Hoàn [Vô Song 2020] [Duệ Tranh] Ý Đồ Đen Tối

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Duệ Tranh] Ý Đồ Đen Tối

Sản phẩm thuộc Project Song Chi Song



Thể loại: Hướng nguyên​

CP: Phương Duệ x Tô Mộc Tranh​

Edit: Gingitsune​

Ngày hè chói chang, tủ lạnh của quán net Hưng Hân chất đủ loại đồ uống ướp lạnh do Trần Quả mua giá sỉ mang về. Cô nhìn mấy thứ này, ngẫm nghĩ rồi chọn mỗi loại một ít để chuyển sang tủ lạnh bên Thượng Lâm Uyển.​

"Nhìn đều rất ngon." Bánh Bao huấn luyện xong chạy đi tủ lạnh lấy nước, thấy vậy liền "a" một tiếng khiến mọi người đều chú ý, đúng lúc Phương Duệ đi ngang qua, lướt nhìn liền nói một câu nghe thật mát tai: "Phúc lợi của Hưng Hân thật tốt, cảm ơn chị chủ!"​

Trần Quả đỏ mặt. Đại thần Phương Duệ, mức lương cao nhất chiến đội, khi còn ở Hô Khiếu có phúc lợi nào mà chưa thấy, bây giờ nhiệt tình cổ động đến vậy, thật khiến cô xấu hổ.​

Tô Mộc Tranh nhìn sắc mặt Trần Quả không đúng, hiểu rõ trong lòng, liền khẽ mỉm cười: "Không sao đâu, cậu ta luôn mặt dày như thế, nói gì cũng đều chân thành như vậy."​

Phương Duệ quay đầu, vừa lúc thấy Tô Mộc Tranh khẽ nhếch môi, nụ cười này còn đẹp hơn hẳn bông hoa trên lon đồ uống, đâm thẳng vào tim hắn. Hắn chớp mắt không tự nhiên, dằn lòng cười hì hì như cũ, nói: "Chị Mộc uống gì, tôi lấy cho chị!"​

"Tôi muốn xem thử có loại nào." Tô Mộc Tranh tạm dừng phim đang xem, bước hướng tủ lạnh. Quãng đường ngắn ngủi vài bước chân đã khiến Phương Duệ chao đảo, cảm thấy cô nàng này chỗ nào cũng đẹp, cất bước tựa như hoa sen trong hồ, sống lưng thẳng tắp, dáng ngọc yêu kiều, lượn lờ từ tốn, chẳng lẽ dạo này đang xem phim cung đấu nên học theo các nương nương trong cung?​

Ừm, còn thiếu một đại tổng quản thái giám đứng cạnh nâng tay. Vì sao không phải tiểu thái giám? Phương Duệ cho rằng nếu ở cổ đại, với sắc đẹp và tài năng của Tô Mộc Tranh, hiển nhiên phải là phượng mệnh làm hoàng hậu, cho nên người bên cạnh cô nhất định phải là đại tổng quản.​

Phương Duệ cũng vui lòng đảm nhiệm vị trí này, nhưng ngẫm lại, trước khi tiến cung cần pặc pặc liền không nén được hút một hơi. Không được, vụ này không được, liên quan đến hạnh phúc cả đời, ngoan ngoãn làm một thần tử còn hơn, ít ra còn có thể mặt ngoài thành thật, nội tâm xxoo một phen.​

Suy nghĩ của hắn còn rối như mớ bòng bong thì Tô Mộc Tranh đã đi tới. Cô liếc nhìn lon nước quýt có ga trong tay Phương Duệ, nhíu mi khẽ cười, nụ cười tinh nghịch như biết vì sao anh lại uống loại này.​

Là người được đánh giá rằng nói gì cũng đều xuất phát từ con tim, tuy đáy lòng nhộn nhạo vì mỹ nhân cạnh bên, Phương Duệ vẫn có thể mặt không đổi sắc mà nói: "Thức uống do chị Mộc đại diện thì dù chỉ cầm trong tay, nhìn bao bì đã thấy mặt đẹp ngon cơm, huấn luyện cũng không thấy mệt."​

"Vậy chút nữa cậu nhớ ăn nhiều một bát cơm." Tô Mộc Tranh cười hắn, Phương Duệ cũng cười theo, thuận tiện chỉ trỏ mớ đồ uống: "Chị Mộc, cái này uống ngon, cái kia cũng không tồi..."​

"Hình như tôi chưa uống cái này." Tô Mộc Tranh 'a' một tiếng, cầm lấy một chai thủy tinh. Bên trên bình in chữ tiếng Anh, hai người đều đọc không hiểu, nhưng bao bì có vẻ cao cấp, hương vị chắc không kém.​

"Vậy để tôi giúp chị khui chai này." Phương Duệ giúp cô mở chai nước, dáng vẻ ân cần đến mức Bánh Bao suy nhĩ sâu xa rồi như chợt ngộ ra: "Nhìn anh giống y như một nhân vật trong phim truyền hình."​

"Ai?" Phương Duệ còn chưa hỏi, Tô Mộc Tranh đã lên tiếng.​

Phương Duệ hơi hoảng, liếc nhìn Bánh Bao, thầm cầu nguyện cậu ta không nói 'đại tổng quản thái giám hậu cung'. Bên kia, Bánh Bao thốt lên: "Là nam số 2 đó."​

Nam số 2? Phương Duệ hoang mang. Hắn chỉ liếc qua bộ phim cung đấu kia vài lần, nhận thức eo hẹp trong phạm vi các cô nương người lừa ta gạt, cũng không biết rõ ràng kịch bản của các nhân vật nam, ngoại trừ hoàng đế còn có nhân vật khác à? Lời này của Bánh Bao thật sự khiến hắn khó hiểu.​

Đường Nhu đứng gần đó giải thích: "Là vị thần tử có ý đồ đen tối với hoàng hậu."​

Phương - vốn định an ổn cos đại thần - Duệ khựng lại, cái quái gì, sao lại là đại thần có ý đồ đen tối cơ chứ??? Biểu hiện của hắn rõ ràng đến vậy sao? Hắn quả thật có vài ý tưởng, nhưng ngay cả Bánh Bao thần kinh thô cũng nhìn ra được, vậy chẳng phải chị Mộc cũng tâm sáng như gương, vậy hắn còn soán ngôi thế nào?​

Phương Duệ cảm thấy không ổn, thật không tốt. Hắn vốn định tầm ngầm vác cái lu, nước ấm nấu ếch, khiến giai nhân từng chút làm quen với sự hiện diện của mình, sau cùng thuận nước đẩy thuyền, bình bình an an, biết thời biết thế ...​

Nhưng chưa gì đã lòi!!!​

Phương Duệ nghĩ thôi hết rồi.​

Bên này lòng hắn rối như tơ vò, bên kia Tô Mộc Tranh còn ung dung bổ đao: "Tuy chưa phát triển đến đoạn đó, nhưng tôi cảm thấy hoàng hậu không chừng sẽ thích đại thần kia."​

Lời này đánh sâu vào lòng Phương Duệ. Hắn quyết định đi coi bộ phim kia.​

Kết quả, Phương Duệ còn chưa kịp xem bù phim, đã trước tiên gặp phải một bất ngờ nhỏ.​

Tô Mộc Tranh uống say.​

Gần đây mọi người đều đang tăng cường điều chỉnh trạng thái, đều cực kỳ mệt mỏi, thế nên lúc chiều tối bèn tạm nghỉ ngơi, cần đi mua sắm liền đi mua sắm, cần ăn cơm thì ăn cơm, cho dù muốn ở nhà huấn luyện cũng bị lôi ra ngoài.​

Trần Quả vừa nhìn liền cạn lời: "Đứa nào trà trộn rượu trái cây vào tủ lạnh vậy? Loại này có số ghi không cao, nhưng đám người không hay uống như các cậu sẽ thấy hậu vị rất mạnh, Mộc Mộc ở nhà nghỉ ngơi thì hơn."​

Tô Mộc Tranh còn chưa cảm thấy gì khi vừa mới uống, men say lại dần xông lên, đến khi cô phát hiện không ổn đã bắt đầu choáng váng. Cô vẫn định ra ngoài ăn cơm, ngờ đâu vừa đẩy cửa ra liền chạm phải Phương Duệ, vẻ say rượu mông lung khiến hắn hết hồn, vội vàng gọi Trần Quả đến mới biết là duyên cớ gì.​

Phương Duệ nhìn Tô Mộc Tranh ngoan ngoãn đáng yêu ngồi đó, nói với Trần Quả: "Chị chủ, tôi nghĩ một mình chị Mộc ở nhà không an toàn, chi bằng tôi ở nhà với cô ấy."​

"Hay là tôi cùng Nhu Nhu ở lại vậy." Trần Quả cảnh giác. Chung quy Phương Duệ là con trai, đánh giá của Bánh Bao về "thần tử có ý đồ đen tối" cũng đã tới tai cô, cho nên muốn để hai người trai đơn gái chiếc ở nhà như vầy, cô thật sự thật sự không yên tâm.​

"Chị chủ đừng lo lắng! Phương Duệ tôi đây nếu thích một cô gái thì nhất định sẽ quang minh chính đại theo đuổi cô ấy, tôn trọng tâm ý của cô ấy, làm bạn và giúp đỡ cô ấy trở thành cô gái cao nhã thanh khiết nhất, chắc chắn sẽ không làm bậy khi quan hệ còn chưa được xác định."​

Trần Quả giật mình. Phương Duệ thậm chí còn dùng cả "cao nhã, thanh khiết" cơ đấy.​

"Thât ra tôi cũng chỉ có lòng mà không can đảm làm bậy... Chị yên tâm, nếu tôi dám làm gì, tôi nhất định chặt đứt chân chó của mình trước." Phương Duệ tiếp tục bảo đảm. "Không thì chúng ta mang chị Mộc tới phòng khách lầu một, chỗ đó có camera, đúng không?"​

Trần Quả ngẫm lại, vầy cũng được, camera do cô quản lý, Phương Duệ cũng không thể xóa được. Sau đó cô mới chậm một nhịp mà nhớ tới, giận dữ chỉ vào mặt Phương Duệ: "Vậy sao tôi không thấy cậu quang minh chính đại đeo đuổi Mộc Mộc?"​

"Thời cơ chưa tới, thời cơ chưa tới." Phương Duệ gượng cười.​

Có camera ở đó, Phương Duệ thật không thể làm gì. Bất quá hắn vốn cũng không có ý định làm gì, chỉ muốn chăm sóc thật tốt Tô Mộc Tranh, đưa cơm bưng nước vân vân... y hệt một tổng quản thái giám.​

Phương Duệ thổn thức: làm đại thần có ý đồ đen tối thật khó khăn. Hắn lên mạng tra tìm một đống biện pháp tỉnh rượu mà e là cả đời đều dùng không xong, sau đó lại đi đào tung tủ lạnh.​

Còn Tô Mộc Tranh thì sao? Cô vui vẻ hưởng thụ Phương Duệ phục vụ, yên tĩnh uống sữa chua. Hắn ngồi trên sô pha nghiêm túc cẩn thận lột quả quýt cho cô, lột xong trước nếm thử một múi, cảm thấy không chua mới đưa sang.​

Tô Mộc Tranh không cử động, cằm hất lên, ánh mắt long lanh ngập nước, trông vô tội cực kỳ.​

A! Phương Duệ hiểu ra. Tô Mộc Tranh say rượu cùng bình thường thật sự không giống nhau, càng bình dân, càng đáng yêu, khiến hắn nhìn mà lòng ngứa ngáy. Không phải là đút ăn à, hắn nguyện ý!​

Phương Duệ giơ một múi quýt đến bên môi cô, Tô Mộc Tranh nhếch môi, trong mắt ngập tràn ý cười. Cô cắn quýt, nháy mắt nước quýt đã ướt bờ môi, còn dính lên mép, trông mê người không chịu được.​

Quả thật là thách thức định lực của Phương tiểu Duệ hắn mà! Hầu kết giật giật, hắn chuyền khăn tay cho cô, chỉ thấy Tô Mộc Tranh liếc xéo: "Ngươi lau cho bổn cung."​

Rõ ràng là lậm phim cung đấu.​

Phương Duệ giật mình, nhưng cũng không so đo, chưa kể Tô Mộc Tranh bây giờ chỉ là một con ma men. Hắn nhích lại gần, dùng khăn tay khẽ lau khóe môi cô, lòng bàn tay cách tờ giấy mỏng chạm vào da thịt Tô Mộc Tranh, mềm mại ấm áp, khiến động tác hắn khựng lại, trở nên trúc trắc.​

Hắn rút tay, cả thân người vừa sáp tới cũng lùi về, lại thấy Tô Mộc Tranh liếm khóe môi, dáng vẻ chưa đã thèm. Một động tác thật sắc tình, nhưng nếu người làm là Tô Mộc Tranh, hắn cũng chỉ thấy thật xinh đẹp.​

Phương Duệ chưa kịp ảo tưởng đã thấy Tô Mộc Tranh vươn bàn tay thon dài, nắm lấy cằm hắn, khiến hắn cứng đờ trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, chẳng dám cử động.​

"Ngươi là ai?" Tô Mộc Tranh nghiêng đầu nhìn hắn: "Ai đưa người vào cho bổn cung, vẻ ngoài nhìn không tệ chút nào..."​

Phương Duệ sững sờ.​

Tô Mộc Tranh say rượu thật xứng đoạt giải Oscar ha.​

Chờ đã, cái gì gọi là "đưa người", cũng không phải là trai lơ hay tiểu quan - ặc, hình như hắn hiểu hơi nhiều - chắc nhờ coi bù điện ảnh.​

Tự tận đáy lòng, hắn thật nhìn không nổi. Thôi, Tô nương nương thích diễn, vậy Phương Tiểu Duệ liều mình phụ họa! Thế là Phương Duệ đảo mắt, nở nụ cười thuần lương vô tội, thuận tiện da mặt dày mà tự an bài suất diễn cho mình: "Hồi bẩm nương nương, vi thần là Trạng Nguyên tân khoa năm nay."​

Cũng là một thân phận phổ biến của đại thần có ý đồ đen tối trong phim truyền hình.​

Tô nương nương "ừ", mắt liếc qua liếc lại, kề sát người, hơi thở ấm áp phà vào mặt hắn: "Vậy ngươi có nguyện ý theo bổn cung, trở thành người của bổn cung?"​

Phương Duệ phát điên.​

Tô Mộc Tranh học lời thoại lưu manh như này từ phim truyền hình nào vậy? Bất quá, có khi nào là mượn rượu nói thật?​

Phương Duệ lôi về một tia lý trí từ mớ bòng bong trong não mình, dò hỏi: "Nương nương thật sự nghĩ thế?"​

Tô Mộc Tranh gật dầu, lại dường như mệt nhọc, phất tay.​

Phương Duệ không tin, gặng hỏi: "Nương nương cùng vi thần bất quá chỉ vừa gặp mặt, sao có thể thật lòng tương hứa, chẳng lẽ là nhất kiến chung tình. Còn nữa, nương nương biết vi thần là ai sao, ngài đã say rồi."​

... Kỳ thật hắn cũng diễn sâu.​

Phương Duệ cảm thấy hơi cô đơn. Hắn muốn nắm tay cô, nhưng hắn sẽ không lợi dụng lúc người khó khăn.​

"Ngươi không phải là Phương Duệ sao." Tô Mộc Tranh khó hiểu nhìn hắn, tựa như hắn vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn vô cùng. "Kẻ ở Hô Khiếu, giờ đến Hưng Hân."​

Phương Duệ giật mình.​

Sao chuyển kênh từ cung đấu sang hiện thực rồi?​

"Dĩ nhiên là thật lòng chứ." Tô Mộc Tranh lẩm bẩm: "Chỉ là Phương Duệ tên kia ngày thường cũng luôn hi hi ha ha không câu nói thật... Đúng rồi, quýt đâu, tôi muốn ăn quýt."​

Phương Duệ máy móc chuyền qua một quả.​

"Thật ngoan." Tô Mộc Tranh nhìn hắn, siêu thỏa mãn: "Bổn cung muốn ban thưởng cho ngươi."​

Phương Duệ thở dài.​

Chuyển cảnh không chút tạm dừng, thói quen là được. Chỉ là lần sau nhất định không thể để Tô Mộc Tranh uống rượu, nhất định không thể.​

"Qua đây với ta." Tô Mộc Tranh vươn tay.​

Phương Duệ thở dài, được rồi, nên tới liền sẽ tới, rốt cuộc hắn cũng trở thành tổng quản thái giám chuyên đỡ tay nương nương. Vậy nên Phương Duệ chìa tay bắt lấy cánh tay Tô Mộc Tranh, ngờ đâu cô liền bắt lấy tay hắn, dùng móng tay khẽ cào mu bàn tay hắn, khiến pháo hoa nổ tung não hắn.​

Mơ mơ màng màng, Phương Duệ chợt nghĩ tới: chỗ này là góc chết của camera.​

Hắn nuốt nước bọt, dựa sát tường, nghiêm túc nhìn Tô Mộc Tranh: "Nương nương muốn làm gì?"​

