60.
Tuy trên bàn cơm là địch nhân, nhưng đến trong game lại không thể không thành đồng đội.
Tôn Triết Bình ngậm tăm log in clone, tiếp tục cùng Trương Giai Lạc vào phó bản cày game. Hắn vốn có một tài khoản cuồng kiếm sĩ max level, dẫn theo Trương Giai Lạc đi khu bình thường luyện cấp cũng rất nhanh, nhưng hắn thấy ai kia có trình chơi game như vừa sinh đã biết bèn quyết định để Trương Giai Lạc từ tù luyện cấp cho tài khoản của mình.
Trương Giai Lạc như cục pin vĩnh cữu không biết mệt là thứ gì, mấy ngày nay một mình hắn kéo hai tài khoản lên bốn mươi level, chỉ cần cố chút nữa đã có thể đi đổi nghề.
Quỷ quả thật rất thích hợp cày thuê, bao lời. Tôn Triết Bình cảm thán, lại chợt nghĩ đến mấy anh em chuyên cày thuê của mình, lại chợt nghi ngờ...
Bất quá bắt đầu phải giảm tốc. Nghe lời dặn của Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc mỗi đêm đều đi làm mưa làm gió ở đấu trường. Không ngoài dự đoán, dưới thế công của hắn, đối thủ luôn hoang mang tột độ.
Bởi vì Trương Giai Lạc đánh. Siêu. Cấp. Hoa. Lệ.
Từ khi bắt đầu học kha khá các kỹ năng level ba mươi, hắn liền bắt đầu bung xõa, vừa ra tay liền quang ảnh hỗn loạn. Có điều nếu là quái trong phó bản, nhắm mắt cũng bắn trúng; nếu đổi thành một chọi một, sát thương sẽ rất thưa thớt. PVE không thành vấn đề, PVP mà có khuyết điểm lớn như vậy quả thật chẳng khác nào đi tìm chết. Tôn Triết Bình liền quyết đoán ném hắn vào đấu trường.
Ban đầu cũng khá gian nan, nhưng hắn trưởng thành nhanh vô cùng, chẳng mấy chốc Tôn Triết Bình đã thấy mấy topic khóc lóc có tiêu đề "Đấu trường khu 2 có biến thái chưa max level đã đánh tui không biết đường về".
Không hổ là quỷ nhà lão Tôn ta (nuôi ăn), đủ hung! Tôn Triết Bình xỉa răng, thỏa mãn.
Theo dã đội qua vài phó bản nhiệm vụ, Trương Giai Lạc lên hai level học kỹ năng mới, liền hí ha hí hửng chạy vào đấu trường.
Gần hai giờ sáng, Tôn Triết Bình đã định tắm rửa ngủ, đánh răng xong ra nhìn gương mặt bị màn hình máy tính phản quang đến sáng lên, nghĩ nghĩ bèn hỏi:
"Trương Giai Lạc, quỷ cận không?" Cau mày.
"Không nhé!" Trương Giai Lạc vung tay, Phù Không Đạn, mười ngón bay lên.
"Vậy ngủ?"
"Không cần!"
Tôn Triết Bình thấy câu này không bắt bẻ được, nhưng vẫn sai sai.
"... Vậy giảm volume tí."
"Okie!" Trương Giai Lạc dứt khoát rút tai nghe.
"..."
Tôn Triết Bình lên giường đắp mền, nghiêng người nhìn. Gương mặt Trương Giai Lạc vẫn hào quang rạng ngời.
Hắn tắt đèn bàn, một lúc sau lại nhàn nhạt phun một câu: "Cũng đừng chơi lâu quá."
Nhưng Trương Giai Lạc đã phát hiện có gì không đúng, hắn nhanh nhẹn kết thúc trận này, rời phòng, sau đó nhảy khỏi ghế, chạy đến mép giường ngồi xổm xuống, cọ cọ cổ Tôn Triết Bình bằng gương mặt lạnh buốt.
"Ngủ ngon!" Hắn cười hì hì.
Một giây sau, hắn bị người trên giường vươn tay túm cổ, môi lưỡi giao triền.
Sau nửa phút mới được thả ra, chàng trai Trương Giai Lạc cho biết: may mà tim hắn đã dừng đập từ lâu.
Nếu không, tiếng đập nhất định vang sập nhà.
Kẻ bày trò hôn xong, ồm ồm kêu ngủ ngon, gõ mũi hắn xong liền hài lòng đi ngủ.
Nạn nhân bị qua cầu rút ván thì hồn phách lên mây, lướt về trước máy tính, trận đấu tiếp theo vừa bắt đầu liền suýt quăng một chiêu Đạn Đông Cứng.
61.
Tôn Triết Bình biết rõ hắn không nên nhìn thấy giấc mộng này.
Cảnh tượng trước mắt tựa như một thước phim cũ, cũ đến ố vàng, một bóng đen thấp thoáng chập chờn như gần như xa.
Trước mặt hắn là một người phụ nữ, tóc bới thành một búi tóc tinh xảo. Nàng mỉm cười nhìn hắn, biểu cảm ôn nhu như nước.
"Hôm nay học gì cùng tiên sinh vậy?" Nàng nghiêng đầu hỏi: "Lạc Lạc?"
Lạc Lạc.
Trương Giai Lạc?
Hắn không biết mình đáp lời gì, chỉ thấy ý cười trên mặt người kia như đông cứng lại.
"Chớ lo lắng, ba ba không có không cần Lạc Lạc." Nhưng nàng tự nhiên nói thêm: "Cho dù phân xa, cũng vẫn là người một nhà."
Phân xa. Đúng, cha mẹ hắn đã ly hôn lâu rồi.
Hắn mơ hồ cảm thấy lúc này Trương Giai Lạc lại nói gì đó, sau đó người phụ nữ kia chỉ phía sau, cảnh tượng bắt đầu nhấp nháy. Hắn thấy một con đường, chật chội mà lầy lội, hẳn là từ tầm nhìn của đứa bé bốn năm tuổi. Người phụ nữ kia dắt tay hắn đi hướng một cửa sắt chạm trổ thật to, bên kia cửa là đường phố ngựa xe như nước.
Tôn Triết Bình nhớ Trương Tân Kiệt nói sau đó Trương Giai Lạc đi theo mẹ, vậy người phụ nữ này nhất định là mẹ Trương.
Hai mẹ con nắm chặt tay nhau, lạnh lẽo. Nhưng khi đẩy ra cửa sắt, nàng cất giọng ca.
Ánh trăng dâng lên a...
"... Tôn... Anh xem..."
Sơn trại tĩnh... "Tôn Triết Bình!"
Tôn Triết Bình bị ồn tỉnh.
Hắn âm trầm mở mắt, lướt nhìn bầu trời đã sáng bên ngoài. Xem như gã đang ồn ào kia cũng còn chút đầu óc.
Gương mặt to đùng của Trương Giai Lạc sáp lại: "Dậy đi! Mau nhìn nè!" Vừa nói vừa ấn iPad vào mặt Tôn Triết Bình.
Tôn Triết Bình lập tức nhanh tay rút iPad, một tay kia chộp lấy Trương Giai Lạc vứt lên giường, bản thân cũng ngồi dậy nhìn iPad.
Nhưng câu hỏi đầu tiên của hắn lá: "Thứ này từ đâu ra?"
Trương Giai Lạc đang cố sức chui vào trong chăn, ậm ừ đáp: "Hôm qua Vương Kiệt Hi quên mang về!"
... Mắt Bự giàu dữ ta, iPad 4 cũng vất lung tung.
Màn hình hiển nhiên được Trương Giai Lạc mở ra, bên trên chính là chủ đề Tôn Triết Bình nhìn thấy hôm qua. Hôm nay nhìn lại, đã trở thành hot topic, một loạt post đều đang lên án kẻ nào đó đốt cháy card màn hình, có người còn đứt cả nguồn điện. Không chỉ vậy, tên này còn hung tàn vô cùng, đè đầu đánh người thì thôi, còn vừa đánh vừa làm dáng! Rõ ràng là một cái ID gay gay, thật sỉ nhục!!
Tôn Triết Bình nghĩ lại nghĩ, chỉ nhớ kỹ ID của thằng chửi gay, quyết định gặp lần nào giết lần đó.
Chỉ cho quan phủ phóng hỏa, cấm tiệt dân chúng đốt đèn.
Lão Tôn hắn chính là một hán tử bá đạo như thế đó.
Sau đó Tôn Triết Bình nhìn sang Trương Giai Lạc. Tên này đã hoàn toàn rúc vô chăn.
"Ấm không?" Tôn Triết Bình hỏi.
"Ấm!" Trương Giai Lạc rầu rĩ nói.
"Vậy mặt mày rầu rĩ như đứt ruột gan là sao?"
"Vì không ruột để đứt!" Bị cốc đầu, Trương Giai Lạc mới thành thật trả lời: "Tui lạnh mà!"
"Hở?"
"Bên ngoài nóng cách mấy tui vẫn lạnh!"
Tôn Triết Bình nhíu mày: "Cậu muốn bánh áp chảo?"
Bởi bếp trưởng Tôn thả dê hai đợt bị thực khách đấm cho một cú, bữa sáng hôm nay không có xúc xích.
Trương Giai Lạc ăn trứng lòng đào, căm phẫn!
Tôn Triết Bình vừa mở TV, máy tính bên cạnh liền vang lên.
Hắn không để ý, trái lại Trương Giai Lạc duỗi cổ nhìn, sau đó kêu to: "Vương Kiệt Hi tìm anh!"
"Đưa đây." Tôn Triết Bình mắt nhìn TV tay duỗi ra sau, iPad thuần thục bay đến tay hắn.
Trên màn hình thật sự là Vương Kiệt Hi đang pm hắn trên QQ, nhưng mở khóa iPad, QQ vẫn là tài khoản của Vương Kiệt Hi.
Vương Kiệt Hi 10:37:09
Đại Tôn?
Vương Kiệt Hi 10:37:10
A?
Tôn Triết Bình đáp. Nhìn lại kinh tủng thật.
Vương Kiệt Hi xác nhận iPad của mình rớt lại trong nhà Tôn Triết Bình xong liền nói hôm nay sẽ đến lấy. Trương Giai Lạc ngồi kế bên vây xem, không nhịn được duỗi tay gõ một câu: "Sao anh có thể tự trò chuyện với bản thân như vậy?"
Vương Kiệt Hi bình tĩnh đáp: clone.
Ai sẽ tạo clone bằng cùng avatar, cùng chữ ký, còn ghi chú thành chính tên của mình chứ!!!
Sau khi Trương Giai Lạc ăn xong đi chơi game, Tôn Triết Bình mới cầm iPad, tóm tắt cho Vương Kiệt Hi nghe cảnh trong giấc mơ đêm qua của mình.
iPad biểu hiện Vương Kiệt Hi bên kia đang gõ chữ. Một lúc sau, hắn mới trả lời.
Vương Kiệt Hi 10:59:32
Có lẽ là ký ức của Trương Giai Lạc. Nhưng chuyện này hơi lạ, để tôi đi thăm dò xem sao.
62.
Khí trời dần chuyển lạnh. Sáng sớm Tôn Triết Bình ra cửa cũng thêm một lớp áo khoác. Trương Giai Lạc thấy thế bèn vờ vịt hắt hơi, khăng khăng nói mình bị cảm.
Cảm con khỉ, căn bản không biết ngoài trời đang bao nhiêu độ thì có. Tôn Triết Bình tỉnh queo: "Vậy hả, thế thì nguy rồi, tối nay cậu uống canh gà thôi, ăn thịt sẽ khó tiêu."
Trương Giai Lạc lập tức nắm tay hắn, nói: "Không không không, tui chợt thấy mình khỏe không gì bằng, hồi nãy chắc mũi ngứa ha ha ha ha ha ha."
"Nhát cáy." Bếp trưởng đè đè mấy sợi tóc vểnh trên đầu hắn. "Đi."
"Aiya, ngài đi thong thả!" Thực khách ân cần phất tay.
Chuyện lúc Trương Giai Lạc còn sống đã xong, Tôn Triết Bình lại khôi phục bảng giờ giấc thức khuya dậy trễ của mấy gamer, thỉnh thoảng dùng bảng giờ giấc của người thường chỉ vì cần đến chỗ Vương Kiệt Hi học.
Hôm nay không biết đến sớm hay trễ, chỉ biết lúc hắn hỏi Đặng Phục Thăng chỗ quầy lễ tân thì được báo rằng Vương Kiệt Hi dẫn theo đám đồ đệ cưng ra ngoài, một lúc nữa mới về. Tôn Triết Bình không ngại, quen cửa quen nẻo xuyên qua mười hai tầng kết giới trong truyền thuyết, vào phòng ngồi bẹp xuống sofa, cũng không bật đèn, cứ thế phơi nắng ngủ gật.
Gió lạnh xuyên qua khe cửa, thổi tung mấy sợi tóc mái mất cả mùa hè mới dài được một chút.
Cuối thu mát mẻ.
63
Trương Giai Lạc định mở máy tính login Vinh Quang, máy của Tôn Triết Bình liền vang tít tít. Hắn huơ chuột, nhìn qua. Hóa ra ban ngày nói chuyện với Vương Kiệt Hi xong, Tôn Triết Bình quên tắt máy đã ra ngoài. Nhưng tin tức không phải do Vương Kiệt Hi gửi, avatar là màu vàng kim.
Trương Giai Lạc vốn không định nhìn nào ngờ người kia có vẻ gấp, vừa gửi một câu lập tức liền gửi một cửa sổ run, khung chat bắn ra khiến hắn thấy rõ mồn một.
Tiểu Lâu 9:32:50
"Anh hai!!! Chạy đâu rồi! Cả điện thoại cũng không bắt!!
Lại là thằng hôm qua á, nó nhất định đòi đánh với anh một trận. Bọn này đăng nhập liền bị nó quấy rầy, nhìn kiếm khách muốn ói luôn!"
Trương Giai Lạc hơi chần chừ, gõ:
Lạc Hoa Lang Tạ 9:32:52
Tôn Triết Bình ra ngoài
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Nhưng tui thay anh ta đánh cũng được.”
64.
Nỗi cô đơn đến tận cùng lan tràn khắp mọi sợi thần kinh của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào người mẹ đang nằm ở linh đường của mình. Dường như cảm quan cả người hắn đều bị dìm vào nước, không thể nghe thấy lời nghị luận của những kẻ chung quanh, không cách nào thấy bọn họ chỉ trỏ. Hắn nhắm mắt vài lần, lại bất lực hé ra.
Cái gì cũng không thể thay đổi trái tim đã ngừng đập và thân thể đã ngừng hô hấp của bà, phải không.
Tôn Triết Bình cực lực trèo ra khỏi vực sâu của nỗi đau tận xương tủy kia, lại một lần nữa bị đẩy về chỗ xuất phát.
Bởi hắn không thể ngồi yên không để ý đến trải nghiệm này của Trương Giai Lạc. Cái chết đột ngột của mẫu thân khiến hắn thấy cảm giác như van tim đang nứt vỡ, vậy một Trương Giai Lạc chín tuổi năm đó cũng có cảm giác như vậy sao? Lúc chín tuổi? Cảm thấy bị toàn thế giới vứt bỏ và rời đi? Như thể bị dùng cực hình đào tim khoét xương? Đau đớn đến linh hồn run rẩy, lại lặng im khóc gào?
Cũng sẽ chẳng bao giờ còn một ma ma, sẽ không có toàn bộ những gì bà mang lại, sẽ không có sự ôn nhu, nâng đỡ, cổ vũ... Từ đây về sau, sẽ không còn một người mẹ sống trong cùng thế giới với mình...
Trương Giai Lạc...
"... Tôn..."
Còn đau không?
"... Đại Tôn!"
Tôn Triết Bình nhảy bắn lên, đụng phải sofa vang lên tiếng kẽo kẹt. Cảnh tượng ố vàng tan đi như sương mù, đầu óc hỗn loạn cũng bắt đầu thanh tỉnh trong khoảnh khắc. Hắn nhớ ra mình đang ở trong phòng chờ của Vi Thảo, chờ ... à, thằng trước mặt.
"Sao anh không bắt máy?" Vương Kiệt Hi huơ huơ chiếc điện thoại trong tay. "Gọi mấy lần đều không bắt máy."
Tôn Triết Bình sờ túi áo, kinh ngạc: "Quên mang theo."
"Sao vậy?" Vương Kiệt Hi cau mày: "Sắc mặt anh tệ quá."
"..." Tôn Triết Bình nhắm mắt: "Nằm mơ."
"Ký ức của Trương Giai Lạc?"
"Đúng, lúc mẹ cậu ta mất."
"Anh có thể cảm nhận được suy nghĩ của cậu ta sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.
"Không được. Chỉ cảm nhận được tâm tình." Tôn Triết Bình chau mày nhăn mặt, hiển nhiên đang nghĩ về giấc mộng ban nãy, biểu tình âm úc.
"Rất kịch liệt?"
"Vô cùng."
"Ở chỗ tôi mà còn xảy ra chuyện, anh ở cùng cậu ta quá lâu." Vương Kiệt Hi khẽ nói. "Cậu ta là linh thể, dù quên rất nhiều việc nhưng tình cảm trước khi chết còn lưu trong phòng, ảnh hưởng đến người ở đó."
Tôn Triết Bình "tsk" một tiếng, không đáp.
Vương Kiệt Hi nói tiếp: "Anh sẽ luôn thấy ký ức của cậu ta, biết được ý nghĩ ngay lúc đó, không ngừng tuần hoàn trong mơ, đến khi vĩnh viễn không dừng lại."
Hắn xổ một đống câu văn trứu trứu, cao thâm bí ẩn, chờ Tôn Triết Bình hỏi.
"Ồ, vậy sẽ có nguy hiểm không?" Tôn Triết Bình lại chỉ hỏi một câu.
"..." Vương Kiệt Hi nói: "Ngoài trừ việc anh phí pháp dòm ngó chuyện riêng tư của người khác, không có."
65.
Tôn Triết Bình mặt ngoài nhìn như không để ý, thực tế là vừa nghe giảng xong liền không kịp cùng thầy Vương Kiệt Hi xin chào cảm ơn hẹn gặp lại đã vội vã chạy té khói. Thầy Vương lắc đầu, cảm thấy sinh viên lớn không thể lưu, yêu đương quên bạn bè.
Về đến nhà, rống một tiếng, Trương Giai Lạc lập tức xuất hiện ngay cửa, hớn hở há mồm: "Tôn Triết Bình! Anh..."
"Câm mồm." Tôn Triết Bình nghiêm túc giang hai tay. "Ôm một cái."
"Ây, anh bị gì vậy? Đột nhiên thiếu yêu?" Trương Giai Lạc lầu bầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm một cái.
"Có chuyện gì xảy ra à!" Hắn vỗ vỗ lưng người yêu lại hỏi lần nữa. Trương Giai Lạc thấp hơn Tôn Triết Bình một chút, mặt hắn miễn cưỡng gác lên cổ người kia, còn lung tung cọ cọ.
Trương Giai Lạc...
"Cái tên này," Tôn Triết Bình lại chỉ ấn đầu hắn, ôm chặt thêm chút nữa, giọng nỉ non như thở dài: "Thật cmn lạnh chết người."
Còn đau không?
Nhiệt độ khi chết, thật sự lạnh buốt vào tim.
"Chê lạnh thì anh đừng ôm ha!" Trương Giai Lạc mất hứng, vỗ lưng biến thành đập lưng: "Được voi đòi tiên!"
"Tối nay ăn thịt kho tàu."
Trương Giai Lạc trợn mắt há miệng: "Tôn Triết Bình anh ấm đầu hả?"
Tôn Triết Bình cười một tiếng, buông tay: "Cậu vừa định nói gì?"
"Ah, cái phòng làm việc của em họ anh vui ghê!!!" Trương Giai Lạc hưng phấn kêu to: "Sau này có phi vụ nào thì dẫn tui theo với!"
Tôn Triết Bình ngồi vào máy tính mới hiểu ra ngọn nguồn. Hóa ra hôm nay Trương Giai Lạc dùng tài khoản Lạc Hoa Lang Tạ đánh bay kẻ đến dây dưa, sau đó nhận một mớ ủy thác từ phòng làm việc, bay lượn hoàn thành.
Nghe xong, Tôn Triết Bình trầm mặc ba giây, nói: "Cậu nghĩ sao về kiếm khách kia?"
"Phiền muốn chết!" Trương Giai Lạc đang luyện acc của mình, không buồn ngẩng đầu, đáp: "Vừa đánh vừa la hét 'tên cuồng kiếm sĩ này sao đánh lòe loẹt như vậy'..."
Dừng một chút, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Còn nói 'giống đứa con gái'."
Tôn Triết Bình lại bình thản: "Trình độ không tệ đúng không?"
"Móa, đâu chỉ không tệ, suýt nữa sấp mặt, nhưng tui có lý do tin rằng đây là bị phiền chết!"
"Được, vậy tôi lại đi đánh với cậu ta một ván."
Trương Giai Lạc nghe vậy lập tức nhảy lên, kéo xuống tai nghe chạy đi vây xem.
66.
"Ồn muốn chết, giúp tôi rút tai nghe!"
Mở màn chưa được mười giây, Tôn Triết Bình đã điềm tĩnh nói.
Trương Giai Lạc cực kỳ đồng cảm, duỗi tay nhổ đầu cắm tai nghe. Tuy làm vậy không thể nghe được âm thanh kỹ năng của đối phương, nhưng vì lỗ tai, đáng giá.
Nào ngờ kiếm khách đầu kia vừa nghe thế, trên đầu liền nổi lên từng đợt bong bóng thoại, hùng hồn như nước lũ.
"Nè nè nè rút tai nghe tính anh hùng gì chứ chỉ nói mấy câu thôi cũng sợ"
"Khoan đã clgt chuyện gì xảy ra anh với người hồi sáng không phải là một"
"Shit shit shit xxx tui chuẩn bị tốt xong anh đổi người cả cách chơi cũng hoàn toàn khác nhau a đồ chơi đểu chơi đểu chơi đểu"
"Con nhỏ hồi sáng đâu tui muốn đánh với nó"
"Ây da chờ chút thằng trước mặt cũng ghê gớm thật nhưng tui không muốn không muốn sống"
Tôn Triết Bình an tĩnh ngồi, nhỏ giọng nói với Trương Giai Lạc: "Cắm tai nghe vô."
Sau đó, bên kia gõ chữ bùm bùm, hắn bình chân như vại đánh tiếp.
Nhưng kết quả cuối cùng lại là phía đối diện chiến thắng. Tốc độ tay của đối phương hoàn toàn hơn hẳn tiêu chuẩn của người chơi bình thường. Theo những gì Tôn Triết Bình đã từng nói về giải đấu Vinh Quang, Trương Giai Lạc cũng nhìn ra được chút, hơi do dự muốn nói, lén nhìn Tôn Triết Bình. Trái lại người bên cạnh thần sắc như thường, nhanh nhẹn ra khỏi phòng, không để ý đến mớ tin nhắn đang được điên cuồng phát tới, đổi acc, đăng nhập Tái Thụy Nhất Hạ.
"Có chuyện cứ nói." Bây giờ Tôn Triết Bình mới liếc sang hắn.
Trương Giai Lạc chậm rì rì nói: "Tốc độ tay của anh..."
"Chậm hơn hắn."
"Ừ."
"Người này là tuyển thủ chuyên nghiệp," Tôn Triết Bình khẽ cười: "Tôi cũng từng là."
"Còn bây giờ?"
"Giải nghệ nhiều năm rồi."
"Vì sao?"
"Già thì nghỉ."
"Anh cam tâm?" Trương Giai Lạc nghi ngờ: "Già thì nghỉ?"
"Đã đủ." Tôn Triết Bình bâng quơ: "Chí ít không phải chuyện bất ngờ. Bây giờ đám trẻ nhảy nhanh như thế, già liền nhận già, không gì ghê gớm. Lúc trước được chơi là tốt rồi."
"Tôi còn cho rằng anh muốn chơi cả đời." Trương Giai Lạc nói.
"Giun đũa." Tôn Triết Bình nhẹ đáp: "Trên sân đấu này, ai cũng muốn đánh cả đời."
67.
"Chuyện quá khứ không cần nói nữa." Tôn Triết Bình nhún vai, khôi phục vẻ mặt thường ngày. "Cậu còn thiếu mấy cấp thì max level?"
"Sắp sắp, đi theo công hội đánh xong phó bản đoàn đội này là gần đủ rồi." Trương Giai Lạc cũng tươi tỉnh lên. "Không nói nữa, bọn họ sắp bắt đầu rồi."
"Chờ đã, câu hỏi cuối, sinh nhật cậu ngày nào?"
"Hử? Sớm đã quên, tui vào phó bản nha."
Đeo tai nghe gào rống chỉ huy, Trương Giai Lạc không nghe thấy Tôn Triết Bình vừa cười vừa nói một câu: "Vậy xem như thứ sáu tuần sau."
👻👻👻
Mục lục 👻👻👻
Mừng Sinh nhật Trương Giai Lạc
Tặng anh một đầu bếp cục cằn, bao cơm bao ôm bao ngủ.
Mong anh mãi bình an khả nhạc
Dù anh quên sinh nhật mình, luôn có người sẽ nhớ <3
24.02.2023