Ongoing [Lam Vũ Chi Quang 2022][Dụ Hoàng] Dâng Lên Cả Linh Hồn

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#1
Fic thuộc project
Kiếm Thánh - Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021

Dĩ Dụ Vi Miện - Mừng Sinh Nhật Dụ Văn Châu 2022
Lam Vũ Chi Quang - Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2022

Chú ý: Fic lấy bối cảnh dựa trên "Khế Tử" của tác giả Dịch Tu La cho nên mọi người cần lưu ý một vài điều như sau:

1. Người Thiên Túc từ khi sinh ra đến lúc chết đi sẽ không thay đổi nhiều về ngoại hình. Trong suốt cuộc đời họ chỉ trải qua một lần biến đổi duy nhất giữa kì thiếu niên và kì trưởng thành.

2. Căn cứ: Là nơi linh hồn người Thiên Túc trở về sau khi chết đi và tái sinh để bắt đầu một cuộc đời mới.

3. Kì thiếu niên: Tính từ lúc sinh ra tới trước khi hoàn thành nghi lễ trưởng thành. Thiếu niên là bộ phận mà người Thiên Túc coi trọng bảo vệ nhất, bởi vì một khi chết đi linh hồn sẽ không thể trở về căn cứ.

4. Kì trưởng thành: Tính từ thời điểm hoàn thành nghi lễ trưởng thành.

5. Quan hệ huyết khế (khế chủ - khế tử): Các cặp đôi yêu nhau đến kì trưởng thành sẽ phải trải qua nghi lễ trưởng thành, nói đơn giản là hai người cùng chém giết lẫn nhau để quyết định vai trò khế chủ và khế tử.
- Khế Chủ: Người chiến thắng. Sau khi khế chủ hoàn toàn phát dục sẽ được cộng thêm cả sức mạnh của khế tử, có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với khế tử của mình.
- Khế tử: Người thua cuộc. Khế tử từ nay phải phụ thuộc hoàn toàn vào khế chủ.
- Kì nhạy cảm: Sau khi hoàn thành huyết khế, trong ba ngày kế tiếp khế chủ sẽ rơi vào kì nhạy cảm, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến việc nhiều khế tử lựa chọn tự tử. Ngoài ra giai đoạn này cũng ẩn chứa rất nhiều nguy cơ đối với sự phát triển của khế tử sau này.

- Khế tử được coi là vật sở hữu cá nhân của khế chủ.

P/s: Việc phân chia công thụ không hoàn toàn dựa trên quan hệ khế chủ, khế tử.

Mục lục:
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
...
 
Last edited:

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#2
Chương 1:

“Đội trưởng? Sách Khắc? Cậu cười một cái cho tôi nhìn có được không? Thật là, lúc nào cũng bày cái bản mặt khó chịu ấy ra, rõ là phí của.”

“Nè, cậu cười một cái đi, một cái thôi cũng được. Tôi sống bên cậu mấy trăm năm vậy mà số lần nhìn thấy cậu cười chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi á. Ai mà không biết có khi còn tưởng cậu bị ép làm bạn đời với tôi đấy.”

“Kiếp sau tôi muốn làm khế chủ của cậu, nhất định phải cho cậu nếm thử cảm giác làm khế tử như thế nào.”

Dụ Văn Châu từ từ mở mắt, vô số mảnh vỡ kí ức ùa về khiến hắn cảm thấy mù mịt, thậm chí không phân rõ đâu là kiếp trước đâu là kiếp này.

“Tôi phải đi đâu để tìm cậu đây Dạ Vũ?” Dụ Văn Châu không biết đã lặp lại câu hỏi này bao nhiêu lần.

Thiên Túc Tinh có nhiều người như vậy, luân hồi vô số kiếp, có bao nhiêu người muốn tìm lại bạn lữ kiếp trước kia chứ?

Quá hoang đường.

Một khi linh hồn tiến vào luân hồi sẽ quên đi tất cả kí ức của kiếp trước, tương tự với việc uống canh Mạnh bà trong truyền thuyết của người Địa Cầu vậy.

Thế nhưng quy tắc vận hành suốt mấy chục ngàn năm không thể nào không xảy ra lỗi, Dụ Văn Châu chính là cái lỗi ấy. Hắn không hoàn toàn quên đi kiếp trước, dẫu cho những kí ức ấy chỉ là một vài mạnh vỡ vụn vặt.

Dụ Văn Châu nhìn khuôn mặt của chính mình được phản chiếu trong gương. Thiếu niên Thiên Túc có một đôi mắt xám ảm đạm, so với các thiếu niên khác dường như tối hơn một chút, nếu không phải năng lực của hắn yếu kém có lẽ đã thu hút được rất nhiều thiếu nam thiếu nữ.

“Nếu đó không phải là cậu tôi thà rằng hồn phi phách tán." Dụ Văn Châu đấm mạnh vào gương, song mặt gương lại không hề xuất hiện một vết rạn nào. Nếu như một quyền này là do người khác... hắn cười tự giễu. "Nhưng một kẻ khiếm khuyết như tôi thì có tư cách gì để đến gặp cậu đây?"

Dụ Văn Châu thở dài, thật sự không dám mong người đó có thể chấp nhận bộ dạng bình hoa di động này.

Đúng lúc này cổng cá nhân thông báo có người gọi đến. Dụ Văn Châu không thèm liếc nhìn tên người gọi một cái mà trực tiếp tắt máy. Danh bạ trong cổng cá nhân của hắn chỉ lưu vài người, chẳng cần nghĩ cũng biết ai có thể gọi đến trong tình huống này.

Thế nhưng chỉ vài giây sau chuông báo lại vang lên. Cứ qua vài lần như vậy, Dụ Văn Châu buộc phải bắt máy.

“Alo? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà con sâu lười như ông lại chủ động gọi cho tôi thế? Đã thế còn gọi gần chục cuộc nữa chứ.”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của Trịnh Hiên, song Dụ Văn Châu vẫn có thể nghe ra anh đang tức giận.

“Ông còn dám hỏi tôi cơ đấy? Nửa tháng này ông chết dí ở chỗ nào rồi? Mặt thì không gặp được, gọi điện cũng chỉ nói được mấy câu, ông có còn coi thằng này là bạn chí cốt nữa không? Còn nữa, chủ nhiệm sắp phát điên với ông rồi đấy! Bả bảo ông mà còn không vác mặt lên lớp thì khỏi tốt nghiệp luôn đi.”

Dụ Văn Châu khẽ lắc đầu, sau đó mới nhận ra Trịnh Hiên không nhìn thấy được nên đành phải nói.

“Thì làm sao? Đằng nào cũng không có ai muốn kết khế với tôi, dù bả có cho tôi cũng chả tốt nghiệp được.”

Đầu bên kia chợt yên lặng. Lúc Dụ Văn Châu định tắt máy thì Trịnh Hiên mới lo lắng hỏi.

“Ông có ổn không đấy? Tôi biết kết quả ngoại khóa của ông không tốt nhưng hành động gần đây của ông chẳng giống tác phong của ông tí nào cả. Nói thật tôi nghe, đợt dã ngoại vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

Lần này đến lượt Dụ Văn Châu im lặng.

Phía bên kia cũng bắt đầu sốt ruột.

“Alo? Alo? Ông còn sống không thế? Nói chung tôi không biết đâu, ông mà còn không đến lớp nữa là khỏi có bạn bè gì hết!”

Dụ Văn Châu nhìn chằm chằm thông báo cuộc gọi kết thúc một hồi, bỗng thở dài. Nửa tháng này hắn vì bị kí ức kiếp trước quấy nhiễu nên vẫn luôn trốn học, may mà thầy cô cũng lười để ý đến học sinh xếp chót như hắn. Nếu không phải ngày nào Trịnh Hiên cũng nhắn tin giục hắn đi học Dụ Văn Châu đã thực sự cho rằng mình là người vô hình.

À, ngoại trừ Trịnh Hiên ra thì vẫn còn một người.

Dụ Văn Châu truy cập vào một trang web kín. Thông thường khi đăng nhập vào mạng Thiên Nguyên cần phải xác minh thân phận, thế nhưng có một vài trang web kín vẫn cho phép người dùng che giấu danh tính.

Dụ Văn Châu lướt đến mục tin nhắn, nhấn vào avatar của người có nick name là Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi.

Cá: Hôm nay không trốn trong phòng nữa.

Phía bên kia gần như trả lời ngay lập tức.

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Cậu chịu ra ngoài hít thở không khí rồi đấy à? Tôi nói này không khí ngoài này tuyệt lắm luôn mặc dù mạng Thiên Nguyên cũng có thể mô phỏng y như đời thật nhưng đồ thật vẫn tốt hơn chứ. Tôi biết cậu nóng lòng muốn tìm người yêu kiếp trước nhưng chuyện đó gần như bất khả thi luôn á. Biết là khó nhưng mà thời gian vẫn còn dài mà đúng không? À tui quên mất tui không biết tuổi của cậu nhỡ cậu là một lão già đã sống mấy trăm năm sắp chết rồi thì... Bậy bậy bậy bậy bậy. Coi như tui chưa nói gì nhé! Tóm lại mau ra ngoài thư giãn đi!

Dụ Văn Châu dở khóc dở cười.

Cá: Tôi biết rồi.

Dụ Văn Châu đăng xuất khỏi mạng Thiên Nguyên. Bây giờ bên ngoài đã là buổi trưa, vừa mở rèm cửa ánh nắng chói chang đã ùa vào phòng. Dụ Văn Châu hơi nheo mắt lại. Do hầu hết nhu yếu phẩm có thể đặt mua trên mạng Thiên Nguyên nên tính ra đã nửa tháng hắn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi.

Đi hay không đi? Dụ Văn Châu tự hỏi.

Gần đây hắn cũng đã quen với sự quấy nhiễu của kí ức từ kiếp trước, ít nhất cũng không còn cảm thấy quá khó chịu. Hơn nữa có rất nhiều thông tin phục vụ cho việc nghiên cứu phải học lên cao mới biết được.

Dụ Văn Châu đang do dự thì cổng cá nhân lại thông báo nhận được tin nhắn.

“Hoặc là ông đến lớp hoặc là tôi đạp hỏng cửa kí túc xá rồi lôi ông đến, chọn đi.”

Thôi vậy, đằng nào chuyên ngành hắn muốn theo học cũng cho phép thiếu niên ghi danh. Chỉ cần hắn cố gắng học cho xong ba năm nữa là được.

Lúc đi qua căng tin đông nghẹt người Dụ Văn Châu cố gắng giảm độ tồn tại của mình đến mức thấp nhất, thế nhưng khuôn mặt của hắn vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý từ người khác.

“Uầy nhìn kìa, tên kia cuối cùng cũng đi học lại rồi!”

“Đâu đâu? Đúng là cậu ta thật kìa. Nghe bảo vì thành tích dã ngoại quá thấp nên mới không có mặt mũi đi học hay sao ấy?”

“Vụ này tôi biết. Cậu ta là người duy nhất không đạt bất kì hạng mục nào, thậm chí phần thực chiến cuối cùng còn chả lấy được điểm nào.”

“Thật không? Bây giờ nếu có ai nói cậu ta là người hành tinh khác trà trộn vào tôi cũng tin, làm gì có người Thiên Túc nào lại yếu đến thế.”

“Biệt danh bình hoa di động cả trường này đều biết, hờ, ngoài cái vỏ đẹp ra thì chả có gì khác.”

Mặc dù đã cố lờ đi nhưng những lời bàn tán vẫn như vô số mũi kim đâm vào tai Dụ Văn Châu.

Đây chính là tình trạng hàng ngày của Dụ Văn Châu ở học viện. Tố chất cơ thể của hắn quá kém, hầu như không chịu nổi huấn luyện cường độ cao. Trong tất cả các kì thi Dụ Văn Châu luôn xếp hạng chót, là đuôi xe trong miệng tất cả học viên.

Người Thiên Túc xưa nay tôn sùng sức mạnh, ở một nơi kẻ mạnh làm vua như thế này những người yếu ớt như Dụ Văn Châu chẳng khác nào ngoại tộc bị tất cả mọi người xua đuổi.

“Ê đứng lại.”

Dụ Văn Châu dừng bước, ngẩng đầu nhìn ba thiếu niên đang chặn đường mình, nhíu mày.

“Ồ, còn dám tỏ thái độ cơ đấy?” Một tên trong số đó vỗ mấy cái lên mặt Dụ Văn Châu. “Thế này cho nhanh, anh em bọn tao đang thiếu tiền, muốn mượn của mày một ít.”

“Không có.” Dụ Văn Châu khó chịu ra mặt. “Tiền được phát tháng này tôi đã tiêu hết rồi. Hơn nữa chỉ mấy hôm nữa là đến kì hạn chuyển tiền…”

Dụ Văn Châu vốn không phòng bị, ăn một tát đau điếng.

Tên kia nắm lấy tóc Dụ Văn Châu, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình.

“Dạo này mày học được cách trả treo với bọn tao rồi đấy. Mẹ nó một thằng ăn hại như mày thì có thể dùng tiền vào việc gì? Còn chả bằng…”

Lần này đến lượt tên kia ăn một đấm ngay mặt.

Dụ Văn Châu cuối cùng cũng được giải thoát, toàn thân vô lực ngã xuống đất, hiển nhiên người mới cho tên bắt nạt một đấm không phải là hắn.

“Mẹ nó Trịnh Hiên mày điên rồi à?!”

Trịnh Hiên sắn tay áo, mặc dù thiếu niên trông có vẻ lười biếng nhưng áp lực tỏa ra vẫn dư sức đàn áp đám người kia.

“Bố điên đấy thì làm sao? Tao nhớ tao từng cảnh báo bọn mày nếu còn động đến Văn Châu một lần nữa thì tao sẽ bẻ gãy tay bọn mày rồi cơ mà?” Anh vừa nói vừa dẫm mạnh lên tay của tên kia, thậm chí còn nghe được cả tiếng xương rạn nứt. “Mày coi lời nói của tao là gió thoảng bên tai đấy à? Hay mày cho rằng chúng mày đánh nổi tao?”

Dụ Văn Châu lau máu dính bên khóe miệng, đứng dậy vỗ vai Trịnh Hiên.

“Thôi đủ rồi.”

Trịnh Hiên nhíu mày, rõ ràng không đồng ý với cách giải quyết của Dụ Văn Châu.

“Bọn nó bắt nạt kẻ yếu quen rồi, đứng trước kẻ mạnh thì đứa nào đứa nấy sun hết cả vòi lại. Lần trước tôi nghe ông tha cho chúng nó nhưng lần này thì không.”

Dụ Văn Châu vẫn cố can ngăn.

“Được rồi, ông đánh chúng nó gãy mấy cái xương là đủ, ra tay mạnh quá bị trường gọi lên lại rách việc.”

Trịnh Hiên hừ một tiếng.

“Coi như tôi nể ông.” Nói rồi quay sang đám người kia. “Cút!”

Thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình, Dụ Văn Châu vỗ vai Trịnh Hiên một cái rồi đi trước.

Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị Trịnh Hiên kéo lại.

“Ông cứ để bọn nó bắt nạt mãi thế à?”

Dụ Văn Châu quay đầu lại, nhún vai.

“Tôi không đánh lại tụi nó, ông cũng biết mà.”

Trịnh Hiên muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng chỉ đành kéo Dụ Văn Châu về lớp.

“Tôi chịu ông rồi đấy. Người thì rõ là thông minh mà sao tố chất cơ thể lại kém thế? Phải chi não ông chịu chia cho cơ thể một ít thì có phải tốt hơn không?”

Dụ Văn Châu không trả lời. Thiên phú là trời sinh, hắn có muốn cũng không thay đổi được.

Trịnh Hiên cũng không có ý gì xấu, chẳng qua đã quen than thở trước mặt Dụ Văn Châu rồi mà thôi.

“Bản thân tôi còn chưa lo xong mà còn phải để ý đến ông, áp lực như núi mà.”

“Ô thế cơ đấy? Ban nãy tôi thấy ông kinh lắm cơ mà, có thấy tí áp lực nào đâu.” Dụ Văn Châu bỗng thấy buồn cười. “Hay là ông thích tôi rồi? Ôi sức mạnh của tình yêu! Đợi hai đứa mình thức tỉnh thì cùng nhau tham gia nghi thức trưởng thành nhé?”

Trịnh Hiên vội buông tay, mặt méo hẳn đi.

“Ông bỏ ngay cái suy nghĩ đấy đi! Tôi có chết cũng không kết khế với ông. Mẹ nó cái loại vừa thông minh vừa im ỉm như ông là loại tôi không muốn đụng vào nhất đấy.”

Người Thiên Túc lúc nào cũng nhìn vào sức mạnh trước tiên, có lẽ cũng chỉ có một số ít người như Trịnh Hiên mới coi trọng trí tuệ của Dụ Văn Châu. Cũng chính vì vậy mà một Dụ Văn Châu lúc nào cũng thu mình trước mặt người khác lại có thể không tỏ ra kiêng kỵ với thằng bạn thân này.

“Nhưng ông không chỉ đụng mà còn dính lấy tôi hơn mười năm rồi.”

“Đó là do năm ấy tôi mắt mù mới kết bạn với ông!” Trịnh Hiên hậm hực.

Dụ Văn Châu cười cười, vươn tay choàng vai Trịnh Hiên.

“May mà khi ấy anh Trịnh đây mắt mù, bằng không tôi lấy đâu ra chỗ dựa vững chắc như bây giờ đây?”

Nhìn thấy nụ cười của Dụ Văn Châu, Trịnh Hiên hơi ngẩn ra. Anh bất giác hỏi:

“Dạo này ông cười nhiều hơn đúng không?”

“Có hả?” Dụ Văn Châu không để ý lắm.

Trịnh Hiên gật đầu.

“Nãy giờ nói chuyện ông cười hai lần rồi đấy. Trước đây có khi cả tuần tôi cũng chỉ thấy ông cười một, hai lần. Nếu không phải ông yếu đến không thể yếu hơn tôi còn tưởng ông là cô tinh bị quân đội bỏ sót á.”

Dụ Văn Châu nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì mà lại nở nụ cười.

“Có lẽ gần đây muốn thay đổi hình tượng chăng? Dù sao cũng sắp thức tỉnh rồi, ít nhất tôi còn có thể dựa vào khuôn mặt đẹp trai này để kiếm bạn đời.”

Trịnh Hiên trề môi khinh bỉ thằng bạn không có chí tiến thủ của mình.

“Ông chỉ giỏi già mồm... Ui da!” Trịnh Hiên bị Dụ Văn Châu đánh một cái vào đầu, kêu oai oái như đúng rồi, mặc dù cả hai đều biết nó cũng chẳng đau lắm.

Hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, chẳng bao lâu đã đến trước cửa lớp.

Bình thường chẳng ai để ý Dụ Văn Châu đến hay ở, hắn ở trong lớp thực sự chẳng khác gì người vô hình, vậy mà lần này vừa mới bước vào đã có người lớn tiếng nói.

“Ai đó không biết xấu hổ còn dám vác mặt đến lớp kìa. Bản thân yếu kém thì tốt nhất nên tự biết đường ở nhà cho đỡ chướng mắt người khác.”

Cả lớp lập tức cười vang, kéo theo đó là vô số lời châm chọc.

Dụ Văn Châu chả quan tâm, hắn đã quen với việc này từ lâu cho nên chỉ lẳng lặng đi về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp.

Trịnh Hiên ngồi ngay bên cạnh Dụ Văn Châu, vừa đặt mông xuống đã bắt đầu tỏ thái độ.

“Thằng *** kia chơi với Hoàng Thiếu Thiên được mấy hôm đã tỏ vẻ thượng đẳng. Thành tích tốt thì hay lắm chắc? Này, ông có nghe tôi nói gì không đấy?”

Dụ Văn Châu đang đọc sách ngẩng đầu lên.

“Nay ông hăng hái thế? Ngủ đi. Quan tâm chúng nó làm cái gì?”

“Tôi không quan tâm chúng nó mà là lo cho ông!”

Dụ Văn Châu ra dấu đã hiểu sau đó lại cắm mặt vào quyển sách.

Đọc được một lúc, Dụ Văn Châu như chợt nhớ ra cái gì, đột nhiên hỏi.

“Đáng lí ra ông phải chơi với hội Hoàng thiếu chứ nhỉ? Với năng lực của ông thì đoạt hạng hai, hạng ba khối cũng đâu phải vấn đề gì lớn đâu.”

“Hoàng thiếu cái quần què.” Trịnh Hiên ngả người về phía sau, ánh nắng hất lên sườn mặt khiến thiếu niên trông càng lười biếng. “Chơi với chúng nó rõ phiền, tôi chả thèm.”

Đúng lúc này, tất cả tiếng ồn ào trong lớp bỗng ngừng hẳn. Sau đó có vô số tiếng “Hoàng thiếu” nối tiếp nhau vang lên.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Ngay cả Dụ Văn Châu cũng không nhịn được mà nhìn về phía cửa lớp, lập tức trông thấy một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời.

Dụ Văn Châu cũng chỉ liếc một cái rồi lặng lẽ cúi đầu. Dù sao cũng chả liên quan đến hắn.


END CHƯƠNG 1
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#3
“Đội trưởng? Sách Khắc? Cậu cười một cái cho tôi nhìn có được không? Thật là, lúc nào cũng bày cái bản mặt khó chịu ấy ra, rõ là phí của.”

“Nè, cậu cười một cái đi, một cái thôi cũng được. Tôi sống bên cậu mấy trăm năm vậy mà số lần nhìn thấy cậu cười chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ai mà không biết có khi còn tưởng cậu bị ép làm bạn lữ với tôi đấy.”

“Kiếp sau tôi muốn làm khế chủ của cậu, nhất định phải cho cậu nếm thử cảm giác làm khế tử như thế nào.”
2, hình như hết từ để cướp rồi V_V
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#5

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#7
ai giải thích cho em với em không tham gia được QAQ
Luật mini game chi tiết thì Khúc đọc ở link này: Mini game Hoàng
Còn đại khái sẽ là mọi người tìm đoạn được host trích dẫn, quote lại kèm theo stt ở post đăng trích dẫn và 1 từ có trong bảng (không trùng với từ đã được chọn) có xuất hiện trong fic rồi đánh bingo =))))
 

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#8
Luật mini game chi tiết thì Khúc đọc ở link này: Mini game Hoàng
Còn đại khái sẽ là mọi người tìm đoạn được host trích dẫn, quote lại kèm theo stt ở post đăng trích dẫn và 1 từ có trong bảng (không trùng với từ đã được chọn) có xuất hiện trong fic rồi đánh bingo =))))
Sao các hốt đều thích đánh bạc thế nhỉ? Pj sau lại làm phát lô tô thì em cười :))))
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#9
Sao các hốt đều thích đánh bạc thế nhỉ? Pj sau lại làm phát lô tô thì em cười :))))
Có PJ Sở Tô mới kết thúc chơi lô tô rồi Khúc :yao
 

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#10
Chương 2:

Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu tỉnh dậy gần như cùng một lúc, vị trí lồng năng lượng cũng tương đối gần, cho nên hai người đã gặp nhau từ tận lúc ở căn cứ.

Lúc mới gặp, Hoàng Thiếu Thiên có ấn tượng khá sâu với Dụ Văn Châu. Dù sao giữa một đám thiếu niên hào hứng vì vừa mới tỉnh dậy thì một người lúc nào cũng yên nặng như Dụ Văn Châu tương đối bắt mắt. Khi ấy Hoàng Thiếu Thiên có lân la làm quen, thậm chí lúc biết hai người được phân cùng trường còn hứa hẹn nhất định sẽ trở thành bạn tốt.

Đáng tiếc số phận của cả hai người lại quá khác biệt.

Hoàng Thiếu Thiên tính tình hoạt bát, thực lực lại mạnh, đi đến đâu cũng có thể kết bạn.

Ngược lại, Dụ Văn Châu không những yếu mà còn không thích giao tiếp, thế cho nên đến tận bây giờ cũng chỉ có duy nhất một người bạn là Trịnh Hiên.

Còn lời hứa giữa hai người khi xưa có lẽ đã chẳng còn ai nhớ nữa rồi.

Trịnh Hiên nhìn đám người nhốn nháo xung quanh Hoàng Thiếu Thiên thì xùy một tiếng.

“Lúc nào cũng ồn ào, rõ phiền.”

“Thì kệ đi.” Dụ Văn Châu nói.

Trịnh Hiên mệt mỏi dựa cả người lên Dụ Văn Châu nhưng miệng vẫn không ngừng than vãn.

“Cả thế giới này chỉ có ông là không phiền. Ông tốt nhất.”

Dụ Văn Châu dở khóc dở cười, mới sáng nay không biết ai còn than phải để ý chuyện của hắn rõ phiền đâu.

“Thích như thế thì đồng ý kết khế với tôi đi.”

Trịnh Hiên nghe vậy lập tức bật dậy.

“Coi như tôi chưa nói gì.”

“Muộn rồi.” Dụ Văn Châu nhào đến vặn cổ Trịnh Hiên, anh cũng phối hợp để cho hắn vặn. “Ông muốn tôi không bị bắt nạt đúng không? Trở thành khế tử của tôi đi, có sức mạnh của ông thì tôi chả sợ bố con thằng nào nữa cả.”

Trịnh Hiên cười mắng.

“Cút!”

Kể ra thì số của Dụ Văn Châu không được may lắm, buổi đầu đi học sau nửa tháng vắng mặt lại đụng trúng tiết giáo dục về nguồn gốc và ý nghĩa của huyết khế.

Những chuyện liên quan đến huyết khế Dụ Văn Châu đã biết rõ từ lâu, cái hắn không thích ở tiết này là cả giáo viên lẫn bạn học đều coi hắn là ví dụ tiêu biểu gần như không thể kiếm được bạn đời. Mặc dù đây là sự thật nhưng có ai lại vui khi nghe người khác bàn tán chuyện không hay về mình đâu.

“Tôi cúp tiết đây.” Dụ Văn Châu nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Trịnh Hiên phải mất một lúc mới hiểu ý nghĩa của câu nói vừa rồi. Anh vội đứng dậy đuổi theo, nhưng Dụ Văn Châu đã chuồn mất dạng từ lâu.

“Mẹ nó ông đùa tôi à? Tiết đầu tiên đã cúp? Như thế này thì có khác quái gì nghỉ học đâu?!” Trịnh Hiên gào lên với cổng cá nhân.

“Ông ngủ đi.” Dụ Văn Châu trả lời đúng ba chữ rồi cúp máy.

Dụ Văn Châu quen lối đi lên sân thượng. Kể từ lúc nhập học đến nay hắn đã trốn tiết không biết bao nhiêu lần, địa điểm mỗi lần một khác, nhưng nơi được lựa chọn nhiều nhất vẫn là sân thượng.

Trong học viện có tồn tại một số khu vực cấm, mà sân thượng là một trong số đó. Điều này cũng dễ hiểu, dù sao cũng đã có không biết bao nhiêu vụ khế tử tự sát xảy ra ở đây rồi.

Để tránh trường hợp đáng tiếc ấy cửa sân thượng lúc nào cũng trong tình trạng khóa. Song việc mở khóa lại không quá khó với một thiên tài kỹ thuật như Dụ Văn Châu. Dĩ nhiên, điều đó đã khiến sân thượng trở thành vùng lãnh thổ do một mình hắn chiếm giữ.

Dụ Văn Châu nhẹ nhàng đẩy cửa sân thượng ra. Về với lãnh địa của mình, hắn rõ ràng cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều.

Dụ Văn Châu kiếm một chỗ không bị ánh nắng chiếu vào, ngồi xuống, lấy quyển sổ nhỏ của mình ra ghi ghi chép chép.

Dạo gần đây Dụ Văn Châu bắt đầu để ý đến việc tìm lại khế tử kiếp trước của mình. Theo đó, hắn đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp song mới chỉ là lý luận suông.

Khế chủ và khế tử được liên kết chặt chẽ với nhau dù là linh hồn hay cơ thể, thế nhưng sau khi chuyển kiếp liệu mối liên hệ ấy có còn tồn tại hay không? Đây là một câu hỏi khó, cho dù là Dụ Văn Châu cũng không thể tìm ra bất kì cơ sở nào để chứng minh.

Cũng đành chịu, lượng thông tin mà thiếu niên được tiếp cận thực sự quá ít ỏi.

“Mối liên kết giữa khế chủ và khế tử thực sự quá mơ hồ.”

“Cậu cũng rảnh rỗi quá ha? Người có thể giải thích cho cậu còn đang đứng trên bục giảng lớp học kia kìa. Bày đặt trốn tiết? Thà rằng ở lại lớp nghe có phải đỡ mệt hơn không?”

Dụ Văn Châu giật mình, hắn nhìn về phía tiếng nói phát ra, lập tức trông thấy Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi dựa lưng ở một góc không xa.

“Cậu làm sao lên được đây?” Dụ Văn Châu hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên nhếch môi, giống như vừa mới nghe được câu hỏi rõ ấu trĩ.

“Loại như cậu còn có thể lên đây, tại sao tôi không thể?”

Dụ Văn Châu nhíu mày. Phải biết ngay cả hắn cũng phải mất rất lâu mới có thể phá khóa, làm gì có chuyện dễ dàng như Hoàng Thiếu Thiên nói.

Thế nhưng Dụ Văn Châu cũng không hỏi ra miệng. Hắn thực sự không muốn có một tí dính dáng gì đến tên kia.

Đáng tiếc đối phương lại là kiểu người chỉ cần ngồi yên một lúc là cảm thấy khó chịu.

“Ê nói chuyện chút coi. Tôi nghe người ta nói cậu là người ngoại tộc trà trộn vào chỗ này, là thật hả? Nếu là thật vậy thì đám người ngoại tộc kia cũng ngu quá thể, lại để một tên yếu ớt như cậu đi làm nhiệm vụ này, bộ bọn họ không biết người Thiên Túc cực kì coi trọng sức mạnh hả? Hay là kiểu như cậu đã là giới hạn của ngoại tộc rồi thế? Nghĩ mà thấy thất vọng quá đi!”

Dụ Văn Châu mệt mỏi day trán. Cái tên này!

Mặc cho Dụ Văn Châu cố tình ngó lơ, Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa từng ngừng miệng.

“Thật ra tôi chỉ chọc cậu cho vui chút thôi, nghĩ gì mà ngoại tộc có thể xâm nhập vào Thiên Túc Tinh chứ. Tôi thấy giải thích như thế này có lí hơn, kiếp trước có khi linh hồn của cậu từng bị tổn hại cho nên kiếp này mới yếu đến như vậy, bằng không một kẻ yếu ớt làm sao có được trí thông minh đến vậy, ngay cả khóa cửa mà tôi không mở được cũng không thể làm khó cậu kia mà.”

Lần này Dụ Văn Châu cuối cùng cũng nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên.

“Cậu cũng biết?”

“Hờ, tôi có phải loại người chỉ biết đến sức mạnh đâu? Mà khoan, chẳng lẽ lại thế thật?” Hoàng Thiếu Thiên chợt tỏ vẻ hứng thú. Mấy thứ này không phải ngày nào cũng nghe được đâu!

Chẳng ngờ Dụ Văn Châu chỉ nhún vai một cái.

“Biết đâu đấy. Có khi kiếp trước tôi từng làm một nhiệm vụ quan trọng nào đó, không tiếc linh hồn bị tổn hại cũng phải hoàn thành. Dù gì cũng không nhớ được, ai mà biết nó có xảy ra hay không.”

“Phụt.” Hoàng Thiếu Thiên bật cười. “Cậu tự tin quá rồi đấy? Tại sao không nghĩ do mình ngu ngốc nên mới để linh hồn bị tổn hại chứ?”

“Chỉ bằng những việc ấy thì không thể gây ảnh hưởng đến linh hồn đâu. Cậu cho rằng linh hồn của người Thiên Túc mong manh như thế à?” Dụ Văn Châu hiếm khi tỏ vẻ khinh bỉ với người nào khác ngoài Trịnh Hiên.

“Cho nên cậu thừa nhận linh hồn mình từng bị tổn hại?”

“Tôi đã bảo biết đâu mà.”

Trước khi Dụ Văn Châu kịp nhận ra, hai người họ đã thoải mái nói chuyện với nhau từ bao giờ. Thậm chí còn gây ra ảo giác hai người đã quen thân từ rất lâu.

“Cậu nói chuyện với tôi như thế này không sao hả? Tôi tưởng cậu ghét tôi?” Dụ Văn Châu bỗng nhiên hỏi.

“Tôi ghét đám yếu đuối.” Hoàng Thiếu Thiên trả lời. “Đặc biệt là những kẻ đã yếu còn không giữ chữ tín.”

Dụ Văn Châu khó hiểu nhìn Hoàng Thiếu Thiên. Không giữ chữ tín? Hắn không giữ chữ tín với cậu ta bao giờ? Thậm chí đây còn là lần đầu tiên hai người nói chuyện kể từ lúc nhập học đấy.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên cũng chả giải thích thêm. Cậu ta bật dậy rồi đi về phía cửa.

“Tôi có chìa khóa sân thượng, khỏi nghĩ nhiều. À đúng rồi.” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên quay người lại, trên gương mặt thiếu niên xuất hiện nụ cười rạng rỡ mà Dụ Văn Châu chưa từng thấy. “Nếu tìm được liên hệ giữa khế chủ và khế tử đời trước nhớ phải kể cho tôi nghe nữa đấy.”

Nhìn thấy nụ cười kia, thế giới xung quanh Dụ Văn Châu giống như bị nhấn nút tạm ngừng. Một suy nghĩ bỗng xoẹt qua trong đầu hắn, dường như khoảng cách giữa hai người cũng không xa đến thế.

END CHƯƠNG 2
 
Last edited:

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#11
Chương 3

“Biết ngay là ông ở đây mà!”

Trịnh Hiên vừa mở cửa sân thượng đã nhìn thấy Dụ Văn Châu nằm một đống cách đó không xa. Anh tức giận đùng đùng đi đến bên cạnh Dụ Văn Châu, lấy chân khều lưng hắn.

“Dậy! Ông dậy cho tôi! Mẹ nó ông biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Dụ Văn Châu hơi nhíu mày, chả muốn mở mắt một tí nào. Hắn nhìn sang người vừa đánh thức mình, phải mất một lúc mới nhận ra đó là Trịnh Hiên.

“Mấy giờ rồi?” Hắn ngơ ngác hỏi.

Trịnh Hiên tức đến nỗi không nói lên lời. Anh đẩy mạnh Dụ Văn Châu sang một bên rồi hậm hực ngồi phịch xuống.

“Nè.” Trịnh Hiên đưa cái túi trong tay cho Dụ Văn Châu, bên trong là bánh bông lan mà hắn thích ăn nhất. “Ăn đi kẻo đói.”

Dụ Văn Châu nhận lấy túi bánh. Bấy giờ hắn mới để ý đến bầu trời đen kịt phía trên, không ngờ mình lại ngủ quên, còn ngủ đến tận giờ này.

Dụ Văn Châu không vội ăn mà nhìn sang Trịnh Hiên, thấy tên kia vẫn còn đang lải nhải không thôi.

“Tôi chả biết hôm nay mình gọi ông đi học có ý nghĩa gì nữa. Cứ tưởng vác được cái mặt lên lớp là ngon rồi, ai dè, mẹ nó ông đến lớp chưa được bao lâu đã trốn lên trên này ngủ.”

Nghe Trịnh Hiên nói như vậy, Dụ Văn Châu cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Lần này hắn không cố ý thật. Ban đầu chỉ định trốn tiết đầu mà thôi, chẳng ngờ lại ngủ quên đến giờ mới dậy.

“Xin lỗi. Tôi hứa ngày mai sẽ đi học đầy đủ, ok chưa?”

“Chưa.” Trịnh Hiên liếc mắt. “Tiền bữa tối hôm nay của ông tôi có thể không tính, nhưng phí tổn thương tinh thần của tôi thì nhất định phải đòi.”

Dụ Văn Châu: “Tôi có mỗi cái thân tàn này thôi, ông cần thì hú tiếng tôi trao cho ông luôn.”

“Thôi khỏi.” Trịnh Hiên rùng mình một cái. Sau đó như nhớ đến chuyện gì liền hí ha hí hửng kéo tai Dụ Văn Châu lại gần, nói nhỏ. “Ông biết thầy Phương không? Phó hiệu trưởng mới được bên trên bổ nhiệm về trường mình ấy. Tôi cứ nghĩ tiết giáo dục huyết khế phải do giáo viên y tế dạy, ai mà ngờ lớp mình trúng số độc đắc được hiệu phó tự mình đứng lớp. Ôi tôi thề lúc điểm danh ấy, sau khi biết lớp mình vắng tận hai người trông thầy ấy như chuẩn bị giết người đến nơi luôn. Tôi dám chắc ông không đoán ra bạn trốn tiết của ông là ai đâu há há.”

Dụ Văn Châu bóc vỏ bánh, cắn một miếng, thuận miệng nói.

“Biết, Hoàng Thiếu Thiên đúng không?” Tôi với cậu ta còn nói chuyện với nhau khá lâu nữa kìa.

Tiếng cười của Trịnh Hiên bỗng im bặt. Anh lập tức sấn đến xem xét khắp người Dụ Văn Châu, chỉ sợ thằng bạn của mình bị người khác bắt nạt.

“Ông gặp cậu ta ở trên này à? Có đánh nhau không?”

Hỏi xong Trịnh Hiên mới nhận ra câu hỏi của mình ngu đến mức nào. Nếu như đánh nhau thật thì Dụ Văn Châu còn có thể bình yên vô sự ngồi đây ăn bánh được chắc.

Cũng may não của Trịnh Hiên chỉ tạm thời ra ngoài du lịch chứ chưa có bỏ nhà đi hẳn.

“Tôi tưởng Hoàng Thiếu Thiên ghét ông lắm cơ mà? Trông cậu ta như kiểu hít chung một bầu không khí với ông sẽ chết hay gì ấy.”

Dụ Văn Châu yên lặng cúi đầu, dường như nghĩ đến điều gì. Ánh chiều tà hắt lên gương mặt hắn, cẩn thận miêu tả từng đường nét thanh tú trên đó. Da Dụ Văn Châu vốn rất trắng, nửa tháng nay ru rú trong nhà còn khiến màu trắng ấy hơi hướng bệnh tật, vậy mà lúc này dưới nắng chiều lại như đang phát sáng, buộc người khác phải chú ý.

Người trước mặt không biết đã thả hồn đến tận phương trời nào. Chỉ thấy đôi mắt xám nhạt của thiếu niên Thiên Túc như có một tầng băng mỏng phủ lên, ngăn cách tất cả mọi thứ muốn tiếp cận hắn ở bên ngoài.

Trịnh Hiên bỗng ngây ra, thậm chí quên cả hít thở. Dù có nhìn thấy bao nhiêu lần song bộ dạng lúc suy tư của Dụ Văn Châu vẫn khiến anh không thể rời mắt.

Thế rồi Trịnh Hiên bắt được một tia khác lạ trong đôi mắt ấy.

Dụ Văn Châu ngẩng đầu. Trên khuôn mặt ngàn năm phủ sương bỗng xuất hiện một nụ cười ấm áp mà có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra.

“Thật ra Hoàng Thiếu Thiên cũng không xấu lắm. Chẳng qua cậu ta đứng trên cao quá lâu đâm ra mới kiêu ngạo như vậy. Thiên tài nào mà chả có một vài tật xấu.”

Trịnh Hiên vẫn còn chưa hồi hồn, bất giác nói.

“Tôi không có.”

Dụ Văn Châu không thèm nhìn sang, dùng lời nói chọt qua một dao chí mạng.

“Có, ông lười.”

Bấy giờ Trịnh Hiên mới tỉnh táo lại. Anh xùy một tiếng, dùng đủ lí lẽ để giải thích rằng đó là bản tính chứ không phải tật xấu, tật xấu có thể thay đổi còn bản tính thì không.

Dụ Văn Châu ngồi chống cằm nghe Trịnh Hiên giải thích về tính cách của bản thân lần thứ n. Hắn tự nhủ nếu người kia cũng hứng thú với việc học tập như thế thì tốt rồi.

Thi thoảng Dụ Văn Châu cũng đệm vào mấy câu, nhưng đa số vẫn là Trịnh Hiên tự nói tự trả lời. Chả hiểu sao cứ lúc nào ở cùng hắn là đối phương lại lắc mình từ một tên lười thành một con vịt kêu mãi chẳng mỏi mỏ.

Dụ Văn Châu nhìn thằng bạn của mình, chợt nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy với Hoàng Thiếu Thiên. Ừm, so với người kia thì nói như thế này vẫn còn ít chán.

“Này, cậu nghĩ xác suất tìm được bạn lữ đời trước là bao nhiêu?” Dụ Văn Châu bỗng hỏi.

Trịnh Hiên dừng lại, nhìn sang hắn, trên mặt viết rõ hai chữ khó hiểu.

“Ông hỏi tôi mấy kiến thức hơi cao cấp một chút là tôi đã bó tay rồi chứ nói gì đến chuyện mà người Thiên Túc nghiên cứu mấy nghìn năm cũng không ra?”

Từ trước đến nay Dụ Văn Châu vẫn luôn thích tìm hiểu mấy thứ chả mấy ai nghĩ đến. Trong đó có thất bại cũng có thành công. Thế nhưng dù là người ở bên theo dõi hắn từ đầu đến cuối thì Trịnh Hiên vẫn chẳng tài nào hiểu nổi niềm vui trong đó.

“Sao tự nhiên lại hứng thú với vấn đề này thế?” Mặc dù không thể trả lời nhưng Trịnh Hiên vẫn tinh ý nhận ra sự khác thường trong câu hỏi của Dụ Văn Châu. “Liên quan đến nghi thức trưởng thành sắp tới đúng không? Nếu ông không muốn nói rõ thì thôi, chỉ cần gật hoặc lắc đầu một cái cho tôi yên tâm cũng được.”

Dụ Văn Châu thở dài một hơi, gật đầu.

“Còn nhớ tôi từng bảo ông tôi không muốn làm khế tử của bất kì ai không?”

Trịnh Hiên gật đầu, anh nhớ, nhưng chỉ coi đó là lời động viên chính mình của Dụ Văn Châu.

Khi ấy hai người mới quen biết chưa lâu, ngày nào Dụ Văn Châu cũng ở lại sân huấn luyện đến tối muộn. Chính mắt anh nhìn thấy hắn cố gắng thế nào để cải thiện sức mạnh của mình. Kí ức ấy đến giờ vẫn còn mới như in, nhất là đôi mắt kiên định của thiếu niên lúc nói không muốn trở thành khế tử.

“Tôi cứ nghĩ lúc đó ông nói đùa.”

Trịnh Hiên nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, vội che miệng. Nhìn phản ứng của Dụ Văn Châu thì rõ ràng đó không phải nói đùa.

Bấy giờ Trịnh Hiên mới để ý những lần hai người giỡn với nhau về huyết khế trước đây, mặc dù Dụ Văn Châu từng vứt hết liêm sỉ để gạ gẫm hắn nhưng hình như chưa từng nói mình sẽ trở thành khế tử thì phải.

So với Trịnh Hiên thì Dụ Văn Châu bình tĩnh hơn nhiều. Không ai hiểu hắn hơn chính hắn cả. Một kẻ yếu ớt như hắn đến tìm bạn đời còn khó chứ nói chi đến việc trở thành khế chủ.

Nhưng như thế thì sao?

“Tôi không muốn trở thành khế tử.” Trước đây Dụ Văn Châu không hiểu tại sao mình lại có chấp niệm lớn như thế với chuyện này, mãi đến khi kí ức đời trước được phục hồi hắn mới hiểu, ngoại trừ người kia hắn tuyệt đối sẽ không hạ mình trước bất kì ai. “Cho nên tôi đã định cả đời này cũng không kết khế.”

“Anh điên rồi đấy à?” Vu Phong giở lịch trong cổng cá nhân ra, chắc chắn hôm nay không phải ngày cá tháng tư mới sợ hãi nói. “Anh định không kết khế? Mặc dù trường quân đội vẫn cho phép thiếu niên nhập học nhưng những khoa như chỉ huy tác chiến chỉ nhận khế chủ thôi. Anh không kết khế thì làm sao nhập học? Rồi sau này nhập ngũ thế nào được?”

Hoàng Thiếu Thiên nhún vai.

“Chú cứ làm quá lên. Không nhập ngũ được thì thôi, đằng nào cũng chả phải đường sống duy nhất. Bây giờ người Thiên Túc đã chạm đến giới hạn, tất cả những hành tinh có thể công lược đều chiếm xong rồi, hành tinh ở xa như Hỏa Túc Tinh thì lại chả đến được, cho dù anh có nhập ngũ thì cùng lắm cũng chỉ đi dẹp loạn với đánh hải tặc không gian mà thôi. Thật ra anh mày thấy mua một lô đất rồi tăng gia sản xuất cũng thú vị phết. Nếu thấy chán thì nuôi thêm con chó, con mèo gì đấy, sống bình yên thoải mái đến lúc hết đời là được.”

Vu Phong nghe vậy mà phát khùng. Chỉ muốn bổ đầu Hoàng Thiếu Thiên ra xem trong đó đang chứa cái quái gì.

“Anh nghĩ hay quá nhỉ? Không kết khế, đến lúc chết anh cũng chỉ là thiếu niên, không có cách nào tiến vào luân hồi. Người Thiên Túc không thể sinh đời sau như những chủng tộc khác cho nên mỗi một linh hồn đều là vô giá, anh nghĩ mọi người bằng lòng để anh hồn phi phách tán chắc? Chưa kể đến thiên phú của anh nữa. Mẹ nó càng nói càng tức!”

Sau khi tan học Vu Phong tình cờ nghe mấy thằng bạn tám chuyện lớp trên có hai người dám trốn tiết giáo dục huyết khế, hơn nữa người đứng lớp còn là hiệu phó Phương cực kì khó tính mới về trường. Biết được một trong hai người đó là Hoàng Thiếu Thiên nên hắn lập tức chạy tới xem, định bụng nếu cậu ta bị phạt thì phải cười vào mặt một trận, chẳng ngờ lại nghe được lí do trốn tiết động trời này.

Hoàng Thiếu Thiên thì vẫn tỏ ra ung dung như bình thường. Mặc dù mới bị thầy Phương và chủ nhiệm mắng té tát trong phòng giáo viên nhưng cậu ta vẫn tỉnh như ruồi.

Hay là đến tuổi phản nghịch? Không, bản thân Vu Phong cũng đang trong kì phản nghịch đây, thế mà cũng có gan làm mấy chyện giống Hoàng Thiếu Thiên đâu.

Cứ thử tưởng tượng vào một ngày đẹp trời, thiên tài số một học viện bỗng dưng tuyên bố không muốn kết khế, cũng khỏi đầu quân cho quân đội luôn. Vu Phong mà là giáo viên chắc đập chết thằng này từ lâu rồi.

Vu Phong len lén nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên, thấy cậu đang vui vẻ hưởng thụ lon nước ngọt mát lạnh thì cạn lời, chỉ muốn túm lấy quả đầu vàng chóe kia rồi ấn vào bồn cầu cho tỉnh táo lại.

“Hỏng hết cả một thế hệ!”

Hoàng Thiếu Thiên nghe Vu Phong mắng gần mười năm, nghe quen đến nhờn rồi, chả thèm để ý. Mặc dù cậu lớn tuổi hơn nhưng suốt ngày thích bày trò nghịch dại, nếu không phải có Vu Phong ở bên thời thời khắc khắc để ý thì Hoàng Thiếu Thiên đã tự chơi chết mình từ lâu.

Cho nên mới nói, Hoàng thiếu dũng mãnh thiện chiến ở trước mặt người khác cũng chỉ là con Corgi không nghe lời trong mắt Vu Phong mà thôi.

Và bây giờ con Corgi kia thậm chí còn trưng cái bản mặt “anh mày ngầu chưa” với cậu ta.

“Chú có tin vào thông điệp linh hồn không? Từ lúc tỉnh lại đến giờ anh vẫn luôn nghe thấy ai đó nói với mình về chuyện huyết khế. Dù chả nghe rõ được từ nào nhưng anh vẫn hiểu ý của người đó. Thế đấy.”

“Thế thế cái quần.” Cậu ta tin mới là lạ. “Chỉ vì tưởng tượng không đâu của anh mà anh định làm lỡ mình cả đời đấy à?”

Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, hiếm khi không nói lại. Cậu lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao, nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh đã vang lên trong đầu không biết bao nhiêu lần.

Lần này vẫn chẳng nghe rõ người kia định nói gì.

Tiếc thật.

Nhưng đó tuyệt đối không phải tưởng tượng.

END CHƯƠNG 3
 
Last edited:

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#12
Sản phẩm thuộc project [Mừng Sinh Nhật Dụ Văn Châu 2022] Dĩ Dụ Vi Miện

Chương 4


“Trên đây là toàn bộ phần lý thuyết mà các em cần nhớ. Hẹn gặp cả lớp vào buổi thực hành chiều nay.”

Giáo viên bộ môn gấp giáo án lại, nhìn về phía hai góc cuối của lớp học nhấn mạnh:

“Cô mong lớp mình sẽ có mặt đầy đủ.

Giáo viên vừa mới ra khỏi lớp, Dụ Văn Châu đã gục đầu xuống bàn.

Trịnh Hiên chỉ kịp nghe rầm một cái, vừa quay sang đã thấy thằng bạn thân nằm sõng soài trên mặt bàn như động vật không xương.

Trịnh Hiên vo viên một tờ giấy rồi ném sang.

“Ê, còn sống không đấy?”

Dụ Văn Châu bị cục giấy đập trúng đầu cũng không thèm nhúc nhích. Hắn lẩm bẩm mấy tiếng mà chả ai nghe hiểu, sau đó lại tiếp tục giả chết.

Trịnh Hiên: “...”

Trịnh Hiên: “Ông có định đi ăn cơm không đấy? Sáng nay đã không ăn gì rồi. Nhỡ đói chết thì phải làm sao?”

Dụ Văn Châu chống tay xuống bàn, uể oải ngồi dậy.

“Không ăn một, hai bữa có chết được quái đâu.”

Mấy hôm nay Dụ Văn Châu liên tục thức khuya nghiên cứu, vừa chợp mắt được một tí thì đã đến giờ đi học. Hai mắt hắn thâm quầng vì không ngủ đủ giấc, làn da trắng bệch do thiếu ánh sáng mặt trời, trông chẳng khác nào ma quỷ trong những bộ phim viễn tưởng của hành tinh khác.

Trịnh Hiên nhìn thấy hắn như thế thì hơi giật mình. Song vẫn còn đỡ hơn lúc sáng nay, nhìn thấy Dụ Văn Châu ra mở cửa mà anh còn tưởng là cương thi mới sống dậy.

Trịnh Hiên chẳng nói chẳng rằng lôi Dụ Văn Châu ra khỏi phòng học. Là một thằng bạn thân, anh không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ khi thằng bạn mình đang tiến dần đến chỗ chết được.

Dụ Văn Châu nửa mê nửa tỉnh bị Trịnh Hiên kéo khắp canteen. Đến khi dạo xong một vòng thì trên tay hắn đã nhiều thêm một cái bánh, một hộp cơm và hai lon nước. Xong việc Trịnh Hiên tiếp tục kéo hắn lên trước cửa sân thượng.

“Mở cửa.” Trịnh Hiên ra lệnh.

Dụ Văn Châu gãi đầu, mang theo vẻ mặt không tình nguyện đi lên phá khóa.

“Anh làm sao lấy được chìa khóa hay vậy?”

“Lão Ngụy đưa đấy.”

“Khiếp, sướng vãi. Anh làm thế nào mà được lão ấy quý thế?”

Trịnh Hiên và Dụ Văn Châu vừa mở cửa đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người khác.

Một tháng nay Dụ Văn Châu chỉ chăm chăm vào nghiên cứu, ngay cả canteen còn lười đi chứ nói gì đến sân thượng. Đến khi nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên thì hắn mới nhớ ra nơi này đã không còn là lãnh địa của riêng mình nữa. Chưa kể người ta còn có chìa khóa, có thể đường đường chính chính chiếm chỗ mà không ai dám dị nghị.

Dụ Văn Châu còn thế nói gì đến Trịnh Hiên. Anh chỉ tay về phía hai người đang ngồi ở chỗ vốn “thuộc về” bọn họ.

“Các cậu đang làm gì ở đây?”

Vu Phong hất cằm, rõ ràng chả coi hai người mới tới ra gì.

“Tôi phải hỏi câu đấy mới đúng. Rõ ràng lão Ngụy chỉ cho Hoàng thiếu chìa khóa sân thượng thôi cơ mà.”

Vu Phong kém bọn Dụ Văn Châu hai tuổi. Cậu ta là học sinh ưu tú nhất khoá của mình, danh tiếng có lẽ cũng chỉ đứng sau Hoàng Thiếu Thiên.

Mặc dù Hoàng Thiếu Thiên có nhiều bạn bè nhưng thực sự thân thiết lại chỉ có mấy người. Vu Phong là một trong số đó. Thậm chí hai người còn suốt ngày dính lấy nhau, cứ mười lần nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên là có đến sáu, bảy lần có mặt Vu Phong ở bên cạnh. Lúc rảnh rỗi Trịnh Hiên thường lướt diễn đàn chơi, có một lần vô tình nhìn thấy topic về cp của hai người đã xây được tận mấy chục ngàn lầu.

Nếu như là người bình thường nhìn thấy tổ hợp này thì chỉ có nước đi đường vòng, bởi lẽ Vu Phong là người nổi tiếng không thích nói lý, chỉ có nắm đấm mới là chân lý với cậu, mà cả trường lại chẳng có mấy ai đánh lại Vu Phong và Hoàng Thiếu Thiên.

Đáng tiếc bọn họ lại gặp phải Trịnh Hiên với Dụ Văn Châu, một thằng không sợ còn một thằng chả thèm quan tâm.

Dụ Văn Châu nhìn một vòng quanh sân thượng. Cả khoảng sân rộng như thế nhưng chỉ có duy nhất chỗ bọn Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi là có bóng râm. Thế là hắn thản nhiên đi sang, ngồi xuống cách hai người kia chừng một mét, sau đó tự nhiên lôi bánh mì ra gặm như ở chỗ không người.

“Này...” Vu Phong còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Dụ Văn Châu lăn ra ngủ.

Vu Phong: “...”

Vu Phong thấy Dụ Văn Châu không thèm để ý đến mình thì nổi xung lên. Thiếu niên ấy mà, thấy việc gì không vừa ý mình là lập tức nổi nóng. Hơn nữa cả trường này ai chả biết Dụ Văn Châu là kẻ kém cỏi nhất, một kẻ như vậy mà xứng ngồi bên cạnh bọn họ á?

Vu Phong bật dậy. Cậu ta vòng qua người Hoàng Thiếu Thiên đến trước mặt Dụ Văn Châu, giơ chân trái lên định đạp thẳng mặt hắn.

Thế nhưng chân cậu ta còn chưa kịp hạ xuống đã cảm thấy thắt lưng đau nhói, sau đó đầu óc bắt đầu quay cuồng, đến lúc hồi hồn thì đã thấy cả người mình dính chặt lên hàng rào bảo vệ.

“Mày không biết thế nào là lịch sự à?” Trịnh Hiên cố ý hạ thấp giọng xuống, chỉ sợ đánh thức Dụ Văn Châu, nhưng vẫn không hề làm giảm khí thế.

“Mày...” Vu Phong vừa mở miệng đã ho ra một ngụm máu.

Bình thường Trịnh Hiên ra tay luôn tránh nặng tìm nhẹ. Cũng không phải tại anh lo cho người khác hay gì, chẳng qua là vì lười xuất toàn lực mà thôi. Thế nhưng đối với những người có ý định làm hại Dụ Văn Châu, Trịnh Hiên chưa từng nương tay. Có lẽ ngay cả Vu Phong cũng không ngờ mình có thể bị đá bay dễ dàng đến thế.

Bị một tên vô danh tiểu tốt đá bay, cục tức này một người kiêu ngạo Vu Phong làm sao mà nuốt trôi cho được. Cậu ta quệt máu dính trên miệng, hai mắt lăm lăm trừng Trịnh Hiên.

“Có giỏi thì đánh một chọi một với tao này, đánh lén trúng một cú thì vẻ vang lắm chắc?”

Trịnh Hiên cười gằn.

“Nếu không phải chủ của mày còn đang ngồi đây thì bố mày không ngại sút cho mày thêm mấy phát đâu.” Nói rồi nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên đang nằm ở bên cạnh. “Ê, đem thú nuôi nhà mày về đi kìa, đừng để nó ở bên ngoài cắn bậy.”

Hoàng Thiếu Thiên hé mắt, thiếu niên tên Trịnh Hiên kia lúc này trông hoàn toàn khác dáng vẻ lười biếng mà cậu vẫn thấy.

“Chú không đánh nổi cậu ta đâu, bỏ đi.”

Vu Phong: “...??”

Vu Phong đánh giá Trịnh Hiên một lượt từ trên xuống dưới? Đánh không lại? Cậu mà đánh không lại cái tên trông trói gà còn chả chặt này á? Đùa nhau à?!

“Anh đừng có mà lừa em. Trong trường này em chỉ chấp nhận chịu thua trước một mình anh thôi.”

Từ trước đến nay Vu Phong vẫn luôn tự tin vào sức mạnh của mình. Cho dù là đàn anh đứng trước mặt cậu ta cũng phải nể mấy phần. Chỉ có duy nhất Hoàng Thiếu Thiên mới có thể khiến cho thiếu niên kiêu ngạo như Vu Phong chịu cúi đầu.

Ấy thế mà bây giờ chả biết từ đâu lòi ra một Trịnh Hiên, dám đánh lén cậu còn chưa nói, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng công nhận anh ta mạnh hơn.

Lòng tự tôn của Vu Phong bị đả kích nặng nề. Cậu ta xắn tay áo lên, chỉ thẳng mặt Trịnh Hiên.

“Tôi với anh solo một một.”

Trịnh Hiên nhìn bộ dạng chuẩn bị lao vào đánh nhau của Vu Phong thì chỉ cảm thấy ngán ngẩm.

“Không đánh. Đánh nhau mất sức lắm.”

Hoàng Thiếu Thiên: “Bảo sao thành tích của cậu mãi chẳng tiến bộ. Tôi từng đánh với cậu không chỉ một lần. Mặc dù kỹ thuật rất tốt, tố chất cơ thể cũng không tệ, ấy vậy mà ra chiêu nào chiêu nấy đều yếu xìu. Haiz, nếu như cậu chịu đánh hết sức thì hạng hai bây giờ đã chả phải là của người khác. Tại sao lại có những người thích lãng phí tài năng thế nhỉ?”

“Đánh một trận mà biết chắc mình sẽ thua thì đánh hết sức để làm gì?” Trịnh Hiên ngồi xuống bên cạnh Dụ Văn Châu. Người kia không biết nhìn thấy gì trong mơ mà luôn miệng lầm bà lầm bầm, đôi lúc còn nhíu chặt mày lại. Trịnh Hiên điều chỉnh tư thế để Dụ Văn Châu có thể tựa cả người vào, chỉ lo hắn dựa tường ngủ sẽ ngã xuống. “Với lại càng mạnh thì càng có nhiều người chú ý với đặt kỳ vọng. Tôi không đủ sức để gánh tất cả những thứ ấy đâu.”

Hoàng Thiếu Thiên nghe vậy thì không nói gì nữa. Dù sao sống thế nào đều là do bản thân lựa chọn, người ngoài như cậu không có quyền can thiệp vào.

Thế nhưng Vu Phong lại khinh bỉ ra mặt.

“Tôi chả biết anh mạnh hay không nhưng với cái ý chí như vậy thì chẳng đời nào tiến xa được đâu.”

Trịnh Hiên: “Chả sao cả. Dù cho tôi chỉ có thể dậm chân tại chỗ thì sao? Bên cạnh tôi vẫn có người bầu bạn đấy thôi.”

Vu Phong: “Thế ra đấy là lý do anh kết bạn với anh ta đấy à? Tưởng tốt bụng lương thiện thế nào, hóa ra cũng chỉ có thế.”

Trịnh Hiên không trả lời, dứt khoát nhắm mắt. Tài năng của Dụ Văn Châu là thứ mà người bình thường có thể nhìn ra chắc?

Vu Phong bị hành động của Trịnh Hiên làm tức chết. Mặc dù bình thường cậu ta chẳng phải loại tốt đẹp gì cho cam nhưng ít nhất vẫn biết cách cư xử. Vậy mà chả hiểu tại sao cứ nhìn thấy người này là chỉ muốn xông lên tẩn cho anh ta một trận.

“Thôi được rồi.” Hoàng Thiếu Thiên bắt lấy tay Vu Phong, kéo cậu ngồi xuống, sau đó quay sang nhóm Trịnh Hiên, hỏi: “Dụ Văn Châu vẫn đang nghiên cứu cách tìm lại bạn đời kiếp trước à? Hôm trước tôi cũng thấy cậu ta đang nghiên cứu về nó, không biết đã có kết quả gì chưa? Kể từ hôm ấy ngày nào Dụ Văn Châu lên lớp cũng ngủ gật chẳng lẽ đang gặp khó khăn gì à?”

Trịnh Hiên vẫn không trả lời. Song Vu Phong lại không giấu nổi kinh ngạc.

“Anh ta nghiên cứu về cái gì cơ? Sao có thể?! Lượng thông tin mà thiếu niên tiếp cận được làm gì nhiều được như thế? Cho dù là người trưởng thành cũng không thể!”

Hoàng Thiếu Thiên chỉ tay về phía cánh cửa.

“Thấy nó không? Chúng ta có chìa khóa nên mới mở được, còn họ không có.”

Vẻ mặt của Vu Phong từ ngạc nhiên biến thành khó tin.

“Thật á?”

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu.

Vu Phong ngẩn ra một lát, song vẫn cảm thấy không phục.

“Ok, em công nhận nó ấn tượng thật. Nhưng mà hai cái này có giống nhau đâu?”

Hoàng Thiếu Thiên nhún vai.

“Anh linh cảm thế.”

Câu trả lời của Hoàng Thiếu Thiên nghe kiểu gì cũng rõ gợi đòn. Thế nhưng quả thật linh cảm của cậu ta thường khá chính xác. Chẳng qua chuyện như thế quá khó tin mà thôi.

“Này, sao Dụ Văn Châu lại có hứng thú với huyết khế thế? Cậu ta định tìm bạn đời kiếp trước à? Khả thi không đấy?”

Dụ Văn Châu vẫn đang ngủ mê mệt cho nên câu hỏi này dĩ nhiên dành cho Trịnh Hiên.

Ban đầu Trịnh Hiên còn cố tình ngó lơ, ý để cho Hoàng Thiếu Thiên biết khó mà lui. Đáng tiếc tên kia không biết thế nào là bỏ cuộc, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác quấy rầy bên tai khiến Trịnh Hiên phát điên.

“Mẹ nó cậu im hộ tôi cái. Tôi có phải người giám hộ của cậu ta đâu mà biết!”

Hoàng Thiếu Thiên tự động bỏ ngoài tai câu đầu tiên, lời nói phun ra không biết đâu là điểm dừng.

“Cậu đâu chỉ là người giám hộ mà còn hơn đấy chứ. Lo ăn, lo ngủ, lúc nào cũng kè kè bên cạnh nhắc nhở Dụ Văn Châu làm cái này làm cái kia, còn bảo vệ cậu ta khỏi bị bắt nạt. Tôi thấy người làm cha làm mẹ ở hành tinh khác cũng chỉ đến như thế là cùng. Cậu không trả lời chứ gì? Không trả lời thì tôi đi hỏi Dụ Văn Châu...”

Hoàng Thiếu Thiên giơ tay, lập tức bắt được một vật gì đó khi nó chỉ cách đầu mình vài cm, đến lúc nhìn rõ mới thấy là hộp đựng đồ ăn bằng kim loại mà Trịnh Hiên mới vừa dùng.

Hoàng Thiếu Thiên giơ hộp đựng đồ ăn lên, ý cười trên mặt tắt hẳn.

“Ý gì đây?”

Trịnh Hiên đi đến trước mặt Hoàng Thiếu Thiên. Anh đạp một chân lên tường, giam cả người Hoàng Thiếu Thiên vào một góc.

“Văn Châu có làm cái gì cũng không liên quan đến cậu. Bọn này với mấy người từ trước nay nước sông không phạm nước giếng, vậy thì sau này cứ tiếp tục như thế mà làm. Nếu cậu còn tiếp tục thì dù có là học sinh giỏi nhất tôi cũng đánh.”

Hoàng Thiếu Thiên dùng một ngón tay đẩy chân Trịnh Hiên ra.

“Giá như lúc đấu tập cậu cũng giữ được tinh thần như thế này thì tốt.” Trong lời nói không hề che giấu ý mỉa mai.

Bầu không khí xung quanh sân thượng càng lúc càng ngột ngạt. Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên giống như hai con mãnh thú chuẩn bị lao vào xâu xé nhau, ai cũng không chịu nhường ai. Đến cả Vu Phong cũng cảm thấy khó thở.


END CHƯƠNG 4​
 
Last edited:

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#13
Sản phẩm thuộc project [Project][CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2022] Lam Vũ Chi Quang

Chương 5

Vu Phong luôn tự nhận mình là một thiên tài, song lúc này bạn nhỏ thiên tài của chúng ta lại đang sâu sắc cảm nhận bản thân nhỏ bé đến như nào. Hoàng Thiếu Thiên là thiên tài số một của học viện thì thôi đi, đằng này lại còn thêm một Trịnh Hiên không biết từ xó xỉnh nào nhảy ra nữa.

Vu Phong nghiến răng. Chẳng lẽ lại chịu yếu thế như này? Cậu ta liếc Hoàng Thiếu Thiên, đánh không lại. Nếu vậy thì Trịnh Hiên... ừm, nhanh trí đấm một phát lấy lợi thế rồi tính.

Nghĩ là làm, Vu Phong giơ tay lên, cả người lấy đà, chuẩn bị lao đến đánh Trịnh Hiên thật.

“Thu răng nanh của ông lại đê Trịnh Hiên.” Dụ Văn Châu vốn nằm ngủ ở một góc chợt lên tiếng, vô tình cắt ngang động tác của Vu Phong.

Chỉ thấy Trịnh Hiên đang khí thế hừng hực tựa mãnh lang bỗng ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, quay ngoắt nhào vào lòng Dụ Văn Châu.

“Bọn họ hai đánh một ăn hiếp tui á!”

Vu Phong đứng hình mất năm giây.

“Cái mẹ gì thế?!”

Hoàng Thiếu Thiên cũng chửi đổng lên:

“F*ck! Tôi chưa thấy tên nào mặt dày vô liêm sỉ như ông luôn đấy. Cmn ai ăn hiếp ông cơ? Nói lại tôi nghe ai ăn hiếp ông cơ? Rõ ràng người ném hộp cơm vào người tôi là ông người kabedon tôi cũng là ông người khiêu khích tôi cũng là ông mà giờ nói như thể mình là người bị hại là như thế nào người như ông ấy à cho tôi cũng không thèm nhá. Cút cút cút cút cút rõ là bẩn mắt bản thiếu gia!”

Dụ Văn Châu nhướng mày nhìn Trịnh Hiên: “Cậu ta nói thật à?”

Trịnh Hiên lắc đầu, uy tín một trăm phần trăm: “Nói dối chắc luôn.”

Dụ Văn Châu nhìn gương mặt thoải mái đến lười biếng trong lòng mình, khoé miệng hơi giật giật. Hắn bất lực nói:

“Có người bị hại nào mà mặt lại tỉnh bơ như ông không? Lần sau có muốn ăn vạ thì thành tâm một tí cho tui nhờ.”

Thấy Dụ Văn Châu không đứng về phía kẻ gian, Hoàng Thiếu Thiên được đà chuẩn bị xổ một tràng văn tế vào mặt Trịnh Hiên. Ai dè chưa kịp phát ra tiếng nào đã thấy người kia ra dấu im lặng.

“Người của tôi tôi tự xử. Nếu như chuyện đã giải quyết xong thì chúng tôi cũng không quấy rầy hai vị thiên tài các cậu nữa.” Nói xong liền kéo Trịnh Hiên đi mất.

Đáng giận là trong lúc Trịnh Hiên lười biếng mặc cho Dụ Văn Châu kéo lê đi vẫn không quên giơ ngón giữa về phía hai người Hoàng Thiếu Thiên.

“Tôi f*ck cả mấy kiếp trước của cậu!” Hoàng Thiếu Thiên bực mình hét lớn.

Vu Phong kéo kéo gấu áo của Hoàng Thiếu Thiên:

“Bọn họ đi xa lắm rồi.”

Hoàng Thiếu Thiên tức đến giậm chân.

“Chú nói bớt một tí thì anh vẫn coi chú là anh em!”

Lần này Hoàng Thiếu Thiên giận thật. Nói gì thì nói cậu cũng là thiên tài được người người ngước nhìn, có bao giờ phải chịu mất mặt như thế này đâu.

Vu Phong thấy vậy cũng chỉ nhún vai, thầm nghĩ: Làm anh em với nhau mười mấy năm trời mà anh có nói ít được câu nào đâu.

Đợi cho Hoàng Thiếu Thiên hơi bình tĩnh lại hắn mới hỏi:

“Sao hôm nay anh kích động thế? Không giống anh thường ngày tí nào cả.”

“Không giống là không giống như nào?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi lại. “Chú chơi với anh bao nhiêu năm trời mà còn phọt ra được câu ấy thì cũng giỏi đấy. Bình thường anh không thích nói nhiều với mấy tên kia là vì chúng không đáng để anh nói nhiều mấy cái tên vô danh tiểu tốt ấy thì phí lời vàng bạc với chúng nó làm gì tốt nhất cứ dùng nắm đấm chặn họng tụi nó cho nhanh gọn lẹ đỡ mất thời gian siêu thiên tài như anh cũng bận lắm có biết không hả. Chú phải thấy mừng vì anh chịu nói nhiều với chú đấy vì chú là người anh em tốt nhất của anh nên anh mới đối xử với chú như thế đấy nhá.”

“Ê sao chú không nói gì vậy?” Hoàng Thiếu Thiên vẫy vẫy tay trước mặt Vu Phong. “Sao tự nhiên đơ luôn rồi? Há lô. Há lô! Corgi gọi Chim Nhỏ, Chim Nhỏ nghe rõ trả l...”

Vu Phong lập tức lấy tay bịt miệng Hoàng Thiếu Thiên lại, vẻ mặt đau khổ.

“Ông ngậm mẹ cái mồm vào!”

Hoàng Thiếu Thiên: “An ú ớn ắm ú ong ời ồi!!!”

Vu Phong nghiến chặt răng:

“Vì một phút yên bình em tình nguyện chết dưới tay anh.”

Hoàng Thiếu Thiên gạt tay Vu Phong ra, dùng ánh mắt cảnh cáo.

“Ăn có thể ăn bậy chứ tuyệt đối không được nói bừa. Anh mà muốn lấy mạng chú thì chú đi đời từ lâu rồi cái ngưỡng ngang như cua gặp ai cũng nổi xung lên gạ đấm nhau chỉ có sống dưới sự bảo kê của bản thiếu gia mới sống được đến tầm này. Anh yêu thương chú như thế mà chú...”

“Tóm lại là anh để ý đến tên Dụ Văn Châu kia nên mới kích động như thế phải không?” Vu Phong đột nhiên cắt ngang lời Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên nghe vậy chợt khựng lại, ánh mắt có chút phức tạp. Để ý ấy à? Cậu tự hỏi bản thân rồi lại khẽ lắc đầu. Ừ, chỉ là để ý một chút mà thôi.

Vu Phong vốn dĩ không nghĩ nhiều. Cậu ta làm bạn xấu với Hoàng Thiếu Thiên mười mấy năm trời nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này. Một Hoàng thiếu gia siêu siêu kiêu ngạo lúc này lại hơi giống như... thất tình? Đệch! Cái tên đầu vàng choé lúc nào cũng tí ta tí tởn kia lại...? Đối tượng cmn còn là Dụ Văn Châu á?!

Vu Phong bị chính suy nghĩ của mình doạ đến nhảy dựng lên.

“Hoàng thiếu của em ơi anh tỉnh táo một tí đi được không? Thiên hạ này thiếu gì hoa thơm mà cớ gì anh lại đâm đầu vào bãi *** như thế?!”

Hoàng Thiếu Thiên tức đến bật cười, bèn cho cậu ta một đạp.

“Thúi lắm! Miệng chú có xịt nước thơm cả ngàn lần cũng không hết mùi đâu. Cút!”

“Tui cứ không cút đấy! Ông đi đâu thì tui theo đó, cùng lắm tui buộc sợi dây vào hai đứa mình rồi bắt ông kéo đi là được.”

Dụ Văn Châu hơi nhức đầu. Hắn nhìn cái tên thân cao m8 bên cạnh, tôi cmn đủ sức kéo cậu chắc.

Trịnh Hiên lười biếng chớp chớp mắt.

“Nãy ông vừa mới kéo tui luôn á.”

Dụ Văn Châu cũng hết cách với anh. Haiz, lại đến lúc liêm sỉ của Trịnh Hiên bỏ anh ta mà đi rồi.

“Được, để tui kiếm sợi dây cột ông vô ha?” Hắn hùa theo.

Lần này đến phiên Trịnh Hiên nhảy dựng lên.

“Ông cút đi. Ông có biết làm bạn với ông áp lực như núi không hả? Giờ chắc ai cũng nghĩ tui với ông là một cặp luôn rồi. Cứ như thế này thì ai còn dám tỏ tình với tui nữa đây?”

“Ông tỉnh mộng đê.” Dụ Văn Châu đá vào chân Trịnh Hiên. “Nhìn cái bộ dạng lười như hủi của ông đi, chậc, đến tui còn chê.”

Trịnh Hiên lại không cho là đúng. Anh tiến lên mấy bước chắn trước người Dụ Văn Châu, bày ra một tư thế mà bản thân cho là ngầu.

“Ông nhìn kĩ lại tui xem. Chỉ cần tui bộc lộ năng lực thì đảm bảo đến Hoàng Thiếu Thiên cũng phải rớt tròng mắt ra ngoài. Chưa kể đến khuôn mặt và vóc người hoàn mỹ của tui nữa, hê hê, khối em phải điêu đứng chứ đùa.”

Dụ Văn Châu không biết lấy quyển sách từ đâu ra, đập bộp một phát vào gương mặt “hoàn mỹ” của Trịnh Hiên.

“Lần sau đừng có bảo người khác là chúng ta quen nhau.”

Trịnh Hiên tất nhiên không để lời Dụ Văn Châu vào tai mà vẫn một mực bám dính lấy Dụ Văn Châu như cái đuôi nhỏ.

“Cẩn thận!”

Dụ Văn Châu vừa đẩy cửa lớp ra đã nghe thấy tiếng Trịnh Hiên hét lớn. Trước mắt hắn bỗng biến thành một mảng đen kịt, đến khi hoàn hồn thì mới nhận ra mình đang bị Trịnh Hiên ôm trong lòng.

Dụ Văn Châu nhìn đám khói màu vàng nhạt bắt đầu tản đi trong không khí, vỗ vỗ vai Trịnh Hiên.

“Chỉ là bột màu bình thường thôi.”

Trịnh Hiên nghe vậy cũng cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận đám khói kia chỉ là bột màu bình thường mới yên tâm thả Dụ Văn Châu ra.

“Tao nói mà, ban ngày ban mặt bạn bè bình thường ai lại ôm nhau thắm thiết thế kia chứ? Bạn? Có mà bạn giường thì có.”

Trịnh Hiên hơi siết chặt nắm tay. Người Thiên Túc dĩ nhiên không có khái niệm “bạn giường”, hiển nhiên là cách nói từ hành tinh khác. Thế nhưng anh vẫn dư sức nghe hiểu hàm nghĩa của từ ấy chẳng có gì tốt đẹp.

Trịnh Hiên hít sâu một hơi, đè lại cảm xúc trong lòng mình. Anh liếc mấy tên kia, thầm nghĩ: vì cái đám thần kinh có vấn đề này mà tức giận thì chả đáng tí nào, thà đem sức ấy đi ăn mấy món ngon ngon còn đỡ phí hơn.

Trịnh Hiên chỉ đơn giản muốn sống yên ổn nhưng mấy tên trời đánh nào đó lại không muốn để bọn anh yên.

Đã thế thì... Trịnh Hiên tặc lưỡi một tiếng, quay qua hôn chụt lên má Dụ Văn Châu một cái.

“Nghe nói người nào đó hôm qua vừa mới bị crush từ chối đúng không nhở? Cay quá thì uống sữa đi chứ ở đây sủa bậy cho ai nghe thế bạn ơi?”

“Con mẹ m...”

“Cút về chỗ của mày đi.”

Hoàng Thiếu Thiên không biết đã trở về từ lúc nào. Cậu đứng dựa lưng vào cửa lớp, hai tay khoanh trước ngực.

Trước ánh mắt sắc như đao của Hoàng Thiếu Thiên mấy tên bắt nạt đến thở mạnh cũng không dám. Tên cầm đầu trong số chúng liếc sang chỗ Dụ Văn Châu, cắn môi, không cam lòng mà trở về chỗ ngồi.

Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên không thèm quan tâm đến mấy tên kia. Cậu đi về phía Dụ Văn Châu và Trịnh Hiên, đến khi cách hai người bọn họ chừng một mét thì dừng lại.

“Hai người thực sự...”

Trịnh Hiên lập tức vòng tay qua ôm cổ Dụ Văn Châu, song do hắn cao hơn tương đối nên thoạt nhìn giống như ôm cả người Dụ Văn Châu vào lòng vậy.

Hoàng Thiếu Thiên hơi siết chặt nắm tay.

Trịnh Hiên lại làm như không nhìn thấy, tặng cho Hoàng Thiếu Thiên một cái nhìn khiêu khích.

“Cậu nói xem?”

Chẳng ngờ Hoàng Thiếu Thiên lại chỉ gật đầu rồi bỏ đi.

Trong khoảnh khắc Hoàng Thiếu Thiên xoay người đi, Dụ Văn Châu bỗng cảm giác khoảng cách giữa hai người chỉ vừa mới thu hẹp một ít lại trở về như lúc ban đầu. Đầu Dụ Văn Châu chợt đau âm ỉ, dường như có một thanh âm nào đó từ sâu trong tiềm thức đang cố giao tiếp với hắn thế nhưng lại bị tầng tầng vách ngăn cản lại.

END CHƯƠNG 5​
 

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#14
Sản phẩm thuộc project [Project][CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2022] Lam Vũ Chi Quang

Chương 6

Kể từ lúc nói chuyện với Dụ Văn Châu, cả mấy tiết học sau đó Hoàng Thiếu Thiên đều không trở lại lớp. Lúc giáo viên chủ nhiệm không tìm thấy cậu đâu suýt nữa đã nổi trận lôi đình. Hoàng Thiếu Thiên là học viên ưu tú nhất của học viện, cũng là người có hi vọng lớn nhất có thể thi đỗ vào hệ chỉ huy tác chiến của trường Ngự Thiên. Ấy vậy mà cái con người ấy hở ra là trốn học, chẳng có tí chí tiến thủ nào cả.

Chủ nhiệm mệt mỏi day day thái dương, dư quang khoé mắt chợt loé lên hình ảnh của Trịnh Hiên.

Không để ý thì thôi, vừa để ý một cái là cô đã tức đến hộc máu. Học viên khoá này bị làm sao ấy, hai người được đánh giá cao nhất thì một người vẫn luôn buông thả không chịu cố gắng còn người kia gần đây cũng bắt đầu lơ là luyện tập.

Giáo viên chủ nhiệm mệt mỏi rời mắt ra chỗ khác, không muốn nhìn cái tên thiên tài lười biếng kia nữa. Thế nhưng sau đó cô lại nhìn thấy Dụ Văn Châu...

“Tiết này cô cho phép các em huấn luyện tự do. Cả lớp chia ra hai người một tổ, từng tổ luyện tập đối kháng với nhau.”

Nói rồi cô đứng qua một bên. Nghĩ đến mấy thành phần kia là cô đã không có hứng đứng lớp rồi.

Tối hôm ấy Dụ Văn Châu về phòng mới mở cổng cá nhân ra kiểm tra, liền thấy một đống tin nhắn của người nọ.

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Hu hu tui thất tình rồi nè cậu đâu rồi đâu rồi mau đến an ủi tui đi mà QAQ

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Sao tui nhắn mãi mà không thấy cậu đâu? Cậu bận hả? Là đang bận chứ không phải không để ý tui đâu đúng không? Hu hu trả lời đi mà cậu có biết trái tim tui tan vỡ hết rồi không (> ﹏ <)

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Cậu đang bận thật đấy à? Ò, vậy tui không làm phiền cậu nữa. Khi nào onl nhớ trả lời tui nha hic (╥﹏╥)

Cái tên nhóc này cũng thật là. Dụ Văn Châu dở khóc dở cười nhìn mấy chục tin nhắn trong hòm thư. Cậu ta thất tình thì thôi đi, lại còn bắt tội người khác phải đọc hết số tin nhắn dài thườn thượt ấy nữa.

Mặc dù than là thế song Dụ Văn Châu vẫn cẩn thận đọc từng tin nhắn một.

Cá: Tâm trạng sao rồi?

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Rất tệ rất tệ vô cùng tệ cực kì tệ luôn á huhu QAQ

Phía bên kia gần như phản hồi ngay lập tức khiến Dụ Văn Châu nghi ngờ có phải cậu ta vẫn luôn canh chừng hòm thư hay không.

Cá: Bỏ ngay mấy cái emoji của cậu đi. Nhìn gớm chết.

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Gớm đâu mà gớm rõ ràng nó cực kì cute cute như tui vậy đó cậu nhìn nè ♡ ~ (‘▽ ^ 人)

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Ấy chết không phải tui không định nói đến cái này! Nhìn thấy người ta thất tình cậu đã không thèm an ủi thì thôi đi lại còn trêu tui nữa!!! (`^´o)

Cá: Corgi vạn người mê mà cũng bị crush từ chối cơ à? Chậc chậc, cái người kia rõ là không có mắt nhìn mà.

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Không cho cậu nói xấu cậu ấy! Không cho! Không cho! Không cho! Đến tui còn không dám nói xấu cậu ấy thì cậu cũng không được nói ai cũng không được nói hết á (ノ`Д´)ノ彡┻━┻

Cá: Được rồi tui hiểu rồi. Bàn không có tội đừng có động tí là lật nó lên ┬──┬ ¯\ _(ツ)

Cá: Thế người ta có người yêu chưa?

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Có rồi tui mới chạy về khóc với cậu chứ người ta không những có người yêu mà còn là trúc mã trúc mã hai người nắm tay nhau từ khi tỉnh lại đến tận bây giờ luôn á. Cậu nghĩ như thế là hết rồi á? Không! Rõ ràng tui là người đến trước rõ ràng tui là người hẹn ước với cậu ấy trước nhưng mà cậu ấy lại không chọn tui! (⋟﹏⋞)

Cá: Người ta đã không chọn cậu thì từ bỏ thôi.

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Nhưng mà cậu ấy vẫn chưa kết khế với người ta. Tui vẫn còn khả năng mà cậu nói đúng không đúng không đúng không?

Cá: Thế nhỡ người ta vẫn không muốn thì sao?

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Không được thì cướp. Bản Corgi mạnh hơn tên đó nhiều (๑•̀ㅂ•́)و✧

Cá: Tui thay mặt người thương của cậu: (/¯◡ ‿ ◡)/¯ ~ ┻━┻

Cá: Bản Cá theo chủ nghĩa tình yêu. Hỡi quân phản cách mạng, bây đã sẵn sàng bị xử tử chưa?

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Cá đại nhân xin bình tĩnh, bàn không có tội đừng có động tí là lật nó lên ┬──┬ ¯\ _(ツ)

Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Tui đến đây tìm cậu quân sư cho còn gì nữa. Nào nào nào mau bày tui cách cưa đổ người ta đi mà. ♪~(´ε` )

Cá: Cút. Bản Cá phải tiếp tục nghiên cứu (/¯◡ ‿ ◡)/¯ ~ ┻━┻

Dụ Văn Châu tắt cổng cá nhân, mặc kệ con Corgi nào đó có thể tiếp tục spam tới sáng.

Hắn lo cho tên nhóc kia không ấy à? Có chứ.

Thế nhưng trông cậu ta có vẻ vẫn tinh thần phơi phới lắm, đoán chừng là muốn kiếm người nói chuyện thôi. Không hổ là Corgi, trong bất cứ tình huống nào cũng có thể lạc quan cho được.

Dụ Văn Châu bỏ một ít hạt cà phê vào máy nghiền, tiếc là hắn không đủ tinh lực để tâm sự tuổi hồng cùng cậu ta.

Dụ Văn Châu đột nhiên nhớ tới một người, cái con người mà cả chiều nay đều không thấy mặt đâu ấy. Mặc dù chỉ mới nói chuyện với Hoàng Thiếu Thiên một vài lần nhưng Dụ Văn Châu lại có cảm giác hai bên rất hợp nhau, tựa như lúc hắn cùng tên nhóc Corgi kia làm quen vậy.

Dụ Văn Châu bật cười, nghĩ lại thì hai người bọn họ cũng khá giống nhau ở khoảng tăng động đấy chứ. Hắn tưởng tượng Hoàng Thiếu Thiên cũng có thể vì thất tình mà làm ra mấy hành động ngốc nghếch giống Corgi, chậc, khung cảnh này đáng sợ đến mức hắn không nỡ nhìn thẳng.

Cùng lúc ấy ở căn phòng ngay phía trên Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên chán nản nằm vật ra giường. Cậu bấm bấm điện thoại, gửi đi một đống tin nhắn, song từ đầu đến cuối phía bên kia đều yên lặng.

“Con cá vô liêm sỉ!”

Hoàng Thiếu Thiên bực mình tắt cổng cá nhân, ụp cả mặt vào gối.

END CHƯƠNG 6
 

Bình luận bằng Facebook