Tô Mộc Tranh mỉm cười: "Phương Duệ, cậu không thích tôi ư?"​

Lại đổi rồi!!!​

Phương Duệ cuống quít lắc đầu: "Không không, tôi thật sự rất thích rất thích chị Mộc."​

"Vậy sao cậu không tỏ tình, không đường đường chính chính theo đuổi tôi?" Tô Mộc Tranh chất vấn: "Đừng nói là 'yêu đương ảnh hưởng sự nghiệp', mọi người đều là người trưởng thành, chút tự chủ như vậy mà cũng không có sao?"​

Tệ thật, bị đoạt lời thoại rồi!​

Phương Duệ nhìn trần nhà, nghe tiếng ong ong của máy lạnh, hồn lại bay thẳng tới cung thể thao Tiêu Sơn. Lần đầu tiên thấy Tô Mộc Tranh, Phương Duệ liền cảm nhận được tiếng chim hót ngày xuân, hoa sen nở rộ mùa hè, quả chín mọng nước mùa thu cùng lớp tuyết xốp mềm mùa đông. Những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, đều không thể so sánh được một câu "Cậu là tân binh của Hô Khiếu?".​

Hắn vẫn thường trêu chọc Tô Mộc Tranh, nhưng Phương Duệ mới là người vừa gặp đã thương.​

"Nhát quá, không dám." Phương Duệ ngoan ngoãn khai báo.​

"Tôi thấy lúc nãy trong cậu cũng khá giống vị đại thần có ý đồ đen tối mà Bánh Bao đã nói." Tuy trong mắt Tô Mộc Tranh vẫn lờ mờ men say, nhưng lời nói của cô rõ ràng vô cùng. Đến lúc này, Phương Duệ mới chợt nhận ra mình bị cô nàng gian xảo này trêu chọc.​

"Vi thần thật sự có ý đồ đen tối." Phương Duệ thở dài. "Nhưng cũng muốn làm người xứng với Tô nương nương." Đây là lời thật lòng, người trước mặt là nữ thần của Liên minh, hắn cũng muốn cố gắng mới có tư cách đánh vào Ngôi Sao, tràn ngập tự tin đứng bên cạnh Tô Mộc Tranh.​

"Làm hoàng hậu có gì hay." Tô Mộc Tranh khịt mũi xem thường. "Bảo vệ một hoàng đế tra nam, tôi mới không thèm."​

"Vậy chị Mộc muốn sao?" Phương Duệ tò mò: "Tôi còn tưởng cả thế gian này chỉ mỗi ngôi hoàng hậu mới xứng tầm của chị..." Hắn cũng đã cầm chắc kịch bản quyền thần ý đồ đen tối lật đổ hoàng quyền, vậy mà Tô Mộc Tranh lại giữa đường đổi cai???​

"Phương đội phó." Cô nhoẻn miệng cười, nghiêm túc gọi hắn.​

Phương Duệ giật mình, bị gọi chức danh của mình một cách đột ngột như thế, những ý tưởng ái muội chợt tan biến, cảm giác tội lỗi tràn về.​

Chột dạ. Trước đây hắn xem như ngấp nghé tiền bối của mình, sau đó là ngấp nghé đồng đội, bây giờ thành ngấp nghé đội trưởng.​

"Anh thấy em thế nào?" Cô nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời.​

Phương Duệ ngẩn người, chợt tỉnh.​

Hắn liếm môi, cười sang sảng, khoe cả hàm răng: "Chi bằng thưởng anh một nụ hôn, có được hay không ~~ đội trưởng?"​

Tô Mộc Tranh: muah muah muah.​

Phương Duệ: Có lệ quá, anh khóc hu hu bây giờ.​

Tô Mộc Tranh: Tô Mộc Tranh ta đây muốn một pháo bắn chết một con quái hu hu.​

Phương Duệ bó tay, nhìn Tô - lại chuyển mode say xỉn - Mộc Tranh, đành đỡ tay đưa cô về phòng, sau cũng chỉ khẽ hôn lên tay cô: "Đội trưởng không hôn anh, anh chẳng còn cách nào, đành tự mình tới lấy."​

Tô Mộc Tranh nhìn người vừa thăng chức bạn trai, cảm thấy đầu ngón tay tê dại, mỉm cười: "Ai kia quả thật có ý đồ đen tối."​

Cuối cùng, Phương Duệ cũng có thể đường đường chính chính nói: "Anh chỉ ý đồ vì em mà thôi."​

END​
 

Bình luận bằng Facebook