- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 6,230
- Location
- Hàng Châu
- Fan não tàn của
- Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
Chương 14: Kế hoạch
Năm ngày trôi qua rất nhanh, Tống Kỳ Anh được tháo băng gạc, phần bụng có một vết sẹo thật dài, tuy hơi mất thẩm mỹ nhưng lại làm cậu có khí chất phong trần hơn không ít.
Diệp Tu quyết định ngày mai sẽ đánh phó bản vườn thú. Đội ngũ thực hiện hoạt động cứu viện lần này đều đủ, ngay cả Mạc Phàm không thích giao lưu với người khác cũng tham gia. Dù Diệp Tu vẫn cảm thấy mấy đứa như Tiểu Lư Bánh Bao chỉ đơn thuần là ham vui thôi ~
Trong năm ngày này xảy ra không ít chuyện. Trâu Viễn rốt cuộc đã có thể nói tiếng người, giọng cậu thanh thanh như thiếu niên. Đới Nghiên Kỳ ngày nào cũng tới xem ké TV, sau khi nghe kế hoạch cứu viện vườn thú liền nằng nặc đòi tham gia, thậm chí còn xin Tiêu Thời Khâm nghỉ một ngày. Hôm qua Cao Anh Kiệt đến tìm Kiều Nhất Phàm chơi, cũng bẽn lẽn bày tỏ mình muốn cống hiến một chút sức lực.
Diệp Tu khẽ đếm, chà, tiểu đội phó bản đã có mười người, đủ quân số …
“Chúng ta phải lập một cái kế hoạch!” Diệp Tu nghiêm túc gõ bàn. Chín đội viên ngồi thành một vòng tròn nghe đội trưởng Diệp chỉ huy.
“Đầu tiên, chúng ta phải đến Vườn thú hoang dã thành phố H, vì thế nhất định phải nắm rõ cách sắp xếp lẫn địa hình của nó.” Diệp Tu chỉ lên màn hình máy tính, Bánh Bao phối hợp mở ra một cái bản đồ vườn thú.
“Tổng diện tích 2000 mẫu, chia làm hai khu tham quan: đi xe và đi bộ. Có thể tự lái xe hoặc thuê xe ngắm cảnh, nhưng không cần nghĩ đến phương án tự lái, vì anh không biết lái xe. Căn cứ thông tin Tiểu Tống cung cấp, nhóm chim cắt của em sống tại thảo nguyên gần thành phố Q, vậy anh đoán chắc bọn họ sẽ được đưa về khu vực này:” Tay Diệp Tu chỉ vào một phần trên bản đồ, “Chim hoang dã thảo nguyên! Khu vực này nằm ở phía Tây Nam của vườn thú, xem xét khoảng cách từ điểm xuất phát của chúng ta đến vườn thú, lộ trình tốt nhất là vào Cửa Tây, sau đó thuê xe ngắm cảnh đến Khu vực Thú hoang dã thảo nguyên rồi xuống, sau đó đi bộ đến mục tiêu.”
Ngón tay Diệp Tu chỉ vào màn hình, Bánh Bao hiểu ý liền zoom in hai khu vực thảo nguyên lên: “Hai khu vực này thông với nhau, hình bầu dục, con đường để thăm quan chạy dọc theo thảo nguyên, tường xây cao 3 mét. Đáng chú ý là, vì là nơi nhốt chim thú hoang dã nên cả khu vực thảo nguyên này hoàn toàn tách ra khỏi con đường thăm quan, nhất là khu chim hoang dã có lưới phòng hộ cao 15 mét. Chúng ta rất khó tiếp xúc với nhóm bạn của em.” Diệp Tu nhìn Tống Kỳ Anh, “Vậy nên Tiểu Tống à, em đầu tiên phải đảm bảo nhóm bạn em có thể chú ý tới chúng ta, đồng thời kết nối được với bọn họ.”
Tống Kỳ Anh nghiêm túc gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề!”
“Tốt! Vậy tiếp theo là chỗ này, Bánh Bao phóng to lên!” Diệp Tu lại chỉ vào một góc bản đồ, “cũng chính là góc trong cùng của khu thảo nguyên, bên cạnh đều là rừng cây. Ở đó chỉ có vài con thú cỡ nhỏ bình thường, cơ bản là không có ai ra vào. Qua rừng cây này là tường bao của vườn thủ, nơi này chính là một điểm mù, chúng ta sẽ hành động ở đây!”
“Con đường này là đường một chiều, chỉ cần chúng ta phá được đường là có thể tranh thủ một chút thời gian. Nên ngày mai chúng ta sẽ xuất phát từ sớm, vừa mở cửa vườn thú sẽ đến ngay khu thảo nguyên, lúc đó chắc không có nhiều người đi thăm quan thảo nguyên đâu! Tiểu Lư, Mạc Phàm, bất luận các em dùng cách gì, các em có tự tin mình có thể phá hỏng con đường này, đảm bảo trong vòng năm phút không ai có thể ra vào không?”
Lư Hãn Văn cực kỳ hăng hái đáp: “Có ạ!”
Mạc Phàm không nói gì nhưng ánh mắt lại sáng lên đầy tự tin.
“Tốt, lúc đó anh sẽ giao Ô Thiên Cơ cho các em. Các em biến thành người, dùng mưu trí hoặc dùng bạo lực đều được, tóm lại đừng để ai nhìn thấy chúng ta. Nhưng cũng không được đi quá xa, nếu ra khỏi phạm vi tác dụng của Ô Thiên Cơ, Bánh Bao không giữ được hình người nữa!” Diệp Tu dặn dò, “Để đề phòng mấy đứa dở hơi thích đi ngược chiều, trên đường cũng cần có người canh chừng. Nhiệm vụ này giao cho La Tập và Tiểu Tâu nhé, chỉ cần có người quay về thì phải ngay lập tức thông báo cho anh, các em làm được không?”
La Tập và Trâu Viễn đồng thời đứng thẳng hai chân, lớn tiếng nói: “Được ạ!”
“Vậy nhiệm vụ quan trọng nhất, xử lý lưới phòng hộ, Bánh Bao, chuẩn bị xong chưa?” Diệp Tu quay sang hỏi Bánh Bao.
Bánh Bao giơ cánh tay săn chắc lên: “Luôn luôn chuẩn bị!”
Diệp Tu vã mồ hôi: “Ý anh là công cụ chuẩn bị xong chưa?”
Bánh Bao khó hiểu: “Công cụ gì?”
Diệp Tu cạn lời: “Chẳng lẽ em định tay không xé lưới phòng hộ?”
Thấy lão đại nghi ngờ, Bánh Bao hết sức bất mãn: “Em khỏe lắm!!!!”
Diệp Tu đỡ trán: “Được rồi, lát nữa anh giúp em chuẩn bị!”
Nhờ trò quậy của Bánh Bao, không khí nhẹ nhõm hơn không ít. Diệp Tu lại gõ bàn: “Mọi người nghiêm túc một chút! Tiếp tục! Bánh Bao, em phải mở được một cái lỗ đủ để chim cắt có thể bay qua trên lưới phòng hộ bằng tốc độ nhanh nhất! Còn Tiểu Cao,”
Diệp Tu nhìn về phía Cao Anh Kiệt, cậu nhóc này rõ ràng có phần căng thẳng, năm cái đuôi dựng thẳng tắp, người không nhúc nhích, chăm chú nhìn hắn.
Diệp Tu hắng giọng nói tiếp: “Tiểu Cao, em phụ trách việc khống chế đám chim hoang dã còn lại, không để chúng nó chú ý tới động tĩnh bên này, được chứ?”
Cao Anh Kiệt hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp: “Em sẽ cố gắng hết sức!”
Mèo Chín Đuôi là bậc vương giả trong đám động vật, có năng lực khống chế nhất định với chim thú bình thường. Cao Anh Kiệt đã tu được gần năm cái đuôi, phạm vi cậu có thể khống chế càng lớn, chắc chắn có thể khiến đám chim hoang dã còn lại trong lưới phòng hộ bỏ qua sự tồn tại của cả bọn.
Năng lực của Cao Anh Kiệt có thể nói là chi tiết quan trọng nhất trong kế hoạch này, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì, bằng không, chỉ sợ sẽ để lại hậu quả khó lường.
“Sau khi nhóm chim cắt trốn ra, Tiểu Tống, em dẫn bọn họ tạm né trong rừng cây. Nhớ chú ý thương tích của em, tốt nhất là nhờ bạn em đỡ em bay một đoạn.” Diệp Tu chỉ vào phần bụng của Tống Kỳ Anh, “Các em đậu gần tường bao, chờ tín hiệu của anh.”
“Về phần giải quyết hậu quả lưới phòng hộ, sau khi Bánh Bao phá lưới phòng hộ, Tiểu Đới em bay đi tìm nhân viên quản lí khu vực thảo nguyên, tìm cách thông báo cho bọn họ chuyện lưới phòng hộ bị hỏng, đương nhiên, cố gắng đừng để họ nhìn thấy em!” Diệp Tu nhìn cô bé chim yểng đen bóng.
Mắt Đới Nghiên Kỳ ánh lên vẻ nghiêm túc: “Tiểu Đới đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
“Cuôi cùng, Tiểu Kiều, em phụ trách tiếp ứng, cần duy trì hình mèo canh ở ngoài tường bao, làm một mình không vấn đề gì chứ?” Khiến Diệp Tu lo lắng nhất lại là chú mèo đáng tin cậy Kiều Nhất Phàm, dù sao để một con mèo coi ba túi hành lý chờ ngoài tường bao, kể cả có ít người qua lại đi nữa, thì cũng không thể không đề phòng rủi ro, “Một mình thì càng phải cẩn thận, biết không?”
Kiều Nhất Phàm nắm chặt hai tay: “Em nhất định cố gắng!” Nhiệm vụ của cậu chỉ là tiếp ứng, nếu chỉ như vậy cũng không làm xong thì quá uổng phí sự kỳ vọng của tiền bối!
“Sau khi nhân viên quản lí đến, chúng ta sẽ chạy ra đây, sau đó đến chỗ Nhất Phàm tiếp ứng. Tiểu Đới sẽ bay đến thông báo cho các em. Tiểu Tống có sáu người bạn, cứ hai đứa một túi hành lý, chịu khó một chút, cố gắng im lặng!” Diệp Tu chỉ mấy túi hành lý để cạnh cửa.
“Không vấn đề gì ạ, cảm ơn tiền bối!” Tống Kỳ Anh cúi người vái chào.
“Đến lúc đó cảm ơn anh cũng không muộn.” Diệp Tu khoát tay, “Anh sẽ đón xe đưa các em ra ngoại thành, chuyện sau đó phải dựa vào chính bản thân các em thôi!”
Tống Kỳ Anh lại cúi người vái chào lần nữa, trong mắt đã lấp loáng ánh nước: “Tiền bối, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!”
Diệp Tu lại quan tâm một vấn đề khác: “Tiểu Tống, vết thương của em không thể bay xa được, hay cứ ở lại chờ lành đã rồi hẵng đi tìm các bạn?”
Tống Kỳ Anh lắc đầu: “Em là đội trưởng của họ, nhất định phải chịu trách nhiệm với họ. Tiền bối, em không sao, anh đừng lo!”
Diệp Tu gật đầu: “Bản thân em nắm chắc là được rồi! Vậy,” Hắn nhìn xung quanh một vòng, đưa tay ra: “Hoạt động cứu viện vườn thú …”
Chín cái móng vuốt cùng chĩa ra: “Tất thắng!”
Last edited: