Ongoing [Diệp Lam] Phòng Cấp Cứu Vinh Quang

KTML

Phó bản trăm người
Bình luận
28
Số lượt thích
206
Location
Hà Nụi
Fan não tàn của
Diệp Lam và Song Hoa
#22
Yeah! Lão Diệp đã động tâm!
Cảnh này thì chắc là chưa lăn giường được ngay đâu, cơ mà bao giờ thì lăn giường ta? :)
Phiên ngoại đã được dịch có lăn giường đó :thu
 

Diệp Tiểu Lam

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
45
Số lượt thích
203
Team
Luân Hồi
#23
Yes cuối cùng thì cũng có người dũng cảm nhận dịch bộ này. Tui thích bộ này lắm ó mà chỉ dám dịch phiên ngoại thôi chứ không dám dịch chính văn vì lúc đó sợ không đủ trình. Giờ nếu chủ thớt cần giúp gì thì có thể nhắn tui nhớ.
 

KTML

Phó bản trăm người
Bình luận
28
Số lượt thích
206
Location
Hà Nụi
Fan não tàn của
Diệp Lam và Song Hoa
#25
09

Khi Lam Hà mở mắt, trong phòng đang sáng lên ánh đèn màu cam ấm áp.

Tuy chỉ mất vài giây để tỉnh táo nhưng cơ thể lại vô lực, không cử động được, tay chân tê dại như bị kim đâm, cố gắng dùng cổ họng nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi cơn choáng váng và tê dại từ từ qua đi.

Mơ hồ cảm nhận được mình đang nằm trên giường, môi bị kim loại cạy ra đút nước đường vào. Qua một hồi lâu, bên tai là tiếng bước chân đi vào đi ra không ngừng của một người cùng tiếng trò chuyện cố ý bị đè thấp xuống. Mu bàn tay bị nhấc lên và đâm kim vào, thậm chí có thể cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo chảy ngược theo tĩnh mạch, từ từ tràn lên cánh tay.

Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân và tiếng người dần dần biến mất, trong phòng lại yên tĩnh. Cơn mệt mỏi ngập trời lại ập tới, cậu mơ hồ chìm vào giấc ngủ, thẳng đến hiện tại.

Đã tối rồi sao? Thật mất mặt quá.

Cổ họng đau rát, Lam Hà xoa thái dương, chống nguời dậy muốn tìm nước uống. Vừa quay đầu lại phát hiện trong phòng ngủ yên tĩnh này vẫn có người.

“Uầy, nằm yên đừng nhúc nhích chứ! Rơi mất kim là tôi không làm gì được đâu, còn phải tìm Tiểu An đến.” Diệp Tu vẫn mặc bộ đồ phẫu thuật thường ngày, ở ngoài thì tiện tay mặc áo khoác và găng tay của Lam Hà, trên áo liền mũ có hoa văn hoạt hình, phối hợp với khuôn mặt râu rìa xồm xàm kia của anh thì cực kỳ không hài hòa.

Lam Hà có chút ngạc nhiên rằng Diệp Tu vẫn ở lại kí túc xá của cậu, sau đó nhìn cách ăn mặc hài hước của anh thì lại thấy hơi buồn cười.

“Có nước không?” Tự giật mình vì âm thanh khàn khàn của bản thân.

“Để tôi lấy cho cậu.”

Chỉ lát sau Diệp Tu đã cầm cốc nước đi vào, Lam Hà dịch vào trong để anh ngồi lên mép giường, sau đó nhìn động tác cầm cốc cứng đờ của anh, vừa đưa tay ra lại lưỡng lự rụt về, có vẻ dè dặt như đang có điều suy tư, hoàn toàn không có được dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên như thường ngày.

“Ừm…Phải lấy ống hút không nhỉ?”

Giây phúc này, người nào đó có kinh nghiệm khám bệnh là 100 và kinh nghiệm chăm sóc người khác là 0 quả thật đã gặp được vấn đề khó của đời người.

Hiếm khi thấy được biểu cảm này của đại thần phẫu thuật, Lam Hà chẳng dễ gì nhịn xuống cơn xúc động muốn cười, “Không cần, để tôi tự làm.” Nói xong đưa tay không bị cắm kim ra.

Diệp Tu cuối cùng còn biết đỡ người dậy, kê gối để Lam Hà dựa vào, chờ cậu uống xong nước thì nhận lấy cốc rồi lại đặt người nằm xuống.

Đang định đứng dậy để cốc thì tay lại bị kéo lại, ngón tay vừa tiếp xúc với cốc nước nóng ấm áp và mềm mại, cũng không dùng sức quá lớn, chỉ là ngón tay hơi cong lên, vẫn cố chấp kéo lấy.

Diệp Tu chỉ đành quay về, đặt cốc nước lên tủ đầu giường, nhẹ nhàng nâng cả tay của Lam Hà và của mình lên nhét vào trong chăn.

“Cơm trưa không ăn lại đi dầm mưa, sốc hạ đường huyết, còn hơi sốt nhẹ.” Nghiêm khắc kể xong bệnh tình, Diệp Tu lại cười lên, “ Ha ha, thầy Lam nổi tiếng thật đó, tiền bối Thiếu Thiên nhà cậu chân trước vừa đi, hai thực tập sinh đã nhao nhao tới thăm cậu, vì để cậu nghỉ ngơi thật tốt, Tiểu An rất dữ dằn mà đuổi bọn họ ra ngoài… Còn có, Mộc Tranh bảo bây giờ khoa Cấp cứu không cần người không phận sự nên bảo tôi ở đây trông cậu.”

Người trên giường nhắm mắt không lên tiếng, Diệp Tu vừa định đưa tay điều chỉnh tốc độ truyền dịch thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lam Hà.

“Lúc cậu bé tới, chủ nhiệm Dụ đã nói với người nhà của em ấy, đứa trẻ có vấn đề về tim nên sợ rằng không chịu được cuộc phẫu thuật, cho dù phẫu thuật thành công vẫn sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”

“Cậu bé” ở đây hẳn là đứa trẻ bị u não kia. Thu lại bàn tay đang treo lơ lửng giữa không trung, Diệp Tu không ngắt lời Lam Hà mà bình tĩnh và chăm chú nhìn cậu, chờ đợi câu chuyện đằng sau.

“Nếu khối u não tiếp tục lớn lên, thực ra cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng em ấy sẽ dần bị mù. Lúc tôi ở khoa Ngoại thần kinh vẫn thường trò chuyện với em, em ấy nói mình vẽ tranh màu nước rất tốt, tốt nghiệp Trung học muốn vào Học viện Nghệ thuật, về sau sẽ mở một triển lãm tranh riêng…”

Đôi mắt kia lại đột ngột mở ra, lướt qua ánh mắt của Diệp Tu, xuất thần mà nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Nếu bệnh tình tiếp tục nặng hơn, điều ước của em ấy sẽ không bao giờ thành hiện thực. Vào ca đêm cuối cùng trước khi tôi đến khoa Cấp cứu, em ấy đã nhờ tôi giúp. Cậu bé nói, chờ phẫu thuật thành công sẽ vẽ một bộ tranh Bát cảnh Tây Hồ cho bọn tôi treo trong văn phòng.”

Giọng nói của Lam Hà hơi trầm hơn mọi khi, nhưng vẫn bình ổn đến mức không nghe ra cảm xúc, “Ước mộng đó thật đẹp, nhỉ? Cho nên tôi đã xin Chủ nhiệm Dụ, lại nói chuyện với người nhà em ấy, cuối cùng thì mọi người quyết định cùng đánh cược một lần.”

“Bọn tôi đều mọng chờ một kỳ tích, nhưng thứ mà nỗ lực là có thể đạt được thì không gọi là kỳ tích. Cho nên, điều trị vẫn thất bại. Phẫu thuật thì thành công, nhưng chức năng tim đã suy giảm không thể phục hồi. Dù đã kiên trì ở phòng giám sát đặc biệt rất lâu, cậu bé ấy vẫn luôn cố gắng, nhưng mà…”

Vẻ mặt của Lam Hà vẫn coi như bình thản, nhưng Diệp Tu có thể cảm nhận rõ ràng rằng bàn tay nằm trong tay mình không kiểm soát được mà run lên. Những chiếc móng gọn gàng lại cấu vào tay anh từng cơn đau nhói.

“Tiền bối, nếu tôi không tự cho mình là đúng mà thúc đẩy cuộc phẫu thuật này, phải chăng em ấy sẽ sống lâu hơn chút? Dù cho không nhìn thấy gì, nhưng ít ra còn có thể sống thật lâu để hận tôi…”

Lam Hà không thể nói thêm gì nữa, không khí trong phòng lặng yên như muốn đọng lại.

“Tôi nói này Tiểu Lam, cũng nên để ý tay chân già nua của anh một chút đi.” Một lúc lâu sau, Diệp Tu đột nhiên phá vỡ sự im lặng bằng một câu nói chẳng liên quan gì, đứng dậy cử động đôi chân đau nhức của mình một chút rồi dùng điện thoại của Lam Hà nhắn cho Dụ Văn Châu, báo rằng người đã tỉnh rồi, cuối cùng thuận tiện kiểm tra phần còn lại của dung dịch truyền.

Làm tất cả những việc trên, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không buông tay Lam Hà ra.

Duỗi chân kéo chiếc ghế đẩu ở cuối giường ra ngồi lên, điều chỉnh tư thế ngồi rồi lại nhét hai bàn tay vào trong chăn một lần nữa. Người ngồi trên giường vẫn ngoan ngoãn nằm như trước nhưng cũng không nhịn được quăng một ánh mắt nghi hoặc tới.

Diệp Tu đưa tay ra giúp Lam Hà vén những lọn tóc rối loạn trên trán, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, bây giờ mới chậm rãi mở miệng: “Cậu có thích làm bác sĩ không, thích làm phẫu thuật không?”

Cậu sếp nhỏ hơi ngờ vực với vấn đề không đầu không đuôi này nhưng cũng tương đối chắc chắn mà gật đầu.

“Có một tên cũng rất thích, có lẽ là thích hơn cậu nhiều đấy. Thích đến mức chỉ một ngày không được cầm dao phẫu thuật cũng thấy khó chịu khắp mình.”

“Mà tên này dùng dao rất đỉnh, duy trì kỉ lục phẫu thuật không sai sót ba năm liên tiếp. Ha ha, làm cho đám người khoa Ngoại lồng ngực kia ghen tị không chịu được.”

“Bẵng đến một ngày, người trong tổ tên này chủ trì gặp một bệnh nhân xuất huyết nhiều, vội vàng nhờ anh ta đến giúp.”

“Anh đang nói đến ——"Lam Hà có lẽ chợt hiểu ra điều gì đó, nhưng Diệp Tu ra hiệu im lặng nên lại ngậm miệng núp trong chăn lặng lẽ nghe.

“Phẫu thuật rất thành công, lúc đó mọi người đều nhẹ nhõm thở ra, nhưng lúc đang chuẩn bị đưa bệnh nhân về phòng thì lại gặp tai nạn, không kịp giành lại người từ tay thần chết.”

“Biết nguyên nhân là gì không? Giống như bệnh nhân nhỏ bên cậu, người bệnh này cũng có vấn đề về tim, nguy cơ tai biến khi mổ rất cao. Nhưng người chủ trị ca phẫu thuật trước đó không phát hiện ra chuyện này, cũng không có ai nói cho cái tên tới cứu trận kia biết.”

“Anh đang bảo nhìn chung thì sự cố phẫu thuật kia không phải lỗi của anh?” Lam Hà kích động đến mức chống người dậy trên giường, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Này này này, cậu làm gì thế, nằm xuống.” Ấn người nằm xuống giường lần nữa, Diệp Tu tiếp tục mở miệng.

“Đương nhiên là tôi có lỗi, dù gì thì người hoàn thành cuộc phẫu thuật cũng là tôi, người không cứu được bệnh nhân cũng là tôi.” Giọng nói của Diệp Tu vẫn mang vẻ biếng nhác trêu chọc như ngày trước, mười phần bình tĩnh thản nhiên, “Điều quan trọng nhất là, khi đứng bên bàn mổ, tôi chỉ muốn nhanh chóng cứu vãn tình hình, lại sơ sẩy mà không xác nhận bệnh tình thực tế.”

“Sau này cậu đi xa hơn sẽ hiểu rằng, trong sự nhiệp của mình, có một số điều sẽ mãi chẳng học được.” Diệp Tu nhìn Lam Hà mà nói ra câu này, khuôn mặt uể oải mang theo ý cười.

“Không bao giờ có thể không mắc một sai lầm nào ư…” Lam Hà bị nhìn có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn mở to đôi mắt nhìn lại người con trai bên giường.

“Không, là không bao giờ được hoàn toàn tách rời cảm xúc của mình khỏi công việc. Cậu không làm được, tôi cũng không làm được.”

“Có lo lắng, sợ hãi, ái ngại, tự mãn, cũng có không tự chủ được mà mong chờ cùng một chuyện với bệnh nhân…” Diệp Tu nói xong thì cười tự giễu: “Phần lớn thời gian chúng ta có đủ bình tĩnh, nhưng chung quy sẽ có một vài ngoại lệ đúng không?”

“Tuy sẽ có lúc tình cảm trở thành gánh nặng, che mờ đôi mắt, trói buộc tay chân, thậm chí khiến cậu phạm phải sai lầm không thể cứu vãn —— "

Nhưng nó sẽ mãi nhắc nhở chúng ta đừng quên đi tâm nguyện ban đầu. Lam Hà đáp lại trong lòng.

“Đã không thể thoát được thì chỉ có thể làm cho bản thân ngày càng mạnh hơn, đến mức có thể gánh vác nó mà đi lên.”

Chuyện này Diệp Tu vẫn chưa nói cho những người khác vì nó làm liên lụy đến quá nhiều người và các bên liên quan, đến Tô Mộc Tranh cũng chỉ biết sơ qua. Bây giờ ở trong tình cảnh này, đối mặt với cái người nội tâm mềm yếu nhưng lại có niềm tin vô cùng chấp nhất này, anh lại không tự chủ được mà nói nhiều hơn.

“Tiền bối.”

“Lúc bệnh đến mơ màng lại biết gọi tên tôi, tiền bối tiền bối, có một Nhất Phàm thôi là đủ rồi!”

“…Diệp Tu.”

“Hửm?”

“Ngày mai có thể lại làm biếng mà nghỉ ngơi tiếp không?”

“Được.”

“Cảm ơn.” Âm cuối rất nhẹ, như mang theo sự mệt mỏi nồng đậm. Lam Hà nhắm mắt và cuộn người lại, hai người nắm tay nhau xích lại gần đối phương hơn.

“Có phải càng hâm mộ anh đây hơn không?”

Đáp lời anh là tiếng thở đều của người đã ngủ.
 

Bình luận bằng Facebook