Hoàn [Bao La] Dỗ Dỗ Nè Ngủ Đi

Cecilia

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
41
Số lượt thích
409
Team
Lam Vũ
#1
[Bao La] Dỗ Dỗ Nè Ngủ Đi
Tác giả: Chưa rõ

Convert: Link
Edit: Cecilia
_________________________________________________________________________________​
Bản thân La Tập cũng không nhận ra mình đang bị ốm, ít nhất là cho tới khi cậu ngã ra đất vì chân không còn đứng vững mà đầu thì đau như búa bổ.

Cả người cậu đau đớn, như muốn rã thành từng phần nhỏ lẻ, đầu càng đau hơn bởi dư chấn của cú ngã, cứ như đang có một cái máy khoan điện đang cắm sâu vào đầu cậu vậy.

Hình như có ai đó đang đứng ngoài cửa gọi cậu? Có sao? Giờ cậu chỉ nghe được một loạt âm thanh ồn ào, chứ không hiểu được đó là gì.

Sàn nhà lạnh thật. Đây là suy nghĩ cuối cùng của La Tập.

Sau đó cái gì cậu cũng không biết nữa.

Cứ đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là La Tập sẽ đóng đô dài ngày ở Hưng Hân để luyện tập Vinh Quang, buổi sáng vừa thi xong môn cuối cùng, buổi chiều La Tập đã kéo vali leo lên máy bay, dự định ở Thượng Lâm Uyển cả hai tháng để luyện tập bù lại những lúc bình thường.

Tất nhiên, với tư cách là đầu não cấp quốc bảo của đội, ngoại trừ luyện tập Vinh Quang, học tập chiến thuật thì cậu cũng sẽ tham gia giúp đỡ tính toán chỉnh lý tư liệu hoặc xây dựng mô hình nhiệm vụ. Đối với những nhiệm vụ mang đầy tính học thuật này, từ trước đến nay La Tập đều dùng mười vạn phần tự hào để nhận, sau đó dùng mười hai vạn phần nỗ lực và nghiêm túc để hoàn thành.

Cậu tất nhiên hiểu rõ ưu thế lớn nhất của bản thân chính là đầu óc, tuy rằng không lười biếng luyện tập, nhưng tốc độ tay là trời sinh, cậu có cố gắng thế nào cũng không thể tăng lên 200APM được. Cậu cũng không phải là đội trưởng của Lam Vũ, không có loại năng lực dùng chiến thuật khiến người khác giận sôi máu, cơ hội lên sân đấu va chạm cũng rất ít, vì vậy cậu rất vui khi có thể dùng đầu óc để cống hiến cho chiến đội.

Hôm trước Quan Dung Phi có giao cho cậu rất nhiều tư liệu, bảo cậu phân loại các tư liệu rồi tính toán tỷ lệ hao hụt của từng vật liệu khi nâng cấp trang bị bạc, sau đó thì đưa ra phương án tốt nhất. La Tập sau khi nhận tư liệu thì tự nhốt mình trong phòng để làm việc, chỉ có lúc ăn cơm hay đi WC mới ra khỏi cửa. Trong khoảng thời gian ấy thì bạn cùng phòng hiện tại của cậu là Bao Vinh Hưng có quấy cậu mấy lần “Tiểu đệ đừng làm ổ nữa mau ra đây đánh Vinh Quang với lão Đại đi”, phải để Diệp Tu đến xách Bánh Bao đi thì thế giới mới được trả lại sự yên tĩnh.

Mất ăn mất ngủ làm việc gần ba ngày, sau đó lại viết số liệu thành văn bản, lượng công việc cực kỳ lớn. Lúc chuyên tâm toàn phần thì có cái gì La Tập cũng không để ý đến, nhưng khi cậu gõ xuống dấu chấm cuối cùng trong văn bản, cả người đều thư giãn thì cậu mới cảm nhận được từng cơn mệt mỏi. Vừa đúng lúc đến giờ cơm tối, La Tập định đi ăn cơm, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật dài, sang hôm sau là có thể khôi phục tinh lực.

Lúc đứng lên thì La Tập bỗng cảm thấy choáng váng, khung cảnh trước mắt trở nên mờ mịt, cậu còn tưởng bản thân bị hạ đường huyết, nghĩ nên nhanh chân đi kiếm gì đó ăn để bổ sung lượng đường trong cơ thể.

Nhưng ngay sau đó cậu cảm thấy chân mất cảm giác, cơ thể không giữ được thăng bằng mà ngã ra đất.

Người tính không bằng trời tính, La Tập hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bản thân bị sốt chứ không phải là mệt mỏi quá độ.



“Tiểu đệ…Tiểu đệ! Sao vậy sao vậy cậu đừng dọa lão Đại của cậu!”

“Sao vậy Bánh Bao…Mẹ nó có chuyện gì vậy? Này này La Tập, tỉnh lại đi!”

“Hử? La Tập bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nguy rồi…Mộc Mộc em mau cầm hộp y tế đến đây!”

“Đừng để La Tập nằm trên sàn nhà, thẫn người ra đấy làm gì mau mang người về giường nằm đi!”

“Tiểu An bê chậu nước ấm ra đây đi!”

…A…ồn ào thế…mà nóng nữa…

Đừng ầm ĩ nữa…có được không…

Tôi đã mệt muốn chết rồi, có thể để tôi yên tĩnh ngủ một lúc không…



La Tập tỉnh dậy hoàn toàn không có điềm báo trước, chỉ là ý thức đột nhiên xuất hiện. Cậu phát hiện bản thân đang nằm trên giường, trước mắt cái gì cũng mờ mờ không rõ, chớp mắt, mới phát hiện ra bản thân không đeo kính.

Trên trán có hơi ẩm ướt, vô thức đưa tay lên chạm, lại cảm thấy cả người nặng nề, mà đau đớn vốn không cảm nhận được khi hôm mê, giờ khi tỉnh dậy thì chỉ một cử động đơn giản thôi cũng đủ khiến nỗi đau ấy lan khắp cơ thể. Nếu không phải biết rõ bản thân đang nằm trên giường, La Tập còn tưởng cơ thể mình mới bị cưỡng chế tháo dời.

Cuối cùng La Tập cũng đưa tay lên được, thì ra trên trán có một chiếc khăn ướt, còn hơi lạnh, rất thoải mái.

“A? Tiểu đệ cậu tỉnh rồi?” Giờ La Tập mới nhận ra bản thân bị sốt, sau đó thì nghe thấy tiếng bạn cùng phòng lâm thời Bao Vinh Hưng truyền từ cửa đến, cùng với nó là một chậu nước được đặt dưới sàn nhà cạnh giường, và gương mặt đột nhiên phóng đại của Bao Vinh Hưng.

“Này…” La Tập muốn nói là đừng lại gần như vậy, nhưng vừa mở miệng ra đã cảm thấy cổ họng đau rát, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, vì thế cậu ngậm miệng không nói nữa, chỉ vươn tay đẩy mặt Bao Vinh Hưng ra.

Rốt cuộc cũng gần quá đi, mũi cũng sắp chạm vào nhau rồi!

Bao Vinh Hưng dễ dàng nắm lấy tay La Tập, giống như chăm sóc trẻ con mà nhét cả cánh tay của cậu vào trong chăn, lại còn vỗ vỗ như thật: “Tiểu đệ đừng quấy, cứ đá chăn lung tung thì bệnh sẽ không đỡ đâu, ngoan ngoãn, lão Đại đến thị sát tình hình của cậu!”

Thị sát có thể dùng trong trường hợp này sao với cả có ai đá chăn đâu rõ ràng là cậu tiến đến quá gần lấy hết không khí khiến người khác khó thở mà quả nhiên trong Bánh Bao thì chỉ có nhân thịt chứ làm gì có tồn tại thứ gọi là đại não!

