Thiên một ☆ Sói con ra huyệt
Chương 1: Xuất sư
Quân khu Bắc Kinh, tại bộ phận sư đoàn thuộc Sư đoàn 38 nào đó, một người nam tử một thân thường phục màu ô liu nhìn thoáng qua người đàn ông mặc quần áo huấn luyện đặc chủng đang ném tới một tập văn kiện, khóe miệng liền lộ ra nụ cười như muốn nói “Tôi biết mà”.
- Nhân tiện, bảo tên đó ngày mai đến chỗ Trương Tân Kiệt báo danh.
Người đàn ông nói chuyện có một cái đầu đinh thường thấy nhất trong quân đội, quân hàm hai vạch bốn sao, cánh tay treo phù hiệu “DFSJ”, mang một đôi ủng chiến da trâu màu đen ở trong phòng làm việc của Sư đoàn trưởng bước đi thong thả, gót giày va chạm vào mặt sàn tạo những tiếng động trầm đục.
- Đã là Trương Tân Kiệt coi trọng, sao cậu ta không đích thân đến tìm tôi đòi người?
Sư đoàn trưởng trên vai mang một sao cùng với hình ảnh lúa mì biểu hiện thân phận Thiếu tướng của anh, Thiếu tướng đối với Đại tá theo lý thuyết người sau đáng ra phải đứng nghiêm nghe chỉ thị. (Tướng hàm cao hơn Tá)
- Còn cậu đây là thái độ gì, tốt xấu cũng phải hô một tiếng “Báo cáo thủ trưởng” đúng thủ tục chứ!?
- Nói chính sự.
Đại tá đi vòng qua bàn Thiếu tướng, cầm lấy văn kiện nhét lại vào tay anh.
- Cái người tên Tôn Tường này, để tôi xem cậu ta thế nào!
- Tôi nói chứ Lão Hàn, có ai đi đào góc tường như cậu không? Mỗi năm đến đợt, mỗi sư đoàn phía dưới là các tiểu, trung đội trưởng tân tân khổ khổ giáo dục các mầm non tương lai cả năm đầu thật vất vả mới đem mấy tên du thủ du thực, đầu gấu trẻ trâu dạy dỗ đánh đập lòi ra chút tiền đồ, cậu với Trương Tân Kiệt liền tới cướp, mà cướp người còn mang thái độ này . . .
Thiếu tướng lười biếng quở trách Đại tá đào góc tường nào đó, nhưng trong lời nói không có chút ý tứ “Quan to một cấp đè chết người” thường thấy, ngược lại anh càng giống thuộc hạ bị đại nhân chèn ép hơn, Đại tá ánh mắt như đao quét qua một cái, anh lại lẩm bẩm:
- Quả thật là trồng cải một năm bị heo ủi.
- Cậu!
Đại tá bị kêu là Lão Hàn nhấc ủng chiến đạp lên ghế dựa của Thiếu tá, giữa lông mày anh có sự sắc nhọn chỉ có ở giữa tinh phong huyết vũ nhiều năm mài giũa mà thành, so sánh với anh, Thiếu tướng mặc dù vừa nhìn cũng là quân nhân đã trải qua thực chiến, nhưng thường phục màu ô liu và quân phục tác chiến đến cùng vẫn rất khác nhau.
- Sao, chọc cậu một chút đã xù lông rồi? Xem tính tình này của cậu, tôi thật sự không nỡ đem cậu ta giao cho cậu, vậy không phải là đem dê vào miệng cọp sao, người ta thế nhưng là bảo bối của Sư đoàn chúng tôi nha.
Thiếu tướng một chưởng vỗ lên đầu gối Đại tá, anh một lần nữa lật qua lật lại văn kiện trong tay, Trương Tân Kiệt ánh mắt quá độc, hằng năm sau khi toàn bộ lính trinh sát thi đấu xong, năm nhất anh ta vừa ý đều bị “tha đi” toàn bộ.
