04. Xuân Lôi
"Điên rồi, tiểu tử này điên rồi." Lữ Bạc Viễn vừa nói vừa tặc lưỡi lắc đầu.
Trong viện nhỏ, một con ngựa non bị đuổi đến thở phì phò, Đỗ Minh chạy theo ngựa lại không kêu tiếng nào, hai chân di chuyển vậy mà lại nhanh hơn bốn chân gấp mấy lần.
Chẳng bao lâu ngựa non bị một tay Đỗ Minh ghìm cương lại, cây kéo lớn lóe lên ánh sáng sắc bén, đuôi ngựa liền rụng lả tả.
Tiếng kêu thảm thiết của con ngựa vang vọng khắp chân trời, phá vỡ không khí yên tĩnh sáng sớm hiếm thấy của Luân Hồi.
"Tiêu đầu, sao ngươi không ngăn cản hắn." Lữ Bạc Viễn quay người nhìn Chu Trạch Khải cũng dậy sớm như vậy, hắn chỉ hơi nghiêng đầu, sợi tóc không chịu vào nếp trên đầu phe phẩy theo.
Giang Ba Đào đi tới ngăn lại Đỗ Minh đang cầm lấy túm lông ngựa đi về phòng, "Đang yên đang lành ngươi hành hạ nó làm gì?", hỏi xong lập tức quay đầu cười, nói với Chu Trạch Khải, "Câu này phải không?"
Chu Trạch Khải gật đầu, sau đó cười ngượng ngùng, sợi tóc trên đầu kia cũng bay bay.
Mẹ nó quả thực là sắp mù con mắt, đều là nam nhân với nhau sao có thể yêu? Đây là nội tâm đang gào thét của quần chúng Luân Hồi.
"Tôn Tường, nói nghe thử đã xảy ra chuyện gì? Đỗ Minh vì sao lại chịu kích động như thế?" Đỗ Minh như người mất hồn mà đi, Giang Ba Đào không nhận được câu trả lời, bất đắc dĩ phải đi hỏi người khác.
Tôn Tường bị chỉ đích danh liền buông Khước Tà lấp lóe quang mang, nhún vai, "Ai biết hắn trúng gió phương nào?"
"Ngươi không biết thì còn ai biết nữa?" Không đợi Giang Ba Đào tỏ thái độ, Phương Minh Hoa đang hái thảo dược trong viện đã hỏi tới, "Hai người các ngươi ra ngoài đi áp tiêu một chuyến thôi, người đang bình thường làm sao lại biến thành dạng này?"
"Đúng vậy," Giang Ba Đào nhìn theo bóng lưng lảo đảo của Đỗ Minh, "Ngươi nghĩ kỹ xem, một đường áp tiêu này, có gặp phải chuyện kỳ quái gì không?"
Tôn Tường tiện tay chống Khước Tà xuống đất, nghĩ một lượt, "Hình như là có."
"Nói xem nào." Một đám ham mê bái quái lập tức vây quanh.
"Trên đường áp tiêu trở về, bọn ta nghỉ ngơi ở một quán trọ nhỏ cạnh bến sông thành tây, trong quán trọ kia có một cô nương biết đánh đàn, Đỗ Minh dường như rất thích nàng."
Giang Ba Đào đỡ trán, ngay cả Tôn Tường cũng nhìn thấu, có thể đoán được tiểu tử Đỗ Minh kia biểu hiện rõ ràng ra sao...
"Sau đó thì sao? Để ý cô nương nhà người ta, lại quay về giày vò thú vật là thế nào?"
Tôn Tường trợn mắt cố gắng hồi tưởng, "Đúng rồi, trong quán trọ kia có một tên tiểu nhị, hắn nói muốn theo đuổi người trong quán trọ, trước hết phải bày sính lễ, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu."
Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu... Ấn đường Giang Ba Đào nhói lên một cái, tác phong ăn cướp kiểu này... Thật sự rất giống một vị tiền bối lão thành.
"Hắn chỉ đích danh cần có đuôi ngựa sao?" May là có tổ bát quái này của Luân Hồi, tận tâm tận chức thay hắn đào bới phần tiếp diễn của chuyện xưa.
"Cái đó thì không, nhưng trong tiệm có một tên tiểu nhị dáng dấp bất chính nói rằng, muốn có được niềm vui của nữ nhân, phải đổi bằng đồ vật nàng yêu thích. Nếu cô nương người ta thích đánh đàn, vậy dĩ nhiên phải mang tới một cái gì đó... ô ti ... thục đồng."
"Ô ti thục đồng?" Tố chất văn hóa bình quân của tiêu cục hiển nhiên thấp hơn thư quán.
"Thục đồn là thứ gì ta không rõ, nhưng ta bàn bạc với Đỗ Minh một chút, đoán rằng ô ti ám chỉ lông đuôi ngựa ô." Tôn Tường vuốt cằm, trên mặt viết to mấy chữ "Ta là người có văn hóa."
"Ra là thế." Đám người tán thưởng hai người thông minh cơ trí.
Giang Ba Đào cảm thấy không thể để bọn họ tiếp tục chà đạp trí thông minh của mình thêm nữa.
"Khụ..." Hắn nhẹ nhàng mở miệng, "Là Ngô ti Thục đồng..." Nhận được mấy ánh mắt ham học hỏi, Giang Ba Đào tiếp tục mở miệng giải thích, "Tơ tằm và gỗ ngô đồng, là vật liệu chế đàn tốt nhất."
"Tiên sinh, ngươi thật thông minh!" Võ nghệ của Giang Ba Đào không xuất chúng, tự vệ thì được, đánh người lại khó, bởi vậy cũng không quản việc áp tiêu quá nhiều, bình thường chỉ tính toán thu chi của tiêu cục, nên cả đám trong tiêu cục đều gọi Chu Trạch Khải là tiêu đầu, còn Giang Ba Đào là tiên sinh.
Giang Ba Đào một lần nữa suy nghĩ chuyện có nên mở lớp xóa mù chữ ngắn hạn cho nội bộ tiêu cục Luân Hồi hay không.
Nhưng trước đó... Còn một thứ cần làm rõ.
"Thứ này tới từ đâu?"Giang Ba Đào chỉ vào trường mâu đen nhánh cắm trên mặt đất.
"Tiểu nhị trong quán trọ nọ tặng." Tôn Tường hạnh phúc ôm Khước Tà vào lòng, "Dù hắn rất đáng ghét, nhưng binh khí lại không tồi." Thần binh dường như hiểu ý, nhẹ nhàng giãy giụa muốn thoát ra.
Giang Ba Đào cười một tiếng vô cùng hòa nhã, quần chúng Luân Hồi tại hiện trường không hẹn mà cùng cảm thấy nhiệt độ giảm xuống một chút.
Hắn xoay người trở về gian phòng phía đông, chưa tới một giây liền ôm một bao đàn đi ra.
"Đi, gọi Đỗ Minh ra đây." Nụ cười trên mặt Giang Ba Đào không thay đổi, "Nói cho hắn biết, Ngô ti Thục đồng, ta mang tới thay hắn."
Câu này quả nhiên hiệu nghiệm, trong nháy mắt Đỗ Minh đã đứng trước mặt Giang Ba Đào, "Tiên Sinh... Thế này không hay lắm, trông thứ này có vẻ rất đáng tiền..." Hắn vừa nói vừa ôm thật chặt đồ trong tay, dáng vẻ như sợ Giang Ba Đào đổi ý.
Giang Ba Đào trông mà muốn cười, "Nhẹ tay một chút, cổ cầm không giống đao thương, làm hỏng không thể dùng được nữa." Thấy Đỗ Minh vẫn thấp thỏm nhìn hắn, lại nói tiếp, "Nếu ta đoán đúng, tiểu nhị trong quán trọ đó là người mà ta còn nợ ân tình, bây giờ vừa hay trả lại." Dứt lời liền kéo Chu Trạch Khải, "Tiểu Chu cũng đi chứ?"
Chu Trạch Khải nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, Giang Ba Đào nghé sát lại bên tai hắn cười nói, "Là Diệp Thần." Chu Trạch Khải cũng cười, ba người cùng nhau ra khỏi cửa tiêu cục.
Một đường không ai trò chuyện.
Vừa tới cửa, Giang Ba Đào liền hoảng hốt, chân bước vào cửa lại không tự giác mà đi ra, nhìn trên bảng hiệu đúng là bốn chữ lớn "Quán trọ Hưng Hân", không phải môn phái quái dị nào đó, lúc này mới quay vào, tỉ mỉ dò xét đám người trong tiệm. Hắn trông coi thư quán Luân Hồi mấy năm, chuyện giang hồ dù không hay hỏi han, nhưng chung quy lại cũng đã trải sự đời. Sau mấy năm chuyển sang tiêu cục, người đến người đi, tất nhiên tin tức lại càng thêm linh thông. Lúc này xem xét đám người nhốn nháo trong tiệm, trong tâm Giang Ba Đào chốt hạ một câu chẳng phải là hạng người bình thường.
Hai người cạnh cửa sổ uống trà nói chuyện phiếm, gương mặt non trẻ, nhưng một trong hai người lại đeo trên lưng một thanh bội kiếm xanh mướt vô cùng thu hút ánh nhìn, không phải là Băng Vũ phi hoa trích diệp cũng có thể gây thương tích trong truyền thuyết đó sao?
Nhìn kỹ hai người đó, kẻ mang bội kiếm mặc đồ cung thủ, vô cùng thoải mái, miệng không biết lải nhải chuyện gì mà mãi không ngớt, đôi con ngươi đảo khắp nơi, xem ra là một cao thủ dụng kiếm thân thủ linh hoạt. Người còn lại ăn mặc kiểu văn sĩ, bạch y tay rộng, nhân vật phong lưu, cử chỉ tao nhã. Giang Ba Đào bất giác nhớ tới câu nói nửa thật nửa đùa ngày hôm đó khi Diệp Tu tới xem Chu Trạch Khải.
"Ngươi nói xem phong cảnh phương nam rốt cuộc trông như thế nào? Tại sao cả đám nam tử ở đó đều ưa nhìn như vậy? Mấy tên lắm lời với tay tàn Lam Khê Các tại Sở Đình thì thôi đi, bây giờ ngay cả tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này cũng thế."
Hai vị này đoán chừng chính là hai vị chính phó Các chủ của Lam Khê Các. Giang Ba Đào dời ánh mắt đi nơi khác, liếc mắt nhìn đến hai vị tiểu nhị chạy tới lui bưng trà rót nước trong sảnh. Hai người tất bật khắp nơi, nhưng tiếng bước chân trong đại sảnh không hề loạn. Giang Ba Đào trầm ngâm nhìn kỹ, một người chính là Diệp Tu, người còn lại không rõ là ai, có điều quan sát một lượt, trình độ khinh công lại không hề thua kém Diệp Tu bên cạnh.
Đương lúc tập trung quan sát, Giang Ba Đào lại bị ai đó bất thình lình ôm lấy cổ.
"Kìa, tới điều tra quân tình Hưng Hân bọn ta ư?" Diệp Tu ghé tai hắn trêu chọc.
"Không dám," Giang Ba Đào giải thoát cổ mình từ trong tay Diệp Tu, nhìn một vòng xung quanh, cũng cười, "Diệp thần... muốn đông sơn tái khởi?"
Diệp Tu vắt mạnh chiếc khăn trong tay, "Nào có," biểu cảm vô cùng nghiêm túc, "Làm ăn nghiêm chỉnh."
Giang Ba Đào chỉ tay về hướng Bánh Bao đang cầm viên gạch đi dạo trước cửa, "Đây cũng là làm ăn nghiêm chỉnh?"
Diệp Tu xấu hổ cười, "Hiểu lầm, hiểu lầm."
Giang Ba Đào cũng không có truy cứu đến cùng, xoay người kéo ghế ngồi xuống, "Diệp thần không ban cho ta một chén trà sao?"
Diệp Tu vừa lúc dọn dẹp xong đồ thừa trên bàn, lấy cho Giang Ba Đào một bình. Giang Ba Đào rót một chén, lắc chén một chút, "Xem một quẻ thì sao?"
Diệp Tu ngạc nhiên, "Tự dưng đổi tính rồi ư? Khi trước bao nhiêu người quỳ xuống cầu xin ngươi cũng không xem."
Giang Ba Đào giữ tay áo tránh dây bẩn trên bàn, từ từ đổ nước trà ra, "Tò mò thôi... Ta xem quẻ tượng, không giải quẻ."
Nước trà đổ hết, lá trà chậm rãi hợp thành chữ nguệch ngoạc.
"Thượng cửu." Giang Ba Đào đặt chén trà lên bàn, làm loạn đống chữ nguệch ngoạc kia.
"Có ý gì?"
Giang Ba Đào cười bất đắc dĩ, "Diệp thần... ngài biết rõ còn cố hỏi." Trong lời nói dường như có thâm ý, "Kháng Long Hữu Hối."
Diệp Tu cũng cười, "Ừm, không phải ta đang xuống dốc đó sao."
Giang Ba Đào có chút ngạc nhiên, "Diệp thần bằng lòng nói vậy sao?" Dứt lời liền nhận ra bản thân nói lỡ, hắn lấy tay áo che miệng lại.
Diệp Tu gõ bàn, cười, "Ta nói này, bệnh cẩn thận quá mức của ngươi khi nào mới sửa được đây, không phải chỉ là bị ông chủ cũ đuổi khỏi cửa thôi sao, có gì không thể nói?"
Giang Ba Đào gật đầu, "Đúng, ta suy nghĩ nhiều rồi."
Diệp Tu cười nửa ngày đột nhiên nghiêm mặt, "Trước không nói đến ta, hẳn nên nói ngươi với Tiểu Chu. Ta đã từng cảnh báo hai người các ngươi đừng quá lộ liễu, tại sao lại táo bạo chạy đến đây mở tiêu cục vậy?"
Giang Ba Đào nói, "Bọn ta chưa hề lộ liễu, sao nói là táo bạo được?"
"Ngươi cũng không để ý xem người ngươi chiêu mộ là kẻ nào, hôm trước nghỉ chân ở Hưng Hân chúng ta, sáng hôm sau cả quán trọ không ai không biết tiêu cục Luân Hồi có tiêu đầu Chu Trạch Khải tài sắc vẹn toàn. Hai tên tiểu tử này lớn giọng như vậy, sao không đi hát hí khúc đi, tới tiêu cục làm loạn cái gì?"
Tài sắc vẹn toàn... Giang Ba Đào cảm thấy từ miêu tả này hơi khó chấp nhận, hay là...
"Đa tạ Diệp Thần chỉ điểm, lúc về ta sẽ nói bọn hắn."
Hay là thôi bỏ đi.
"Nhất định phải nói rõ với bọn hắn, thân phận Tiểu Chu với ngươi, người bình thường không thể so sánh được. Một khi kẻ khác nghe thấy, họ Chu, lại trùng tên húy với cô nhi vương thất Giang Nam, không muốn người ta nghi ngờ cũng khó."
"Tiểu Chu... cũng không cần thiết phải lo lắng." Giang Ba Đào ngập ngừng một chút.
"Nói nghe thử xem."
"Thánh thượng dùng binh, binh lính không phản chiến mà quy hàng, sau khi dẹp yên Giang Nam, cả gia tộc vương thất khi xưa sớm đã chết, kinh thành đã quen với thái bình, hẳn sẽ không muốn mắc phiền toái đi kiếm một tên cô nhi của vương thất."
"Nói như vậy, ngươi lại dễ gặp nguy hiểm hơn." Diệp Tu nhìn đánh giá hắn từ đầu đến chân.
"Không sai." Giang Ba Đào gật đầu, "Nhưng đáng tiếc, ta không quản việc áp tiêu, bây giờ đều do phòng thu chi của tiêu cục Luân Hồi quản lý."
Diệp Tu vỗ đùi, "Mất công nửa ngày hóa ra là ta nhọc lòng thái quá."
Giang Ba Đào xua tay liên tục, "Sao có thể, đương nhiên vẫn phải cảm ơn Diệp Thần, cẩn thận một chút, vẫn tốt hơn." Sau khi trông thấy sắc mặt hài lòng của Diệp Tu, hắn đột ngột chuyển chủ đề, "Diệp thần, Ngô ti Thục đồng ta đã mang đến, chuyện tên Đỗ Minh ở tiêu cục chúng ta... ngài quyết định thế nào?"
Vẻ mặt Diệp Tu đau đớn, "Ôi, ngươi thực sự tin... lời lão Ngụy bịp tên tiểu tử ngốc kia sao. Nếu là ta thì đã trực tiếp đòi tiêu cục các ngươi chia hoa hồng rồi."
"Tiêu cục nhỏ thu nhập chẳng đáng bao nhiêu, đâu thể lọt vào mắt xanh của ngài được, Ngô ti Thục đồng là quá ổn... quá ổn rồi." Giang Ba Đào khó khăn mặc cả với Diệp Tu.
"Suy cho cùng việc này chúng ta không thể quản, cô nương người ta có chính kiến của mình, còn phải xem người ta có đồng ý hay không, chứ ngươi có rút cạn Ngô ti, chém sạch Thục đồng, cô nương người ta không nguyện ý thì cũng bằng thừa."
Giang Ba Đào không nuốt được cơn tức, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, "Nhưng Ngụy tiền bối nói..."
"Vậy mới bảo rằng hắn bịp các ngươi đó..."
Lầu hai xa xôi có mỹ nữ gảy đàn, Đỗ Minh ngồi xổm một bên như một con thú lớn.
Mệt mỏi quá...
Giang Ba Đào nghĩ.
Ngươi tìm Chu Trạch Khải sao? À, Phương Duệ sai hắn đi mua xì dầu.
... Đùa thôi, xin hãy nhìn về phía nhà bếp đằng sau, thấp xuống một chút, phải, lại thấp xuống nữa, sang bên trái... Đúng, ngay bên cạnh bếp lò.
Chu Trạch Khải: "..."
Mạc Phàm: "..."
"Chu Trạch Khải: "... Tạ ơn..."
Mạc Phàm: "...Không cần..."
Ngôn ngữ ấy à... chính là cầu nối giao tiếp của nhân loại.