Hàng loạt lời trào phúng chạy liên tiếp trong đầu La Tập như màn đạn, đáng tiếc hiện tại cậu không có khả năng nói hết toàn bộ chúng, nên chỉ có thể yên lặng mà chuyển tầm mắt từ đỉnh đầu Bao Vinh Hưng lên trần nhà, cố gắng lơ đi bạn cùng phòng chập mạch đang dùng vẻ mặt thành thật để kiểm tra tình trạng bản thân.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của Bao Vinh Hưng thi thoảng lại phả vào mặt La Tập, khiến La Tập càng thấy nóng hơn, và nhột nữa. Cậu ngượng ngùng quay sang hướng khác để tránh, ai ngờ Bao Vinh Hưng cũng rất nghe lời mà quay sang chỗ khác, kết quả là lại mũi chạm mũi.

La Tập cảm thấy mình nên bày tỏ lập trường bản thân: “Gần quá…nhột.”

“A vậy sao?” Bao Vinh Hưng chớp mắt, duỗi tay sờ mặt La Tập gãi hai cái, “Còn ngứa không? Để lão Đại gãi cho cậu!”

“…” La Tập quyết định khép mi lại, nhắm mắt làm ngơ.

Một lát sau, cái cảm giác ngột ngạt khi bị phả vào mặt cuối cùng cũng biến mất, nhưng theo cùng với nó là chiếc khăn trên trán. La Tập mở mắt ra, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy chiếc khăn kia đang được Bao Vinh Hưng vắt lên thành chậu, trong tay anh có một cái khăn khác, nó được mở ra, nhúng vào làn nước lạnh, sau khi thấm ướt rồi thì vớt lên, vắt một chút rồi gấp lại thành hình chữ nhật.

Bao Vinh Hưng cẩn thận cầm chiếc khăn lên, một bên đầu gối tì lên mép gường, cúi người vén phần tóc mái hơi ẩm trên trán La Tập sang một bên, cẩn thận đặt chiếc khăn lạnh lên trán La Tập, lúc làm những việc ấy trên mặt anh đều là vẻ chuyên chú tập trung, chuyên chú đến nỗi La Tập gần như còn không nhận ra đây chính là bạn cùng phòng lâm thời của mình.

Trên thực tế, nếu như trước đó La Tập không nhắm mắt, cậu sẽ phát hiện ra lúc anh kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu cũng nghiêm túc như vậy.

“Được rồi, tiểu đệ nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi!” Như hoàn thành được một đại sự vô cùng hệ trọng, Bao Vinh Hưng vỗ vỗ chiếc khăn trên trán La Tập, “Yên tâm đi, có lão Đại ở đây bảo vệ cậu!”

“…Hả.” La Tập chỉ đưa mắt nhìn Bao Vinh Hưng chứ không nói gì, nghĩ thầm cậu cứ ở đây mãi thì tôi mới không ngủ ngon được ấy, “Cậu không ngủ?”

“Dĩ nhiên là không rồi, tiểu đệ bị ốm, thân là lão đại anh có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của tiểu đệ!”

“…Hụ khụ khụ khụ khục!!” Một nửa là vì câu nói của Bao Vinh Hưng, một nửa còn lại là do bệnh, tóm lại là La Tập ho khan, sau đó thì cổ họng càng thêm đau đớn.

“Chờ anh đi lấy thuốc cho cậu!” Bao Vinh Hưng nói xong thì chạy đi.

La Tập nghĩ, so với thuốc, đối phương im lặng đừng nói chuyện để mình ngủ một giấc có khi còn có hiệu quả hơn, lúc bị ốm còn phải tốn sức suy nghĩ về logic sao hỏa của Bao Vinh Hưng, đây chính là tự mình giày vò mình mà.

Bao Vinh Hưng rất nhanh đã quay lại, theo đó là một cốc nước, một cái thìa và một chai Siro ho. La Tập trong nháy mắt bỗng cảm thấy vui mừng, ít nhất Bao Vinh Hưng không lấy nhầm thuốc.

Bao Vinh Hưng lấy chiếc khăn trên đầu La Tập xuống, đỡ đối phương ngồi dậy, nhưng trên giường đơn không có gối thừa ra để cậu dựa lưng, Bao Vinh Hưng suy nghĩ, sau đó thì để La Tập dựa vào lòng mình.

“Này này! Làm cái gì…”

“Tiểu đệ cậu bây giờ là bệnh nhân nha cơ thể rất yếu, chỉ dựa vào bản thân thì chắc chắn không thể ngồi thẳng, cậu dựa vào người anh đi để anh bón thuốc cho?” Bao Vinh Hưng vừa nói, vừa duỗi tay khóa La Tập vào lồng ngực mình.

“Cũng không yếu đến như thế…” La Tập vừa nói vừa kéo giãn khoảng cách giữa cậu với Bao Vinh Hưng, “Cậu nhìn, tôi vẫn ngồi được mà.”

Nếu là La Tập ở trạng thái tỉnh táo, nhất định sẽ nghĩ bản thân bị sốt đến mơ hồ rồi, có thể trịnh trọng đàng hoàng trình bày sự thật giảng đạo lý cho Bao Vinh Hưng, việc này đến cả Diệp Tu còn chưa làm được nha!

Bao Vinh Hưng đương nhiên là mặc kệ La Tập, anh cầm thìa bằng cái tay đang khóa La Tập vào lòng, một tay khác thì vặn nắp chai siro và đổ ra thìa, không thể không nói tay anh vô cùng tốt, lực tay vừa đủ, đổ đầy một thìa mà không bị trào ra ngoài, cái thìa vẫn vững vàng nằm trong tay.

Có lẽ kỹ thuật tay của tuyển thủ chuyên nghiệp bao giờ cũng ăn đứt người bình thường.

La Tập nhìn thìa siro trước môi mình, mở miệng định nói không cần đút tôi có thể tự uống, kết quả là miệng vừa mở ra, Bao Vinh Hưng đã mắt nhanh tay mau đưa cái thìa vào miệng La Tập, khiến cho La Tập chỉ có thể nuốt toàn bộ siro trên thìa xuống, một cơ hội phản bác cũng không hề có.

“Đã được hai thìa rồi, còn một thìa thôi, tiểu đệ đừng sợ khổ, nam tử hán là phải uống từng ngụm lớn thuốc một cách khí thế!” Bao Vinh Hưng thấy La Tập xụ mặt thì lên tiếng cổ vũ đối phương.

“…” La Tập cảm nhận được sự bất lực vô cùng quen thuộc, cậu dùng tinh thần vò đã mẻ lại sứt để đối diện với thìa siro thứ hai, tự mở miệng nuốt siro trên thìa xuống, kết quả là được Bao Vinh Hưng cười tươi roi rói khen ngợi.

Uống hết cốc nước ấm trong trong tay, La Tập cuối cùng cùng nằm xuống giường, Bao Vinh Hưng còn không quên đổi khăn khác để đắp lên trán cậu, sau đó thì ngồi bệt dưới đất ở ngay bên cạnh giường.

“Cậu làm gì vậy?”

“Bảo vệ sự an toàn của tiểu đệ.”

“…” La Tập cảm thấy khóe miệng mình hơi giật giật, “Cậu đi ngủ đi.”

“Không được, lỡ đâu trong lúc anh ngủ tiểu đệ gặp chuyện thì phải làm thế nào?”

“Bây giờ thì còn có thể gặp chuyên gì cơ chứ…” La Tập đã lười không muốn phản bác lại rồi.

“A hay là tiểu đệ cậu không ngủ được?” Não Bao Vinh Hưng tự dưng lại nhảy sóng.

La Tập chớp mắt, đúng thật là cậu không cảm thấy buồn ngủ.

“Lúc này, hãy xem tuyệt kỹ của lão đại cậu!” Bao Vinh Hưng phấn khích xắn tay áo, “Đảm bảo cậu sẽ ngủ ngay lập tức!”

Chắc không phải là hát đâu nhỉ?! La Tập nhìn Bao Vinh Hưng với con mắt chứa ba phần sợ hãi.

Kết quả, Bao Vinh Hưng vậy mà cho tay vào trong chăn, vỗ nhẹ vào người cậu một cách có quy luật. La Tập chợt ngẩn người, sau đó mới nhận ra đây là kiểu dỗ trẻ con ngủ, cậu có chút muốn thổ tào, xoay người lại mới phát hiện ra đối phương đang vô cùng chăm chú, đôi môi còn vô thức mở ra khép lại, giống như đang lẩm bẩm gì đó.

Chăm chú như thế toàn thế giới chỉ có duy nhất một chuyện dỗ cậu ngủ mà thôi.

“…Cái này thì là tuyệt kỹ chỗ nào cơ chứ…” La Tập nhắm mắt lại, lẩm bẩm một câu.

“Khi còn bé, anh bị ốm không ngủ được, mẹ anh cũng vỗ anh như này, vừa vỗ một cái là anh đã cảm thấy buồn ngủ rồi! Tiểu đệ cậu có cảm nhận được sự buồn ngủ đang dâng trào mãnh liệt không!”

“…” Dù cho có đi nữa thì sau khi cậu nói vậy cũng bay hết sạch, “Mẹ cậu…?”

“Phải, đấy là chuyện duy nhất về mẹ mà anh còn nhớ.”

Bao Vinh Hưng nói với giọng vô cùng thản nhiên, tựa như đây không phải chuyện ghê gớm gì, nhưng lại khiến cho La Tập cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Một người dễ dàng chấp nhận mọi thứ là một người vô tư không buồn không lo, giống như Bánh Bao vậy, anh một mình chạy đến Hưng Hân mà không có một chút áp lực, nhìn thì rất ung dung, nhưng vì sao lại không hề có áp lực?

Có lẽ vì không còn gì đáng giá để lưu luyến.

“Này…” La Tập đột nhiên mở miệng gọi Bao Vinh Hưng.

“Hử?”

“Cậu…nếu có người bắt cậu phải rời khỏi Hưng Hân, cậu có đi không?” Lời vừa dứt, La Tập lập tức muốn tát cho bản thân một cái, câu hỏi ngu xuẩn gì vậy!

Bao Vinh Hưng có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng anh vẫn trả lời một cách không hề do dự: “Chắc chắn sẽ không, lão Đại tiểu đệ chị chủ mọi người đều ở đây mà!”

“Ồ…” La Tập an tâm, tuy rằng cậu cũng không biết bản thân lo lắng điều gì.

“Tiểu đệ cậu sợ lão Đại bỏ rơi sao? Không có chuyện đó đâu, đã nhận cậu là tiểu đệ thì anh nhất định sẽ bảo kê cậu cả đời, yên tâm đi!” Bao Vinh Hưng duỗi tay, để lộ ngón cái của bản thân ra khỏi chăn.

“…Tôi chưa từng sợ chuyện đấy! Còn nữa tôi chưa từng bảo tôi là tiểu đệ của cậu.” La Tập nói, cuốn chăn xoay người đối diện với tường, “Buồn ngủ.”

“Ngủ đi ngủ đi ngủ nhiều mau lớn ~ Tiểu đệ cậu quá nhỏ quá gầy nha không thể như thế được ~” Bao Vinh Hưng rất biết nghe lời, nói xong câu đó thì không hề phát ra thêm một tiếng động nào khác, chỉ tiếp tục vỗ nhẹ La Tập, cho đến khi hô hấp người nọ trở nên đều đều ổn định.

Bao Vinh Hưng nghĩ, La Tập quả thật là sốt đến ngốc rồi, uổng công lão Đại với chị chủ còn bảo trí óc của cậu như kiểu gấu mèo vậy, có thông mình chút nào đâu.

Lão Đại sẽ không bỏ rơi tiểu đệ, một lời nhận định cả đời.

Đạo lý đơn giản như vậy còn không hiểu, không phải ngốc thì là gì?
 

Bình luận bằng Facebook