Hoàn [Kỳ Hội 2021][Hàn Sở] Thoa Đầu Phượng

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
THOA ĐẦU PHƯỢNG

Tác giả:
Edit: Ché

==============​

1.
"Núi sông ngăn cách ái tình, ngàn xa trắc trở chuyện mình khó nên."

"Biển có thuyền vượt khơi, non có đường vượt núi."

"Biển có mưa to gió lớn, núi có mãnh thú rình rập, vượt giông bão rồi, người cũng chẳng thương ngươi, ngươi vẫn muốn đi?"

"Đi."

2.
Hàn Văn Thanh vung đao ra, nặng nề tựa vào thân cây. Thân thể đã chẳng còn khí lực, đầu gối cũng khó có thể chèo chống trọng lượng cơ thể, nhưng hắn vẫn chịu đựng - hắn không cho phép bản thân quỳ gối trước mặt địch nhân.

Không tránh được nữa.

Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm lưỡi kiếm xẹt qua, không cam lòng, cũng không chịu nhắm mắt lại. Chợt giọng nữ cùng âm thanh đao kiếm va chạm nhau vang lên trước mặt Hàn Văn Thanh, thậm chí hắn còn nhìn thấy rõ ràng tia lửa lóe lên.

Kiếp Phong.

Hàn Văn Thanh ngay lập tức nhận ra thanh kiếm này, thuận theo chuôi kiếm nhìn người đó. Sở Vân Tú hất văng kẻ địch, quay đầu lại cười với Hàn Văn Thanh.

"Sao vậy, mới thế này đã không trụ nổi?"

Hàn Văn Thanh trừng mắt nhìn Sở Vân Tú một chút, Sở Vân Tú nhướn mày, dứt khoát xoay người mặt đối mặt với Hàn Văn Thanh, dường như không thèm quan tâm đến kẻ khác.

"Không muốn sống nữa?" Hàn Văn Thanh hỏi ngược, Sở Vân Tú trở tay ngăn lưỡi kiếm đâm tới, tay nắm chặt cổ tay Hàn Văn Thanh, bả vai xốc người hắn lên, mạnh mẽ kéo hắn đứng thẳng dậy.

"Sợ là sợ ngươi không muốn sống nữa, chỗ nào cũng dám xông tới." Sở Vân Tú xoay người đối địch, Hàn Văn Thanh thở phào một hơi. Không phải cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai họa, mà là vui mừng vì Sở Vân Tú chịu nói chuyện với hắn.

"Không muốn sống cũng không thể để ngươi chết." Hàn Văn Thanh đứng thẳng người, xé một đoạn vải nơi góc áo băng bó vết thương bên hông, bị Sở Vân Tú phát hiện, liền hung hăng chém một nhát trên lưng kẻ địch.

"Đi ngang qua thôi." Cuối cùng Sở Vân Tú dồn kẻ địch tới vách núi, một cước đạp vào ngực kẻ đó. "Biết rất rõ bản thân không gánh nổi, mà vẫn nhất quyết phải tự đi nộp mạng." Sở Vân Tú xoay người lại, không quan tâm kết cục của kẻ kia ra sao, có lẽ là dưới vách núi lại có thêm một cỗ thi thể vô danh mà thôi.

Hàn Văn Thanh không nói gì, nhặt Liệt Diễm Hồng Quyền lên.

"Đường đường là kiếm, lại gọi là quyền." Sở Vân Tú đá văng thi thể xung quanh, ngồi xuống cạnh Hàn Văn Thanh, lặng im hồi lâu, rồi thuận theo đường vải Hàn Văn Thanh vừa mới xé mà giật thêm một đoạn nữa. Hàn Văn Thanh lúc này mới trông thấy trên cánh tay Sở Vân Tú có một vết thương không nhỏ.

"Này là thế nào." Hàn Văn Thanh ngồi nghỉ một lúc đã khôi phục lại chút thể lực, nửa ngồi nửa quỳ nắm lấy cổ tay Sở Vân Tú, Sở Vân Tú kêu lên đau đớn.

"Không liên quan tới ngươi." Sở Vân Tú né tránh Hàn Văn Thanh, giữa chặt một đầu vải, đầu còn lại quấn chặt vào tay, không biết là đau hay thế nào, thành quả thu được rối tinh rối mù. Hàn Văn Thanh dùng sức đoạt lấy dải vải, Sở Vân Tú cũng không đôi co, thả lỏng cánh tay. Hàn Văn Thanh tỉ mỉ băng bó lại.

"Trông thế này, nhất định là mới bị thương không bao lâu, sao lại không liên quan gì tới ta."

"Ta nói không liên quan là không liên quan." Sở Vân Tú rụt tay lại, tay kia vô thức mà nắm lấy, Hàn Văn Thanh mím môi, hiếm khi thấy không biết nên làm sao. Chưa từng lùi bước, vậy mà lại ngập ngừng trước mặt Sở Vân Tú.

"Ngươi bị thương nặng, cùng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một thời gian được không?" Sở Vân Tú lại mở miệng trước, Hàn Văn Thanh xoay người ôm lấy eo Sở Vân Tú, định bế nàng lên. Sở Vân Tú đứng hình một chút, lại sợ đụng phải vết thương trên người Hàn Văn Thanh, bất đắc dĩ phải giơ hai tay lên. "Làm gì thì cũng phải chít lên một tiếng chứ."

"Chít". Hàn Văn Thanh nhấc bổng Sở Vân Tú, không chịu buông tay, Sở Vân Tú giãy dụa một chút, lại bị Hàn Văn Thanh ôm càng chặt.

"Hỗn đản, buông tay." Sở Vân Tú hạ tay xuống đẩy vai Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh rên một tiếng, Sở Vân Tú liền an phận, không nhúc nhích.

"Lừa ngươi đấy." Hàn Văn Thanh vùi đầu vào hõm cổ Sở Vân Tú, thở một hơi dài. Sở Vân Tú bị chọc cho ngứa ngáy, nghiêng đầu nhìn về nơi xa.

"Ta sai rồi, để ý ta chút đi được không?" Không biết tại sao, Sở Vân Tú nghe được sự tủi thân trong giọng Hàn Văn Thanh, đành vỗ lưng hắn.

"Buông ra đi." Sở Vân Tú nói.

3.
"Vân Tú, nàng nói nàng muốn nơi này nở đầy hoa, ta liền vì nàng trồng đủ loại hoa." Hàn Văn Thanh nhìn Sở Vân Tú đang đứng trước mặt, nói ra từng chữ. Sở Vân Tú giang hai cánh tay, hơi ngửa ra sau, tóc nàng phất phơ trong gió, khẽ vờn qua bàn tay Hàn Văn Thanh đang vươn về phía trước.

"Tạ ơn." Sở Vân Tú xoay người, đưa tay đặt lên lòng bàn tay của Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh nhẹ nhàng kéo lại, Sở Vân Tú thuận thế nhào vào lồng ngực hắn. "Ngươi vất vả rồi."

"Ở bên nhau được không?" Hàn Văn Thanh đỡ gáy Sở Vân Tú, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng. Trong mắt hiện lên vẻ chần chừ một chút, sau đó Sở Vân Tú tựa đầu vào ngực Hàn Văn Thanh.

"Núi sông ngăn cách ái tình, ngàn xa trắc trở chuyện mình khó nên."

"Biển có thuyền vượt khơi, non có đường vượt núi."

Hàn Văn Thanh không rõ vì sao Sở Vân Tú lại nói lời này, hắn chỉ biết rằng mình yêu Sở Vân Tú. Vậy là đủ rồi. Thế là Hàn Văn Thanh nâng mặt Sở Vân Tú, hôn lên môi nàng.

Triền miên mà ôn nhu.

Mỗi sáng sớm, Hàn Văn Thanh đều có thể nhìn thấy bóng dáng Sở Vân Tú trên nóc nhà, đầu gối lên cánh tay, mắt lim dim. Hắn luôn chậm rãi trèo lên nóc nhà, nằm bên cạnh Sở Vân Tú, đôi lúc Sở Vân Tú sẽ mở mắt ra thơm hắn một cái, lại có khi Sở Vân Tú không nhúc nhích, tựa như đang ngủ thiếp đi.

"Đang ngắm gì vậy?" Hàn Văn Thanh ngồi thẳng lưng, vuốt ve mái tóc Sở Vân Tú, Sở Vân Tú mở mắt, nhìn chằm chằm lên bầu trời. Trên trời có mấy đám mây, chim nhạn bay qua từng đàn.

"Mùa thu." Sở Vân Tú đột nhiên nói.

"Mùa thu." Hàn Văn Thanh cười mà trông Sở Vân Tú, hắn biết Sở Vân Tú có chuyện giấu diếm hắn, nhưng Sở Vân Tú không nói, hắn cũng không hỏi.

Hắn tin tưởng nàng.

"Hàn Văn Thanh, nếu có một ngày ta đi mất, ngươi sẽ làm gì?" Sở Vân Tú hỏi hắn một câu không đầu không đuôi.

"Trên đời này thiếu ai cũng không sao." Hàn Văn Thanh không cần suy nghĩ mà trả lời Sở Vân Tú. Nhưng ta không thể không có nàng. Lời này Hàn Văn Thanh há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Sở Vân Tú quay người sang chỗ khác, cuộn tròn người lại, kêu lên vài tiếng than ngái ngủ, xen lẫn vài từ, tiếp đó liền không có động tĩnh.

Nhưng Hàn Văn Thanh nghe rõ.

"Vậy thì tốt rồi." Sở Vân Tú nói.

Thời gian sau đó trôi qua vô cùng buồn tẻ, Sở Vân Tú nằm từ đầu thu tới đầu xuân, Hàn Văn Thanh từng có lần sợ Sở Vân Tú không chịu được lạnh, nhưng sau vài lần lại phát hiện Sở Vân Tú không có vấn đề gì, mới bớt lo lắng.

Sở Vân Tú quyết định rời đi là lúc giao mùa xuân hạ, Sở Vân Tú thu thập hành lý ổn thỏa, không nói một lời, lén đi sau lưng Hàn Văn Thanh. Bước chân nhẹ nhàng tới mức Hàn Văn Thanh không hề phát hiện, tất cả những gì Sở Vân Tú để lại, chỉ có một phong thư với một chuỗi dây đỏ.

Trong thư có hai chữ.

Đừng nhớ.

Trên chuỗi dây có hai cái chuông.

Vậy mà không thể kêu.

Hàn Văn Thanh lặng lẽ thu lại, cất thư bên người, lại buộc chuỗi dây trên cổ tay.

Hàn Văn Thanh cũng rời đi, vào cuối mùa hạ.

Nguyên nhân là.

Hắn có tin tức của Sở Vân Tú.

4.
Nói Sở Vân Tú không yêu Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh nửa chữ cũng không tin.

Hàn Văn Thanh trông Sở Vân Tú bận tối tăm mặt mũi, muốn chạy tới hỗ trợ, đột nhiên lại bị Kiếp Phong chắn ngang trước mặt.

"Có thể an phận một chút được không?" Sở Vân Tú nhăn mày, thu kiếm tra lại vào vỏ. Hàn văn Thanh nhìn chằm chằm Sở Vân Tú, nàng ngồi cạnh đống lửa, xiên gỗ mới đẽo xong để xiên thịt. Đột nhiên nàng đưa tay vén tóc ngang trán, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng nõn. Hàn Văn Thanh không thể dời mắt, không phải đang nhìn cổ tay, mà là nhìn dây đỏ trên cổ tay nàng.
Sở Vân Tú kịp phản ứng, vội vàng thả tay xuống, tay áo lại che phủ, nàng gọi Hàn Văn Thanh tới. Hàn Văn Thanh làm theo.

"Cầm giúp ta một chút." Sở Vân Tú đưa xiên thịt cho Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh nhận lấy, thuần thục nướng trên lửa. Sở Vân Tú không phản ứng gì, tiếp tục động tác trên tay.

Sở Vân Tú ngửi được mùi thịt thơm phức, không tự chủ mà nuốt nước miếng, trên tay còn thương tích, hiện tại đã không còn khí lực, cử động là đau thấu tim. Động tác của Sở Vân Tú rõ ràng đã chậm đi rất nhiều, không vì cái gì khác, tối thiểu phải để Hàn Văn Thanh ăn no.

"Không cần cánh tay nữa?" Hàn Văn Thanh xách Sở Vân Tú lên, đúng thật là xách, Hàn Văn Thanh không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng Sở Vân Tú, nắm lấy cổ áo của nàng. Sở Vân Tú không thể không đứng dậy, xoay người đối mặt Hàn Văn Thanh.

"Ta cũng không phải ngươi." Sở Vân Tú trừng hắn.

Sở Vân Tú đích xác là có yêu Hàn Văn Thanh, nhưng Sở Vân Tú nhất định phải giữ khoảng cách với Hàn Văn Thanh cũng không sai.

Dân gian tương truyền, Sở Vân Tú thường bị đuổi giết. Nhưng Hàn Văn Thanh lại chưa một lần thấy qua, cũng chỉ xem như là lời đồn đãi. Trên thực tế đúng là như vậy, cùng lắm là lúc tuổi còn trẻ khí huyết dâng trào, xử lý thiếu gia đại tông phái thôi.
Sở Vân Tú khép tay áo, mắt nhìn xuống chân.

"Về đi." Trong lúc Sở Vân Tú ngây người, Hàn Văn Thanh đã về tới chỗ cũ. Sở Vân Tú quay người, trông thấy Hàn Văn Thanh cầm xiên thịt lật qua lại, thế là nàng ngồi xuống.

"Không hỏi ta tại sao lại đi ư?"

"Tại sao lại phải hỏi."

Sở Vân Tú nghẹn lời, há miệng không lên tiếng, Hàn Văn Thanh đưa cho Sở Vân Tú một xiên thịt, Sở Vân Tú nhận lấy thổi thổi, xé một miếng xong lại trả lại. Hàn Văn Thanh không nhận, Sở Vân Tú mạnh mẽ nhét vào tay hắn.

"Ăn ngon." Sở Vân Tú trả lời Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh rõ ràng có hơi sửng sốt một chút, Sở Vân Tú vội vàng nhắc Hàn Văn Thanh lật thịt, tránh nướng khét.

"Gả tới Bá Đồ chẳng lẽ đáng sợ như vậy?" Hàn Văn Thanh đột nhiên nói, Sở Vân Tú mắc nghẹn một phen, vỗ ngực thông khí, nhặt thảo dược lên nhai nát, lại nắm một nhúm lớn trong tay, đứng dậy đi tới chỗ Hàn Văn Thanh.

"Ngươi thì biết cái gì?" Sở Vân Tú ngồi xổm, đỡ lấy vai Hàn Văn Thanh, hạ cơ thể hắn thấp xuống một chút, Hàn Văn Thanh thuận thế nằm thẳng, Sở Vân Tú vạch áo Hàn Văn Thanh. "Chớ lộn xộn..." Giọng Sở Vân Tú có vài phần ngượng ngùng, Hàn Văn Thanh vịn tay trên lưng nàng, đẩy ra thì sợ đụng tới vết thương của hắn, không đẩy ra thì lại để hắn chiếm tiện nghi.

Được rồi, hôn cũng đã hôn. Sở Vân Tú nghĩ vậy, cởi bỏ lớp vải băng trên vết thương của Hàn Văn Thanh.

"Chuyện gì cũng biết." Hàn Văn Thanh nói ngay lúc này.

Sở Vân Tú mím môi trong vô thức, động tác trên tay không ngừng, nghiền nát thao dược đắp lên vết thương, lại kiếm vải mới chăm chú băng bó. "Ân oán cá nhân, không cần làm phiền."

Nói tới tông phái kia âu cũng coi là có phong phạm, nghe nói tông chủ không có nổi trận lôi đình, bởi đứa bé kia tạo nghiệp quá nhiều, cũng có rất nhiều kẻ muốn mang đầu Sở Vân Tú đi nịnh bợ lấy tiếng, ngược lại bị Sở Vân Tú đánh chạy về.

Vì cái gọi là nở mày nở mặt mà đến, cuối cùng lại xám ngoét mặt mày mà đi.

"Vậy làm gì bây giờ?" Hàn Văn Thanh nắm lấy tay Sở Vân Tú đang thu về, Sở Vân Tú tăng thêm mấy phần sức, đụng tới vết thương, đau đến nhếch miệng. "Đừng nhúc nhích, tính mặc kệ bản thân ư?" Hàn Văn Thanh cứng rắn kéo Sở Vân Tú lại gần, để nàng dựa vào ngực, không khó để nhận thấy được giờ khắc này cơ thể Sở Vân Tú cứng ngắc, cơ bắp trên lưng căng chặt, gương mặt cũng nhiều thêm vài phần nghiêm túc.

"Nhanh lên, ta còn đang giữ khoảng cách với ngươi." Sở Vân Tú cắn răng nhấn mạnh với Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh dường như cố ý, nghe được lời này động tác liền chậm hơn, từ từ nghiền thảo dược, từ từ gỡ vải, từ từ đắp thuốc, lại từ từ quấn băng. Sở Vân Tú bị giày vò tới sắp điên mất, Hàn Văn Thanh vừa xong việc, Sở Vân Tú vội vàng tránh xa khỏi lồng ngực Hàn Văn Thanh.

"Chạy cái gì? Về tình về lý ngươi đều là người của ta." Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn Sở Vân Tú, mặt Sở Vân Tú lại dần đỏ lên. Sở Vân Tú đến bây giờ còn nhớ kỹ đêm đó Hàn Văn Thanh đưa nàng đạp gió rẽ sóng như thế nào, mà nàng lại vòng tay giữ chặt ra sao.

"Sợ liên lụy ta?" Hàn Văn Thanh tìm hai cái cọc, đặt thịt xiên lên ở nơi sạch sẽ, trông vệ sinh hơn nhiều, sau đó nắm tay hơ trên đống lửa sưởi ấm. Sở Vân Tú nhìn bóng lưng Hàn Văn Thanh, đáy lòng chợt dâng lên chút bất lực, bước chân nặng trĩu lại gần Hàn Văn Thanh, ôm lấy hắn từ phía sau lưng.

5.
Vết thương của Hàn Văn Thanh và Sở Vân Tú thế mà tốt lên rất nhanh, Hàn Văn Thanh đi bắt cá trở về, trông thấy Sở Vân Tú đang thu dọn đồ đạc. Sở Vân Tú ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh, cầm cây đuốc đốt lên, chờ Hàn Văn Thanh tới làm cơm.

"Tại sao không phải ngươi nấu cơm." Hàn Văn Thanh không hỏi Sở Vân Tú đang làm gì, trong lòng sớm đã có tính toán, chỉ âm thầm hạ quyết tâm trông chừng Sở Vân Tú thật kỹ. Sở Vân Tú trừng mắt một cái, đầu ngón tay điểm lên chóp mui Hàn Văn Thanh.

"Tại sao không phải ngươi sinh con." Hàn Văn Thanh bật cười, Sở Vân Tú không hiểu Hàn Văn Thanh cười cái gì liền hỏi. Hàn Văn Thanh trả lời rằng đang nói giỡn Sở Vân Tú. Sở Vân Tú lại hỏi cười nàng cái gì. Hàn Văn Thanh ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, nói ra từng chữ.

"Thế mà đã nghĩ đến chuyện sinh con cho ta."

Sở Vân Tú ngây ngốc một chút, thì ra nàng đã cân nhắc đến chuyện này rồi sao. Ngón tay không tự chủ mà đưa lên sờ mũi, cuối cùng gật đầu, nhìn Hàn Văn Thanh bắt đầu bận rộn. "Ta phát hiện ra ta thật sự rất thích ngươi."

"Đã sớm phát hiện." Hàn Văn Thanh sơ chế xong cá, kẹp trên kệ nướng, nghiêng đầu nhìn Sở Vân Tú, thỉnh thoảng chú ý tới con cá nướng.

"Chờ chuyện của ta bên này xong xuôi, chúng ta thành thân có được không." Hàn Văn Thanh không nghĩ Sở Vân Tú sẽ nói việc này, vốn nên là hắn hỏi ý nàng, lần này lại đảo ngược vai vế. Hàn Văn Thanh mặc dù đang nghĩ, cũng đã gật đầu luôn.

"Không có yêu cầu gì, vậy... mời người của Yên Vũ là được." Sở Vân Tú vân vê một lọn tóc, quấn vòng quanh, vẻ phong tình trong vô thức lại khiến Hàn Văn Thanh hãm sâu. Thế là Hàn Văn Thanh đứng dậy, ngồi xuống trước mặt Sở Vân Tú.

"Vì sao không phải bây giờ." Hàn Văn Thanh hỏi nàng.

"Vì sợ liên lụy ngươi." Sở Vân Tú thản nhiên nói ra vấn đề, một chút vướng mắc cũng không có, Hàn Văn Thanh muốn nói rất nhiều, cuối cùng lại hóa thành một nụ hôn trên mặt Sở Vân Tú.

Lần thứ hai Hàn Văn Thanh cùng Sở Vân Tú chia ly là một buổi sáng sớm, vẫn là Sở Vân Tú đi trước, không giống lần nọ, Hàn Văn Thanh yên lặng đứng nhìn sau lưng nàng.

"Chú ý an toàn." Hàn Văn Thanh nói.

Sở Vân Tú không nói gì, một chút phản ứng cũng không có, khóe miệng lại dâng lên ý cười.

Khi Hàn Văn Thanh trở lại tổng bộ Bá Đồ, tin tức về Sở Vân Tú đã sớm gây náo loạn khắp nơi.

Đại chiến ba hiệp với vị tông chủ kia, một thắng một thua một hòa, xem như xóa bỏ ân oán cũ, uy danh Sở Vân Tú cũng coi như một đường đi lên.

Hàn Văn Thanh nghe thủ hạ trình báo tin tức, lơ đãng mà cười lên. Trương Tân Kiệt trong bụng hiểu rõ, liền hỏi hắn.

"Khi nào thành hôn?"

"Vân Tú trở về liền thành hôn."

Khi Sở Vân Tú bước vào Bá Đồ, vừa lúc trời vừa tạnh cơn mưa lớn, trong nội viện không có ai, Sở Vân Tú đi dạo trong đình viện, thỉnh thoảng ngồi xuống xích lại gần hoa ngửi một chút, ngập tràn hương hoa với mùi đất sau mưa thơm ngát, tâm trạng Sở Vân Tú thoải mái hơn mấy phần.

"Văn Thanh nói hắn chờ ngươi ở biển hoa." Trương Tân Kiệt mở cửa, để ý tới Sở Vân Tú, mở miệng nhắc nhở nàng, Sở Vân Tú gật đầu, xem như cám ơn Trương Tân Kiệt, sau đó trèo lên mái hiên, đi về hướng kia.

Hàn Văn Thanh ngồi trên nóc nhà, học dáng nằm của Sở Vân Tú hồi đó, ngắm trời mây. Hắn nghĩ, may mắn trước đó đi Tử Nhân Cốc đã chào hỏi vị tông chủ kia một chút. Hàn Văn Thanh xoay người, nằm nghiêng, nhìn thấy trong biển hoa có một thân ảnh đi tới.

Sở Vân Tú giữ ống tay áo, cẩn thận từng li từng tí tránh mấy vũng bùn, ung dung chậm rãi tiến lên phía trước. Hàn Văn Thanh ngồi dậy, vẫy tay với Sở Vân Tú. Sở Vân Tú trông thấy, cũng vẫy tay lại với hắn.

"Sau này cần quy hoạch một con đường!" Sở Vân Tú vừa đi vừa hô hào với Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh thuận thế bắt lấy tay Sở Vân Tú, kéo nàng lên khỏi biển hoa.

"Vừa mới mưa, thật khó đi." Sở Vân Tú phủi bụi trên đùi, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh. " Vừa mưa xong ngươi còn nằm thoải mái như vậy, có ướt lưng không?"

"Đã lau qua." Hàn Văn Thanh từ đầu đến cuối chỉ nhìn Sở Vân Tú, Sở Vân Tú bị nhìn tới phát ngượng, giương tay đẩy Hàn Văn Thanh nhìn nơi khác.

"Nhìn gì chứ, sau này có rất nhiều cơ hội nhìn." Sở Vân Tú nói bên tai Hàn Văn Thanh, lại nghiêng đầu hôn lên mặt hắn.

"Núi sông ngăn cách ái tình, ngàn xa trắc trở chuyện mình khó nên. Biển có mưa to gió lớn, núi có mãnh thú rình rập, vượt giông bão rồi, người cũng chẳng thương ngươi, ngươi vẫn muốn đi ư?"

"Đi."

-Bị học tập tàn phá.

=Hết=
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook