Hoàn [CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2020] [Hoàng - Lạc] Sơn Hà Không Đủ Nặng

Cửu Cửu

Nhật Củ sinh tình
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
127
Số lượt thích
989
Team
Khác
#1
[Hoàng - Lạc] Sơn Hà Không Đủ Nặng
Edit + beta: Cửu Cửu

Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên
Kiếm Tại Vũ Hạ

"Có chuyện gì đặc biệt hối hận hay không ấy hả?" Hoàng Thiếu Thiên gãi đầu. "Này này này Trương Giai Lạc, anh buông tha cho khoai tây chiên của tôi đi, nhìn đi, bây giờ tôi vô cùng hối hận khi dẫn anh ta vào phỏng vấn cùng, chị gái phóng viên, tôi nói cho chị biết nha, người này càn quét hết sạch đồ ăn vặt, nể mặt hộp bánh hoa tươi anh ta tặng tôi có thể không tính toán -- anh bỏ thạch hoa quả xuống!"

"Anh cái gì mà anh, không có lớn nhỏ, trừ lúc mới ra mắt tôi còn chưa nghe cậu gọi tôi một tiếng 'tiền bối' đâu." Trương Giai Lạc thuần thục bóc một túi thạch hoa quả, ném cho Hoàng Thiếu Thiên một viên: "Vị cam cậu thích."

"Trừ đám nhóc nhỏ tuổi thì làm gì có ai cảm nhận được chút khí thế của tiền bối nào trên người anh, giờ còn kêu ca cái gì. Nếu Hàn đội ở đây, anh thử xem ai dám không gọi anh ta là tiền bối, tôi cố ý giúp anh làm mờ tuổi tác đó." Hoàng Thiếu Thiên đón lấy viên thạch, thấy chị gái phóng viên vẻ mặt kinh ngạc, cậu giải thích: "Thực ra tôi cũng không biết tại sao lại thân với cái tên ra mắt sớm hơn mình hai năm này, có lẽ là do tôi quá tốt bụng, vì vậy vô tình thu hút anh ta."

"Rõ ràng là vì sau khi thi đấu xong, tôi và Đại Tôn chào hỏi Dụ Văn Châu mấy câu, cậu lại ở bên cạnh nói huyên thuyên cùng người khác, tôi chỉ cảm thấy có một người bạn như cậu thì bằng cả mười người, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt." Trương Giai Lạc nói xen vào.

"Khụ, trở lại chuyện chính... Ban nãy cô hỏi cái gì ấy nhỉ, chuyện hối hận đúng không. Có câu 'lạc tử bất hối'*, mỗi một sai lầm đều mỗi một sai sót ở thời điểm tranh tài đều có thể kiểm điểm rất lâu, tên này mới giải nghệ, vậy ta cứ nói anh ta đi."
*lạc tử bất hối: kẻ lạc đường không hối hận.

"Không thể nói là hối hận, chỉ có thể nói là phiền não. Ban đầu fan lên tiếng phê phán anh ta, tôi cũng không đứng ra biện hộ giúp, thật sự quá không nghĩa khí, chỉ đành dùng clone lên Weibo ồn ào với họ, suýt chút nữa bị dán mác quần chúng ăn dưa do Lam Vũ phái tới. Dù tôi biết im lặng sẽ tốt hơn, bởi càng tranh cãi, thù hận kéo đến anh ta càng nhiều, mọi người hiểu rõ trong lòng là được... Đội trưởng cũng nói như vậy, nhưng tôi vẫn để tâm, cho nên bây giờ anh ta có thể công khai ăn đồ ăn vặt của tôi."

Rút đi sự năng nổ của thiếu niên, trên mặt đội phó Lam Vũ lúc này mang theo vẻ âu sầu ảo não, tốc độ nói vẫn nhanh như vậy, nhưng so với trước đây thì đã thành thục hơn nhiều, cậu nói xong liền liếc sang bạn tốt bên cạnh: "Không phải tôi đang bộc bạch nội tâm, chẳng qua là thấy anh đã giải nghệ rồi, bây giờ nói ra không để làm gì, nhưng cũng muốn cho mọi người biết trước giờ anh không làm gì sai."

"Vậy sao cậu không nhường tôi cúp?" Trương Giai Lạc nở nụ cười, vươn vai: "Thực ra bây giờ cũng rất tốt, trước kia trọng trách trên người quá nặng, đến Bá Đồ tuy được đồng đội san sẻ rất nhiều nhưng vẫn luôn có cảm giác bị đè nén, có lẽ là do chấp niệm của tôi đối với chức quán quân kia quá nặng, kiếp sống chuyên nghiệp đạt được quán quân là tốt nhất, tuy á quân cũng là sự khẳng định năng lực, tôi cũng không cảm thấy mất mặt... chỉ là không cam tâm."