- Được rồi được rồi, không phải bảo bối trong bảo bối vào Đại đội của chúng ta sao! Diệp Tu cậu đừng nói nhảm, đem người giao ra đây, tôi còn phải đi vài sư đoàn trong quân đòi người, còn bên 27 cũng phải qua.
Đại tá lười cùng tên nào đó tán dóc, anh bước vài bước tới cạnh cửa sổ, cách đó không xa là một đội kị binh đang đánh nhau kịch liệt, tiếc rằng liên đội trước mắt không có Sư bộ, anh không nhìn thấy tiêm tử binh sắp thành cấp dưới của mình.
(Tiêm tử binh: người nổi bật, tài giỏi)
- Nên năm nay cậu lại đem chúng tôi thành khỉ đầu đàn~? Xùy xùy.
Thiếu tướng đứng lên tiến đến cùng Đại ta đứng chung một chỗ, anh so với Đại tá thấp hơn một chút, Đại tá chắp tay sau lưng, anh lại đem tay trái khoát lên vai phải của đối phương.
- Các Sư đoàn khác không có người tốt như bên bọn tôi đâu, cậu muốn đào ai tôi cho cậu người đó . . .
- Nói nhảm!
Đại tá chống hai tay trên lan can cửa sổ, mặc cho Thiếu tướng ở trên vai anh vỗ vỗ.
- Tôi đào cậu trở về sao cậu không đồng ý?
- Biết rõ còn hỏi.
Thiếu tướng cười cười, xoay người cầm lấy điếu thuốc cùng bật lửa trên bàn, ngọn lửa trong lòng bàn tay chập chờn nhảy múa, anh cắn điếu thuốc hàm hồ nói:
- Mỗi người đều có chức trách của mình.
- Vậy được.
Đại tá cũng không khách khí tự nhiên lấy trong hộp thuốc lá của Thiếu tướng một điếu thuốc, đến gần nghiêng người xin lửa, tư thế thân thuộc như chiến hữu cũ sống chết có nhau bao nhiêu năm.
- Còn không phải sao, nếu tôi không canh giữ ở đơn vị cũ, cậu nhiều năm đến đòi người có thể thuận lời như vậy chắc? Cậu là Đại tá, mấy tên quân hàm cao hơn cậu đến gặp Sư trưởng đòi người cũng không thể không cúi đầu khom lưng.
Diệp Tu ngửa đầu ra sau phun một dòng khói trắng, từng tia từng sợi khói mù giữa hai người tản ra, mơ hồ làm mờ đi khuôn mặt nguyên bản cương nghị của bọn họ.
- Tôi là Đại tá? Thì sao, cậu cho rằng tất cả Sư trưởng đều giống cậu không nước đôi? Tôi cùng cấp đòi người, có gì khó, hơn nữa . . .
Đại tá hơi híp mắt, điếu thuốc giữa ngón tay lóe lên một tia sáng đỏ như đom đóm. Vỗ quân hàm cùng chức vị trên vai, Đại tá ngang cấp Sư đoàn trưởng, mà Thiếu tướng đa số đứng đầu Quân cấp, phần lớn Sư đoàn trưởng không vượt qua cấp bậc Đại tá, mà anh là một Đại tá trong đoàn cấp thủ trưởng cũng ít khi gặp.
- Nói gì nữa, lại nói, cậu còn có Trương Tân Kiệt mà?
Thiếu tướng cười cười, cái người tên Trương Tân Kiệt này xem như kì lạ, phóng mắt đi khắp bảy Đại quân khu toàn quốc, kì lạ được như hắn cũng chỉ có hai vị thuộc quân khu Quảng Châu kia.
- Không nói nữa, ngày mai cậu ta ngày mai nhất định sẽ xuất hiện.
Đại tá phất phất tay, có lẽ do quanh năm luôn bị vây trong hoàn cảnh tác chiến, anh ngay cả hút thuốc cũng nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều.
- Ai . . .
Thiếu tướng thở dài, vừa dùng tay xua tan khói thuốc trước mắt vừa nói.
- Tôi thật sự không nỡ a.
