Hoàn [Đường Nhu] Thuấn Tư Du Chuyển

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
Thuấn Tư Du Chuyển
(Thoáng chốc thả trôi dòng suy nghĩ)
Hệ liệt Mưa Vẫn Rơi

Tác giả: 钦袖
Convert: Fuuka
Editor: Quân Y Hoàng
Fanfic thường quy bình thường, editor não tàn, sai sót khó tránh, chỉ cần đọc là được. :")




13.04
Chúc mừng sinh nhật muộn, Đường Tiểu Thư. ヾ(≧▽≦*)o



---


Luôn cảm thấy Liên minh nữ tuyển thủ chuyên nghiệp rất mạnh mẽ, các nàng đều chịu ngờ vực, nhưng bản thân mỗi người đều kiên cường.

Thiếu nữ xinh đẹp động lòng dính mưa, rơi vào cảnh khốn khó, tựa hồ là một khung cảnh đẹp đẽ. Khi ta nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài khung cửa, sẽ luôn suy nghĩ rất nhiều, không biết các cô gái trong Liên minh sẽ nghĩ thế nào đây.

Đây là phần thứ ba thuộc serie các nữ tuyển thủ Liên minh “Mưa Vẫn Rơi”, Đường Nhu thiên.


-----


A, trời mưa, hạt mưa lũ lượt rơi trên người Đường Nhu, mái tóc ngắn đen tuyền vốn thẳng mượt cũng vì thế mà trở nên bết dính, dán sát lên mặt, dòng nước theo ngọn tóc nhỏ xuống, rơi trên mặt đất, Đường Nhu không may mắc mưa cảm thấy có chút buồn bực.

Chớp mắt, mưa càng lúc càng lớn, Đường Nhu bất đắc dĩ thở dài, cởi áo khoác che đầu lại, bước chân ổn định dẫm xuống mặt đất tạo thành tiếng vọng trong veo.

Bùn dưới vũng nước bắn lên tung tóe, mưa lớn khiến cả con đường trở nên lầy lội. Nàng gần như ướt đẫm cả người, bùn đất vấy bẩn khắp quần áo. Nàng lao đi trong mưa, bỏ ngoài mắt mọi thứ, khăng khăng tiến lên.

Trời mưa? Vậy cứ chạy về thôi. Đây chính là suy nghĩ bản năng của Đường Nhu, dù đường từ đây đến Thượng Uyển Lâm xa xôi như vậy, nàng vẫn bất chấp đi về phía trước. Nước mưa? Bùn lầy? Liên quan gì đến ta đâu.

Đường Nhu rất thông minh, trông nàng hành động theo trực giác, kì thực chỉ là một lòng mù quáng và liều lĩnh. Tuy nàng thường xuyên suy nghĩ, rất thông suốt, thế nhưng với mỗi một quyết định nàng đều đưa ra rất nhanh và kiên quyết. Nàng phân tích rõ ràng mặt lợi và hại của các phương án gần như tức thì, có điều lại cố chấp lựa chọn cách thức không hiệu quả nhất, đấy chính là Đường Nhu.

Cùng Diệp Tu PK, ngươi thắng? Được, tiền đây ngươi cầm đi. Ta muốn đánh bại ngươi, cho nên ta dấn thân vào Vinh Quang. Hạ gục từng đối thủ một, lập nên thời thề một chấp ba. Đánh giá cao bản thân, phạm vào sai lầm, hẳn phải dám chơi dám chịu, nhưng cớ sao không cam lòng, vì sao lại như vậy, dường như ta… bất giác đã thích trò chơi này rồi?

Được! Vậy thì không rút lui, lời hứa gì đó vứt cho cún gặm thôi. Mắng ta ta ghi nhớ, khinh bỉ ta ta nhận. Dù đứng giữa mưa gió bão bùng, ta nhấc lên chiến mâu, ai có thể thắng ta?

Ngươi không thể thắng ta, ngươi xem thường ta, khinh miệt ta, nổi nóng mắng chửi ta thì ích lợi gì, ta chỉ cần đánh bại ngươi, sau đó nhìn ngươi bực tức sau màn hình. Ta vẫn là Đường Nhu ấy, ngươi có thể cản bước ta?

Giống như hiện tại nàng băng qua gió mưa, mọi thứ xung quanh dần tản đi, mà nàng cứ cương quyết tiến về phía trước.

Mệt mỏi quá… Mồ hôi dinh dính hòa vào dòng nước yếu ớt nhỏ xuống, hít lấy từng ngụm khí, nước mưa lẫn vào vòm miệng, mằn mặn, cổ họng rát bỏng, cảm giác đau nhức lan khắp cơ thể, hai chân nàng vẫn ngang bướng bước đi, như thể thiêu cháy hết thảy sinh mệnh. Ở góc đường, nàng chợt nhìn thấy nơi cửa ra vào phía trước cửa hàng, dường như có cô gái đang tránh mưa. Nàng chạy ngang qua, bỗng bước chân thoáng dừng lại. Con gái bình thường, lúc này có lẽ nên tìm chỗ trú mưa mới phải, riêng chỉ có nàng mới xông vào màn mưa như vậy.

Có phải nàng… cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Đường Nhu? Không có chút nào nhu ư. Có người từng nhận xét về nàng như thế, nhưng thỉnh thoảng nàng sẽ giống như hiện tại, tâm can vẫn có một khoảng yếu mềm.

Nàng vẫn luôn biết, bản thân chẳng phải hoàn toàn không để ý bình luận và nghi vấn, nàng cũng từng nghe thấy tiếng la ó khi ra trận, mỉm cười tự giễu, có chút chua xót, nhưng nàng vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu, chưa từng mảy may lưỡng lự. Nàng cậy mạnh ư? Con gái bình thường… Dù sao cũng nên nghỉ ngơi một chút, không phải có ý từ bỏ, mà chỉ là một thoáng, một thoáng chậm rãi, để tiếp tục bước về phía trước thêm nữa, như vậy sẽ tốt hơn chứ.

Nghĩ đến điều tốt nhất, dừng chân nghỉ cũng tốt, nếu như bị cảm lạnh, chẳng phải lợi bất cập hại sao, việc huấn luyện sẽ bị trì hoãn, cơ thể cũng sẽ không thoải mái, vậy mình sẽ…

Suy nghĩ có vẻ phức tạp vậy mà chỉ tiêu tốn chưa đến nửa giây đồng hồ, Đường Nhu dời mắt khỏi cô gái, tiếp tục chạy nhanh trong mưa.

Nàng cũng sẽ có lúc do dự, nhưng đấy chỉ là những suy nghĩ thoáng qua. Việc Đường Nhu hoang mang chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, ngay sau đó nàng sẽ ném chút nhu nhược ấy phía sau, kiên định mà bước tiếp.

Đúng, nàng cũng để mắt ánh nhìn và quan điểm của người khác, thậm chí, nàng còn hoang nghênh chúng. Nàng cứ thế chiến thắng, không chỉ để thỏa mãn những điều ấy, kẻ hiếu thắng đều mang lòng tham không đáy. Nhưng dù sao cũng đã cất bước rồi, quần áo ướt đẫm, có dừng lại cũng chỉ bết bát hơn, vậy cứ thực hiện nó thôi.

Nàng sẽ quan tâm một số chuyện, nhưng không để nó ảnh hướng đến mình. Ta sẽ tiếp tục dùng cách thức của mình để vươn lên, ta tin tưởng cuối cũng sẽ có một ngày, mọi thứ vốn thuộc về ta rồi sẽ trở về với ta, ta sẽ dùng cách riêng của mình để có được chúng, cho dù mất nhiều sức lực hơn nữa, ta vẫn muốn tiếp tục như vậy, bởi vì ta chính là Đường Nhu, ngoan cường bướng bỉnh như thế, Đường Nhu ta muốn đoạt được Vinh Quang.

Mưa giăng ngợp trời, rền vang cuốn qua, đánh úp lên Đường Nhu, vậy mà Đường Nhu chỉ liếc nửa mắt, dùng khí thế nghiêng trời lệch đất mạnh mẽ tiến lên, không chút hoang mang, ý chí nàng thấu suốt một mảnh.

Cửa lớn Thượng Lâm Uyển mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, bước chân Đường Nhu chẳng hề lệch đi. Như thể trở về thời điểm trận chung kết diễn ra, nàng thực hiện lời thề một chấp ba, nàng đứng trên sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Nàng là người chiến thắng, vinh quang vô hạn tỏa sáng sau lưng nàng. Dù cho cách thức này rất mệt mỏi rất khổ cực, nàng vẫn tin tưởng rồi sẽ có một ngày mình làm được, mà khi ấy, nàng sẽ gặt hái lời tán dương và tràng pháo tay gấp bội lần.

Có thể vẫn còn nghi vấn? Có thể sẽ còn cực khổ? Có thể sẽ như lúc này thoáng qua một chút hoang mang? Chẳng sao cả, nàng sẽ đặt chân vào thần đàn mới, từng bước từng bước nắm lấy vương miện kia.

Thiên kim tán tẫn hoàn phục lai, tha đích vinh diệu tựu tại giá lý, bất thiên bất ỷ.
(Nghìn vàng vỡ tan vẫn vẹn nguyên trở lại, Vinh Quang của nàng ngay tại đây, không thiên vị bên nào.)


Hoàn
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook