Hoàn [Vô Song 2020][Lâm Phương] Rừng rậm và đại dương

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1

(cre: chitanga.lofter.com)

Rừng rậm và đại dương

Tác giả: Một khỏa đậu phộng
Edit: Trời Sao

Sản phẩm thuộc [Project] Vô Song Chi Song 2020
Chính phó một vạn năm!

☆☆☆​

Một,

Lúc Lâm Kính Ngôn 7 tuổi, Phương Duệ mới 2 tuổi.

Khi đó gia đình anh ở trong khu nhà chung cho công nhân nhà máy tại vùng ngoại thành. Nhà rất nhỏ, chỉ có phòng khách, phòng ăn và hai phòng ngủ, trang trí vẫn theo phong cách đầu thập niên 90. Anh ở đó mãi đến khi tốt nghiệp trung học mới mua nhà mới rồi chuyển đi. Ấn tượng sâu nhất trong tuổi ấu thơ là gian phòng cấp nước người đông như mắc cửi, món sườn heo kho đắt nhất và món đậu hũ ma bà ngon nhất nhà ăn. Còn có tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ của ba mẹ làm xong ca tối vừa trở về nhà. Anh nhớ vào một buổi chiều sau khi tan học, trời gần tối, nhà chỉ có mình anh, có một người phụ nữ rất xinh đẹp tới gõ cửa. Dì ấy mang vẻ đẹp vừa tự nhiên lại vừa tinh tế, nhẹ nhàng nói mình vừa chuyển tới, phòng mình không bật được điện. Dì không tìm được người giúp, muốn hỏi xem cầu giao ở đâu. Lâm Kính Ngôn hệt như một ông cụ non, mời dì ngồi, rồi xách ghế đứng lên ở ngã rẽ trên hành lang. Dì có vẻ rất lo lắng, giữ lấy cơ thể đang lung lay của anh, bảo anh xuống đi. Giọng dì thật dễ nghe, êm tai, mang theo phương ngữ của Nam Kinh. Anh bật điện. Bộp một tiếng, ánh sáng vàng cam nhấp nháy rồi sáng lên ở hà đối diện. Trong căn nhà chật hẹp kia kê một chiếc giường nhỏ, bé con đang nằm ngủ trên đó bị ánh đèn làm tỉnh giấc, lập tức khóc nức nở. Dì vội chạy tới ôm bé vào lòng. Dì cảm ơn Lâm Kính Ngôn, một tay bế Phương Duệ, tay kia lấy một miếng kẹo vừng nhỏ nhét vào lòng bàn tay anh. Anh gật đầu cảm ơn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Phương Duệ. Bé con mới tỉnh ngủ mặt nhỏ còn nhăn nhó, lông mi ẩm ướt dính lại thành chùm, chớp mắt nhìn anh. Thấy trong tay anh cầm kẹo vừng, bé vươn tay muốn đòi. Lâm Kính Ngôn thả lỏng nắm tay. Dì vội nói, Duệ Duệ, không được, làm Phương Duệ chần chừ, níu lấy ngón cái của Lâm Kính Ngôn.

Qua thời gian đằng đẵng, Lâm Kính Ngôn cũng đã quên mất những chuyện sau đó. Cha mẹ anh rất bận, mỗi ngày đều tăng ca đến tối muộn. Từ nhỏ anh đã học được cách tự mình tắm rửa dọn dẹp, muốn ăn cơm thì tới nhà ăn quẹt thẻ gọi một suất cơm một món, tốn một đồng hai.

Lúc dì nhà đối diện vừa chuyển đến, mẹ anh dắt anh sang gõ cửa chào hỏi, mang theo một ít bánh ú, bánh đậu và bánh nhân mứt táo từ quê, khi luộc lên sẽ tỏa ra mùi thơm dịu nhàn nhạt. Trong lúc hai người tán gẫu, Lâm Kính Ngôn ngồi bên giường nhỏ chơi cùng Phương Duệ. Nói chính xác thì là Phương Duệ chơi, còn anh ngồi nhìn. Đứa nhỏ bập bẹ nói rất nhiều, nhưng toàn là những từ rời rạc, chưa thể ghép lại thành câu. Bé gọi: anh, rồi loạng choạng, nhón chân lấy xuống một quyển truyện tranh tên "Bảo Liên Đăng" từ bên cửa sổ. Phương Duệ chưa bao giờ gặp ba. Có lẽ vì thế mà bé tìm được sự tương đồng với Trầm Hương. Nhưng bé còn chưa hiểu, nói lung tung, không có logic, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện phá núi cứu mẹ. Lâm Kính Ngôn cầm lấy quyển sách, nói để anh đọc cho em. Năm 1999 khi đó bản phim hoạt hình với mới ra mắt. Mấy ca khúc nhạc phim cực kỳ nổi tiếng, Phương Duệ cũng hát vài câu "365 ngày nhớ anh", lầm bầm không ra chữ, nhưng vẫn nghe được giai điệu.

Đến tối, hai bà mẹ tạm biệt nhau trở về nhà. Phương Duệ chơi mệt rồi làm ổ trên giường, hai bàn tay cuộn tròn lại mà ngủ. Lâm Kính Ngôn ngồi bên cạnh xem cuốn truyện tranh kia. Mẹ anh đi tới, bảo rằng bé con này thật đáng yêu, xinh xắn hệt như một Omega. Đây vốn là một lời khen - cả cha lẫn mẹ Lâm Kính Ngôn đều là Beta, thuộc quần thể chiếm số lượng đông nhất. Không ưu tú bằng Alpha, cũng không được yêu thương như Omega. Thấm chỉ cả an sinh xã hội cũng không đầy đủ. Ở công xưởng này hầu hết đều là Beta, làm những công việc cơ bản nhất, sống những ngày tháng mệt mỏi nhưng lại quý giá nhất.

Đứa nhỏ Alpha là một Alpha, đứa nhỏ Omega là một Omega, còn đứa nhỏ Beta thì vĩnh viễn là một Beta, suốt cả một đời, viết cả vào sổ hộ khẩu, không ngóc đầu lên được. Bà cho rằng mẹ của Phương Duệ dĩ nhiên cũng nghĩ như thế. Nhưng Lâm Kính Ngôn lại nhìn thấy, mẹ Phương tim đập mạnh, khóe mắt chứa đầy cay đắng.

Về sau mẹ Phương xin làm thêm một ca, ban đêm về nhà rất muộn. Sau này trưởng thành rồi anh mới sực nhận ra năm đó mẹ Phương đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, trải qua bao nhiêu khó khăn. Nhưng lúc đó anh không hiểu, chỉ tập mãi cũng thành quen. Mỗi đêm anh lại sang ngủ với Phương Duệ, hai ngày đầu là đầu kề chân, có điều anh luôn thấy không thoải mái, sợ mình đạp phải đứa nhỏ, nên đổi thành đầu kề đầu. Phương Duệ ngủ bên cạnh anh, rất ngoan ngoãn, cả người cũng thơm thơm. Nhiệt độ cơ thể của trẻ con thường lớn, ngủ cạnh vào đêm đông rất ấm áp, nhưng đến mùa hè thì ngược lại. Trong nhà không có điều hòa, chiếu mây thấm đẫm một lớp mồ hôi. Đêm ngủ cũng không ngon, nhà ở tầng một nhiều muỗi, buộc phải xức dầu thơm lên chiếu. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ bằng lụa mỏng có thể thấy cả dơi, đôi lúc còn có đom đóm tụ thành từng đàn. Quạt máy kêu vù vù, lúc quay vang lên tiếng cót két, đôi lúc còn bị kẹt. Anh mơ màng ngủ thiếp đi. Đến giữa đêm, đứa nhỏ bị muỗi đốt, lại nóng, kêu rầm rì mấy tiếng khiến anh lập tức tỉnh lại, vỗ vỗ bé, dỗ dành.

Lúc đó anh chỉ biết rằng Phương Duệ rất hút muỗi, cả nhà ngủ cùng nhau muỗi đều bay tới chỗ bé. Sau này anh mới hiểu ra, đó là do đặc chất của Omega.

Thật lâu sau này, anh mới hiểu.

Hai,

Lúc Phương Duệ bốn tuổi, Lâm Kính Ngôn chín tuổi.

Năm đó mẹ anh bị cho thôi việc, mở một sạp bán miến tiết vịt ở gần trường tiểu học, làm công việc kinh doanh nhỏ. Năm hào một bát, đựng trong chén nhựa. Một bát miến hai khối tiết vịt. Hành tỏi ớt thêm tùy ý. Mẹ anh hỏi, mẹ bán trước trường học của con, con có ngại không, nếu ngại thì thấy mẹ con vờ không quen là được, họp phụ huynh sẽ để ba con đi. Anh lắc đầu. Mỗi ngày sau khi tan học trở về đều chạy tới phụ mẹ bán miến. Qua thời điểm đông khách nhất rồi, anh sẽ ngồi trên ghế nhựa bên cạnh bắt đầu nương nhờ ánh nắng và ánh đèn, làm bài tập. Khi đó Phương Duệ còn chưa lên tiểu học, lại không đủ tiền gửi nhà trẻ, mẹ anh không an tâm nên mỗi ngày lúc mở hàng đều tới dẫn bé theo. Phương Duệ ở nhà, một mình, đang xem quyển sách "Bảo Liên Đăng" rách nát thiếu ngược thiếu xuôi kia, dụi mắt hỏi dì ơi mình đi đâu vậy. Dì Lâm đẩy xe, dắt theo Phương Duệ, nói mình đi tìm anh Lâm, đón anh đi học về được không. Bé nghe xong rất vui vẻ, buông tay mẹ Lâm ra, giúp bà ôm một bọc chén nhựa nhỏ, lạch bạch đi theo sau. Giờ tan trường, bé dùng đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn về phía phòng thường trực. Bác ở trong phòng thường trực hỏi bé: con tìm ai. Phương Duệ bèn gắng sức nói: con tìm anh con, Lâm Kính Ngôn, lớp 3 (1), Lâm trong sâm lâm...

森林 - sâm lâm: Rừng rậm.
林敬言 - Lâm Kính Ngôn.
方锐 - Phương Duệ.


Thật ra bé cũng không biết trong từ kia chữ nào mới là chữ Lâm. Sau này Lâm Kính Ngôn dạy bé viết chữ, Phương Duệ, viết hoài viết mãi, chữ vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo. Chữ Duệ (锐) quả thật đã làm khó với bạn nhỏ. Khi học viết đến chữ Kính (敬) trong Lâm Kính Ngôn, bé tập bao lâu cũng không viết được. Bộ Trĩ (夂) bé viết không tốt. Bé nắn đầu bút, chệch tay viết thành chữ Xoa (叉). Cuối cùng hết cách, đành phải dùng ghép vần. Viết thật to rõ, Lâm Jin Ngôn (林 jin 言). Lâm Kính Ngôn bảo không đúng, là hậu ti âm, rồi cầm bút chì viết thêm một chữ "g" phía sau. Vậy mới đúng.

tiền ti âm là nói những từ dùng âm [n]
hậu ti âm là nói những từ dùng âm [ng]


Bé không giỏi phân biết âm trước và sau mũi, người Nam Kinh thường không rõ cái này. Nhưng lần này thì bé nhớ kỹ.

Sau này các học sinh tiểu học đều biết tới bé, em trai của Lâm Kính Ngôn, lớp trưởng lớp 3 (1). Rất nhiều học sinh nữ thích bé, luôn nắn nắn gương mặt nhỏ hỏi: bé Duệ Duệ đang làm gì đó? Phương Duệ cầm khăn đáp: Em lau bàn. Sau đó bé dọn dẹp mấy chiếc bát đã ăn, bỏ vào thùng lớn, rồi nhón chân dùng khăn cọ lên mặt bàn. Thân hình bé chưa đủ cao, chưa với được tới giữa bàn, cuối cùng cọ bẩn cả người mình.

Có một buổi chiều mà Lâm Kính Ngôn nhớ rõ nhất, hôm đó là ngày bế mạc đại hội thể dục thể thao, hắn là tiểu đội trưởng, nửa cuối ngày tham gia môn chạy tiếp sức 4x100, về nhất, giấy khen được treo trên bức tường phía sau báo bảng. Hôm đó rất hỗn loạn, người mua miến lại nhiều, chờ đến lúc anh cuối cùng cũng được nghỉ mới nhận ra không thấy Phương Duệ đâu.

Không thấy trong trường, ngoài đường cũng không có. Anh dọc theo lối trước cổng trường hỏi thăm, ông chủ hiệu sách đang chơi mạt chước mới nói hình như bị ông lão kỳ quái dắt đi về hướng kia. Lâm Kính Ngôn biết người mà ông chủ nói là ai, một ông lão kỳ quặc, thường lang thang quanh vùng này. Hướng đó có một hồ ngắm cảnh. Anh chạy trối chết, chỉ cách vài bước mà cảm giác như xa tựa chân trời, rốt cục nhìn thấy bé, đang ngồi trên ghế đá khắc bàn cờ bên hồ. Ông lão vẫn mang một vẻ mặt âm u, Phương Duệ ngồi đối diện ông ta. Tay bé nắm một quân cờ, lúc lắc đi tới, bảo, anh ơi, anh xem này, ông dạy em chơi cờ tướng. Bé nhét quân cờ vào tay Lâm Kính Ngôn: Đây là quân mã, mã đi chữ Nhật (日), còn tượng thì...

Từ nhỏ đến lớn anh rất ít khi nổi giận, lần ấy là lần duy nhất, anh thậm chí còn lạnh mặt với Phương Duệ. Anh trả lại quân cờ cho cụ ông rồi xoay người bỏ đi. Phương Duệ ở đằng gọi: anh ơi, anh ơi chờ em với. Từ hồ đi ra có một con dốc, qua chỗ đó mới có thể ra đường lớn. Phương Duệ đi vội, trượt chân té lộn nhào, cả tay lấm lem bùn đất, kêu á một tiếng. Nhưng Lâm Kính Ngôn không quay đầu lại, bé thấy thế bèn không khóc, chỉ dùng bàn tay dính đầy bùn chùi lên mặt, lại tiếp tục bướng bỉnh theo sát bước chân anh. Anh đi phía trước, bé đi đằng sau, tủi thân cực kỳ.

Bé biết bé làm anh giận rồi, nhưng thật ra bé cũng không hiểu tại làm sao. Về tới quán nhỏ, bé lén lút lấy một tờ giấy lau tay, khi đó mới biết lúc nãy ngã, rách da, chảy máu rồi. Bé vẫn không khóc. Dì Lâm không biết chuyện đằng sau, cứ tưởng rằng anh dắt Phương Duệ đi chơi, thấy Phương Duệ té nên mắng anh. Lâm Kính Ngôn không giải thích, cứ thế im lặng chịu trận. Phương Duệ bôi thuốc mỡ lên tay. Tối đến, Lâm Kính Ngôn đi đâu bé sẽ theo đó. Tới khi đi tắm rửa, Lâm Kính Ngôn vào phòng tắm bé cũng không chịu ra, bám trên cửa vô cùng đáng thương, trông mong mà nhìn.

Anh vốn muốn tức giận nhưng cũng hết cách. Anh muốn tắm rửa, em ra ngoài đi, lát nữa dì giúp em tắm. Phương Duệ không chịu, ôm lấy cửa. Cửa làm bằng gỗ, quanh năm tiếp xúc với hơi nước nên nửa dưới đã bắt đầu mốc meo, dần dần mục nát. Vẫn không có tác dụng, bé bèn đi tìm dì Lâm. Dì Lâm ơi, là do con không ngoan, con chạy lung tung, dì đừng mắng anh. Dì Lâm thích Phương Duệ đến mức không chịu được, ôm lấy bé hỏi sao vậy Duệ Duệ. Bé òa lên nức nở, anh không thích con, anh không cần con, anh không cần con nữa rồi.

Lâm Kính Ngôn thật sự không biết phải làm sao. Lúc đó đang ban thu, tầm tháng mười, anh nghe thông các báo chí hai ngày bảo: gió thu sảng khoái, hương quế phiêu du, chúng ta cùng nghênh đón Đại hội thể thao lần thứ năm của trường tiểu học Hô Khiếu. Dì Lâm bế hắn đi tới, bảo rằng anh sẽ không đâu, con lại thơm anh một cái. Phương Duệ được dì Lâm ẵm đi như ẵm một con mèo nhỏ, thơm một cái lên mặt Lâm Kính Ngôn.

Phương Duệ ngừng khóc, giãy giụa muốn được thả xuống. Dì Lâm nói, Lâm Kính Ngôn con cũng hôn Duệ Duệ một cái đi.

Thật ra anh không nguyện ý chút nào, nhưng Phương Duệ cứ nhìn anh, rồi níu lấy góc áo của anh, vẻ vô cùng chờ mong. Anh bèn cúi người xuống, đặt lên gương mặt nhỏ một cái hôn. Chỉ là môi chạm gò má, nhưng dừng lại rất lâu.

Hôm sau trường học cho nghỉ. Nhà anh cách trường rất rất gần, có thể băng đường tắt qua khuôn viên trường. Trong nhà có một bộ cờ. Anh dắt Phương Duệ đến bên hồ, dạy bé chơi cờ tướng, mã đi chữ Nhật, tượng đi chữ Điền (田), là tượng (相) trong thừa tướng (丞相), không phải tượng trong đại tượng (voi lớn - 大象). À, em chưa thấy voi bao giờ nhỉ, chờ em lên tiểu học sẽ được đi vào đợt du xuân của trường, đi vườn thú rừng Hồng Sơn.

Em muốn đi vườn thú. Phương Duệ cầm quân cờ, em cũng muốn đi Đại hội thể dục thể thao nữa. Em thấy anh. Em thấy anh chạy, những anh chạy một chốc rồi không chạy nữa. Bé cầm hai quân cờ, đập vào nhau lộp cộp. Ông dắt em đi, ông bảo trước đây ông cũng là thầy giáo chỗ này...

Bé đã hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua Lâm Kính Ngôn tức giận, nói tiếp: Ông bảo anh về nhất, nhưng lúc sau anh không chạy mà. Bé nghiêng đầu, nghĩ mãi không ra.

Anh chạy, bọn anh là một đội, anh chạy trước, sau đó đến người tiếp theo chạy.

Vậy thì anh không phải về nhất rồi. Phương Duệ rất nghiêm túc, người cuối cùng chạy đến đích mới về nhất.

Là về nhất, Lâm Kính Ngôn nói. Bọn anh là một đội, thắng thua đều cùng nhau. Chúng ta cũng là một đội, anh đem quân cờ đen của mình đặt cạnh quân cờ đỏ của Phương Duệ: Chúng ta, cũng là một đội.

Ồ! Bé con hai mắt tỏa sáng, hỏi đội gì?

Đội gì à, đội miến tiết vịt. Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng nín thở đầy chờ mong. Lâm Kính Ngôn chỉ cột đường bên cạnh: đường Hô Khiếu.

Chúng ta là đội Hô Khiếu.

Lời anh nói cực kỳ nghiêm túc. Phương Duệ níu lấy quần đồng phục của anh, chợt nhận ra: A, vậy em là đội trưởng.

Anh là đội trưởng, Lâm Kính Ngôn trịnh trọng nói, nói đến mức chính mình cũng bị thuyết phục: Em là đội phó.

Em là đội phó. Trẻ con rất dễ thỏa mãn. Bé thẳng lưng vỗ ngực một cái: Hô Khiếu.

Phải, Lâm Kính Ngôn xoa đầu bé, Hô Khiếu.

Ba,

Năm Phương Duệ sáu tuổi, Lâm Kính Ngôn mười một tuổi.

Ngày đầu tiên đi học tiểu học, Phương Duệ cực kỳ phấn chấn. Năm đó cũng là năm Lâm Kính Ngôn lên làm đại đội trưởng, trên cánh tay đeo phù hiệu ba sọc, mỗi sáng sớm lại gọi Phương Duệ dậy cùng đến trường. Những ngày đầu nhóc còn rất tích cực, nhưng càng về sau càng lười. Nhóc không muốn phải dậy sớm như thế. Tám giờ mới vào học nhưng bảy giờ rưỡi Lâm Kính Ngôn đã đến trường. Đứng trước cổng, dùng sổ nhỏ ghi tên. Có mang khăn quàng đỏ không, lớp nào không làm tốt nhiệm vụ tập thể dục cho mắt, rồi kiểm tra sĩ số đầu giờ. Sớm quá, mỗi sáng đi học mẹ vẫn còn đang ngủ. Có một buổi sáng Phương Duệ thật sự không muốn tỉnh dậy, không chịu đi đánh răng. Phương Duệ nổi cáu. Em không muốn cùng đi học với anh, sau này em không muốn đi học với anh nữa. Mẹ Phương làm ca đêm, sáng sớm đang ngủ bù, bị nhóc ồn ào làm tỉnh giấc, hỏi sao thế Duệ Duệ. Phương Duệ khóc, con không cần anh, con muốn mẹ cơ, anh không tốt, rất hung dữ, rồi nhào vào trong lòng mẹ. Mẹ Phương xin lỗi anh, nói rằng mấy năm qua đã làm phiền anh nhiều quá rồi. Hay là vầy đi, sau này để dì đưa em đến trường, con cứ đi trước đi, đừng vì Duệ Duệ mà để mình đi muộn. Dì vừa nói vừa mặc quần áo, xỏ giày cho Phương Duệ. Lâm Kính Ngôn gật đầu nhưng vẫn không đi, chờ Phương Duệ mặc quần áo tử tế, lề mề ăn bữa sáng, bới nát bát tào phớ gà xé sợi, cầm chiếc bánh nướng vung vãi vụn lên bàn lên sàn. Mẹ Phương ngủ không ngon, hai mắt toàn tơ máu, bế Phương Duệ còn đang lộn xộn, hỏi Lâm Kính Ngôn sao còn chưa đi. Lâm Kính Ngôn lắc đầu, bảo dì cứ đi làm đi ạ, con dắt em đến trường cho. Dì bèn nhét cho anh hai cái bánh bao, nấm hương cải thìa. Lâm Kính Ngôn nói con ăn rồi, rồi chờ dì vào nhà cất bánh. Tiếp tục chờ Phương Duệ lèo nhèo đến bảy giờ bốn mươi mới bắt đầu đi. Nhóc làm bộ không thấy anh. Lâm Kính Ngôn vẫn theo phía sau suốt dọc đường. Hai người vào lớp chỉ sớm hơn giờ vào tiết một chút. Hôm đó đại đội trưởng không hoàn thành nhiệm vụ ghi sổ, sáng sớm bị hiệu trưởng điểm danh phê bình. Phương Duệ đứng trong hàng, nghe đến tên Lâm Kính Ngôn, luống cuống. Hết tiết rồi chạy qua lớp anh nhưng lại không dám vào tìm, chì đành đứng bên cửa ngó hồi lâu. Có người nhận ra nhóc, nói với Lâm Kính Ngôn: em trai tìm cậu kìa. Thấy anh ra ngoài, Phương Duệ lập tức quay đầu chạy. Buổi trưa tan học về nhà, anh bị giáo viên gọi vào văn phòng tường trình, lúc đi ra thì thấy Phương Duệ ở cửa. Nhóc lảng tránh ánh mắt anh, sao anh lại không đi trước. Lâm Kính Ngôn nói, vì chúng ta là một đội, anh không thể buông tay mặc kệ em.

Sau đó Phương Duệ cũng không còn chây ì không chịu dậy nữa. Mỗi buổi sáng hai người đều cùng nhau rời nhà từ rất sớm. Hôm sau Lâm Kính Ngôn nói với nhóc, em là con trai, em phải bảo vệ mẹ. Phương Duệ nắm tay anh, bĩu môi, không nói gì, chỉ lén lút đạp cẳng chân. Anh nói tiếp, mẹ em còn phải đi làm, anh dắt em đi không được sao.

Nhưng những bạn khác đều được mẹ đưa đi. Phải băng qua đường cái, nhóc bèn cầm lấy tay Lâm Kính Ngôn. Bên đường có một quầy nhỏ bán sữa đậu nành và bánh quẩy, còn có súp tiêu nóng một đồng một bát, mang hương thơm của thành thị buổi sớm mai.

Không thích anh à, anh hỏi. Bên cạnh có nhiều xe công cộng chạy qua, rất hôi. Anh kéo Phương Duệ ra sau lưng mình.

Thích, Phương Duệ nghĩ một chút rồi gật đầu. Dù sao mình cũng hời. Lâm Kính Ngôn nói, lần đầu anh gặp em em đang khóc. Phương Duệ không tin, nói em không nhớ gì, em không nhớ nên chắc chắn không có.

Em chơi xấu ghê, Lâm Kính Ngôn bảo. Tay Phương Duệ rất nhỏ, cũng rất mềm. Quê bé ở Tô Bắc, trời sinh dáng người vừa cao vừa gầy. Nhóc cao hơn so với lừa cùng tuổi, trông cũng già dặn hơn, giống một học sinh trung học. Hai người cùng nhau đến trường, Lâm Kính Ngôn tiễn Phương Duệ vào lớp, có một nữ sinh cảm thán, oa, đó là đại đội trưởng, cậu quen đại đội trưởng à. Phương Duệ cực kỳ kiêu ngạo, anh tớ đó, lần sau có thể cộng thêm điểm cho lớp mình, mấy cậu ai không mang khăn đỏ tớ sẽ báo cho anh, khiến anh gạch tên lớp.

Không thể đâu, Lâm Kính Ngôn nói thầm trong bụng, rất bất đắc dĩ, nhưng không nói ra, chỉ mìm cười nhìn Phương Duệ bước vào lớp, nhìn nhóc ngồi vào chỗ, tháo cặp lấy sách giáo khoa ra. Nhóc là tổ trưởng, việc đầu tiên phải làm là đi thu bài tập, rất nhiệt tình cũng rất nghiêm túc. Bây giờ vẫn còn sớm, lớp còn vắng người, ghế kê trên bàn cũng chưa được lấy xuống, nhóc đứng giữa một rừng chân bàn, thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất khỏi tầm mắt.

Mấy chục năm sau, hình ảnh của anh trong tâm trí Phương Duệ vẫn luôn là vậy. Nắng mai buổi sớm hạ, rọi bóng trông nghiêng dáng anh cười.

Bốn,

Năm Phương Duệ bảy tuổi, Lâm Kính Ngôn mười hai tuổi.

Năm đó Lâm Kính Ngôn bắt đầu nhận ra một số chuyện. Ví dụ như mẹ Phương dù bớt ăn bớt mặc làm ba ca một ngày vẫn phải sống trong cảnh giật gấu vá vai. Nghe nói rằng dì phải dùng một loại thuốc đắt đỏ để duy trì thân thể, đắt đến mức không thể trang trải cho cuộc sống. Ví dụ như dì là người xinh đẹp nhất, những cũng là người gầy yếu nhất trong vùng. Hơn nữa, mỗi tháng có vài ngày dì lại nhốt mình trong phòng, lúc ra ngoài tưởng như vừa trải qua một cơn bệnh nặng.

Anh rất ít khi gặp Alpha và Omega. Người thân của anh, bạn bè hay đồng nghiệp của ba mẹ cũng đều là Beta, Bố mẹ của bạn bè ở trường cũng là Beta. Bọn họ tầm thường, nghèo túng, không có tài cán, chấp nhận số mệnh.

Mà Phương Duệ đã đến độ tuổi bảy tám cả chó cũng chê phiền. Năm xưa là một đứa em trai ngoan ngoãn nói còn bi ba bô, bây giờ đã trở thành đứa trẻ bướng nhất trường, không ai bì được. Giờ tan học của anh muộn hơn Phương Duệ một tiết, trên đường về cũng không thể gặp nhóc. Nhóc con thường hay nghịch ngợm chạy lung tung đến tận tối mới trở về. Mà mẹ Phương không thể quản được nhóc, hay nói bà không có đủ sức để quản, đến cả cuộc sống của chính bà cũng trôi qua rất mệt nhọc.

Nhóc còn bắt đầu cưỡng chế cắt bỏ quá khứ đen tối chạy theo sau mông Lâm Kính Ngôn gọi "anh ơi" của mình. Ở nhà có chuyện cũng không đi tìm Lâm Kính Ngôn, trên trường đến trường hay về nhà đều ngó lơ anh. Nhóc rất được yêu thích, thậm chí còn kiếm được cả một cô bạn gái nhỏ - hotgirl của lớp hàng ngày cùng đi cùng về, tạo ra một scandal tình ái lan truyền giữa đám học sinh tiểu học.

Lâm Kính Ngôn rất đau đầu, nhưng anh cần chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp, anh muốn thi vào trường trung học trọng điểm trong thành phố. Anh vốn định xét tuyển thẳng, miễn cả ba năm học phí lại không cần phải trọ trong trường, sẽ tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Nhưng mẹ Lâm lại không thích. Con trai mình học giỏi nhất toàn trường, vì sao lại không thể học ngôi trường tốt nhất. Bà bắt đầu chơi cổ phiếu. Thời gian đó vừa vặn là mấy năm trước cuộc kiến thiết lớn của Nam Kinh, giá phòng tăng nhanh nhất suốt mấy năm qua. Gặp phải cơn thủy triều lớn như thế nên cũng kiếm lời được chút đỉnh. Bà cũng đã nghỉ bán miến từ lâu, thi lấy một cái bằng kế toán, kiếm được việc trong một công ty, cho nên gia cảnh bắt đầu khấm khá dần lên. Trong bữa cơm, bà nhắc đến mẹ Phương mới đột nhiên nhận ra đã lâu không gặp Phương Duệ. Có hôm bà vừa vặn gặp được Phương Duệ đang về nhà, trông khác hẳn bé con được một năm của trước đây. Bà hỏi, Duệ Duệ sao dạo này không qua nhà dì chơi nữa, dì sẽ làm đồ ngon cho con ăn. Phương Duệ khi đó nói, lần sau con chắc chắn sẽ qua, cười cũng cực kỳ chân thành. Nhưng bà cũng bận quá, đảo mắt đã quên mất chuyện này. Sau này nghĩ lại nhận ra đoạn đối thoại này cực kỳ khách sao qua loa.

Không nên như thế.

Lâm Kính Ngôn bỏ đũa xuống. Đến khi bà hết đợt bận bịu này cũng đã là cuối năm, nếu kéo dài hẳn phải kéo tới tận mùa xuân năm sau. Nhìn lại lịch, sắp đến sinh nhật Phương Duệ. Bà liền bảo Lâm Kính Ngôn gọi Phương Duệ đến nhà mình ăn cơm. Đến hôm sinh nhật, anh đi tìm Phương Duệ trong danh sách học sinh 3 tốt dán trên cửa. Có cả tên Phương Duệ trong danh sách. Không biết số lượng phiếu của phái nữ chiếm bao nhiêu. Có người gọi từ bên ngoài, Phương Duệ, anh cậu tới kìa. Phương Duệ nói đó không phải anh trai tớ, chỉ là con trai của đồng nghiệp của mẹ thôi. Anh nghe thấy toàn bộ. Chờ Phương Duệ đi ra, anh nói, mẹ anh bảo rằng tối nay muốn em tới nhà anh ăn một bữa. Phương Duệ trừng lớn mắt, không phải hôm nay chứ. Nhóc vốn muốn trốn tránh, nhưng Lâm Kính Ngôn lại quá kiên định. Cơm mẹ anh cũng nấu xong rồi, chỉ chờ em tới nữa thôi. Nhóc bó tay. Được rồi, em sẽ đến. Lâm Kính Ngôn nói, tan học chờ anh, mình cùng về.

Trong lúc chờ anh, Phương Duệ nhoài người lên lan can. Các lớp lớn ở tầng cao hơn, lan can cũng cao hơn. Nhóc sinh vào nửa cuối năm, nhỏ hơn bạn học nửa tuổi, học sớm một năm. Vì nửa năm bị rút ngắn ấy mà có vẻ đặc biệt nhỏ gầy. Chờ đến giờ tan trường, nhóc lần mò, vác cặp sách nặng trịch lên vai, nói anh Kính Ngôn, mình đi thôi. Hai người sóng vai trở về trong ánh tà dương đổ dài. Đường về vẫn là đoạn đường ấy, nhưng xung quanh đã dựng thêm vài tòa nhà cao tầng, đường cũng đã được tu sửa. Chỉ qua vài năm ngắn ngủi mà thành phố này đã thay đổi quá nhiều.

Ngày mai cũng chờ anh có được không. Phương Duệ nghĩ hồi lâu rồi ừm một tiếng. Nhóc cúi đầu, đá một hòn sỏi trên đất. Coi như đồng ý rồi, Lâm Kính Ngôn đột nhiên không muốn đi học ở trường thành phố nữa, muốn học cấp 3 ở nơi này. Ba năm, sáu năm, bao nhiêu năm nữa cũng được, chỉ cần không phải rời đi.

Năm,

Năm Phương Duệ mười ba tuổi, trong thành phố có một tin chấn động, leo lên cả trên mặt báo. Lúc đó Lâm Kính Ngôn mười tám tuổi, phải thi đại học.

Tháng năm, cuộc thi kết thúc. Phương Duệ đến tìm anh, nói để em mừng sinh nhật với anh. Anh rất ngạc nhiên, bởi tính cách nhóc không quá thích sinh nhật. Phương Duệ nói, dù gì thì năm nay anh cũng thành niên mà, lần này quan trọng hơn mọi năm. Anh ậm ờ, hỏi muốn mừng thế nào. Nhóc bảo, em muốn đi vườn thú rừng Hồng Sơn. Đây là mô-típ quen thuộc gì vậy, lúc còn nhỏ Phương Duệ thường hay nói câu này, đến mức nơi này trở nên cực kỳ thần thánh. Lần đầu tiên được đi chơi xuân, nhóc phấn khích cực kỳ, đêm không ngủ được. Anh luôn mừng sinh nhật với nhóc mỗi năm, nhưng lần ghi dấu sâu đậm nhất là sinh nhật năm tuổi ngày ấy, mẹ nhóc nói: Duệ Duệ, giờ con lớn rồi, không ngủ với anh nữa có được không, ngủ một mình, Nhóc nói được ạ. Nhanh gọn mà đồng ý. Kết qủa đêm đến, mẹ Phương đi trực ban, một mình bé ở nhà, tiếng vòi nước chưa vặn chặt nhỏ nước lách ta lách tách, tiếng gió đập vào cửa sắt chống trộm lạch cạch, tiếng khung cửa hở vù vù gió lùa khiến Phương Duệ sợ đến mức không ngủ được. Bé kéo chăn, chỉ để lộ ra hai mắt. Không dám ngủ. Dì Lâm nửa đêm không am tâm, bảo Lâm Kính Ngôn đi xem hắn một chút. Anh dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa, sau đó nhìn thấy Phương Duệ trùm chăn chỉ lộ ra đôi mắt đỏ hoe nhưng không khóc. Anh hỏi bé, có sợ không. Bé gật đầu, rồi lại lắc đầu, nhưng lại nắm chặt tay Lâm Kính Ngôn không buông. Lâm Kính Ngôn nói, nếu không sao thì anh về nhé. Phương Duệ gật đầu, nhưng vẫn siết lấy cổ tay Lâm Kính Ngôn. Hai đứa trẻ, một đứa năm tuổi, một đứa mười tuổi, đứa lớn đứa nhỏ, tháng mười khí trời hơi lạnh giá, Lâm Kính Ngôn mặc mỏng, hắt hơi một cái, Phương Duệ thấy thế cuống quýt buông tay bảo anh đi. Nhưng vẫn ngồi trên giường nhỏ, ôm chăn, nhìn anh, nhìn đến đang thương.

Đó quả là ngày sinh nhật bi thảm nhất cuộc đời nhóc. May là sau đó Lâm Kính Ngôn cũng không đi, chen chúc với nhóc trên một cái giường ngủ với nhóc. Chậm rãi nói chuyện, nghe tiếng đáp lời của nhóc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngủ mất.

Trở về với sinh nhật mười tám của anh, hôm đó là ngày Quốc tế Lao động, cho nên cuối cùng hai người cũng không đi sở thú, mà đi leo núi Tử Kinh. Đi vào buổi đêm, vắng người, chỉ có các cặp tình nhân. Những cặp tình nhân lần đầu sa vào lưới tình, những cặp vợ chồng đã tuổi trung niên, những người bạn đời đi với nhau đến đầu bạc. Trên ghế đá mát mẻ cạnh sườn núi, nhóc gối đầu lên chân Lâm Kính Ngôn, duỗi tay cướp đi kính mắt của anh, độ rất nhẹ. Nhóc bảo anh bây giờ nhìn rất giống học bá, không hề giống với dáng vẻ trước đây. Trước đây anh không đeo kính, lần đầu đeo từng khiến Phương Duệ giật mình. Cảm giác như biến thành một người hoàn toàn khác.

Lâm Kính Ngôn.

Hửm?

Trước đây nhóc sẽ không gọi thẳng tên anh như thế, trước đây nhóc sẽ gọi anh Kính Ngôn. Khoảng mười tuổi thì bắt đầu đổi giọng, Lâm Kính Ngôn, réo cả họ lẫn tên, không hề khách khí. Anh qua lớp tìm nhóc, bạn cùng lớp sẽ bảo, Phương Duệ, anh cậu kia. Phương Duệ sẽ nói không phải, tớ với anh ấy không phải ruột thịt. Nhấn mạnh một cách rất nghiêm túc. Nhưng lại không giống kiểu cáu kỉnh lúc còn bé, tóm lại là không giống nhau lắm. Anh cảm thấy không biết diễn tả thế nào.

Nhưng cách mà ánh mắt đứa trẻ này nhìn về anh dần thay đổi, từ dựa dẫm thành ngưỡng mộ, đến mong mỏi, rồi khát vọng, thậm chí là muốn chiếm hữu, anh sao có thể không nhận ra.

Anh có người mình thích không. Nhóc hỏi anh. Phương Duệ nằm trên đùi hắn, vì gối đầu mà tóc tai tán loạn. Anh cúi đầu nhìn nhóc, hai mắt nhóc lấp lánh hệt như sao trời trên kia.

Hừm. Lâm Kính Ngôn tựa như nghiễn ngẫm gì đó, vuốt tóc mái Phương Duệ. Làm sao, bị chuyện tình cảm làm phiền lòng hả?

Em đang hỏi anh, không phải anh hỏi em. Phương Duệ không chịu buông tha, tay nghịch kính mắt của anh.

Có. Anh nói. Phương Duệ nằm trên đùi anh cựa quậy, giọng nói hơi run: Vậy cảm giác khi thích một người là như thế nào? Ở cùng người đó sẽ căng thẳng, tim đập vội?

Bàn tay đang vuốt tóc nhóc của Lâm Kính Ngôn khẽ dừng lại, sau đó anh nói, không phải.

Phương Duệ nhìn anh, cầm lấy tay anh đè lên lồng ngực của mình. Sẽ không đập nhanh như thế này?

Dưới lòng bàn tay anh, trái tim kia đập từng nhịp loạn lạc, hệt như muốn thét gào về tình cảm của mình. Thân thể dưới lớp ai sơ mi mỏng manh là của một thiếu niên, khung xương đang dậy thì, bắp thịt gầy yếu, mang tới xúc cảm tinh tế.

Thấy Lâm Kính Ngôn không trả lời, Phương Duệ bèn tự mình duỗi tay sờ xem nhịp tim của anh. Từng nhịp lại từng nhịp, kiên định mà mạnh mẽ, không một chút biến hóa. Phương Duệ ngượng ngùng thu tay về.

Em ngồi dậy đi, chân anh tê rần rồi, anh nói. Phương Duệ ngồi dậy, quay lưng lại với anh, đứng lên muốn bỏ đi nhưng bị anh kéo lại. Mặt đối mặt, trán chạm trán. Ánh trăng đổ lạnh lùng, gió núi thổi chậm lại. Đến khi dựa vào rất gần rồi sẽ nghe được nhịp tim hai người, reo lên từng hồi chuông cảnh tỉnh xen kẽ giữa tiếng hô hấp.

Bảo em đổi tư thế, chứ không bảo em đi.

Anh nói, cúi đầu hôn lên môi hắn.

Có núi, có trăng, có người đi đường tới lui. Có một nụ hôn tinh tế, không chút kĩ thuật nhưng lại rất cố chấp. Môi, đầu lưỡi, răng. Kích động, phấn khích, bất an. Một dòng điện chạy từ nơi tiếp xúc đến đại não, rồi truyền xuống bụng dưới. Tư thế của cái ôm, xúc cảm của nụ hôn, biến hóa của góc độ. Cảm giác ngứa ngáy và đau đớn khi dây dưa, cảm giác trói buộc giằng co khó lòng ngừng. Đòi hỏi và hiến dâng cho nhau, cướp đoạt và giãy dụa chống đối. Không thể dừng lại, không thể nào dừng lại.

Lần đầu động tình của thiếu niên, là nhiệt độ cơ thể tăng cao trong đêm tối, là luồng điện phấn khích truyền từ vỏ đại não, là sự kích động khó lòng kiềm chế trong thân thể, là cảm giác nôn nóng muốn hành động rục rịch ở đâu đó trong lòng.

Rồi cuối cùng anh cũng buông nhóc ra, dùng chóp mũi cọ nhẹ, nói: Anh chờ em lớn.

Sẽ sớm thôi, chỉ vài năm, mà thời gian của chúng ta còn rất dài. Khi đó, vào lúc cả thế giới chìm trong yên lặng, anh ngẩng đầu lên từ trong tập đề, có lúc cũng sẽ không yên lòng, suy nghĩ về tương lai của họ. Nếu có thể cùng nhau trải qua giai đoạn này thì tốt. Anh sẽ cùng nhóc vượt qua thời kỳ động dục đầu tiên, khi còn là những đứa nhỏ ngây ngô tay chân vụng về nhưng giả bộ xử lý thành thạo. Nhóc sẽ giãy giụa gọi anh, trong cổ họng ép ra từng tiếng: anh, anh Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn. Ở nhà anh, hoặc nhà Phương Duệ, hoặc bất cứ một nơi nào trên thế giới này cũng không thành vấn đề. Mẹ anh chắc chắn sẽ thích Phương Duệ, mà mẹ của Phương Duệ lại càng thích anh. Anh có thể đi làm từ rất sớm, cùng chia sẻ áp lực với mẹ đối phương. Còn có tin tức tố của Phương Duệ, khiến anh nghĩ tới hương trời. Là thứ hương trời đầu hạ, ánh nắng ban mai hòa lẫn vào những làn mây trắng bồng bềnh mơ hồ.

Anh thích người kia, dù có ở nơi nào cũng trước sau như một thích người kia.

"Anh sẽ không nói, anh lớn rồi. Anh chỉ muốn nói, thời gian quá dài, mà anh ở đây đã quá lâu."

Có người nói rằng khi đã rơi vào lưới tình thì rất dễ đồng cảm với các bản tình ca. Thật ra chỉ là do bọn họ tự thêu dệt nên câu chuyện của bản thân theo ý mình từ câu chuyện đằng sau đó mà thôi.

Mà độ tuổi để hai người sẽ yêu, biết yêu và có thể yêu cũng còn rất lâu mới tới.
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#2
Lần cuối họ gặp mặt là một buổi tối sau khi anh từ lớp học thêm trở về, cách đợt thi đại học hai tuần. Phương Duệ ra ngoài đổ rác, thấy anh bèn nói, ui chà, sắc mặt không tệ. Lâm Kính Ngôn bảo rằng vẫn ổn. Phương Duệ nói anh không cần thi tốt quá đâu, anh thi tốt quá sẽ khiến học sinh toàn trường đều bị áp lực, từ bé anh đã là đứa nhỏ khác người rồi.

Lâm Kính Ngôn cười: Thế nào, cảm nhận được áp lực từ nhà đối diện à? Phương Duệ chớp chớp mắt, không sao, mẹ em vẫn luôn xem anh là đứa nhỏ nhà mình.

Phương Duệ vào cùng trường trung học với anh. Nhóc xã giao rất rộng, lớp nào cũng có người quen. Còn bắt đầu chơi bóng rổ, kỹ thuật ném rổ không được trải qua huấn luyện chính quy nên không quá xuất sắc nhưng lại rất chuẩn xác. Thường thường có thể bắt gặp các nữ sinh túm năm tụm ba nhìn nhóc. Nhóc không thể cùng tan trường với Lâm Kính Ngôn, Lâm Kính Ngôn sáng sớm sáu giờ bốn mươi đã vào tiết tự học, giờ tự học buổi tối cũng kéo dài tới tận mười một giờ rưỡi. Dĩ nhiên, người mới nhập học trung học như Phương Duệ không thể hiểu được loại vất vả này. Năm lớp 12 của anh trôi qua rất nhanh, ký ức về kỳ thi đại học năm đó chỉ còn sót lại thời tiết nóng nực của mùa hè. Lúc anh trở về thì nhận được tin. Thi đại học ở Giang Tô kéo dài suốt ba ngày, ngày cuối cùng sau khi thi xong thì xuất hiện một tin tức: Một omega độc thân bị cưỡng hiếp, vì bị thương quá nặng không được cấp cứu kịp thời nên tử vong. Chuyện này quả thật khiến lòng người sợ hãi, Hiệp Hội Bảo Vệ Omega còn nhiều lần diễn thuyết và kháng nghị. Náo loạn rất lâu, thế nhưng người bị hại thật sự, đến cả tên cũng không ai nhớ rõ.

Những chuyện như thế này xảy ra rất khó lường, người ta chỉ có thể mừng thầm rằng nó không xảy ra với mình. Mà tin tức rồi cũng sẽ lui dần khỏi những đề tài bàn tán ở đầu đường cuối ngõ, cuối cùng chìm vào quên lãng.

Nhưng lần này, nạn nhân lại là mẹ của Phương Duệ.

Tin tức phỏng vấn, những lời thì thầm rỉ tai đã nói muốn nát miệng, những lời thăm hỏi đầy quan tâm nhưng cũng đầy tò mò đến rồi lại đi khiến điện thoại trong nhà reo như sắp nổ. Rất nhiều chuyện lộ ra ngoài ánh sáng, ví dụ như bà ấy mang thai trước khi kết hôn; mười năm qua những người có lai lịch không rõ từng đến quấy rồi nhà họ rất nhiều lần; bà còn phải gánh trên vai chi phí đắt đỏ của thuốc ức chế, vân vân vân vân. Anh muốn lập tức ra khỏi nhà đi tìm Phương Duệ, mẹ anh khóc đến mức không thở được, nói không biết. Hai ngày nay đều chỉ lo cho con thi đại học, không chú ý tới. Anh hỏi hàng xóm, hàng xóm bảo bị Hiệp Hội Bảo Vệ Omega đưa đi rồi. Giữa trăm con mắt đổ dồn vào, đầy tự hào hệt như ban ơn phổ độ chúng sinh, cưỡng chế đưa nhóc đi.

Chưa có ai từng cân nhắc rằng nhóc mới chỉ mười hai tuổi, cũng không có ai quan tâm nhóc muốn gì.

Mẹ anh tự vấn, tại sao mình không nhận ra, tại sao mình lại không nhận ra chứ. Beta vốn không thể cảm nhận tin tức tố của Omega. Lâm Kính Ngôn đỡ bà, là lỗi của con. Con không nói, con cho rằng những chuyện này không nên nói.

Mẹ Phương cũng biết rằng con là Alpha, là dì ấy nói với con. Mẹ đừng lo, tin tức tố của con là mùi hương của rừng rậm, không phải miến tiết vịt, sẽ không vì được Beta sinh ra mà có ngoại lệ. Anh thậm chí còn có thể mở miệng nói chuyện, cười trấn an bà. Anh nhìn mẹ mình giày vò khăn tay, sống lưng run rẩy, bước tới ôm lấy bà, sau đó nói đừng.

Bà chưa từng nghĩ rằng mình sẽ biết chuyện con trai mình là Alpha dưới tình huống như thế này. Dựa vào sự ưu tú vượt trội so với bạn học về mặt năng lực và sức chịu đựng, chuyện này rất hợp lý. Thế những bà không thể vui mừng hay ngạc nhiên nổi, chỉ ngồi như thế, ngơ ngác. Đau đớn, bất ngờ, nghi hoặc, khó tin. Lâm Kính Ngôn an ủi bà, không sao, con là Alpha, để con đi đón em về, con có thể. Ngữ khí của anh cực kỳ kiên định, giữa những hàng chữ đều tràn đầy sự quyết đoán của người trưởng thành.

Để con đi đón em về, mẹ yên tâm.

Chỉ chín từ ngắn ngủi. Chẳng qua lúc đó đã nghĩ về mọi chuyện một cách quá đơn giản, quá ngây thơ. Rốt cục anh vẫn không đón được nhóc về. Đến tận khi phải rời đi để tham gia khai giảng đại học vẫn không thể. Cũng không còn gặp lại Phương Duệ nữa.

Bọn họ thậm chí còn thiếu nhau một câu từ biệt đúng nghĩa.

Sáu,

Năm Phương Duệ mười lăm tuổi, xảy ra hai sự kiện. Cậu không ngoài ý muốn phân hóa, chứng nhận bản thân là Omega. Sau đó, ngoài ý muốn tìm được cha ruột của mình.

Cha ruột của cậu y hệt như thiết lập trong tiểu thuyết, có thân thế trâu bò và gia cảnh không lồ. Nhưng cũng không giống lắm, đối phương xin lỗi rất thành khẩn, chấp nhận cũng rất sảng khoái. Ông nói mình có lỗi, những năm qua thật sự không biết đến cậu.

Phương Duệ không lên tiếng. Cậu, một người sống sờ sờ, lại cứ thế bị mấy chữ "không biết" nhẹ nhàng bỏ qua.

Ở trường dành cho Omega cậu gặp rất nhiều người. Vì ba mẹ không cần mà bị vứt bỏ, đến tuổi vị thành niên đột nhiên phát tình dẫn đến mang thai, lạm dụng thuốc ức chế nên chức năng thân thể bị suy giảm, bị cưỡng hiếp nên gặp phải thương tổn tâm lý, chưa thể thoát khỏi ám ảnh. Trường học cũng có rất nhiều hội sinh viên quá khích, miêu tả Alpha như tai họa, quái vật, cặn bã bại hoại. Năm đó chuyện của mẹ Phương náo loạn rất lớn, hiệu trưởng gọi cậu đến nói chuyện. Con không cần áp lực, trường học chính là ngôi nhà thứ hai của con, trường học sẽ bảo vệ con. Cậu vâng vâng dạ dạ. Dạ xong rồi thì hỏi, con có thể gọi một cuộc điện thoại cho người nhà không? Hiệu trưởng hừ hừ một tiếng, không phải không có người nhà sao. Cậu bảo con muốn gọi cho nhà hàng xóm, dì đối xử rất tốt với con. Hiệu trưởng bảo để bọn ta liên hệ giùm con, con không thể ra mặt, bọn ta phải bảo vệ con. Đến khi ccaauj ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng rồi vẫn chưa nhận được hồi âm.

Cũng không phải chuyện gì quan trọng đến mức cần leo tường viết thư, không gặp thì không gặp vậy. Dù sao cũng chẳng phải sống thiếu nhau thì sẽ chết.

Cậu nghĩ đến khi còn bé, lúc mới biết Omega và Alpha là gì nhưng còn chưa hiểu rõ. Khi đó mẹ cậu vẫn xinh đẹp không khác gì ngày xưa. Mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, tóc dài xõa tung trên tấm lưng mảnh. Bà kéo Phương Duệ ngồi xuống, Duệ Duệ, mẹ nói cho con một bí mật nhé. Cậu nửa hiểu nửa không, Mẹ nói, con phải bảo vệ bí mật này cho mẹ, để bảo vệ mẹ, cũng là bảo vệ chính con. Cậu bèn ra sức gật đầu, nói mẹ cứ yêm tâm, con sẽ bảo vệ mẹ. Cậu hi vọng mình có thể lớn lên thật cao to, thật cường tráng. Mẹ nói, con cũng là Omega, con phải biết tự bảo vệ mình. Phương Duệ nói con biết rồi, nếu có bạn nào dám bắt nạt con thì con sẽ đánh nó. Mẹ gật đầu cười, lại hỏi, vậy nếu con đánh không lại? Phương Duệ ngẫm nghĩ, vậy thì con sẽ đi tìm anh Kính Ngôn đánh nó.

Mẹ Phương đè vai cậu, nghiêm túc nói: Không được, Phương Duệ, con không được dựa dẫm vào bất cứ ai. Chỉ tin tưởng bản thân mình thôi, hiểu không?

Sau này lớn hơn một chút, vào những lúc mẹ không thoải mái, cậu có thể chuẩn bị cho mẹ thuốc ức chế, những thang thuốc kia đến giờ cậu vẫn còn nhớ, khắc sâu vào trong tâm khảm, cũng biết đánh đuổi mấy tên bại hoại muốn bắt nạt mẹ, dùng dây thừng ngáng chân, dùng cát ném mù mắt. Nhưng từ đầu đến đến cuối, cậu không thể tin tưởng được ai, chỉ tin mỗi bản thân mình.

Ba cậu nói, ba có thể dẫn con đi, con có muốn đi không. Cậu gật đầu, vậy là đi. Ngày cậu đi, một đống người mắng cậu, mày thế mà lại đi theo một Alpha. Cậu không buồn phản bác, ôm tạm biệt vài thầy cô, bạn bè rồi đi. Có cuộc sống tốt hơn đương nhiên là tốt, cậu cũng hi vọng được sống như một người bình thường.

Chỉ là Omega thôi, đâu phải quái vật.

Người khác coi cậu là quái vật thì đó là chuyện của người khác, không liên quan gì đến bản thân cậu, cậu không hề làm chuyện gì sai.

Cậu cũng không trách thế giới sai trái gì.

Ba cậu nói, để ba giới thiệu vài Alpha cho con, kỳ phát tình của con đã tới chưa? Cậu lắc đầu, không nhắc gì đến chuyện lúc còn ở trường từng bị cưỡng chế uống rất nhiều thuốc nhằm trì hoãn thời kỳ phát tình. Hiệu quả của thuốc bây giờ có lẽ đã khiến hắn không khác gì một Beta. Lãnh cảm.

Con giống hệt như mẹ con vậy, đây không phải thói quen gì tốt.

Tôi như thế nào thì mắc mớ gì đến ông. Cậu cũng không nói ra tiếng, chỉ trở nên trầm mặc ít lời, giấu chuyện trong lòng, cuối cùng chỉ mỉm cười.

Bảy.

Năm Phương Duệ mười sáu tuổi, Lâm Kính Ngôn hai mươi mốt tuổi.

Ngày đó mẹ Lâm Kính Ngôn gọi điện thoại cho anh, anh đang đi thực tập, làm trợ lý ở Phòng thương mại của một khách sạn lớn. Sau khi kết thúc buổi tiệc tối cuối cùng, trở về phòng ngủ, mẹ anh hỏi thế nào, có mệt không con, anh trả lời từng câu, cuối cùng nói, mẹ, con gặp Phương Duệ.

Anh có thể cảm nhận được sự kinh ngạc từ đầu dây bên kia. Mẹ anh gặng hỏi cậu ở đâu, như thế nào, sống có tốt không, hai đứa có trò chuyện không. Lâm Kính Ngôn nói, em ấy sống rất tốt, mẹ cứ yên tân, có điều bọn con không trò chuyện, em không thấy con.

Nó không thấy con. Con thấy nó ở đâu? Tại sao con không đi gặp nó?

Em ấy là người thừa kế quán rượu đó, sống rất tốt, mẹ yên tâm. Anh nói.

Phong thủy lần lượt luân chuyển, phú quý rồi chớ quên nhau. Ai mà ngờ được đứa nhỏ ngày xưa nghèo xác xơ, trong nhà chỉ có một quyển "Bảo Liên Đăng" sau này lại được sống trong nhung lụa. Lâm Kính Ngôn lại càng không ngờ tới, một Phương Duệ năm đó luôn cười cực kỳ chân thành, mỗi ngày đều tìm anh đòi được anh ôm ôm, bây giờ lại treo trên mặt nụ cười giả tạo, một cái ôm cũng thật rẻ rúng.

Sự thật là như thế nào? Cậu sống có tốt hay không anh chỉ cần nhìn một cái đã biết, Nhưng Phương Duệ đúng là không nhìn thấy anh. Cậu đứng giữa đám người, thành thạo ứng đối, cười cười nói nói, mỹ nữ vây quanh. Nhìn qua rất vui vẻ.

Anh cũng không cố ý trốn tránh cậu, nhưng tái ngộ chưa được vài phút anh đã bị ông chủ gọi đi. Sau đó thì không quay lại gặp Phương Duệ nữa. Đi rồi, anh lại nghĩ, rốt cục người kia có phải Phương Duệ không. Mặc dù sau đó ngập trong nỗi nghi ngờ muộn màng, nhưng trong một khắc nhìn thấy cậu, anh cực kỳ chắc chắn. Cậu cao lên, dù vẫn rất gầy, nhưng cậu vốn luôn gầy như vậy. Trông có vẻ được nuôi dưỡng tốt hơn, không còn yếu ớt như trước. Và cậu luôn cười, dáng miệng khi cười vẫn không thay đổi.

Khiến anh kích động muốn hôn lên nơi đó.

Hôn cậu, xé toạc cổ áo âu phục thẳng thớm đắt tiền của cậu, xé toạc cả bề ngoài thành thục ung dung kia. Bác bì thực cốt, để lộ ra những yếu đuối, không phòng bị bên trong, lộ ra đứa trẻ thuở ban đầu. Nghe cậu khóc nháo, vui cười. Bởi vì tình dục mà rơi vào hố sâu của khoái lạc, khó lòng kiếm chế tiếng kêu rên. Nắm cậu trong lòng bàn tay, vọng tưởng được hủy hoại, rồi lại muốn nâng niu như trân bảo. Không nghe cậu nói chuyện, không nghe những năm qua cậu sống như thế nào. Thừa dịp cậu mở miệng bèn cắn xé hôn lên, liếm láp dọc theo bờ môi vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Vừa yêu, vừa hận, vừa luyến tiếc. Nắm lấy tay cậu, cắn nát, nhai vụn, nuốt trọn. Muốn nhìn cậu khóc, khóc đến mức cười không nổi. Như vậy sẽ không cười giả dối như thế, mà vẫn như trước đây. Cậu xuất hiện trong giấc mơ của anh, đầu tiên là hình ảnh hôm nay vừa thấy, thanh niên bày mưu tính kế ý cười tinh xảo, sau đó ngày càng nhỏ dần, đến khi trở thành thiếu niên gầy gò ngây ngô, chỉ vừa phát dục. Thậm chí còn nhỏ hơn nữa. Tất cả đều là hình ảnh của cậu, cười, khóc, giận, lo... Và cả cái hôn dưới đêm trăng năm năm trước. Lông mi rung động, đôi môi mềm mại, ngón tay gầy yếu hữu lực, thắt lưng thẳng tắp nhổm dậy. Nói thích, lần này đến lần khác, thích anh.

Nắm lấy tay hắn sẽ muốn nắm gãy, cấu lấy cổ hắn sẽ muốn bóp cấu đứt, ở trên người hắn sẽ muốn xả hết kích động muốn làm chết hắn. Thứ kích động chấn thực, điên cuồng mà cháy bỏng.

Anh đã từng nghĩ ngợi rất lâu về mùi vị tin tức tố của Phương Duệ. Nhưng đến bây giờ, anh mới phát hiện nó không phải hương trời, cũng không phải mùi có xanh, mà là mùi vị của biển rộng.

Tám,

Ngày khai giảng đại học của Phương Duệ, cũng là ngày Lâm Kính Ngôn tốt nghiệp đại học, bắt đầu học lên thạc sĩ, trở thành sinh viên tốt nghiệp loại ưu được lên sân khấu phát biểu. Năm đó Phương Duệ mười tám tuổi, Lâm Kính Ngôn hai mươi ba tuổi.

Khi ấy, Phương Duệ ở dưới khán đài chơi game trên điện thoại, điều khiển một con chim nhỏ hay làm người ta tức chết, chỉ nghe loáng thoáng người trên đài nói mấy câu sinh viên tốt nghiệp loại ưu gì đó. Cậu vẫn chẳng buồn ngẩng đầu, giọng nói của sinh viên tốt nghiệp loại ưu rất êm tai, cảm giác hơi quen thuộc. Cậu bèn xem đó là nhạc nền cho chim nhỏ, thật ra một câu cũng không lọt vào đầu. Đến khi nói xong câu cuối, MC bảo, cảm tạ học trưởng Lâm Kính Ngôn đã mang đến cho chúng ta một bài diễn văn hay...

Cậu mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉm nhỏ suýt nữa phá kỷ lục cũng rớt thảm. Chết rồi. Lâm Kính Ngôn ở trên bục, nhìn thấy cậu. Giống y hệt hình ảnh trong lòng cậu cách đây mười mấy năm, nét mặt nhìn nghiêng, nụ cười chưa bao giờ tắt.

Không cần biết cậu ngồi chỗ nào, anh chắc chắn sẽ tìm được cậu.

Bao giờ cũng thế, anh luôn là người hiểu rõ cậu nhất.

Sau đó Lâm Kính Ngôn lần nữa trở nên nổi tiếng, khắp nơi đều truyền tai nhau, phú nhị đại theo đuổi học trưởng, cực kỳ mãnh liệt.

Vốn dĩ, là một Alpha ưu tú, người tới cửa muốn gặp anh nối liền không dứt. Từ ám chỉ đến chủ động hay nhiệt tình rồi ngượng ngùng, loại nào cũng có. Lần này đối phương là một Omega, lại còn là phú nhị đại, vậy mà học trưởng vẫn không hề dao động.

Toàn trường đồn nhau anh bị vô cảm.

Phương Duệ tức chết rồi. Làm bộ không biết cậu, đã quên cậu cũng không sao. Nhưng anh rõ ràng vẫn nhớ, vậy mà lại khách sáo, đã lâu không gặp, Phương Duệ. Điều khiến cậu tức giận nhất đó là anh vẫn xem hắn như một đứa nhỏ, thậm chí là một đứa nhỏ 10 tuổi, qua đường còn đòi phải có người dắt. Phương Duệ hẹn gặp anh sẽ đáp ứng, nhưng lại cười đầy nho nhã lễ độ. Lấy hết dũng khí hôn anh một cái, cũng hôn thật, nhưng chỉ là một nụ hôn như mèo liếm, không đúng vị.

Từ nhỏ cậu đã được anh chiều chuộng mà lớn lên. Khi bắt đầu nhớ được đã chiều, lớn hơn rồi cũng được chiều, thời kỳ nổi loạn tuổi dậy thì cũng chiều. Kết quả là đến bây giờ vẫn xem cậu như trẻ con.

Muốn nhịn cũng không được.

Em nói nè lão Lâm anh không thể như thế được. Cậu tức giận giậm chân. Anh coi em như hậu bối đi, coi em như một người ái mộ anh. Anh không quen em. Em theo đuổi anh lại từ đầu có được không.

Sao thế được, anh cười nhìn cậu. Nhưng anh vẫn nhớ em mà.

Đương nhiên là thế, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng quên.

Phương Duệ không ngồi yên nổi. Thời gian đảo mắt trôi nhanh, đã qua khai giảng được ba tháng. Ngày sinh nhật, cậu gọi Lâm Kính Ngôn ra ngoà ăn bữa tối. Phòng đã đặt, chuẩn bị đã kĩ càng. Chỉ còn mỗi việc dụ người. Kết quả người ta lại xoa đầu bảo cậu về sớm một chút.

Em mười tám rồi! Cậu giận đến mức vỗ đùi. Anh có thể đừng xem em như trẻ con nữa được không.

Anh biết mà, cho nên em xem, anh đâu có ngăn em uống rượu.

Phương Duệ không vui, về nhà vẫn tiếp tục uống rượu, rượu vào dũng khí ra. Nửa đêm canh ba hắn chạy tới khoảng sân trước ký túc của Lâm Kính Ngôn hô lớn.

Lâm Kính Ngôn! Cmn em thích anh bao nhiêu năm qua, anh thích em một chút thì chết à?

Hai người đều xem như hai nhân vật có chút tiếng tăm, hơn nửa đêm mọi người đều không ngủ, đèn phòng nối nhau bật lên, mở cửa sổ ngó xuống. Sau này chuyện này đứng top 1 trên diễn đàn trường liên tục trong vài tuần.

Lâm Kính Ngôn cũng hết cách, xuống lầu nói: Làm việc thiếu chuẩn bị như thế à, còn dám kêu mình không phải trẻ con.

Là do anh ép em đến đường cùng. Cậu vừa uống chút một, lại hứng gió nên đau đầu: Anh rốt cục có đáp ứng em hay không!

Lâm Kính Ngôn đỡ trán, không phải trước giờ anh vẫn luôn cùng một chỗ với em rồi sao. Thấy người người nhà nhà kéo đến góp vui, hết cách, anh đành kéo cậu ôm vào lòng. Xung quanh nổi lên tiếng la ó, đồng thanh, đảo lộn cả đất trời. Quản lý ký túc cũng sắp phát điên rồi.

Đứng thêm một lúc nửa sẽ rầm rộ trên Weibo luôn mất. Anh ôm cậu, lần sau chú ý một tý ha, đêm khuya rồi đừng đi quấy nhiễu dân lành, cẩn thận bị tưởng là say rượu làm loạn sẽ bị bảo an đến bắt đi. Anh vỗ lưng Phương Duệ. Mà này, ai nói anh không thích em?

Anh thích cậu thật nhiều năm, thật lâu, thật lâu lâu lâu lâu. Lâu đến mức tình cảm yêu thích này là thích loại nào cũng đã không còn ý nghĩa.

Lâu đến mức chỉ cần là cậu, bản thân thứ tình cảm yêu thích này, cũng không còn ý nghĩa.

Dù bọn họ đã về bên nhau, nhưng lúc còn ở trường dành cho Omega từng lạm dụng thuốc cho nên mãi vẫn chưa tới thời kỳ phát tình. Cậu cho rằng mình sắc dụ thất bại cũng là vì lý do này.

Em định sắc dụ anh bằng tin tức tố ấy hả, anh cười nói, sự tồn tại của em đã quyến rũ anh rồi.

Lão lưu manh mặt dày lên đúng là không đỡ nổi.

Ngày đầu tiên đủ 18 tuổi, cậu ngồi trên giường ký túc của Lâm Kính Ngôn. Ký túc của nghiên cứ sinh, cậu dùng một đống của cải đuổi bạn cùng ký túc anh đi, tiêu một đống tiền sinh hoạt, cảm thấy rất đau trứng.

Thịt đau hẳn là thịt thường, cậu nghĩ. Hơn nửa đêm còn chưa ngủ, chạy tới ngồi lên giường Lâm Kính Ngôn. Không được, cậu không tin "tà" này. Tui muốn đi khám bác sĩ, trị bệnh liệt dương. Tui có đúng là Omega không vậy?

Đương nhiên. Em không thấy bao nhiêu người theo đuổi em đó sao. Lâm Kính Ngôn rất bình tĩnh.

Làm gì có, Phương Duệ đảo con ngươi, dùng sức hồi tường. Sao em chưa thấy bao giờ?

Vì bọn họ bị anh đánh đuổi hết rồi. Anh nằm trên giường, lật sách trong tay, vẫn cực kỳ bình tĩnh. Không tin em thử đi hỏi một vài Alpha cùng ban của em mà xem, hỏi có phải anh từng đánh bọn họ không.

Mịa nó. Phương Duệ tức giận. Em nhất định phải trừng trị lão lưu manh anh, thay trời hành đạo, rồi bị Lâm Kính Ngôn đè xuống, xoay người ngăn chặn.

Nụ hôn này đã liên tục đổi vị ngay từ khi bắt đầu khi nói về lực công kích. Xâm lấn, cực đoan. Phương Duệ hoàn toàn đỡ không kịp. Sau này càng thêm bất chấp, hung tàn đáp lại. Hệt như đánh nhau.

Sao ảnh hung thế, Phương Duệ thầm nghĩ, đột nhiên nhớ tới lời mẹ dặn, không nên tin vào bất cứ ai, anh Kính Ngôn cũng không nên tin, đột nhiên trở nên nhụt chí. Hệt như suy sụp tinh thần mà buông lỏng.

Lâm Kính Ngôn buông cậu ra: Em xem em đi, vậy mà còn trách anh, là tự em không lên đấy chứ.

Ụ má, cậu liếc mắt, anh không hắc em anh sẽ chết đúng không.

Anh còn tưởng hắc em khó lắm mà. Anh vuốt lông cậu: ở nhà anh vẫn còn tấm ảnh mông trần của em đó. Ra tay với anh lớn rồi thì lo mà chịu trách nhiệm, bỏ rơi anh anh sẽ phát tán tấm ảnh đó nha.

Cuối cùng bọn họ vẫn không làm được. Tâm nguyện 18 tuổi được khai bao của Phương Duệ không được hoàn thành. Ngày qua ngày, cậu vẫn là một Omega chưa phát tình.

Cách nghỉ đông một ngày, Phương Duệ vẫn muốn nói lại thôi. Lâm Kính Ngôn bảo, đừng làm phiền, mau dọn đồ, đến xuân vận là không đi nhanh được. Cậu bảo em không về, em không muốn về. Từ trước tới nay em chưa từng quay về. Lâm Kính Ngôn ồ một tiếng, rất bình tĩnh nói, vậy anh xé vé ha.

Cậu vừa nhìn, về Nam Kinh, nhìn đến nỗi mắt muốn lồi ra ngoài, cuối cùng nói, lão Lâm anh trở nên xấu tính từ bao giờ vậy.

Cậu gọi anh bằng anh, bằng anh Kính Ngôn, bằng Lâm Kính Ngôn, bằng lão Lâm. Còn anh gọi cậu là Phương Duệ, trước nay chưa bao giờ thay đổi.

Trải qua vài chục năm cũng chưa từng.

Nhà cũ bên kia vẫn để trống, sau này định dỡ bỏ. Phương Duệ về nhà cùng anh. Mới đầu dì Lâm không biết là cậu. Dì nghe nói con trai mình dẫn một Omega về nhà, tâm tình rất phức tạp. Sau đó nhìn thấy cậu, khách khí, mở cửa. Chào dì, con là Phương Duệ, dì còn nhớ con không. Bà đơ ra vài giây, rồi ôm cậu mà khóc. Nghe nói hôm đó bà khóc đến mức cả khu nhà sáng đèn. Cứ nói mãi câu con về rồi, con về rồi sao.

Phương Duệ ôm lấy bà, dì ơi, con về rồi.

Bà cầm lấy tay cậu hàn huyên, còn lôi ảnh hồi bé của cậu ra, cái nào bà cũng còn giữ. Sách ảnh kiểu cũ, trong đó có một tấm chụp ở sạp miến, trước mặt Lâm Kính Ngôn có một bát, còn Phương Duệ thì không. Hắn đang duỗi đầu nhìn vào bát, đáng thương hề hề.

Thì ra lúc nhỏ em từng bị anh bắt nạt như vậy.

Lâm Kính Ngôn cũng ngây ra, ngẫm nghĩ, nói chắc là anh đang thổi nguội cho em chứ, cả một bát lớn như thế hẳn là một mình em ăn.

Phương Duệ nói, anh vuốt lương tâm nhìn lại coi, em còn bé như thế thì ăn được bao nhiêu, chắc chắn là một mình anh ăn sạch.

Cậu duỗi tay sờ lồng ngực Lâm Kính Ngôn, thấy trái tim kia nảy lên, từng nhịp từng nhịp truyền tới.

Cậu giống mấy năm trước, từ từ thu tay về, lại bị Lâm Kính Ngôn nắm lấy, kéo vào trong ngực, hôn môi.

Mừng em trở về,

Cậu ở nhà anh mấy hôm, sau đó nói, em muốn về thăm nhà một chút, anh có giữ chìa khóa không.

Anh ngầm hiểu ý, lấy chìa khóa mẹ Lâm cất mười mấy năm nay từ trên tủ cao. Về thôi.

Cậu đi một mạch không nói gì, đẩy cửa vào. Mọi thứ vẫn hệt như năm xưa, không xê dịch dù chỉ một li, yên ắng.

Phương Duệ vẫn luôn rất kiềm chế, Lâm Kính Ngôn thì theo sát phía sau. Căn nhà phủ đầy bụi, chuột chạy tán loạn, còn la liệt xác bọ. Cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại trên bàn ăn, nơi có một bình thuốc nhỏ, bị nắng chiếu tới mức phai cả nhãn. Anh thấy Phương Duệ ôm mặt.

"Ngày hôm đó." Cậu nói: "Mẹ em trở về, bà nói phải đi làm chút việc. Em bảo thời kỳ phát tình của mẹ sắp đến rồi, thôi đừng đi, ở nhà đi. Bà nói không sao, sẽ về sớm thôi..."

Lâm Kính Ngôn vỗ về cậu, ôm lấy đôi bờ vai đang run rẩy.

"Sau đó... Sau đó, mẹ mãi mãi..."

Phương Duệ ngồi xổm xuống, Lâm Kính Ngôn đỡ lấy cậu, chậm rãi vỗ về.

"Giá như.... em có thể ngăn cản mẹ thì đã không..."

Anh biết. Anh nói, anh biết mà.

Phương Duệ che mắt, anh cản lại, hôn lên mí mắt cậu.

"Em khóc đi. Anh nghe."

Bọn họ ở bên nhau đã mười mấy năm, sau này cũng sẽ còn vài chục năm nữa. Thời gian chia xa không tính là bao nhiêu. Mọi chuyện đều có rất nhiều khả năng, nếu bà không chuyển tới đây, nếu cậu không gặp được anh, nếu bà không chết. Nhưng tất cả đều không tính, bởi kết cục đã định. Cậu với anh, mười mấy năm, vài chục năm, cũng sẽ không chia cách nữa.

Có lúc Lâm Kính Ngôn cũng muốn nổi giận: Sao em còn chưa lớn nữa?

Phương Duệ cứ nói: Là do ai chứ?

Lâm Kính Ngôn lập tức im lặng, phải, lỗi của anh. Cuối cùng nói: Được thôi, trách anh.

Có người cuối cùng rồi sẽ chia xa, có người cuối cùng sẽ gặp lại, có người rồi sẽ xem chia xa và gặp lại như một thói quen. Yêu nhau người ở trời nam người ở đất bắc. Trên thế gian này, trong hàng trăm hàng vạn khả năng, luôn định sẵn một kết cục nào đó. Nhưng luôn có một kiểu người, bất kể chỗ nào, trước sau luôn ở bên kia. Đứng đó rất lâu, lâu đến lúc mọi thứ đều không còn quan trọng, lâu đến mức thứ tình cảm này dù có là gì cũng đủ quý giá. Giống như bầu trời và sa mạc, giống như rừng rậm và đại dương. Giống như Lâm Kính Ngôn, và Phương Duệ.

Hết!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook