sáng trong mắt hắn.

"Mày... mày đã..." đạt đến cảnh giới kia rồi? Vậy mà lại thật sự có người làm được... Hóa ra đó không phải là truyền thuyết, mà thật sự tồn tại, có lẽ cả đời mình cũng không thể với tới được... Morrit than nhẹ một tiếng khó có thể nghe thấy, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Morrit đã chết, Giselle một mình cũng khó có thể chống đỡ sát thương tinh thần lớn mạnh như vậy. Đám quân Đế quốc còn lại đã không còn là nỗi lo, quân Bá Đồ thừa thắng xông lên một lưới bắt gọn.

Cảm giác nặng nề trước ngực không còn rõ nữa. Diệp Tu vịn tay Phương Duệ đứng dậy, bắt gặp ánh mắt của Hàn Văn Thanh. Cách xa như vậy hắn vẫn có thể cảm nhận được ngọn lửa hừng hực trong mắt đối phương, cùng với ảnh ngược của chính mình.

Gặp lại nhau sau khoảng thời gian xa cách, hắn sực nhận ra, hóa ra mình thật sự rất nhớ anh.

Cho dù một mình có thể quét sạch ngàn quân, đẩy lùi kẻ địch, nhưng cũng sẽ nhớ thương người đã để lại dấu vết trong lòng mình. Nhờ sự tồn tại của người đó, hắn mới có khát vọng sống, sống để về bên anh.

Chỉ cần anh ở cạnh tôi, tôi không sợ hãi bất cứ thứ gì.

.

"Quả là vẫn rất mệt ha." Phi thuyền hạ cánh, bước ra khỏi cửa khoang thuyền, nhìn thấy vẻ mặt của người kia, Diệp Tu cười trừ chột dạ. Cũng không để ý bên cạnh còn bao nhiêu người đang nhìn, cứ thế bổ nhào về phía trước, làm tổ trong ngực đối phương không chịu đi.

Hắn thật sự rất mệt.

Mặt Hàn Văn Thanh đen như đáy nồi. Binh lính hai bên run rẩy, vừa phải duy trì tư thế, vừa phải kiềm chế bản thân không giao nộp ví tiền. Tuy sắc mặt không thể nào tệ hơn, nhưng động tác của anh vô cùng cẩn thận, ôm ngang người lên đưa về chủ hạm Bá Đồ. Diệp Tu vùi trong ngực anh cọ cọ, giọng làm nũng mềm nhũn: "Lão Hàn... đừng giận mà..."

"Nghỉ ngơi." Hàn Văn Thanh ném ra hai chữ rồi không thèm phản ứng Diệp Tu lảm nhảm nữa, người sau lại lầm bầm vài câu thì ngủ mất. Phương Duệ ở đằng sau đưa mắt nhìn theo Hàn Văn Thanh rời đi, quay đầu cười: "Trương phó, anh từng nghe qua câu 'trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết chưa'?"

.

Diệp Tu bị ánh nắng chói chang đánh thức. Đập vào mắt là rèm cửa lay động và một khoảnh xanh mướt ngoài song cửa. Đây không phải là cứ điểm Celeste, mà là phủ đệ của tướng quân ở thiên hà trung ương. Tên kia cũng quá là chuyện bé xé ra to đi...

Chỉ không nghĩ tới mình ngủ lâu đến vậy... Diệp Tu kiểm tra một lượt thế giới tinh thần của mình, không phát hiện bất cứ vấn đề gì, ngoại trừ thân thể vẫn không có sức, nghỉ ngơi một hai ngày chắc cũng tàm tạm rồi. Diệp Tu đang chuẩn bị xuống giường, cửa mở.

"Tỉnh rồi?" Hàn Văn Thanh nhàn nhạt hỏi, Diệp Tu bày ra vẻ mặt đương nhiên mà đáp: "Anh đây là ai cơ chứ."

"Rất nhiều người đang lo lắng cho cậu." Hàn Văn Thanh không thèm để ý bộ dạng đắc ý của Diệp Tu: "Nhanh trả lời tin nhắn đi."

Diệp Tu vươn tay lấy máy truyền tin ở đầu giường, tin nhắn của Tô Mộc Tranh là nhiều nhất, lướt hết trang này đến trang khác, Phương Duệ, Khưu Phi cũng đều gửi lời hỏi thăm tình hình của hắn. Diệp Tu trả lời từng người một, Hàn Văn Thanh lại nói: "Đứa nhỏ cậu dẫn về rất có tiềm năng, Phùng Hiến Quân rất thích nó, muốn lần nữa tổ chức lại quân Gia Thế, để nhóc đó cầm quân."

"Anh nói đến TIểu Khưu à?" Diệp Tu cười: "Nhóc đó quả thực có thực lực... Lần này Lão Phùng cũng nhanh tay phết, hội nghị bàn bạc thế nào rồi?"

"Đã trình đề án lên rồi, hai ngày nữa mở cuộc họp quyết đinh." Diệp Tu gật đầu, mới thay xong quần áo đã nghe thấy có người gõ cửa: "Tướng quân, thượng tương Tô Mộc Tranh tới."

"Con bé hai ngày đã đến đây ba bận, luôn muốn gặp cậu. Cậu đi trước đi." Hàn Văn Thanh bỏ lại một câu liền cứ thế rời đi khiến Diệp Tu không quen, nhìn bóng lưng của anh, nhủ thầm: "Rõ ràng hai ngày trước sắc mặt khó coi chết được... đột nhiên sóng yên biển lặng quá bất thường..."

"Diệp Tu!" Vừa vào phòng tiếp khách, Diệp Tu chỉ kịp nhìn thấy một bóng người xinh xắn với mái tóc dài lướt qua, suýt chút bị nhào vào ngã ngửa. Tô Mộc Tranh ôm siết lấy hắn, nói: "Anh hù chết em rồi! Anh có biết lúc nghe tin anh một mình đến cứ điểm Celeste em lo thế nào không? Nếu không phải Hàn đội nói với em là anh ấy lập tức xuất phát em đã tự mình đi tìm anh rồi!"

"Khụ khụ, đại tiểu thư, em chả tin tưởng anh gì cả thế..." Diệp Tu biết đối phương quan tâm mình, cười cười không nhiều lời. Hai người ngồi xuống tán gẫu, Tô Mộc Tranh nắm một nắm hạt dưa, vừa lách tách cắn vừa liến thoắng: "Hai ngày này thật sự là không an bình... Trương Tân Kiệt vất vả lắm mới ỉm được chuyện anh đi cứ điểm Celeste xuống, kết quả Lão Hàn cũng đi. Dẫn theo quân chủ lực của Bá Đồ chưa nói, còn sử dụng bước nhảy không gian mà chưa được sự cho phép nữa. Việc này thì không thể nào giấu giếm được. Đám người ở hội nghị ồn ào muốn hạn chế quân quyền, Phùng chủ tịch thì vẫn cứ kiên quyết phải gia tăng quân binh cho cứ điểm Celeste, Trương Tân Kiệt bị kẹp ở giữa cực kì chật vật, mấy lần gặp anh ta em đều thấy quầng thâm mắt đen sì..."

"Khổ cực hắn rồi." Diệp Tu cười: "Gầy đây em thế nào? Hưng Hân không có vấn đề gì chứ?"

"Em? Dĩ nhiên không việc gì. Hưng Hân cũng thế, giao thiệp cũng ổn, chỉ có Phương Duệ nghe nói là có việc muốn thương lượng với Lão Lâm, hai ngày nay chưa thấy mặt." Tô Mộc Tranh cũng cười nói, nhìn sau lưng Diệp Tu, đứng bật dậy: "Hàn đội."

"Ngồi đi." Hàn Văn Thanh gật đầu, ánh mắt lại quay về trên người Diệp Tu: "Nghỉ ngơi đủ rồi?"

"Đương nhiên, đã không sao từ lâu rồi!" Tô Mộc Tranh lén liếc qua Hàn Văn Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Tu nãy giờ, lộ ra nụ cười hiểu ý: "Hàn đội, hai người có việc thì cứ giải quyết đi, em đi trước, hôm khác nói chuyện tiếp."

"A?..." Diệp Tu chỉ nhìn thấy Tô Mộc Tranh như một làn khói vụt biến ra ngoài cửa, khó hiểu: "Mộc Tranh sao đấy? Làm gì có việc gì..."

Có điều sẽ có người giải đáp nghi hoặc cho hắn sớm thôi.

"Nếu như đã nghỉ ngơi đủ." Người phía sau không cảm xúc mở miệng: "Chúng ta nói chuyện đi."

Giọng điệu này... Diệp Tu linh cảm thấy không ổn, cười gượng muốn đánh trống lảng: "Lão Hàn à... Ban nãy anh cũng nghe thấy Mộc Tranh nói ha, chuyện cứ điểm Celeste bị hội nghị phát hiện, Tân Kiệt gần đây có phải rất bận rộn không? Anh nói xem anh, biết là không ổn rồi mà sao cứ đi.."

"Thế giới tinh thần của cậu xuất hiện dao động lớn như thế, chẳng lẽ tôi không phát hiện được à?" Để ý câu từ nghiêm khắc của Hàn Văn Thanh, Diệp Tu cười khan, thầm nghĩ anh đây sống độc thân bao lâu, làm sao biết được sau khi liên kết với anh thì có cái gì. Hồi ở trường quân đội, mấy môn liên quan đến cái này hắn toàn ngủ, có nhớ được gì đâu.

Lời của Tô Mộc Tranh vang vọng bên tai: "Sử dụng bước nhảy không gian khi chưa được cho phép..." Khó trách quãng đường phải mất hai ngày di chuyển thì anh lại chỉ cần khoảng thời gian ngắn như vậy. Nghĩ tới đây, thâm tâm Diệp Tu cũng tê rần, dán sát tới, giọng mềm nhũn: "Lão Hàn, đừng giận mà. Tôi cũng đã không sao rồi, chuyện này cứ thế cho qua được không?" Hơi thở nóng rực vờn quanh môi hai người, mắt Hàn Văn Thanh sáng như đuốc, ôm lấy Diệp Tu, không nói gì mà đè xuống cái hôn.

Hai người không cố kỵ gì mà hôn nhau, gấp gáp trao đổi hơi thở, trằn trọc giằng co, thậm chí trở nên có phần thô bạo, đến khi tách ra cả hai đều thở hổn hển. Mùi gỗ tuyết tùng lành lạnh hòa lẫn với mùi hoa mộc lan trong veo tràn ngập phòng khách, Diệp Tu nở nụ cười, ôm cổ Hàn Văn Thanh nhẹ giọng nói: "Lão Hàn, vẫn nhịn được?" Đáp lại hắn là Hàn Văn Thanh dứt khoát kéo hắn rời khỏi phòng khách, hai người quấn lấy nhau mà về tới phòng ngủ trên tầng hai, Hàn Văn Thanh đạp cửa, đè Diệp Tu lên chiếc giường đằng sau.

Diệp Tu mặc một bộ áo sơ mi quần dài đơn giản, cả người càng toát ra vẻ lười biếng. Hàn Văn Thanh mới quay về từ quân đội, vẫn đang mặc bộ quân phục đen đỏ không chút xô lệch, phối với sắc mặt nghiêm túc, bộ dạng này đã dọa khóc vô số binh sĩ mới gia nhập, cũng khiến không ít người lo lắng cho tỉ lệ nữ binh trong Bá Đồ. Diệp Tu nghịch chiếc huy chương trên vai áo hắn, ngẩng đầu cười: "Lão Hàn, đừng luôn nghiêm túc như vậy có được không? Cứ như tôi làm gì anh vậy..."

"Làm gì?" Giọng nói của Hàn Văn Thanh càng trầm khàn hơn: "Có bản lĩnh cậu thử xem."

Cúc áo sơ mi bị giật tung, Diệp Tu muốn ngồi thẳng dậy kháng nghị thì bị Hàn Văn Thanh lấp kín miệng, thoáng dùng sức đẩy hắn nằm lại. Giờ là đầu xuân, quần áo bị cởi đi, da dẻ tiếp xúc với không khí thoáng run rẩy, lập tức bị cái hôn ấm áp bao phủ. Đôi tay đầy vết chai quét qua ngực lần đến eo Diệp Tu, lòng bàn tay thô ráp làm hắn vô thức rùng mình.

Hàn Văn Thanh mở ngăn kéo cạnh giường lấy ra lọ nhỏ, mở nắp, đổ ra tay. Chất dịch man mát trộn lẫn với mồ hôi, đưa một ngón tay vào thăm dò thân thể đối phương.

Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, ngay cả trên giường anh cũng rất ít khi lộ ra vẻ mặt động tình, chí ít là Diệp Tu chưa nhìn thấy bao giờ. Hắn cúi đầu nhìn Hàn Văn Thanh vẫn đang áo quần chỉnh tề, chọc người tức giận... Hắn giơ tay, lại bởi vì tư thế của hai người bây giờ cản trở, chậm rãi thử gỡ dây lưng của Hàn Văn Thanh, trên mặt vẫn treo nụ cười thiếu đánh: "Thật đó, Lão Hàn, cười một cái thôi mà. Nếu không anh cứ như vậy tôi nhìn thôi cũng mệt... A!" Hàn Văn Thanh đột nhiên cong ngón tay khiến hắn hút khí: "Lão Hàn anh làm gì vậy?"

"Cái này phải hỏi cậu chứ?" Giọng Hàn Văn Thanh ám ách, không biết là do lửa giận hay là tình dục. Anh rút ngón tay ra, ôm Diệp Tu từ trên giường dậy, để hắn ngồi trên người mình, lập tức tiến vào nơi sâu nhất. Diệp Tu phát ra một tiếng thở dốc, thân thể bất chợt cương lên rồi lập tức lại mềm nhũn. Hàn Văn Thanh một lần lại một lần động eo, mỗi lần đều thúc vào rất sâu, hơi thở cũng có chút hỗn loạn, tức giận cùng với động tác cường độ cao khiến anh thỉnh thoảng phải ngừng lại mới có thể khống chế được: "Đã biết đối phương là ai tại sao không gọi tôi? Có phải cậu muốn giống như trước đây, cái gì cũng một mình gánh vác, cho dù bị thương cũng không nói cho tôi?"

Diệp Tu siết lấy vai Hàn Văn Thanh, mồ hôi thấm ướt tóc đen trên trán, theo từng rung động của cơ thể mà nhỏ xuống vai Hàn Văn Thanh, chảy dọc theo đường nét bắp thịt xuống vùng tối tăm. Hắn muốn trả lời, nhưng mở miệng lại chỉ phát ra những âm tiết vụn vỡ, cắn răng không chịu lên tiếng nữa, vô lực mà lắc đầu. Hắn không biết Hàn Văn Thanh có nhìn thấy hay không, hết thảy đều bị mồ hôi làm mơ hồ, trước mắt chập trùng không rõ. Anh hiện tại ắt hẳn rất tức giận... tuy đã làm rất nhiều lần, nhưng lần này rõ ràng Hàn Văn Thanh giận, động tác mạnh bạo hơn thường ngày gấp mấy lần. Hai ngày trước tiêu hao quá độ vẫn chưa khôi phục lại, Diệp Tu chỉ cảm thấy không có sức, hai chân như nhũn ra, căn bản không chống đỡ nổi thân mình, hai đầu gối cong lên cũng run rẩy. Hàn Văn Thanh chưa định bỏ qua cho hắn, nâng eo hắn lên rồi buông tay, qua lại mấy lần, hơi thở của Diệp Tu cũng trở nên đứt quãng. Ngoài những va chạm mãnh liệt, còn có một loại cảm giác tê dại lan tràn trong thân thể nhưng luôn không được giải phóng. Hắn giãy giụa muốn thoát khỏi khoái cảm đáng sợ này, lại phát hiện mình không thể làm được gì, ngược lại còn khiến Hàn Văn Thanh khống chế càng chặt chẽ, giữ lấy hắn hung ác đè xuống. Thình lình tiến vào cuối cùng cũng khiến hắn không chịu nổi kích thích mà sợ hãi rên rỉ.

Hàn Văn Thanh nhìn khuôn mặt có chút thất thần trước mắt. Anh tức giận, giận hắn không chịu yêu cầu mình giúp đỡ, liên kết với anh lâu như vậy rồi vẫn không tin tưởng anh. Thế nhưng nhớ tới chuyện hắn mới trải qua, Hàn Văn Thanh lại không thể thật sự phát hỏa. Anh thả chậm tiết tấu, chuyển động cũng từ tốn hơn, phác họa rõ ràng hình dáng thứ bên dưới, nhịp thở của Diệp Tu lại một lần nữa bị đánh tan tác. Thô bạo đòi hỏi như ban nãy hắn còn có thể cắn răng nhịn, hiện tại mềm nhẹ ngược lại như một sợi lông vũ, trêu chọc cho hắn toàn thân nhũn ra, run rẩy ngã trên người Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh nhìn hắn, làn da thường ngày nhợt nhạt giờ mẫn cảm nhuốm lên màu tình dục, không nhịn được mà cắn gáy hắn, đổi lấy một tiếng hô kinh sợ của người trong lòng, phía dưới co rút cũng càng gấp gáp, khoái cảm ngập trời khiến anh kìm không đặng mà hừ nhẹ. Diệp Tu chẳng dễ mà hoãn được một hơi, đứt quãng lên tiếng: "Hàn Văn Thanh, anh là chó à, lại còn cắn người... A!"

Như đáp lại, Hàn Văn Thanh lưu lại một dấu răng hằn sâu trên bả vai hắn, trở mình đặt hắn xuống giường, lại bắt đầu một đợt tiến công mới. Khoái cảm như sóng xô từng cơn, Diệp Tu khép hờ mắt, thân thể theo bản năng uốn về sau, hông cong thành một đường mềm mại động nhân. Chỗ kết hợp của hai người thấm ra chất lỏng dính đầy ga trải giường trắng, trên đùi cũng lưu lại vết nước ướt át. Hắn hô lên tên của đối phương, lại hình như không ra tiếng. Giọng nói đều trở nên ám ách mơ hồ, chỉ có giọng của Hàn Văn Thanh rõ ràng mà truyền vào tai hắn: "Tôi là Sentinel của em, tôi sẽ mãi ở bên cạnh em. Về sau, tôi cùng em gánh vác." Kích thích tới đỉnh điểm, không biết hắn lấy sức từ đâu, đưa tay ôm ghì lấy đối phương, cũng nhận được đối phương ôm ấp. Hai người cảm nhận khoái cảm sau cao trào, rất lâu sau mới hòa hoãn lại.

Hàn Văn Thanh ôm hắn, gạt tóc đen ướt nhẹp trên trán hắn, vuốt gọn từng sợi. Diệp Tu vẫn nhắm mắt, ở lúc Hàn Văn Thanh nghĩ rằng hắn đã ngủ, hắn lại đột nhiên mở miệng, giọng rất nhẹ: "Lão Hàn, tôi đã từng nói với anh hay chưa?"

"Gặp được anh, tôi thực sự rất may mắn."

Dù sao, khi vừa mới thức tỉnh thành Guide, thâm tâm hắn không phải chưa từng cảm thấy mất mát.

Hắn hi vọng mình trở thành Sentinel, có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn, bảo vệ người mà mình yêu thương. Nhưng chỉ sau khi gặp được người trước mắt này, anh mới hiểu: Có người bầu bạn và trở nên mạnh mẽ không hề mâu thuẫn.

Mà Hàn Văn Thanh chính là mấu chốt duy trì sự cân bằng đó.

Tôi sẽ trở nên càng mạnh. Lần này, là cùng với anh.

"Tôi cũng vậy." Hàn Văn Thanh nói, cho hắn một cái hôn. Hai người ôm nhau ngủ, người trước mắt cùng với bóng dáng thiếu niên kia đan chồng lên nhau.

Năm đó, anh phát hiện loại tinh thạch đặc biệt mà cơ giáp của mình cần trong một huyệt động ở dị tinh, lúc khai thác lại không cẩn thận mà quấy nhiễu trùng thú. Bằng thực lực khi đó của anh, muốn một mình đối phó nó thì vô cùng khó khăn, anh cũng cho rằng bản thân phải bỏ mạng nơi đây.

"Ai nha, đây là sao thế? Không bằng để anh đây giúp anh một tay?" Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy thiếu niên kia mặc bộ đồ đỏ rực, miệng cười ngạo nghễ, điều khiển cơ giáp nhảy đến cạnh anh, Bọn họ không quen biết, lại phối hợp với nhau ở trong động hành trùng thú sống dở chết dở.

Đối phương thưởng thức kiệt tác của mình một phen, say mê nói: "Ai, lại là một lần anh hùng cứu mỹ nhân, sau này ra ngoài cũng có cái để kể..." Hắn đột nhiên nhìn về phía Hàn Văn Thanh: "Mà anh cũng đâu có đẹp đẽ gì!"

Hàn Văn Thanh: "..."

"Thôi vậy!" Thiếu niên kia hào hiệp vung tay: "Giúp anh một lần, sau này tôi chính là đại ca! Thiếu ân tình của tôi sau này nhớ phải trả đấy!" Hàn Văn Thanh nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong ký ức chỉ còn khuôn mặt tươi cười cùng với góc áo đỏ bay bay.

Anh thậm chí còn chưa kịp hỏi tên đối phương.

Anh vẫn luôn tự hỏi khi nào có thể gặp lại người kia. Có điều chỉ còn hai tháng là đến thời gian tòng quân, tâm tư của anh đều đặt vào việc huấn luyện, không rảnh nghĩ đến những chuyện khác.

Đến tận khi... kì sát hạch của quân bộ. Vẫn là bộ đồ đỏ, vẫn là nét cười ngạo nghễ ấy. Hóa ra hắn cũng đến báo danh tòng quân.

Hàn Văn Thanh mười chín tuổi nhìn người nọ, trái tim bắt đầu nóng lên.

Thông qua sát hạch, tiến vào quân bộ, biết được tên của đối phương, tìm hiểu rồi quen thuộc... hết thảy đều cứ tự nhiên như thế, lại tràn ngập may mắn, dường như cả thế giới đều được tắm trong ánh sáng ấm áp.

Với tôi mà nói, cậu chính là vũ trụ mênh mông, là sao trời lấp lánh.
 

Bình luận bằng Facebook