Hoàn [CMSN Hàn 2020] [Hàn – Lâm] Chờ cho khói lửa lụi tàn

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Hàn – Lâm]
CHỜ CHO KHÓI LỬA LỤI TÀN
edit: oomi
Sau khi tới trạm dịch rồi biết hành trình đến Giang Ninh chỉ cần thêm một ngày đường Hàn Văn Thanh cũng không dừng lại nghỉ ngơi thêm lần nào, giữa đường cũng chỉ dừng cho con ngựa tốt uống nước vài lần.

Mắt đã thấy mặt trời lặn về Tây nhưng vẫn không thấy cửa thành, dù là Hàn Văn Thanh cũng có chút nghi ngờ đã đi sai đường. May mắn là đã tới quan đạo nên người qua đường dù ít nhưng vẫn có, hắn ghìm ngựa, tiện tay giữ một người lại hỏi.

Người nọ nhìn thấy hắn mặt đầy sát khí sợ đến mức muốn co cẳng chạy ngay lập tức, Hàn Văn Thanh cũng không muốn quấy nhiễu người dân nên đành thả người đi. Cứ thế lặp lại vài lần cuối cũng cũng gặp người có thể nói chuyện, tuy người này vẫn run sợ nhưng không lập tức bỏ chạy.

Nhưng vừa mở miệng lại là:

- Vị nghĩa sĩ này, ở đây không, không . . . đánh cướp được đâu, - Kẻ đó run rẩy hai tiếng mới phun ra được hai chữ “đánh cướp”, - Chỗ chúng tôi có một Hô Khiếu trang, chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều không tránh khỏi mắt của bọn họ, hơn nữa Lâm lão đại của Hô Khiếu trang kỵ nhất là chặn đường cướp đoạt, hắn là một người rất lợi hại . . .

Hàn Văn Thanh cắt lời hắn.

- Hô Khiếu trang đó mấy hôm trước không phải đã tản đi sao? Còn đổi đương gia, nghe nói tân đương gia này họ Đường?

Người qua đường mặt mày chấn kinh, vị này nhìn qua tướng mạo không giống người bản địa Giang Nam, hẳn từ phương Bắc xuống. Chuyện Hô Khiếu trang đổi đương gia chỉ mới vài ngày sao lại truyền xa như vậy, hắn há miệng nói.

- Tuy . . . tuy Hô Khiếu trang hiện tại không có Lâm lão đại, nhưng quán trà mới mở đằng trước có một vị Lâm lão bản, cũng là . . .
Hàn Văn Thanh ho một tiếng, người này mới biết mình nói linh tinh cái gì, vội vàng đem lời nuốt xuống, sau đó mới nghĩ tới người này là muốn hỏi đường, vì thế liền đưa tay chỉ về một phía.

- Đằng đó, qua Tần Hoài mới xem như là tới địa giới Giang Ninh.

Nói xong không nhịn được nhìn Hàn Văn Thanh, thấy người này không còn định hỏi gì nữa, liền có lòng tốt nhắc nhở:

- Vị nghĩa sĩ này, nếu không muốn ngủ ở ngoài thành buổi tối ngươi nên khẩn trương đi nhanh hơn, nếu cửa thành đóng thì không vào thành được đâu.

Hàn Văn Thanh nghe thấy lời này không khỏi nhìn lại, ý tứ trong lời nói khá rõ ràng.

Người nọ tựa hồ cũng không còn sợ hắn, bật cười lớn.

- Ta ban nãy không phải nói đăng trước có quán trà sao? Vị Lâm lão bản kia thật sự là một người tốt. Không nói tới đồng hương trở về hay là thương khách qua lại, nếu không kịp vào thành, hay không còn lộ phí đủ để nghỉ lại, Lâm lão bản đều sẽ nhận người một đêm.
Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng nổi lên chút hứng thú đối với vị Lâm lão bản này:

- Hắn không sợ bị đánh cướp?

Người nọ cả kinh nhanh chóng lùi về sau hai bước, giống như lại nảy sinh cảnh giác đối với vị khách hỏi đường mang khuôn mặt sắp vào nhà cướp của này lần nữa.

- Tóm . . . tóm lại là cửa hàng của Lâm lão bản rất bình yên.

Hàn Văn Thanh không nói thêm, trong lòng đã có dự định.

Hô Khiếu vừa đổi đương gia, các phe phái thế lực mất đi sự cân bằng vốn có mà trở nên hỗn loạn. Quán trà này tọa lạc ở ngoại thành lại thường xuyên thu nhận người không rõ lai lịch lại không bị đánh cướp thì đúng là khó mà tin nổi.

Nếu bàn rõ có lẽ chỉ còn một khả năng.

Hàn Văn Thanh nghĩ có lẽ đã không vào thành kịp.

Hắn hỏi đường sau đó giơ roi quất ngựa chạy vào một con đường nhỏ. Đến khi nhìn thấy một bảng hiệu có chữ “Lâm” thì mặt trời gần như đã lặn xuống hoàn toàn, chỉ để lại vài dấu vết mơ hồ ở phía Tây.

Hắn đưa dây cương cho gã sai vặt, thuận miệng hỏi vài câu về lão bản nơi này, lại nghe thấy một trận tiếng cười từ bên trong vang ra. Hắn nhíu mày, ngưng thần phân biệt âm thanh ầm ĩ vang lên, có tiếng nhạc đệm cùng giọng nói già nua của người kể chuyện.

Quang cảnh náo nhiệt này khiến hắn có vài phần hoài nghi.

- Quán trà này . . . rất náo nhiệt.

- Tất nhiên tất nhiên! – Có lẽ là vì trời quá tối không thấy rõ tướng mạo nên gã sai vặt cũng không sợ Hàn Văn Thanh - Quán trà này của bọn ta vốn cũng không mở cửa nổi, ngài cũng thấy vị trí nơi này không tốt, người có tiền đều muốn sớm vào thành, không có tiền thì cũng không ở đây được . . . Nhưng từ khi Lâm lão bản mở ra quán này, làm ăn thật sự là là. . .

Hắn nghĩ một hồi cũng không biết miêu tả ý mình thế nào, chỉ đành nói:

- Nói chung chính là như vậy!

Hàn Văn Thanh tất nhiên không có hứng thú với việc này, gã sai vặt thổn thức xong, cùng lúc đó tiếng đàn bên trong cũng đã dừng, chỉ nghe người kể chuyện kia:

- Hôm nay tới đây thôi, cảm tạ các vị ủng hộ, ngày mai nếu có cơ hội chúng ta lại cùng nghe tiếp chuyện Hô Khiếu trang!

- Hô Khiếu trang hiện tại . . . – Ông lão đặt cây đàn xuống, thở dài một hơi.

Hàn Văn Thanh đi vào, đặt áo mũ tơi trên bàn, gọi tiểu nhị đem lên một bình rượu tự nhưỡng lâu năm, hỏi ông lão kia:

- Hô Khiếu trang hiện tại thế nào?

Ông lão không hề vì hắn trời sinh tướng mạo hung ác mà kinh hãi, chỉ chậm rãi lau chùi cây đàn nói:

- Hô Khiếu trang hiện tại, cũng chỉ là một ổ thổ phỉ mà thôi!

Ngoài Hàn Văn Thanh còn có một người khách mới tới nghe được lời này của ông lãi lại cười hỏi:

- Hô Khiếu trang này vốn không phải một ổ thổ phỉ sao?

Ông lão chưa nói, đã có người tiếp lời lão:

- Trước đây lão đại Hô Khiếu là Lâm Kính Ngôn, tuy mang danh thổ phỉ nhưng trước nay chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý . . . xung quanh có ung nhọt gì đó cũng có thể mời vài vị từ Hô Khiếu đến phân xử, đúng là so với huyện nha hay vị hoàng đế ở xa xôi kia thì vẫn đáng tin hơn không ít.

Sau đó phần lớn các hương thân hiểu biết trong quá trà liền bắt đầu giảng giải cho người qua đường về vị Lâm lão đại - một hiệp sĩ trượng nghĩa dưới danh nghĩa đầu lĩnh thổ phỉ.

Ngược lại giúp vị tiên sinh kể chuyện bớt việc.

Hàn Văn Thanh đối với những chuyện đồn đại trên phố không hứng thú, hắn tránh khỏi gã sai vặt chặn đường trực tiếp đi vào phòng trong.

- Đêm khuya xông vào phòng riêng hình như không phải hành vi quân tử! – Lâm lão bản tựa vào song cửa giấy, trên bàn có đốt đàn hương, pha trà thơm, như hoàn toàn không bị sự huyên náo bên ngoài quấy nhiễu, nhìn thấy gã sai vặt mặt mày kinh hoảng lại cười phất tay rồi lại nói với người tự tiên xông vào:

- Người tới là khách, mời ngồi.

Hàn Văn Thanh không khách khí, trực tiếp ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng . . . ngược lại có lẽ chủ nhân nơi này đành phải đứng.

Hai người một người yên lặng, một người đọc sách giống như không có bất cứ liên hệ nào, thẳng cho đến khi bên ngoài truyền đên tiếng điểm canh, Hàn Văn Thanh mới nhướng mày.

Lâm lão bản cứ thế bị hắn trừng cũng cảm thấy sau lưng lành lạnh, chỉ đành cười giải thích:

- Khách quan từ xa đến hẳn không biết, nơi này tuy trước không thôn sau không điếm, nhưng quán nhỏ này của ta người tới lui nhiều liền cần được gõ mõ điểm canh . . . – Hắn nói tới đây, vừa đúng lúc nghe được giọng người điểm canh “Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa” liền dừng lại chờ tiếng người đi xa, - Người . . . Nếu như đang sống lúc nào cũng không biết, thì còn ý nghĩa gì sao.

Lần này Hàn Văn Thanh đến vốn là để chiêu mộ cuối cùng cũng nhìn rõ ràng . . . trước khi đến đây Trương Tân Kiệt có phần lo lắng Hô Khiếu không nói ra hành tung của Lâm Kính Ngôn hay nếu như người đã chết tâm, người khác dù làm gì cũng chỉ là phí công.

- Thấy tâm huyết của mình bị hủy, đổi thành của người khác hẳn là thương tâm vô cùng cũng nên tự phấn chấn mà đi tiếp, quan trọng nhất vẫn là thái độ của Lâm trang chủ. – Đây chính là lời Tân Kiệt nói với Hàn Văn Thanh trước khi đi, lúc này hắn đã nói ra đầy đủ.

- Bảy chén đầy hương vị, một bình càng thú vị. Tụng niệm trăm ngàn câu, chẳng bằng uống ly trà.* – Lâm lão bản nói rồi nhìn Hàn Văn Thanh vẫn ngồi nghiêm nghị, cười nhẹ một tiếng, ngón tay chỉ vào cuộn sách, - Học rồi dùng ngay mà thôi.

Hàn Văn Thanh không nói gì, vẫn cứ thế nhìn hắn, Lâm lão bản đột nhiên cảm thấy trong lòng dấy lên một đám lửa, ngọn lửa tâm huyết dâng lên, trào đến tận yết hầu như có cái gì không thể giấu nổi muốn gào thét mà ra.

Trầm mặc một lúc, lại đột nhiên như người thức tỉnh từ trong mộng, ngọn lửa cũng gần như sắp bị gió đêm lạnh lẽo thổi tắt.

- Đã đến nước này thì phải làm sao đây? – Lâm lão bản cười nhạt, động tác tay vẽ trong sách không hề dừng lại, giọng nói càng nhỏ, gần như là độc thoại, - Vốn là bản thân tài không bằng người . . .

Hàn Văn Thanh vốn không phải người quanh co lòng vòng, hiện tại nhìn người này một bộ không khác gì Trương Tân Kiệt suy nghĩ quá nhiều, đầu mày đã sớm cau đến mức có thể kẹp chết ruồi, vì thế đành làm người điểm canh, gọn gàng dứt khoát nói:
- Cam tâm sao? Ngươi vẫn có thể đánh.

Lâm lão bản lúc này đột nhiên sực nhận ra người này chính là Hàn Văn Thanh chứ không phải ai khác, là người chỉ biết tiến về phía trước vĩnh viễn không lùi Hàn Văn Thanh! Hắn mím môi, một chữ cũng không nói được, như có lưu huỳnh kẹt trong cổ họng, khiến cuống họng bỏng rát đến bốc hỏa lại không thể thốt ra chút gì.

Những giãy dụa kia, cuối cùng cũng chỉ là sự không cam tâm che giấu trong vẻ bề ngoài giả như lạnh nhạt, dù là ai cũng không phát hiện phần “cuồng” khắc tận trong xương mà hắn chưa từng từ bỏ.

Lâm Kính Ngôn nghiền ngẫm lời Hàn Văn Thanh, kiềm chế ngọn lửa càng cháy càng vượng trong lòng. Mơ mơ hồ hồ nghĩ đến, trước đó Trương Giai Lạc gửi thư đến hỏi hắn có dự định gì, hỏi hắn thế nào, còn quanh co thăm dò tình huống tân đương gia Hô Khiếu; hắn cũng đã hồi âm nói một chút về nơi trở về mới của bản thân.

- Đêm đột nhiên lạnh, khách quan hãy nghỉ ngơi trước.

Hàn Văn Thanh biết Lâm Kính Ngôn đã rõ ràng ý mình cũng không vội nghe đáp án. Chủ nhân đã hạ lệnh đuổi khách thì hắn cũng không ở lại, đứng dậy liền đi. Không chờ đến khi Hàn Văn Thanh rời khỏi phòng hơn mười trượng lại nghe được tiếng gọi.

- Hàn môn chủ. – Lâm lão bản từ xa cầm một cái đèn lồng đi tới, giọng nói từng chữ đều như rót vào nội lực, sắc mặt giống như cả đời đều chưa từng kiên quyết đến thế.

Hắn đem đèn lồng đưa vào tay Hàn Văn Thanh, lúc hai tay chồng lên nhau, ấm áp tựa như có thể xua tan khí lạnh trong đêm tối.
- Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa.

+++

Thời gian qua đi một năm, địa giới Sơn Đông cửa Bá Đồ mở một phân đàn mới, thu xếp cũng không làm lớn nhưng cả môn phái mới nổi Hưng Hân ở tận Lâm An cũng phái người đến chúc mừng.

Người ngoài chỉ nói lần này Bá Đồ mời được một tôn thần phật đến trấn, nhưng vị Lâm đàn chủ nọ cũng chỉ cười cười, nói mình đã dưỡng lão rồi lại nhận được sự để mắt của Hàn môn chủ.

Ngoại thành Giang Ninh, tại một chỗ rẽ trên đường mòn, quán trà năm đó đã đóng cửa nghỉ bán, lại không ai nhớ đến.

FIN
(oomi thật sự bất lực trong việc tìm hình Hàn - Lâm orz)

Chú thích: "Thất oản ái chí vị, nhất hồ đắc chân thú. Không trì bách thiên kệ, bất như ngật trà khứ." (Thơ không có tiêu đề, sáng tác bởi 据典传)
Hiểu đơn giản là: Thật tốt khi buông bỏ tất cả những thiền định khô khan hơn là buông bỏ mọi thứ và uống trà (Câu thứ 2).



Sản phẩm thuộc Project Viễn Hành Nhân mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh năm 2020.
Theo dõi thêm nhiều sản phẩm thuộc Project

HÀN VĂN THANH - VIỄN HÀNH NHÂN
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook