Chương 04
“Hương chanh thơm ngát trong đêm tháng Sáu tuyệt đẹp!
Khí trời có khi lại dịu dàng đến thế, khiến ta khép đôi hàng mi;
Gió cuốn theo muôn tiếng động, — đô thành chẳng quá xa xôi,
— Đâu đây mùi thơm dây nho quyến luyến lấy men bia…” (*)
Ánh nắng ban chiều thoạt trông ấm áp, trên thực tế lại là một ngọn lửa dẻo dai run lên trong gió, các cô nhóc cậu nhóc chờ ngoài phòng huấn luyện kiêm luôn địa điểm thi tuyển, ngồi tựa vào cửa sổ thành một hàng, những chiếc cổ hoặc ngây ngô hoặc thanh thoát thon dài tắm trong tia nắng rực rỡ, máy lạnh cũng chẳng thể xua tan nhiệt độ nóng rực thiêu đốt trên những làn da non trẻ nhễ nhại mồ hôi. Kiều Nhất Phàm mười bảy tuổi cũng đang ngồi giữa họ, cậu ngửi thấy mùi mồ hôi phảng phất mà ngột ngạt trên thân các người bạn đồng hành.
Sát bên cạnh Kiều Nhất Phàm là một cậu nhóc, vì câu nệ nên thường xuyên đổi tư thế ngồi, thỉnh thoảng cố tình thả lỏng người dựa vào tường, thỉnh thoảng lại thẳng đờ sống lưng. Thật cẩn thận vắt chéo chân, rồi bỗng dưng ngượng ngùng thả chân xuống. Đôi mắt cậu ta thẹn thùng nhưng lại ngời sáng lạ thường, luôn mang sắc mặt đỏ bừng lén lút liếc trái liếc phải rồi lặng lẽ thở phào một hơi. Thật ra ngoại trừ Kiều Nhất Phàm thì căn bản chẳng có ai quanh đó chú ý tới cậu ta cả.
Kiều Nhất Phàm biết cậu nhóc này tên Cao Anh Kiệt, dáng người gầy gò thanh thoát, biểu cảm và hành động luôn rụt rè đến đáng kinh ngạc. Đương nhiên, càng khiến người ta thán phục là tài hoa khó ai sánh bằng của cậu trong Vinh Quang. Thiên phú ở cậu là tuyệt đối chứ chẳng phải tương đối, người tên Cao Anh Kiệt này, dù là tốc độ tay, tốc độ phản ứng hay là tốc độ chuyển động thị lực, thậm chí cả trực giác, đều khiến cho một đám nhóc cùng trại huấn luyện với mình không tài nào theo kịp. Nhưng nếu bây giờ bạn cẩn thận nghiền ngẫm cậu ta từ vẻ rụt rè cậu thể hiện, tuyệt đối sẽ chẳng nghĩ rằng đôi tay cậu ta một khi chạm vào bàn phím sẽ khiến cho ma đạo học giả trên màn hình ném ra từng đợt sáng rực rỡ làm kẻ khác choáng đầu hoa mắt đến nhường nào, đồng thời lại có sức càn quét của vạn ngàn tinh binh quyết liệt như lửa.
Cao Anh Kiệt cũng là người duy nhất trực tiếp bước vào kỳ tuyển cuối của trại huấn luyện khi ấy, mà không cần trải qua quá trình sàng lọc số liệu sau các bài kiểm tra tuyển chọn.
Ánh mắt hâm mộ và ghen tị của bạn bè phảng phất như lá thông có thể đâm tới cậu ta, có điều bị mấy nhóc nhiệt tình vây quanh ôm vai bá cổ thay phiên nhau chúc mừng, cậu ta liền thẹn thùng đến mức muốn chạy trốn. Sau đó quả nhiên cậu ta tìm cớ thoát khỏi tầm mắt của đám con trai, giống như một con mèo nhỏ sợ người lạ nên lẩn vào bóng tối, ngay cả đuôi cũng không bắt kịp.
Chẳng biết vì sao cậu ta lại có thể luống cuống đến thế — tóm lại, lúc ấy Kiều Nhất Phàm bị đối phương va vào lưng tuyệt đối không cách nào nghĩ ra được lí do thích hợp thay cho người này.
Thiếu niên ôm một cốc nước ấm để xoa dịu nhịp tim đập quá tốc độ sau kì thi tuyển, bỗng nhiên lưng bị va vào khiến cậu lảo đảo một bước, nước bắn lên cằm chảy xuống thấm ướt áo quần. Cậu quay đầu để xem có chuyện gì, thấy Cao Anh Kiệt đang bối rối nhìn mình, trong mắt chứa vẻ vô tội tựa như sương sớm: “Cậu… Tớ… Xin lỗi! Tớ không cố ý đâu!”
Kiều Nhất Phàm khẽ sặc một tiếng, ngón cái lau đi giọt nước trên cằm, lễ phép cười cười, thấp giọng nói: “Không sao, không có gì đâu.”
Có lẽ Cao Anh Kiệt đã xem nụ cười của cậu thành một tín hiệu thân thiện, mấy ngày sau luôn cố ý vô tình tới tìm cậu, rụt rè lại không cách nào tỏ ra hàm súc, trong lời nói lộ ra khát vọng bức thiết muốn thân cận với cậu.
Nếu nói dường như Kiều Nhất Phàm đều chơi khá thân với mỗi một người trong trại huấn luyện, vậy Cao Anh Kiệt chính là phiên bản trái ngược. Đây cũng không phải có ý nói tính cách hắn tệ đến mức không ai chịu nổi, mà là vì một phần nghiêm túc trộn lẫn trong sự rụt rè khiến cho hắn quá mức chậm nhiệt. Mỗi khi chưa đợi được hắn nghĩ xong nên trịnh trọng đáp lại sự nhiệt tình của bạn bè như thế nào, đối phương đã tưởng lầm mình bị lạnh nhạt và quay đầu tìm người khác mất rồi. Sau một thời gian, quan hệ giữa mọi người đều đã ổn định, duy chỉ có Cao Anh Kiệt vẫn chẳng thể xem là quen thuộc với bất cứ ai.
Thoạt nhìn Kiều Nhất Phàm rất hoà đồng với tất cả mọi người, tuy đa số các mối quan hệ cũng không sâu sắc, nhưng ý nghĩa của việc này là cậu có đủ sự bình tĩnh và kiên nhẫn đối với mặt tốt được thể hiện ra lẫn tính chậm nhiệt rụt rè của Cao Anh Kiệt.
Lúc mới quen, Cao Anh Kiệt xem Kiều Nhất Phàm như miếng gỗ nổi cứu mình thoát nạn, không muốn bản thân quay trở lại tình cảnh lẻ loi trong một tập thể đầy khó xử như trước nữa. Hắn nói cho Kiều Nhất Phàm hết mọi điều mà mình có thể nghĩ đến, những điều đã từng soạn sẵn trong đầu hoặc là đột ngột nổi hứng, lại cẩn tha cẩn thận quan sát người kia có đang nghe hay không.
Lần đầu tiên hai người rủ nhau tới tiệm bánh ngọt ở gần câu lạc bộ Vi Thảo, Cao Anh Kiệt chỉ cảm thấy có gì đó hân hoan nhảy nhót khiến người thoả mãn đang lên men trong ngực mình, khiến cho trái tim cũng líu ríu kêu vang, dòng máu nóng bỏng đến mức tựa như đã xuyên qua rễ nắng.
Lúc Kiều Nhất Phàm nghe hắn nói cũng sẽ không dời mắt khỏi hắn. Ánh nhìn của đối phương khi nghiêng tai lắng nghe luôn trầm tĩnh mềm mại, thỉnh thoảng đuôi mắt cong một cái, này mỉm cười, này hiểu ý, này ranh mãnh. Thiếu niên Cao Anh Kiệt còn lờ mờ là thế mà còn luôn cảm thấy dáng vẻ này của người kia mang theo một cảm giác trêu ghẹo khiến người ta phải phí công lo nghĩ.
Tận đến khi chè hạnh nhân của bạn thân được nhân viên phục vụ bưng tới, Kiều Nhất Phàm lấy muỗng nhẹ nhàng khuấy nước chè trắng nóng hôi hổi, tạm thời không chú ý đến hắn.
Cao Anh Kiệt đang kể cho cậu về mấy công thức Vật lý khiến mình hoang mang tột độ hồi còn chưa bỏ xuống cuộc sống cấp ba vào mấy tháng trước, giọng điệu pha lẫn oán giận: “Cái thầy Vật lý đó… Biết rõ tớ không đáp được, mà còn hay gọi tên tớ. Lúc tớ đứng lên ai cũng nhìn hết, tớ thấy dù có biết đáp án thì cũng không nói nổi… Nhất Phàm…?”
Kiều Nhất Phàm vừa giương mắt, thấy ánh nhìn cẩn thận lại hơi hơi tủi thân của đối phương.
“Ừ? Sau đó thì sao?” Cậu cười nói, “Cậu tiếp đi, tớ đang nghe mà.”
Một tuần chờ đợi kết quả tuyển chọn thoáng qua trong chớp mắt, tên Kiều Nhất Phàm xuất hiện trên danh sách đậu vào kỳ thi tuyển cuối cùng của trại huấn luyện. Vì tuyển chọn xong sẽ sàng lọc đi không ít người, câu lạc bộ Vi Thảo lại sắp xếp ký túc xá lần nữa cho những ai ở lại để dễ quản lí, cũng vì vậy mà Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm đã từng có một khoảng thời gian làm bạn cùng phòng trước khi chính thức gia nhập chiến đội trở thành tuyển thủ dự bị.
Nếu đã ở chung rồi, giữa hai người hoặc ít hoặc nhiều cũng phải nghênh đón một đêm chuyện trò, càng đừng nói tới Cao Anh Kiệt bừng bừng hứng thú — dù rằng mặc áo ngủ xanh có in móng vuốt gấu bắc cực khiến cho thiếu niên phải ngượng ngùng hồi lâu, nhưng sau khi tắt đèn rồi, cùng ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ rơi vào chiếc dạ dày của đêm tối và tan thành một mảnh đồng tuyết tinh khôi, Cao Anh Kiệt bỗng dưng nói nhiều lên.
Hắn nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, cách ánh trăng nhìn chăm chú dáng hình mịt mùng phía đối diện, hỏi: “Nhất Phàm, cậu nói thế nào mà thuyết phục được ba mẹ cho đánh Vinh Quang vậy?”
Một lát sau Kiều Nhất Phàm mới mở miệng: “... Cứ xin vậy thôi. Mẹ tớ cũng chẳng cấm cản gì tớ.”
Trong một thoáng, Cao Anh Thiệt không chú ý tới trong câu trả lời qua quýt giản đơn của cậu đã thiếu mất nhân vật nào, hơi ngượng ngùng nói: “Ba tớ cũng không cấm cản tớ, nhưng ba bắt tớ phải đưa ra lí do để thuyết phục ba,” trong bóng đêm, hắn xấu hổ cười một tiếng, “Tớ cảm giác như… cái này so với ba ngăn cản tớ càng làm tớ thấy… vất vả hơn.”
“Ba tớ là giáo sư của đại học X, dạy Kinh tế. Từ hồi tớ còn nhỏ, sinh viên của ba đã tới nhà tớ ăn cơm rồi, trong đó có một người dụ tớ chơi cùng một lúc thì lại nói với tớ, ba tớ rất nghiêm khắc. Dù… dù rằng ba tớ chưa từng mắng tớ, nhưng luôn nghiêm khắc với tớ hệt như với sinh viên của ba vậy…” Hắn nói một hồi, lại bắt đầu hơi ngượng ngùng, “Cũng không phải tớ không thích ba, nhưng là… Aiz, Nhất Phàm thì sao? Ba cậu là người thế nào?”
Là người thế nào? Kiều Nhất Phàm nghĩ, cậu cũng không biết. Ba cậu sớm đã từ một khuôn mặt mơ hồ bọc theo muôn loại cảm xúc của cậu trở thành mảnh kí ức có thể kết thúc trong một câu: “Ba tớ… đã đi từ lúc tớ còn rất nhỏ rồi…”
Cao Anh Kiệt hoảng sợ, giọng điệu bắt đầu luống cuống: “Thật xin lỗi Nhất Phàm! Tớ… Tớ không biết ba cậu… đã qua đời.”
Kiều Nhất Phàm nghe cậu ấy nói vậy, lòng rối bời dở khóc dở cười, nhưng cũng chẳng sửa lại lời cậu ấy, bình thản nói câu không sao cả, rồi lặng yên chuyển đề tài.
Dù sao thì nói rằng “ba đã qua đời”, nghe vào dường như càng tốt hơn so với “ba đã bỏ vợ bỏ con” một chút.
Không lâu sau đó, cả hai cùng được thông qua vòng sàng lọc cuối cùng, trở thành tuyển thủ dự bị của chiến đội Vi Thảo.
Kiều Nhất Phàm lập tức cảm thấy tình cảnh của mình bắt đầu trở nên gian nan. Trong trại huấn luyện, so với những người khác ngoài Cao Anh Kiệt, cậu đánh khá tốt. Nhưng so với hàng chính tuyển kinh nghiệm lão luyện của chiến đội, cậu ‘thua chị kém em’. Cậu liều mạng huấn luyện, vẫn cứ khó đạt được một cơ hội lên đài.
Tương tự, Cao Anh Kiệt vẫn chưa có cơ hội thi đấu, nhưng tất cả mọi người trong đội đều biết Vương đội đánh giá rất cao thiếu niên vừa được trại huấn luyện đề bạt này.
Cường độ huấn luyện của chiến đội đột ngột tăng vọt lên một trình độ khác so với trại huấn luyện, chỉ mới làm quen trong tuần đầu tiên, Kiều Nhất Phàm đã thường hay mệt đến mức cổ tay phải run rẩy một trận nho nhỏ sau khi kết thúc huấn luyện.
Cậu ngồi trên băng ghế bên ngoài cách phòng tập của chiến đội không xa, vừa lắc lắc tay để tự rèn luyện vừa chờ Cao Anh Kiệt đang bị tăng huấn luyện. Máy bán hàng tự động sau lưng cậu ong ong nhẹ rung, yết hầu của đêm thu vang lên tiếng thét gào lạnh lẽo. Cơn run rẩy nơi cổ tay phảng phất như sẽ chẳng dừng lại, như những tháng ngày bôn ba không dứt của cậu.
Tâm sự nơi đáy lòng thiếu niên lặng yên không tiếng, mỏi mệt và hỗn loạn trong đầu dần rơi vào đêm đen tĩnh mịch từ những ngón tay đều đặn co duỗi. Cậu không thể kiềm chế được mà đắm mình giữa uể oải, chẳng chú ý tới bạn thân bị tăng huấn luyện đang tiến đến gần từ phía sau, tận đến khi một đôi tay cầm lấy cổ tay khẽ run của cậu.
Kiều Nhất Phàm không thể không giật nảy một cái, cậu ngẩng đầu, phát hiện Cao Anh Kiệt cũng đang cúi xuống nhìn mình. Bạn thân của cậu nhíu lại đầu lông mày, vẻ mặt lo lắng: “Nhất Phàm? Cậu… Cậu sao lại thế này? Mệt lắm à?”
Kiều Nhất Phàm mệt mỏi cười: “Có hơi hơi.”
“Vậy… Để tớ giúp cậu.” Cao Anh Kiệt nói đầy khẩn thiết, sau đó ngồi xuống cạnh bên cậu, rồi nắm tay cậu lần nữa. Những ngón thon dài của thiếu niên đang giam lấy cổ tay cậu, lại thêm lát nữa, chính là nơi ngưng tụ mạch đập của cậu.
Kiều Nhất Phàm đã không còn nhớ rõ khi ấy nỗi lòng mình ra sao. Chỉ có vẻ nghiêm túc và đôi hàng mi rũ xuống của thiếu niên trước mặt, và cảm giác khi một mảnh thịt da trên tay bị lòng bàn tay người ấy vuốt ve nắn bóp là khiến cậu khắc ghi vào lòng.
Kiều Nhất Phàm thường nhớ tới mình của năm mười bảy tuổi, hoang mang do dự, tìm kiếm kiếm tìm, siết lấy tuyệt vọng và hi vọng trong lòng bàn tay mà lang bạc đây đó hết lần này đến lần khác, không chết không dừng.
Mà mười bảy tuổi động tâm, mười bảy tuổi gặp người, hương thơm ngọt ngào của hoa lá, cái lạnh thấu xương của gió đêm, hormone của thiếu niên, để dư chấn vấn vương suốt một đời này.
“— Và ta đã thấy một mảnh voan bé xíu
Màu xanh thẫm, nên hình nên dạng bởi một nhánh cây non,
Bị mảnh sao xấu xí đâm xuyên, mảnh sao tan ra
Cùng những trận run rẩy khẽ khàng, nhỏ bé mà tinh khôi…” (*)
Sau nữa thì Cao Anh Kiệt bắt đầu lên đài thi đấu, mà cậu vẫn ngồi trong góc nhỏ, quan sát bóng dáng hắn từ một nơi có tầm nhìn cao hơn sân khấu một chút. Thiếu niên toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn long trọng của nhà thi đấu, phảng phất như một hằng tinh non trẻ đang bắt đầu phô bày ánh sáng chói loà.
“Đêm tháng Sáu! Mười bảy tuổi! — Ta tự chuốc mình đến ngà say” (*)
Kiều Nhất Phàm giơ thẻ tài khoản Một Tấc Tro lên cao quá đỉnh đầu, phía sau lưng nơi tầm nhìn bị tấm thẻ che khuất, trên màn hình lớn của quảng trường đêm đông là bình thuỷ dung nham của Mộc Ân vỡ tan thành lửa đỏ và dòng chất lỏng ánh vàng.
“Trái tim Robinson điên cuồng của ta trải qua hằng hà thiên tiểu thuyết…”
Ra khỏi kí túc xá, vừa rời hơi lạnh của máy điều hoà, một làn sóng nhiệt liền đánh thẳng vào mặt. Hai người chẳng nói gì suốt một đường, giẫm lên những mảng ánh sáng và bóng râm loang lổ, đi tới trước cửa chính của câu lạc bộ Vi Thảo, Cao Anh Kiệt mới vùng ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Nhất Phàm!” Người thanh niên lập tức hô một tiếng.
Kiều Nhất Phàm quay đầu lại, phát hiện đối phương lúc này đang hốt hoảng bất an đến thế, trên người mọc ra quầng sáng tựa như vô số lông vũ, khiến cho mình vào thời khắc ấy bỗng nhiên cũng có cảm giác số mệnh đã định.
“Cậu vừa nói…” Cao Anh Kiệt cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm không rõ, “Cậu vừa nói, cậu sẽ trở về…”
Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“…
— Và hàng chanh xanh mướt sẽ trải dài lối ta đi.” (*)
[TBC]
Chú thích của tác giả
(*) Trích từ bài thơ “Roman” của nhà thơ người Pháp Arthur Rimbaud.