"Lại nói, cậu không lên tiếng là tốt nhất." Hắn liếc Hoàng Thiếu Thiên. "Là tôi đánh tiếng với Dụ Văn Châu để cậu ta canh chừng không cho cậu làm loạn, bằng không bị gộp vào mắng cùng tôi thì có cái gì tốt?"

"A? Thì ra là như vậy, anh nói với những người khác, chứng tỏ tôi là bạn bè rất quan trọng của anh đúng không." Hoàng Thiếu Thiên đắc ý.

"Là bởi vì những người khác biết chừng mực." Trương Giai Lạc nói.

Những người khác có chừng mực, đều gửi cho hắn một câu 'cố lên'.

Bất kể lúc nào, bạn bè luôn ở bên cạnh.

Mà hắn đều đáp lại: 'Cảm ơn, tôi rất ổn.'

Hoàng Thiếu Thiên thì khác, cậu vẫn dùng clone lên Weibo cãi nhau với fan, xong chuyện còn nói không rảnh, cậu vẫn còn nhớ chuyện Trương Giai Lạc lần ném lựu đạn nổ bay đầu cậu đây.

Tay phải Trương Giai Lạc nắm thành quyền, đập Hoàng Thiếu Thiên một cái: "Tóm lại thì, cảm ơn nhé."

Rời khỏi câu lạc bộ Lam Vũ, phóng viên suy nghĩ một chút về tiêu đề của bài báo này. Liên quan tới tình bạn giữa Kiếm Thánh và đệ nhất Chuyên Gia Đạn Dược, bọn họ không cùng một đội, có đồng đội hợp tác tốt hơn, đụng mặt trên sàn đấu cũng ra chiêu không nương tay, nhưng không trở ngại hai người trở thành bạn thân, phối hợp ở giải thế giới cũng rất đặc sắc.

Là bạn hay thù?

Vốn là bạn bè.

Có lẽ là tri kỉ đi.

Lúc Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn ở trại huấn luyện đã xem Trương Gia Lạc thi đấu, cậu và Dụ Văn Châu cùng đi xem trận chung kết giữa Bách Hoa và Gia Thế, đụng mặt Tiêu Thời Khâm, Trương Tân Kiệt, Vương Kiệt Hi, bốn người bọn họ ngồi trên khán đài vừa xem vừa phân tích, cậu ngồi nghe mà ngứa ngáy trong lòng, nhưng cả nửa ngày mới xen vào được một câu bình luận then chốt.

Phồn Hoa Huyết Cảnh tuy rằng tốt, ánh sáng rực rỡ ẩn giấu tầng tầng lớp lớp sát cơ, nhưng đối diện với người hiểu thấu nó thì lại không có sức uy hiếp. Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy năng lực của Trương Giai Lạc không chỉ có như vậy, tổ hợp tốt mang đến cho hắn đấu pháp mới nhưng đồng thời cũng hạn chế khả năng phát triển của hắn, nếu buông bỏ đấu pháp Bách Hoa, liệu có phải Trương Giai Lạc sẽ có sự phát huy khác biệt?

"Nhóc con, cậu nói thì dễ lắm." Trương Giai Lạc tình cờ nghe được lời của Hoàng Thiếu Thiên ở chỗ máy bán hàng tự động, hắn mời cậu uống coca: "Tôi có thể thăng cấp nó, tôi vừa mới chơi không bao lâu, còn chưa thuần thục, hơn nữa Tôn Triết Bình là người hợp tác với tôi, đang yên đang lành thay đổi đấu pháp thì càn quấy quá."

"Có điều, ý nghĩ của cậu rất thú vị, tôi rất chờ mong biểu hiện của cậu sau này, chiêu Tam Đoạn Trảm ban nãy không tồi." Trương Giai Lạc tự vào tường nhìn cậu, định bày ra tư thái của tiền bối nhưng rồi lại cười cười: "Bỏ đi, Ngụy Sâm dạy dỗ cậu rất tốt, tôi cũng không tiện nói gì, giành việc của người khác."

"Cảm ơn tiền bối đã mời tôi uống coca, lần sau anh đến thành phố G tôi mời anh ăn cơm." Hoàng Thiếu Thiên nói, ngẫm nghĩ một hồi lại bổ sung: "Có qua có lại."

"Gì mà tiền bối, tôi cùng lắm cũng chỉ hơn cậu vài tuổi, gọi thế già quá." Trương Giai Lạc vỗ vỗ vai cậu: "Lần này tôi không mang điện thoại, lần sau trao đổi phương thức liên lạc nhá."

Sau này gặp mặt cũng không dè dặt như thế, đến thành phố G thi đấu, Lam Vũ chiêu đãi đội viên Bách Hoa, trước khi tan cuộc, Hoàng Thiếu Thiên còn lôi kéo Trương Giai Lạc đội mũ kín mít chuồn ra phía sau câu lạc bộ: "Lần này anh có cầm theo điện thoại rồi chứ?"

"Đây." Trương Giai Lạc lấy điện thoại ra, Hoàng Thiếu Thiên liếc một cái, phát hiện hắn đặt tên mình là 'cậu bạn nhỏ', lập tức cạn lời: "Tôi không phải không có tên, anh cứ ghi tên tôi là được rồi."

Cậu thành thành thật thật lưu tên Trương Giai Lạc là 'tiền bối Trương Giai Lạc', không được, cân nhắc một hồi lại xóa hai chữ tiền bối đi.

"Cậu chưa từng nghe qua câu, chuyện vui nhất trên đời là có nhiều bạn, chuyện vui nhất khi kết bạn là nói chuyện tán gẫu à, tôi để cậu là bạn bè cậu còn không thích." Trương Giai Lạc nói.

"Chúng ta nói chuyện có thể đừng ra vẻ văn nhã không, bằng cấp của mọi người thế nào cũng đều biết hết rồi mà." Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy kẻ tên Trương Giai Lạc này thật mệt mỏi, trước mặt hậu bối thì giả vờ ngầu, lần trước nói cái gì mà giành việc của người khác, cậu về tra thử mới biết là có ý gì. Người này thật không giống trong miêu tả, nhìn người thật mới biết được.

Tóm lại hai người này dựa vào một lon coca và một bữa cơm liền quen nhau, đề tài tán gẫu thì trời nam biển bắc, từ biểu hiện trên sân đấu đến nói xấu đội trưởng Gia Thế, rồi lại đến hồi còn đi học cửa nào khóa không chặt, chỉ thiếu mỗi tiêu chuẩn chọn bạn gái là chưa nói thôi.

Khi đó Trương Giai Lạc không nghĩ tới việc thay đổi, Hoàng Thiếu Thiên vẫn nói chuyện vô tư, một người nói một người nghe, tương tác vô cùng vui vẻ. Chỉ là về sau Hoàng Thiếu Thiên cũng có những lúc không muốn nói chuyện, Trương Giai Lạc cũng bận một mình chống đỡ chiến đội, cuối cùng, sau khi nỗ lực tỏa sáng hết mình lại tuyên bố giải nghệ.

Hoàng Thiếu Thiên biết chuyện Trương Giai Lạc giải nghệ cũng không hề ngạc nhiên, cậu đã thấy người này mệt rồi, điều làm cậu ngạc nhiên chính là với tình yêu của Trương Giai Lạc dành cho Vinh Quang, không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được. Trước đây khi Lam Vũ đoạt quán quân, Trương Giai Lạc gửi cho cậu một túi đồ ăn vặt lớn, Hoàng Thiếu Thiên dùng điện thoại tra thử, phát hiện đây là gói quà dành cho đứa nhỏ mười tuổi, chuyện này cậu vẫn chưa tìm hắn tính sổ đây.

Cậu gửi cho Trương Giai Lạc một bộ xếp hình thật to: "Giải nghệ cũng đừng quên luyện mắt và tốc độ tay nhé."

"Cậu muốn để tôi xếp tranh đến mù luôn à, đây là chiến thuật mới của các cậu?" Trương Giai Lạc nhắn tin cho cậu.

"Chiến thuật thì phải dùng với người còn có thể quay về thi đấu, cho nên anh cũng định quay lại nhỉ?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

"..."

Đối diện im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Hoàng Thiếu Thiên cho rằng Trương Giai Lạc hết tiền điện thoại, đang tính nạp tiền điện thoại cho hắn, Trương Giai Lạc mới đáp lại một câu: "Đương nhiên."

Nhưng vấn đề là về đâu.

Kỳ thực mùa All-Stars trước, hai người từng được phân vào một đội, đấu pháp Bách Hoa phối hợp với bong bóng thoại bắn ra khiến những tuyển thủ còn lại phải cảm thán may sao hai người họ không cùng chiến đội, nếu không thì đây chính là vũ khí mới có lực sát thương cực cao. Ở giải thế giới, hai người lại bước lên cùng một sàn đấu với tư cách đồng đội, tuyển thủ trong Liên minh lại nhớ về tình cảnh đó -- hai người bọn họ thực sự lại cùng sát cánh thi đấu rồi.

"anh đã biết tình hình dạo gần đây của Tán Nhân khu mười chưa?" Hoàng Thiếu Thiên bô lô ba la nói một loạt: "Anh không tò mò à?"

"Quả thực rất tò mò, tôi giúp Bách Hoa Cốc kiếm vật liệu có lẽ có thể chạm mặt hắn, còn về việc có phải người quen hay không, gặp một lần sẽ biết thôi. Tôi nhớ lúc phỏng vấn cậu còn gọi điện xác nhận xem có phải tôi hay không, nhưng hình như đâu có xác nhận gì nhỉ, chỉ là nói qua với tôi, cậu đã sớm biết được Tán Nhân kia là Diệp Thu đúng chứ?"

"Khụ, chẳng qua tôi cảm thấy anh sẽ không từ bỏ chức nghiệp Chuyên Gia Đạn Dược này." Hoàng Thiếu Thiên giải thích.

"Vậy tôi còn phải cảm ơn cậu tin tưởng tôi, nhắc nhở thân tình này, đống quà tôi gửi cậu cũng sắp hết hạn rồi, nhớ ăn sớm đi."

"Hết hạn anh còn tặng tôi?"

"Được giảm giá."

Thông thường tửu lượng của tuyển thủ chuyên nghiệp đều không ra làm sao, Hoàng Thiếu Thiên nhao nhao kể hồi còn ở trại huấn luyện đã từng uống thử rượu của người lớn, hai chén là ngất.

Trương Giai Lạc cười nhạo cậu tửu lượng quá kém, dù sao hắn cũng đã giải nghệ rồi, uống thử cũng không vấn đề.

Sau đó hắn một chén đã gục.

"Nếu anh là Võ Tòng, đừng nói ba bát không say, anh một chén liền gục, chờ bị hổ ăn thịt đi." Hoàng Thiếu Thiên cười nhạo nói.

"Nếu ở cổ đại tôi cũng không thèm làm Võ Tòng... Chuyên Gia Đạn Dược ở thời cổ đại là cái gì, nghịch ám khí à? Giang hồ cũng có rất nhiều thú chơi." Trương Giai Lạc ngẫm nghĩ nói.

"Anh muốn làm đại hiệp sao, tốt nhất là loại đại hiệp bên cạnh có người đẹp bầu bạn? Nói chứ, tôi cảm thấy con trai ấy mà, khi còn nhỏ trong lòng đều có cái mộng võ hiệp này, trước đây tôi cũng rất thích đọc sách của Kim Dung Cổ Long gì gì nữa, vậy nên mới chọn chơi Kiếm Khách, cảm thấy rất ngầu, tôi làm kiếm khách là chuẩn rồi." Hoàng Thiếu Thiên gật đầu thỏa mãn.

"Đại hiệp không quan trọng, có người đẹp hay không cũng không quan trọng... Sơn hà không đủ nặng cậu có hiểu không?" Trương Giai Lạc khịt mũi xem thường.

"không hiểu, anh lại giả vờ có văn hóa cái gì." Hoàng Thiếu Thiên nhếch môi.

"Cậu đi học bổ túc một khóa văn hóa đi được không? Chúng ta như có cách biệt thời đại vậy." Trương Giai Lạc tốt nghiệp cấp 3 bày tỏ không thể hiểu được Hoàng Thiếu Thiên chưa học hết cấp 2, bắt đầu năm mươi bước cười một trăm bước.

"... Anh có tin tôi giải nghệ rồi sẽ đi học đại học không." Hoàng Thiếu Thiên vừa nói vừa lôi điện thoại ra tra baidu.

Khi giải thế giới bắt đầu, hai người cùng nhau ngồi vào vị trí tuyển thủ, Hoàng Thiếu Thiên nói một câu: "Trương đại hiệp, đi chu du giang hồ chứ."

"Hoàng thiếu hiệp, mời."

Tuyển thủ quốc gia khác ngồi bên cạnh: ???????

Trong ánh lửa của lựu đạn súng ống thoáng ẩn hiện ánh kiếm.

Sơn hà không đủ nặng, nặng ở gặp được tri kỉ.

END​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook