Hoàn [Tinh Trần 2021][Vương - Chu] Ly Ly

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 青山为雪
Raw: @Gingitsune
Convert:
Edit: Pông

Sản phẩm thuộc project [Mừng SN Vương Kiệt Hi 2021] Tinh Trần Phục Nguyên

***
Ly Ly

1.

Vương Kiệt Hi ngồi trong khách sạn, cắm bình nước siêu tốc, đợi nước sôi liền rót trà, mở máy tính, dự định nghỉ ngơi một chút, chưa được mấy phút đã nghe thấy tiếng có gõ cửa.

"Vào đi."

Người bên ngoài không lên tiếng, lại gõ cửa. Tiết tấu tuy rất lễ phép nhưng Vương Kiệt Hi cảm giác lần này không đúng, thế nào mà nghe như đang dùng chân đá vậy.

Vương Kiệt Hi nghi hoặc đứng dậy, vừa lúc bên ngoài vang lên tiếng nói, "Vương đội?"

Vương Kiệt Hi bước tới, thầm nghĩ có khi mình nghe nhầm. Đây không giống giọng của bất kỳ đội viên nào, mà giống như là Chu Trạch Khải mới gặp hồi sáng.

Hắn mở cửa, Chu Trạch Khải đang đứng bên ngoài.

Vương Kiệt Hi: "..."

Chu Trạch Khải mặc áo sơ mi trắng, áo gió cuộn thứ gì đó ôm trước ngực, cử chỉ vô cùng khả nghi. Vương Kiệt Hi chần chừ một lúc, "Có chuyện gì không?"

"Có." Chu Trạch Khải nói.

Hắn đưa "cục" áo gió đưa cho đối phương, Vương Kiệt Hi không hiểu nguyên do, thuận tay cầm lấy, kéo áo gió ra thì thấy rõ hơn, hai tay Chu Trạch Khải bị rễ cây siết chặt cuốn lấy, hoàn toàn không thể động đậy.

Vương Kiệt Hi: "..."

Chu Trạch Khải: "..."

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt nhỏ trợn to, mắt trừng mắt, nhỏ trợn to, mắt trừng mắt.

"Cậu vào đây trước đã." Vương Kiệt Hi hoàn hồn, đem người kéo vào phòng.

Chu Trạch Khải ngồi xuống ghế, mặt rất điềm tĩnh. Vương Kiệt Hi hồi tưởng lại một chút mấy thứ liên quan trên tivi, xem lúc bệnh nhân bỏ trốn khỏi bệnh viện có phản ứng bình thường như thế nào, ấp a ấp úng một lúc, lời ra khỏi miệng ý tứ sâu xa, "Không cần khẩn trương, cậu thử nhớ lại xem, thứ này mua ở đâu?"

"Anh đưa."

"Lời này không thể nói bừa nha." Vương Kiệt Hi nói, "Không tôi báo cảnh sát giờ."

"... Chậu hoa."

Vương Kiệt Hi lập tức nghĩ tới một chuyện.

Mấy tháng trước, Vương Kiệt Hi nhặt từ bên ngoài một cái cây nhỏ không rõ tên, phát hiện nó đã bị chặt còn khúc ngắn, trồng lại trong chậu hoa có thể sống tiếp, có bao nhiêu không khoa học liền có bấy nhiêu. Hắn thấy đây là dấu hiệu tốt, vừa vặn lần này tới Luân Hồi nên tiện tay tặng chủ nhà.

Hắn nhìn kỹ khóm hoa màu tím, là cây tử đằng, thực sự có chút giống chậu cây hôm đó.

Theo lời giải thích của Chu Trạch Khải, lúc hắn tưới cây thì bị rễ của nó quấn lấy. Vương Kiệt Hi nắm chặt lấy đuôi của chiếc rễ lộ ra, "Chẳng lẽ nó thật sự có sự sống?"

Cái cây liền "bang" một tiếng đập vào ngón tay hắn.

"..." Vương Kiệt Hi từ ngăn tủ lấy ra một chiếc kéo lớn.

Chu Trạch Khải vô thức muốn rút tay về, đối phương nhanh hơn đè lại, "răng rắc" hai tiếng, rễ cây bị cắt thành mấy đoạn. Nhưng trong chớp mắt những đoạn bị đứt nối liền với nhau, so với trước đó còn quấn chặt hơn.

"Có chút không ổn." Vương Kiệt Hi buông kéo, "Cậu có cảm giác bị siết tới khó chịu không?"

Chu Trạch Khải lắc đầu. Vương Kiệt Hi thử khều khều cây tử đằng kia, quả nhiên cũng không quá chặt, chỉ là quấn kín cổ tay mà thôi. Hắn suy tính nói, "Thử vẩy chút nước xem?"

Hai người vào phòng tắm, Chu Trạch Khải đặt tay dưới vòi nước, Vương Kiệt Hi thận trọng chỉ vặn một chút.

Theo dòng nước chậm rãi chảy xuống, nhánh cây như đang lần mò từng bước nhẹ nhàng, mắt thường cũng thấy được nó bắt đầu vươn thêm, giương nanh múa vuốt mà mọc dài ra. Vương Kiệt Hi lập tức khóa vòi nước, dùng khăn lau qua, sau đó bọn họ thấy độ dài của nhánh cây dường như đã hơn gấp đôi, lúc trước chỉ ở cổ tay, hiện tại đã quấn tới cánh tay.

"Được rồi." Vương Kiệt Hi nói, "Tuy tình huống chuyển biến xấu, nhưng chúng ta cũng hiểu thêm được một số tập tính của nó. Là thực vật, nó có chút..."

"Ngu ngốc."

"Chờ một chút, đối phó với loại này chắc cậu khá có kinh nghiệm đi?" Cứ thế bị Chu Trạch Khải ngắt lời, Vương Kiệt Hi suýt chút quên luôn mình định nói gì.

"Không có." Đối phương chém đinh chặt sắt khẳng định.

"Ý tôi là trừ việc nó không sợ bị cắt đứt đoạn, thì cũng gần giống như loại thực vật khác có yêu có ghét." Vương Kiệt Hi nói, "Cậu có bật lửa không?"

Trên người hai người đều không mang, có tìm đội viên nhờ chắc chắn sẽ kéo theo mười vạn câu hỏi vì sao, Vương Kiệt Hi quyết định chạy xuống tầng mua một cái. Trước khi đi hắn dặn dò, "Tôi rất nhanh sẽ quay lại, cửa không khóa, lỡ phát sinh chuyện gì thì cậu cứ lớn tiếng kêu cứu sẽ có người tới giúp."

"Đi thong thả." Chu Trạch Khải nói.

Sau khi Vương Kiệt Hi rời đi khoảng năm phút, cửa có tiếng gõ, Hứa Bân ở bên ngoài lớn tiếng gọi, "Đội trưởng! Tôi mang ổ cứng mới cho anh nè!"

Chu Trạch Khải: "..."

Hắn cân nhắc một chút, tình hình bất thường này sẽ khiến người khác chấn động, vì vậy hắn quả quyết đứng dậy trốn vào phòng tắm, dùng chân đóng cửa lại.

Hứa Bân gõ cửa hai cái, không cẩn thận đẩy cửa bật mở. Hắn vừa nhìn, cửa không khóa, trực tiếp đi vào thì ai ngờ thấy căn phòng trống rỗng, đèn phòng tắm lại sáng.

"A, anh đang rửa tay hả?" Hứa Bân lấy ổ cứng và tài liệu từ trong túi ra, "Tui để đồ trên bàn nha, nghỉ sớm một chút... Ủa? Sao lại có kéo ở đây? Áo khoác này cũng không phải của đội trưởng, nhìn quen quen ta?"

Đúng lúc này Vương Kiệt Hi đẩy cửa vào, "Tôi về rồi đây."

Hứa Bân: "..."

Vương Kiệt Hi: "..."

"Đội đội đội đội trưởng, trong phòng tắm có quỷ!"

"Không sao." Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói, "Chỉ là chậu hoa thành tinh rồi, tôi sẽ tiễn nó về chầu trời."

Hứa Bân nhìn bật lửa trong tay Vương Kiệt Hi rồi lại liếc thấy một đống thuốc, dung dịch hóa học trong túi nilon, vẻ mặt như sét đánh ngang tai.

"Anh từ từ đi." Hắn run rẩy nói, "Không quấy rầy mấy người phi thăng."

Sau khi Hứa Bân đi, Vương Kiệt Hi dọn dẹp một khoảng trống trên bàn rồi nói vọng vào phòng tắm, "Cậu ra đây, không còn ai đâu."

Trong phòng tắm truyền đến một tiếng "rầm".

Vương Kiệt Hi sợ hết hồn, hắn xông tới đẩy cửa, rổ quần áo đổ trên mặt đất, còn Chu Trạch Khải đang cố trèo từ đường ống nước xuống. Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cây tử đằng phân ra hai nhánh treo trên ống nước hình thành nên hiện trường bắt cóc như trên phim.

"Xong." Vương Kiệt Hi lẩm bẩm nói, "Nếu hiện tại cảnh sát ập tới, có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được hàm oan."

"Bật lửa." Chu Trạch Khải nhắc nhở hắn.

Vương Kiệt Hi lấy chiếc bật lửa từ trong túi, giơ tới gần hai nhánh dây leo đang quấn quanh ống nước, tách một tiếng, ngọn lửa nhỏ màu xanh bùng lên. Cành cây bị cháy sém, nó vô cùng sợ hãi dần thu lại, Chu Trạch Khải nắm lấy cơ hội hạ cánh tay bị treo trên ống nước xuống.

Dùng lửa rất hữu dụng, hai người lập tức thấy có hy vọng. Vương Kiệt Hi cất bật lửa rồi ra ngoài, Chu Trạch Khải cùng đi theo, vừa ra đã thấy trên bàn có một chiếc đèn cồn.

Vương Kiệt Hi quẹt cây diêm, cẩn thận tỉ mỉ đốt đèn, "Tới đây, đừng lại gần quá, coi chừng bị nướng chín."

Chu Trạch Khải dè dặt rủ nhánh cây tới gần ngọn lửa. Đột nhiên trong nháy mắt hai người không kịp nhìn rõ, cây tử đằng vèo một cái biến mất, xuôi theo cổ tay Chu Trạch Khải, nhanh như chớp chui vào tay áo.

Cổ tay Chu Trạch Khải giành được chút tự do liền xoay xoay hoạt động chút, định nói chuyện thì mặt đột nhiên biến sắc.

Vương Kiệt Hi kinh ngạc hỏi, "Nó chạy đi đâu rồi?"

"Sau lưng." Chu Trạch Khải nói.

Hắn vừa đặt tay lên khuy áo, cửa đột ngột mở ra, Hứa Bân xông vào nói, "Đội trưởng, anh xem cái ổ cứng kia chưa! Tui nhầm rồi, trong đó đều là tui tự thu thập..."

Chu Trạch Khải: "..."

Hứa Bân khiếp sợ chậm rãi chuyển góc nhìn qua khuôn mặt của Chu Trạch Khải, lúc này dây leo sau lưng đối phương phá chướng ngại tập kích, từ bên trong đâm xuyên qua áo sơ mi tựa như một người lao khỏi mặt nước để hô hấp, một đoạn dây leo dài vươn ra.

"Đệch!" Hứa Bân kinh hãi biến sắc, "Bồn hoa yêu tinh này giống Chu Trạch Khải vậy!"

Chu Trạch Khải: "..."

Vương Kiệt Hi thở dài, "Mấy người đừng nói chuyện, tôi muốn an tĩnh."

2.

Cuối cùng Vương Kiệt Hi đuổi được Hứa Bân đang ngu ngơ về phòng, hắn quay đầu nghiêm túc xem kỹ nhân vật chính trong câu chuyện, bồn hoa yêu tinh hại người.

Không biết có phải do ảo giác hay không, lúc này Chu Trạch Khải quả thực hơi kỳ quái. Hắn vẫn duy trì tư tế không nhúc nhích, khuy áo sơ mi bung mất một nửa, Vương Kiệt Hi thầm nghĩ có nhan sắc thì thế nào cũng được, loại khí chất vừa mãnh liệt, vừa kỳ diệu không thể miêu tả bằng lời.

"Trước tiên cậu đừng cử động." Vương Kiệt Hi đi vòng qua đằng sau dây leo, "Hiện tại có cảm giác khác thường gì không?"

Chu Trạch Khải cũng không động đậy, có há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.

Vương Kiệt Hi kinh ngạc quay đầu, "Cổ họng cậu sao rồi?"

Đúng lúc này, Chu Trạch Khải vốn đang không nhúc nhích liền cử động. Đầu tiên hắn giơ tay trái lên, rễ cây vung vẩy hai cái giữa không trung, sau đó cả người xiêu xiêu vẹo vẹo ngã rầm một tiếng xuống đất. Vương Kiệt Hi không kịp đỡ hắn, chớp mắt đối phương đã nằm rạp, uốn éo di chuyển về phía trước như con rắn.

Vương Kiệt Hi: "..."

Trong tình huống nước sôi lửa bỏng, Vương Kiệt Hi vẫn giữ được bình tĩnh, không nói một lời, trước tiên đè người lại cái đã. Lúc này đoạn dây leo đứt gãy sau lưng áo sơ mi của Chu Trạch Khải tiếp tục vung vẩy, nỗ lực biến thành ngòi bút viết nên một chữ: cứu.

"Mi có thể nói được?" Vương Kiệt Hi có một suy đoán không tốt cho lắm, "Đợi đã, mi không phải là bồn hoa yêu tinh đúng không? Hiện tại mi là ai?"

Cái cây méo mó viết ra một chữ khác: Chu.

Bây giờ Vương Kiệt Hi chỉ cảm thấy có phải Hứa Bân ngẫu nhiên bắt gặp được cơ duyên tu thành thuật tiên đoán hay không, mới nói xong bồn hoa thật sự biến thành Chu Trạch Khải, việc gì đây.

Đẩy Chu Trạch Khải bị bao phủ bởi bồn hoa yêu tinh, hiển nhiên nó chưa thích ứng với thân xác mới, vẫn đang vùng vẫy trên mặt đất dùng cách di chuyển uốn éo của mình để chạy trốn, Vương Kiệt Hi mất nửa ngày để kéo đặt lên trên ghế rồi dùng cà vạt trói lấy tay nó. Nhìn bồn hoa vẫn đang giãy dụa, Vương Kiệt Hi đột nhiên nghĩ thông suốt, hắn vơ lấy cái bật lửa trên mặt bàn, tiến đến dí sát ngọn lửa vào dây leo.

Bồn hoa Chu Trạch Khải hoảng sợ rụt về sau, co cụm lại thành một đống, chỉ đành cố gắng ngẩng đầu lên, bất giác nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt.

Trong lòng Vương Kiệt Hi dâng lên sự tội lỗi to lớn, cảm thấy như mình đang bắt nạt bạn nhỏ.

Dây leo bò đến trên cánh tay Vương Kiệt Hi, từ trong túi hắn lấy ra chiếc điện thoại, mở ra thấy hiện lên khóa màn hình, không khách khí khều khều hắn kêu nhập mật khẩu. Vương Kiệt Hi nhấn ngón tay mở khóa xong, nói, "Vẫn là cậu thích nghi với bồn hoa này nhanh, sử dụng thuần thục ghê."

"Cảm thấy không tốt." Chu Trạch Khải mở bản ghi chép đánh chữ, "Làm thế nào để quay lại bây giờ?"

"Sao tôi biết được, vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của tôi rồi." Vương Kiệt Hi liếc mắt nhìn bồn hoa bị trói trên ghế, sau đó rùng mình một cái, "Vừa nãy cậu hợp nhất với nó kiểu gì vậy?"

"Lúc Hứa Bân xông tới." Chu Trạch Khải nhập tin nhắn, "Trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó thành như này."

Vương Kiệt Hi im lặng một lúc, đột nhiên nói, "Tôi phát hiện lúc cậu nhắn tin hình như nhiều lời hơn, hay là đừng biến quay trở lại nữa?"

Chu Trạch Khải dừng lại xong thoăn thoắt mở WeChat, tìm gói biểu cảm, sau đó mở ra một cái mặt cún con khinh bỉ to đùng.

Vương Kiệt Hi: "..."

Chu Trạch Khải nhắn tiếp, "Hiện tại tôi thấy không thoải mái lắm."

"Cậu biến thành một bó dây thừng thế này, thoải mái mới là lạ." Vương Kiệt Hi cũng có chút bó tay toàn tập, "Không thì tôi gọi Hứa Bân lại, có khi dọa được nó sợ chạy mất?"

Chu Trạch Khải chìa một nhánh dây leo quấn lấy ngón tay của Vương Kiệt Hi, bên kia vẫn tiếp tục nhắn, "Tôi cảm giác cần phơi mặt trăng."

"Trăng?" Vương Kiệt Hi quay đầu lại nhìn, tối nay trời khá trong, "Cậu là thực vật xanh, không phải vạn vật sinh trưởng dưới ánh mặt trời sao?"

"Tôi không phải thực vật xanh, chỉ là tạm thời biến thành thực vật xanh mà thôi." Chu Trạch Khải đã hơi mệt nhưng vẫn giải thích rõ từng câu từng chữ.

Vương Kiệt Hi cau mày, đem dây leo quấn thành một đoạn trên tay, "Không phải truyền thuyết hay có loại yêu tinh muốn tu luyện dưới ánh trăng à, tôi mang cậu ra ngoài... Dù không biến được trở lại, không chừng mấy trăm năm nữa cậu có thể tu luyện thành người đó."

"Biến không được trở lại..." Chu Trạch Khải nhắn tin, "Trước tiên anh nên cân nhắc làm thế nào để giải thích, Chu Trạch Khải ở nơi này, sau một đêm biến thành xà tinh mắc bệnh di chuyển uốn éo đi."

Vương Kiệt Hi: "..."

Hắn kiểm tra lại bồn hoa Chu Trạch Khải đang bị cột trên ghế, bảo đảm rằng nó sẽ không nhân cơ hội chạy thoát. Nghiêm túc mà nói, một chiếc cà vạt không thể trói chặt người lớn, tuy bồn hoa yêu tinh từng bị lửa dọa sợ chết khiếp nhưng Vương Kiệt Hi vẫn không yên tâm. Hắn nghĩ một lúc, sau đó kéo bồn hoa yêu tinh trở lại bên giường, cầm cà vạt trói chặt tay vào thành giường.

"Không biết tại sao..." Chu Trạch Khải chậm rãi đánh chữ, "Có loại cảm giác xúc động muốn báo cảnh sát."

"Thật ra cậu nên gọi điện cho bệnh viện tâm thần." Vương Kiệt Hi mệt mỏi, "Mà trước tiên là cậu có thể nói chuyện cái đã."

Chu Trạch Khải: "..."

"Im lặng mà cậu cũng nhất định phải gõ dấu ba chấm ra à?"

Chu Trạch Khải: "Chấm chấm chấm."

"... Được rồi, tôi mang cậu đi tắm trăng."

Vương Kiệt Hi khoác thêm áo, quấn dây leo quanh cổ tay, rồi dùng tay ấy cầm điện thoại để bất kỳ lúc nào muốn, đối phương có thể từ ống tay áo vươn ra đánh chữ nói chuyện. Lúc đi qua phòng Hứa Bân ở bên cạnh, nghe thấy bên trong có động tĩnh kỳ lạ, là tiếng người đang trò chuyện, Vương Kiệt Hi thầm nghĩ chắc là đội viên tìm tới Hứa Bân tán gẫu nên không để ý.

Lúc này Hứa Bân ở bên trong.

Hứa Bân: [đập đầu vào tường.gif] Làm sao bây giờ! Tui đem ổ cứng cất giấu nhiều năm đưa lộn cho đội trưởng rồi!

Lưu Tiểu Biệt: Xin người nén bi thương, nhưng chắc đội trưởng sẽ không lật tới đống cặp tài liệu của anh đâu.

Cao Anh Kiệt: Cất giữ nhiều năm? Là các video thi đấu ạ? Cái này cũng không sao mà.

Hứa Bân - Lưu Tiểu Biệt: Không sao cái gì khụ khụ khụ...

Vương Kiệt Hi một mình đi trên đường lớn, thời gian này ít người qua lại, một nhóm người mới tan làm túm năm tụm ba mệt mỏi đi tới, thỉnh thoảng có thể thấy vài đôi tình nhân nắm tay nhau. Ánh trăng tối nay quả thật không tệ, nhưng đèn đường quá sáng, Vương Kiệt Hi xoay bốn phương tám hướng cũng khó tìm được nơi đặt bồn hoa.

Hắn phủi phủi bụi, đang định ngồi xuống, đột nhiên trước mắt nhảy ra hai tên trẻ trâu tóc nhuộm vàng, trông có vẻ là thành phần bất hảo.

Thanh niên giáp: "Này, ai cho mấy người ngồi đây, đây là địa bàn của bọn tao biết không?"

Thanh niên ất: "Đúng đúng, năm đó, công viên này vẫn là một quảng trường nhỏ trong tiểu khu..."

Thanh niên Giáp: "Ai bảo mày tự nhiên nhớ lại, quá khứ là quá khứ, chúng ta phải hướng về phía trước!"

Thanh niên Ất: "Quá triết học, lão đại, anh quả nhiên kiến thức uyên bác!"

Thanh niên Giáp: "Đó là vì từ nhỏ tao đọc nhiều sách."

Thanh niên Ất: "Không hổ là con nhà người ta xuất thân dòng dõi thư hương."

Thanh niên Giáp: "Đáng tiếc gia cảnh sa sút..."

Thanh niên Ất: "Nhưng chúng ta vẫn đang bám rễ tại thành phố này để đâm chồi!"

Vương Kiệt Hi: "..."

Chu Trạch Khải lặng lẽ chìa một đoạn dây leo, nhập trên điện thoại, "Hai tên ất ơ này đâu ra vậy?"

"..." Làm sao tui biết được!

Thanh niên Giáp: "Thâm căn cố để.*"

Thanh niên Ất: "Cố chấp kỳ kiến."

Thanh niên Giáp: "Kiến phùng sáp châm."

Thanh niên Ất: "Châm biêm thì tệ."

Thanh niên Giáp: "Tệ..."

Vương Kiệt Hi: "Tệ y đan thực."

* Cố chấp kỳ kiến: cố chấp cứng đầu
Kiến phùng sáp châm: tận dụng triệt để
Châm biêm thì tệ: chỉ ra vấn đề và thuyết phục người ấy sửa sai
Tệ y đan thực: cuộc sống khó khăn

Thanh niên Giáp: "..."

Thanh niên Ất: "Mày xem thường lão đại của tao hả, lại dám cướp lời!"

Thanh niên Giáp: "Đúng thế, rõ ràng tao nghĩ đến trước! Mày làm thế có ý gì!"

Vương Kiệt Hi: "..."

Bọn họ càng nói càng tức, hai tên "giang hồ" dứt khoát xắn tay áo. Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ hoạt động cổ tay một chút, nhưng chưa cần tới hắn ra tay, một cái bóng màu xanh từ tay áo hắn vọt ra ngoài, nhìn hai mặt hai tên kia rồi bùm bùm đánh một trận tơi bời.

Thanh niên Giáp: "Ối mẹ ơi... Tên này là cao thủ giang hồ!"

Thanh niên Ất: "Làm sao bây giờ, phải làm sao huhu... Có nên báo cảnh sát không?"

Vương Kiệt Hi: "..." Mấy người ra dáng lưu manh tí được không?

Cây tử đằng Chu Trạch Khải đánh xong lại chui vào tay áo Vương Kiệt Hi, hai thanh niên bất lương nghĩ người trước mặt chắc là cao thủ, vũ khí là roi mây, nhấc tay cái là thu về tay áo. Bồn hoa rồi địa bàn gì đó bị bọn họ ném ra sau đầu, hai người vừa khóc lóc vừa bỏ chạy.

...

"Tối nay mặt trăng thật tròn nha." Cao thủ giang hồ chuyên dùng roi mây - Vương Kiệt Hi nói.

3.

Cây tử đằng Chu Trạch Khải ở bên ngoài dạo chơi nửa tiếng, bày tỏ ý kiến mình đã khôi phục tinh thần.

"Cậu hấp thu được năng lượng Balala* chưa?" Vương Kiệt Hi hỏi.

* 巴拉拉: Ma pháp thiếu nữ, tên hoạt hình

Chu Trạch Khải: "..."

Hai người, chính xác hơn là một người một cây, theo đường cũ về khách sạn. Khi đi ngang qua phòng Hứa Bân, Vương Kiệt Hi hình như nghe thấy giọng nói của Cao Anh Kiệt và Lưu Tiểu Biệt, nhưng nghĩ chắc bọn họ thường xuyên tán gẫu nên không để ý.

Vương Kiệt Hi một mình đẩy cửa, lập tức thấy Chu Trạch Khải dùng tư thế vô cùng kỳ quái treo ở đầu giường.

Bên trong loại thực vật xanh kia là một linh hồn vô cùng kiên cường, tuy không thể linh hoạt thoải mái như trước nhưng nó dường như cũng đang cố chấp tìm ra được phương pháp cùng nhau sinh tồn. Cụ thể biểu hiện ở chỗ, nó vẫn đang nỗ lực đấu tranh khiến cúc áo sơ mi bị bung tới một nửa, tóc cũng rối loạn.

Vương Kiệt Hi theo phản xạ lấy điện thoại từ trong túi, mở tính năng chụp hình.

Chu Trạch Khải: "..."

Hắn vung dây leo bấm nút Home, máy ảnh bị cưỡng chế tắt. Vương Kiệt Hi ho khan một tiếng, "Xin lỗi, nhìn thấy vật thể không xác định nên ngứa tay, muốn chụp lại làm kỷ niệm."

"Đây không phải vật thể không xác định." Chu Trạch Khải mở ghi chú, "Là công dân bình thường bị hại."

"Cậu nói bình thường thì là bình thường đi..." Vương Kiệt Hi thở dài. Hắn nhìn đối phương vươn dây leo cào cào ga giường, còn tưởng nó muốn di chuyển sang chỗ khác tốt hơn.

Vì dự phòng tình huống đột ngột phát sinh, tay trái hắn cầm bật lửa, tay phải bắt đầu cởi cà vạt trói hai tay Chu Trạch Khải. Bồn hoa Chu Trạch Khải hiển nhiên không quên bên trong cái thứ kim loại nho nhỏ kia có thể phun ra lửa, đành thành thật không động đậy, dù Vương Kiệt Hi đã cởi trói xong, nó vẫn duy trì nguyên tư thế chờ đợi.

Dây leo bò lên quấn quanh cổ tay Chu Trạch Khải rồi chìa ra ôm lấy bật lửa, tách một tiếng, một ngọn lửa xuất hiện.

Bồn hoa yêu tinh suýt nữa nhảy dựng ở trên giường. Nếu không phải vẫn đang bám lấy thân thể một người, Vương Kiệt Hi không nghi ngờ chút nào nó sẽ vọt tới tận trần nhà, sau đó lao nhanh ra ngoài cửa sổ. Nhưng hiện tại nó chỉ có thể ra sức vùng vẫy tứ chi, cố gắng tránh xa ngọn nguồn của ánh sáng và nhiệt độ khủng bố kia, kết quả là lăn từ trên giường xuống.

Thảm trong phòng rất dày, một người trưởng thành có ngã cũng chỉ tạo ra một tiếng vang trầm thấp.

"Này, đừng bướng bỉnh thế chứ." Vương Kiệt Hi nắm lấy dây leo Chu Trạch Khải, "Nó đã đủ đáng thương rồi, đừng dọa nó nữa."

Chu Trạch Khải không lấy điện thoại để đáp lời mà lắc trái lắc phải hai cái đã thuận lợi thoát khỏi sự kiềm chế của Vương Kiệt Hi. Từ điểm đó có thể thấy, không chừng khả năng và kỹ thuật khống chế dây leo của Chu Trạch Khải đã mạnh cái cây kia rồi, thể hiện hào quang trí tuệ của nhân loại.

Vương Kiệt Hi đang muốn khom lưng túm lấy dây leo thì thấy thân thể Chu Trạch Khải từ trên mặt đất lảo đảo đứng lên.

Phản ứng đầu tiên của hắn là bồn hoa yêu tinh này muốn tạo phản rồi, vô thức châm bật lửa huơ huơ trước mặt Chu Trạch Khải. Nhưng lần này đối phương rất bình tĩnh, mặc kệ ngọn lửa đang nhảy múa trước mũi cũng đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Chu Trạch Khải: "Là tôi."

"Cậu biến trở lại rồi?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Chu Trạch Khải gật đầu, tay cầm dây leo còn đang vương trên tay, vừa nghĩ vừa nói chuyện thì Vương Kiệt Hi đã giành trước, "Nhưng mà, sao tôi biết được cậu không phải chính là bồn hoa yêu tinh sau khi học được tiếng người, muốn lừa tôi?"

Chu Trạch Khải: "..."

"Hơn nữa, ban đầu đang bắt chước rất tốt đi." Vương Kiệt Hi trầm ngâm, "Chỉ cần nói ít đi, im lặng tuyệt đối là được."

"..." Chu Trạch Khải nhìn hắn, "Anh muốn chứng minh như nào?"

"Cái này đơn giản." Vương Kiệt Hi nói, "Đánh một ván Vinh Quang là biết."

Chu Trạch Khải: "Được."

"Đùa chút thôi, tôi biết thật sự là cậu mà." Vương Kiệt Hi bỗng cười một tiếng, "Tôi cảm thấy bồn hoa còn nói nhiều hơn cậu, chắc sẽ không bắt chước được tới như này."

Chu Trạch Khải: "..."

Hắn hoạt động tay chân một chút, động tác nhẹ nhàng, hẳn là di chứng về việc biến thành dây leo. Sau đó hắn dứt khoát ngồi xuống bên giường, mở miệng nói, "Nó có lời muốn nói."

"Nó?" Vương Kiệt Hi không hiểu, "Không phải ý cậu là bồn hoa yêu tinh đó chứ?"

"Chính là nó." Chu Trạch Khải nói, "Hiện tại tôi có thể giao lưu với nó."

Vương Kiệt Hi cảm thấy ngày hôm nay đã phát sinh quá nhiều chuyện kỳ dị, không gì có thể khiến hắn kinh ngạc nữa rồi. Chu Trạch Khải giơ cổ tay, có một chiếc dây leo màu xanh quấn quanh tay hắn, nhưng không phải tư thế kéo chặt như lúc trước.

"Tính tình dường như thay đổi rồi." Vương Kiệt Hi gật đầu, "Cái loại cảm giác như theo đuổi bạn trai điên cuồng cuối cùng được đền đáp."

Chu Trạch Khải nghiêng tai lắng nghe như thể cùng cây tử đằng nói chuyện, sau đó nói, "Nó bảo, không đơn giản, nhân loại chúng ta không đơn giản chút nào."

Vương Kiệt Hi: "..."

"Nó cảm ơn anh đã cứu mạng nó." Chu Trạch Khải nói tiếp, "Tuy anh bẻ nó thành mười tám đoạn."

"..." Vương Kiệt Hi nghĩ đến, lúc ấy nó chỉ là một cành cây khô héo bị chôn vùi trong đất, hình như đúng là đã rơi mất vài nhánh.

Nhưng vừa nhớ tới đó, sao lại giống như nghi phạm chặt xác giết người vậy.

Chu Trạch Khải bắt đầu thuật lại lời tự bạch của bồn hoa yêu tinh. Theo lời của vị bồn hoa này giải thích, nó vốn là một loại thực vật bình thường, một ngày tỉnh dậy cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, phát hiện mình đang nằm dưới ánh mặt trời, bị hong khô. Nó cũng không có cách nào cải thiện trạng thái cuộc sống của mình, chỉ đành biến thành thây khô, đúng lúc bị Vương Kiệt Hi đào lên, mang về trồng vào trong bồn hoa.

"Không đúng." Vương Kiệt Hi nghi ngờ nói, "Tôi mang nhiều cành khô về thế, đoạn nào mới là của ngươi?"

"Nó nói." Chu Trạch Khải phiên dịch, "Anh từng xem qua 'Phú Giang'* chưa?"

* 富江 - Tomie là một bộ phim kinh dị Nhật Bản năm 1998 của đạo diễn Ataru Oikawa. Đây là bộ phim đầu tiên trong loạt phim Tomie, dựa trên bộ truyện tranh cùng tên của Junji Ito.

"Chờ một chút, quá hiếu kỳ rồi đi!" Vương Kiệt Hi kinh ngạc nói, "Hơn nữa một mình ngươi là cái bồn hoa, làm thế nào còn từng xem 'Phú Giang', văn hóa thời đại này xâm lấn thế giới thực vật rồi?"

"Nó chưa từng xem qua, là tôi từng xem." Chu Trạch Khải thản nhiên nói, "Tôi cảm thấy như thế cho nó trực quan."

"Tôi cũng đâu biết được nó vốn nói cái gì..."

Trải qua một hồi giải thích, hắn cũng coi như rõ ràng nguyên lý trong đó. Phần lớn cành lá khi bị đứt lìa thật ra vẫn còn sống, nhưng chưa có ý thức riêng, chỉ có khi nhập vào Chu Trạch Khải thì trở thành một đoạn cây tử đằng nguyên thủy. Vì thiên thời địa lời, gặp gỡ cơ duyên, hôm đó nó ngẫu nhiên nhắm được năng lực di chuyển, vì thế nghĩ cách trói chặt hai tay Chu Trạch Khải để gây chú ý, cũng lại vì ý trời định trước mà hoán đổi thân thể với Chu Trạch Khải, và cuối cùng may mắn có thể quay trở về như ban đầu, hơn thế nữa lại còn có thể giao lưu với Chu Trạch Khải.

"Thật là thiên thời địa lợi, cơ duyên xảo hợp cũng đủ quá rồi đi." Vương Kiệt Hi nói, "Cậu nói một hơi thế không mệt à?"

"Bởi vì, đây là ý của nó." Chu Trạch Khải nghiêm túc nói, "Làm người phiên dịch, tôi không thể xuyên tạc."

Vương Kiệt Hi vừa nghĩ vừa gật đầu, sau đó hiểu ra: "Vừa nãy vẫn là cậu bịa ra cái 'Phú Giang' kia đúng không!"

Vẻ mặt Chu Trạch Khải bày tỏ tôi không biết anh đang nói gì.

"Thiên thời, là hôm nay. Ban đêm, mặt trăng, một vài thứ khác." Chu Trạch Khải tiếp tục, "Địa lợi, là nơi này."

"Mấy thứ mặt trăng ngược lại còn dễ hiểu, nhưng nơi này thì có gì đặc biệt sao?" Vương Kiệt Hi hỏi, "Vì phong thủy của Luân Hồi tốt hơn, đất chôn phía dưới là địa mạch?"

Chu Trạch Khải suy nghĩ hai giây, nói, "Chắc là không khí trong lành hơn chỗ anh."

Vương Kiệt Hi luôn cảm thấy một câu này dường như đang chửi mình.

"Chờ thêm chút nữa, lúc mặt trăng lặn, nó sẽ biến thành thực vật bình thường." Chu Trạch Khải nói, "Cho nên nói, nó không trái với quy tắc thành tinh."

"Vậy là sớm thôi, nó không còn có thể nói chuyện được nữa." Vương Kiệt Hi chạm tay vào một nhánh cây, "Nhưng nó vì sao nhất định chiến đấu tới cùng?"

Lần này Chu Trạch Khải ngừng một lúc.

"Nó nói, tuy làm bồn hoa không tệ, nhưng nó nhớ tháng ngày trong quá khứ." Hắn tiếp tục thuật lại, "Nó không lập tức chạy đi, là vì trong thành thị, khả năng bò được một đoạn sẽ đổ sập xuống đường, vẫn nên luồn trong đất đi."

"À, đó là dĩ nhiên." Vương Kiệt Hi nói, "Lúc này mới ra dáng thực vật."

Hắn mở lòng bàn tay, mẩu dây leo thăm dò một vòng đầu ngón tay của hắn, sau đó thận trọng bò lên quấn thành một cục. Vương Kiệt Hi hỏi, "Ngươi muốn tới đâu?"

"Nó nói, ừm..." Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ, "Một nơi hướng về biển rộng, bốn mùa xuân về hoa nở."

"... Đồng chí bồn hoa cũng có tâm hồn văn nghệ ha." Vương Kiệt Hi nói, "Nhưng mà nhìn thế nào tôi cũng không nghĩ nó sẽ nở hoa, có thể không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, chỉ là tôi nhìn không ra."

Cây tử đằng dĩ nhiên không hiểu, nó chỉ lắc lư hai cái, không muốn rời xa bàn tay Vương Kiệt Hi, cứ ở trong lòng bàn tay hắn mà cọ cọ, hồn nhiên quên mất mấy phút trước mình còn bị người đó dùng bật lửa dọa sợ gần chết.

"Ở quanh đây cắm rễ thì sao?" Vương Kiệt Hi giơ nó lên, "Ta và ngươi coi như cũng có duyên, không phải ngươi ghét bỏ không khí chỗ ta không tốt sao."

Cây tử đằng lay động, tựa như đang gật đầu, Vương Kiệt Hi chuyển hướng sang người bên cạnh, "Cậu có biết chỗ nào phù hợp không?"

"Tôi cũng không rõ." Chu Trạch Khải nói, "Nhưng chúng ta có thể tìm xem."

Hắn cài khuy áo sơ mi, mặc thêm áo khoác, Vương Kiệt Hi đặt cây tử đằng vào trong tay hắn. Hai người định trước tiên lái xe, lại giữa màn đêm đi khắp nơi tìm nhà mới cho bồn hoa."

"Nghĩ kỹ trước nên tới chỗ nào?"

"Không."

"Ít nhất cũng phải có phương hướng chứ."

"Nhìn hướng dẫn."

"Để tôi xem bản đồ."

"Kim Sơn bên kia đi."

"Nghe quen tai ghê, để tôi tìm xem..."

Một người say rượu loạng choạng trong công viên, quay đầu nhìn thì thấy một chiếc xe chậm rãi đi qua, nhìn qua cửa sổ xen, hình như có một cái cây xanh rì thoắt ẩn thoắt hiện đang đung đưa.

Hắn cảm thấy mình có chút hoa mắt, nhưng điều đó cũng không quan trọng. Hắn tiếp tục ngâm nga những âm điệu sai tông lệch nhịp, tùy tiện đem những dòng thơ nghe nhiều đến mức in sâu trong đầu ra chắp ghép thành câu hát.

"Người xa lạ, ta cũng chúc phúc cho người." Người say rượu gật gù lắc lư, "Chúc cho người có một tiền đồ xán lạn, chúc cho người có tình sẽ thành thân thuộc, chúc cho người ở trần thế có được hạnh phúc..."

Mặt trăng đã khuất, bóng chiếc xe dần biến mất.

"Ta hướng nơi biển rộng cầu nguyện." Hắn hát, "Xuân về, hoa nở..."

-END
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#2
Vương Kiệt Hi: "..."

Chu Trạch Khải: "..."

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt nhỏ trợn to, mắt trừng mắt, nhỏ trợn to, mắt trừng mắt.
Móa bà tác giả có nhất thiết phải vậy ko? :)
 

Bình luận bằng Facebook