Ongoing [Kiều Nhất Phàm 2020][Cao Kiều][R16] Chân tướng là thật

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#1
Toàn Chức Cao Thủ fanfiction
Cao Anh Kiệt x Kiều Nhất Phàm
Hướng nguyên



Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2020
NHẤT PHÀM TẾ THƯƠNG HẢI



Tác giả: CherryCorgilalafell
Editor: Núi Lửa Nhỏ
Nguồn: Archive of Our Own






CHÂN TƯỚNG LÀ THẬT


“Tôi thật sự đã cùng người ấy trải qua cơn mưa tầm tã.”

- Lời tựa đến từ ca khúc《 Chân tướng là thật 》-



MỤC LỤC

Chương 01 | Chương 02 | Chương 03

Chương 04 | Chương 05 | Chương 06

Chương 07 | Chương 08 | Chương 09

Chương 10 | Chương 11 | Chương 12
 
Last edited:

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#2
Chương 01



Cậu nhẹ nhàng ấn ấn lên vết bầm nơi khoé miệng, đau đớn còn đọng lại vẫn cứ cay rát. Đêm tháng Tư, tiết trời khô nóng, mưa xuống liền mát mẻ. Mùi cỏ tươi mới dịu ngọt thấm trong gió đêm lạnh lẽo, Kiều Nhất Phàm chớp chớp mắt, lòng chẳng cảm nhận được bao nhiêu nỗi sợ hãi, lo lắng hay thấp thỏm.

Cậu nhớ tới lần đầu tiên Cao Anh Kiệt hôn mình. Nơi góc cầu thang nào đó trong nhà thi đấu, trên đỉnh đầu là đèn cảm ứng, nếu không có tiếng động, ánh đèn sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Bọn cậu nán lại nơi đầu hành lang hơi lâu, ánh đèn sớm đã tan xương nát thịt trong màn đêm. Mà một nụ hôn sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn. Chẳng biết có phải bóng tối quay về đã hồi sinh chút dũng khí mà Cao Anh Kiệt trót đánh mất giữa lúc giằng co hay không, Kiều Nhất Phàm chỉ cảm thấy một nụ hôn đột ngột rơi lên môi mình, tựa như kích động tựa như thăm dò. Khuôn mặt đối phương giấu trong bóng tối mông lung dịu dàng, hơi thở và mùi hương vây quanh, môi bị cắn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước khiến tim chợt thôi đập. Kiều Nhất Phàm chớp chớp mắt, thật là phút tĩnh lặng mịt mùng mà tuyệt diệu.
Cậu và Cao Anh Kiệt lén sống chung đã lâu. Lâu đến mức mỗi một chi tiết đều khắc tỉ mỉ vào trí nhớ. Ví như giây phút này cậu để mặc cho những mảnh kí ức nhỏ vụn ấy hết rơi xuống rồi lại nảy lên tựa như từng hạt từng hạt thuỷ tinh bị ai nghiêng bình trút ra — cậu biết người này khi đạt tới cao trào sẽ thích gắt gao ấn cậu vào lòng mình, dùng môi hôn dây dưa không dứt để đổi lấy hơi thở phục tùng mà dồn dập của cậu. Màu sắc ấm áp của cơ bắp, khi đối phương tiến vào không chỉ là va chạm nóng rực và khoái cảm sục sôi, mà còn là cậu bám lấy lưng Cao Anh Kiệt, bàn tay dán chặt lên bờ vai rung động theo từng động tác của người ấy. Mồ hôi người thấm đến ướt mèm lòng bàn tay cậu, lại từ cằm rơi xuống cằm. Mùi hương của người ấy, nhịp tim của người ấy, hô hấp dồn dập của người ấy. Cậu và người ấy cùng thở dốc. Yêu xa khiến cho mỗi trận tình ái đều tràn ngập kích động, đẩy mọi bất an ẩn náu trong tiềm thức ra đầu lưỡi, để cho răng môi đôi bên thay nhau gạt phăng chúng đi, tựa như yêu đương vụng trộm, điên loan đảo phượng, liều mạng triền miên, chẳng phân đêm ngày.



Khoé miệng thật đau, nhưng so ra vẫn chẳng bằng ánh mắt khiến lòng người đau đớn của mẹ. Hốc mắt đỏ bừng, xa lạ và khiếp sợ và thất vọng và đánh giá, nếp nhăn nơi đuôi mắt từng giây từng phút đều làm cậu khổ sở đến muốn chết đi.

Kiều Nhất Phàm cúi đầu, thu dọn mớ hỗn độn trên bàn cơm vào phòng bếp mà chẳng nói một lời. Nước chảy qua tay, đau đớn bên miệng, trầm mặc vắt ngang sau lưng. Cậu lặng thinh rửa cẩn thận cho sạch lớp dầu mỡ bám trên chén bát, khi ấy chỉ có tiếng bọt xà phòng, côn trùng kêu vang, con chó nhỏ nhà hàng xóm sủa điên cuồng, dưới cửa sổ có tiếng nói cười của vài người tản bộ ngang qua sau bữa cơm chiều, trên lầu truyền xuống âm thanh ghế dựa bị dịch chuyển, tiếng xe như xa lại như gần. Hết thảy, hết thảy những điều vụn vặt hằng ngày, thoạt nghe vào tai đều có cảm giác vô tội, chỉ mỗi mình cậu là tội ác tày trời.

Cậu nghĩ đến đôi mắt của Cao Anh Kiệt, lại nghĩ tới đôi mắt của mẹ, lòng chua xót, lệ tuôn.

Kiều Nhất Phàm rửa sạch sẽ hết mọi thứ, xoay người vẫn thấy mẹ còn ngồi trên ghế trước bàn cơm, vẫn tư thế cũ, thoạt trông cả người hơi co ro.

Hổ thẹn ngập đầu, vùi dập lòng cậu. Cậu tới trước mặt mẹ, ngồi xổm xuống, mười ngón khép lại ấp lấy tay mẹ, nhẹ nhàng vuốt ve, lúc ngẩng mặt lên mở miệng, cơn nghẹn ngào gần như bóp nghẹt âm thanh cậu: “Mẹ…”

Ánh mắt mẹ rơi xuống khuôn mặt cậu, thần sắc khẽ động, mấp máy miệng lại không nói nên lời, chỉ biết chậm chạp rút tay về, rồi quay mặt đi.

“… Con xin lỗi… Thật xin lỗi…” Cậu bỗng dưng cảm thấy luống cuống, ngay cả giọng nói cũng run rẩy theo.

Mẹ trong trí nhớ của Kiều Nhất Phàm vĩnh viễn luôn dịu dàng. Người phụ nữ mềm mại mà cứng cỏi ấy, lại chẳng được vận mệnh ưu ái.

Trước năm mười hai tuổi, Kiều Nhất Phàm vẫn luôn cho rằng ba đang vất vả làm việc bên ngoài, có nhà mà khó về, vậy nên mỗi lần gọi điện thoại cậu đều uyển chuyển làm nũng rất lâu. Dường như ba thật sự càng ngày càng bận rộn, số lần trò chuyện của hai người mỗi lúc một ít đi, thậm chí lần nào cũng nói chưa tới mười phút đã vội vàng cúp máy. Kiều Nhất Phàm tủi thân lắm, đành tiếp tục nghiêm túc dùng bính âm mới vừa học để nhắn một tin SMS thật dài thật dài gửi cho ba — người đang khổ cực làm việc ở bên ngoài, nhưng hồi âm bao giờ cũng ít ỏi.

Sau đó cậu tình cờ biết được, ba mẹ sớm đã ly hôn rồi. Thuở nhỏ cậu không hiểu vì sao mẹ đọc xong “thư” ba gửi về mà lại thương tâm đến vậy, không hiểu vì sao công việc của mẹ đột ngột nhiều lên, không hiểu vì sao ba bỗng dưng qua loa và lạnh nhạt với mình. Mà mẹ chưa từng chủ động thể hiện bất cứ vẻ yếu đuối nào trước mặt cậu, dù cho Kiều Nhất Phàm đã phát hiện ba bỏ hai mẹ con cậu mà đi mất rồi, mẹ cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, nói: “Là ba mẹ không tốt, ba con phải công tác ở chỗ khác, ba mẹ rất ít gặp nhau, nên càng ngày càng khó sống cùng nhau, ba mẹ cũng không còn cách nào.”

“Người lớn là vậy đó, có đôi khi, chuyện không còn cách nào khác chính là không còn cách nào khác.” Mẹ thoáng dừng lại, thiếp môi mình lên mái tóc của đứa bé nhỏ tuổi, lặng im nuốt xuống tiếng thở dài để giấu đi, “… Nhất Phàm, thật xin lỗi con.”

Kiều Nhất Phàm nức nở trong lòng mẹ hồi lâu, mùi nước xả vải và một hương thơm tinh tế khác dệt thành mùi của mẹ. Lại càng khiến cậu thương tâm hơn. Rồi thấm mệt, rồi nặng nề rơi vào giấc ngủ.



Trong chớp mắt nói toạc ra chuyện của mình và Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm bắt được một nỗi hối hận ngắn ngủi trong lòng mình. Mẹ nghe thấy lời thú nhận trái luân thường đạo lý của cậu, trong cơn khiếp sợ lẫn bàng hoàng cùng cực, nỗi đau lòng và thất vọng khoan thai ghé đến sao mà muộn màng.

Kiều Nhất Phàm thấy giọt lệ lặng yên trào ra từ hốc mắt đỏ bừng của mẹ, đôi mắt phảng phất như một dòng suối nguồn chan chứa xác bạc ánh trăng. Rồi theo sau cái giật nảy của mẹ là một cái tát rơi xuống mặt cậu.



Đợi mẹ về phòng ngủ rồi, Kiều Nhất Phàm lại ngồi trong phòng khách chốc lát, thấy trời ngoài kia như sắp mưa, bèn nhẹ chân nhẹ tay tới trước cửa phòng mẹ, do dự đôi chút, mới nói: “Mẹ, con đi trước đây.” Cậu bỗng cảm thấy một nỗi chột dạ vô cớ, lại nói một lời giải thích chẳng cần thiết: “Sáng mai con phải về Hàng Châu rồi, từ chỗ cậu ấy tới sân bay gần hơn…”



Về căn hộ của Cao Anh Kiệt được nửa đường thì mưa bỗng trút tầm tã, sấm chớp cũng đánh xuống từ những đám mây.

Lúc chờ đèn đỏ, Kiều Nhất Phàm nhìn điện thoại đặt trên giá đỡ, mẹ gửi tới một tin nhắn WeChat: “Về tới Hàng Châu cũng phải chú ý ăn ba bữa đúng giờ, rèn thân thể nhiều lên, trời lạnh phải mặc thêm quần áo.”



Đã sắp 10 giờ mà trời vẫn còn tầm tã, cuối xuân đầu hạ, mưa như trút nước, cả phòng toàn là tiếng mưa rơi, rất có cảm giác dập dềnh bèo trôi.

Kiều Nhất Phàm chỉ mở một chiếc đèn, nằm dưới ánh sáng mờ trên sô pha mà nghĩ về rất nhiều chuyện cũ, trong phút chốc đã ngổn ngang trăm mối. Tận đến khi Cao Anh Kiệt gọi tới, cậu chống người ngồi dậy mò lấy điện thoại trên thảm, lúc đổi tư thế mới nhận ra thân thể đã mỏi nhừ.

Cậu nhận cuộc gọi.



“Ừ, về rồi.” Cậu vừa nói, vừa kéo tấm chăn lông đặt ở đuôi sô pha, mở rộng và trốn vào trong. Trên đó còn luyến lưu chút hương vị của Cao Anh Kiệt.

“Không có gì, mẹ tớ nói bên phía họ hàng có vài việc nhỏ, tớ về nhà xem thử thế nào, sáng ngày mai sẽ đi ngay.”

Cậu nghe đầu bên kia ai oán, cười một tiếng, “Nói cho cậu làm gì? Chẳng phải Cao đội mới vừa ra khỏi phòng huấn luyện à? Có người giúp cậu cất bánh tớ mua vào tủ lạnh rồi sao? Ăn chưa đó?”

“Cậu không cần về đâu, sáng sớm mai tớ đi ngay mà.”



Cúp điện thoại, cơn uể oải tựa như thuỷ triều nhấn chìm mọi giác quan, niềm vui nỗi buồn hỗn loạn trôi nổi giữa cảm giác mỏi mệt. Kiều Nhất Phàm trở mình, chẳng bao lâu đã thiếp đi trên sô pha.



Lúc tỉnh lại lần nữa là khi cảm giác được vết thương bên khóe miệng bị ai chạm vào từng chút từng chút thật khẽ, thật nhẹ, phảng phất như vết máu bầm ấy nóng rát đến bỏng tay.

Đôi mắt Kiều Nhất Phàm hãy còn ngái ngủ: “... Anh Kiệt?”

Cao Anh Kiệt cau chặt mày, ánh mắt vừa nghi hoặc lại vừa đau lòng: “Tớ nghĩ đến cậu đang ở nhà, nên về rồi đây.” Tay hắn lại vươn tới, thoáng dừng bên miệng cậu, cuối cùng ngón tay rơi xuống cạnh miệng vết thương: “Nhất Phàm, cậu làm sao thế này?”



[TBC]
 

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#3
Chương 02
“Tớ…” Kiều Nhất Phàm thoáng cảm thấy mịt mờ, lời thật lòng trằn trọc nơi đầu lưỡi cậu, mà ánh mắt Anh Kiệt thì vừa nghi hoặc lại vừa đau lòng, khẩn thiết đến gần như nóng bỏng. Cậu nhẹ nhàng lần tới bàn tay đang giơ bên khoé miệng mình của Cao Anh Kiệt, thiếp môi lên đầu ngón tay người yêu. Ngón tay Cao Anh Kiệt run lên thật khẽ trong lòng bàn tay cậu, ngay sau đó là mày mắt đối phương càng lúc càng choáng ngợp tầm nhìn.
Cậu lại rơi vào ánh mắt ấy của Anh Kiệt, dịu dàng sâu đậm tựa như đại dương khiến trời đêm cam tâm tình nguyện tuẫn tình. Trước đây cậu đã bất cẩn rơi vào hàng ngàn hàng vạn lần, sau này sẽ lại rơi vào thêm hàng ngàn hàng vạn lần nữa mà chẳng hề do dự.
Kiều Nhất Phàm trợn mắt, giấc ngủ ngắn ngủi khiến đầu cậu đau muốn nứt ra. Phòng ngủ đã tắm mình trong tia nắng mai xanh xám.
Cậu nhẹ nhàng trở mình trong chăn, híp mắt chậm chạp mở điện thoại nhìn giờ — cậu cùng lắm chỉ mới thiếp đi hơn hai tiếng.
Cao Anh Kiệt ở bên cạnh vẫn ngủ thật say, tiếng ngáy liên miên không dứt lại khẽ khàng vô cùng, phảng phất như ngay cả tiếng ngáy của người này cũng phớt màu e lệ, cho dù vang lên giữa đêm khuya trăn trở cũng chẳng thể khiến ai bực bội nổi.
Giây phút này, Kiều Nhất Phàm nhìn tấm lưng trần trụi với những đường cong rõ ràng của người bên cạnh, nhịp phập phồng thanh thoát khiến cho phần lưng trắng nõn của hắn vẫn cứ ngập tràn một nguồn sức mạnh dẻo dai.
Thời trung học, cậu không thích bất cứ tiết Ngữ Văn nào; dòng lịch sử, hải lưu hay triết học đều làm cậu mơ màng buồn ngủ, Kiều Nhất Phàm đành phải len lén lót một quyển tập môn phụ còn tính là mỏng bên dưới sách giáo khoa để trộm làm biếng. Trong sách Mỹ thuật có một cụm từ, lúc trước cậu đọc được cùng lắm chỉ thấy chút cảm khái thoáng qua trong lòng thôi, rồi lại vài năm sau, cụm từ ấy bỗng nhẹ nhàng xuất hiện vào một sớm mai khi đang sống cùng Cao Anh Kiệt.
Vần luật của cơ thể. Cậu nhìn tấm lưng người yêu, mỗi một nếp vân mờ, một đốt xương gồ, một mảnh thịt da, thậm chí là đôi ba nốt ruồi nhạt nhoà, khi di chuyển khi bất động, từng mảng từng mảng sáng ngời và mờ tối thay nhau đong đưa biến ảo, đều liên tục không ngừng khiến nhịp tim cậu tăng tốc, rồi lại rơi vào cơn đắm say làm người ta đầu váng mắt hoa.
Trước khi đi qua cổng an ninh, Kiều Nhất Phàm quay lại nhìn một cái, Cao Anh Kiệt đứng trước đám đông rải rác đang dõi theo cậu. Bốn mắt chạm nhau, hắn ngượng ngùng cười cười, lưu luyến vẫy vẫy tay với cậu.
Đêm qua, một nụ hôn kết thúc, hơi thở của nhau ẩm ướt mà dịu dàng tựa như ánh đèn. Kiều Nhất Phàm ngồi trên đùi người yêu, khẽ vỗ về lọn tóc mềm xoăn nhẹ của đối phương, thấp giọng nói: “Thật sự muốn biết vết thương bên miệng của tớ sao lại thế này ư? Tớ sợ sẽ doạ cậu.”
Cao Anh Kiệt giương mắt, kéo bàn tay đang vuốt ve nơi tóc mai mình đến bên miệng và hôn lên: “Còn tớ thì sợ cậu không muốn nói ra.”
Trước đây Cao Anh Kiệt đã nói, Nhất Phàm sẽ chẳng lừa dối câu nào đâu. Chàng thanh niên chớp mắt, vừa buồn bực vừa tủi thân rút ra kết luận này. Sau đó lại oán giận mà rằng: “Vấn đề là cậu rất kiên nhẫn. Không muốn nói cho tớ, ngay cả khi trong lòng hai ta đều biết rõ cậu đang gạt tớ, nhưng cậu đã thấy không thể nói, thì nhất định sẽ không chịu nói.”
Kiều Nhất Phàm ngẫm nghĩ, đúng là vậy. Ví như chuyện về ba của mình, trước nay cậu chưa từng nói với Anh Kiệt. Mà người đàn ông đã biến mất hơn hai mươi năm trong sinh mệnh cậu lại gọi điện thoại hỏi han ân cần vào sáng hôm nay. Kiều Nhất Phàm vội vàng hàn huyên vài câu với ông rồi cúp máy ngay, lúc đó vừa khéo Cao Anh Kiệt rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm, hỏi cậu ai gọi thế.
Kiều Nhất Phàm cúi đầu nghịch điện thoại, dường như thật sự đang xử lý vài chuyện nào đó, nói rằng là bên phía chiến đội gọi.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh của Cao Anh Kiệt đã truyền tới cùng tiếng động của chai bình đong đưa va chạm nhau khi cửa tủ lạnh được mở ra: “Chuyện gì mà gấp như vậy, mới sáng sớm. Chẳng phải lát nữa là cậu đã bay về rồi ư.”
Cậu nhìn dáng hình người kia cúi xuống tìm bơ mặn, nước cam và anh đào trong tủ lạnh, vén một lọn tóc ra sau tai, rồi mới thong thả nói: “Cơ mật chiến đội.”
Về cuộc gọi hỏi han ân cần của ba, Kiều Nhất Phàm lần đầu tiên nhận được là vào một đêm đông năm mười bảy tuổi.
Cái lạnh của trời đêm quang đãng sau đợt tuyết rơi vừa mới mẻ lại vừa trong trẻo, máu xương xuyên qua tầng tầng lớp lớp áo quần của thiếu niên và giục giã nỗi xao động khó thể định hình trong cậu. Kiều Nhất Phàm quên mặc áo khoác trước khi ra đường, khi ấy thấy lạnh buốt từ đầu xuống chân, chỉ có chiếc thẻ tài khoản mỏng manh mình đang siết chặt trong lòng bàn tay và âm thanh của Diệp Tu phảng phất trong tâm trí là đang nóng lên.
Quỷ kiếm sĩ. Trận quỷ. Dốc chút can đảm đi nào (*).
(*) Mượn từ bản dịch của team Liều - chương 145 chính văn Toàn Chức Cao Thủ.
Đối với một thiếu niên rơi vào ngõ cụt, dù hoàn toàn không hay biết con đường phía trước và tương lai sẽ ra sao, một cọng rơm cũng đã đủ cứu mạng.
Bước chân của cậu vội vàng đến độ giống hệt một con thỏ chạy trốn, trở về từ cửa hàng bán thẻ tài khoản Vinh Quang cách câu lạc bộ Vi Thảo không xa, trong đầu là niềm kì vọng vừa càn rỡ lại vừa hèn mọn.
Dội thùng nước lạnh đầu tiên xuống cậu là một cuộc gọi sau mười mấy năm xa cách.
Đầu số xa lạ của nơi đất khách, thiếu niên đang trong cơn hưng phấn nhìn thoáng qua, tưởng là điện thoại quấy rối hoặc gọi nhầm số, vậy nên bấm từ chối ngay mà chẳng nghĩ ngợi nhiều. Chỉ chốc lát sau, điện thoại lại vang lên lần nữa chứ chẳng chịu buông tha, Kiều Nhất Phàm đành phải nhận cuộc gọi, tiếng nói khẽ run lên trong làn gió lạnh: “Xin chào, xin hỏi là ai ạ?”
Bên kia thoáng dừng lại, rồi nối theo là một âm thanh vừa do dự vừa không nén được vui mừng: “Nhất Phàm hả? Là ba đây.”
Kiều Nhất Phàm lập tức dừng bước giữa dòng người ngược xuôi.
“… Ba?”
Đầu bên kia bắt đầu thao thao bất tuyệt. Lời giải thích của ba đi vào tâm trí cậu mà phảng phất như muốn xuyên qua một tấm lá chắn. Cậu vừa nghe, vừa kéo tơ bóc kén từng tầng từng tầng thời gian và tâm tình của mình suốt mười mấy năm nay. Giọng của ba nghe già nua trầm thấp hơn trước. Câu đầu tiên ông nói khi gọi tới chẳng giống với ảo tưởng đã chết từ vài năm trước của cậu. Ông có ôm nỗi xúc động muốn rơi lệ. Nhưng niềm kinh ngạc mừng vui của ông lại không thuần tuý bằng những gì mà ngày trước cậu tưởng tượng ra.
Sau đó mới là nội dung. Ba cậu bảo, ông nghe nói cậu đi chơi game.
Kiều Nhất Phàm thoáng khựng lại, bướng bỉnh sửa lời ông, là thi đấu thể thao điện tử.
Ừ, ừ, thể thao điện tử. Đầu bên kia rất biết lắng nghe mà sửa đúng. Rồi lặp lại lần nữa, đúng vậy, đúng là ba nghe bạn của mẹ con nói vậy, ba nghe nói. Ba còn nghe nói, giờ con đang gặp chút khó khăn.
Kiều Nhất Phàm biết cuộc gọi này sẽ chẳng ngắn ngủi như trước đây, vậy nên vội vàng chạy nhanh tới ven đường, rồi mới nói: “Không, ba, không có gì, con sống tốt lắm. Con rất thích đánh Vinh Quang.”
“Ôi, ôi, ba biết mà!” Ba cậu cường điệu. “Tuổi này của con đúng là nên ăn khổ một chút, nhưng cũng đừng nên vất vả quá chứ.”
Kiều Nhất Phàm thấy hơi mâu thuẫn, rồi nỗi mịt mờ và chua xót kéo đến. Cậu nghe ba nói không ngừng ở đầu bên kia, cũng không rõ vì sao bỗng dưng ông lại “hồi tâm chuyển ý”, lại thực hiện nguyện ước viển vông đã tan thành mây khói từ lâu trong lòng cậu.
Trước khi cuộc gọi kết thúc, ba nói, gần đây ông đi công tác ở Hồng Kông, nếu cậu thấy không vui, có thể sang đây chơi với ông. Lại nói, giờ xem như cậu đã bỏ học cấp ba, không đọc sách là không được đâu. Có điều chẳng sao cả, nếu cậu muốn, ông có thể đưa cậu ra nước ngoài, học trường nam sinh Melbourne.
Dạ. Vâng. Suốt cuộc gọi dài, Kiều Nhất Phàm gần như chỉ đáp bằng hai tiếng này. Những điều từng nghĩ sẽ nói ra, cậu chẳng thốt được một lời. Cuối cùng cũng chỉ nói, ba, con biết rồi, cảm ơn ba. Có điều đội trưởng đang gọi con có việc, lần sau mình nói tiếp.
Thiếu niên cúp máy, cúi đầu nhìn thẻ tài khoản mình nắm chặt trong lòng bàn tay, ba lại một lần nữa khiến cậu thấy chua xót đến mức muốn bật khóc.
Mà ngoại trừ Cao Anh Kiệt, gần như chưa từng có một ai trong đội đi tìm cậu cả.
Mấy ngày sau đó, mẹ mang một bình thuỷ đựng canh và thức ăn tự tay làm tới thăm cậu. Khi ấy luôn có Cao Anh Kiệt kề bên, chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi quá mức rụt rè, cúi đầu ăn cơm không nói một lời, giữa chừng thì luôn đỏ mặt đứng bật dậy nói muốn mua gì đó để ăn hoặc để uống. Kiều Nhất Phàm luôn thích nhìn hắn chạy trốn và bật cười với mẹ, chỉ riêng lần đó là trầm mặc thờ ơ không nói gì, ngay vào lúc mẹ đang cười bất đắc dĩ dời mắt về thì hỏi: “Mẹ ơi, gần đây ba sao rồi ạ?”
Mẹ kinh ngạc nhướng nhướng mày, sau đó trả lời: “Nghe bác Trương của con nói, khá tốt đó.” Bà nhớ lại một chút, rồi mới tiếp tục: “Ôi, hình như gần đây tới Hồng Kông, ba con với bà vợ hiện tại của ông ấy có vẻ như đông con cái lắm, đứa thứ hai với một đứa sau đó hình như đều sinh ở Hồng Kông Ma Cao.” Bà đã chẳng còn để chuyện của chồng cũ trong lòng, nghĩ một lúc mới bừng tỉnh nhớ ra: “À, gần đây đi Hồng Kông chắc là để sinh đứa con gái thứ tư đó.”
Kiều Nhất Phàm giật mình.
Mẹ nói xong, lại hỏi cậu sao vậy.
Kiều Nhất Phàm lắc lắc đầu, nói rằng không có gì, đột nhiên nhớ ra, nên hỏi vậy thôi.
Mẹ lo lắng nhìn cậu một cái, còn muốn hỏi thêm gì đó, đúng lúc ấy Cao Anh Kiệt bưng hai dĩa bánh ngọt vội vã quay về đã cắt ngang cả hai, mặt hắn vẫn cứ hồng hồng, nhỏ giọng nói: “Dì, mời dì ạ.”
Lúc này mẹ mới lại cười rộ lên.
Sau đó, lần thứ hai ba gọi tới là vào mùa All-Stars hỏng bét năm nào, khi ấy trong đầu Kiều Nhất Phàm là một mảnh âm u mịt mờ, tận đến khi Diệp Tu nói hết với cậu những gì cần nói, cậu trở lại khán phòng, mới muộn màng nhận ra ẩn ý giấu trong lời của ba mình.
Sau nữa là khi cậu tới Hàng Châu. Đêm đó cậu vừa đến nơi, ra đường mua vật dụng hằng ngày. Một thân một mình bôn ba từ Bắc Kinh nên cậu chỉ mang theo hành lí đơn giản, lúc chọn đồ trong siêu thị thì nổi chứng phân vân món gì cũng muốn lấy, không khỏi mua hơi nhiều. Vậy nên vào thời điểm điện thoại kêu vang, cậu đành phải dồn hết đồ đạc cho tay trái xách, túi nylon nặng nề khiến cho lòng bàn tay lẫn ngón tay cùng trĩu xuống, là một trải nghiệm cực kì không thoải mái.
Cậu nhận cuộc gọi của ba. Ba dò hỏi tình hình cậu gần đây, lại tỏ vẻ rằng ông thấy lo lắng khi cậu một thân một mình tới Hàng Châu, sau đó đúng lúc dẫn vào vấn đề mang cậu tới Melbourne tiếp tục việc học.
Khi ấy Kiều Nhất Phàm đã lén tìm hiểu tình hình ông gần đây từ bác Trương — đồng nghiệp cũ của ba, người vẫn luôn chăm sóc hai mẹ con mình. Ba có bốn cô con gái, nghe nói là vẫn luôn muốn một đứa con trai với người vợ hiện tại, nhưng trời lại không chiều lòng người.
Thiếu niên thở dài, nhẹ nhàng cắt ngang lời ba mình: “Ba, ba không cần lo cho con, con ở Hàng Châu rất tốt. Con gái ba… Em gái vừa mới sinh, ba dành thời gian cho em ấy nhiều hơn đi ạ.”
Ba cậu cũng chẳng lấy làm cảm kích thái độ hiểu chuyện của cậu, ngược lại tha thiết nói: “Mấy đứa con gái sao mà quan trọng bằng con? Con là con trai của ba mà!”
Kiều Nhất Phàm khó lòng phân rõ được giây phút ấy mình rốt cuộc đang ôm nỗi lòng gì. Đau đớn và chua xót trong khoang ngực đến cùng là ngọn nguồn của thất vọng hay căn nguyên của thương tâm hay cả hai đều có, trong phút chốc cậu chẳng thể phân biệt nổi. Cậu nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Xin lỗi ba, con là đứa con duy nhất của mẹ.”
Sau đó cậu cúp máy. Cậu thấy khổ sở lắm. Thân đứng nơi phố phường sầm uất, lại như rơi vào vực sâu.
Cậu không nói cho mẹ chuyện này, càng không nói cho Cao Anh Kiệt.
Từ năm mười hai tuổi đến nay, ba luôn là nỗi khổ riêng của cậu. Trước giờ Kiều Nhất Phàm chẳng hề muốn bất cứ cảm xúc tiêu cực nào của mình tản ra ngoài, Cao Anh Kiệt cứ oán giận điểm này ở cậu mãi, nhưng cậu biết làm sao được đây. Lòng thiện lương của cậu và con người cậu đều bướng bỉnh như nhau.
[TBC]
 
Last edited:

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#4
Chương 03
Cao Anh Kiệt nhìn theo dáng hình Nhất Phàm biến mất sau tường an ninh, nỗi khổ sở vẫn cứ vẹn nguyên như bao lần. Biệt ly trong kìm nén mới là đớn đau như cắt. Sân bay từng giây từng phút đều trình diễn màn hợp tan, những người bên cạnh hắn rõ là cũng như vậy. Họ hân hoan, bi thương, không nỡ, lạnh nhạt, chẳng mấy để tâm. Họ bắt tay, ôm nhau, hôn lên gò má hoặc lên bờ môi. Mà hắn đi tiễn chính người mình yêu, lại phải trao người nụ hôn từ biệt ở nơi tối tăm.
Phải ngấm ngầm nhẫn nại như thế luôn khiến hắn lo lắng muôn phần.
Trận đấu trên sân nhà Vi Thảo vào mùa giải thứ mười bốn, đúng ngay vào lúc một khu vực của nhà thi đấu tổng hợp Lục Lý Tùng đang được tu sửa. Phòng chờ của Vi Thảo cách đây rất gần, thường hay dùng thang máy và lối đi của bên này để ra vào, có thể tránh đụng độ đội khách. Trong khoảng thời gian ấy, cả đám chỉ đành đổi đường, thường hay chạm mặt đội khách nhưng cũng không gây ra chuyện gì, thỉnh thoảng gặp phải thể loại nhiệt tình như Hưng Hân, thì có thể sẽ chí choé ầm ĩ suốt cả đường đi.
Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm ăn ý cùng rơi về sau cả hai đội, mắt thấy đồng đội đi mỗi lúc một xa, khoảng lặng khi đơn độc bên nhau lại càng thêm quý giá.
Cao Anh Kiệt dứt khoát tháo găng tay xuống, khẽ khàng kéo Nhất Phàm, lặng yên không tiếng động dùng lòng bàn tay mình ve vuốt dây dưa với lòng bàn tay mu bàn tay của người kia.
Kiều Nhất Phàm quay đầu sang cười rộ lên. Mũ len đè trên tóc mái hơi dài của cậu, thế nhưng đôi mắt cậu vẫn cứ ngời sáng vô cùng, động lòng người vô cùng, ánh đèn soi trên đỉnh đầu cả hai, là sắc trăng bạc cũng là màu tuyết trắng.
Đi tới đầu hành lang, Kiều Nhất Phàm mới buông những ngón tay hắn ra, rướn người sang hôn hắn.
Một cái hôn sao mà ngắn ngủi, Cao Anh Kiệt nghĩ, chớp mắt đã không còn.
Kì nghỉ đông năm ấy Kiều Nhất Phàm cứ bận rộn mãi. Lứa tân binh đầu tiên của trại huấn luyện Hưng Hân được đề cử vào đội, toả sáng rực rỡ nhưng đồng thời cũng lộ ra khuyết điểm trong nửa đầu mùa giải. Trước khi vào kì nghỉ đông, Kiều Nhất Phàm thân là đội trưởng cùng với đội phó An Văn Dật, vài huấn luyện viên của trại huấn luyện và tiền bối Diệp Tu đã hợp sức soạn ra kế hoạch huấn luyện trong kì nghỉ cho nhóm tân binh.
Cao Anh Kiệt gọi video call tới, một hồi lâu sau bên kia mới tiếp. Hình ảnh đầu tiên hiện ra trên màn hình là một mảnh đen kịt, Cao Anh Kiệt cực kì bối rối, cho rằng mạng Internet có vấn đề, nhưng chớp mắt một cái hình ảnh rõ ràng đã sáng sủa hơn hẳn, Kiều Nhất Phàm dụi mắt xuất hiện trong màn hình, mặt đầy vẻ mỏi mệt.
“Tớ?” Kiều Nhất Phàm nghe thấy lo lắng và nghi vấn của người yêu, chậm rãi nói, “À, có hơi mệt, buổi chiều vừa về kí túc xá liền ngủ luôn, không ngờ trời đã tối rồi.”
“Bận chuyện tân binh?” Cao Anh Kiệt hỏi.
“Đúng rồi,” Kiều Nhất Phàm khẽ cười khổ, “Bọn nhỏ hiểu chuyện lắm, nhưng cũng khó dẫn dắt thật.”
Cao Anh Kiệt nở nụ cười theo cậu: “Sao mâu thuẫn vậy.”
“Ừ,” người kia trở mình trên giường, nửa khuôn mặt lẫn âm thanh mỏi mệt cùng nhau biếng nhác chôn mình trong gối mềm, “Kì nghỉ này chắc không về Bắc Kinh được.”
“Chuyện này thì…”
Kiều Nhất Phàm thấy người yêu thẹn thùng cười cười, nửa người khuất khỏi màn hình, sau đó là một tràng âm thanh tìm kiếm rất liền mạch, rồi lại quay về tầm nhìn, trên tay nhiều thêm hai tấm vé máy bay.
“Biết Nhất Phàm rất bận, vậy nên tớ chỉ lên kế hoạch cho lộ trình ba ngày thôi.”
“Hả? Cái gì?” Kiều Nhất Phàm không kịp phản ứng.
Cao Anh Kiệt ngượng ngùng cười cười: “Đi Đông Nam Á. Xin lỗi vì không hỏi cậu trước, nhưng tớ nghĩ cậu… lén trốn nhà đi (1) với tớ ba ngày, được không?”
(1) Ở đây Anh Kiệt dùng từ “私奔”, có ý là trốn nhà theo trai/ trốn nhà vì tình, nhưng vì dịch vậy kì quá nên tui mạn phép để “lén trốn đi” thôi.
Kiều Nhất Phàm lộ ra nét cười không biết làm sao nhưng cũng khó lòng dằn xuống, tựa như là có chút khó xử nên tự hỏi một lúc, rồi mới nói: “Cậu biết tớ muốn chỉ dẫn nhóm tân binh trong kì nghỉ đông mà đúng không?”
“Ừm… Tớ đoán Nhất Phàm chắc chắn đã soạn xong kế hoạch huấn luyện tân binh với người của chiến đội rồi.”
Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vậy cậu còn tiền trảm hậu tấu à?”
“Nếu Kiều đội cũng đã sắp xếp xong xuôi cho bọn họ rồi, vậy chẳng phải có thể đi với bạn trai cậu rồi sao?”
“Tăng huấn luyện cho đội viên thì làm sao đội trưởng chạy được?”
“Nhất Phàm,” Cao Anh Kiệt rũ mi, lại dời mắt về, lộ ra một vẻ mặt cầu khẩn, phảng phất như một sợi thòng lọng mềm mại, “Tớ chỉ là rất muốn… ở bên cậu, hai chúng ta, bên nhau một lát thôi. Hơn nữa, kế hoạch huấn luyện cũng soạn xong rồi, tớ nghĩ cậu tạm thời rời đi mấy ngày, đội phó An cũng sẽ không trách cậu đâu.”
Mỗi lần hắn lộ ra vẻ mặt như thế, Kiều Nhất Phàm luôn thấy như mình rơi vào nơi thẳm sâu trong đôi mắt hắn — nơi sáng ngời nhất, nóng bỏng nhất, lại gần với trái tim nhất.
“Đi thôi,” đội trưởng Hưng Hân trẻ tuổi bất đắc dĩ cười nói, “Cậu bắt cóc được tớ rồi.”
Máy bay đáp xuống vào một buổi hoàng hôn sau cơn mưa, bầu trời đã đỏ lại còn trĩu nặng, tịch dương rực rỡ đang lụi tàn. Có lẽ hai người nên tới một vài nơi yên ả nhàn hạ, gà gật suốt ngày dài bên biển lớn hoặc ruộng đồng, hai người có thể dành trọn một ngày thơ thẩn bó gối cạnh mặt hồ ngắm áng mây dày nuốt chửng cánh chim bay, hoặc ngồi trên chiếc xe khách cũ kĩ tựa như vụn thức ăn nhỏ bé bon bon chạy vào chiếc dạ dày rực rỡ non xanh nước biếc, ruộng lúa dưới chân hai người và bầu trời trên không cùng quan sát đối phương. Hai người nên dắt tay nhau ngắm hồ nước mặn, dòng sông băng, đỉnh núi, sa mạc, đồng bằng, những nơi mà thế giới vẫn vẹn nguyên tĩnh lặng, bất cứ thứ gì nhắm vào họ, bất cứ ánh đèn flash bám riết không tha nào cũng sẽ lùi lại ba thước vì hổ thẹn.
Nhưng trên thực tế, hai người chỉ là từ một thành phố này chạy đến một thành phố khác, thoạt trông dường như giống với chuyến đi xa để lừa mình dối người hơn.
Hai người nắm tay nhau bước vào một quán bar nằm trên sân thượng tầng cao nhất, vẫn nhớ rõ bản thân mình là ai, nhưng khi nhìn vào nơi thẳm sâu trong mắt đối phương, lại bị ảnh ngược của chính mình nơi đáy đôi đồng tử ấy giục giã sinh ra một chút kích động. Hậu quả là cả hai cùng chia sẻ một ly cocktail độ cồn thấp.
Cao Anh Kiệt nhớ lại, khi ấy một tay hắn cầm ly cocktail, một tay nắm lấy Nhất Phàm, dẫn người ấy đi qua đám đông lúc thưa lúc dày rộn ràng nhộn nhịp, qua thứ âm nhạc toé hoa lửa đầy trời, qua ánh đèn sặc sỡ cuồn cuộn trong bóng tối, chen vào ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ chân cao ở một góc nào đó để uống rượu. Màu sắc được phân tầng thật rõ ràng trong ly cocktail, tựa như máu của mặt trời bị người trích ra vào buổi hoàng hôn, lại được ly rượu này nuốt chửng và trở thành một quả tim rực rỡ. Trên bàn vẫn còn tấm đế lót ướt đẫm, giọt nước chảy xuống từ trên thân chiếc ly ai để lại, chút son bóng đỏ tươi bị đổ. Hắn và Nhất Phàm cẩn thận tránh khỏi chúng, mỗi người một ngụm thay phiên nhau hớp lấy chất rượu màu cam, không ngừng dựa gần nhau hơn, phảng phất như đang uống cốc giao bôi. Phần lớn tuyển thủ chuyên nghiệp có tửu lượng thấp, nhưng Kiều Nhất Phàm dường như cực kì không thể trụ nổi, mấy ngụm thôi là đã làm cậu gục rồi, thân thể nhẹ nhàng đầu óc chếnh choáng, ánh mắt vừa mông lung vừa mơ màng, bờ môi còn thấm rượu lấp loáng vệt sáng khiến lòng người rung động. Đêm ấy không trăng, phảng phất như trăng sớm đã lặng yên rơi xuống, trở thành người hắn yêu tha thiết.
Nhất Phàm uống say, lung la lung lay tựa như chiếc khinh khí cầu lúc nào cũng có thể bay đi mất. Cao Anh Kiệt dang tay ôm lấy cậu, chở che cậu trong lòng mình.
Kiều Nhất Phàm bỗng thấp giọng cười rộ lên, rung động trong lòng hắn tựa như giọt sương mai. Cao Anh Kiệt nghe thấy tiếng cười của người yêu vọng lên từ lồng ngực mình, lại nghe người ấy nói: “Tự Anh Kiệt có thấy không? Giờ cậu ngửi như trái quýt vậy, không quen gì cả.” (*) Còn chưa dứt lời cậu đã nhẹ nhàng vùi chóp mũi vào cổ áo hắn, ngậm chút tiếng cười và nói nốt từng chữ từng lời còn sót lại, tựa như muốn thuyết phục ai. Về phần mùi hương trên người hắn thì đó là khi nhập cảnh xong, hai người nghe thấy đài phát thanh của sân bay gửi lời xin lỗi, vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên băng chuyền hành lý trên chuyến bay họ đi sẽ trì hoãn nửa tiếng. Vậy nên cả hai đành phải dạo một vòng quanh các cửa hàng miễn thuế gần đó.
Hai người không uống rượu, xét thấy chuyến đi này là “trốn nhà”, thế nên không có ai nhờ vả cả hai mua mỹ phẩm cả. Tận đến khi Kiều Nhất Phàm phát hiện một góc trưng bày nước hoa nam, thế là cực kì hứng thú lôi kéo bạn trai đi thử, thậm chí cuối cùng còn mua một chai. Cổ áo Cao Anh Kiệt có mùi nước hoa cũng là vào lúc đó.
“Cậu thật giống trái quýt quá đi.” Kiều Nhất Phàm ngẩng mặt, lặp lại lần nữa.
Cao Anh Kiệt rốt cuộc không nhịn nổi, kề lên trán Nhất Phàm, đỏ mặt thấp giọng nói: “Mình muốn hôn cậu.”
Kiều Nhất Phàm nghe vậy thì cười đến cong cong đôi mắt: “Ở đây ư?”
“Ở đây.” Hắn lặp lại, rồi đưa đầu lưỡi thăm dò tiến vào tiếng cười trầm thấp vương mùi rượu của người kia.
Một đôi tình lữ trong bóng tối, trên sân thượng tầng cao nhất chốn quê người, đứng ở tận cùng giữa những huyên náo, ôm hôn nhau trong một góc của màn đêm. Chiếc hôn ướt át, triền miên, khiến người váng vất.
So với đắm say nơi đất khách, tình yêu không thể tuyên bố thành lời lại càng khiến người ta trăn trở.
Một đám người trẻ tuổi của nhóm Thế hệ mới cực kì thích làm một chuyện: All-Stars vừa kết thúc, từng người từng người một tự bịt mặt mình kín như thể sắp xông vào ngân hàng trắng trợn cướp tiền tới nơi, cùng nhau trốn đi từ cửa sau, tận đến khi lần lượt vào tới KTV rồi mới buông cảnh giác tắt báo động, sôi nổi tháo khăn choàng kính râm mũ và áo khoác, lộ ra từng khuôn mặt trẻ tuổi. Một cư dân mạng không biết tên nào đó đã từng chụp được cảnh tượng này cũng thêm vào tấm meme phun tào — “Tui nghi nếu tui nắm tay đối tượng của tui xuất hiện trước mặt mấy ổng y như vợ chồng mới cưới bước ra khỏi giáo đường, đám đại thần này sẽ tung đồ ngụy trang lên trời tới tấp luôn.”
Những lúc thế này, Cao Anh Kiệt thường ôm một ý nghĩ nho nhỏ. Hắn hay trộm suy tư làm sao để trà trộn vào đám đội viên Hưng Hân mà không thấy tội lỗi.
Chẳng đợi Cao Anh Kiệt nghĩ xong, Kiều Nhất Phàm đã bị Lư Hãn Văn và Cái Tài Tiệp kéo lên phía trước chọn bài hát. Tiểu kiếm khách của Lam Vũ cười hì hì: “Nãy tiền bối Nhất Phàm vừa nói được đó nha, đội mấy anh thua thì chỉ huy anh đây phải hát tiếng Quảng Đông với em, em hát giọng nam, anh hát giọng nữ.”
Cao Anh Kiệt: “…”
Kiều Nhất Phàm cười bất đắc dĩ, tốt tính muốn chết: “Được được được, em đừng chọn cho anh bài nào quá khó là được.”
Cao Anh Kiệt không thể không chen lên trên, nhẹ nhàng kéo người yêu đến trước mặt mình, xoay đầu nói với Lư Hãn Văn: “Lời rác rưởi trong trận biểu diễn thì không tính.”
Lư Hãn Văn oán hắn đến là hăng hái: “Lời anh nói cũng không tính, chính anh Tiểu Kiều đã chịu rồi, anh xê ra xê ra!” Thanh niên vừa đầy 19 tuổi không chú ý đến sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người trước mặt mình, chẳng qua chỉ dựa vào tính ham chơi nổi lên mà túm Kiều Nhất Phàm về.
Kiều Nhất Phàm nghiêng mặt đi lén cười khẽ với hắn, rồi lại nói gì đó.
“Không sao đâu.” Cao Anh Kiệt nghe thấy cậu nói như vậy.
Lư Hãn Văn hát tình ca tiếng Quảng hay lắm, có nhịp điệu lại thêm đôi mắt biết biểu cảm, mở live là có thể biến một đám fan — vốn cứ “bé Hãn Văn” tới “bé Hãn Văn” lui — biến thành những cô nàng ôm mặt hô “oppa”.
Kiều Nhất Phàm hát tương đối trúc trắc, may là chỉ hát một đoạn ngắn, bản thân thanh tuyến của cậu đã trong trẻo dịu dàng, làm cho điện thoại của mấy cô bé vừa quay Lư Hãn Văn xong lại phải bật lên lần nữa.
Cao Anh Kiệt không nghe ra một chữ tiếng Quảng Đông nào, chỉ đành nhìn chằm chằm lời bài hát hiện ra trên màn hình.
“Trời cách trời một khoảng trời tàn xa xôi, một khoảng trời tàn đất tận” (**)
“Khát khao được ôm lấy ánh trăng, khát khao vùi mình vào dòng xoáy” (**)
“Khát khao mò mẫm đến chốn vô biên, rồi vật lộn cùng năm tháng” (**)
“Khát khao được ngắm nhìn những đoá hoa quế nhẹ rơi” (**)
Hắn lại dời mắt khỏi ca từ, nhìn sườn mặt Nhất Phàm, dịu dàng sáng trong. Hắn nhớ tới ánh trăng biến mất vào đêm cả hai cùng nhau trốn đi, nhớ những ngón tay đan, nhớ môi hôn ái muội thấm men say.
Gió đêm giàn giụa, chẳng kẻ tỏ tường.
[TBC]
Chú thích của tác giả
(*) Nước hoa trên người Anh Kiệt tham khảo từ Eau D’Orange Verte của hãng Hermes.
(**) Lời bài hát “彳亍” (tạm dịch: Chầm chậm thả bước) của Mạch Tuấn Long
 
Last edited:

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#5
Chương 04
“Hương chanh thơm ngát trong đêm tháng Sáu tuyệt đẹp!
Khí trời có khi lại dịu dàng đến thế, khiến ta khép đôi hàng mi;
Gió cuốn theo muôn tiếng động, — đô thành chẳng quá xa xôi,
— Đâu đây mùi thơm dây nho quyến luyến lấy men bia…” (*)
Ánh nắng ban chiều thoạt trông ấm áp, trên thực tế lại là một ngọn lửa dẻo dai run lên trong gió, các cô nhóc cậu nhóc chờ ngoài phòng huấn luyện kiêm luôn địa điểm thi tuyển, ngồi tựa vào cửa sổ thành một hàng, những chiếc cổ hoặc ngây ngô hoặc thanh thoát thon dài tắm trong tia nắng rực rỡ, máy lạnh cũng chẳng thể xua tan nhiệt độ nóng rực thiêu đốt trên những làn da non trẻ nhễ nhại mồ hôi. Kiều Nhất Phàm mười bảy tuổi cũng đang ngồi giữa họ, cậu ngửi thấy mùi mồ hôi phảng phất mà ngột ngạt trên thân các người bạn đồng hành.
Sát bên cạnh Kiều Nhất Phàm là một cậu nhóc, vì câu nệ nên thường xuyên đổi tư thế ngồi, thỉnh thoảng cố tình thả lỏng người dựa vào tường, thỉnh thoảng lại thẳng đờ sống lưng. Thật cẩn thận vắt chéo chân, rồi bỗng dưng ngượng ngùng thả chân xuống. Đôi mắt cậu ta thẹn thùng nhưng lại ngời sáng lạ thường, luôn mang sắc mặt đỏ bừng lén lút liếc trái liếc phải rồi lặng lẽ thở phào một hơi. Thật ra ngoại trừ Kiều Nhất Phàm thì căn bản chẳng có ai quanh đó chú ý tới cậu ta cả.
Kiều Nhất Phàm biết cậu nhóc này tên Cao Anh Kiệt, dáng người gầy gò thanh thoát, biểu cảm và hành động luôn rụt rè đến đáng kinh ngạc. Đương nhiên, càng khiến người ta thán phục là tài hoa khó ai sánh bằng của cậu trong Vinh Quang. Thiên phú ở cậu là tuyệt đối chứ chẳng phải tương đối, người tên Cao Anh Kiệt này, dù là tốc độ tay, tốc độ phản ứng hay là tốc độ chuyển động thị lực, thậm chí cả trực giác, đều khiến cho một đám nhóc cùng trại huấn luyện với mình không tài nào theo kịp. Nhưng nếu bây giờ bạn cẩn thận nghiền ngẫm cậu ta từ vẻ rụt rè cậu thể hiện, tuyệt đối sẽ chẳng nghĩ rằng đôi tay cậu ta một khi chạm vào bàn phím sẽ khiến cho ma đạo học giả trên màn hình ném ra từng đợt sáng rực rỡ làm kẻ khác choáng đầu hoa mắt đến nhường nào, đồng thời lại có sức càn quét của vạn ngàn tinh binh quyết liệt như lửa.
Cao Anh Kiệt cũng là người duy nhất trực tiếp bước vào kỳ tuyển cuối của trại huấn luyện khi ấy, mà không cần trải qua quá trình sàng lọc số liệu sau các bài kiểm tra tuyển chọn.
Ánh mắt hâm mộ và ghen tị của bạn bè phảng phất như lá thông có thể đâm tới cậu ta, có điều bị mấy nhóc nhiệt tình vây quanh ôm vai bá cổ thay phiên nhau chúc mừng, cậu ta liền thẹn thùng đến mức muốn chạy trốn. Sau đó quả nhiên cậu ta tìm cớ thoát khỏi tầm mắt của đám con trai, giống như một con mèo nhỏ sợ người lạ nên lẩn vào bóng tối, ngay cả đuôi cũng không bắt kịp.
Chẳng biết vì sao cậu ta lại có thể luống cuống đến thế — tóm lại, lúc ấy Kiều Nhất Phàm bị đối phương va vào lưng tuyệt đối không cách nào nghĩ ra được lí do thích hợp thay cho người này.
Thiếu niên ôm một cốc nước ấm để xoa dịu nhịp tim đập quá tốc độ sau kì thi tuyển, bỗng nhiên lưng bị va vào khiến cậu lảo đảo một bước, nước bắn lên cằm chảy xuống thấm ướt áo quần. Cậu quay đầu để xem có chuyện gì, thấy Cao Anh Kiệt đang bối rối nhìn mình, trong mắt chứa vẻ vô tội tựa như sương sớm: “Cậu… Tớ… Xin lỗi! Tớ không cố ý đâu!”
Kiều Nhất Phàm khẽ sặc một tiếng, ngón cái lau đi giọt nước trên cằm, lễ phép cười cười, thấp giọng nói: “Không sao, không có gì đâu.”
Có lẽ Cao Anh Kiệt đã xem nụ cười của cậu thành một tín hiệu thân thiện, mấy ngày sau luôn cố ý vô tình tới tìm cậu, rụt rè lại không cách nào tỏ ra hàm súc, trong lời nói lộ ra khát vọng bức thiết muốn thân cận với cậu.
Nếu nói dường như Kiều Nhất Phàm đều chơi khá thân với mỗi một người trong trại huấn luyện, vậy Cao Anh Kiệt chính là phiên bản trái ngược. Đây cũng không phải có ý nói tính cách hắn tệ đến mức không ai chịu nổi, mà là vì một phần nghiêm túc trộn lẫn trong sự rụt rè khiến cho hắn quá mức chậm nhiệt. Mỗi khi chưa đợi được hắn nghĩ xong nên trịnh trọng đáp lại sự nhiệt tình của bạn bè như thế nào, đối phương đã tưởng lầm mình bị lạnh nhạt và quay đầu tìm người khác mất rồi. Sau một thời gian, quan hệ giữa mọi người đều đã ổn định, duy chỉ có Cao Anh Kiệt vẫn chẳng thể xem là quen thuộc với bất cứ ai.
Thoạt nhìn Kiều Nhất Phàm rất hoà đồng với tất cả mọi người, tuy đa số các mối quan hệ cũng không sâu sắc, nhưng ý nghĩa của việc này là cậu có đủ sự bình tĩnh và kiên nhẫn đối với mặt tốt được thể hiện ra lẫn tính chậm nhiệt rụt rè của Cao Anh Kiệt.
Lúc mới quen, Cao Anh Kiệt xem Kiều Nhất Phàm như miếng gỗ nổi cứu mình thoát nạn, không muốn bản thân quay trở lại tình cảnh lẻ loi trong một tập thể đầy khó xử như trước nữa. Hắn nói cho Kiều Nhất Phàm hết mọi điều mà mình có thể nghĩ đến, những điều đã từng soạn sẵn trong đầu hoặc là đột ngột nổi hứng, lại cẩn tha cẩn thận quan sát người kia có đang nghe hay không.
Lần đầu tiên hai người rủ nhau tới tiệm bánh ngọt ở gần câu lạc bộ Vi Thảo, Cao Anh Kiệt chỉ cảm thấy có gì đó hân hoan nhảy nhót khiến người thoả mãn đang lên men trong ngực mình, khiến cho trái tim cũng líu ríu kêu vang, dòng máu nóng bỏng đến mức tựa như đã xuyên qua rễ nắng.
Lúc Kiều Nhất Phàm nghe hắn nói cũng sẽ không dời mắt khỏi hắn. Ánh nhìn của đối phương khi nghiêng tai lắng nghe luôn trầm tĩnh mềm mại, thỉnh thoảng đuôi mắt cong một cái, này mỉm cười, này hiểu ý, này ranh mãnh. Thiếu niên Cao Anh Kiệt còn lờ mờ là thế mà còn luôn cảm thấy dáng vẻ này của người kia mang theo một cảm giác trêu ghẹo khiến người ta phải phí công lo nghĩ.
Tận đến khi chè hạnh nhân của bạn thân được nhân viên phục vụ bưng tới, Kiều Nhất Phàm lấy muỗng nhẹ nhàng khuấy nước chè trắng nóng hôi hổi, tạm thời không chú ý đến hắn.
Cao Anh Kiệt đang kể cho cậu về mấy công thức Vật lý khiến mình hoang mang tột độ hồi còn chưa bỏ xuống cuộc sống cấp ba vào mấy tháng trước, giọng điệu pha lẫn oán giận: “Cái thầy Vật lý đó… Biết rõ tớ không đáp được, mà còn hay gọi tên tớ. Lúc tớ đứng lên ai cũng nhìn hết, tớ thấy dù có biết đáp án thì cũng không nói nổi… Nhất Phàm…?”
Kiều Nhất Phàm vừa giương mắt, thấy ánh nhìn cẩn thận lại hơi hơi tủi thân của đối phương.
“Ừ? Sau đó thì sao?” Cậu cười nói, “Cậu tiếp đi, tớ đang nghe mà.”
Một tuần chờ đợi kết quả tuyển chọn thoáng qua trong chớp mắt, tên Kiều Nhất Phàm xuất hiện trên danh sách đậu vào kỳ thi tuyển cuối cùng của trại huấn luyện. Vì tuyển chọn xong sẽ sàng lọc đi không ít người, câu lạc bộ Vi Thảo lại sắp xếp ký túc xá lần nữa cho những ai ở lại để dễ quản lí, cũng vì vậy mà Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm đã từng có một khoảng thời gian làm bạn cùng phòng trước khi chính thức gia nhập chiến đội trở thành tuyển thủ dự bị.
Nếu đã ở chung rồi, giữa hai người hoặc ít hoặc nhiều cũng phải nghênh đón một đêm chuyện trò, càng đừng nói tới Cao Anh Kiệt bừng bừng hứng thú — dù rằng mặc áo ngủ xanh có in móng vuốt gấu bắc cực khiến cho thiếu niên phải ngượng ngùng hồi lâu, nhưng sau khi tắt đèn rồi, cùng ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ rơi vào chiếc dạ dày của đêm tối và tan thành một mảnh đồng tuyết tinh khôi, Cao Anh Kiệt bỗng dưng nói nhiều lên.
Hắn nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, cách ánh trăng nhìn chăm chú dáng hình mịt mùng phía đối diện, hỏi: “Nhất Phàm, cậu nói thế nào mà thuyết phục được ba mẹ cho đánh Vinh Quang vậy?”
Một lát sau Kiều Nhất Phàm mới mở miệng: “... Cứ xin vậy thôi. Mẹ tớ cũng chẳng cấm cản gì tớ.”
Trong một thoáng, Cao Anh Thiệt không chú ý tới trong câu trả lời qua quýt giản đơn của cậu đã thiếu mất nhân vật nào, hơi ngượng ngùng nói: “Ba tớ cũng không cấm cản tớ, nhưng ba bắt tớ phải đưa ra lí do để thuyết phục ba,” trong bóng đêm, hắn xấu hổ cười một tiếng, “Tớ cảm giác như… cái này so với ba ngăn cản tớ càng làm tớ thấy… vất vả hơn.”
“Ba tớ là giáo sư của đại học X, dạy Kinh tế. Từ hồi tớ còn nhỏ, sinh viên của ba đã tới nhà tớ ăn cơm rồi, trong đó có một người dụ tớ chơi cùng một lúc thì lại nói với tớ, ba tớ rất nghiêm khắc. Dù… dù rằng ba tớ chưa từng mắng tớ, nhưng luôn nghiêm khắc với tớ hệt như với sinh viên của ba vậy…” Hắn nói một hồi, lại bắt đầu hơi ngượng ngùng, “Cũng không phải tớ không thích ba, nhưng là… Aiz, Nhất Phàm thì sao? Ba cậu là người thế nào?”
Là người thế nào? Kiều Nhất Phàm nghĩ, cậu cũng không biết. Ba cậu sớm đã từ một khuôn mặt mơ hồ bọc theo muôn loại cảm xúc của cậu trở thành mảnh kí ức có thể kết thúc trong một câu: “Ba tớ… đã đi từ lúc tớ còn rất nhỏ rồi…”
Cao Anh Kiệt hoảng sợ, giọng điệu bắt đầu luống cuống: “Thật xin lỗi Nhất Phàm! Tớ… Tớ không biết ba cậu… đã qua đời.”
Kiều Nhất Phàm nghe cậu ấy nói vậy, lòng rối bời dở khóc dở cười, nhưng cũng chẳng sửa lại lời cậu ấy, bình thản nói câu không sao cả, rồi lặng yên chuyển đề tài.
Dù sao thì nói rằng “ba đã qua đời”, nghe vào dường như càng tốt hơn so với “ba đã bỏ vợ bỏ con” một chút.
Không lâu sau đó, cả hai cùng được thông qua vòng sàng lọc cuối cùng, trở thành tuyển thủ dự bị của chiến đội Vi Thảo.
Kiều Nhất Phàm lập tức cảm thấy tình cảnh của mình bắt đầu trở nên gian nan. Trong trại huấn luyện, so với những người khác ngoài Cao Anh Kiệt, cậu đánh khá tốt. Nhưng so với hàng chính tuyển kinh nghiệm lão luyện của chiến đội, cậu ‘thua chị kém em’. Cậu liều mạng huấn luyện, vẫn cứ khó đạt được một cơ hội lên đài.
Tương tự, Cao Anh Kiệt vẫn chưa có cơ hội thi đấu, nhưng tất cả mọi người trong đội đều biết Vương đội đánh giá rất cao thiếu niên vừa được trại huấn luyện đề bạt này.
Cường độ huấn luyện của chiến đội đột ngột tăng vọt lên một trình độ khác so với trại huấn luyện, chỉ mới làm quen trong tuần đầu tiên, Kiều Nhất Phàm đã thường hay mệt đến mức cổ tay phải run rẩy một trận nho nhỏ sau khi kết thúc huấn luyện.
Cậu ngồi trên băng ghế bên ngoài cách phòng tập của chiến đội không xa, vừa lắc lắc tay để tự rèn luyện vừa chờ Cao Anh Kiệt đang bị tăng huấn luyện. Máy bán hàng tự động sau lưng cậu ong ong nhẹ rung, yết hầu của đêm thu vang lên tiếng thét gào lạnh lẽo. Cơn run rẩy nơi cổ tay phảng phất như sẽ chẳng dừng lại, như những tháng ngày bôn ba không dứt của cậu.
Tâm sự nơi đáy lòng thiếu niên lặng yên không tiếng, mỏi mệt và hỗn loạn trong đầu dần rơi vào đêm đen tĩnh mịch từ những ngón tay đều đặn co duỗi. Cậu không thể kiềm chế được mà đắm mình giữa uể oải, chẳng chú ý tới bạn thân bị tăng huấn luyện đang tiến đến gần từ phía sau, tận đến khi một đôi tay cầm lấy cổ tay khẽ run của cậu.
Kiều Nhất Phàm không thể không giật nảy một cái, cậu ngẩng đầu, phát hiện Cao Anh Kiệt cũng đang cúi xuống nhìn mình. Bạn thân của cậu nhíu lại đầu lông mày, vẻ mặt lo lắng: “Nhất Phàm? Cậu… Cậu sao lại thế này? Mệt lắm à?”
Kiều Nhất Phàm mệt mỏi cười: “Có hơi hơi.”
“Vậy… Để tớ giúp cậu.” Cao Anh Kiệt nói đầy khẩn thiết, sau đó ngồi xuống cạnh bên cậu, rồi nắm tay cậu lần nữa. Những ngón thon dài của thiếu niên đang giam lấy cổ tay cậu, lại thêm lát nữa, chính là nơi ngưng tụ mạch đập của cậu.
Kiều Nhất Phàm đã không còn nhớ rõ khi ấy nỗi lòng mình ra sao. Chỉ có vẻ nghiêm túc và đôi hàng mi rũ xuống của thiếu niên trước mặt, và cảm giác khi một mảnh thịt da trên tay bị lòng bàn tay người ấy vuốt ve nắn bóp là khiến cậu khắc ghi vào lòng.
Kiều Nhất Phàm thường nhớ tới mình của năm mười bảy tuổi, hoang mang do dự, tìm kiếm kiếm tìm, siết lấy tuyệt vọng và hi vọng trong lòng bàn tay mà lang bạc đây đó hết lần này đến lần khác, không chết không dừng.
Mà mười bảy tuổi động tâm, mười bảy tuổi gặp người, hương thơm ngọt ngào của hoa lá, cái lạnh thấu xương của gió đêm, hormone của thiếu niên, để dư chấn vấn vương suốt một đời này.
“— Và ta đã thấy một mảnh voan bé xíu
Màu xanh thẫm, nên hình nên dạng bởi một nhánh cây non,
Bị mảnh sao xấu xí đâm xuyên, mảnh sao tan ra
Cùng những trận run rẩy khẽ khàng, nhỏ bé mà tinh khôi…” (*)
Sau nữa thì Cao Anh Kiệt bắt đầu lên đài thi đấu, mà cậu vẫn ngồi trong góc nhỏ, quan sát bóng dáng hắn từ một nơi có tầm nhìn cao hơn sân khấu một chút. Thiếu niên toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn long trọng của nhà thi đấu, phảng phất như một hằng tinh non trẻ đang bắt đầu phô bày ánh sáng chói loà.
“Đêm tháng Sáu! Mười bảy tuổi! — Ta tự chuốc mình đến ngà say” (*)
Kiều Nhất Phàm giơ thẻ tài khoản Một Tấc Tro lên cao quá đỉnh đầu, phía sau lưng nơi tầm nhìn bị tấm thẻ che khuất, trên màn hình lớn của quảng trường đêm đông là bình thuỷ dung nham của Mộc Ân vỡ tan thành lửa đỏ và dòng chất lỏng ánh vàng.
“Trái tim Robinson điên cuồng của ta trải qua hằng hà thiên tiểu thuyết…”
Ra khỏi kí túc xá, vừa rời hơi lạnh của máy điều hoà, một làn sóng nhiệt liền đánh thẳng vào mặt. Hai người chẳng nói gì suốt một đường, giẫm lên những mảng ánh sáng và bóng râm loang lổ, đi tới trước cửa chính của câu lạc bộ Vi Thảo, Cao Anh Kiệt mới vùng ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Nhất Phàm!” Người thanh niên lập tức hô một tiếng.
Kiều Nhất Phàm quay đầu lại, phát hiện đối phương lúc này đang hốt hoảng bất an đến thế, trên người mọc ra quầng sáng tựa như vô số lông vũ, khiến cho mình vào thời khắc ấy bỗng nhiên cũng có cảm giác số mệnh đã định.
“Cậu vừa nói…” Cao Anh Kiệt cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm không rõ, “Cậu vừa nói, cậu sẽ trở về…”
Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“…
— Và hàng chanh xanh mướt sẽ trải dài lối ta đi.” (*)
[TBC]
Chú thích của tác giả
(*) Trích từ bài thơ “Roman” của nhà thơ người Pháp Arthur Rimbaud.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook