Trương Giai Lạc đứng trên cao nhìn xuống Tôn Triết Bình đang ngồi dựa vào đầu giường, cười gian xảo rồi tiến một bước đạp thẳng vị trí giữa hai chân, chân kia đạp vào vai Tôn Triết Bình, khẽ cất tiếng gọi hắn.
Đội trưởng.
Tôn Triết Bình thấy ý cười nguy hiểm, giơ tay đỡ lấy chân dài ngang ngược, lòng bàn tay vuốt ve hoa văn cầu kỳ của boots da.
Trương Giai Lạc vẫn mang nguyên lớp trang điểm, đẹp đến chói mắt, dùng giọng nói có thể hòa tan kẹo đường ra lệnh.
Đội trưởng, cởi ra cho tui.
Mỗi người cởi một thứ.
Trương Giai Lạc dùng miệng tháo găng tay, Tôn Triết Bình tự giác cởi quần. Trương Giai Lạc mở rộng chân ngồi xuống, cách lớp da thuộc cố ý cọ cọ thứ đang ngóc đầu lên.
Anh không cần cởi. Trương Giai Lạc cười híp mắt tuyên bố.
Cậu cúi đầu rồi giơ tay tháo ruy băng buộc tóc, tóc dài xõa lơi. Trương Giai Lạc ngước mắt nhìn Tôn Triết Bình, đẹp đến kinh tâm động phách. Người ngồi dưới còn chưa nhìn đủ đã bị bịt chặt hai mắt bằng chính sợi ruy băng kia. Rồi cậu còn cầm bàn tay đang nắm lấy tay mình, đặt lên nút cài của quần bó, áp sát hôn lên vành tai, thầm nghĩ, ai bảo anh không cho tui thay đồ.
Để cho công bằng thì tui không cho anh xem lúc tui cởi đồ.
Tôn Triết Bình không hề phối hợp để cởi khóa quần, tay hắn đang đặt đúng nơi đúng chỗ, tiện thể xoa nắn cách lớp vải da.
A. . .
Trương Giai Lạc bị sàm sỡ giật nảy mình, Tôn Triết Bình còn thuận tay lột phăng áo gió ném xuống giường.
Hắn đã sớm muốn làm vậy. Tôn Triết Bình một tay tiếp tục nhào nặn dương vật đang dần sung huyết ngẩng cao đầu, một tay vuốt sau gáy Trương Giai Lạc, sợi tóc mềm mại cọ lên mu bàn tay làm hắn ngứa ngáy.
Tôn Triết Bình không nhìn thấy nên mỗi đụng chạm đều rất cẩn thận, như đang đối xử với một bảo vật trân quý.
Xuôi từ sau gáy xuống xương cổ, xương bả vai lộ ra khỏi lớp áo da mỏng manh, dáng vẻ mê người, trượt xuống tấm lưng nhẵn nhụi, còng veo căng mịn, xuống thêm chút nữa. Quả nhiên cạp quần quá thấp, khi ngồi sẽ hững hờ để lộ vành mông. Ngón tay xuôi theo đường cong mông khẽ luồn vào trong quần da, rồi lại thu tay về.
Nhịp thở Tôn Triết Bình dần gấp gáp, tưởng tượng sẽ như thế nào nếu có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, hắn kéo người kia lại gần, há miệng cắn lên xương quai xanh.
Trương Giai Lạc bị xoa nắn không chịu nổi đã cương hoàn toàn, nhưng quần da bó quá chặt làm cậu đau. Vì không nhìn thấy, Tôn Triết Bình như định hôn và vuốt ve cả người cậu một lượt mới thôi. Ngón tay nhẹ vén miếng vải da quấn trên ngực, mở đường cho môi lưỡi chen vào cũng tiện không cần phải cởi ra.
Ư đội trưởng . . .
Sao thế Lạc Lạc?
Giọng nói mang ý cười, Tôn Triết Bình chơi cực kỳ hài lòng. Còn chính Trương Giai Lạc lại đang khổ sở, bỗng cảm thấy đúng là tự làm tự chịu mà, bèn cất giọng vừa như ra lệnh vừa giống khẩn cẩu.
Cởi giúp tui . . .
Cởi xong thì sao?
Vì biết sẽ không bị Tôn Triết Bình nhìn thấy nên Trương Giai Lạc lạc quan hơn thường ngày rất nhiều. Tuy mặt vẫn đỏ bừng cũng dám tiếp chiêu trêu ghẹo.
Cậu ưỡn ngực đưa đến bên môi người kia, tuy cách lớp áo da mong manh vẫn cảm giác được đầu vú đã dựng thẳng căng cứng nôn nóng muốn được xoa dịu. Cách tầng vải Tôn Triết Bình cắn lấy nó.
Ư. . . Trương Giai Lạc run rẩy. Không đủ . . . Cậu lúng túng khẽ trách móc rồi mới trả lời vấn đề khi nãy.
Cởi ra, rồi hôn tui. . .
Tôn Triết Bình nghe lời, lập tức lột sạch mấy thứ phục trang vướng víu, chỉ chừa lại băng đạn đeo bên hông.
Trước ngực cuối cùng cũng được khoang miệng ướt nóng ngậm lấy, Trương Giai Lạc thỏa mãn rên rỉ thành tiếng. Lưỡi liếm ướt nhẹp cả ngực, răng nhay cắn đầu vú giương cao, cậu đau đến mức run rẩy rồi được liếm mút dịu dàng, giày vò qua lại.
Hai bàn tay ấm nóng vần vò khắp toàn thân, như kiểm tra toàn bộ, muốn đánh dấu toàn bộ những chỗ không thể nhìn thấy.
Dương vật cương cứng sau khi thoát khỏi bó buộc lại không được quan tâm, lẻ loi đứng đó đáng thương vô cùng. Trương Giai Lạc không chịu được bèn kéo tay Tôn Triết Bình chạm vào nó.
Ở đây. . .
Tôn Triết Bình trầm giọng cười, đưa tay nắm cả hai nang túi vuốt ve. Bóp nặn từ gốc lên đỉnh, cẩn thận xoa nắn từng mạch máu nổi lên, đến phần đầu mẫn cảm nhất lại thu tay. Cứ vậy nhiều lần chọc cho Trương Giai Lạc nức nở thành tiếng, càng thêm muốn mà không được.
Hộp đạn dược là vật bất ly thân của tuyển thủ nên ban tổ chức chế tác rất tinh vi, tuy bằng kim loại nhưng mọi cạnh đều được mài bóng loáng, chắc chắn không có góc sắc có thể làm xước da.
Tôn Triết Bình bèn nắm dương vật cọ vào nó, phần đầu nóng bỏng chạm vào lớp kim loại lạnh ngắt lập tức khiến Trương Giai Lạc run rẩy cuối cùng ư a bắn ra rồi kiệt sức đổ vào trong ngực Tôn Triết Bình, dụi đầu vào cổ người kia thở dốc.
Không được nhìn thấy vẻ mặt kích tình của Trương Giai Lạc làm Tôn Triết Bình không chịu nổi, hắn cởi phăng hộp đạn dược ném xuống giường, ôm chặt lấy người yêu cúi đầu hôn dỗ dành.
Lạc Lạc, có thể cởi ra không?
Đầu khẽ dụi dụi, mái tóc mềm cọ lên da dẻ. Uhm. . . Không được . . .
Tôn Triết Bình nắm bàn tay Trương Giai Lạc đưa về phía sau, khoảnh khắc ngón tay khẽ chạm khe hở nơi bờ mông hắn cảm nhận rõ rệt người trong ngực đang run rẩy.
Vậy chỗ này tự cậu xử?
Trương Giai Lạc hận không thể chống người dậy ngoạm lấy chóp mũi Tôn Triết Bình cho hả giận, thấy hắn cười vô cùng đắc ý liền nhất quyết không chịu thua. Tự xử thì tự xử! Trương Giai Lạc không nói không rằng vươn người mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy gel bôi trơn đổ vào lòng bàn tay, cũng chẳng màng xoa nóng cứ vậy xông vào nơi thầm kín phía sau rồi bị lạnh đến giật mình thở dốc.
Tôn Triết Bình vừa cười trầm dỗ dành vừa xoa nắn hai cánh mông mềm mại, tiếp tục liếm hôn đầu vú kề bên môi đã bị cắn đến sưng đỏ lớn hơn hẳn bình thường.
Nhẹ chút nào, đồ ngốc này.
Trương Giai Lạc nhỏ giọng hờn dỗi, còn chẳng chịu giúp tui . . .
Nơi bí mật được chất lỏng lành lạnh thấm đẫm dần mở ra, Trương Giai Lạc thậm chí có thể cảm nhận được từng nếp nhăn nhỏ bé trong đó, ngại đến độ dây thần kinh xấu hổ sắp dứt phăng. Cậu nhìn Tôn Triết Bình, hai mắt vẫn bịt kín vô cùng thành thật, nhẫn nại lâu đến mức mồ hôi chảy xuống ướt cả dải ruy băng. Trong tâm hỗn loạn, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng đâm cả ngón tay vào, run rẩy khẽ ra vào. Nhưng không biết do dùng sức chưa đúng hay sai góc độ mà luôn tự làm đau mình.
Không thôi rên nhẹ, Tôn Triết Bình nghe hiểu cũng đưa tay tìm đến khe hở sau mông, nhấp chút gel bôi trơn bên cửa động giúp xoa nhấn. Sau đó quấn quýt lấy ngón tay ướt dính kia, kề sát nhau cùng đi vào.
Ngón tay Tôn Triết Bình ôm lấy ngón tay cậu, cùng ra vào trong cơ thể cậu, chuyện này quả thật càng làm cho Trương Giai Lạc ngượng chín người, càng thêm run rẩy.
Tôn Triết Bình tự biết đùa quá tay bèn tháo bịt mắt xuống, mất vài giây ngắn ngủi thích ứng với ánh sáng mới diện kiến vẻ mặt của yêu nghiệt chưa tu luyện đủ mà hiện nguyên hình trước mắt. Một Trương Giai Lạc với đôi mắt đỏ au rưng rưng muốn khóc, cắn môi không chịu lên tiếng.
Ầy, ngoan, đừng khóc.
Tôn Triết Bình vội vã ôm lấy người yêu hôn không rời, muốn liếm đôi môi bị hằn dấu răng. Nhưng Trương Giai Lạc không chịu hợp tác, quay đi rúc vào vai hắn.
Anh bắt nạt tui. . .
Ừ tôi sai rồi, không nhịn được. Tôn Triết Bình nhận lỗi, ghé đầu kề sát bên tai Trương Giai Lạc nhỏ giọng âu yếm dỗ dành. Mở rộng sắp xong xuôi nhưng Tôn Triết Bình cũng chẳng thúc giục, vẫn vừa hôn vừa dỗ cậu. Trương Giai Lạc chống người, hai mắt ướt nhòe.
Anh tốt với tui một chút . . .
Được, Tôn Triết Bình hôn cậu, tùy cậu xử trí.
Trương Giai Lạc trong lòng thấy oan ức lại chẳng muốn bắt Tôn Triết Bình đợi thêm, cậu đỡ lấy hành trụ căng trướng, chậm rãi hạ eo.
Dương vật kìm nén quá lâu cuối cùng cũng được đón nhận, đi vào mới biết ngon ngọt chỉ cầu thêm nhiều. Trong vách nóng ướt căng mịn siết chặt khiến hắn phát rồ, nhưng tốc độ tiến công quá chậm, Tôn Triết Bình thật sự không biết khi nãy và hiện tại lúc nào dằn vặt hắn hơn.
Mới nuốt vào một nửa Trương Giai Lạc đã thấy không ổn, hai chân run rẩy không quỳ nổi.
Đại Tôn. . . Không vào được. . .
Tôn Triết Bình cố nén sự kích động muốn đâm lút cán, hắn đỡ chân Trương Giai Lạc nói, từ từ thôi.
Ưm. . . Giúp tui một chút. . .
Tôn Triết Bình khẽ đẩy vào, cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Cả hai cùng thở phào, ngừng một lúc rồi Trương Giai Lạc chống vai Tôn Triết Bình, hông chậm rãi lắc lư.
Vừa nãy chưa nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện trên người Trương Giai Lạc không còn chỗ nào lành lặn. Tôn Triết Bình bị bịt mắt nên không biết nặng nhẹ, nhào nặn cắn nếm để lại rất nhiều vết đỏ trên làn da trắng ngần, nhất là ngực và bắp đùi, vết mới chồng vết cũ, phủ thêm lớp tinh dịch vừa bắn ra khi nãy, quả thật khêu gợi đến rối tinh rối mù.
Trương Giai Lạc cứ vậy giang chân ngồi trên người hắn uốn tới ẹo lui, thứ đồ đậm màu đáng sợ của hắn lúc ẩn lúc hiện nơi miệng huyệt đỏ hồng ẩm ướt.
Trương Giai Lạc lên xuống chẳng có quy luật, tự làm một hồi đến mức rên rỉ nức nở, giọng nói mềm mại dính dấp như một cái bàn chải nhỏ, cọ vào lòng hắn ngứa ngáy không thôi. Ngồi đó bị động tiếp nhận sự rút ra đâm vào giống như một sự trói buộc mềm mại, da thịt cận kề triền miên siết chặt lấy Tôn Triết Bình, bức hắn mất bình tĩnh.
Căn bản không thể chịu được.
Eo Trương Giai Lạc mỏi không chịu nổi, cảm giác tê dại phía sau ngày càng chất chồng làm cậu run rẩy, nếu không phải Tôn Triết Bình vẫn đang đỡ lấy chân thì hẳn cậu đã sớm mềm cả người. Cậu vốn định hạ thấp eo lại lộn xộn đâm trúng điểm G, eo nhũn hết cả ngồi thụp xuống.
A ——!
Trương Giai Lạc chịu khích thích quá mức ngửa cổ kêu thất thanh, Tôn Triết Bình thuận thế cắn ngay hầu kết của cậu. Cực khoái đến quá nhanh làm trong vách co rút dữ dội, mãnh liệt siết chặt lấy vật cứng trong cơ thể. Có lẽ khi nãy đã nín nhịn quá lâu, Tôn Triết Bình bị siết đến mức phóng thích.
Cảm giác được rót vào trong cơ thể khiến Trương Giai Lạc rùng mình, tiếng Tôn Triết Bình lên đỉnh khẽ rên bên tai, nghe thôi cũng xúc động đến mức cuộn cả ngón chân, phía trước lại lần nữa cứng lên.
Thường trong lúc như vậy Tôn Triết Bình rất ít khi phát ra âm thanh, nếu không cười thì sẽ nói mấy câu xấu hổ. Trong nháy mắt toàn bộ cảm giác oan ức của Trương Giai Lạc đều tiêu tan, eo có mỏi hơn nữa cũng đáng. Cậu trìu mến dựa vào trán Tôn Triết Bình hỏi, có thích không.
Thích. . . Xin lỗi quên mất không đeo bao.
Không sao, Trương Giai Lạc cười mãn nguyện. Cậu biết còn lâu mới kết thúc, dương vật trong cơ thể vẫn ưỡn thẳng chọc vào, cứng đến mức hoàn toàn không thể ngồi yên.
Nhưng tui kiệt sức rồi, anh tự làm đi. . .
Được. Tôn Triết Bình nói rồi ôm người yêu định nằm ra.
Ơ không được, tui đau eo lắm, làm xong thì gãy lưng mất!
Nằm sấp?
Không được, không thể hôn nhau. . .
Tôn Triết Bình dứt khoát nằm xuống, Trương Giai Lạc mặt đối mặt quỳ trên người, sau một hồi ân ái thì cuối cùng mới có thể hôn dính lấy nhau.
Tôn Triết Bình chống một chân, bắt đầu cử động eo.
Tiến vào thế này không quá sâu nhưng luôn dùng góc độ khó dự đoán đâm vào nơi mẫn cảm, có lúc còn đụng trúng điểm G làm người phía trên căng trướng suýt bắn, có lúc lại chỉ sượt qua đã có cảm giác tê dại như bị điện giật làm người trên run rẩy. Trương Giai Lạc thầm nhủ không biết lần sau sẽ đâm tới đâu, vừa muốn trốn chạy lại không khỏi chờ mong.
Thằng nhỏ cương cứng của cậu bị ép giữa hai người, bị cơ bụng rắn chắc của Tôn Triết Bình cọ sát vừa đau vừa sướng.
Lần thứ hai sẽ làm rất lâu, nhưng lần này lâu quá.
Trương Giai Lạc vốn còn vui vẻ vì mình cuối cùng cũng được nằm trên làm loạn một lần, kết quả bị làm quá lâu chỉ có thể nằm trong ngực Tôn Triết Bình rên rỉ lung tung đến khàn giọng.
Cũng là dùng lực eo thôi mà sao khác biệt lớn vậy, cậu không cam tâm thầm nghĩ, mê loạn nhìn về phía cửa sổ sát đất phía xa xa. Mặt trời hắt những tia nắng cuối chiều vào căn phòng bừa bộn, hộp đạn dược của Bách Hoa Liễu Loạn phản chiếu ánh sáng vàng.
Ôi đói bụng rồi. . .