Chương 1:
“Đội trưởng? Sách Khắc? Cậu cười một cái cho tôi nhìn có được không? Thật là, lúc nào cũng bày cái bản mặt khó chịu ấy ra, rõ là phí của.”
“Nè, cậu cười một cái đi, một cái thôi cũng được. Tôi sống bên cậu mấy trăm năm vậy mà số lần nhìn thấy cậu cười chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi á. Ai mà không biết có khi còn tưởng cậu bị ép làm bạn đời với tôi đấy.”
“Kiếp sau tôi muốn làm khế chủ của cậu, nhất định phải cho cậu nếm thử cảm giác làm khế tử như thế nào.”
Dụ Văn Châu từ từ mở mắt, vô số mảnh vỡ kí ức ùa về khiến hắn cảm thấy mù mịt, thậm chí không phân rõ đâu là kiếp trước đâu là kiếp này.
“Tôi phải đi đâu để tìm cậu đây Dạ Vũ?” Dụ Văn Châu không biết đã lặp lại câu hỏi này bao nhiêu lần.
Thiên Túc Tinh có nhiều người như vậy, luân hồi vô số kiếp, có bao nhiêu người muốn tìm lại bạn lữ kiếp trước kia chứ?
Quá hoang đường.
Một khi linh hồn tiến vào luân hồi sẽ quên đi tất cả kí ức của kiếp trước, tương tự với việc uống canh Mạnh bà trong truyền thuyết của người Địa Cầu vậy.
Thế nhưng quy tắc vận hành suốt mấy chục ngàn năm không thể nào không xảy ra lỗi, Dụ Văn Châu chính là cái lỗi ấy. Hắn không hoàn toàn quên đi kiếp trước, dẫu cho những kí ức ấy chỉ là một vài mạnh vỡ vụn vặt.
Dụ Văn Châu nhìn khuôn mặt của chính mình được phản chiếu trong gương. Thiếu niên Thiên Túc có một đôi mắt xám ảm đạm, so với các thiếu niên khác dường như tối hơn một chút, nếu không phải năng lực của hắn yếu kém có lẽ đã thu hút được rất nhiều thiếu nam thiếu nữ.
“Nếu đó không phải là cậu tôi thà rằng hồn phi phách tán." Dụ Văn Châu đấm mạnh vào gương, song mặt gương lại không hề xuất hiện một vết rạn nào. Nếu như một quyền này là do người khác... hắn cười tự giễu. "Nhưng một kẻ khiếm khuyết như tôi thì có tư cách gì để đến gặp cậu đây?"
Dụ Văn Châu thở dài, thật sự không dám mong người đó có thể chấp nhận bộ dạng bình hoa di động này.
Đúng lúc này cổng cá nhân thông báo có người gọi đến. Dụ Văn Châu không thèm liếc nhìn tên người gọi một cái mà trực tiếp tắt máy. Danh bạ trong cổng cá nhân của hắn chỉ lưu vài người, chẳng cần nghĩ cũng biết ai có thể gọi đến trong tình huống này.
Thế nhưng chỉ vài giây sau chuông báo lại vang lên. Cứ qua vài lần như vậy, Dụ Văn Châu buộc phải bắt máy.
“Alo? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà con sâu lười như ông lại chủ động gọi cho tôi thế? Đã thế còn gọi gần chục cuộc nữa chứ.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của Trịnh Hiên, song Dụ Văn Châu vẫn có thể nghe ra anh đang tức giận.
“Ông còn dám hỏi tôi cơ đấy? Nửa tháng này ông chết dí ở chỗ nào rồi? Mặt thì không gặp được, gọi điện cũng chỉ nói được mấy câu, ông có còn coi thằng này là bạn chí cốt nữa không? Còn nữa, chủ nhiệm sắp phát điên với ông rồi đấy! Bả bảo ông mà còn không vác mặt lên lớp thì khỏi tốt nghiệp luôn đi.”
Dụ Văn Châu khẽ lắc đầu, sau đó mới nhận ra Trịnh Hiên không nhìn thấy được nên đành phải nói.
“Thì làm sao? Đằng nào cũng không có ai muốn kết khế với tôi, dù bả có cho tôi cũng chả tốt nghiệp được.”
Đầu bên kia chợt yên lặng. Lúc Dụ Văn Châu định tắt máy thì Trịnh Hiên mới lo lắng hỏi.
“Ông có ổn không đấy? Tôi biết kết quả ngoại khóa của ông không tốt nhưng hành động gần đây của ông chẳng giống tác phong của ông tí nào cả. Nói thật tôi nghe, đợt dã ngoại vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Lần này đến lượt Dụ Văn Châu im lặng.
Phía bên kia cũng bắt đầu sốt ruột.
“Alo? Alo? Ông còn sống không thế? Nói chung tôi không biết đâu, ông mà còn không đến lớp nữa là khỏi có bạn bè gì hết!”
Dụ Văn Châu nhìn chằm chằm thông báo cuộc gọi kết thúc một hồi, bỗng thở dài. Nửa tháng này hắn vì bị kí ức kiếp trước quấy nhiễu nên vẫn luôn trốn học, may mà thầy cô cũng lười để ý đến học sinh xếp chót như hắn. Nếu không phải ngày nào Trịnh Hiên cũng nhắn tin giục hắn đi học Dụ Văn Châu đã thực sự cho rằng mình là người vô hình.
À, ngoại trừ Trịnh Hiên ra thì vẫn còn một người.
Dụ Văn Châu truy cập vào một trang web kín. Thông thường khi đăng nhập vào mạng Thiên Nguyên cần phải xác minh thân phận, thế nhưng có một vài trang web kín vẫn cho phép người dùng che giấu danh tính.
Dụ Văn Châu lướt đến mục tin nhắn, nhấn vào avatar của người có nick name là Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi.
Cá: Hôm nay không trốn trong phòng nữa.
Phía bên kia gần như trả lời ngay lập tức.
Corgi Nhỏ Vẫy Vẫy Đuôi: Cậu chịu ra ngoài hít thở không khí rồi đấy à? Tôi nói này không khí ngoài này tuyệt lắm luôn mặc dù mạng Thiên Nguyên cũng có thể mô phỏng y như đời thật nhưng đồ thật vẫn tốt hơn chứ. Tôi biết cậu nóng lòng muốn tìm người yêu kiếp trước nhưng chuyện đó gần như bất khả thi luôn á. Biết là khó nhưng mà thời gian vẫn còn dài mà đúng không? À tui quên mất tui không biết tuổi của cậu nhỡ cậu là một lão già đã sống mấy trăm năm sắp chết rồi thì... Bậy bậy bậy bậy bậy. Coi như tui chưa nói gì nhé! Tóm lại mau ra ngoài thư giãn đi!
Dụ Văn Châu dở khóc dở cười.
Cá: Tôi biết rồi.
Dụ Văn Châu đăng xuất khỏi mạng Thiên Nguyên. Bây giờ bên ngoài đã là buổi trưa, vừa mở rèm cửa ánh nắng chói chang đã ùa vào phòng. Dụ Văn Châu hơi nheo mắt lại. Do hầu hết nhu yếu phẩm có thể đặt mua trên mạng Thiên Nguyên nên tính ra đã nửa tháng hắn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi.
Đi hay không đi? Dụ Văn Châu tự hỏi.
Gần đây hắn cũng đã quen với sự quấy nhiễu của kí ức từ kiếp trước, ít nhất cũng không còn cảm thấy quá khó chịu. Hơn nữa có rất nhiều thông tin phục vụ cho việc nghiên cứu phải học lên cao mới biết được.
Dụ Văn Châu đang do dự thì cổng cá nhân lại thông báo nhận được tin nhắn.
“Hoặc là ông đến lớp hoặc là tôi đạp hỏng cửa kí túc xá rồi lôi ông đến, chọn đi.”
Thôi vậy, đằng nào chuyên ngành hắn muốn theo học cũng cho phép thiếu niên ghi danh. Chỉ cần hắn cố gắng học cho xong ba năm nữa là được.
Lúc đi qua căng tin đông nghẹt người Dụ Văn Châu cố gắng giảm độ tồn tại của mình đến mức thấp nhất, thế nhưng khuôn mặt của hắn vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý từ người khác.
“Uầy nhìn kìa, tên kia cuối cùng cũng đi học lại rồi!”
“Đâu đâu? Đúng là cậu ta thật kìa. Nghe bảo vì thành tích dã ngoại quá thấp nên mới không có mặt mũi đi học hay sao ấy?”
“Vụ này tôi biết. Cậu ta là người duy nhất không đạt bất kì hạng mục nào, thậm chí phần thực chiến cuối cùng còn chả lấy được điểm nào.”
“Thật không? Bây giờ nếu có ai nói cậu ta là người hành tinh khác trà trộn vào tôi cũng tin, làm gì có người Thiên Túc nào lại yếu đến thế.”
“Biệt danh bình hoa di động cả trường này đều biết, hờ, ngoài cái vỏ đẹp ra thì chả có gì khác.”
Mặc dù đã cố lờ đi nhưng những lời bàn tán vẫn như vô số mũi kim đâm vào tai Dụ Văn Châu.
Đây chính là tình trạng hàng ngày của Dụ Văn Châu ở học viện. Tố chất cơ thể của hắn quá kém, hầu như không chịu nổi huấn luyện cường độ cao. Trong tất cả các kì thi Dụ Văn Châu luôn xếp hạng chót, là đuôi xe trong miệng tất cả học viên.
Người Thiên Túc xưa nay tôn sùng sức mạnh, ở một nơi kẻ mạnh làm vua như thế này những người yếu ớt như Dụ Văn Châu chẳng khác nào ngoại tộc bị tất cả mọi người xua đuổi.
“Ê đứng lại.”
Dụ Văn Châu dừng bước, ngẩng đầu nhìn ba thiếu niên đang chặn đường mình, nhíu mày.
“Ồ, còn dám tỏ thái độ cơ đấy?” Một tên trong số đó vỗ mấy cái lên mặt Dụ Văn Châu. “Thế này cho nhanh, anh em bọn tao đang thiếu tiền, muốn mượn của mày một ít.”
“Không có.” Dụ Văn Châu khó chịu ra mặt. “Tiền được phát tháng này tôi đã tiêu hết rồi. Hơn nữa chỉ mấy hôm nữa là đến kì hạn chuyển tiền…”
Dụ Văn Châu vốn không phòng bị, ăn một tát đau điếng.
Tên kia nắm lấy tóc Dụ Văn Châu, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình.
“Dạo này mày học được cách trả treo với bọn tao rồi đấy. Mẹ nó một thằng ăn hại như mày thì có thể dùng tiền vào việc gì? Còn chả bằng…”
Lần này đến lượt tên kia ăn một đấm ngay mặt.
Dụ Văn Châu cuối cùng cũng được giải thoát, toàn thân vô lực ngã xuống đất, hiển nhiên người mới cho tên bắt nạt một đấm không phải là hắn.
“Mẹ nó Trịnh Hiên mày điên rồi à?!”
Trịnh Hiên sắn tay áo, mặc dù thiếu niên trông có vẻ lười biếng nhưng áp lực tỏa ra vẫn dư sức đàn áp đám người kia.
“Bố điên đấy thì làm sao? Tao nhớ tao từng cảnh báo bọn mày nếu còn động đến Văn Châu một lần nữa thì tao sẽ bẻ gãy tay bọn mày rồi cơ mà?” Anh vừa nói vừa dẫm mạnh lên tay của tên kia, thậm chí còn nghe được cả tiếng xương rạn nứt. “Mày coi lời nói của tao là gió thoảng bên tai đấy à? Hay mày cho rằng chúng mày đánh nổi tao?”
Dụ Văn Châu lau máu dính bên khóe miệng, đứng dậy vỗ vai Trịnh Hiên.
“Thôi đủ rồi.”
Trịnh Hiên nhíu mày, rõ ràng không đồng ý với cách giải quyết của Dụ Văn Châu.
“Bọn nó bắt nạt kẻ yếu quen rồi, đứng trước kẻ mạnh thì đứa nào đứa nấy sun hết cả vòi lại. Lần trước tôi nghe ông tha cho chúng nó nhưng lần này thì không.”
Dụ Văn Châu vẫn cố can ngăn.
“Được rồi, ông đánh chúng nó gãy mấy cái xương là đủ, ra tay mạnh quá bị trường gọi lên lại rách việc.”
Trịnh Hiên hừ một tiếng.
“Coi như tôi nể ông.” Nói rồi quay sang đám người kia. “Cút!”
Thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình, Dụ Văn Châu vỗ vai Trịnh Hiên một cái rồi đi trước.
Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị Trịnh Hiên kéo lại.
“Ông cứ để bọn nó bắt nạt mãi thế à?”
Dụ Văn Châu quay đầu lại, nhún vai.
“Tôi không đánh lại tụi nó, ông cũng biết mà.”
Trịnh Hiên muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng chỉ đành kéo Dụ Văn Châu về lớp.
“Tôi chịu ông rồi đấy. Người thì rõ là thông minh mà sao tố chất cơ thể lại kém thế? Phải chi não ông chịu chia cho cơ thể một ít thì có phải tốt hơn không?”
Dụ Văn Châu không trả lời. Thiên phú là trời sinh, hắn có muốn cũng không thay đổi được.
Trịnh Hiên cũng không có ý gì xấu, chẳng qua đã quen than thở trước mặt Dụ Văn Châu rồi mà thôi.
“Bản thân tôi còn chưa lo xong mà còn phải để ý đến ông, áp lực như núi mà.”
“Ô thế cơ đấy? Ban nãy tôi thấy ông kinh lắm cơ mà, có thấy tí áp lực nào đâu.” Dụ Văn Châu bỗng thấy buồn cười. “Hay là ông thích tôi rồi? Ôi sức mạnh của tình yêu! Đợi hai đứa mình thức tỉnh thì cùng nhau tham gia nghi thức trưởng thành nhé?”
Trịnh Hiên vội buông tay, mặt méo hẳn đi.
“Ông bỏ ngay cái suy nghĩ đấy đi! Tôi có chết cũng không kết khế với ông. Mẹ nó cái loại vừa thông minh vừa im ỉm như ông là loại tôi không muốn đụng vào nhất đấy.”
Người Thiên Túc lúc nào cũng nhìn vào sức mạnh trước tiên, có lẽ cũng chỉ có một số ít người như Trịnh Hiên mới coi trọng trí tuệ của Dụ Văn Châu. Cũng chính vì vậy mà một Dụ Văn Châu lúc nào cũng thu mình trước mặt người khác lại có thể không tỏ ra kiêng kỵ với thằng bạn thân này.
“Nhưng ông không chỉ đụng mà còn dính lấy tôi hơn mười năm rồi.”
“Đó là do năm ấy tôi mắt mù mới kết bạn với ông!” Trịnh Hiên hậm hực.
Dụ Văn Châu cười cười, vươn tay choàng vai Trịnh Hiên.
“May mà khi ấy anh Trịnh đây mắt mù, bằng không tôi lấy đâu ra chỗ dựa vững chắc như bây giờ đây?”
Nhìn thấy nụ cười của Dụ Văn Châu, Trịnh Hiên hơi ngẩn ra. Anh bất giác hỏi:
“Dạo này ông cười nhiều hơn đúng không?”
“Có hả?” Dụ Văn Châu không để ý lắm.
Trịnh Hiên gật đầu.
“Nãy giờ nói chuyện ông cười hai lần rồi đấy. Trước đây có khi cả tuần tôi cũng chỉ thấy ông cười một, hai lần. Nếu không phải ông yếu đến không thể yếu hơn tôi còn tưởng ông là cô tinh bị quân đội bỏ sót á.”
Dụ Văn Châu nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì mà lại nở nụ cười.
“Có lẽ gần đây muốn thay đổi hình tượng chăng? Dù sao cũng sắp thức tỉnh rồi, ít nhất tôi còn có thể dựa vào khuôn mặt đẹp trai này để kiếm bạn đời.”
Trịnh Hiên trề môi khinh bỉ thằng bạn không có chí tiến thủ của mình.
“Ông chỉ giỏi già mồm... Ui da!” Trịnh Hiên bị Dụ Văn Châu đánh một cái vào đầu, kêu oai oái như đúng rồi, mặc dù cả hai đều biết nó cũng chẳng đau lắm.
Hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, chẳng bao lâu đã đến trước cửa lớp.
Bình thường chẳng ai để ý Dụ Văn Châu đến hay ở, hắn ở trong lớp thực sự chẳng khác gì người vô hình, vậy mà lần này vừa mới bước vào đã có người lớn tiếng nói.
“Ai đó không biết xấu hổ còn dám vác mặt đến lớp kìa. Bản thân yếu kém thì tốt nhất nên tự biết đường ở nhà cho đỡ chướng mắt người khác.”
Cả lớp lập tức cười vang, kéo theo đó là vô số lời châm chọc.
Dụ Văn Châu chả quan tâm, hắn đã quen với việc này từ lâu cho nên chỉ lẳng lặng đi về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp.
Trịnh Hiên ngồi ngay bên cạnh Dụ Văn Châu, vừa đặt mông xuống đã bắt đầu tỏ thái độ.
“Thằng *** kia chơi với Hoàng Thiếu Thiên được mấy hôm đã tỏ vẻ thượng đẳng. Thành tích tốt thì hay lắm chắc? Này, ông có nghe tôi nói gì không đấy?”
Dụ Văn Châu đang đọc sách ngẩng đầu lên.
“Nay ông hăng hái thế? Ngủ đi. Quan tâm chúng nó làm cái gì?”
“Tôi không quan tâm chúng nó mà là lo cho ông!”
Dụ Văn Châu ra dấu đã hiểu sau đó lại cắm mặt vào quyển sách.
Đọc được một lúc, Dụ Văn Châu như chợt nhớ ra cái gì, đột nhiên hỏi.
“Đáng lí ra ông phải chơi với hội Hoàng thiếu chứ nhỉ? Với năng lực của ông thì đoạt hạng hai, hạng ba khối cũng đâu phải vấn đề gì lớn đâu.”
“Hoàng thiếu cái quần què.” Trịnh Hiên ngả người về phía sau, ánh nắng hất lên sườn mặt khiến thiếu niên trông càng lười biếng. “Chơi với chúng nó rõ phiền, tôi chả thèm.”
Đúng lúc này, tất cả tiếng ồn ào trong lớp bỗng ngừng hẳn. Sau đó có vô số tiếng “Hoàng thiếu” nối tiếp nhau vang lên.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Ngay cả Dụ Văn Châu cũng không nhịn được mà nhìn về phía cửa lớp, lập tức trông thấy một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời.
Dụ Văn Châu cũng chỉ liếc một cái rồi lặng lẽ cúi đầu. Dù sao cũng chả liên quan đến hắn.
END CHƯƠNG 1