Hoàn [Thủy Viễn Liên Thiên 2020][Luân Hồi] Các đồng chí yêu dấu, đội trưởng đâu mất rồi

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
Các đồng chí yêu dấu, đội trưởng đâu mất rồi?

Edit: Lim
Sản phẩm thuộc Project
Thủy Viễn Liên Thiên - Mừng sinh nhật Giang Ba Đào 2020.

======================================
Các đồng chí yêu dấu, đội trưởng của chúng ta đang ở đâu?

Chu Trạch Khải biến mất.

Người đầu tiên nhận ra chuyện này chính là Đỗ Minh, kẻ thường xuyên thừa dịp mọi người đều mệt mỏi lúc hai rưỡi chiều chuồn êm ra ngoài mua điểm tâm ngọt, Đỗ Minh cứ theo lẽ thường mang trà bánh về cho những người khác.

Đỗ Minh cầm hộp điểm tâm ngọt đi quanh phòng huấn luyện một vòng, hộp bánh ngọt tức khắc chỉ còn lại hai cái.

Không đúng? Đỗ Minh nhíu mày nhìn phần bánh chocolate còn lại kia, hắn thực sự chỉ mua bảy cái mà?

"Có ai không lấy sao?" Đỗ Minh bưng hộp giấy, cảm giác bản thân giống một người bán thuốc lá trước rạp hát trong xã hội cũ.

Vài người nhìn nhau, đồng loạt giơ lên phần bánh trong tay. Đỗ Minh dùng ngón tay đếm đếm, trước mặt có năm miếng bánh, thêm một cái của mình trong hộp, tổng cộng là sáu cái.

Cho nên là ai không lấy cơ chứ... Đỗ Minh nghi hoặc nhìn bánh trong tay mấy người, lại nhìn hộp bánh, sau đó Đỗ Minh vỗ đùi: Mẹ nó! Đội trưởng đâu!

"Ơ? Đúng vậy, tiểu Chu đâu?" Giang Ba Đào hay ngồi bên cạnh Chu Trạch Khải lúc này mới như trong mộng mới tỉnh: "Hình như có một lúc không thấy cậu ấy."

"Có phải đến phòng khách hay không?" Ngô Khải bẹp bẹp nhai miếng bánh trong tay, đôi mắt vẫn luôn chăm chú vào màn hình không xê dịch một ly.

"Không đúng, lúc cất daifuku vào tủ lạnh không thấy phòng khách có ai khác..." Đỗ Minh cào ót vẻ mặt hoang mang, giây tiếp theo hắn bỗng nhiên kinh hãi phát giác bản thân lỡ mồm.

Một loại bánh gạo nếp của Nhật.

"Hay lắm! Đỗ Minh cậu lại giấu riêng đồ ngọt!" Tôn Tường vỗ bàn nhảy lên: "Tổ chức phi thường khinh thường hành vi ăn mảnh ích kỷ này của cậu! Đồng chí Lữ Bạc Viễn! Đến phiên cậu ra quân!"

"Đến ngay!" Lữ Bạc Viễn không nói hai lời đứng lên xông thẳng đến phòng khách, tốc độ cực nhanh, tựa như gió vút qua, Đỗ Minh khóc tu tu căn bản không ngăn được.

"Không ở phòng khách, vậy có lẽ đang ở phòng vệ sinh đó." Phương Minh Hoa bưng ly hồng trà, bình tĩnh, thong dong nói: "Có lẽ một lát liền trở lại."

Giang Ba Đào ăn bánh ngọt cùng daifuku dâu tây xong lại xem hết một tập phim truyền hình rốt cuộc bắt đầu có chút đứng ngồi không yên: Chỉ là đi giải quyết vấn đề cá nhân mà thôi, Chu Trạch Khải đi một giờ sao vẫn còn chưa trở về?

"...Không, không phải là hết giấy chứ?" Ngô Khải thật cẩn thận mà đưa ra giả thiết.

Chỉ một thoáng, không khí phòng huấn luyện đột nhiên an tĩnh xuống, mấy người đều trầm mặc mà não bổ trong đầu.

Giây tiếp theo, sáu người đều sôi nổi vơ lấy hộp khăn giấy gần nhất đi đến phòng vệ sinh, thanh thế to lớn, phảng phất như muốn đi tạc lô-cốt. Đặc biệt là cuộn giấy đón gió tung bay trong tay Đỗ Minh kia, giống một mạt tà dương, suy nghĩ rất nhiều, mấy ai thưởng thức thấu.

Nhưng đến khi bọn họ vô cùng lo lắng vọt vào phòng vệ sinh, lại phát hiện Chu Trạch Khải cũng không có bên trong. Thay vào đó Đồng Lâm đang giải quyết vấn đề cá nhân bên trong bị sáu người đột nhiên đẩy cửa mà vào dọa sợ tới mức run lập cập, suýt nữa gây ra sự cố khóa kéo kẹp trứng thương tổn nhân thân vô cùng nghiêm trọng.

"Báo cáo đội phó! Đã kiểm tra tất cả các phòng, đội trưởng không có ở đây!" Ngô Khải kẹp hộp khăn giấy dưới nách đứng nghiêm chỉnh như một sĩ quan, vô cùng nghiêm túc báo cáo với Giang Ba Đào.

"Vất vả rồi, đồng chí Ngô Khải." Giang Ba Đào xụ mặt gật gật đầu, sau đó hắn xoay qua nhìn Đồng Lâm vẫn đang mang vẻ mặt hoảng sợ: "Đồng chí Đồng Lâm, xin hỏi cậu có nhìn thấy đội trưởng vĩ đại của chúng ta ở bộ kỹ thuật không?"

Giờ này khắc này Đồng Lâm tựa như Nick Young co rúm người nhìn kẻ cầm đầu Giang Ba Đào, lại trông các thành viên khác trong chiến đội vô cùng nghiêm túc đứng sau hắn, tuy rằng không biết bọn họ đang chơi trò cosplay kỳ quái gì, nhưng Đồng Lâm vẫn rất tích cực mà phối hợp: "Báo cáo đồng chí phó đội trưởng, tôi không nhìn thấy đội trưởng vĩ đại của chúng ta ở bộ kỹ thuật."


"Anh chắc chắn?" Giang Ba Đào nói.

"Tôi, tôi chắc chắn." Đồng Lâm nói.

"Tốt, anh vất vả rồi, đồng chí Đồng Lâm, anh cứ tiếp tục đi." Giang Ba Đào vỗ vỗ vai Đồng Lâm, sau đó vung tay lên: "Các anh em, rút lui!"

Sau đó Giang Ba Đào mang cả đội hùng hổ đi qua tất cả các phòng trong câu lạc bộ một lần, khiến cho trên dưới Luân Hồi người người hoảng hốt chưa nói, Giang Ba Đào không tìm được người lại càng bối rối hơn.

"Các cậu nói anh ấy có thể đi đâu chứ? Anh ấy ngay cả di động cũng không mang..." Giang Ba Đào ôm đầu gối ngồi xổm trên ghế của mình, nhìn chằm chằm di động của Chu Trạch Khải trong tay bắt đầu gào khan, Tôn Tường cực kỳ phối hợp mà đứng bên cạnh đưa khăn giấy cho hắn.

"Nói không chừng là đi mua đồ ăn ở cửa hàng đối diện, kết quả bị fans phát hiện?" Lữ Bạc Viễn uống hết sữa tươi lại nghĩ ra một loại khả năng khác.

Giang Ba Đà lại bừng cháy lên hy vọng, tiếp tục mang quân lần nữa kéo đến tòa nhà đối diện với căn cứ huấn luyện, nhưng mà bọn họ không những không tìm được Chu Trạch Khải ở đó, còn lôi cả Tôn Tường dính vào rắc rối.

"Mẹ ơi, vì sao con gái bây giờ đều đáng sợ như vậy?" Ngô Khải nhìn Tôn Tường đang bị bao phủ giữa biển người phía bên kia đường cái, vẽ lên ngực một chữ thập: "Đồng chí Tôn Tường, ra đi thanh thản."

Giang Ba Đào bên cạnh có vẻ có chút hậm hực.

"Ô kìa, tổ chức thành đoàn tới lấy chuyển phát nhanh hả?" Triệu đại gia không biết đi đâu, lúc này cầm bình giữ nhiệt chậm rì rì trở lại: "Tôi nhớ rõ hôm nay không có chuyển phát nhanh của các cậu mà?"

"Triệu đại gia!" Giang Ba Đào tựa như thấy người thân nhào tới: “Chú có thấy đồng chí đội trưởng vĩ đại của chúng cháu không?"

"A? Tiểu Chu? Không thấy a." Triệu đại gia bị Giang Ba Đào dọa sợ.

Giang Ba Đào càng thêm hậm hực, Phương Minh Hoa an ủi mà vỗ vỗ vai hắn.

"Dưng mà lão Đổng nói đã gặp tiểu Chu đó." Triệu đại gia bổ sung một câu: "Hình như là vào lúc nghỉ trưa."

"Lão Đổng? Thầy Đổng của ban hậu cần?" Giang Ba Đào thoát khỏi cơn hấp hối ngồi dậy.

"Đúng vậy, hôm nay lão Đổng lên mái nhà kiểm tu lớp chống thấm, không phải sắp đến mùa mưa sao." Triệu đại gia vuốt mặt ngẫm nghĩ: "Nghe lão Đổng nói tiểu Chu còn cùng hắn đi quanh nóc nhà một vòng, kết quả quay người lại cậu ấy đã không thấy tăm hơi, lão Đổng nghĩ cậu ấy quay lại phòng huấn luyện, cho nên kiểm tra lớp chống thấm xong liền đi xuống —— ấy, tiểu Giang cậu đi đâu vậy?" Triệu đại gia thấy Giang Ba Đào cất bước chạy, chỉ có thể vươn tay Nhĩ Khang.

Giờ này khắc này, Chu Trạch Khải bị nhốt trên nóc nhà gần bốn giờ đang ngồi xổm tự hỏi nhân sinh, sau đó đương nhiên bị gió to thổi qua biến thành một đóa hoa ngốc nghếch mỹ lệ.

***​

Các đồng chí yêu dấu, đội trưởng của chúng ta đến tột cùng ở nơi nào?

Chu Trạch Khải lại biến mất.

Đúng vậy, lại biến mất.

Người đầu tiên nhận ra chuyện này vẫn là Đỗ Minh, hôm nay ông chủ Đỗ cũng đang vất vả bôn ba vì buổi trà chiều tốt đẹp của quần chúng Luân Hồi.

Đỗ Minh cầm hộp điểm tâm ngọt đi quanh phòng huấn luyện một vòng, hộp bánh kem tức khắc cũng chỉ còn hai khối.

Cách thức quen thuộc, tình huống quen thuộc. Đỗ Minh nhìn hai chiếc bánh chocolate đen cùng matcha mousse đậu đỏ nương tựa lẫn nhau trong hộp, lại rướn cổ nhìn qua bánh kem nhỏ trước mặt mọi người một vòng, nhạy bén mà ngửi được hương vị lịch sử tái diễn—— ngay cả vị của hai cái bánh kem còn dư lại cũng là giống nhau như đúc!

Chẳng qua lần này ông chủ Đỗ cũng không vỗ đùi, mà là trực tiếp đem đầu mâu chỉ về phía đồng chí phó đội trưởng vĩ đại của Luân Hồi: "Đội phó, cậu có phải lại không phát hiện ra đội trưởng mất tích hay không?"

Giang Ba Đào đang vui vui vẻ vẻ liếm bơ trên bánh kem đột nhiên ngẩn người, chợt buông nĩa nhựa trong tay xuống, xụ mặt nghiêm túc nói: "Cậu nói vớ vẩn gì đó, sao tôi có thể không phát hiện tiểu Chu biến mất? Có lẽ cậu ấy đến phòng trà."

"Quái, lúc tôi pha trà không thấy ai ở đó hết." Phương Minh Hoa bưng ly hồng trà, khí định thần nhàn, bình tĩnh, trông vô cùng đặc sắc.

Tôn Tường gặm bánh xoài ngàn tầng phía sau cười ầm lên.

"Khụ." Giang Ba Đào đột nhiên cảm thấy mặt có điểm đau, ho khan một tiếng, bất động thanh sắc mà bắt đầu nã pháo đồng bạn: "Vậy, Tường ca, cậu hôm nay huấn luyện xong chưa?"

"...Tôi tự nguyện xin đến WC kiểm tra trước, xem thử có phải đồng chí đội trưởng vĩ đại của chúng ta có phải vì hết giấy mà kẹt lại hay không." Tôn Tường trong nháy mắt buông nĩa nhựa đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc mà giơ hộp giấy ăn về phía Giang Ba Đào chủ động xin ra trận.

"Đi thôi, Tường ca." Giang Ba Đào gật gật đầu, xoay người liền bắt đầu động viên các quần chúng Luân Hồi khác lấy đồng chí Tôn Tường làm tấm gương, thời khắc nhớ kỹ tinh thần Luân Hồi, góp phần thể hiện thái độ nên có của đồng đội, trước sau phải đặt tinh thần xây dựng chiến đội văn minh trong lòng.

Ngô Khải đối với đồng chí Giang Ba Đào đột nhiên lên lớp chính trị học quyết đoán buông bánh việt quất đã gặm được một nửa xuống, lấy lý do “đi bộ kỹ thuật tìm kiếm đại đội trưởng vĩ đại của Luân Hồi” làm cớ, thành công đào thoát.

Ông chủ Đỗ còn đang ôm hộp điểm tâm ngọt nhịn không được liền bắt đầu nói thầm cùng Lữ Bạc Viễn về “tinh thần Luân Hồi” trong miệng phó đội trưởng vĩ đại rốt cuộc là cái quỷ gì.

"Lấy chính phó đội trưởng làm trung tâm?"

"Hết thảy hành động nghe chỉ huy?"

"Ta là một khối gạch của Luân Hồi?"

"Chỗ nào cần thì dọn đến chỗ đó?"

Giang Ba Đào vừa cầm nĩa xiên một quả dâu tây liền liếc qua, Đỗ Minh cùng Lữ Bạc Viễn lập tức quyết định tay nắm tay mà đi xem đồng chí đội trưởng vĩ đại của bọn họ có phải thực sự đang mải miết ở cửa hàng tiện lợi đối diện hay không.

Phòng huấn luyện lại rơi vào an tĩnh.

Giang Ba Đào vừa chậm rì rì ăn bánh kem xem phim truyền hình, vừa chờ đợi tin khải hoàn từ quần chúng Luân Hồi. Phía sau là Phương Minh Hoa bưng hồng trà, khí định thần nhàn, bình tĩnh, trông vô cùng đặc sắc..

Ngô Khải đi bộ kỹ thuật gần đó tìm người là người đầu tiên trở về, thực rõ ràng hắn đã không tìm được Chu Trạch Khải ở phòng kỹ thuật chỉ cách phòng huấn luyện một bức tường kia.

Đỗ Minh và Lữ Bạc Viễn đến nhà ăn Quan Đông lắc lư một vòng xong cũng đã trở lại, bọn họ cũng không tìm được Chu Trạch Khải ở cửa hàng tiện lợi.

Mà Tôn Tường bưng hộp giấy ăn tuần tra mỗi buồng vệ sinh của mỗi tầng trong toàn bộ căn cứ huấn luyện xong trở lại phòng huấn luyện, đương nhiên cũng không hề tìm được đồng chí đội trưởng Chu Trạch Khải vĩ đại của Luân Hồi ở bất kỳ một buồng vệ sinh nào.

Giang Ba Đào thực sự ý thức được Chu Trạch Khải lại biến mất: Đột nhiên hoảng loạn. gif

“Đồng chí đội trưởng hắn sẽ không giống như lần trước…” Ngô Khải thật cẩn thận mà đưa ra giả thiết.

Giang Ba Đào khóe miệng còn dính bơ lập tức hùng hùng hổ hổ mang cả đội đánh thẳng lên sân thượng, sau đó quyết đoán mà không tìm được người.

“Cậu nói anh ấy có thể đi đâu? Di động anh ấy lại không mang…”Giang Ba Đào ôm đầu gối ngồi xổm trên sân thượng, nhìn chằm chằm di động Chu Trạch Khải trong tay bắt đầu gào khan, những người khác sắp thành một hàng phía sau hắn, bị gió lạnh thổi qua mái nhà đông lạnh đến xoa tay.

“Vì sao chúng ta không đi hỏi Triệu đại gia?” Lữ Bạc Viễn dậm chân, thanh âm bị gió lạnh thổi đến mức run rẩy.

Giang Ba Đào một lần nữa bừng bừng hy vọng lại mang đội đánh xuống phòng huấn luyện của căn cứ, lao thẳng tới phòng bảo vệ.

"Triệu đại gia!" Giang Ba Đào như đứa trẻ lưu lạc ngàn dặm tìm thân, vừa đẩy cửa phòng bảo vệ đã nhào về phía Triệu đại gia: “Chú có thấy đồng chí đại đội trưởng vĩ đại của chúng cháu không?”

"A? Tiểu Chu? Không thấy." Triệu đại gia đang nằm sưởi ấm đọc báo trong phòng bảo vệ bị Giang Ba Đào làm hoảng sợ: “Người lại biến mất?”

Giang Ba Đào hậm hực.

“Còn không phải vậy sao.” Tôn Tường hồng mũi chạy bước nhỏ tới chỗ máy sưởi, nháy mắt liền cảm thấy xuân về hoa nở, nhân sinh tốt đẹp, "Lại biến mất."

Giang Ba Đào hậm hực yên lặng mà đẩy ra Tôn Tường Ngô Khải Đỗ Minh Lữ Bạc Viễn Phương Minh Hoa, một mình bá chiếm máy sưởi của Triệu đại gia.

"Hay các cậu đi hỏi dì Lưu một chút." Triệu đại gia đỡ đỡ kính viễn thị, "Lúc nghỉ trưa chú thấy hai người bọn họ ở cạnh nhau đó."

"Dì Lưu? Dì Lưu ở nhà ăn?" Giang Ba Đào nâng mặt khỏi máy sưởi, trong ánh mắt lập loè ánh sáng hy vọng.

"Đúng vậy, hôm nay giữa trưa nhà ăn nhập hàng, lão Tề xin nghỉ không tới, vài thúng rau dưa không ai dọn, vừa vặn tiểu Chu thấy liền đến hỗ trợ dì Lưu." Triệu đại gia vuốt râu hồi tưởng: “Dì Lưu mới vừa đem một thúng rau xà lách cuối cùng bỏ vào nhà kho, kết quả quay người lại người liền biến mất, dì Lưu của các cậu cho rằng cậu ấy quay lại phòng huấn luyện, liền —— ấy, tiểu Giang cậu đi đâu vậy?" Triệu đại gia vươn cánh tay Nhĩ Khang về phía bóng dáng Giang Ba Đào vừa tông cửa xông ra: "Ôi, thằng nhóc này, chạy nhanh như vậy, cũng không biết đóng cửa lại."

"Bọn cháu đóng giúp chú, bọn cháu đóng giúp chú." Chó săn Ngô Khải xoa xoa tay tiến lên đóng cửa, giây tiếp theo liền quay lại ngồi xổm cạnh máy sưởi của Triệu đại gia, cùng Tôn Tường Đỗ Minh Lữ Bạc Viễn cùng nhau run bần bật. jpg, mà Phương Minh Hoa ngồi đối diện Triệu đại gia bưng một ly hồng trà, khí định thần nhàn, bình tĩnh, trông vô cùng đặc biệt.

Cùng lúc đó, Chu Trạch Khải bị nhốt trong nhà kho hơn ba tiếng vẫn ngồi xổm tự hỏi nhân sinh, sau đó hắn duỗi tay cầm một trái cà chua trong thùng trên kệ để hàng bên cạnh, chậm rãi, cắn một ngụm.

Phù, khí lạnh nhà kho phả lên buốt mặt ta, cà chua chua xót tựa như trái tim ta.

-End-
 
Last edited:

Sarah116

Dân thường Máy Chủ 10
Thần Lĩnh
Bình luận
25
Số lượt thích
75
#3
Tội nghiệp tiểu Chu quá =)))
Làm đội trưởng mà suốt ngày bị mất tích đã thế còn bị lạnh run, phải ăn cà chua cho đỡ đói, cô đơn một mình suốt mấy tiếng.
Mà Giang Ba Đào chăm tiểu Chu như mẹ chăm con ý nhỉ, toàn phải thông báo đi tìm trẻ lạc.
 
Số lượt thích: Ail

Bình luận bằng Facebook