- Không nỡ để tôi đi?
Đại tá đặt tay trên tay nắm cửa xoay người lại, anh nhướng mày, khó có được lộ ra một chút vui đùa.
- Vậy cùng tôi trở về, tôi để cậu làm Đội phó.
- Vậy chúng ta gặp nhau tôi phải làm lễ với anh chờ anh hô bình thân hả Đội trưởng Hàn Văn Thanh?
Thiếu tướng khoanh tay dựa trên lan can cửa sổ, không có chút nào hình tượng quân nhân hướng Đại tá ngoắc ngoắc ngón tay.
- Uy, tôi nhớ ra rồi, anh còn chưa có làm lễ với tôi đâu, câu “Báo cáo thủ trưởng” đi đâu rồi, Trương Tân Kiệt làm sao dám ủy quyền để các anh đi giáo dục chính trị vậy? Không được, tôi phải báo cáo lên!
- Cút qua một bên đi!
Đại tá liếc mắt, anh cùng với Thiếu tướng năm đó cùng nhau ở “Vạn tuế quân” liên tục cùng bị cấp trên cho ăn khổ, nửa năm sau cùng bị phân vào Đội trinh sát, sau đó lại đồng thời được cử đi học Học viện quân sự rèn luyện, cuối cùng song song gia nhập vào Quân khu lệ thuộc trực tiếp Đại đội đặc chủng. Nhiều năm sinh tử liền mệnh với nhau, Thiếu tướng trở lại đội cũ làm Sư đoàn trưởng, anh ở lại Đại đội làm Đội trưởng, sinh tử thành huynh đệ, anh đúng là khi ở riêng không có ai luôn trực tiếp bỏ qua không làm mấy cái quân lễ vứt đi đó.
- Ai chờ đã, cậu chọn bao nhiêu?
Thấy Đại tá đã vặn tay nắm cửa, Thiếu tướng gọi.
- 6, 38 và 27 mỗi bên 3.
Đại tá cũng không che dấu.
- Trương Tân Kiệt nói đều là mấy tên hung hăng, đặc biệt là mấy tên bên cậu, bên 27 còn có một tên sói con.
- Hung hăng rất tốt, có thể ở Đại đội lăn lộn không ai không phải tên điên.
Thiếu tướng chậm rãi thong thả bước đến cạnh cửa, vung nắm đấm đấm thật mạnh vào ngực Đại tá.
- Binh của tôi giao cho cậu, không cho phép trả hàng!
- Yên tâm.
Đại tá hơi cúi đầu, nâng tay phải lên vỗ nhẹ một cái lên nắm tay Thiếu tướng.
- Huynh đệ nhà mình, còn không tin?
Đại tá rời đi, Thiếu tướng gọi điện thoại cho Đội trinh sát nào đó thông báo tin tức, Binh nhì bị điểm danh Tôn Tường lập tức chuẩn bị hành lý, sau mười phút phải có mặt trong xe di chuyển.
Đoàn trưởng, Đại đội trưởng, Tiểu đội trưởng bị đào mất tâm can bảo bối một trăm lần không thích, nhưng vị Sư đoàn trưởng cao cao tại thượng cũng đã lên tiếng thả người, bọn họ cũng đành phải phục tùng mệnh lệnh. Hết cách rồi, ai bảo Quân khu lệ thuộc trực tiếp Đại đội đặc chủng có thể trong phạm vi toàn khu tùy ý đào người chứ, ai kêu Sư đoàn trưởng Diệp Tu cùng Đại đội Đội trưởng Hàn Văn Thanh xưng huynh gọi đệ đâu, ai kêu Đại đội Chính ủy là Trương Tân Kiệt, ai kêu Binh nhì Tôn Tường là vàng sáng không thể giấu chứ.
Ba tiếng sau, tiêm tử binh bị Đại đội chọn trúng bị mang tới Sư đoàn. Diệp Tu hai tay chống cằm quan sát người trẻ tuổi đang đứng nghiêm trước mặt mình: Tóc của hắn được cắt rất ngắn, một thân quân phục tác chiến số 07 đã bị giặt đến phai màu, bình nước khóa ngang eo, vị trí tương ứng để súng trường, đạn dược đã bị thu về kho, trên lưng là hành lý đã sắp xếp tốt vẫn chưa để xuống.
Diệp Tu nửa khép mắt, anh nhớ tới không tới một năm trước, tên nhóc này còn là tân binh thường xuyên quậy phá ra mấy chuyện đáng cười đáng trách, lén phun Gel xịt tóc, nửa đêm tập hợp khẩn cấp vì soi gương mà đến muộn, tư thế nghiêm xiêu vẹo vai nghiêng lưng ẹo, bước đều như rùa ló đầu, cùng huấn luyện viên tranh luận bị phạt hát quân ca cả đêm trong mưa . . . Tiểu đội trưởng báo cáo lên Trung đội trưởng, Trung đội trưởng báo cáo lên Đại đội trưởng kể khổ, cuối cùng tên tuổi “Hùng binh Tôn Tường” lại có thể bay đến tận tai Sư đoàn trưởng.
Nhưng mà quân doanh chính là quân doanh, không ai không bị luyện ra hình người. Bị “dằn vặt” xấp xỉ một năm, “hùng binh” đã thay hình đổi dạng trở thành thành phần ưu tú trong hội tỷ võ được Trương Tân Kiệt điểm danh. Diệp Tu trong lòng buồn cười, nếu không phải Tôn Tường, mấy tên kia không ai không đen mặt tâm không cam tình không nguyện giao ra, nhìn hắn bây giờ một thân chính khí nghe lệnh như vậy căn bản là nhìn không ra tên nhóc trước kia.
- Biết phải đi đâu không?
Diệp Tu dựa lưng vào ghế ngồi, trong tay có bao một cái băng tay cũ kĩ.
- Báo cáo thủ trưởng, là Đông Phương Thần Kiếm đặc chủng đại đội.
Tôn Tường hai mắt nhìn thẳng, khó có thể che dấu vui sướng trong mắt.
- Muốn đi không?
Ngón tay Diệp Tu đặt trên chữ cái trên băng tay vuốt nhẹ, bốn chữ “Đông Phương Thần Kiếm” gợi lên hồi ức về những năm tháng kích động của anh.
- Muốn!
Tôn Tường âm thanh có chút run, Đại đội đặc chủng là mục tiêu mà mỗi lính trinh sát đều hướng tới, mà Quân khu Bắc Kinh Đông Phương Thần Kiếm Đại đội đặc chủng lại là một trong bảy Đại đặc chủng tinh anh toàn quốc, cậu làm sao có thể không mơ!
- Vậy cậu . . . không tiếc rời bỏ Vạn tuế quân sao?
Diệp Tu nắm thật chặt băng tay trong tay, ngẩng đầu muốn trêu chọc một chút cậu Binh nhì sắp lên đường này. Anh còn nhớ rõ rất nhiều năm trước khi bị chiêu nhập Đại đội, đó đích xác là vinh dự tối cao của lính trinh sát.
- Tôi . . .
Tôn Tường nghẹn lời, từ lúc cậu vào phòng làm việc tới giờ, lần đầu cậu nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Tu, vừa nhìn, cậu mới phát hiện, Thiếu tướng đứng đầu Sư đoàn lại đang biếng nhác dựa lưng ngồi, cả mặt đều mang vẻ cợt nhả không chút đứng đắn nào.
Con mẹ nó!
- Ai cho phép cậu ở trước mặt cấp trên mắng “Con mẹ nó”? Còn chưa đi Đại đội đặc chủng sao lại như đã gả rồi thế này? Cả không lễ phép cũng y hệt tên Đại đội trưởng đó?
Diệp Tu cười ha hả “giáo dục” Tôn Tường, cái bật lửa ‘keng’ một tiếng, khói trắng lượn lờ bay lên từ kẽ ngón tay.
- . . .
Tôn Tường trừng mắt há miệng, trong lòng lại có một tiếng “Con mẹ nó” xông ra bay phất phới: “Con mẹ nó! Anh ta có Đọc tâm thuật thật hả?”
- Cậu xem bản thân cậu đi, nói không được phép ở trước mặt cấp trên chửi bậy, sao lại không nghe lời thế?
Diệp Tu hướng Tôn Tường vẫy tay, bảo cậu tới gần chút nữa, anh xòe bàn tay ra.
- Cậu xem.
- Đây là!
Tôn Tường nhìn chằm chằm băng tay trong bàn tay Diệp Tu, đó là đồ án mà cậu vô cùng quen thuộc, là cái mà cậu luôn hướng tới là —— DFSJ, Đông Phương Thần Kiếm!
- Nhóc con, qua bên đó rồi đừng để cho tôi mất mặt, người của ‘Vạn tuế quân’ chúng ta quyết không cho phép bị đá trở về.
Diệp Ti đặt băng tay trên bàn, xoay người lại dựa vào lưng ghế.
- Thủ trưởng, anh cũng từng làm Quân đặc chủng?
Tôn Tường muốn sờ băng tay trên bàn nhưng lại e ngại quân lễ không dám giơ móng vuốt.
- Anh cái gì mà anh, gọi là ‘Ngài’.
Diệp Tu nhìn Tôn Tường cũng như đang nhìn chính mình nhiều năm trước, anh dùng ngón trỏ đẩy băng tay về phía trước.
- Muốn sờ?
- Không!
Tôn Tường theo bản năng mím môi, hai chân bằng vai, hai tay hắp sau lưng, làm một tư thế nghỉ không chê vào đâu được.
- Có khí phách.
Diệp Tu thu hồi băng tay, cuối cùng bày ra tư thế ngồi đúng với phong cách của quân nhân, anh thu liễm ý cười, nhìn Binh nhì chưa đầy 19 tuổi , nói:
- Được tuyển vào Đại đội không hề mang ý nghĩa trở thành một thành viên Thần kiếm, minh bạch?
- Minh bạch!
Tôn Tường lớn tiếng trả lời.
- Hiện tai, cậu chỉ được tuyển lên nhưng vẫn chưa thể mang theo băng tay.
Diệp Tu yên lặng để băng tay vào trong ngăn kéo, nghiêm mặt nói:
- Qua một năm quân huấn của lính đặc chủng, cậu chỉ có thể xem như vừa mới vào hàng ngũ lính mới, một khi thất bại, Hàn Văn Thanh sẽ đá cậu trở về.
Tôn Tường động cũng không động đứng thẳng, không hề vì uy hiếp của Diệp Tu mà dao động.
- Mà ‘Vạn tuế quân’ chúng ta, tuyết đối không nhận hàng trả về!
Dừng lại một lúc, Diệp Tu tiếp tục.
- Minh bạch?
- Minh bạch!
Cũng như vừa rồi rõ ràng khí thế nói lớn, kiêu ngạo như Tôn Tường sao có thể còn chưa xuất sư đã bị hù sợ.
- Tốt, đi đi.
Diệp Tu lần nữa nhếch miệng, tên nhóc Binh nhì năm nhất này là hạt giống tốt mà không chỉ có mỗi Trương Tân Kiệt coi trọng, càng là bảo bối anh sớm chú ý muốn đề cử lên Đại đội.
- Vâng! Thủ trưởng!
Giày huấn luyện của Tôn Tường gõ một cái, tay phải vung chào Diệp Tu theo kiểu nhà binh.
- Binh nhì Tôn Tường, tuyệt không làm nhục tên ‘Vạn tuế quân’!
Hoàn chương 1.
Giải thích:
集团军: tập đoàn quân (gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn) – Theo từ điển Lạc Việt. Ở đây, oomi sẽ viết Tập đoàn quân là Quân đoàn, Sư đoàn là đoàn nhỏ thuộc Quân đoàn, nhiều chỗ viết tắt Ví dụ: “Sư đoàn 38” là “Quân 38” tùy theo văn)